Chương 2
Chạng vạng, Cù Bạch lấy sữa nhân viên công vụ đã chuẩn bị pha một bát sữa đầy, trong ánh mắt vừa khát khao kỳ vọng vừa sợ hãi đút hai đứa nhỏ ăn xong, trong đầu suy nghĩ, giờ đang là giữa tháng 3, chuẩn bị sang tháng 4 rồi, không biết hai đứa nhỏ gầy teo này mấy hôm nay đã tắm chưa, có cần hắn tắm qua cho chúng không nhỉ.
Cù Bạch hai tay cầm chén sữa hoang mang đối diện với hai đứa nhỏ ngây thơ hồi lâu, vẫn quyết định phải tắm rửa thật sạch sẽ cho hai con khỉ này để ném qua phòng ngủ rồi mới làm việc khác được.
Hắn xoay người đi vào phòng tắm nhỏ, chờ cả phòng tắm đều bay đầy hơi nước trắng xóa mới trở lại phòng khách, bế hai đứa bé, quay trở lại phòng tắm.
Thật đúng là không giống trẻ con 2 tuổi rồi mà! Có thật chỉ là do chậm lớn thôi không đây? Cù Bạch nhíu mày nhìn cơ thể dưới lớp quần áo, tay chân nhỏ gầy vô lực đến không tự đứng được, trong lòng hắn bỗng nhiên nổi lên bế tắc, cho dù là dân chạy nạn Châu Phi thì hai tuổi cũng biết đi rồi ấy chứ!
Hai đứa bé từ lúc thấy Cù Bạch mặt không đổi sắc pha sữa đã nhìn hắn như nhìn quái vật rồi, trong đó ngoại trừ thần sắc hoảng sợ bên ngoài còn mang theo hoang mang khó hiểu, nhưng với người "Ba ba" đang lột đồ bọn nó thì chỉ dám ngoan ngoãn tuân theo.
Rõ ràng là đang sợ hãi nhưng vẫn không rên một tiếng để Cù Bạch tùy ý cởi quần áo, động tác của hắn mặc dù không ôn nhu lắm nhưng đã cố hết sức nhẹ nhàng rồi.
Cởi xong quần áo cho một đứa, Cù Bạch không khỏi hít ngược một hơi.
Trên thân thể bị che đậy dưới lớp áo gầy trơ xương dày đặc các vết thương, có mới có cũ, có dài có ngắn giống như bị roi quất đánh đập tạo thành, cả cơ thể không còn chỗ nào lành lặn.
Hắn hít sâu một hơi, nhanh tay cởi sạch quần áo của đứa còn lại, không ngoài dự đoán nhìn thấy hình ảnh làm tim hắn đập nhanh hơn, đứa bé này so với đứa kia còn có nhiều vết thương hơn.
"Cù Thanh..." cho dù là lúc cha mẹ qua đời, Cù Bạch cũng chưa từng có cảm xúc phập phồng kịch liệt như vậy!
Đây là con của anh ta mà! Mẹ bọn nhỏ thậm chí còn bất chấp tính mạng chết trên bàn mổ vì anh ta mà sinh hạ hai đứa con trai, mà anh ta thì...
Đến lúc này, Cù Bạch cuối cùng cũng hiểu vì sao nhân viên công vụ kia nhất định phải thuyết phục hắn tự nguyện nhận nuôi bọn trẻ, cũng không ngừng ám chỉ đến tình trạng của hai đứa bé này.
Xem ra, hai đứa nhỏ đi theo Cù Thanh cũng không đơn giản chỉ là "Cuộc sống không tốt, không được chăm sóc tử tế" như lời nhân viên kia nói.
Cù Bạch người anh trai song sinh của mình từ nhỏ đã kiêu ngạo, bừa bãi, tư lợi, lúc nào cũng chỉ quan tâm đến lợi ích của anh ta, không bao giờ đặt lợi ích của người khác lên ngang hàng cả.
Trước khi bỏ nhà đi, ít ra ở trước mặt cha mẹ anh ta cũng còn ra khuôn ra dạng, không biểu hiện ra bản chất thật của mình trước mặt người khác.
Nhưng đến khi trượt cao đẳng, anh ta đã quét sạch tài sản trong nhà mà chạy trốn, thậm chí còn đứng tên cha mẹ vay một số tiền lớn!
Mệt cho cha mẹ bọn họ trước khi chết vẫn còn âm thầm hối hận cảm thán đời này sinh hai đứa con trai sao lại dạy ra một nghiệt tử như vậy.
Thậm chí vào một khắc cuối cùng bọn họ cũng không thể yên tâm nhắm mắt ra đi, vẫn luôn thắc mắc tại sao một cặp song sinh lại lớn lên thành hai thái cực đối lập nhau đến vậy.
Người khác có lẽ không biết vì sao, nhưng từ cảm ứng của cặp song sinh Cù Bạch có thể cảm giác được một phần, anh trai hắn dường như lúc nào cũng ấp ủ một dã tâm rất lớn, với bất cứ việc gì khác ngoài việc đó đều không có hứng thú.
"Ba, ba ba, tắm, tắm rửa..." Một đứa nhỏ bỗng vừa bò lên bồn tắm lớn, vừa lắp bắp gọi Cù Bạch.
Cù Bạch lập tức hồi thần, đối mặt với thân thể da bọc xương trước mắt, hắn thật lo lắng đám xương cốt này có khi nào đụng qua là gãy không.
Đứa bé trên người đầy vết thương kia nháy mắt bị Cù Bạch bế lên, vẫn còn có chút ngây người, không hiểu vì sao mình lại tự nhiên bay lên trời, sau đó lại thấy Cù Bạch ở ngay phía sau, lập tức như mèo xù lông, cứng người lại trên tay Cù Bạch.
Cù Bạch thấy phản ứng bản năng của đứa nhỏ, bao nhiêu ý nghĩ đều lướt qua đầu, cuối cùng đưa ra kết luận Cù Thanh chính là một tên khốn nạn.
Hắn bình tĩnh lại, ôm hai đứa bé vào bồn tắm lớn, nhẹ tay nhẹ chân vớt nước lên người chúng, thậm chí đến cả khăn mặt và bọt biển cũng không dám dùng.
Tắm rửa sạch sẽ cho bọn nhỏ xong, lấy chiếc khăn choàng lớn ôm quây lấy chúng, bế xốc lên nhét vào trong chăn, bao lại thật kín kẽ.
"Ngủ!" Cù Bạch thản nhiên ra lệnh với hai đứa bé bị bọc chỉ còn lộ ra cái đầu.
Không biết có phải vì chúng nghe hiểu lời hắn hay vì mệt mỏi, lời Cù Bạch vừa ra, hai đứa đều vô cùng phối hợp mà ngáp một cái, khóe mắt tràn ra một chút nước.
Cù Bạch nhẹ nhàng đưa tay lau đi, sờ sờ trán để bọn trẻ nhanh vào giấc.
Ánh mắt hai đứa bé nhìn hắn lúc đó có hơi dọa người, giống như nghiên cứu xem Cù Bạch có phải cha hay là quái nhân nào mặt giống cha bọn nó.
Cù Bạch bất đắc dĩ bĩu môi, nhớ tới những hành động cha hắn thường làm, rối rắm hồi lâu, cuối cùng vẫn cam chịu quay người nhẹ nhàng hôn lên mặt bọn nhỏ một chút, thấy bọn trẻ trừng lớn mắt, không khỏi quát khẽ: "Mau ngủ!"
Hai đứa lập tức run lên, rụt đầu nhắm mắt lại, dấu đi kinh hãi nồng đậm mà Cù Bạch gây ra cho chúng cả ngày hôm nay.
Mãi đến khi hai đứa dán đầu vào nhau thở nhẹ lại, Cù Bạch mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.
Hắn hơi hãi hùng nhìn chằm chằm phòng khách còn một ít đồ dùng trẻ con kia, vỗ vỗ mặt đi qua dọn dẹp, lại rửa sạch phòng tắm, giặt quần áo cho hai đứa bé, lúc này mới có tâm tư làm cho mình một bát mì.
Ăn uống no đủ xong, hắn liền qua phòng sách, mở máy tính ra, lẳng lặng ngây người, mãi vẫn chưa gõ xong chữ "Cù Thanh" vào khung tìm kiếm.
Nửa tiếng sau, Cù Bạch xoa mắt đóng cửa sổ tìm kiếm lại.
Cù Thanh là ai? Cũng chẳng phải ác nhân cả thế giới biết tên, chỉ là một người chết, tin tức có thể thấy được cùng lắm cũng chỉ là danh sách người tử vong vì tai nạn xe cộ mà thôi!
Hơn nữa, ngoài tin đó, trên đời này còn có bao nhiêu là nam nữ có tên như vậy, thậm chí có khi còn có cả chó mèo nào đó kìa.
Internet không thể mang đến tin tức mà Cù Bạch muốn, mà hiện tại, cho dù có thấy được tin liên quan, việc hắn có thể làm cũng vô cùng hữu hạn.
Hắn có cái gì, trước hôm nay, hắn chỉ là một thanh niên khổ bức mất cha mất mẹ, mà từ hôm nay trở đi, hắn đã là cha của hai đứa trẻ song sinh.
Hắn đứng dậy đối diện với màn hình máy tính trong chốc lát, trong đầu lại hiện lên hình ảnh thân thể đầy vết thương của hai đứa bé trong nhà tắm, cứng người lại, hắn ngồi xuống, trở tay với lấy di động trên bàn, gọi điện thoại.
"Chủ nhiệm Hoàng, là tôi, Cù Bạch... Vâng, tôi có chút việc muốn làm phiền anh, tôi muốn xin nghỉ vài ngày..."
"Vâng, trong nhà có việc...
"Không, là anh trai tôi vừa mất..."
"...Vâng, cám ơn anh."
Cù Bạch đặt điện thoại về bên máy tính, lại mở khung tìm kiếm, nhập vào "Triệu chứng bệnh của trẻ hai tuổi", kết quả hiện ra đủ loại làm hắn mặt nhăn mày nhíu, đến cuối cùng, đôi mày thanh tú đã dính chặt lại với nhau, lại tiếp tục nhập vào "Kiểm tra sức khỏe trẻ em", "Phát dục ở trẻ em", "Bệnh viện nhi đồng" các loại.
Mãi cho đến mười hai giờ khuya, Cù Bạch mới lấy đủ tư liệu mình cần cùng vật phẩm cần thiết để ngày mai bố trí đưa hai đứa bé đi khám sức khỏe, cũng vì để trong lòng có chút an ủi, "...Coi như vì cháu của ba mẹ đi!"
Hắn đứng thẳng người dậy duỗi duỗi thân thể, làm vài động tác vận động, trong lúc vô tình lại làm rơi một quyển sách.
Cù Bạch dừng lại một chút, quyết định vẫn tập thể dục xong rồi mới xoay người đi kiểm tra, kết quả sách vừa đến tay hắn liền ngây ngẩn, sao trong thư phòng bố mẹ hắn lại có quyển sách này.
Cha hắn là thầy giáo, bình thường cái gì cũng chẳng có, chỉ có sách là nhiều, Cù Bạch cũng chẳng nói ngoa, tất cả sách trong phòng này hắn đều đã đọc qua.
Mà quyển sách này, Cù Bạch nhặt lên nhìn kỹ, quả thật hắn chưa từng thấy, là một quyển sách cổ đóng gáy, dù trang sách đều là giấy mới nhưng vẫn là một quyển sách đóng gáy kiểu xưa.
Quan trọng nhất là, bìa không hề có chữ, nội dung bên trong cũng chẳng có gì, nhưng nhìn vào đột nhiên trong đầu hắn lại hiện ra dòng chữ Vô Tự Thiên Thư?!
Cù Bạch vì suy nghĩ kỳ quái đột nhiên nảy ra này dọa cười, đang chuẩn bị nhét quyển sách về giá, ngón tay liền bị trang sách cứa qua nhói đau, Cù Bạch đưa tay lên nhìn qua thì lại không thấy làm sao cả.
Nhưng khi nhìn lại quyển sách hắn liền sững sờ!
Trên trang sách đã có chữ viết, trên bìa hiện lên bốn chữ to, Thanh nguyên quy tắc chung.
Không phải là vật phẩm bí mật gì cần che giấu chứ? Suy nghĩ này đột nhiên bay qua đầu Cù Bạch.
Hắn cân nhắc trong lòng thật lâu, không hiểu tại sao quyển sách lại đột nhiên có chữ viết, nhìn chữ "Thanh nguyên quy tắc chung" trên trang bìa chừng một phút đồng hồ mới mở trang sách ra.
Trong nháy mắt đó, quyển sách đột nhiên phát ra hào quang chói lòa làm Cù Bạch không khỏi nhắm mắt lại, nhưng càng làm hắn hoảng sợ hơn, khi hắn vừa nhắm mắt, hắn lại "Đọc" được nội dung trong sách.
Dùng "Đọc" hẳn là cũng không chuẩn xác, đúng ra phải là nội dung trong sách bằng một phương thức nói đó đột nhiên nhảy ra trong óc hắn, Cù Bạch thậm chí còn cảm nhận được một dòng nước ấm trong não hắn bắt đầu chảy mạnh, dòng nước đó càng chảy càng nhanh, càng ngày càng ồ ạt, cùng lúc đó Cù Bạch cũng phát hiện ra mình không thể cử động được.
Ngay khi dòng nước ấm đó đã nhiều đến mức Cù Bạch nghĩ rằng không thể nhiều thêm nữa thì nó đột nhiên ngừng chảy.
Cù Bạch trong lòng kinh hãi, lập tức mở mắt ra, giống như bị rắn cắn mà quăng quyển sách ra xa.
Hắn há mồm thở dốc, trong lòng kinh hãi khó hiểu, vận khí của hắn hôm nay sao kém đến vậy?
Vừa mới nhặt được hai đứa trẻ, đang chuẩn bị dằn xuống căm hận với cha bọn nhỏ mà quyết định nuôi dạy chúng cho tốt thì đã có cái thứ không biết tên này nhảy vào đầu.
Hắn hít sâu vài lần, đưa tay sờ sờ cơ thể mình, xác nhận bản thân vẫn còn bình thường, không mọc ra thêm đầu thừa đuôi thẹo gì.
Cù Bạch thoáng thở ra một hơi, ngồi lại trên ghế, phòng bị nhìn chằm chằm quyển sách bị ném tới góc tường kia, đột nhiên nhắm mắt lại.
Mà vừa nhắm mắt, trong bóng tối liền hiện lên một ít đồ vật.
Trận pháp... Linh quyết... Luyện khí... Trúc cơ...
Cù Bạch lại cả kinh mở mắt ra, hắn cứng họng, hoàn toàn không thể giải thích những thứ vừa dũng mãnh hiện ra trong não mình là cái quái quỷ gì.
Cù Bạch hai tay cầm chén sữa hoang mang đối diện với hai đứa nhỏ ngây thơ hồi lâu, vẫn quyết định phải tắm rửa thật sạch sẽ cho hai con khỉ này để ném qua phòng ngủ rồi mới làm việc khác được.
Hắn xoay người đi vào phòng tắm nhỏ, chờ cả phòng tắm đều bay đầy hơi nước trắng xóa mới trở lại phòng khách, bế hai đứa bé, quay trở lại phòng tắm.
Thật đúng là không giống trẻ con 2 tuổi rồi mà! Có thật chỉ là do chậm lớn thôi không đây? Cù Bạch nhíu mày nhìn cơ thể dưới lớp quần áo, tay chân nhỏ gầy vô lực đến không tự đứng được, trong lòng hắn bỗng nhiên nổi lên bế tắc, cho dù là dân chạy nạn Châu Phi thì hai tuổi cũng biết đi rồi ấy chứ!
Hai đứa bé từ lúc thấy Cù Bạch mặt không đổi sắc pha sữa đã nhìn hắn như nhìn quái vật rồi, trong đó ngoại trừ thần sắc hoảng sợ bên ngoài còn mang theo hoang mang khó hiểu, nhưng với người "Ba ba" đang lột đồ bọn nó thì chỉ dám ngoan ngoãn tuân theo.
Rõ ràng là đang sợ hãi nhưng vẫn không rên một tiếng để Cù Bạch tùy ý cởi quần áo, động tác của hắn mặc dù không ôn nhu lắm nhưng đã cố hết sức nhẹ nhàng rồi.
Cởi xong quần áo cho một đứa, Cù Bạch không khỏi hít ngược một hơi.
Trên thân thể bị che đậy dưới lớp áo gầy trơ xương dày đặc các vết thương, có mới có cũ, có dài có ngắn giống như bị roi quất đánh đập tạo thành, cả cơ thể không còn chỗ nào lành lặn.
Hắn hít sâu một hơi, nhanh tay cởi sạch quần áo của đứa còn lại, không ngoài dự đoán nhìn thấy hình ảnh làm tim hắn đập nhanh hơn, đứa bé này so với đứa kia còn có nhiều vết thương hơn.
"Cù Thanh..." cho dù là lúc cha mẹ qua đời, Cù Bạch cũng chưa từng có cảm xúc phập phồng kịch liệt như vậy!
Đây là con của anh ta mà! Mẹ bọn nhỏ thậm chí còn bất chấp tính mạng chết trên bàn mổ vì anh ta mà sinh hạ hai đứa con trai, mà anh ta thì...
Đến lúc này, Cù Bạch cuối cùng cũng hiểu vì sao nhân viên công vụ kia nhất định phải thuyết phục hắn tự nguyện nhận nuôi bọn trẻ, cũng không ngừng ám chỉ đến tình trạng của hai đứa bé này.
Xem ra, hai đứa nhỏ đi theo Cù Thanh cũng không đơn giản chỉ là "Cuộc sống không tốt, không được chăm sóc tử tế" như lời nhân viên kia nói.
Cù Bạch người anh trai song sinh của mình từ nhỏ đã kiêu ngạo, bừa bãi, tư lợi, lúc nào cũng chỉ quan tâm đến lợi ích của anh ta, không bao giờ đặt lợi ích của người khác lên ngang hàng cả.
Trước khi bỏ nhà đi, ít ra ở trước mặt cha mẹ anh ta cũng còn ra khuôn ra dạng, không biểu hiện ra bản chất thật của mình trước mặt người khác.
Nhưng đến khi trượt cao đẳng, anh ta đã quét sạch tài sản trong nhà mà chạy trốn, thậm chí còn đứng tên cha mẹ vay một số tiền lớn!
Mệt cho cha mẹ bọn họ trước khi chết vẫn còn âm thầm hối hận cảm thán đời này sinh hai đứa con trai sao lại dạy ra một nghiệt tử như vậy.
Thậm chí vào một khắc cuối cùng bọn họ cũng không thể yên tâm nhắm mắt ra đi, vẫn luôn thắc mắc tại sao một cặp song sinh lại lớn lên thành hai thái cực đối lập nhau đến vậy.
Người khác có lẽ không biết vì sao, nhưng từ cảm ứng của cặp song sinh Cù Bạch có thể cảm giác được một phần, anh trai hắn dường như lúc nào cũng ấp ủ một dã tâm rất lớn, với bất cứ việc gì khác ngoài việc đó đều không có hứng thú.
"Ba, ba ba, tắm, tắm rửa..." Một đứa nhỏ bỗng vừa bò lên bồn tắm lớn, vừa lắp bắp gọi Cù Bạch.
Cù Bạch lập tức hồi thần, đối mặt với thân thể da bọc xương trước mắt, hắn thật lo lắng đám xương cốt này có khi nào đụng qua là gãy không.
Đứa bé trên người đầy vết thương kia nháy mắt bị Cù Bạch bế lên, vẫn còn có chút ngây người, không hiểu vì sao mình lại tự nhiên bay lên trời, sau đó lại thấy Cù Bạch ở ngay phía sau, lập tức như mèo xù lông, cứng người lại trên tay Cù Bạch.
Cù Bạch thấy phản ứng bản năng của đứa nhỏ, bao nhiêu ý nghĩ đều lướt qua đầu, cuối cùng đưa ra kết luận Cù Thanh chính là một tên khốn nạn.
Hắn bình tĩnh lại, ôm hai đứa bé vào bồn tắm lớn, nhẹ tay nhẹ chân vớt nước lên người chúng, thậm chí đến cả khăn mặt và bọt biển cũng không dám dùng.
Tắm rửa sạch sẽ cho bọn nhỏ xong, lấy chiếc khăn choàng lớn ôm quây lấy chúng, bế xốc lên nhét vào trong chăn, bao lại thật kín kẽ.
"Ngủ!" Cù Bạch thản nhiên ra lệnh với hai đứa bé bị bọc chỉ còn lộ ra cái đầu.
Không biết có phải vì chúng nghe hiểu lời hắn hay vì mệt mỏi, lời Cù Bạch vừa ra, hai đứa đều vô cùng phối hợp mà ngáp một cái, khóe mắt tràn ra một chút nước.
Cù Bạch nhẹ nhàng đưa tay lau đi, sờ sờ trán để bọn trẻ nhanh vào giấc.
Ánh mắt hai đứa bé nhìn hắn lúc đó có hơi dọa người, giống như nghiên cứu xem Cù Bạch có phải cha hay là quái nhân nào mặt giống cha bọn nó.
Cù Bạch bất đắc dĩ bĩu môi, nhớ tới những hành động cha hắn thường làm, rối rắm hồi lâu, cuối cùng vẫn cam chịu quay người nhẹ nhàng hôn lên mặt bọn nhỏ một chút, thấy bọn trẻ trừng lớn mắt, không khỏi quát khẽ: "Mau ngủ!"
Hai đứa lập tức run lên, rụt đầu nhắm mắt lại, dấu đi kinh hãi nồng đậm mà Cù Bạch gây ra cho chúng cả ngày hôm nay.
Mãi đến khi hai đứa dán đầu vào nhau thở nhẹ lại, Cù Bạch mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.
Hắn hơi hãi hùng nhìn chằm chằm phòng khách còn một ít đồ dùng trẻ con kia, vỗ vỗ mặt đi qua dọn dẹp, lại rửa sạch phòng tắm, giặt quần áo cho hai đứa bé, lúc này mới có tâm tư làm cho mình một bát mì.
Ăn uống no đủ xong, hắn liền qua phòng sách, mở máy tính ra, lẳng lặng ngây người, mãi vẫn chưa gõ xong chữ "Cù Thanh" vào khung tìm kiếm.
Nửa tiếng sau, Cù Bạch xoa mắt đóng cửa sổ tìm kiếm lại.
Cù Thanh là ai? Cũng chẳng phải ác nhân cả thế giới biết tên, chỉ là một người chết, tin tức có thể thấy được cùng lắm cũng chỉ là danh sách người tử vong vì tai nạn xe cộ mà thôi!
Hơn nữa, ngoài tin đó, trên đời này còn có bao nhiêu là nam nữ có tên như vậy, thậm chí có khi còn có cả chó mèo nào đó kìa.
Internet không thể mang đến tin tức mà Cù Bạch muốn, mà hiện tại, cho dù có thấy được tin liên quan, việc hắn có thể làm cũng vô cùng hữu hạn.
Hắn có cái gì, trước hôm nay, hắn chỉ là một thanh niên khổ bức mất cha mất mẹ, mà từ hôm nay trở đi, hắn đã là cha của hai đứa trẻ song sinh.
Hắn đứng dậy đối diện với màn hình máy tính trong chốc lát, trong đầu lại hiện lên hình ảnh thân thể đầy vết thương của hai đứa bé trong nhà tắm, cứng người lại, hắn ngồi xuống, trở tay với lấy di động trên bàn, gọi điện thoại.
"Chủ nhiệm Hoàng, là tôi, Cù Bạch... Vâng, tôi có chút việc muốn làm phiền anh, tôi muốn xin nghỉ vài ngày..."
"Vâng, trong nhà có việc...
"Không, là anh trai tôi vừa mất..."
"...Vâng, cám ơn anh."
Cù Bạch đặt điện thoại về bên máy tính, lại mở khung tìm kiếm, nhập vào "Triệu chứng bệnh của trẻ hai tuổi", kết quả hiện ra đủ loại làm hắn mặt nhăn mày nhíu, đến cuối cùng, đôi mày thanh tú đã dính chặt lại với nhau, lại tiếp tục nhập vào "Kiểm tra sức khỏe trẻ em", "Phát dục ở trẻ em", "Bệnh viện nhi đồng" các loại.
Mãi cho đến mười hai giờ khuya, Cù Bạch mới lấy đủ tư liệu mình cần cùng vật phẩm cần thiết để ngày mai bố trí đưa hai đứa bé đi khám sức khỏe, cũng vì để trong lòng có chút an ủi, "...Coi như vì cháu của ba mẹ đi!"
Hắn đứng thẳng người dậy duỗi duỗi thân thể, làm vài động tác vận động, trong lúc vô tình lại làm rơi một quyển sách.
Cù Bạch dừng lại một chút, quyết định vẫn tập thể dục xong rồi mới xoay người đi kiểm tra, kết quả sách vừa đến tay hắn liền ngây ngẩn, sao trong thư phòng bố mẹ hắn lại có quyển sách này.
Cha hắn là thầy giáo, bình thường cái gì cũng chẳng có, chỉ có sách là nhiều, Cù Bạch cũng chẳng nói ngoa, tất cả sách trong phòng này hắn đều đã đọc qua.
Mà quyển sách này, Cù Bạch nhặt lên nhìn kỹ, quả thật hắn chưa từng thấy, là một quyển sách cổ đóng gáy, dù trang sách đều là giấy mới nhưng vẫn là một quyển sách đóng gáy kiểu xưa.
Quan trọng nhất là, bìa không hề có chữ, nội dung bên trong cũng chẳng có gì, nhưng nhìn vào đột nhiên trong đầu hắn lại hiện ra dòng chữ Vô Tự Thiên Thư?!
Cù Bạch vì suy nghĩ kỳ quái đột nhiên nảy ra này dọa cười, đang chuẩn bị nhét quyển sách về giá, ngón tay liền bị trang sách cứa qua nhói đau, Cù Bạch đưa tay lên nhìn qua thì lại không thấy làm sao cả.
Nhưng khi nhìn lại quyển sách hắn liền sững sờ!
Trên trang sách đã có chữ viết, trên bìa hiện lên bốn chữ to, Thanh nguyên quy tắc chung.
Không phải là vật phẩm bí mật gì cần che giấu chứ? Suy nghĩ này đột nhiên bay qua đầu Cù Bạch.
Hắn cân nhắc trong lòng thật lâu, không hiểu tại sao quyển sách lại đột nhiên có chữ viết, nhìn chữ "Thanh nguyên quy tắc chung" trên trang bìa chừng một phút đồng hồ mới mở trang sách ra.
Trong nháy mắt đó, quyển sách đột nhiên phát ra hào quang chói lòa làm Cù Bạch không khỏi nhắm mắt lại, nhưng càng làm hắn hoảng sợ hơn, khi hắn vừa nhắm mắt, hắn lại "Đọc" được nội dung trong sách.
Dùng "Đọc" hẳn là cũng không chuẩn xác, đúng ra phải là nội dung trong sách bằng một phương thức nói đó đột nhiên nhảy ra trong óc hắn, Cù Bạch thậm chí còn cảm nhận được một dòng nước ấm trong não hắn bắt đầu chảy mạnh, dòng nước đó càng chảy càng nhanh, càng ngày càng ồ ạt, cùng lúc đó Cù Bạch cũng phát hiện ra mình không thể cử động được.
Ngay khi dòng nước ấm đó đã nhiều đến mức Cù Bạch nghĩ rằng không thể nhiều thêm nữa thì nó đột nhiên ngừng chảy.
Cù Bạch trong lòng kinh hãi, lập tức mở mắt ra, giống như bị rắn cắn mà quăng quyển sách ra xa.
Hắn há mồm thở dốc, trong lòng kinh hãi khó hiểu, vận khí của hắn hôm nay sao kém đến vậy?
Vừa mới nhặt được hai đứa trẻ, đang chuẩn bị dằn xuống căm hận với cha bọn nhỏ mà quyết định nuôi dạy chúng cho tốt thì đã có cái thứ không biết tên này nhảy vào đầu.
Hắn hít sâu vài lần, đưa tay sờ sờ cơ thể mình, xác nhận bản thân vẫn còn bình thường, không mọc ra thêm đầu thừa đuôi thẹo gì.
Cù Bạch thoáng thở ra một hơi, ngồi lại trên ghế, phòng bị nhìn chằm chằm quyển sách bị ném tới góc tường kia, đột nhiên nhắm mắt lại.
Mà vừa nhắm mắt, trong bóng tối liền hiện lên một ít đồ vật.
Trận pháp... Linh quyết... Luyện khí... Trúc cơ...
Cù Bạch lại cả kinh mở mắt ra, hắn cứng họng, hoàn toàn không thể giải thích những thứ vừa dũng mãnh hiện ra trong não mình là cái quái quỷ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất