Chương 48
Tác giả: Tinh Như Hứa
Edit & Beta: Tiểu Bao Tử
"Nếu đưa cho người trong lòng, vì sao không tự mình đưa?" Đông Phương Bất Bại dựa vào cửa sổ, một tay cầm khung thêu, tay kia cầm kim thong thả ung dung thuần thục thêu một bức uyên ương nghịch nước.
Mặc dù Tô Kết nhìn dáng vẻ này của hắn không khỏi hoảng hốt, sau đó hiếm khi sinh ra cảm giác tự than thở không bằng.
Nam nữ cách biệt, giống như lạch trời.
Hai sinh vật khác nhau không thể thành công biến đổi hoàn toàn, vì vậy một người nam nhân muốn trở thành nữ nhân chỉ có thể thông qua một cách -- bắt chước.
Bắt chước ai? Đương nhiên là khuôn mẫu hoàn mỹ nhất trong miệng người đời.
Điều này dẫn tới nếu một người nam nhân thật sự hạ quyết tâm, kiên định không đổi muốn trở thành một nữ nhân, hắn thường có thể làm tốt hơn đa số nữ nhân trên đời. Bởi vì rất nhiều việc nữ nhân lười làm, không làm được, không muốn làm trong nhận thức của hắn đều là việc đương nhiên, hắn sẽ cố gắng làm mình tiếp cận vô hạn hình tượng hoàn hảo nhất trong miệng mọi người.
Ví dụ như thêu hoa, vừa tốn thời gian lại vừa hại mắt, rất nhiều tiểu thư sinh ra cao quý hoặc trong nhà giàu có sẽ không làm, cùng lắm chỉ thêu túi tiền khăn tay, trong nhà đều do tú nương chuẩn bị.
Mà đôi tay Đông Phương Bất Bại vốn quen cầm đao kiếm, lại có thể luyện ra bản lĩnh thêu thùa xuất thần nhập hóa. Không chỉ có y phục từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài của Dương Liên Đình, ngay cả chăn gối trong phòng đều xuất phát từ tay hắn.
Tô Kết tự nhận không làm được, vả lại thua tâm phục khẩu phục. Thậm chí anh còn có chút vui mừng, đại lão bạch nguyệt quang tuy rằng bên ngoài thất bại, nhưng bên trong thành công nha, tuy rằng điểm ấy anh không muốn học.
Tô Kết đối diện với ánh mắt của Đông Phương Bất Bại, không khỏi lộ ra nụ cười khổ: "Ta không thể."
Đông Phương Bất Bại nghe vậy dừng động tác trong tay, như không thể tin lời này từ miệng anh nói ra: "Bổn tọa chỉ nghe nói trên đời có chuyện không làm được, chứ không biết có chuyện không thể làm. Nhìn ngươi hành động không bám vào khuôn mẫu, cố tình làm bậy, chẳng ngờ trên nữ nhi tình trường lại là con rùa đen rút đầu nhu nhược." Nói xong lời cuối cùng giọng điệu hắn như đang chế giễu.
Tô Kết bị xem thường bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng anh nhất thời không biết nên phản bác thế nào!
Anh im lặng một lát, thử dò hỏi: "Nếu Dương tổng quản đi trước ngươi, mà ngươi vẫn phải sống thật lâu thật lâu, giáo chủ nên làm gì?"
Đông Phương Bất Bại không thèm suy tư: "Sinh cùng khâm, chết cùng huyệt. Bổn tọa không có con cái cũng không có truyền nhân, trên đời chỉ có Liên đệ thực sự tốt với ta. Ta tất nhiên sẽ sống chết có nhau."
Tô Kết suy nghĩ, cứ cảm thấy là lạ ở đâu đấy. Nếu không phải anh biết vị trước mắt là đại ma đầu danh chấn giang hồ, còn tưởng quá khứ hắn khốn khổ thế nào, sống hơn nửa đời mới gặp được ấm áp duy nhất.
Song chẳng mấy chốc anh đã bình tĩnh lại. Mặc dù là ai ngây người ở một nơi ngăn cách thế nhân gần mười năm, mỗi ngày chỉ có thể nhìn thấy một người, thiên trường địa cửu coi người nọ là tất cả cũng là chuyện bình thường. Dẫu sao làm tròn lên chẳng khác nào Đông Phương giáo chủ tự nhốt mình trong phòng tối, vả lại từ đầu đã chọn ra người thuần hoá mình.
Hình như không có giá trị tham khảo gì cả, dù sao anh không thể tưởng tượng được cảnh một ngày kia mình chọn chết vì tình.
Tô Kết suy nghĩ, lại hỏi: "Nếu có một ngày giáo chủ buộc phải tách khỏi Dương tổng quản, lại nên làm thế nào?"
Đông Phương Bất Bại ngạo nghễ trả lời: "Trên đời này không ai có thể tách ta và Liên đệ ra."
Tô Kết: "Phiền ngươi tôn trọng chữ "Nếu" của ta."
Đông Phương Bất Bại không cần nghĩ ngợi: "Vậy dù phải đi khắp chân trời góc bể, bổn tọa cũng sẽ tìm hắn về."
Tô Kết cân nhắc một lát, lại hỏi: "Nếu --"
Đông Phương Bất Bại bực mình ngắt lời anh: "Ngươi đâu ra nhiều nếu như vậy? Lo trước lo sau, dài dòng yếu ớt, quá phiền phức."
Tô Kết yên lặng nhìn hắn, vẫn hỏi hết: "Nếu ngươi vĩnh viễn không thể trở lại bên cạnh hắn thì sao?"
So với rào cản giữa hai thế giới, sông Ngân của Ngưu Lang Chức Nữ có tính là gì. Chẳng lẽ tình yêu có thể ích kỷ vậy sao, vì vui thích ngắn ngủi không tiếc khiến đối phương và bản thân cùng chịu đựng thống khổ và tưởng niệm lâu dài?
Đông Phương Bất Bại đối mặt với anh một lát, hừ một tiếng: "Dù có như thế, bổn tọa cũng tuyệt không hối hận!"
"Về phần đối phương nghĩ thế nào, sao ngươi không tự mình đi hỏi một câu?"
Mấy ngày sau, Tô Kết đều ở trong trạng thái mất hồn mất vía. Bởi vì chính anh cũng tâm thần không yên, vì vậy không phát hiện Long Tiểu Vân cũng đang trong trạng thái lơ đãng.
Mãi đến một hôm chạng vạng, anh đánh cờ với Long Tiểu Vân, kết quả đối phương cầm cờ thình lình xuất thần. Tô Kết chấm ít nước trà bắn lên mặt hắn, nhướng mày nhìn Long Tiểu Vân chợt bừng tỉnh: "Đang nghĩ gì đấy, tới lượt ngươi."
Long Tiểu Vân nhìn thoáng qua bàn cờ lộn xộn, bỏ quân cờ trong tay vào hộp: "Sư phụ, ta thua rồi."
Tô Kết nhìn bàn cờ lắc đầu: "Trình độ ngươi kém xa vi sư, đừng nói cùng Hoa Mãn Lâu --"
Anh bỗng nhiên im bặt, đưa mắt nhìn nhau với Long Tiểu Vân.
Một lát sau, Long Tiểu Vân dẫn đầu dời mắt đi. Hắn im lặng nhìn chằm chằm bàn cờ một hồi, giả vờ hờ hững nói: "Sư phụ, ngươi biết chuyện giữa phụ mẫu ta sao?"
Không đợi Tô Kết trả lời, hắn lại tự giễu cười: "Sai rồi, trên giang hồ ai mà không biết chuyện mười năm trước. Nhưng bọn họ vốn không biết mười năm Lý Tầm Hoan rời đi Hưng Vân trang có quang cảnh gì."
Ánh mắt hắn dán chặt vào bàn cờ, như đang nói hết với một vật chết, lại như đang độc thoại: "Mẫu thân luôn sống ở căn gác nhỏ đối diện Lãnh Hương Tiểu Trúc, nơi nàng từng ở khi Hưng Vân trang vẫn là Lý viên. Từng ngọn cỏ cái cây trong thôn trang, nàng đều tận lực giữ nguyên dáng vẻ mười năm trước. Ngươi đã đi qua Lãnh Hương Tiểu Trúc chưa? Ở đó mỗi tờ giấy mỗi vết mực, mỗi bàn mỗi ghế đều không chút đổi thay, vẫn duy trì dáng vẻ năm đó Lý Tầm Hoan rời đi."
"Mà phụ thân ta." Hắn cười khẽ một tiếng, tựa như khinh thường nhưng lại như đồng tình, cảm xúc cực kỳ phức tạp: "Y không ngày nào không sống dưới bóng ma của Lý Tầm Hoan, bất luận y cẩn thận lấy lòng thế nào, mẫu thân đều thờ ơ. Y kết giao võ lâm hào kiệt giành được hư danh, chẳng qua vì muốn chứng minh y không kém Lý Tầm Hoan. Y một bên hưởng thụ tài sản và thê tử Lý Tầm Hoan nhường cho y, một bên lại vì thế đau đớn đánh mất tôn nghiêm nam nhân. Hơn nữa nơm nớp lo sợ không biết ngày nào đó Lý Tầm Hoan trở về khiến y phút chốc mất hết tất cả."
"Y hận Lý Tầm Hoan, ta cũng hận." Hắn cắn răng nói: "Các ngươi đều cho rằng ta hận hắn phế võ công của ta, nhưng ta đã sớm bắt đầu hận hắn. Ta hận hắn, tại sao không phải phụ thân ta?"
"Ngay cả một đôi thế tục bất dung như Đông Phương Bất Bại và Dương Liên Đình, vẫn có thể như phu thê bình thường ân ái. Vì sao bọn họ rõ ràng là phu thê danh chính ngôn thuận, mà còn chẳng bằng người bình thường?"
Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Kết, trong mắt dường như có ánh nước: "Sư phụ, nếu ngươi là cha ta, ngươi sẽ làm thế nào?"
Tô Kết suy nghĩ, nghiêm túc trả lời: "Nếu ta là cha ngươi, đầu tiên sẽ không có ngươi. Tiếp theo cho dù phải đuổi tới chân mây cuối trời ta cũng phải đánh gãy chân Lý Tầm Hoan. Cuối cùng, chỉ cần ta còn trên đời một ngày, nhìn thấy Lý Tầm Hoan một lần ta sẽ đánh hắn một lần."
Dù anh thật sự khoa trương tới bệnh tương tư sắp chết rồi, cũng không thể chịu đựng được việc người khác giẫm đạp tôn nghiêm của anh, vũ nhục người trong lòng anh.
Long Tiểu Vân: "...... Nương của ta đâu?"
Tô Kết tưởng tượng ra dáng vẻ Hoa Mãn Lâu khăng khăng một mực yêu một người, cảm giác có chút hít thở không thông, nhưng vẫn trịnh trọng nói: "Chúng ta có thể làm huynh muội (đệ) tốt cả đời."
"Ha hả, vì vậy y đáng bị thế, đã không thể từ bỏ thì có lý do gì để hận chứ? Lý Tầm Hoan cũng rất nực cười, nếu năm đó đã đi rồi, vì sao phải quay lại?" Long Tiểu Vân bỗng nhiên quét bàn cờ xuống đất: "Tại sao gã còn quay về?!"
Tô Kết bình tĩnh nhìn hắn, có lẽ lời này Long Tiểu Vân đã kìm nén rất lâu nhưng trước sau không có người để bộc lộ. Bởi vì mỗi người ở Hưng Vân trang đều đang khổ sở nhẫn nại, dùng nó đổi lấy mười năm sinh hoạt như nước lặng, yên bình nhưng dị dạng. Mãi đến khi Lý Tầm Hoan trở về, nháy mắt đập tan hết thảy biểu hiện giả dối ấy.
Ngọn nguồn tất cả chẳng qua là vì bọn họ đều xem thường nữ nhân Lâm Thi Âm.
Lâm Thi Âm quá am hiểu nhẫn nại, nàng nhẫn nại tâm ý của mình, cũng nhẫn nại đau khổ của mình. Tuy nhiên bản thân nhẫn nại là một loại đau đớn, vì vậy càng nhẫn nại càng sâu sắc, càng nhẫn nại càng không bỏ xuống được. Điều này dẫn tới mười năm tình thâm của Long Khiếu Vân trao cho nước chảy, hy sinh vĩ đại của Lý Tầm Hoan toàn bộ hoá không.
Nàng dùng nỗi đau của mình khiến tất cả mọi người không được cứu rỗi.
Long Tiểu Vân không đợi cảm xúc bình phục, lần nữa nhìn về phía anh: "Sư phụ, ngươi thích Hoa Mãn Lâu phải không?"
Tô Kết ngẩn ra, cảm thấy gần đây chuyện ngoài dự đoán có hơi nhiều: "Ngươi muốn nói gì?"
Long Tiểu Vân giọng điệu, vẻ mặt đều rất chân thành tha thiết: "Ta không biết sư phụ đang băn khoăn điều gì, nhưng ta biết Hoa công tử cũng thích ngươi."
Tô Kết: "......"
Tô Kết cảm giác đầu óc nháy mắt trống rỗng, không đợi anh kịp phản ứng, lại nghe được giọng Long Tiểu Vân: "Ta không biết ở bên người mình thích có vui vẻ hay không, nhưng ta tận mắt chứng kiến không ở bên người mình thích sẽ tuyệt không hạnh phúc."
Tô Kết theo bản năng suy nghĩ, nương ngươi không vui chẳng phải vì ở bên người mình không yêu sao?
Long Tiểu Vân ảm đạm cười: "Nương ta thâm tình, cha ta cũng thâm tình, đáng tiếc đều gửi gắm sai người. Ta thấy Hoa công tử cũng là người thâm tình, sư phụ thật sự nhẫn tâm cô phụ?"
Đứa nhỏ này rốt cuộc đang giúp ai?
Tô Kết hít sâu một hơi đứng lên, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh: "Sắc trời đã tối, hôm nay ngươi quá kích động, trở về nghỉ ngơi sớm đi."
Nói xong, anh dẫn đầu xoay người rời đi nhưng tâm loạn như ma, không thể bình tĩnh lại.
Những bận tâm trước đây đều bị anh vứt ra sau đầu, chỉ có lời Long Tiểu Vân vừa nói không ngừng lặp lại.
Hoa Mãn Lâu thật sự......?
Tại sao anh hoàn toàn không nhận ra, chẳng những e sợ tâm tư bại lộ mạo phạm đối phương, mà còn rất sợ không thể đè nén kéo đối phương vào vũng bùn. Cộng thêm những khó khăn anh nghĩ là không thể vượt qua, vì vậy không cố gắng mà đã bỏ cuộc.
Người như y nên cưới một người...... Một người......
Bỏ đi, ai cũng không xứng.
Người như y nên đi tu tiên, độc thân một vạn năm, giống như trăng sáng trên bầu trời có thể nhìn nhưng không thể với.
Cho nên, Hoa Mãn Lâu thật sự thích anh?
Edit & Beta: Tiểu Bao Tử
"Nếu đưa cho người trong lòng, vì sao không tự mình đưa?" Đông Phương Bất Bại dựa vào cửa sổ, một tay cầm khung thêu, tay kia cầm kim thong thả ung dung thuần thục thêu một bức uyên ương nghịch nước.
Mặc dù Tô Kết nhìn dáng vẻ này của hắn không khỏi hoảng hốt, sau đó hiếm khi sinh ra cảm giác tự than thở không bằng.
Nam nữ cách biệt, giống như lạch trời.
Hai sinh vật khác nhau không thể thành công biến đổi hoàn toàn, vì vậy một người nam nhân muốn trở thành nữ nhân chỉ có thể thông qua một cách -- bắt chước.
Bắt chước ai? Đương nhiên là khuôn mẫu hoàn mỹ nhất trong miệng người đời.
Điều này dẫn tới nếu một người nam nhân thật sự hạ quyết tâm, kiên định không đổi muốn trở thành một nữ nhân, hắn thường có thể làm tốt hơn đa số nữ nhân trên đời. Bởi vì rất nhiều việc nữ nhân lười làm, không làm được, không muốn làm trong nhận thức của hắn đều là việc đương nhiên, hắn sẽ cố gắng làm mình tiếp cận vô hạn hình tượng hoàn hảo nhất trong miệng mọi người.
Ví dụ như thêu hoa, vừa tốn thời gian lại vừa hại mắt, rất nhiều tiểu thư sinh ra cao quý hoặc trong nhà giàu có sẽ không làm, cùng lắm chỉ thêu túi tiền khăn tay, trong nhà đều do tú nương chuẩn bị.
Mà đôi tay Đông Phương Bất Bại vốn quen cầm đao kiếm, lại có thể luyện ra bản lĩnh thêu thùa xuất thần nhập hóa. Không chỉ có y phục từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài của Dương Liên Đình, ngay cả chăn gối trong phòng đều xuất phát từ tay hắn.
Tô Kết tự nhận không làm được, vả lại thua tâm phục khẩu phục. Thậm chí anh còn có chút vui mừng, đại lão bạch nguyệt quang tuy rằng bên ngoài thất bại, nhưng bên trong thành công nha, tuy rằng điểm ấy anh không muốn học.
Tô Kết đối diện với ánh mắt của Đông Phương Bất Bại, không khỏi lộ ra nụ cười khổ: "Ta không thể."
Đông Phương Bất Bại nghe vậy dừng động tác trong tay, như không thể tin lời này từ miệng anh nói ra: "Bổn tọa chỉ nghe nói trên đời có chuyện không làm được, chứ không biết có chuyện không thể làm. Nhìn ngươi hành động không bám vào khuôn mẫu, cố tình làm bậy, chẳng ngờ trên nữ nhi tình trường lại là con rùa đen rút đầu nhu nhược." Nói xong lời cuối cùng giọng điệu hắn như đang chế giễu.
Tô Kết bị xem thường bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng anh nhất thời không biết nên phản bác thế nào!
Anh im lặng một lát, thử dò hỏi: "Nếu Dương tổng quản đi trước ngươi, mà ngươi vẫn phải sống thật lâu thật lâu, giáo chủ nên làm gì?"
Đông Phương Bất Bại không thèm suy tư: "Sinh cùng khâm, chết cùng huyệt. Bổn tọa không có con cái cũng không có truyền nhân, trên đời chỉ có Liên đệ thực sự tốt với ta. Ta tất nhiên sẽ sống chết có nhau."
Tô Kết suy nghĩ, cứ cảm thấy là lạ ở đâu đấy. Nếu không phải anh biết vị trước mắt là đại ma đầu danh chấn giang hồ, còn tưởng quá khứ hắn khốn khổ thế nào, sống hơn nửa đời mới gặp được ấm áp duy nhất.
Song chẳng mấy chốc anh đã bình tĩnh lại. Mặc dù là ai ngây người ở một nơi ngăn cách thế nhân gần mười năm, mỗi ngày chỉ có thể nhìn thấy một người, thiên trường địa cửu coi người nọ là tất cả cũng là chuyện bình thường. Dẫu sao làm tròn lên chẳng khác nào Đông Phương giáo chủ tự nhốt mình trong phòng tối, vả lại từ đầu đã chọn ra người thuần hoá mình.
Hình như không có giá trị tham khảo gì cả, dù sao anh không thể tưởng tượng được cảnh một ngày kia mình chọn chết vì tình.
Tô Kết suy nghĩ, lại hỏi: "Nếu có một ngày giáo chủ buộc phải tách khỏi Dương tổng quản, lại nên làm thế nào?"
Đông Phương Bất Bại ngạo nghễ trả lời: "Trên đời này không ai có thể tách ta và Liên đệ ra."
Tô Kết: "Phiền ngươi tôn trọng chữ "Nếu" của ta."
Đông Phương Bất Bại không cần nghĩ ngợi: "Vậy dù phải đi khắp chân trời góc bể, bổn tọa cũng sẽ tìm hắn về."
Tô Kết cân nhắc một lát, lại hỏi: "Nếu --"
Đông Phương Bất Bại bực mình ngắt lời anh: "Ngươi đâu ra nhiều nếu như vậy? Lo trước lo sau, dài dòng yếu ớt, quá phiền phức."
Tô Kết yên lặng nhìn hắn, vẫn hỏi hết: "Nếu ngươi vĩnh viễn không thể trở lại bên cạnh hắn thì sao?"
So với rào cản giữa hai thế giới, sông Ngân của Ngưu Lang Chức Nữ có tính là gì. Chẳng lẽ tình yêu có thể ích kỷ vậy sao, vì vui thích ngắn ngủi không tiếc khiến đối phương và bản thân cùng chịu đựng thống khổ và tưởng niệm lâu dài?
Đông Phương Bất Bại đối mặt với anh một lát, hừ một tiếng: "Dù có như thế, bổn tọa cũng tuyệt không hối hận!"
"Về phần đối phương nghĩ thế nào, sao ngươi không tự mình đi hỏi một câu?"
Mấy ngày sau, Tô Kết đều ở trong trạng thái mất hồn mất vía. Bởi vì chính anh cũng tâm thần không yên, vì vậy không phát hiện Long Tiểu Vân cũng đang trong trạng thái lơ đãng.
Mãi đến một hôm chạng vạng, anh đánh cờ với Long Tiểu Vân, kết quả đối phương cầm cờ thình lình xuất thần. Tô Kết chấm ít nước trà bắn lên mặt hắn, nhướng mày nhìn Long Tiểu Vân chợt bừng tỉnh: "Đang nghĩ gì đấy, tới lượt ngươi."
Long Tiểu Vân nhìn thoáng qua bàn cờ lộn xộn, bỏ quân cờ trong tay vào hộp: "Sư phụ, ta thua rồi."
Tô Kết nhìn bàn cờ lắc đầu: "Trình độ ngươi kém xa vi sư, đừng nói cùng Hoa Mãn Lâu --"
Anh bỗng nhiên im bặt, đưa mắt nhìn nhau với Long Tiểu Vân.
Một lát sau, Long Tiểu Vân dẫn đầu dời mắt đi. Hắn im lặng nhìn chằm chằm bàn cờ một hồi, giả vờ hờ hững nói: "Sư phụ, ngươi biết chuyện giữa phụ mẫu ta sao?"
Không đợi Tô Kết trả lời, hắn lại tự giễu cười: "Sai rồi, trên giang hồ ai mà không biết chuyện mười năm trước. Nhưng bọn họ vốn không biết mười năm Lý Tầm Hoan rời đi Hưng Vân trang có quang cảnh gì."
Ánh mắt hắn dán chặt vào bàn cờ, như đang nói hết với một vật chết, lại như đang độc thoại: "Mẫu thân luôn sống ở căn gác nhỏ đối diện Lãnh Hương Tiểu Trúc, nơi nàng từng ở khi Hưng Vân trang vẫn là Lý viên. Từng ngọn cỏ cái cây trong thôn trang, nàng đều tận lực giữ nguyên dáng vẻ mười năm trước. Ngươi đã đi qua Lãnh Hương Tiểu Trúc chưa? Ở đó mỗi tờ giấy mỗi vết mực, mỗi bàn mỗi ghế đều không chút đổi thay, vẫn duy trì dáng vẻ năm đó Lý Tầm Hoan rời đi."
"Mà phụ thân ta." Hắn cười khẽ một tiếng, tựa như khinh thường nhưng lại như đồng tình, cảm xúc cực kỳ phức tạp: "Y không ngày nào không sống dưới bóng ma của Lý Tầm Hoan, bất luận y cẩn thận lấy lòng thế nào, mẫu thân đều thờ ơ. Y kết giao võ lâm hào kiệt giành được hư danh, chẳng qua vì muốn chứng minh y không kém Lý Tầm Hoan. Y một bên hưởng thụ tài sản và thê tử Lý Tầm Hoan nhường cho y, một bên lại vì thế đau đớn đánh mất tôn nghiêm nam nhân. Hơn nữa nơm nớp lo sợ không biết ngày nào đó Lý Tầm Hoan trở về khiến y phút chốc mất hết tất cả."
"Y hận Lý Tầm Hoan, ta cũng hận." Hắn cắn răng nói: "Các ngươi đều cho rằng ta hận hắn phế võ công của ta, nhưng ta đã sớm bắt đầu hận hắn. Ta hận hắn, tại sao không phải phụ thân ta?"
"Ngay cả một đôi thế tục bất dung như Đông Phương Bất Bại và Dương Liên Đình, vẫn có thể như phu thê bình thường ân ái. Vì sao bọn họ rõ ràng là phu thê danh chính ngôn thuận, mà còn chẳng bằng người bình thường?"
Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Kết, trong mắt dường như có ánh nước: "Sư phụ, nếu ngươi là cha ta, ngươi sẽ làm thế nào?"
Tô Kết suy nghĩ, nghiêm túc trả lời: "Nếu ta là cha ngươi, đầu tiên sẽ không có ngươi. Tiếp theo cho dù phải đuổi tới chân mây cuối trời ta cũng phải đánh gãy chân Lý Tầm Hoan. Cuối cùng, chỉ cần ta còn trên đời một ngày, nhìn thấy Lý Tầm Hoan một lần ta sẽ đánh hắn một lần."
Dù anh thật sự khoa trương tới bệnh tương tư sắp chết rồi, cũng không thể chịu đựng được việc người khác giẫm đạp tôn nghiêm của anh, vũ nhục người trong lòng anh.
Long Tiểu Vân: "...... Nương của ta đâu?"
Tô Kết tưởng tượng ra dáng vẻ Hoa Mãn Lâu khăng khăng một mực yêu một người, cảm giác có chút hít thở không thông, nhưng vẫn trịnh trọng nói: "Chúng ta có thể làm huynh muội (đệ) tốt cả đời."
"Ha hả, vì vậy y đáng bị thế, đã không thể từ bỏ thì có lý do gì để hận chứ? Lý Tầm Hoan cũng rất nực cười, nếu năm đó đã đi rồi, vì sao phải quay lại?" Long Tiểu Vân bỗng nhiên quét bàn cờ xuống đất: "Tại sao gã còn quay về?!"
Tô Kết bình tĩnh nhìn hắn, có lẽ lời này Long Tiểu Vân đã kìm nén rất lâu nhưng trước sau không có người để bộc lộ. Bởi vì mỗi người ở Hưng Vân trang đều đang khổ sở nhẫn nại, dùng nó đổi lấy mười năm sinh hoạt như nước lặng, yên bình nhưng dị dạng. Mãi đến khi Lý Tầm Hoan trở về, nháy mắt đập tan hết thảy biểu hiện giả dối ấy.
Ngọn nguồn tất cả chẳng qua là vì bọn họ đều xem thường nữ nhân Lâm Thi Âm.
Lâm Thi Âm quá am hiểu nhẫn nại, nàng nhẫn nại tâm ý của mình, cũng nhẫn nại đau khổ của mình. Tuy nhiên bản thân nhẫn nại là một loại đau đớn, vì vậy càng nhẫn nại càng sâu sắc, càng nhẫn nại càng không bỏ xuống được. Điều này dẫn tới mười năm tình thâm của Long Khiếu Vân trao cho nước chảy, hy sinh vĩ đại của Lý Tầm Hoan toàn bộ hoá không.
Nàng dùng nỗi đau của mình khiến tất cả mọi người không được cứu rỗi.
Long Tiểu Vân không đợi cảm xúc bình phục, lần nữa nhìn về phía anh: "Sư phụ, ngươi thích Hoa Mãn Lâu phải không?"
Tô Kết ngẩn ra, cảm thấy gần đây chuyện ngoài dự đoán có hơi nhiều: "Ngươi muốn nói gì?"
Long Tiểu Vân giọng điệu, vẻ mặt đều rất chân thành tha thiết: "Ta không biết sư phụ đang băn khoăn điều gì, nhưng ta biết Hoa công tử cũng thích ngươi."
Tô Kết: "......"
Tô Kết cảm giác đầu óc nháy mắt trống rỗng, không đợi anh kịp phản ứng, lại nghe được giọng Long Tiểu Vân: "Ta không biết ở bên người mình thích có vui vẻ hay không, nhưng ta tận mắt chứng kiến không ở bên người mình thích sẽ tuyệt không hạnh phúc."
Tô Kết theo bản năng suy nghĩ, nương ngươi không vui chẳng phải vì ở bên người mình không yêu sao?
Long Tiểu Vân ảm đạm cười: "Nương ta thâm tình, cha ta cũng thâm tình, đáng tiếc đều gửi gắm sai người. Ta thấy Hoa công tử cũng là người thâm tình, sư phụ thật sự nhẫn tâm cô phụ?"
Đứa nhỏ này rốt cuộc đang giúp ai?
Tô Kết hít sâu một hơi đứng lên, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh: "Sắc trời đã tối, hôm nay ngươi quá kích động, trở về nghỉ ngơi sớm đi."
Nói xong, anh dẫn đầu xoay người rời đi nhưng tâm loạn như ma, không thể bình tĩnh lại.
Những bận tâm trước đây đều bị anh vứt ra sau đầu, chỉ có lời Long Tiểu Vân vừa nói không ngừng lặp lại.
Hoa Mãn Lâu thật sự......?
Tại sao anh hoàn toàn không nhận ra, chẳng những e sợ tâm tư bại lộ mạo phạm đối phương, mà còn rất sợ không thể đè nén kéo đối phương vào vũng bùn. Cộng thêm những khó khăn anh nghĩ là không thể vượt qua, vì vậy không cố gắng mà đã bỏ cuộc.
Người như y nên cưới một người...... Một người......
Bỏ đi, ai cũng không xứng.
Người như y nên đi tu tiên, độc thân một vạn năm, giống như trăng sáng trên bầu trời có thể nhìn nhưng không thể với.
Cho nên, Hoa Mãn Lâu thật sự thích anh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất