Quyển 1 Chương 3: Cực Phẩm Giáo Chủ
Sau khi ra khỏi cung điện Thích Tiếu Phong, Tiêu Trạm không còn nơi nào khác để đi. Hắn tìm một gốc cây gần đây coi như có thể ẩn nấp, nhảy lên thân cây, xác định xem có rắn chắc hay không liền yên tâm mà nằm xuống.
Thuở bình sinh hắn chẳng có mấy yêu thích, chỉ duy nhất một việc khiến hắn say mê là ngủ, hắn còn vì thế mà nghĩ ra một bộ công pháp tu luyện trong mộng cảnh, đề phòng bị người đánh lén khi đang ngủ.
Cả đời hắn hao hết tâm quyết để truy cầu cảnh giới võ học vô thượng. Sau khi chết, hắn trơ mắt nhìn các loại công pháp dần dần trở nên sa sút, mãi cho đến cuối cùng lại gần như thất truyền. Quả thực chính là đang trào phúng trắng trợn.
Bối cảnh thời đại của Tiêu Trạm khi còn sống cũng gần tương tự với thế giới này, ngoại trừ võ công tâm pháp và công pháp tu luyện càng thêm huyền diệu ra thì việc tranh đấu giữa các môn phái giang hồ rất hỗn loạn, cùng với những nhân sĩ bạch đạo tự xưng mình hóa thân vì chính nghĩa, thật sự rất dối trá và ghê tởm, những mặt khác ngược lại chẳng có gì khác biệt.
Xem ra, nhiệm vụ đầu tiên ở thế giới này không phải là ngẫu nhiên, vì để hắn trước tiên thích ứng với nhiệm vụ nên đã tận lực cố ý an bài cho hắn. Hệ thống coi như cũng khá là tri kỷ, chẳng qua điều này sẽ không bù đắp được công lao của nó.
Tiêu Trạm trong đầu chế nhạo kẹo đường núp ở trong góc tối, lạnh lùng cười.
"Giữ gìn hòa bình thế giới? Trái ôm phải ấp mỹ nhân trong ngực? Trở thành chúa cứu thế vạn dân kính ngưỡng? Ngươi cũng thật là dám nói."
Kẹo đường run rẩy hai cái, âm thanh máy móc mang đầy ý tứ lấy lòng, "Mặc dù ta có chút khuyếch đại hiềm nghi nhưng nếu không ngăn cản BOSS báo thù, nội dung cốt truyện nhất định sẽ hoàn toàn tan vỡ. Túc chủ ngài nhất định là cứu tinh của thiên hạ, hơn nữa có thể đạt được thân thể bất tử là sự thật....."
Tiêu Trạm bị nó cưỡng từ đoạt lý* tức giận mà cười.
• Cưỡng từ đoạt lý: Chỉ người vô lý cãi chày cãi cối, vô lý cũng phải cố nói thành có lý, tức là già mồm át lẽ phải.
Hắn nhắc nhở từng chút một: "Nếu như không phải nhờ linh hồn lực của ta mà chỉ dựa vào thân thể của ngươi ban cho, đừng nói tới hoàn thành nhiệm vụ để nâng cấp thân thể, chỉ sợ rằng ta sẽ bị Giáo Chủ tà dâm kia giam cầm làm lô đỉnh cả đời."
Nói đến đây, kẹo đường lập tức hăng hái, nếu nó có nhân hình, Tiêu Trạm gần như có thể tưởng tượng được bộ dạng nó sẽ cao hứng đến thế nào.
"Thích Giáo Chủ ngàn dặm mới tìm được một tiểu thụ cực phẩm, vừa vặn hắn lại tâm duyệt ngươi. Chỉ cần ngươi gật đầu một cái chẳng những có thể hoàn thành nhiệm vụ mà vẫn có thể tận hưởng niềm lạc thú. Cần gì phải cùng hắn đối nghịch chứ?"
Nhìn Tiêu Trạm sắc mặt càng trở nên khó coi, kẹo đường lúc này mới nhớ tới hắn có khả năng mắc phải chứng bệnh đặc thù của nam giới nhân loại, tức khắc ngậm miệng.
Lát sau nó mới nhỏ giọng thầm nói: "Kỳ thật cường giả có chiến lược của cường giả, kẻ yếu cũng có chiến lược của kẻ yếu. Bản chất của hệ thống cảm hóa chỉ là lợi dụng nhân tính thiện lương để gỡ bỏ khúc mắc của BOSS, làm cho bọn họ buông bỏ oán hận của kiếp trước."
Lời kế tiếp kẹo đường không dám nói thêm, ví như ngài trực tiếp trói BOSS lại, cũng chẳng có ai phải cưỡng bách người khác hoàn lương.
Tiêu Trạm cẩn thận phẩm vị bốn chữ "Nhân tính thiện lương", sau một hồi mới bất đắc dĩ nói: "Chẳng vêbiết là ta đang hố ngươi hay ngươi đang hố ta nữa."
Hệ thống thầm nghĩ, là vận mệnh đang hố chúng ta TOT
......
Một giấc ngủ sau lúc trăng tàn, Tiêu Trạm cuối cùng cũng bị đánh thức bởi cái lạnh. Bởi vì một tên Giáo Chủ không có liêm sỉ nào đó thừa dịp hắn tại thời điểm hắn ngủ chui vào trong lòng hắn.
Tiêu Trạm ban đầu nằm trên thân cây, nhưng Giáo Chủ đại nhân lại tốt hơn, trực tiếp nằm trên người hắn, gương mặt cọ vào lồng ngực ấm áp của Tiêu Trạm ngủ một giấc thật say, không hề biết thì ra hàn khí trên người y có thể khiến người ta chết cóng.
"Này, tỉnh."
Thích Tiếu Phong càng ôm chặt hắn, đôi môi đỏ mọng vểnh lên mà lầm bầm: "Đừng ồn ào, ta còn muốn ngủ."
Luồng khí nóng phun lên lồng ngực rắn chắc của Tiêu Trạm mang theo tia ẩm ướt không dấu vết, cực kỳ giống sợi lông vũ khẽ phất qua trong lòng, chọc cho nhân tâm ngứa ngáy, không biết cơn ngứa ngáy từ đâu ra, chẳng tìm được ngọn nguồn, trái lại càng khiến lòng người để ý.
Tiêu Trạm dừng một lúc, thầm nghĩ không ra yêu nghiệt này không biết đã sài cái dạng yêu pháp gì, rất lợi hại. Một cái bạt thật mạnh vỗ vào hai bờ mông đang vểnh cao của người nào đó, thanh âm phát ra một tiếng "Bốp~" thật vang trong đêm.
Chân mày Thích Tiếu Phong chưa từng nhăn lấy một lần, vẫn như cũ yên giấc. Nếu như không phải cặp đào kia vẫn còn đang run rẩy vì chịu hắn ngược đãi, Tiêu Trạm cơ hồ cho rằng mình vừa đánh sai người.
Hắn liếc mắt nhìn lòng bàn tay chính mình, cảm thấy xúc cảm thực tốt, khóe môi liền câu lên, uy hiếp: "Nếu như không chịu tỉnh, thì cũng đừng trách ra không lưu tình."
Thích Tiếu Phong làm gì chịu nghe người ta uy hiếp, nếu đó là mềm giọng khuyên bảo thì còn có thể nghe được. Nhưng nếu ngươi cường ngạnh với y, y sẽ quật cường cùng ngươi đến cùng.
Thấy y hồi lâu không hề phản ứng gì, Tiêu Trạm cười nhạt nói: "Đây là ngươi đang tìm tới cửa để ta giáo huấn đấy."
Nói xong, hắn lại một chưởng đánh lên, cùng một chỗ y cũ không nghiêng không lệch. Giáo chủ đại nhân nghiến răng chịu đựng, nào biết bàn tay Tiêu Trạm chỉ vừa nóng lên liền đánh xuống liên tiếp ba cái, cái đánh này thật hung ác, vững vàng, chuẩn xác khiến cho cặp đào tròn trịa tức thì đã sưng đỏ lên, đáng thương hề hề mà run rẩy, như lên án người nào đó về hành vi bạo hành.
Thích Tiếu Phong thiếu chút nữa không nhịn được gào ra tiếng, nhưng vẫn nghẹn xuống, cả hốc mắt đều đã phiếm hồng. Tiểu nhân trong bụng cắn khăn tay ngậm ngùi ở sổ sách ghi chép một khoản, cả đêm qua, còn có lần kia, ngày sau nhất định sẽ đòi lại một thể!
Tiêu Trạm thật ra không rảnh chú ý đến y có tỉnh hay không, chỉ nhìn lòng bàn tay mình ngây người một lúc lâu, lại nhìn về nơi đó của y, trong lòng thất thường càng sâu, nhịn không được đưa bàn tay đặt lên, nhẹ nhàng vuốt ve.
Cặp mông vừa mới trải qua sự đối đãi tàn bạo, làm gì chịu thêm nỗi trấn an như vậy. Thích Tiếu Phong rốt cuộc không nhịn được trầm thấp rầm rì hai tiếng.
Tiêu Trạm cười nhẹ, "Ngươi như vậy kêu lên rất dễ nghe."
Nếu người khác nói ra loại lời này, chắc sẽ tục tĩu làm sao, nhưng từ trong miệng Tiêu Trạm nói ra thì vô cùng chân thành, bởi vì hắn chỉ đơn thuần biểu đạt cảm nghĩ của mình chứ chẳng tồn tại ý niệm nào khác.
Thích mỹ nhân một móng vuốt chụp bay bàn tay đầy tội ác của Tiêu mỗ nhân nào đó, cắn chặt đôi môi đỏ mọng tức giận trừng mắt, hốc mắt y ửng đỏ, giữa mi tâm điểm một chút hồng mai, trong con ngươi hiện ra huyết hồng. Tiêu Trạm lần đầu tiên cảm thấy màu đỏ thẫm ấy không đủ diễm tục, ít nhất vị Giáo Chủ ăn mặc hồng sam dưới ánh trăng sáng tỏ liền có vẻ đặc biệt liêu nhân.
Trêu chọc người, khiêu khích, dụ dỗ, khiến người khác đối với y có ý tứ. Ở hiện thế Tiêu Trạm thường nghe người ta hay dùng từ này để ám chỉ, nhưng khi đó hắn chỉ là linh hồn không có hình thể cho nên không đặc biệt cảm thụ. Vì thế gian chẳng có sự vật gì khiến hắn cảm thấy liêu nhân, nhưng mà hiện tại hắn cảm thấy Thích Tiếu Phong dưới ánh trăng này, thực "Liêu nhân."
Này quả thực không bình thường.
Hắn nhíu mày, "Mau nói, ngươi đã dùng yêu pháp gì lên người ta?"
Thích Tiếu Phong bị đánh tới đau, vốn dĩ muốn mắng hắn hai câu, kết quả người này ngược lại một bộ tư thái bị hại chất vấn mình, y thở phì phò nói: "Bổn tọa nếu có yêu pháp, trước tiên sẽ biến ngươi thành một thứ súc sinh! Khiến ngươi cả ngày lẽo đẽo theo bổn tọa vẫy đuôi lấy lòng! Nếu bổn tọa tâm tình tốt nhất định sẽ thưởng cho ngươi một khúc xương!"
Tiêu Trạm cách y nói đến bật cười, nắm lấy quai hàm của yêu nghiệt này, nói: "Ngươi như thế chơi đùa rất vui vẻ?"
Thích Tiếu Phong ha hả một tiếng, đương nhiên chơi vui, để ngươi bên mình hết mắng nhiếc lại hành hạ ngươi, đi đâu tìm được người thú vị đến như vậy? Nhận thức ngươi đúng là rủi tám kiếp nhà ngươi!
Tiêu Trạm thấy y tư thái cao ngạo, trong thần sắc đột nhiên lộ ra tia ủy khuất, lúc này mới nhớ tới chính mình lúc trước tựa hồ đánh người ta, khẽ thở dài, chống đỡ cành cây sau lưng ngồi dậy.
Vốn dĩ Thích Tiếu Phong ghé vào người hắn, thấy hắn ngồi dậy, Giáo Chủ đại nhân quyết đoán ngã về phía sau, Tiêu mỗ nhân lòng bàn tay lớn đem người gắt gao giam lại trong lồng ngực, sau đó ổn định vững chắc ngồi dậy.
Hai người kín kẽ dán cùng một chỗ, từng sợi tóc quấn vào lẫn nhau, chẳng phân biệt được ngươi ta, mơ hồ trong bóng đêm lộ vẻ ái muội khó hiểu, tình cảnh này đẹp đến mức Thích mỹ nhân quên đi những ủy khuất đau đớn vừa rồi.
Chính mình chủ động dán vào thân hắn, cùng bị hắn gắt gao giam mình trên người còn có thể giống nhau ư? Tất nhiên là không giống nhau nha!
Thế này thì gọi là gì, này mới gọi là nếm trải trong khổ đau, mới là người trên người! Này thì luyến tiếc cái rắm á! Chẳng thể dùng chiêu cũ! Hận không thể để cho hắn đánh hai lần mới tốt, Như vậy có thể ở trong ngực của hắn ngốc đến khi trời chuyển sáng.
Y trầm mặt không nói lời nào, Tiêu Trạm đâu biết rằng y đang mừng thầm, cho rằng y còn đau, liền nói: "Vừa rồi tao cũng có chút không đúng, nơi đó đánh đau ngươi rồi."
Thích Tiếu Phong rụt rè gật gật đầu, "Còn ổn."
Cặp móng vuốt lại không rụt rè như thế, gắt gao treo trên eo thon chắc của Tiêu Trạm không buông tay. Thầm nghĩ nếu như biết rõ đánh đau bổn tọa, thì bồi thường chút đậu hũ là được rồi.
Tiêu Trạm lại nói: "Chủ yếu là xúc cảm quá tốt, ta nhịn không được." Nói xong lại nhéo một phen, giống như xác nhận lại lần nữa, "Trước kia chưa từng sờ qua, có điểm mới lạ."
Thích Tiếu Phong thở gấp cơ hồ đè nén sự bất mãn gần như muốn tiết ra ngoài miệng, nghĩ thầm tốc độ phát triển này quá nhanh, vốn còn ý định kháng chiến dài hạn cơ mà, Tiêu Trạm... thật không hổ là ngươi nha, làm lão tử bỏ lỡ nhiều năm như vậy, ngươi cuối cùng cũng thông suốt rồi.
Thích Tiếu Phong trong lòng âm thầm kinh hỉ, ở bên tai Tiêu Trạm tiếp cận dụ hoặc nói, "Nơi này không thể cho người tùy tiện bóp, chỉ có ái nhân mới có thể có cử chỉ thân mật."
Tiêu Trạm nhìn y một cái, bình tĩnh đẩy y ra, "Thứ lỗi cho ta, về sau ta sẽ chú ý."
Thích Tiếu Phong: "......" Ngươi chú ý cái đếch gì!
Thích mỹ nhân lần nữa lĩnh ngộ được một đạo lý, không thể nóng vội mà ăn đậu hũ, trộm gà bất thành còn bị mất cả nắm gạo.
......
Tác giả có điều muốn nói:
Tiêu Trạm sau này: Tức phụ ta muốn.
Mỗ thụ nào đó: Muốn cái JJ á!
Sáng nay ta bị cảm nặng, nên đầu óc có chút không theo kịp. Ta sẽ cố gắng ít nhất có thể trong khả năng của mình.
Thuở bình sinh hắn chẳng có mấy yêu thích, chỉ duy nhất một việc khiến hắn say mê là ngủ, hắn còn vì thế mà nghĩ ra một bộ công pháp tu luyện trong mộng cảnh, đề phòng bị người đánh lén khi đang ngủ.
Cả đời hắn hao hết tâm quyết để truy cầu cảnh giới võ học vô thượng. Sau khi chết, hắn trơ mắt nhìn các loại công pháp dần dần trở nên sa sút, mãi cho đến cuối cùng lại gần như thất truyền. Quả thực chính là đang trào phúng trắng trợn.
Bối cảnh thời đại của Tiêu Trạm khi còn sống cũng gần tương tự với thế giới này, ngoại trừ võ công tâm pháp và công pháp tu luyện càng thêm huyền diệu ra thì việc tranh đấu giữa các môn phái giang hồ rất hỗn loạn, cùng với những nhân sĩ bạch đạo tự xưng mình hóa thân vì chính nghĩa, thật sự rất dối trá và ghê tởm, những mặt khác ngược lại chẳng có gì khác biệt.
Xem ra, nhiệm vụ đầu tiên ở thế giới này không phải là ngẫu nhiên, vì để hắn trước tiên thích ứng với nhiệm vụ nên đã tận lực cố ý an bài cho hắn. Hệ thống coi như cũng khá là tri kỷ, chẳng qua điều này sẽ không bù đắp được công lao của nó.
Tiêu Trạm trong đầu chế nhạo kẹo đường núp ở trong góc tối, lạnh lùng cười.
"Giữ gìn hòa bình thế giới? Trái ôm phải ấp mỹ nhân trong ngực? Trở thành chúa cứu thế vạn dân kính ngưỡng? Ngươi cũng thật là dám nói."
Kẹo đường run rẩy hai cái, âm thanh máy móc mang đầy ý tứ lấy lòng, "Mặc dù ta có chút khuyếch đại hiềm nghi nhưng nếu không ngăn cản BOSS báo thù, nội dung cốt truyện nhất định sẽ hoàn toàn tan vỡ. Túc chủ ngài nhất định là cứu tinh của thiên hạ, hơn nữa có thể đạt được thân thể bất tử là sự thật....."
Tiêu Trạm bị nó cưỡng từ đoạt lý* tức giận mà cười.
• Cưỡng từ đoạt lý: Chỉ người vô lý cãi chày cãi cối, vô lý cũng phải cố nói thành có lý, tức là già mồm át lẽ phải.
Hắn nhắc nhở từng chút một: "Nếu như không phải nhờ linh hồn lực của ta mà chỉ dựa vào thân thể của ngươi ban cho, đừng nói tới hoàn thành nhiệm vụ để nâng cấp thân thể, chỉ sợ rằng ta sẽ bị Giáo Chủ tà dâm kia giam cầm làm lô đỉnh cả đời."
Nói đến đây, kẹo đường lập tức hăng hái, nếu nó có nhân hình, Tiêu Trạm gần như có thể tưởng tượng được bộ dạng nó sẽ cao hứng đến thế nào.
"Thích Giáo Chủ ngàn dặm mới tìm được một tiểu thụ cực phẩm, vừa vặn hắn lại tâm duyệt ngươi. Chỉ cần ngươi gật đầu một cái chẳng những có thể hoàn thành nhiệm vụ mà vẫn có thể tận hưởng niềm lạc thú. Cần gì phải cùng hắn đối nghịch chứ?"
Nhìn Tiêu Trạm sắc mặt càng trở nên khó coi, kẹo đường lúc này mới nhớ tới hắn có khả năng mắc phải chứng bệnh đặc thù của nam giới nhân loại, tức khắc ngậm miệng.
Lát sau nó mới nhỏ giọng thầm nói: "Kỳ thật cường giả có chiến lược của cường giả, kẻ yếu cũng có chiến lược của kẻ yếu. Bản chất của hệ thống cảm hóa chỉ là lợi dụng nhân tính thiện lương để gỡ bỏ khúc mắc của BOSS, làm cho bọn họ buông bỏ oán hận của kiếp trước."
Lời kế tiếp kẹo đường không dám nói thêm, ví như ngài trực tiếp trói BOSS lại, cũng chẳng có ai phải cưỡng bách người khác hoàn lương.
Tiêu Trạm cẩn thận phẩm vị bốn chữ "Nhân tính thiện lương", sau một hồi mới bất đắc dĩ nói: "Chẳng vêbiết là ta đang hố ngươi hay ngươi đang hố ta nữa."
Hệ thống thầm nghĩ, là vận mệnh đang hố chúng ta TOT
......
Một giấc ngủ sau lúc trăng tàn, Tiêu Trạm cuối cùng cũng bị đánh thức bởi cái lạnh. Bởi vì một tên Giáo Chủ không có liêm sỉ nào đó thừa dịp hắn tại thời điểm hắn ngủ chui vào trong lòng hắn.
Tiêu Trạm ban đầu nằm trên thân cây, nhưng Giáo Chủ đại nhân lại tốt hơn, trực tiếp nằm trên người hắn, gương mặt cọ vào lồng ngực ấm áp của Tiêu Trạm ngủ một giấc thật say, không hề biết thì ra hàn khí trên người y có thể khiến người ta chết cóng.
"Này, tỉnh."
Thích Tiếu Phong càng ôm chặt hắn, đôi môi đỏ mọng vểnh lên mà lầm bầm: "Đừng ồn ào, ta còn muốn ngủ."
Luồng khí nóng phun lên lồng ngực rắn chắc của Tiêu Trạm mang theo tia ẩm ướt không dấu vết, cực kỳ giống sợi lông vũ khẽ phất qua trong lòng, chọc cho nhân tâm ngứa ngáy, không biết cơn ngứa ngáy từ đâu ra, chẳng tìm được ngọn nguồn, trái lại càng khiến lòng người để ý.
Tiêu Trạm dừng một lúc, thầm nghĩ không ra yêu nghiệt này không biết đã sài cái dạng yêu pháp gì, rất lợi hại. Một cái bạt thật mạnh vỗ vào hai bờ mông đang vểnh cao của người nào đó, thanh âm phát ra một tiếng "Bốp~" thật vang trong đêm.
Chân mày Thích Tiếu Phong chưa từng nhăn lấy một lần, vẫn như cũ yên giấc. Nếu như không phải cặp đào kia vẫn còn đang run rẩy vì chịu hắn ngược đãi, Tiêu Trạm cơ hồ cho rằng mình vừa đánh sai người.
Hắn liếc mắt nhìn lòng bàn tay chính mình, cảm thấy xúc cảm thực tốt, khóe môi liền câu lên, uy hiếp: "Nếu như không chịu tỉnh, thì cũng đừng trách ra không lưu tình."
Thích Tiếu Phong làm gì chịu nghe người ta uy hiếp, nếu đó là mềm giọng khuyên bảo thì còn có thể nghe được. Nhưng nếu ngươi cường ngạnh với y, y sẽ quật cường cùng ngươi đến cùng.
Thấy y hồi lâu không hề phản ứng gì, Tiêu Trạm cười nhạt nói: "Đây là ngươi đang tìm tới cửa để ta giáo huấn đấy."
Nói xong, hắn lại một chưởng đánh lên, cùng một chỗ y cũ không nghiêng không lệch. Giáo chủ đại nhân nghiến răng chịu đựng, nào biết bàn tay Tiêu Trạm chỉ vừa nóng lên liền đánh xuống liên tiếp ba cái, cái đánh này thật hung ác, vững vàng, chuẩn xác khiến cho cặp đào tròn trịa tức thì đã sưng đỏ lên, đáng thương hề hề mà run rẩy, như lên án người nào đó về hành vi bạo hành.
Thích Tiếu Phong thiếu chút nữa không nhịn được gào ra tiếng, nhưng vẫn nghẹn xuống, cả hốc mắt đều đã phiếm hồng. Tiểu nhân trong bụng cắn khăn tay ngậm ngùi ở sổ sách ghi chép một khoản, cả đêm qua, còn có lần kia, ngày sau nhất định sẽ đòi lại một thể!
Tiêu Trạm thật ra không rảnh chú ý đến y có tỉnh hay không, chỉ nhìn lòng bàn tay mình ngây người một lúc lâu, lại nhìn về nơi đó của y, trong lòng thất thường càng sâu, nhịn không được đưa bàn tay đặt lên, nhẹ nhàng vuốt ve.
Cặp mông vừa mới trải qua sự đối đãi tàn bạo, làm gì chịu thêm nỗi trấn an như vậy. Thích Tiếu Phong rốt cuộc không nhịn được trầm thấp rầm rì hai tiếng.
Tiêu Trạm cười nhẹ, "Ngươi như vậy kêu lên rất dễ nghe."
Nếu người khác nói ra loại lời này, chắc sẽ tục tĩu làm sao, nhưng từ trong miệng Tiêu Trạm nói ra thì vô cùng chân thành, bởi vì hắn chỉ đơn thuần biểu đạt cảm nghĩ của mình chứ chẳng tồn tại ý niệm nào khác.
Thích mỹ nhân một móng vuốt chụp bay bàn tay đầy tội ác của Tiêu mỗ nhân nào đó, cắn chặt đôi môi đỏ mọng tức giận trừng mắt, hốc mắt y ửng đỏ, giữa mi tâm điểm một chút hồng mai, trong con ngươi hiện ra huyết hồng. Tiêu Trạm lần đầu tiên cảm thấy màu đỏ thẫm ấy không đủ diễm tục, ít nhất vị Giáo Chủ ăn mặc hồng sam dưới ánh trăng sáng tỏ liền có vẻ đặc biệt liêu nhân.
Trêu chọc người, khiêu khích, dụ dỗ, khiến người khác đối với y có ý tứ. Ở hiện thế Tiêu Trạm thường nghe người ta hay dùng từ này để ám chỉ, nhưng khi đó hắn chỉ là linh hồn không có hình thể cho nên không đặc biệt cảm thụ. Vì thế gian chẳng có sự vật gì khiến hắn cảm thấy liêu nhân, nhưng mà hiện tại hắn cảm thấy Thích Tiếu Phong dưới ánh trăng này, thực "Liêu nhân."
Này quả thực không bình thường.
Hắn nhíu mày, "Mau nói, ngươi đã dùng yêu pháp gì lên người ta?"
Thích Tiếu Phong bị đánh tới đau, vốn dĩ muốn mắng hắn hai câu, kết quả người này ngược lại một bộ tư thái bị hại chất vấn mình, y thở phì phò nói: "Bổn tọa nếu có yêu pháp, trước tiên sẽ biến ngươi thành một thứ súc sinh! Khiến ngươi cả ngày lẽo đẽo theo bổn tọa vẫy đuôi lấy lòng! Nếu bổn tọa tâm tình tốt nhất định sẽ thưởng cho ngươi một khúc xương!"
Tiêu Trạm cách y nói đến bật cười, nắm lấy quai hàm của yêu nghiệt này, nói: "Ngươi như thế chơi đùa rất vui vẻ?"
Thích Tiếu Phong ha hả một tiếng, đương nhiên chơi vui, để ngươi bên mình hết mắng nhiếc lại hành hạ ngươi, đi đâu tìm được người thú vị đến như vậy? Nhận thức ngươi đúng là rủi tám kiếp nhà ngươi!
Tiêu Trạm thấy y tư thái cao ngạo, trong thần sắc đột nhiên lộ ra tia ủy khuất, lúc này mới nhớ tới chính mình lúc trước tựa hồ đánh người ta, khẽ thở dài, chống đỡ cành cây sau lưng ngồi dậy.
Vốn dĩ Thích Tiếu Phong ghé vào người hắn, thấy hắn ngồi dậy, Giáo Chủ đại nhân quyết đoán ngã về phía sau, Tiêu mỗ nhân lòng bàn tay lớn đem người gắt gao giam lại trong lồng ngực, sau đó ổn định vững chắc ngồi dậy.
Hai người kín kẽ dán cùng một chỗ, từng sợi tóc quấn vào lẫn nhau, chẳng phân biệt được ngươi ta, mơ hồ trong bóng đêm lộ vẻ ái muội khó hiểu, tình cảnh này đẹp đến mức Thích mỹ nhân quên đi những ủy khuất đau đớn vừa rồi.
Chính mình chủ động dán vào thân hắn, cùng bị hắn gắt gao giam mình trên người còn có thể giống nhau ư? Tất nhiên là không giống nhau nha!
Thế này thì gọi là gì, này mới gọi là nếm trải trong khổ đau, mới là người trên người! Này thì luyến tiếc cái rắm á! Chẳng thể dùng chiêu cũ! Hận không thể để cho hắn đánh hai lần mới tốt, Như vậy có thể ở trong ngực của hắn ngốc đến khi trời chuyển sáng.
Y trầm mặt không nói lời nào, Tiêu Trạm đâu biết rằng y đang mừng thầm, cho rằng y còn đau, liền nói: "Vừa rồi tao cũng có chút không đúng, nơi đó đánh đau ngươi rồi."
Thích Tiếu Phong rụt rè gật gật đầu, "Còn ổn."
Cặp móng vuốt lại không rụt rè như thế, gắt gao treo trên eo thon chắc của Tiêu Trạm không buông tay. Thầm nghĩ nếu như biết rõ đánh đau bổn tọa, thì bồi thường chút đậu hũ là được rồi.
Tiêu Trạm lại nói: "Chủ yếu là xúc cảm quá tốt, ta nhịn không được." Nói xong lại nhéo một phen, giống như xác nhận lại lần nữa, "Trước kia chưa từng sờ qua, có điểm mới lạ."
Thích Tiếu Phong thở gấp cơ hồ đè nén sự bất mãn gần như muốn tiết ra ngoài miệng, nghĩ thầm tốc độ phát triển này quá nhanh, vốn còn ý định kháng chiến dài hạn cơ mà, Tiêu Trạm... thật không hổ là ngươi nha, làm lão tử bỏ lỡ nhiều năm như vậy, ngươi cuối cùng cũng thông suốt rồi.
Thích Tiếu Phong trong lòng âm thầm kinh hỉ, ở bên tai Tiêu Trạm tiếp cận dụ hoặc nói, "Nơi này không thể cho người tùy tiện bóp, chỉ có ái nhân mới có thể có cử chỉ thân mật."
Tiêu Trạm nhìn y một cái, bình tĩnh đẩy y ra, "Thứ lỗi cho ta, về sau ta sẽ chú ý."
Thích Tiếu Phong: "......" Ngươi chú ý cái đếch gì!
Thích mỹ nhân lần nữa lĩnh ngộ được một đạo lý, không thể nóng vội mà ăn đậu hũ, trộm gà bất thành còn bị mất cả nắm gạo.
......
Tác giả có điều muốn nói:
Tiêu Trạm sau này: Tức phụ ta muốn.
Mỗ thụ nào đó: Muốn cái JJ á!
Sáng nay ta bị cảm nặng, nên đầu óc có chút không theo kịp. Ta sẽ cố gắng ít nhất có thể trong khả năng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất