Chương 15
Sở Du khi tỉnh lại, nửa ngày mới có thể thấy rõ ràng đồ vật trước mắt, quanh thân hoàn toàn không còn chút sức lực nào, dù là cố gắng muốn ngồi dậy, cũng bất quá là cử động được đầu ngón tay.
Tần Tranh chống đầu nhắm mắt dưỡng thần vốn chưa từng ngủ say, một cử động nhẹ nhàng của Sở Du, liền khiến y giật mình mở choàng mắt.
“Thanh Từ, ngươi tỉnh rồi à!” Tần Tranh thấy Sở Du muốn ngồi dậy, vội vàng bước lên phía trước vững vàng vịn đầu vai hắn, thi lực để hắn dựa lên người mình.
Sở Du ngẩn ra, từ khi phụ mẫu sớm qua đời, trưởng bối gần gũi với hắn trong nhà không còn nhiều, chẳng có mấy người còn gọi tên tự* của hắn. Làm quan nhiều năm, đồng liêu sẽ dùng chức quan để gọi. Bên ngoài càng kính xưng gọi hắn là “Nhị gia”, cho nên một tiếng Thanh Từ này, ngược lại khiến cho hắn có chút chưa tỉnh hồn.
*Tên tự: ngoài tên của mình, còn có tên khác có liên quan về mặt ý nghĩa của tên chính, gọi là tên tự, thường thấy trong Bạch Thoại thời kỳ đầu.
Tần Tranh từ một bên lấy áo bào phủ thêm cho Sở Du, lại đem một chén trà nóng đưa tới.
Sở Du tiếp trà, nhấp một ngụm, lúc này mới nhìn về phía Tần Tranh.
Sắc mặt Tần Tranh cũng không dễ nhìn, thậm chí có chút tiều tụy, trong mắt hằn rõ tơ máu, cằm lún phún râu.
“Lúc nào rồi?” Sở Du mở miệng mới phát giác giọng nói của bản thân suy yếu cùng cực, hắn vô thức đưa tay xoa bụng dưới, hơi ấm dưới lòng bàn tay, hở ra độ cong so với vài ngày trước ngược lại càng rõ ràng hơn chút.
Tần Tranh đưa tay ôm lấy Sở Du, thở thật dài một tiếng: “Nhị gia của ta, hù chết Tần Tranh ca ca của ngươi rồi, ngươi hôn mê ngày thứ tư rồi đấy, nếu còn không tỉnh lại, ngay cả đại phu cũng thúc thủ vô sách*.”
*Thúc thủ vô sách: bó tay chịu trận.
Thái dương Sở Du nhíu chặt, đưa tay đẩy Tần Tranh, vuốt vuốt mi tâm nói: “Hiện tại đang ở đâu?”
Tần Tranh thu lại mấy phần ý cười, nói khẽ: “Còn trên thuyền, ngươi chậm chạp không tỉnh lại, chẳng có ai dám cả gan tự tiện làm chủ đi Tô Châu, vừa lúc hai ngày này hướng gió không thuận, mượn cơ hội trì hoãn mấy ngày.”
Không đợi Sở Du nói chuyện xong, Tần Tranh tựa như biết hắn muốn hỏi điều gì, liền hạ giọng nói tiếp: “Những sát thủ kia được huấn luyện rất nghiêm chỉnh, trong răng đều giấu độc dược, thủ hạ của ngươi động tác nhanh chóng gỡ cằm sát thủ ra, lúc này mới lưu lại được hai kẻ sống. Chưa từng mượn tay người khác, mấy ngày nay đều là Đồ Kiêu tự mình trông coi thẩm vấn.”
Đồ Kiêu là thủ hạ đắc lực thiếp thân thị vệ của Sở Du, giao cho hắn là có thể yên tâm được.
Sở Du nhẹ gật đầu.
Đồ Kiêu có thẩm ra cái gì hay không, Tần Tranh không biết. Những chuyện này, Đồ Kiêu sẽ không nói cho Tần Tranh, hắn không tin Tần Tranh. Mà lúc trước Sở Du cũng chưa từng nói cho Tần Tranh mục đích thực sự khi đến Tô Châu là gì, Sở Du không nói, Tần Tranh cũng thức thời không hỏi.
Trong phòng nhất thời an tĩnh lại.
“Thanh Từ, hôm đó vì sao ngươi lại đẩy ta ra.” Tần Tranh nắm chặt tay Sở Du, lách qua chủ đề trước đó, hỏi một câu hết sức không liên quan.
Đầu ngón tay Sở Du cứng đờ, chậm rãi mở miệng nói: “Không có gì, không muốn thủ tiết thôi.”
Tần Tranh cười ra tiếng, đắc ý nói: “Nếu như thật sự ta có chuyện bất trắc, ngươi dự định vì ta thủ mấy năm?”
Sở Du nhướng mi nói: “Bảy ngày, không thể nhiều hơn. Bên này Hầu gia hạ táng, bên kia ta liền dẫn Chân Nhi về phủ Tĩnh Quốc Công.”
Tần Tranh được một tấc lại muốn tiến một thước nhích nhích lên phía trước, xích lại gần Sở Du, đưa tay xoa khuôn mặt tái nhợt của hắn, ngữ khí ôn nhu nói: “Ngươi đối xử với Tần Tranh ca ca của ngươi như vậy đó hả?”
Sở Du bị tiếng Tần Tranh ca ca mà y mở miệng nói ra làm cho buồn nôn đến tê cả da đầu, liền xô y: “Cách ta xa một chút.”
Tần Tranh tóm một cái bắt được cổ tay Sở Du, càng sán tới sát mặt hắn: “Bao xa thì tính là xa? Hai tấc có đủ hay không?”
*Hai tấc: 20cm.
Sở Du toàn thân bất lực, tránh không thoát, đành phải cau mày nói: “Nói chuyện hẳn hoi.”
Tần Tranh cười khẽ, thở ra bên tai Sở Du: “Trong mộng Nhị gia gọi Tần Tranh ca ca đến tha thiết, thế nào tỉnh mộng rồi lại không nhận nữa.”
Sở Du sửng sốt, một luồng nhiệt khí đốt lên đến mặt, sắc mặt vốn tái nhợt lại lộ ra nét ửng hồng nhàn nhạt, tiếp theo ngay cả tai cũng đỏ bừng lên.
Tần Tranh nhìn cổ Sở Du, đưa tay khều lên sợi dây đỏ, móc ra một chiếc mặt Ngọc Quan Âm.
Quan Âm nơi nơi thương xót chúng sinh mang theo nhiệt độ cơ thể của Sở Du, Tần Tranh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên mặt ngọc, lại lần nữa thả vào trong vạt áo hắn: “Sở Thanh Từ, ta muốn thấy dáng vẻ ngươi mặc áo cưới, thêu mấy thứ như đá Uyên Ương hay hoa lựu ấy*.”
*Hoa lựu: tượng trưng cho lời chúc con đàn cháu đống (vì nó có nhiều hạt).
Sở Du toàn thân cứng ngắc, hai gò má ửng đỏ, đầu óc trống rỗng, không đợi mở miệng, liền bị Tần Tranh chặn môi.
Không giống với ham muốn tình ái ngày xưa mang theo sầu đau triền miên, Tần Tranh hôn quá dịu dàng, từ trên môi trằn trọc lan đến mi tâm lướt qua rồi thôi, cuối cùng y ôm Sở Du đang sững sờ vào trong ngực, nhẹ cười hỏi: “Tiếp theo, còn muốn tới Tô Châu không?”
Sở Du lúc này mới hồi phục tinh thần, mắt nhìn cánh tay Tần Tranh còn quấn băng vải, lộ ra nụ cười lạnh lẽo: “Đi, vì sao không đi. Đả thương người của ta, ắt phải trả giá.”
※※※
Ngày thứ hai, đội tàu của Sở Du đến Tô Châu.
Dọc đường đi bách tính trăm họ sắp hàng hai bên hoan nghênh, đầu đường hối hả, sắc đỏ trên mặt mọi người nom rất có tinh thần xem náo nhiệt.
Tần Tranh hạ màn xe xuống, lần đầu cảm nhận được cảm giác vinh dự của khâm sai đi tuần.
Sở Du từ từ nhắm hai mắt, tựa ngực Tần Tranh nghỉ ngơi, mơ mơ màng màng hỏi: “Sắp đến chưa?”
Tần Tranh siết chặt vòng tay hơn, kéo tấm thảm trên đùi Sở Du lên: “Còn sớm, ngươi ngủ đi, đến ta bảo ngươi.”
Sở Du buồn bực khụ hai tiếng, nhíu mày: “Trước lúc đến thì gọi ta.”
Tần Tranh đáp một tiếng, không tiếp tục nói chuyện nữa, sợ quấy rầy giấc ngủ của Sở Du. Từ sau lần rơi xuống nước, cơ thể Sở Du vẫn luôn không khỏe, có lẽ nguyên nhân là do ngày đó sặc nước sông, mấy hôm nay liên tục ho khan, sốt nhẹ không ngừng. Tần Tranh cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi quan tâm chăm sóc hắn, mỗi lúc tinh thần Sở Du tỉnh táo, Tần Tranh liền đùa hắn tự xưng mình là ca ca, Sở Du phát cáu liền rút gối đập y, làm ầm ĩ một hồi, cũng có vẻ tinh thần tốt hơn nhiều.
Ước chừng lại qua gần nửa canh giờ, Tần Tranh gọi tỉnh Sở Du.
“Tô Châu không hổ là vùng đất giàu có, nhìn dọc theo con đường này, chỉ thấy bách tính an cư lạc nghiệp.” Tần Tranh vừa chải chuốt chỉnh tề lại một lượt mái tóc dài rối tung do ngủ của Sở Du, vừa nói.
Sở Du thay đổi quan phục, nghe vậy quay đầu thản nhiên đáp: “Đều nói no bụng thì nghĩ dâm dục, cơ hàn thì có tâm trộm cướp. Thế nhưng luôn có một số người, quá phận muốn nhiều thứ không phải của mình, được Lũng trông Thục*, lòng tham không đáy.”
*Được Lũng trông Thục (得陇望蜀)- “đắc Lũng vọng Thục”: Lũng xưa là tỉnh Cam Túc, Thục là tỉnh Tứ Xuyên. Những năm đầu Đông Hán, Ngỗi Hiêu cắt đất Lũng, Công Tôn Thuật cắt đất Thục, tự xưng làm vương, hai người cấu kết với nhau, đối kháng triều đình. Năm thứ tám Kiến Vũ, Quang Vũ Đế Lưu Tú cùng Đại tướng quân Sầm Bành dẫn quân công phá Thiên Thủy của đất Lũng, Sầm Bành lại cùng Thiên tướng Ngô Hán bao vây Ngỗi Hiêu ở Tây thành. Công Tôn Thuật của đất Thục phái tư binh tới cứu viện Ngỗi Hiêu, trú đóng ở thượng bang. Quang Vũ Đế phái Cái Duyên, Cảnh Biện bao vây chỗ này, bản thân thì trở về. Trở lại kinh đô, Quang Vũ Đế đưa tin cho Sầm Bành, nói: “Hai thành nếu hạ, vậy có thể mang binh đến phía nam kích phá Thục. Con người ta không biết đủ, đã được Lũng lại trông Thục.” Câu thành ngữ này từ đó tỷ dụ cho lòng tham không đáy, được voi đòi tiên.Tham khảo thêm: https://baike.baidu.com/item/%E5%BE%97%E9%99%87%E6%9C%9B%E8%9C%80
Tần Tranh làm bộ nghe không hiểu hàm ý trong lời nói của Sở Du, vươn mình nắm lấy cổ tay Sở Du, một tay kéo nó vào trong ngực, giọng điệu mập mờ nói: “Thí dụ ta đối với Nhị gia như vậy…”
Sở Du vuốt ve bàn tay của Tần Tranh đang vòng bên hông hắn: “Hầu gia không phải là muốn cảm thụ một chút cảm giác làm mưa làm gió ư? Chờ một lúc liền cẩn thận phát huy đi.”
Tần Tranh khẽ cười một tiếng: “Phu nhân muốn ta làm gì nào?”
Sở Du nghiêm mặt nói: “Làm chính ngươi là được rồi.”
Tần Tranh sờ lên cằm: “Vậy chính là bày ra nét ngọc thụ lâm phong cùng sự phóng khoáng ngông ngênh của bản hầu?”
Sở Du lắc đầu: “Không, là bày ra dáng vẻ phế vật xách lồng đỡ chim, nghe hí nâng tù và của ngươi.”
Tần Tranh: …
※
Tri phủ Tô Châu cùng Giang Quốc Công đã chờ lâu ngày trong phủ, lúc Sở Du xuống xe, hai người đều tiến lên nghênh đón, có thể nói là cho đủ thể diện.
Sở Du vịn tay Tần Tranh, đại khái nhìn lướt qua phủ Giang Quốc Công, cố ý lộ ra than thở nhè nhẹ, nói ngay: “Vẫn nói sự giàu có của Tô Châu so với thượng kinh chỉ có hơn chứ không có kém, hôm nay mắt thấy quả là thật, thực không tầm thường.” Nói xong, lại cười lạnh một tiếng: “Cùng là Quốc Công Phủ, phủ đệ của Giang Công gia ước chừng rộng rãi hơn phủ Tĩnh Quốc Công nhiều.”
Giang Quốc Công tầm bốn mươi tuổi, ngày thường sống rất nho nhã, nghe vậy cười nhạt nói: “Sở đại nhân quá khen, thượng kinh ở dưới chân thiên tử, phủ Tĩnh Quốc Công càng là nơi chốn xa hoa*, thiên viện tiểu châu của bọn ta làm sao có thể so sánh được. Ngược lại là Sở đại nhân tuổi trẻ tài cao, trăm nghe không bằng một thấy.”
*Bản gốc dùng từ “nơi chung minh đỉnh thực” – chuông đồng hồ điểm thì bày thức ăn ra. Chỉ cuộc sống xa hoa nhà quyền quý.
Hai người Sở Du cùng Giang Nguyên khoác lác mèo vờn chuột lẫn nhau một phen, lúc này mới đi vào trong phủ.
Dọc đường đi, Sở Du chỉ cùng Giang Nguyên trò chuyện về dân tình phong tục ở Tô Châu, tới lúc nói đến đường thủy, Sở Du bỗng nhiên sầm mặt lại, thình lình vỗ án nói: “Nhắc đến mới nhớ, trên đường đi ta gặp một chuyện khiến cho người ta không vui nổi…”
Giang Nguyên dừng lại, không tỏ vẻ gì: “Sở đại nhân gặp chuyện gì vậy?”
Một bên Tần Tranh liền tiếp lời nói: “Là do sơ ý, đi đường lại gặp cướp biển…” Y bày ra bộ dáng vừa tức vừa buồn bực, thậm chí còn vén tay áo lên để Giang Quốc Công nhìn coi vết thương trên cánh tay mình.
Sở Du một bên bưng chén trà, nhìn dáng vẻ tức giận nghĩ lại mà sợ của Tần Tranh, không nói một lời. Mãi đến khi Tần Tranh nói xong, hắn mới buông chén trà xuống, lãnh đạm nói: “Dù sao cũng là địa giới Tô Châu, lại xảy ra chuyện như vậy, Giang Công gia cần phải để ý một chút, nếu không thật đúng là khiến người ta lo lắng an nguy của bách tính Tô Châu…”
Giang Công gia lông mày nhíu lại, nghiêm nghị nói: “Lại có loại chuyện này xảy ra? Sở đại nhân yên tâm, chuyện này ta nhất định truy cứu triệt để tới cùng, cho Sở đại nhân cùng bách tính Tô Châu một câu trả lời.”
Lúc này sắc mặt Sở Du mới trong xanh trở lại: “Bản quan đương nhiên tin tưởng năng lực quản lý châu huyện của Công gia cùng Tri phủ đại nhân, nếu không thành Tô Châu to như vậy sẽ không thể có cảnh tưởng vui vẻ phồn vinh ngày hôm nay, đến mức ngay cả bệ hạ nhắc tới hai vị, đều là tán thưởng có thừa, khiến người ta cực kỳ hâm mộ.”
Hàn huyên sơ qua xong xuôi, Sở Du lấy cớ tẩy trần, lúc này mới thối lui vào độc viện trong phủ vừa được chuẩn bị.
…
Độc viện được dọn dẹp tương đối thích đáng, khắp nơi thanh nhã lại không mất đi sự cao quý.
Sở Du ghé bên thùng tắm, hơi nước mờ mịt hun mặt hắn đến ửng đỏ, hắn hạp mắt thở dài một tiếng, càng không muốn nhúc nhích.
Tần Tranh tưới nước đổ lên người Sở Du, bóp vai cho hắn: “Mệt không?”
Sở Du nhẹ hừ một tiếng, mở mắt ra nói: “Giang Nguyên quả thật là lão hồ ly một giọt nước không lọt.”
Tần Tranh cười khẽ: “Đáng tiếc, lại gặp phải tiểu hồ ly ngươi.”
Sở Du gác trán lên khuỷu tay: “Xem ra ám sát kia không phải là do hắn an bài, Giang Nguyên không làm chuyện không có đầu óc như vậy. Chúng ta cứ coi như cái gì cũng không biết, cứ để hắn nghe, khiến hắn hoài nghi mục đích ta đến đây, mặc hắn thăm dò. Lão hồ ly? Ây… Là hồ ly thì rốt cục cũng sẽ lộ đuôi thôi.”
Tần Tranh vây trước mặt Sở Du, đưa tay nâng cằm hắn, rơi xuống một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Sở Du đưa tay ôm lấy cổ Tần Tranh: “Tiếp phong yến* đêm nay sợ là còn có hậu chiêu, ngươi có thể phải cẩn thận.”
*Tiếp phong yến: nghĩa đen là “yến tiệc đón gió”, ý là tiệc mời khách từ phương xa đến dùng cơm.
“Ừm?” Tần Tranh nhướng mày.
Sở Du đứng dậy, vịn tay Tần Tranh bước ra khỏi thùng tắm, trần trụi đứng trước mặt y, nói: “Coi chừng lão hồ ly kia hạ thủ từ chỗ ngươi, nói không chừng sử dụng cái gì mỹ nhân kế, lại tìm mấy mỹ nhân Giang Nam tư sắc diễm tuyệt tới câu dẫn ngươi.”
Giọt nước dọc theo cần cổ thon dài của Sở Du không ngừng rơi xuống, lướt qua dáng hình tinh tế, kéo dài qua đôi chân miên man, mãi đến tận mắt cá chân. Tần Tranh nhịn không được bỗng nhiên giật áo bào của Sở Du ở bên cạnh bao lại ôm lấy toàn bộ cơ thể hắn, đi về phía giường.
“Tất cả mỹ nhân kế trên đời này, ở trước mặt Nhị gia đều là múa rìu qua mắt thợ.” Tần Tranh hung dữ nói xong, xoay người ép Sở Du dưới thân thể.
Sở Du nhấc chân đá Tần Tranh một cái: “Đừng động vào ta, tối nay có chính sự.”
Tần Tranh như chó con hôn hít Sở Du từ trên xuống dưới một lượt: “Nhị gia thương xót ta đi.”
Sở Du đưa tay mò gối mềm đệm dưới lưng, xoa xoa chiếc bụng đã to ra, chân dài gác lên nhốt chặt thân eo Tần Tranh: “Một lần.”
Tần Tranh được đáp ứng, vui vẻ đến hận không thể vẫy đuôi.
…
Một bên là vở kịch ban ngày hoạt sắc sinh hương, một bên là bầu không khí cực kỳ u ám.
Sắc mặt Giang Công gia âm trầm, thấp giọng nói: “Ngươi không khỏi quá lỗ mãng, nếu như khâm sai xảy ra chuyện tại địa giới Tô Châu, ngươi làm sao có thể thoát tội?”
Tri phủ Tô Châu thấm thấm mồ hôi trên trán: “Công gia, cái này... Ta không phải là muốn một lần vất vả suốt đời nhàn nhã sao…”
Giang Công gia chán nản, gặp phải đồng bọn ngu như heo bực này đúng là khiến cho người ta đau đầu, ngừng một lát, hắn mới nói: “Thôi, Sở Du này ngược lại không hề khó giải quyết như lời đồn, ca nhi công tử xuất thân thế gia rốt cục quá tự phụ, lại không giữ được bình tĩnh. Cứ coi như bệ hạ thật sự nghi ngờ chúng ta, chỉ bằng chút năng lực ấy của Sở Du, không động được chúng ta đâu.”
Tri phủ Tô Châu cảm thấy an tâm một chút: “Ý Công gia là?”
“Dù sao cũng phải chiêu đãi, chiêu đãi thật tốt mới được…” Khóe môi Giang Công gia mang theo một tia cười lạnh.
※
Vãn yến.
*Vãn yến: Tiệc tối, dạ tiệc.
Sở Du ngồi trên ghế, nhịn không được liên tục chống tay đỡ eo.
Tần Tranh ở một bên cười đến ngượng ngùng, bị Sở Du trừng mắt lườm.
“Thật sự là…” Tần Tranh còn chưa dứt lời, liền bị bàn tay đặt bên dưới của Sở Du hung hăng bấm vào mu bàn tay một cái.
Ta không kiểm soát được…Tần Tranh nuốt xuống câu nói kế tiếp, thành thành thật thật lặng lẽ nắn eo cho Sở Du.
*Ta không kiểm soát được: Bản gốc “khống kỷ bất trụ ngã kí kỷ” (控几不住我记几) = (tạm dịch) “Khống chế được mấy, không dừng được, ta nhớ được mấy”. Đây là phương ngôn lưu hành phổ biến, là tiếng Quang Thoại được nói ở Đài Loan và HongKong, hàm ý là “ta không kiểm soát được”.
Khai yến, vẫn là khách sáo như trước.
Sở Du chưa bao giờ che giấu việc mình có thai, một giọt rượu cũng không dính, toàn bộ đều để Tần Tranh chặn lại.
Tiệc tùng sao có thể thiếu đàn sáo, tiểu khúc Giang Nam ngược lại nghe đặc biệt uyển chuyển phong tình động lòng người.
Giang Công gia ở chỗ ngồi bỗng nhiên nói: “Thượng Kinh Lê Viên* đang là khúc nghệ* đỉnh cao thiên hạ, sáo trúc Giang Nam khó mà lên được hàng thanh nhã, để Sở đại nhân chê cười rồi. Có điều trước đó vài ngày tìm được một ả đào*, thông thạo âm luật, hôm nay lệnh cho người này xướng một khúc trợ hứng cho chư vị thêm rượu.”
*Thượng kinh lê viên (上京梨园) = “vườn lê thượng kinh”. Tục truyền rằng Đường Huyền Tông đã từng dạy nhạc công và cung nữ âm nhạc và vũ đạo ở vườn lê.
*Khúc nghệ: nghệ thuật nói hát mang màu sắc địa phương lưu hành trong dân gian.
*Ả đào: bản gốc dùng từ “cơ” (姬), là một danh xưng sang trọng gọi người đàn bà, thường là đẹp, cũng là từ dùng để chỉ người kĩ nữ.
Sở Du nâng chén nói: “Giang Công gia quá khiêm tốn rồi, Tô Châu là nơi đất lành chim đậu*, tất nhiên là địa linh nhân kiệt.”
*Nơi đất lành chim đậu: bản gốc dùng từ “chung linh dục tú” = “chuông thiêng sinh hiền tài”. Chỉ môi trường tốt đẹp sẽ sinh ra những nhân vật ưu tú.
Lời vừa dứt, liền thấy âm thanh sáo trúc im bặt, tiếng đàn khoan thai từ ghế chót truyền đến, trong veo như ngọc rơi, rung động tựa rồng gầm.
Một ca cơ thanh tú chậm rãi tiến đến, mở miệng như châu rơi khay ngọc, hát mà rằng: “Yến ngày xuân, thanh tửu một chén, ca một khúc. Bái lạy tỏ lòng ba ước nguyện*…”
*Đây là lời bài hát “Trường mệnh nữ – Xuân nhật yến” (长命女 · 春日宴). Tác phẩm cùng tên nằm trong “Toàn đường ngũ đại từ” của tác giả Phùng Duyên Tị (903-960). Nội dung miêu tả tiệc rượu ngày xuân, vợ chồng song phương chúc nhau bày tỏ ước nguyện. Bài ca thể hiện ước vọng về một cuộc sống mỹ mãn của người nữ tử thời cổ đại. Ngày xuân, lục tửu, tình ca, yến ngữ nỉ non của người con gái, tạo thành ý cảnh vô cùng đẹp đẽ. Thủ từ sử dụng giọng điệu của phụ nhân, ngôn ngữ thanh tân, lời ít tình nhiều, có thể nói là sự thống nhất giữa bình dị và tao nhã, mang đậm tinh túy dân ca. Nguồn: tổng hợp trên baike.
Giọng hát kia như gió mát luồn qua khe núi, như mưa phùn rơi trên đá xanh, như suối trong cuốn theo hoa rơi mang theo một mùi hương thoang thoảng.
Thế nhưng ánh mắt của Sở Du lại rơi trên vị cầm sư ngồi trên ghế…
Cầm sư áo trắng thân như gió nhẹ phất liễu, vẻ mặt như trăng sáng không mây, búp tay rung đàn ngọc, một nốt đàn là một tiếng lòng, khí độ dung mạo đều là thượng đẳng.
“Một nguyện lang quân thiên tuế,
Hai nguyện thiếp thân thường kiện.”
Thân ảnh của người nọ ánh vào trong mắt Sở Du, trực tiếp khiến hắn khắp người ớn lạnh.
Hay cho một tên cầm sư.
Hay cho một mỹ nhân kế.
Hay cho một Mạnh Hàn Y…
Rượu trong tay Tần Tranh từ đầu ngón tay trượt xuống, thanh tửu như lệ đổ vấy khắp người Sở Du, thấm lan trên áo bào huyền sắc, tựa như tràn ra trạch chi*.
*Trạch chi: một loài cỏ như nấm, mọc ở các cây đã chết.
Tiếng đàn rơi, bốn phía đều im lặng, Sở Du chậm rãi nhắm nghiền mắt.
Này khúc Xuân Nhật Yến hát đến khúc cuối cùng.
“Ba nguyện như đôi yến đậu rường nhà, hai bên trường tương kiến.”
Hai bên trường tương kiến.
Hoàn chương 15
Tần Tranh chống đầu nhắm mắt dưỡng thần vốn chưa từng ngủ say, một cử động nhẹ nhàng của Sở Du, liền khiến y giật mình mở choàng mắt.
“Thanh Từ, ngươi tỉnh rồi à!” Tần Tranh thấy Sở Du muốn ngồi dậy, vội vàng bước lên phía trước vững vàng vịn đầu vai hắn, thi lực để hắn dựa lên người mình.
Sở Du ngẩn ra, từ khi phụ mẫu sớm qua đời, trưởng bối gần gũi với hắn trong nhà không còn nhiều, chẳng có mấy người còn gọi tên tự* của hắn. Làm quan nhiều năm, đồng liêu sẽ dùng chức quan để gọi. Bên ngoài càng kính xưng gọi hắn là “Nhị gia”, cho nên một tiếng Thanh Từ này, ngược lại khiến cho hắn có chút chưa tỉnh hồn.
*Tên tự: ngoài tên của mình, còn có tên khác có liên quan về mặt ý nghĩa của tên chính, gọi là tên tự, thường thấy trong Bạch Thoại thời kỳ đầu.
Tần Tranh từ một bên lấy áo bào phủ thêm cho Sở Du, lại đem một chén trà nóng đưa tới.
Sở Du tiếp trà, nhấp một ngụm, lúc này mới nhìn về phía Tần Tranh.
Sắc mặt Tần Tranh cũng không dễ nhìn, thậm chí có chút tiều tụy, trong mắt hằn rõ tơ máu, cằm lún phún râu.
“Lúc nào rồi?” Sở Du mở miệng mới phát giác giọng nói của bản thân suy yếu cùng cực, hắn vô thức đưa tay xoa bụng dưới, hơi ấm dưới lòng bàn tay, hở ra độ cong so với vài ngày trước ngược lại càng rõ ràng hơn chút.
Tần Tranh đưa tay ôm lấy Sở Du, thở thật dài một tiếng: “Nhị gia của ta, hù chết Tần Tranh ca ca của ngươi rồi, ngươi hôn mê ngày thứ tư rồi đấy, nếu còn không tỉnh lại, ngay cả đại phu cũng thúc thủ vô sách*.”
*Thúc thủ vô sách: bó tay chịu trận.
Thái dương Sở Du nhíu chặt, đưa tay đẩy Tần Tranh, vuốt vuốt mi tâm nói: “Hiện tại đang ở đâu?”
Tần Tranh thu lại mấy phần ý cười, nói khẽ: “Còn trên thuyền, ngươi chậm chạp không tỉnh lại, chẳng có ai dám cả gan tự tiện làm chủ đi Tô Châu, vừa lúc hai ngày này hướng gió không thuận, mượn cơ hội trì hoãn mấy ngày.”
Không đợi Sở Du nói chuyện xong, Tần Tranh tựa như biết hắn muốn hỏi điều gì, liền hạ giọng nói tiếp: “Những sát thủ kia được huấn luyện rất nghiêm chỉnh, trong răng đều giấu độc dược, thủ hạ của ngươi động tác nhanh chóng gỡ cằm sát thủ ra, lúc này mới lưu lại được hai kẻ sống. Chưa từng mượn tay người khác, mấy ngày nay đều là Đồ Kiêu tự mình trông coi thẩm vấn.”
Đồ Kiêu là thủ hạ đắc lực thiếp thân thị vệ của Sở Du, giao cho hắn là có thể yên tâm được.
Sở Du nhẹ gật đầu.
Đồ Kiêu có thẩm ra cái gì hay không, Tần Tranh không biết. Những chuyện này, Đồ Kiêu sẽ không nói cho Tần Tranh, hắn không tin Tần Tranh. Mà lúc trước Sở Du cũng chưa từng nói cho Tần Tranh mục đích thực sự khi đến Tô Châu là gì, Sở Du không nói, Tần Tranh cũng thức thời không hỏi.
Trong phòng nhất thời an tĩnh lại.
“Thanh Từ, hôm đó vì sao ngươi lại đẩy ta ra.” Tần Tranh nắm chặt tay Sở Du, lách qua chủ đề trước đó, hỏi một câu hết sức không liên quan.
Đầu ngón tay Sở Du cứng đờ, chậm rãi mở miệng nói: “Không có gì, không muốn thủ tiết thôi.”
Tần Tranh cười ra tiếng, đắc ý nói: “Nếu như thật sự ta có chuyện bất trắc, ngươi dự định vì ta thủ mấy năm?”
Sở Du nhướng mi nói: “Bảy ngày, không thể nhiều hơn. Bên này Hầu gia hạ táng, bên kia ta liền dẫn Chân Nhi về phủ Tĩnh Quốc Công.”
Tần Tranh được một tấc lại muốn tiến một thước nhích nhích lên phía trước, xích lại gần Sở Du, đưa tay xoa khuôn mặt tái nhợt của hắn, ngữ khí ôn nhu nói: “Ngươi đối xử với Tần Tranh ca ca của ngươi như vậy đó hả?”
Sở Du bị tiếng Tần Tranh ca ca mà y mở miệng nói ra làm cho buồn nôn đến tê cả da đầu, liền xô y: “Cách ta xa một chút.”
Tần Tranh tóm một cái bắt được cổ tay Sở Du, càng sán tới sát mặt hắn: “Bao xa thì tính là xa? Hai tấc có đủ hay không?”
*Hai tấc: 20cm.
Sở Du toàn thân bất lực, tránh không thoát, đành phải cau mày nói: “Nói chuyện hẳn hoi.”
Tần Tranh cười khẽ, thở ra bên tai Sở Du: “Trong mộng Nhị gia gọi Tần Tranh ca ca đến tha thiết, thế nào tỉnh mộng rồi lại không nhận nữa.”
Sở Du sửng sốt, một luồng nhiệt khí đốt lên đến mặt, sắc mặt vốn tái nhợt lại lộ ra nét ửng hồng nhàn nhạt, tiếp theo ngay cả tai cũng đỏ bừng lên.
Tần Tranh nhìn cổ Sở Du, đưa tay khều lên sợi dây đỏ, móc ra một chiếc mặt Ngọc Quan Âm.
Quan Âm nơi nơi thương xót chúng sinh mang theo nhiệt độ cơ thể của Sở Du, Tần Tranh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên mặt ngọc, lại lần nữa thả vào trong vạt áo hắn: “Sở Thanh Từ, ta muốn thấy dáng vẻ ngươi mặc áo cưới, thêu mấy thứ như đá Uyên Ương hay hoa lựu ấy*.”
*Hoa lựu: tượng trưng cho lời chúc con đàn cháu đống (vì nó có nhiều hạt).
Sở Du toàn thân cứng ngắc, hai gò má ửng đỏ, đầu óc trống rỗng, không đợi mở miệng, liền bị Tần Tranh chặn môi.
Không giống với ham muốn tình ái ngày xưa mang theo sầu đau triền miên, Tần Tranh hôn quá dịu dàng, từ trên môi trằn trọc lan đến mi tâm lướt qua rồi thôi, cuối cùng y ôm Sở Du đang sững sờ vào trong ngực, nhẹ cười hỏi: “Tiếp theo, còn muốn tới Tô Châu không?”
Sở Du lúc này mới hồi phục tinh thần, mắt nhìn cánh tay Tần Tranh còn quấn băng vải, lộ ra nụ cười lạnh lẽo: “Đi, vì sao không đi. Đả thương người của ta, ắt phải trả giá.”
※※※
Ngày thứ hai, đội tàu của Sở Du đến Tô Châu.
Dọc đường đi bách tính trăm họ sắp hàng hai bên hoan nghênh, đầu đường hối hả, sắc đỏ trên mặt mọi người nom rất có tinh thần xem náo nhiệt.
Tần Tranh hạ màn xe xuống, lần đầu cảm nhận được cảm giác vinh dự của khâm sai đi tuần.
Sở Du từ từ nhắm hai mắt, tựa ngực Tần Tranh nghỉ ngơi, mơ mơ màng màng hỏi: “Sắp đến chưa?”
Tần Tranh siết chặt vòng tay hơn, kéo tấm thảm trên đùi Sở Du lên: “Còn sớm, ngươi ngủ đi, đến ta bảo ngươi.”
Sở Du buồn bực khụ hai tiếng, nhíu mày: “Trước lúc đến thì gọi ta.”
Tần Tranh đáp một tiếng, không tiếp tục nói chuyện nữa, sợ quấy rầy giấc ngủ của Sở Du. Từ sau lần rơi xuống nước, cơ thể Sở Du vẫn luôn không khỏe, có lẽ nguyên nhân là do ngày đó sặc nước sông, mấy hôm nay liên tục ho khan, sốt nhẹ không ngừng. Tần Tranh cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi quan tâm chăm sóc hắn, mỗi lúc tinh thần Sở Du tỉnh táo, Tần Tranh liền đùa hắn tự xưng mình là ca ca, Sở Du phát cáu liền rút gối đập y, làm ầm ĩ một hồi, cũng có vẻ tinh thần tốt hơn nhiều.
Ước chừng lại qua gần nửa canh giờ, Tần Tranh gọi tỉnh Sở Du.
“Tô Châu không hổ là vùng đất giàu có, nhìn dọc theo con đường này, chỉ thấy bách tính an cư lạc nghiệp.” Tần Tranh vừa chải chuốt chỉnh tề lại một lượt mái tóc dài rối tung do ngủ của Sở Du, vừa nói.
Sở Du thay đổi quan phục, nghe vậy quay đầu thản nhiên đáp: “Đều nói no bụng thì nghĩ dâm dục, cơ hàn thì có tâm trộm cướp. Thế nhưng luôn có một số người, quá phận muốn nhiều thứ không phải của mình, được Lũng trông Thục*, lòng tham không đáy.”
*Được Lũng trông Thục (得陇望蜀)- “đắc Lũng vọng Thục”: Lũng xưa là tỉnh Cam Túc, Thục là tỉnh Tứ Xuyên. Những năm đầu Đông Hán, Ngỗi Hiêu cắt đất Lũng, Công Tôn Thuật cắt đất Thục, tự xưng làm vương, hai người cấu kết với nhau, đối kháng triều đình. Năm thứ tám Kiến Vũ, Quang Vũ Đế Lưu Tú cùng Đại tướng quân Sầm Bành dẫn quân công phá Thiên Thủy của đất Lũng, Sầm Bành lại cùng Thiên tướng Ngô Hán bao vây Ngỗi Hiêu ở Tây thành. Công Tôn Thuật của đất Thục phái tư binh tới cứu viện Ngỗi Hiêu, trú đóng ở thượng bang. Quang Vũ Đế phái Cái Duyên, Cảnh Biện bao vây chỗ này, bản thân thì trở về. Trở lại kinh đô, Quang Vũ Đế đưa tin cho Sầm Bành, nói: “Hai thành nếu hạ, vậy có thể mang binh đến phía nam kích phá Thục. Con người ta không biết đủ, đã được Lũng lại trông Thục.” Câu thành ngữ này từ đó tỷ dụ cho lòng tham không đáy, được voi đòi tiên.Tham khảo thêm: https://baike.baidu.com/item/%E5%BE%97%E9%99%87%E6%9C%9B%E8%9C%80
Tần Tranh làm bộ nghe không hiểu hàm ý trong lời nói của Sở Du, vươn mình nắm lấy cổ tay Sở Du, một tay kéo nó vào trong ngực, giọng điệu mập mờ nói: “Thí dụ ta đối với Nhị gia như vậy…”
Sở Du vuốt ve bàn tay của Tần Tranh đang vòng bên hông hắn: “Hầu gia không phải là muốn cảm thụ một chút cảm giác làm mưa làm gió ư? Chờ một lúc liền cẩn thận phát huy đi.”
Tần Tranh khẽ cười một tiếng: “Phu nhân muốn ta làm gì nào?”
Sở Du nghiêm mặt nói: “Làm chính ngươi là được rồi.”
Tần Tranh sờ lên cằm: “Vậy chính là bày ra nét ngọc thụ lâm phong cùng sự phóng khoáng ngông ngênh của bản hầu?”
Sở Du lắc đầu: “Không, là bày ra dáng vẻ phế vật xách lồng đỡ chim, nghe hí nâng tù và của ngươi.”
Tần Tranh: …
※
Tri phủ Tô Châu cùng Giang Quốc Công đã chờ lâu ngày trong phủ, lúc Sở Du xuống xe, hai người đều tiến lên nghênh đón, có thể nói là cho đủ thể diện.
Sở Du vịn tay Tần Tranh, đại khái nhìn lướt qua phủ Giang Quốc Công, cố ý lộ ra than thở nhè nhẹ, nói ngay: “Vẫn nói sự giàu có của Tô Châu so với thượng kinh chỉ có hơn chứ không có kém, hôm nay mắt thấy quả là thật, thực không tầm thường.” Nói xong, lại cười lạnh một tiếng: “Cùng là Quốc Công Phủ, phủ đệ của Giang Công gia ước chừng rộng rãi hơn phủ Tĩnh Quốc Công nhiều.”
Giang Quốc Công tầm bốn mươi tuổi, ngày thường sống rất nho nhã, nghe vậy cười nhạt nói: “Sở đại nhân quá khen, thượng kinh ở dưới chân thiên tử, phủ Tĩnh Quốc Công càng là nơi chốn xa hoa*, thiên viện tiểu châu của bọn ta làm sao có thể so sánh được. Ngược lại là Sở đại nhân tuổi trẻ tài cao, trăm nghe không bằng một thấy.”
*Bản gốc dùng từ “nơi chung minh đỉnh thực” – chuông đồng hồ điểm thì bày thức ăn ra. Chỉ cuộc sống xa hoa nhà quyền quý.
Hai người Sở Du cùng Giang Nguyên khoác lác mèo vờn chuột lẫn nhau một phen, lúc này mới đi vào trong phủ.
Dọc đường đi, Sở Du chỉ cùng Giang Nguyên trò chuyện về dân tình phong tục ở Tô Châu, tới lúc nói đến đường thủy, Sở Du bỗng nhiên sầm mặt lại, thình lình vỗ án nói: “Nhắc đến mới nhớ, trên đường đi ta gặp một chuyện khiến cho người ta không vui nổi…”
Giang Nguyên dừng lại, không tỏ vẻ gì: “Sở đại nhân gặp chuyện gì vậy?”
Một bên Tần Tranh liền tiếp lời nói: “Là do sơ ý, đi đường lại gặp cướp biển…” Y bày ra bộ dáng vừa tức vừa buồn bực, thậm chí còn vén tay áo lên để Giang Quốc Công nhìn coi vết thương trên cánh tay mình.
Sở Du một bên bưng chén trà, nhìn dáng vẻ tức giận nghĩ lại mà sợ của Tần Tranh, không nói một lời. Mãi đến khi Tần Tranh nói xong, hắn mới buông chén trà xuống, lãnh đạm nói: “Dù sao cũng là địa giới Tô Châu, lại xảy ra chuyện như vậy, Giang Công gia cần phải để ý một chút, nếu không thật đúng là khiến người ta lo lắng an nguy của bách tính Tô Châu…”
Giang Công gia lông mày nhíu lại, nghiêm nghị nói: “Lại có loại chuyện này xảy ra? Sở đại nhân yên tâm, chuyện này ta nhất định truy cứu triệt để tới cùng, cho Sở đại nhân cùng bách tính Tô Châu một câu trả lời.”
Lúc này sắc mặt Sở Du mới trong xanh trở lại: “Bản quan đương nhiên tin tưởng năng lực quản lý châu huyện của Công gia cùng Tri phủ đại nhân, nếu không thành Tô Châu to như vậy sẽ không thể có cảnh tưởng vui vẻ phồn vinh ngày hôm nay, đến mức ngay cả bệ hạ nhắc tới hai vị, đều là tán thưởng có thừa, khiến người ta cực kỳ hâm mộ.”
Hàn huyên sơ qua xong xuôi, Sở Du lấy cớ tẩy trần, lúc này mới thối lui vào độc viện trong phủ vừa được chuẩn bị.
…
Độc viện được dọn dẹp tương đối thích đáng, khắp nơi thanh nhã lại không mất đi sự cao quý.
Sở Du ghé bên thùng tắm, hơi nước mờ mịt hun mặt hắn đến ửng đỏ, hắn hạp mắt thở dài một tiếng, càng không muốn nhúc nhích.
Tần Tranh tưới nước đổ lên người Sở Du, bóp vai cho hắn: “Mệt không?”
Sở Du nhẹ hừ một tiếng, mở mắt ra nói: “Giang Nguyên quả thật là lão hồ ly một giọt nước không lọt.”
Tần Tranh cười khẽ: “Đáng tiếc, lại gặp phải tiểu hồ ly ngươi.”
Sở Du gác trán lên khuỷu tay: “Xem ra ám sát kia không phải là do hắn an bài, Giang Nguyên không làm chuyện không có đầu óc như vậy. Chúng ta cứ coi như cái gì cũng không biết, cứ để hắn nghe, khiến hắn hoài nghi mục đích ta đến đây, mặc hắn thăm dò. Lão hồ ly? Ây… Là hồ ly thì rốt cục cũng sẽ lộ đuôi thôi.”
Tần Tranh vây trước mặt Sở Du, đưa tay nâng cằm hắn, rơi xuống một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Sở Du đưa tay ôm lấy cổ Tần Tranh: “Tiếp phong yến* đêm nay sợ là còn có hậu chiêu, ngươi có thể phải cẩn thận.”
*Tiếp phong yến: nghĩa đen là “yến tiệc đón gió”, ý là tiệc mời khách từ phương xa đến dùng cơm.
“Ừm?” Tần Tranh nhướng mày.
Sở Du đứng dậy, vịn tay Tần Tranh bước ra khỏi thùng tắm, trần trụi đứng trước mặt y, nói: “Coi chừng lão hồ ly kia hạ thủ từ chỗ ngươi, nói không chừng sử dụng cái gì mỹ nhân kế, lại tìm mấy mỹ nhân Giang Nam tư sắc diễm tuyệt tới câu dẫn ngươi.”
Giọt nước dọc theo cần cổ thon dài của Sở Du không ngừng rơi xuống, lướt qua dáng hình tinh tế, kéo dài qua đôi chân miên man, mãi đến tận mắt cá chân. Tần Tranh nhịn không được bỗng nhiên giật áo bào của Sở Du ở bên cạnh bao lại ôm lấy toàn bộ cơ thể hắn, đi về phía giường.
“Tất cả mỹ nhân kế trên đời này, ở trước mặt Nhị gia đều là múa rìu qua mắt thợ.” Tần Tranh hung dữ nói xong, xoay người ép Sở Du dưới thân thể.
Sở Du nhấc chân đá Tần Tranh một cái: “Đừng động vào ta, tối nay có chính sự.”
Tần Tranh như chó con hôn hít Sở Du từ trên xuống dưới một lượt: “Nhị gia thương xót ta đi.”
Sở Du đưa tay mò gối mềm đệm dưới lưng, xoa xoa chiếc bụng đã to ra, chân dài gác lên nhốt chặt thân eo Tần Tranh: “Một lần.”
Tần Tranh được đáp ứng, vui vẻ đến hận không thể vẫy đuôi.
…
Một bên là vở kịch ban ngày hoạt sắc sinh hương, một bên là bầu không khí cực kỳ u ám.
Sắc mặt Giang Công gia âm trầm, thấp giọng nói: “Ngươi không khỏi quá lỗ mãng, nếu như khâm sai xảy ra chuyện tại địa giới Tô Châu, ngươi làm sao có thể thoát tội?”
Tri phủ Tô Châu thấm thấm mồ hôi trên trán: “Công gia, cái này... Ta không phải là muốn một lần vất vả suốt đời nhàn nhã sao…”
Giang Công gia chán nản, gặp phải đồng bọn ngu như heo bực này đúng là khiến cho người ta đau đầu, ngừng một lát, hắn mới nói: “Thôi, Sở Du này ngược lại không hề khó giải quyết như lời đồn, ca nhi công tử xuất thân thế gia rốt cục quá tự phụ, lại không giữ được bình tĩnh. Cứ coi như bệ hạ thật sự nghi ngờ chúng ta, chỉ bằng chút năng lực ấy của Sở Du, không động được chúng ta đâu.”
Tri phủ Tô Châu cảm thấy an tâm một chút: “Ý Công gia là?”
“Dù sao cũng phải chiêu đãi, chiêu đãi thật tốt mới được…” Khóe môi Giang Công gia mang theo một tia cười lạnh.
※
Vãn yến.
*Vãn yến: Tiệc tối, dạ tiệc.
Sở Du ngồi trên ghế, nhịn không được liên tục chống tay đỡ eo.
Tần Tranh ở một bên cười đến ngượng ngùng, bị Sở Du trừng mắt lườm.
“Thật sự là…” Tần Tranh còn chưa dứt lời, liền bị bàn tay đặt bên dưới của Sở Du hung hăng bấm vào mu bàn tay một cái.
Ta không kiểm soát được…Tần Tranh nuốt xuống câu nói kế tiếp, thành thành thật thật lặng lẽ nắn eo cho Sở Du.
*Ta không kiểm soát được: Bản gốc “khống kỷ bất trụ ngã kí kỷ” (控几不住我记几) = (tạm dịch) “Khống chế được mấy, không dừng được, ta nhớ được mấy”. Đây là phương ngôn lưu hành phổ biến, là tiếng Quang Thoại được nói ở Đài Loan và HongKong, hàm ý là “ta không kiểm soát được”.
Khai yến, vẫn là khách sáo như trước.
Sở Du chưa bao giờ che giấu việc mình có thai, một giọt rượu cũng không dính, toàn bộ đều để Tần Tranh chặn lại.
Tiệc tùng sao có thể thiếu đàn sáo, tiểu khúc Giang Nam ngược lại nghe đặc biệt uyển chuyển phong tình động lòng người.
Giang Công gia ở chỗ ngồi bỗng nhiên nói: “Thượng Kinh Lê Viên* đang là khúc nghệ* đỉnh cao thiên hạ, sáo trúc Giang Nam khó mà lên được hàng thanh nhã, để Sở đại nhân chê cười rồi. Có điều trước đó vài ngày tìm được một ả đào*, thông thạo âm luật, hôm nay lệnh cho người này xướng một khúc trợ hứng cho chư vị thêm rượu.”
*Thượng kinh lê viên (上京梨园) = “vườn lê thượng kinh”. Tục truyền rằng Đường Huyền Tông đã từng dạy nhạc công và cung nữ âm nhạc và vũ đạo ở vườn lê.
*Khúc nghệ: nghệ thuật nói hát mang màu sắc địa phương lưu hành trong dân gian.
*Ả đào: bản gốc dùng từ “cơ” (姬), là một danh xưng sang trọng gọi người đàn bà, thường là đẹp, cũng là từ dùng để chỉ người kĩ nữ.
Sở Du nâng chén nói: “Giang Công gia quá khiêm tốn rồi, Tô Châu là nơi đất lành chim đậu*, tất nhiên là địa linh nhân kiệt.”
*Nơi đất lành chim đậu: bản gốc dùng từ “chung linh dục tú” = “chuông thiêng sinh hiền tài”. Chỉ môi trường tốt đẹp sẽ sinh ra những nhân vật ưu tú.
Lời vừa dứt, liền thấy âm thanh sáo trúc im bặt, tiếng đàn khoan thai từ ghế chót truyền đến, trong veo như ngọc rơi, rung động tựa rồng gầm.
Một ca cơ thanh tú chậm rãi tiến đến, mở miệng như châu rơi khay ngọc, hát mà rằng: “Yến ngày xuân, thanh tửu một chén, ca một khúc. Bái lạy tỏ lòng ba ước nguyện*…”
*Đây là lời bài hát “Trường mệnh nữ – Xuân nhật yến” (长命女 · 春日宴). Tác phẩm cùng tên nằm trong “Toàn đường ngũ đại từ” của tác giả Phùng Duyên Tị (903-960). Nội dung miêu tả tiệc rượu ngày xuân, vợ chồng song phương chúc nhau bày tỏ ước nguyện. Bài ca thể hiện ước vọng về một cuộc sống mỹ mãn của người nữ tử thời cổ đại. Ngày xuân, lục tửu, tình ca, yến ngữ nỉ non của người con gái, tạo thành ý cảnh vô cùng đẹp đẽ. Thủ từ sử dụng giọng điệu của phụ nhân, ngôn ngữ thanh tân, lời ít tình nhiều, có thể nói là sự thống nhất giữa bình dị và tao nhã, mang đậm tinh túy dân ca. Nguồn: tổng hợp trên baike.
Giọng hát kia như gió mát luồn qua khe núi, như mưa phùn rơi trên đá xanh, như suối trong cuốn theo hoa rơi mang theo một mùi hương thoang thoảng.
Thế nhưng ánh mắt của Sở Du lại rơi trên vị cầm sư ngồi trên ghế…
Cầm sư áo trắng thân như gió nhẹ phất liễu, vẻ mặt như trăng sáng không mây, búp tay rung đàn ngọc, một nốt đàn là một tiếng lòng, khí độ dung mạo đều là thượng đẳng.
“Một nguyện lang quân thiên tuế,
Hai nguyện thiếp thân thường kiện.”
Thân ảnh của người nọ ánh vào trong mắt Sở Du, trực tiếp khiến hắn khắp người ớn lạnh.
Hay cho một tên cầm sư.
Hay cho một mỹ nhân kế.
Hay cho một Mạnh Hàn Y…
Rượu trong tay Tần Tranh từ đầu ngón tay trượt xuống, thanh tửu như lệ đổ vấy khắp người Sở Du, thấm lan trên áo bào huyền sắc, tựa như tràn ra trạch chi*.
*Trạch chi: một loài cỏ như nấm, mọc ở các cây đã chết.
Tiếng đàn rơi, bốn phía đều im lặng, Sở Du chậm rãi nhắm nghiền mắt.
Này khúc Xuân Nhật Yến hát đến khúc cuối cùng.
“Ba nguyện như đôi yến đậu rường nhà, hai bên trường tương kiến.”
Hai bên trường tương kiến.
Hoàn chương 15
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất