Như Thế Nào Bắt Lấy Nam Thần Đại Nhân
Chương 70: Ngoại truyện 2 Sau lúc Đăng Tiên .
Xưa kia Yêu Vương mang trong mình huyết mạch thần thú, chân thân là thần điểu Phượng hoàng, dòng máu tôn quý, nên sau lúc Đăng Tiên thì chấp chưởng sự vụ Yêu giới. Dù là Yêu linh, Yêu tu hay Yêu tiên, tất cả đều quy phục dưới trướng Tất Cảnh.
Ngự phía sau bàn ngọc là một người đàn ông áo đen, sắc mặt lạnh lùng vô cảm, toát ra cảm giác xa cách người khác ngàn dặm, mắt đen sâu thẳm, ngũ quan cực kỳ anh tuấn.
Tay phải y nâng bút, tay trái cầm thẻ ngọc, gương mặt trầm tĩnh hướng về cô gái dưới điện.
Cô gái này là hoa yêu vừa mới tu luyện thành tiên, mắt ngọc mày ngài, đẹp đẽ động lòng người.
Đôi mắt long lanh của cô gái nhìn chăm chú vào người đang ngự trên điện.
“Hạo Thiên điện chủ dẫn người nhập đạo, Tức Thiên điện chủ cứu người nguy nan, Quảng Thiên điện chỉ điểm tương lai, để gia nhập một điện, phải căn cứ vào nguyên thần của ngươi.” Yêu Chủ Tiên giới lạnh lùng nói.
Nói trắng ra thì, nhiệm vụ ở điện Hạo Thiên khá nhẹ nhàng, điện Tức Thiên thì mệt sống mệt chết, điện Quảng Thiên thì ăn không ngồi rồi.
Cô gái vận váy dài màu lục, đong đưa hông lả lướt đến trước mặt Tất Cảnh, nửa người dựa vào bàn ngọc, bộ ngực căng mẩy lấp la lấp ló.
Cô nàng vươn cổ tay trắng nõn, chống cằm ra vẻ đáng thương: “Đại nhân ơi, ngài nhìn mà xem, tư chất của tiểu nữ có phải thích hợp với Quảng Thiên điện hay không?”
Tất Cảnh nghiêm túc nhìn nàng ta, lắc đầu.
Trong mắt cô nàng ầng ậng nước, vẻ tội nghiệp càng hiện rõ trong ánh nhìn, nàng ta sấn đến gần, nũng nịu nói: “Đại nhân ơi, ngài xem lại đi mà ~”
“Xem ra Tất đại nhân bận rộn quá nhỉ!” Bỗng một giọng nói vang lên.
Cô nàng cảm thấy thân thể người trước mặt cứng đờ, rồi bỗng cô bị ném ra ngoài.
Cô gái bị ném ra xa một khoảng, ngẩng đầu nhìn thì thấy một người đang đứng cạnh Tất đại nhân chưởng quản chúng yêu, chàng ta khoác làn áo trắng, mắt cong cong, gương mặt mê hoặc mà không ma mị. Quả là một thanh niên cực kỳ xinh đẹp.
“Sao em lại đến đây?”
Không biết có phải là ảo giác hay không, cô nàng cảm thấy giọng nói vẫn luôn lạnh như băng của Tất đại nhân trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Chàng thanh niên đứng đó nhướng mày hỏi: “Tại hạ không thể đến sao?”
“Ta không có ý đó.” Tất Cảnh vội vàng giải thích, y vung tay, viết trên thẻ ngọc ba chữ “Điện Tức Thiên”, rồi ném thẻ ngọc cho cô gái kia, “Đương nhiên là được rồi, chỗ nào của ta em cũng tới được hết.”
“Vậy sao ngài lại có vẻ chột dạ vậy, lẽ nào…” Chàng ta ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Có tật giật mình sao?”
Tất Cảnh bất chợt cứng còng, nghiêm nghị hỏi lại: “Có tật giật mình là sao?”
“Là giống ngài đấy.”
Ban đầu Tất Cảnh còn làm mặt lạnh, nụ cười trên môi người bên cạnh lại càng lúc càng sâu. Không hiểu tại sao, Tất Cảnh có cảm giác lưng tê rần, toàn bộ nhuệ khí nhất thời tiêu tan, y xuống nước nài nỉ: “Chí nhi, nghe nói hoa sen ở Thiên Trì đã nở, đợi ta giải quyết sự vụ xong, mình cùng đi ngắm có được không?”
Chàng trai ngẫm nghĩ thật lâu, rồi gật đầu, xoay người đi khỏi.
“Sao ngươi còn ở đây?”
Cô gái vẫn ngồi dưới đất nghe được giọng nói lạnh tanh kia, sửng sốt.
Cái kẻ vừa giả bộ tội nghiệp kia là ai vậy hả?
Nàng ta giận sôi gan, nhưng dưới ánh mắt hung ác của Tất Cảnh, chỉ có thể cầm lấy tấm thẻ ngọc sắp đày đọa mình, rưng rưng bỏ chạy.
Tất Cảnh xử lý rốt ráo những Yêu tu vừa đăng tiên, rồi vội vã quay về cung điện y đang ngụ, trong lòng thấp thỏm không rõ liệu Nhạc Chí còn giận hay không.
Chỉ là mới đi một nửa, lại gặp một ông tiên đầu bạc râu bạc đứng chắn trước mặt.
Tất Cảnh né qua ông lão, định đi tiếp.
Ông tiên tóc bạc vuốt vuốt chòm râu dài đến hông rồi nói: “Tất tiên hữu, xin dừng bước.”
Tất Cảnh không thể giả bộ không thấy, đành ngừng lại, mặt không cảm xúc nhìn lão tiên.
Điện chủ Tức Thiên điện lắm tai ương đích thân tìm tới, nhất định chẳng có chuyện tốt lành gì.
“Trong một ngọn núi phía Tây Nam có Hồ yêu nhập ma, nhũng nhiễu một phương. Lão phu nghĩ tới nghĩ lui, đây là việc của Yêu tộc ngài, Tức Thiên điện của lão không tiện can thiệp.”
Cái gì mà không tiện can thiệp? Chẳng qua lão lười ra tay chứ gì… Tất Cảnh nhủ thầm, nhưng trên mặt vẫn không lộ biểu tình.
Lão tiên ông bị ánh mắt âm u của y nhìn đến chột dạ: “Hơn nữa, dạo gần đây, điện Tức Thiên của ta lại neo người quá.”
Lão nhanh tay nhét cuộn thẻ ngọc vào tay Tất Cảnh: “Đây là tin tức của con yêu kia, Tất tiên hữu nhất định phải trừng trị nó thật nghiêm, tránh cho nó làm bại hoại Yêu giới.”
Ông lão nói xong, vội vàng lẩn mất.
Lão này được lắm, đi nhanh lắm, lão mà chậm chân một chút thôi, y đã quẳng cuộn thẻ ngọc này vào mặt lão rồi.
Điện Tức Thiên có tận mấy trăm người, toàn là những tay lão luyện chuyên trảm yêu trừ ma, cứu người nguy biến, còn giao cho y thì y chỉ có thể đích thân ra tay. Quan trọng nhất là, lỡ Nhạc Chí không chịu cùng đi với y, chính là bi kịch thế gian.
Tất Cảnh ôm bụng dạ thấp thỏm quay về nơi ở, vừa vào trong sân, đã thấy một người ngồi câu cá bên hồ.
Y lặng lẽ đi đến, đứng bên cạnh hắn.
Người đó vẫn không động đậy, hai mắt dán vào mặt hồ tĩnh lặng.
Ban đầu Tất Cảnh vẫn giữ gương mặt thản nhiên, nhìn bầy cá nhàn nhã lượn quanh mồi câu, nhất quyết không đớp mồi.
Lúc sau, y chỉ có thể dùng ánh mắt trông mong nhìn vào trong nước.
Chừng ba canh giờ sau, cá mới chịu cắn câu.
Nhạc Chí thu dây, thả con cá ra, thu cần câu về rồi hỏi: “Ban nãy thấy ngài rất bận cơ mà, sao nhanh thế đã giải quyết xong rồi à?”
Thân thể Tất Cảnh cứng đờ, cúi đầu nói: “Trong lòng ta chỉ tâm tâm niệm niệm được cùng em thưởng hoa sen, nên mới ráng lo liệu cho nhanh.”
“Vậy tại hạ phải ngợi khen ngài rồi chăng?” Nhạc Chí nhướng mày hỏi.
Tất Cảnh vội vã lắc đầu.
“Ngày tháng ở Tiên giới trôi qua hơi vô vị nhỉ?” Y làm như vô tình nói.
Nhạc Chí lắc đầu.
Tất Cảnh: “…”
“Không bằng chúng ta xuống nhân giới thử xem?”
Nhạc Chí quay đầu hỏi: “Không ngắm hoa à?”
“Núi hướng Tây Nam có Hồ yêu tác quái, ta cần hạ giới trừ yêu.” Tất Cảnh đáp.
“Vậy ngài nên sớm sủa xuất phát, trừ yêu vệ đạo.” Nhạc Chí giục.
Tất Cảnh ngần ngừ một lát: “Nghe nói con yêu kia cực kỳ lợi hại, lỡ ta có sơ suất gì…”
“Vừa khéo có thể làm áp trại tướng công cho Hồ yêu.”
“…”
Tất Cảnh năn nỉ ỉ ôi một lúc lâu, cuối cùng Nhạc Chí cũng ưng thuận cùng y hạ giới.
Hai người cưỡi trên mây gió, chẳng mấy chốc đã đến phía Tây Nam.
Trong núi lờ mờ có làn khí hắc ám lượn lờ, trong trăm dặm xung quanh, cây cối khô vàng, không một ngọn cỏ.
“Ma khí nặng nề quá.” Nhạc Chí nói.
Tất Cảnh gật đầu: “Quả nhiên lợi hại như lời đồn, nếu ta không trụ được, xin hãy tương trợ.”
Nhạc Chí liếc y, Yêu Chủ chưởng quản Yêu tu khắp Tam giới mà lại sợ một yêu quái sao?
Nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của Tất Cảnh, hắn vẫn gật đầu.
Hai người đi lên núi, mãi đến khi gặp phải kết giới của Hồ yêu.
“Núi này lớn quá, không biết nó ẩn nấp nơi nào?” Tất Cảnh nói.
Nhạc Chí nhìn vào thẻ ngọc mà lão tiên đưa cho Tất Cảnh.
“Nghe nói con quái này rất hảo mỹ sắc.” Hắn nói.
Tất Cảnh nhìn hắn: “Đào đâu ra người đẹp chứ?”
Nhạc Chí nhìn y chòng chọc, Tất Cảnh bỗng cảm thấy ớn lạnh sau lưng: “Em bảo… ta à?”
Hắn hơi nheo mắt: “Chẳng lẽ lại là tại hạ?”
Tất Cảnh nhận mệnh ẩn giấu chân khí, dáng vẻ phàm nhân tuấn mỹ trong mắt Hồ yêu quả là mỹ thực tuyệt đỉnh nhân gian.
Y đi về phía trước thì bắt gặp một gian nhà, phía ngoài trông khá đơn sơ, lúc vào trong, quả thực có thể so với thiên đường hạ giới.
Tất Cảnh gõ cửa, không ai lên tiếng, y bèn đi thẳng vào.
Y tìm một băng ghế dài rồi ngồi xuống.
Lẳng lặng chờ.
Qua một lúc lâu, có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.
Tất Cảnh ngồi thẳng lưng, nhắm mắt không cử động.
Một bàn tay mảnh mai đặt lên vai y.
Cánh tay kia vuốt ve dọc bờ vai, lướt đến ngực, rồi trượt dần xuống.
Tất Cảnh giơ tay tóm lấy bàn tay đó.
Kẻ đó xoay người đến bên y, cơ thể yểu điệu mềm mại tựa vào người y.
Tất Cảnh hơi híp mắt nhìn người phía trước, làn mi cong cong, hai mắt ầng ậng hơi sương, đôi môi thắm đỏ, dung nhan diễm lệ tuyệt đỉnh.
Mỹ nhân cúi nửa người, đặt một chiếc hôn như chuồn chuồn lướt nước lên mặt y.
Bên ngoài kết giới, Nhạc Chí chăm chú đọc nội dung trên thẻ ngọc.
Hồ yêu trong núi Tây Nam rất giảo hoạt, mỗi lần sẽ hóa thân thành người thương trong lòng, dụ người ta điên đảo thần trí.
Tất Cảnh nghiêm mặt nhìn kẻ trước mắt từ từ trút bỏ xiêm y, vòng eo trắng nõn dần dần lộ ra.
Lòng y âm thầm tự nhủ, phải chi mỗi lần Nhạc Chí thấy y cũng nhiệt tình như thế thì tốt biết bao.
Có điều hình như eo Nhạc Chí mảnh dẻ hơn, cũng mềm mại hơn.
Kẻ kia muốn trút bỏ tiếp lớp y phục bên dưới, y vội vã chặn nó lại.
Nếu y lại nhìn nữa, ngày sau sợ là không dễ chịu.
“Công tử, chàng muốn thay ta làm sao?” Trong đôi mắt đó lấp lánh muôn ngàn ánh sao, hàm chứa nỗi chờ mong vô hạn.
Tay Tất Cảnh bất ngờ hóa thành vuốt sắc, đâm thẳng vào cổ Hồ yêu.
Sắc mặt con quái biến đổi, nhanh lẹ nhảy tránh, khuôn mặt lập tức trở nên dữ tợn.
“Chết đi!” Hồ yêu nghiến răng nghiến lợi rú lên, thình lình hóa ra một cái đuôi, quật qua Tất Cảnh, còn tỏa ra một mùi nồng nặc.
Tất Cảnh quét vuốt sắc, cắt rụng một đống lông trắng.
Hồ yêu hóa về nguyên hình, trên người tỏa ra làn khí hắc ám, đột ngột lao vào Tất Cảnh, bám lên người hắn, há miệng muốn cắn. Y mạnh tay ném nó ra sân.
Nó quay người tiếp tục nhào lên.
Con quái này quả nhiên có chút đạo hạnh, hơn nữa đã nhập ma, càng thêm hung hãn.
Tất Cảnh vung tay, trước người xuất hiện một kết giới, nó lao sầm vào đó, tức thì mặt mũi tối sầm.
Sau mấy phen giao chiến, con quái mới nằm lăn chổng vó trên mặt đất, không cục cựa nổi.
Quả nhiên khó giải quyết.
Vậy mà lại phí sức của chân tiên.
Tất Cảnh đi qua, nhặt xác hồ ly lên, nó đã chết nhưng vẫn còn ma khí.
Y nhìn chằm chằm vào nó, đột nhiên thu lại chân khí, đưa tay vào lớp da lông.
Nhạc Chí ngồi xếp bằng trên tảng đá, nhắm mắt dưỡng thần.
Khi nghe tiếng bước chân, hắn mở mắt ra.
Tất Cảnh một tay xách hồ ly, một tay chắp sau lưng.
Nhạc Chí nhìn y, y chìa tay kia ra, trên tay chờn vờn một luồng khí đen, hình như bị thương rất nặng.
“Con yêu này rất lợi hại.” Y nhìn hắn, trông hết sức tội nghiệp.
Nhạc Chí nhìn cái tay nọ, lấy từ trong lòng ra một viên đan dược, nghiền thành bột phấn, đắp lên vết thương.
Hai người về Tiên giới, giao xác Hồ yêu cho lão tiên, rồi vội về nơi ở.
Họ ở trong một cung điện gọi là Cảnh Nhạc điện, ba chữ rồng bay phượng múa kia do chính tay Tất Cảnh đề.
Tay y bị thương, nhiều việc không thể tự làm, như là tắm rửa.
Khi Nhạc Chí đang tắm trong hồ, Tất Cảnh lân la mò đến.
Y chìa tay cho hắn xem.
“Ngài bị thương thì đừng chạm vào nước.” Nhạc Chí hờ hững nói.
“Bôn ba mấy ngày nay, phải để nước Ngọc trì tẩm thân mới tẩy được những khí ô uế kia.” Tất Cảnh nói, “Nếu em rửa giúp ra, tay sẽ không ướt.”
Nhạc Chí ngả người ra sau, đột nhiên đến gần y.
Tất Cảnh dùng ánh mắt chân thành nhìn hắn.
Hắn duỗi tay chỉ vào mặt y: “Chỗ Hồ yêu sờ sẽ có uế khí, tại hạ nhìn toàn thân ngài, nơi cần tẩy chỉ có mặt mà thôi.”
Đúng là lúc đó Hồ yêu có hôn Tất Cảnh.
Thân thể y cứng đờ.
Người trong ao nháy mắt đã lên bờ, trong tích tắc đã khoác một lớp áo trắng.
Nhưng lại hất lên người Tất Cảnh một lớp nước.
Nháy mắt, cả người Yêu Chủ ướt mèm.
Tất Cảnh chỉ là ảo tưởng phải chi Nhạc Chí cũng có bộ dạng như thế, nên mới bị Hồ yêu hôn trộm.
Tự làm bậy, không thể sống.
Ngày tháng về sau càng thêm gian nan.
Ngự phía sau bàn ngọc là một người đàn ông áo đen, sắc mặt lạnh lùng vô cảm, toát ra cảm giác xa cách người khác ngàn dặm, mắt đen sâu thẳm, ngũ quan cực kỳ anh tuấn.
Tay phải y nâng bút, tay trái cầm thẻ ngọc, gương mặt trầm tĩnh hướng về cô gái dưới điện.
Cô gái này là hoa yêu vừa mới tu luyện thành tiên, mắt ngọc mày ngài, đẹp đẽ động lòng người.
Đôi mắt long lanh của cô gái nhìn chăm chú vào người đang ngự trên điện.
“Hạo Thiên điện chủ dẫn người nhập đạo, Tức Thiên điện chủ cứu người nguy nan, Quảng Thiên điện chỉ điểm tương lai, để gia nhập một điện, phải căn cứ vào nguyên thần của ngươi.” Yêu Chủ Tiên giới lạnh lùng nói.
Nói trắng ra thì, nhiệm vụ ở điện Hạo Thiên khá nhẹ nhàng, điện Tức Thiên thì mệt sống mệt chết, điện Quảng Thiên thì ăn không ngồi rồi.
Cô gái vận váy dài màu lục, đong đưa hông lả lướt đến trước mặt Tất Cảnh, nửa người dựa vào bàn ngọc, bộ ngực căng mẩy lấp la lấp ló.
Cô nàng vươn cổ tay trắng nõn, chống cằm ra vẻ đáng thương: “Đại nhân ơi, ngài nhìn mà xem, tư chất của tiểu nữ có phải thích hợp với Quảng Thiên điện hay không?”
Tất Cảnh nghiêm túc nhìn nàng ta, lắc đầu.
Trong mắt cô nàng ầng ậng nước, vẻ tội nghiệp càng hiện rõ trong ánh nhìn, nàng ta sấn đến gần, nũng nịu nói: “Đại nhân ơi, ngài xem lại đi mà ~”
“Xem ra Tất đại nhân bận rộn quá nhỉ!” Bỗng một giọng nói vang lên.
Cô nàng cảm thấy thân thể người trước mặt cứng đờ, rồi bỗng cô bị ném ra ngoài.
Cô gái bị ném ra xa một khoảng, ngẩng đầu nhìn thì thấy một người đang đứng cạnh Tất đại nhân chưởng quản chúng yêu, chàng ta khoác làn áo trắng, mắt cong cong, gương mặt mê hoặc mà không ma mị. Quả là một thanh niên cực kỳ xinh đẹp.
“Sao em lại đến đây?”
Không biết có phải là ảo giác hay không, cô nàng cảm thấy giọng nói vẫn luôn lạnh như băng của Tất đại nhân trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Chàng thanh niên đứng đó nhướng mày hỏi: “Tại hạ không thể đến sao?”
“Ta không có ý đó.” Tất Cảnh vội vàng giải thích, y vung tay, viết trên thẻ ngọc ba chữ “Điện Tức Thiên”, rồi ném thẻ ngọc cho cô gái kia, “Đương nhiên là được rồi, chỗ nào của ta em cũng tới được hết.”
“Vậy sao ngài lại có vẻ chột dạ vậy, lẽ nào…” Chàng ta ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Có tật giật mình sao?”
Tất Cảnh bất chợt cứng còng, nghiêm nghị hỏi lại: “Có tật giật mình là sao?”
“Là giống ngài đấy.”
Ban đầu Tất Cảnh còn làm mặt lạnh, nụ cười trên môi người bên cạnh lại càng lúc càng sâu. Không hiểu tại sao, Tất Cảnh có cảm giác lưng tê rần, toàn bộ nhuệ khí nhất thời tiêu tan, y xuống nước nài nỉ: “Chí nhi, nghe nói hoa sen ở Thiên Trì đã nở, đợi ta giải quyết sự vụ xong, mình cùng đi ngắm có được không?”
Chàng trai ngẫm nghĩ thật lâu, rồi gật đầu, xoay người đi khỏi.
“Sao ngươi còn ở đây?”
Cô gái vẫn ngồi dưới đất nghe được giọng nói lạnh tanh kia, sửng sốt.
Cái kẻ vừa giả bộ tội nghiệp kia là ai vậy hả?
Nàng ta giận sôi gan, nhưng dưới ánh mắt hung ác của Tất Cảnh, chỉ có thể cầm lấy tấm thẻ ngọc sắp đày đọa mình, rưng rưng bỏ chạy.
Tất Cảnh xử lý rốt ráo những Yêu tu vừa đăng tiên, rồi vội vã quay về cung điện y đang ngụ, trong lòng thấp thỏm không rõ liệu Nhạc Chí còn giận hay không.
Chỉ là mới đi một nửa, lại gặp một ông tiên đầu bạc râu bạc đứng chắn trước mặt.
Tất Cảnh né qua ông lão, định đi tiếp.
Ông tiên tóc bạc vuốt vuốt chòm râu dài đến hông rồi nói: “Tất tiên hữu, xin dừng bước.”
Tất Cảnh không thể giả bộ không thấy, đành ngừng lại, mặt không cảm xúc nhìn lão tiên.
Điện chủ Tức Thiên điện lắm tai ương đích thân tìm tới, nhất định chẳng có chuyện tốt lành gì.
“Trong một ngọn núi phía Tây Nam có Hồ yêu nhập ma, nhũng nhiễu một phương. Lão phu nghĩ tới nghĩ lui, đây là việc của Yêu tộc ngài, Tức Thiên điện của lão không tiện can thiệp.”
Cái gì mà không tiện can thiệp? Chẳng qua lão lười ra tay chứ gì… Tất Cảnh nhủ thầm, nhưng trên mặt vẫn không lộ biểu tình.
Lão tiên ông bị ánh mắt âm u của y nhìn đến chột dạ: “Hơn nữa, dạo gần đây, điện Tức Thiên của ta lại neo người quá.”
Lão nhanh tay nhét cuộn thẻ ngọc vào tay Tất Cảnh: “Đây là tin tức của con yêu kia, Tất tiên hữu nhất định phải trừng trị nó thật nghiêm, tránh cho nó làm bại hoại Yêu giới.”
Ông lão nói xong, vội vàng lẩn mất.
Lão này được lắm, đi nhanh lắm, lão mà chậm chân một chút thôi, y đã quẳng cuộn thẻ ngọc này vào mặt lão rồi.
Điện Tức Thiên có tận mấy trăm người, toàn là những tay lão luyện chuyên trảm yêu trừ ma, cứu người nguy biến, còn giao cho y thì y chỉ có thể đích thân ra tay. Quan trọng nhất là, lỡ Nhạc Chí không chịu cùng đi với y, chính là bi kịch thế gian.
Tất Cảnh ôm bụng dạ thấp thỏm quay về nơi ở, vừa vào trong sân, đã thấy một người ngồi câu cá bên hồ.
Y lặng lẽ đi đến, đứng bên cạnh hắn.
Người đó vẫn không động đậy, hai mắt dán vào mặt hồ tĩnh lặng.
Ban đầu Tất Cảnh vẫn giữ gương mặt thản nhiên, nhìn bầy cá nhàn nhã lượn quanh mồi câu, nhất quyết không đớp mồi.
Lúc sau, y chỉ có thể dùng ánh mắt trông mong nhìn vào trong nước.
Chừng ba canh giờ sau, cá mới chịu cắn câu.
Nhạc Chí thu dây, thả con cá ra, thu cần câu về rồi hỏi: “Ban nãy thấy ngài rất bận cơ mà, sao nhanh thế đã giải quyết xong rồi à?”
Thân thể Tất Cảnh cứng đờ, cúi đầu nói: “Trong lòng ta chỉ tâm tâm niệm niệm được cùng em thưởng hoa sen, nên mới ráng lo liệu cho nhanh.”
“Vậy tại hạ phải ngợi khen ngài rồi chăng?” Nhạc Chí nhướng mày hỏi.
Tất Cảnh vội vã lắc đầu.
“Ngày tháng ở Tiên giới trôi qua hơi vô vị nhỉ?” Y làm như vô tình nói.
Nhạc Chí lắc đầu.
Tất Cảnh: “…”
“Không bằng chúng ta xuống nhân giới thử xem?”
Nhạc Chí quay đầu hỏi: “Không ngắm hoa à?”
“Núi hướng Tây Nam có Hồ yêu tác quái, ta cần hạ giới trừ yêu.” Tất Cảnh đáp.
“Vậy ngài nên sớm sủa xuất phát, trừ yêu vệ đạo.” Nhạc Chí giục.
Tất Cảnh ngần ngừ một lát: “Nghe nói con yêu kia cực kỳ lợi hại, lỡ ta có sơ suất gì…”
“Vừa khéo có thể làm áp trại tướng công cho Hồ yêu.”
“…”
Tất Cảnh năn nỉ ỉ ôi một lúc lâu, cuối cùng Nhạc Chí cũng ưng thuận cùng y hạ giới.
Hai người cưỡi trên mây gió, chẳng mấy chốc đã đến phía Tây Nam.
Trong núi lờ mờ có làn khí hắc ám lượn lờ, trong trăm dặm xung quanh, cây cối khô vàng, không một ngọn cỏ.
“Ma khí nặng nề quá.” Nhạc Chí nói.
Tất Cảnh gật đầu: “Quả nhiên lợi hại như lời đồn, nếu ta không trụ được, xin hãy tương trợ.”
Nhạc Chí liếc y, Yêu Chủ chưởng quản Yêu tu khắp Tam giới mà lại sợ một yêu quái sao?
Nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của Tất Cảnh, hắn vẫn gật đầu.
Hai người đi lên núi, mãi đến khi gặp phải kết giới của Hồ yêu.
“Núi này lớn quá, không biết nó ẩn nấp nơi nào?” Tất Cảnh nói.
Nhạc Chí nhìn vào thẻ ngọc mà lão tiên đưa cho Tất Cảnh.
“Nghe nói con quái này rất hảo mỹ sắc.” Hắn nói.
Tất Cảnh nhìn hắn: “Đào đâu ra người đẹp chứ?”
Nhạc Chí nhìn y chòng chọc, Tất Cảnh bỗng cảm thấy ớn lạnh sau lưng: “Em bảo… ta à?”
Hắn hơi nheo mắt: “Chẳng lẽ lại là tại hạ?”
Tất Cảnh nhận mệnh ẩn giấu chân khí, dáng vẻ phàm nhân tuấn mỹ trong mắt Hồ yêu quả là mỹ thực tuyệt đỉnh nhân gian.
Y đi về phía trước thì bắt gặp một gian nhà, phía ngoài trông khá đơn sơ, lúc vào trong, quả thực có thể so với thiên đường hạ giới.
Tất Cảnh gõ cửa, không ai lên tiếng, y bèn đi thẳng vào.
Y tìm một băng ghế dài rồi ngồi xuống.
Lẳng lặng chờ.
Qua một lúc lâu, có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.
Tất Cảnh ngồi thẳng lưng, nhắm mắt không cử động.
Một bàn tay mảnh mai đặt lên vai y.
Cánh tay kia vuốt ve dọc bờ vai, lướt đến ngực, rồi trượt dần xuống.
Tất Cảnh giơ tay tóm lấy bàn tay đó.
Kẻ đó xoay người đến bên y, cơ thể yểu điệu mềm mại tựa vào người y.
Tất Cảnh hơi híp mắt nhìn người phía trước, làn mi cong cong, hai mắt ầng ậng hơi sương, đôi môi thắm đỏ, dung nhan diễm lệ tuyệt đỉnh.
Mỹ nhân cúi nửa người, đặt một chiếc hôn như chuồn chuồn lướt nước lên mặt y.
Bên ngoài kết giới, Nhạc Chí chăm chú đọc nội dung trên thẻ ngọc.
Hồ yêu trong núi Tây Nam rất giảo hoạt, mỗi lần sẽ hóa thân thành người thương trong lòng, dụ người ta điên đảo thần trí.
Tất Cảnh nghiêm mặt nhìn kẻ trước mắt từ từ trút bỏ xiêm y, vòng eo trắng nõn dần dần lộ ra.
Lòng y âm thầm tự nhủ, phải chi mỗi lần Nhạc Chí thấy y cũng nhiệt tình như thế thì tốt biết bao.
Có điều hình như eo Nhạc Chí mảnh dẻ hơn, cũng mềm mại hơn.
Kẻ kia muốn trút bỏ tiếp lớp y phục bên dưới, y vội vã chặn nó lại.
Nếu y lại nhìn nữa, ngày sau sợ là không dễ chịu.
“Công tử, chàng muốn thay ta làm sao?” Trong đôi mắt đó lấp lánh muôn ngàn ánh sao, hàm chứa nỗi chờ mong vô hạn.
Tay Tất Cảnh bất ngờ hóa thành vuốt sắc, đâm thẳng vào cổ Hồ yêu.
Sắc mặt con quái biến đổi, nhanh lẹ nhảy tránh, khuôn mặt lập tức trở nên dữ tợn.
“Chết đi!” Hồ yêu nghiến răng nghiến lợi rú lên, thình lình hóa ra một cái đuôi, quật qua Tất Cảnh, còn tỏa ra một mùi nồng nặc.
Tất Cảnh quét vuốt sắc, cắt rụng một đống lông trắng.
Hồ yêu hóa về nguyên hình, trên người tỏa ra làn khí hắc ám, đột ngột lao vào Tất Cảnh, bám lên người hắn, há miệng muốn cắn. Y mạnh tay ném nó ra sân.
Nó quay người tiếp tục nhào lên.
Con quái này quả nhiên có chút đạo hạnh, hơn nữa đã nhập ma, càng thêm hung hãn.
Tất Cảnh vung tay, trước người xuất hiện một kết giới, nó lao sầm vào đó, tức thì mặt mũi tối sầm.
Sau mấy phen giao chiến, con quái mới nằm lăn chổng vó trên mặt đất, không cục cựa nổi.
Quả nhiên khó giải quyết.
Vậy mà lại phí sức của chân tiên.
Tất Cảnh đi qua, nhặt xác hồ ly lên, nó đã chết nhưng vẫn còn ma khí.
Y nhìn chằm chằm vào nó, đột nhiên thu lại chân khí, đưa tay vào lớp da lông.
Nhạc Chí ngồi xếp bằng trên tảng đá, nhắm mắt dưỡng thần.
Khi nghe tiếng bước chân, hắn mở mắt ra.
Tất Cảnh một tay xách hồ ly, một tay chắp sau lưng.
Nhạc Chí nhìn y, y chìa tay kia ra, trên tay chờn vờn một luồng khí đen, hình như bị thương rất nặng.
“Con yêu này rất lợi hại.” Y nhìn hắn, trông hết sức tội nghiệp.
Nhạc Chí nhìn cái tay nọ, lấy từ trong lòng ra một viên đan dược, nghiền thành bột phấn, đắp lên vết thương.
Hai người về Tiên giới, giao xác Hồ yêu cho lão tiên, rồi vội về nơi ở.
Họ ở trong một cung điện gọi là Cảnh Nhạc điện, ba chữ rồng bay phượng múa kia do chính tay Tất Cảnh đề.
Tay y bị thương, nhiều việc không thể tự làm, như là tắm rửa.
Khi Nhạc Chí đang tắm trong hồ, Tất Cảnh lân la mò đến.
Y chìa tay cho hắn xem.
“Ngài bị thương thì đừng chạm vào nước.” Nhạc Chí hờ hững nói.
“Bôn ba mấy ngày nay, phải để nước Ngọc trì tẩm thân mới tẩy được những khí ô uế kia.” Tất Cảnh nói, “Nếu em rửa giúp ra, tay sẽ không ướt.”
Nhạc Chí ngả người ra sau, đột nhiên đến gần y.
Tất Cảnh dùng ánh mắt chân thành nhìn hắn.
Hắn duỗi tay chỉ vào mặt y: “Chỗ Hồ yêu sờ sẽ có uế khí, tại hạ nhìn toàn thân ngài, nơi cần tẩy chỉ có mặt mà thôi.”
Đúng là lúc đó Hồ yêu có hôn Tất Cảnh.
Thân thể y cứng đờ.
Người trong ao nháy mắt đã lên bờ, trong tích tắc đã khoác một lớp áo trắng.
Nhưng lại hất lên người Tất Cảnh một lớp nước.
Nháy mắt, cả người Yêu Chủ ướt mèm.
Tất Cảnh chỉ là ảo tưởng phải chi Nhạc Chí cũng có bộ dạng như thế, nên mới bị Hồ yêu hôn trộm.
Tự làm bậy, không thể sống.
Ngày tháng về sau càng thêm gian nan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất