Chương 29: Người đã yên giấc
THOÁNG HƯƠNG
Tác giả: Tẩu Trách Lộ
Dịch: Mặc Thủy
Chương 29 // Người đã yên giấc
Hạng Lâm đang yêu, nói chính xác thì đang đơn phương rơi vào vòng xoáy tình yêu.
Sáng cuối tuần, Tiêu Thầm vẫn luôn thức dậy rất trễ, anh mơ màng cầm bàn chải tự động để đánh răng, di động thì mở loa ngoài để bên cạnh, nghe giọng nói hào hứng của Hạng Lâm trong điện thoại cũng khiến anh tỉnh táo hơn trước nhiều.
Tiêu Thầm nhổ bọt kem ra, vừa súc miệng ậm ừ nói: “Chúc mừng.”
“Chúc mừng gì chứ, còn chưa đâu vào đâu.”
“Vậy thì em kích động làm gì.” Tiêu Thầm bắt đầu bôi kem cạo râu.
“Thì thông báo chính thức cho anh một tiếng, bà đây không thèm treo cổ trên một cái cây là anh nữa đâu.”
Mắt Tiêu Thầm thoáng hiện nét cười, anh hỏi: “Làm sao mà quen? Người đó làm nghề gì?”
“Giáo sư đại học, dân trí thức cao cấp đó.” Hạng Lâm nói rất kiêu ngạo, như thể chàng trí thức cấp cao kia đã là đấng phu quân của mình rồi, “quen lúc đi du lịch.”
Tiêu Thầm đạ bôi một lớp kem cạo râu trắng xóa trên cằm, anh lấy dao cạo từ trên kệ đồ dùng, vừa soi gương vừa cạo: “Yêu xa à?”
“Không, anh ấy cũng là người ở đây thôi. Bọn em gặp nhau ở nước ngoài.”
“Có duyên thế? Vậy rất được, là người tốt thì cứ thử đi.”
“Gần đây mẹ anh ấy nằm viện, hôm nay em định đi thăm, lão Đinh nói anh có đối tượng rồi? Còn mở cửa hàng hoa?”
“Người ta gọi là studio cắm hoa nghệ thuật.” Tiêu Thầm sửa lời, “không phải bán hoa bình thường.”
“Anh có đối tượng thật à?”
“Tạm thời thì chưa.”
Hạng Lâm tặc lưỡi: “Vậy cái studio đó ở đâu? Em đi mua bó hoa ủng hộ người ta.”
Tiêu Thầm cho cô địa chỉ, thật ra lát nữa anh cũng sẽ sang bên đó, trên danh nghĩa là để trả khăn quàng cổ cho Dư Anh, còn mục đích thực sự chỉ là để tạo cảm giác tồn tại.
Hai người gặp nhau ngay ngoài đầu hẻm vào studio Tĩnh Lặng.
Hạng Lâm mặc áo khoác dài quá đầu gối màu rượu đỏ, đi một đôi giày bốt cao gót bằng da, cô gặp phải Tiêu Thầm ở ngay ngoài cửa quán cafe.
Cô đã cắt tóc ngắn, độ dài chỉ vừa đủ che đi đường quai hàm, còn uốn lọn lớn, trông rất trẻ trung.
“Tóc mới đẹp lắm.” Tiêu Thầm đi đến bên cô, trong tay cầm túi giấy đựng khăn quàng.
Hạng Lâm xốc chiếc túi xách da cá sấu phiên bản giới hạn từ cổ tay lên cánh tay, nháy mắt nói: “Tất nhiên rồi, có phải trẻ ra hơn mười tuổi không?”
“Làm gì đến nỗi.” Tiêu Thầm hết sức thẳng thắn, không có EQ trong việc làm vui lòng phụ nữ, anh nhìn thoáng qua áo khoác đỏ rượu của cô rồi nói: “Mấy cô bé vừa hai mươi cũng không mặc thế này.”
Hạng Lâm đẩy anh một cái: “Biến đi.”
Đến cửa studio Tĩnh Lặng, Tiêu Thầm đột ngột dừng bước.
Phía trước studio có một chiếc xe cảnh sát.
“Chuyện gì thế?” Hạng Lâm ngóng cổ nhìn vào trong, thắc mắc: “Xảy ra chuyện à? Sao lại có xe cảnh sát?”
Tiêu Thầm nhìn người đàn ông bước ra khỏi studio mà sửng sốt.
Là Dư Anh.
Anh đang mặc một bộ cảnh phục màu lam nhạt, đến trước xe thì có người bước xuống đón anh, là một cảnh sát mặc đồng phục. Người nọ lấy thuốc lá trong túi ra đưa cho Dư Anh.
Bởi vì Dư Anh cao nên khi người kia đưa thuốc, anh phải cúi đầu mới ngậm được.
Từ góc độ của Tiêu Thầm, chênh lệch về chiều cao tạo thành cách biệt về địa vị, người ngoài nhìn vào sẽ có cảm giác người cảnh sát kia đang mời Dư Anh hút thuốc.
Nhưng Dư Anh không nhận, anh nâng tay lên cản lại, lắc đầu.
“Hôm nay đừng hút.”
Người nọ sửng sốt, vội vàng cất thuốc lá đi: “Nói cũng phải, cậu xem đầu óc anh này, lên cơn nghiện là không quản được cái miệng nữa.”
Một cảnh sát trẻ tuổi khác đứng bên cạnh nói xen vào: “Ngày nào mà chị dâu chẳng nhắc anh bớt hút đi, anh có nghe à?”
“Ây thằng nhóc này, bây giờ còn dám lên mặt với anh?” Chu Vĩ nhớn mày kiếm, “dám bình phẩm đàn anh à?”
“Không dám không dám.” Viên cảnh sát trẻ giả vờ cúi đầu ngoan ngoãn.
Bên họ đang nói chuyện thì Tiêu Thầm và Hạng Lâm đã cùng bước đến.
Dư Anh nghiêng đầu sang, liếc thấy bóng dáng quen thuộc, anh vội quay lại: “Anh Thầm?”
Dáng người cao thẳng trong bộ cảnh phục phẳng phiu trang nghiêm khiến Dư Anh toát ra vẻ trầm tĩnh cương nghị. Thời khắc đó, Tiêu Thầm dường như có thể nhìn xuyên qua sắc lam nhạt trong veo như màu trời kia, xuyên qua dòng thời gian để thấy được bóng dáng hiên ngang mạnh mẽ của anh cảnh sát trẻ tuổi.
Tiêu Thầm bước đến bên cạnh anh: “Sao lại mặc thế này? Cậu định đi đâu à?”
Dư Anh gật đầu chào hỏi Hạng Lâm rồi nói với Tiêu Thầm: “Hôm nay là ngày giỗ của đồng đội, em đến nghĩa trang viếng cậu ấy.”
Ngữ điệu của anh rất bình lặng, ánh mắt nhìn Tiêu Thầm rất đỗi dịu dàng, ẩn trong đó là sự nghiêm túc không dễ cảm nhận được.
“Là người quen cũ mà cậu từng mơ thấy trước kia à?” Tiêu Thầm vô thức hỏi lại.
Dư Anh nhìn anh thật lâu rồi gật đầu: “Là cậu ấy.”
“Dư Anh, đến giờ rồi.” Chu Vĩ chỉ vào đồng hồ đeo tay.
Dư Anh đáp lời, trịnh trọng đội mũ lên, chào tạm biệt Tiêu Thầm rồi nhấc chân ngồi lên xe cảnh sát.
Chiếc xe thật nhanh đã khuất bóng, Hạng Lâm quay đầu chăm chú nhìn theo, ngạc nhiên hỏi: “Anh ta là cảnh sát?”
“Trước kia thôi.” Tiêu Thầm đáp.
Tiêu Thầm vừa vào cửa là Hứa Khả Khả đã tỏ ra hết sức ngạc nhiên: “Anh Thầm, sao anh lại đến?!”
“Sao anh không được đến?” Tiêu Thầm hỏi ngược lại bằng đúng giọng điệu của cô.
Hứa Khả Khả trợn to mắt nhìn ra cửa rồi lại nhìn Tiêu Thầm, lắp bắp nói: “Ông… ông chủ, anh ấy…”
“Anh có gặp cậu ấy ở ngoài rồi.” Tiêu Thầm nói.
“Hả?!” Hứa Khả Khả kêu lên, giọng cao đến tận quãng tám.
“Anh biết cậu ấy đi viếng đồng đội.” Tiêu Thầm bình thản nói, “còn nhìn thấy cậu ấy mặc cảnh phục nữa, rất đẹp.”
Hứa Khả Khả lập tức dời sự chú ý: “Đẹp đúng không! Em cũng thấy đẹp, ôi cha, lần đầu tiên thấy ông chủ mặc cảnh phục, đẹp chết đi được!”
“Em gái xinh đẹp, có thể gói cho chị một bó hoa không?” Hạng Lâm đứng bên cạnh cuối cùng cũng tìm ra cơ hội xen vào, “tặng cho một bác gái đang nằm viện.”
“À, được chứ, có ngay, chị là bạn của anh Thầm hả?”
Hạng Lâm cười tao nhã, tựa như chỉ sợ mọi chuyện chưa đủ rắc rối: “Chị là vợ trước của anh ấy.”
Hứa Khả Khả đơ người: “…Gì?”
Hạng Lâm vừa khoác túi xách lên, cười ung dung: “Quan hệ giữa chị và Tiêu Thầm rất tốt, có thể nể mặt anh ấy đê giảm giá cho chị không?”
Nhận thức ban đầu của cô bé về Tiêu Thầm đã bị đánh tan nát, vẻ mặt đờ đẫn như một pho tượng.
Hạng Lâm không đùa nữa, búng nhẹ lên gương mặt non nớt của cô bé: “Được rồi, đùa em thôi, ông chủ các em cũng biết Tiêu Thầm từng ly hôn, đừng có hốt hoảng thế chứ. Nào, gói cho chị một bó hoa cẩm chướng, cảm ơn bé xinh đẹp.”
Hứa Khả Khả tiêu hóa hồi lâu mới ra sức gật đầu: “Được! Chị chờ một lát!”
Hạng Lâm ngồi bên quầy bar, than thở: “Bây giờ em lại hối hận vì ngày xưa đã kết hôn với anh rồi.”
Tiêu Thầm cúi đầu chơi điện thoại, không buồn ngẩng lên đáp: “Em không thấy nói thế là tự tát vào mặt mình à.”
“Có phải giống hoa sen trắng ngây thơ lắm không?” Hạng Lâm phất tay, tự giễu vô tư, “vừa ăn cướp vừa la làng. Nhưng hối hận là thật, lãng phí biết bao nhiêu thời gian, anh nói xem em bám lấy anh là vì cái gì?”
Chỉ là để cam lòng chấp nhận thôi.
Nếu thật sự không đi vào ngõ cụt chân chính thì có ai chịu quay đầu đâu.
Trong lúc đó, chuông cửa reo vang, Hành Chuẩn đang bận xử lý hoa nên không ngẩng đầu lên: “Hoang nghênh quý khách.”
Ngoài cửa là một người phụ nữ ăn mặc rất chỉn chu, cô ta không bước vào mà chỉ khép tay bên thân mình, siết chặt túi xách bằng da, ngóng cổ nhìn vào trong.
“Xin chào, mua hoa hay đến lấy hoa?” Hành Chuẩn bước đến hỏi thăm.
Người kia lại hỏi thẳng: “Ở đây có người tên Giang Ngôn không?”
Hành Chuẩn gật đầu nói: “Có, cô là?”
“Nó đâu?” Ánh mắt người kia lập tức thay đổi, có vẻ rất nóng lòng muốn vào trong, “nó đâu rồi?”
Hành Chuẩn bất giác cau mày: “Cô là ai? Tìm Giang Ngôn làm gì?”
“Tôi là mẹ nó.”
Tất cả mọi người đểu sững sờ.
“Nó không ở đây sao?” Người phụ nữ kia lại bước vào trong một bước thì bị Hành Chuẩn vươn tay cản lại.
“Không có ở đây.” Hành Chuẩn lạnh giọng nói, “tôi không nhớ Giang Ngôn còn có mẹ, cô cũng đừng đến tìm thằng bé nữa.”
Người kia nghe vậy thì không vui, trừng mắt nhìn Hành Chuẩn: “Cô là ai? Tôi tìm con trai tôi thì liên quan gì đến cô? Cô có biết ăn nói không đấy?”
Hành Chuẩn không nói nhiều mà trực tiếp đẩy người kia ra ngoài: “Tôi không biết nói chuyện, đặc biệt là nói với cái thứ không phải người. Cảm phiền ra ngoài đi, cám ơn.”
“Ấy, cô… Cô là ai chứ, cô có bệnh à…” Giọng nói the thé của người phụ nữ kia bị cánh cửa ngăn cách, Hành Chuẩn đóng cửa rất mạnh tay.
Hành Chuẩn sa sầm mặt đi vào, Hứa Khả Khả túm tay áo cô: “Chị Chuẩn Chuẩn…”
“Chuyện này đừng nói cho anh Dư Anh, cũng đừng nói với Giang Ngôn.”
Hứa Khả Khả ngoan ngoãn gật đầu: “…Vâng.”
Tiêu Thầm hỏi cô: “Mẹ của Giang Ngôn vẫn còn sống?”
Hành Chuẩn cười lạnh: “Em cũng không ngờ cô ta còn sống, xem ra sống rất tốt đấy.”
Thật ra tâm trạng của Tiêu Thầm cả ngày hôm nay đều rất kỳ lạ, không thể diễn tả thành lời được, chỉ cảm thấy lòng nặng nề như có một tảng đá đè lên, chặn dòng chảy của máu, khiến anh không có tinh thần làm bất cứ việc gì.
Vì thế nên khi Đinh Chiếu Thu gọi anh ra quán bar uống rượu, anh không buồn suy nghĩ mà đồng ý ngay.
Đinh Chiếu Thu vừa chia tay với cậu bạn trai ngôi sao của mình, hắn là người tự do thoải mái, chia tay rồi thì sẽ đi tìm người mới chứ không tiếp tục bám vào quá khứ nữa.
Đinh Chiếu Thu là bạn của chủ quán bar, hai người vừa gặp đã hào hứng chào hỏi.
“Ôi cha, sếp Đinh đã lâu không đến rồi.” Ông chủ liếc sang Tiêu Thầm ngồi cạnh Đinh Chiếu Thu, nhận ra là người lạ thì nhỏ giọng hỏi: “Đổi người à?”
Tiêu Thầm không thường đến những nơi như quán bar, ông chủ kia tất nhiên không quen biết anh.
Đinh Chiếu Thu quay đầu, đánh giá ngoại hình và dáng người của Tiêu Thầm một phen rồi mới nói với ông chủ: “Cậu thấy tôi giống người thích kiểu này à? Tôi đây thích cỏ non, phải nhỏ hơn tôi, không thích mấy lão già.”
Tiêu Thầm chán ghét liếc hắn.
Đinh Chiếu Thu giơ ngón cái với anh: “Bạn thân à, qua uống rượu với tôi.”
“Ôi thôi, lỡ lời rồi. Tôi nhớ đối tượng của cậu là một ngôi sao cơ mà?”
“Chia tay.” Đinh Chiếu Thu phất tay, “bỏ qua chuyện này đi, hôm nay tôi đến chỗ cậu để tìm người mới mà.”
Chủ quán nheo mắt cười: “Vậy thì cậu thành công rồi còn gì.”
Đèn trong quán rất tối, Tiêu Thầm chống tay lên quầy bar, nâng ly nhấp từng ngụm nhỏ.
Đinh Chiếu Thu chạm ly với anh, uống một hớp lớn: “Cậu làm sao nữa thế? Bị Dư Anh đá rồi?”
Tiêu Thầm hạ mắt, không đáp.
“Tôi nói hai người rốt cuộc có thành không thế? Sao rồi, theo đuổi gặp chướng ngại?”
Tiêu Thầm đẩy ly của mình đến trước mặt bartender nhờ rót thêm, anh nói bằng giọng lạnh nhạt: “Hôm nay cậu ấy đi viếng đồng đội cũ đã hy sinh.”
“Ừ hử?” Đinh Chiếu Thu tỏ ý tiếp tục nói đi.
Tiêu Thầm lơ đãng nhìn chất lỏng màu nâu vàng trong ly của mình, hơi nhíu mày: “Thật ra tôi không thoải mái lắm.”
Nhưng cảm giác khó chịu này rất khó để nói thẳng ra, vì bản thân anh cũng chẳng biết là vì sao.
“Người đồng đội kia hy sinh để cứu Dư Anh.”
Đinh Chiếu Thu cứng người, tay siết chặt ly rượu, mắt mở to.
“Cô bé làm trong studio nói người kia thích Dư Anh, tôi cũng không biết có thật không…”
“Cậu đang ghen với người đã khuất đó anh em à…”
Tiêu Thầm lắc đầu: “Không.” Anh nhìn Đinh Chiếu Thu với vẻ khó hiểu, “sao lại thế được.”
Tiêu Thầm ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly, hai mắt bị hơi cồn xông lên đỏ bừng: “Tôi chỉ thấy khó chịu thôi. Tôi không hề để bụng quan hệ giữa Dư Anh và người đồng đội kia, tôi…”
Có lẽ vì cảm thấy người còn sống vĩnh viễn không thể thay thế vị trí của người đã mất trong lòng ai đó, bất kể người đã đi xa kia có thân phận thế nào.
Tiêu Thầm nghẹn lại, anh không muốn nói thêm nữa.
Nếu không tận tai nghe Dư Anh nói rõ ràng chuyện quá khứ thì có khả năng anh sẽ cứ nghẹn như thế cả đời mất.
Người xung quanh cũng nhận ra Tiêu Thầm và Đinh Chiếu Thu không phải một đôi, hai người giống như cùng đi tìm con mồi, cho nên chẳng bao lâu sau đã có người đến bắt chuyện với Tiêu Thầm.
“Anh à, đi một mình sao?” Người nọ nâng ly rượu lên với Tiêu Thầm, “uống một ly không?”
Đinh Chiếu Thu lên tiếng: “Trông cậu ta giống đi một mình lắm à?”
Người nọ cười gian: “Nhìn là biết hai anh không phải một đôi.” Sau đó lại quay sang Tiêu Thầm: “Cùng uống một ly? Em mời nhé.”
Tiêu Thầm cầm điện thoại lên, phất tay: “Cảm ơn, không cần.” Dứt lời, anh mang di động đi ra ngoài.
Đinh Chiếu Thu gọi với theo: “Ấy cậu đi đâu đấy?!”
“Đi gọi điện, lát nữa sẽ vào.” Bóng dáng Tiêu Thầm khuất đi trong đám đông.
Tiêu Thầm ợ một cái giữa cơn gió đêm, lấy thuốc lá ra khỏi túi áo, đêm lạnh đến thấu xương, ngón tay anh cũng hơi run rẩy, kẹp điếu thuốc cho vào miệng.
Bật lửa kêu tách một cái, đốt lên ngọn lửa màu lam đậm. Tiêu Thầm che gió xung quanh, cúi đầu châm thuốc.
Anh rít một hơi thật sâu, dựa lưng vào tường, nheo mắt nhập số điện thoại của Dư Anh vào di động.
~*~
Tác giả: Tẩu Trách Lộ
Dịch: Mặc Thủy
Chương 29 // Người đã yên giấc
Hạng Lâm đang yêu, nói chính xác thì đang đơn phương rơi vào vòng xoáy tình yêu.
Sáng cuối tuần, Tiêu Thầm vẫn luôn thức dậy rất trễ, anh mơ màng cầm bàn chải tự động để đánh răng, di động thì mở loa ngoài để bên cạnh, nghe giọng nói hào hứng của Hạng Lâm trong điện thoại cũng khiến anh tỉnh táo hơn trước nhiều.
Tiêu Thầm nhổ bọt kem ra, vừa súc miệng ậm ừ nói: “Chúc mừng.”
“Chúc mừng gì chứ, còn chưa đâu vào đâu.”
“Vậy thì em kích động làm gì.” Tiêu Thầm bắt đầu bôi kem cạo râu.
“Thì thông báo chính thức cho anh một tiếng, bà đây không thèm treo cổ trên một cái cây là anh nữa đâu.”
Mắt Tiêu Thầm thoáng hiện nét cười, anh hỏi: “Làm sao mà quen? Người đó làm nghề gì?”
“Giáo sư đại học, dân trí thức cao cấp đó.” Hạng Lâm nói rất kiêu ngạo, như thể chàng trí thức cấp cao kia đã là đấng phu quân của mình rồi, “quen lúc đi du lịch.”
Tiêu Thầm đạ bôi một lớp kem cạo râu trắng xóa trên cằm, anh lấy dao cạo từ trên kệ đồ dùng, vừa soi gương vừa cạo: “Yêu xa à?”
“Không, anh ấy cũng là người ở đây thôi. Bọn em gặp nhau ở nước ngoài.”
“Có duyên thế? Vậy rất được, là người tốt thì cứ thử đi.”
“Gần đây mẹ anh ấy nằm viện, hôm nay em định đi thăm, lão Đinh nói anh có đối tượng rồi? Còn mở cửa hàng hoa?”
“Người ta gọi là studio cắm hoa nghệ thuật.” Tiêu Thầm sửa lời, “không phải bán hoa bình thường.”
“Anh có đối tượng thật à?”
“Tạm thời thì chưa.”
Hạng Lâm tặc lưỡi: “Vậy cái studio đó ở đâu? Em đi mua bó hoa ủng hộ người ta.”
Tiêu Thầm cho cô địa chỉ, thật ra lát nữa anh cũng sẽ sang bên đó, trên danh nghĩa là để trả khăn quàng cổ cho Dư Anh, còn mục đích thực sự chỉ là để tạo cảm giác tồn tại.
Hai người gặp nhau ngay ngoài đầu hẻm vào studio Tĩnh Lặng.
Hạng Lâm mặc áo khoác dài quá đầu gối màu rượu đỏ, đi một đôi giày bốt cao gót bằng da, cô gặp phải Tiêu Thầm ở ngay ngoài cửa quán cafe.
Cô đã cắt tóc ngắn, độ dài chỉ vừa đủ che đi đường quai hàm, còn uốn lọn lớn, trông rất trẻ trung.
“Tóc mới đẹp lắm.” Tiêu Thầm đi đến bên cô, trong tay cầm túi giấy đựng khăn quàng.
Hạng Lâm xốc chiếc túi xách da cá sấu phiên bản giới hạn từ cổ tay lên cánh tay, nháy mắt nói: “Tất nhiên rồi, có phải trẻ ra hơn mười tuổi không?”
“Làm gì đến nỗi.” Tiêu Thầm hết sức thẳng thắn, không có EQ trong việc làm vui lòng phụ nữ, anh nhìn thoáng qua áo khoác đỏ rượu của cô rồi nói: “Mấy cô bé vừa hai mươi cũng không mặc thế này.”
Hạng Lâm đẩy anh một cái: “Biến đi.”
Đến cửa studio Tĩnh Lặng, Tiêu Thầm đột ngột dừng bước.
Phía trước studio có một chiếc xe cảnh sát.
“Chuyện gì thế?” Hạng Lâm ngóng cổ nhìn vào trong, thắc mắc: “Xảy ra chuyện à? Sao lại có xe cảnh sát?”
Tiêu Thầm nhìn người đàn ông bước ra khỏi studio mà sửng sốt.
Là Dư Anh.
Anh đang mặc một bộ cảnh phục màu lam nhạt, đến trước xe thì có người bước xuống đón anh, là một cảnh sát mặc đồng phục. Người nọ lấy thuốc lá trong túi ra đưa cho Dư Anh.
Bởi vì Dư Anh cao nên khi người kia đưa thuốc, anh phải cúi đầu mới ngậm được.
Từ góc độ của Tiêu Thầm, chênh lệch về chiều cao tạo thành cách biệt về địa vị, người ngoài nhìn vào sẽ có cảm giác người cảnh sát kia đang mời Dư Anh hút thuốc.
Nhưng Dư Anh không nhận, anh nâng tay lên cản lại, lắc đầu.
“Hôm nay đừng hút.”
Người nọ sửng sốt, vội vàng cất thuốc lá đi: “Nói cũng phải, cậu xem đầu óc anh này, lên cơn nghiện là không quản được cái miệng nữa.”
Một cảnh sát trẻ tuổi khác đứng bên cạnh nói xen vào: “Ngày nào mà chị dâu chẳng nhắc anh bớt hút đi, anh có nghe à?”
“Ây thằng nhóc này, bây giờ còn dám lên mặt với anh?” Chu Vĩ nhớn mày kiếm, “dám bình phẩm đàn anh à?”
“Không dám không dám.” Viên cảnh sát trẻ giả vờ cúi đầu ngoan ngoãn.
Bên họ đang nói chuyện thì Tiêu Thầm và Hạng Lâm đã cùng bước đến.
Dư Anh nghiêng đầu sang, liếc thấy bóng dáng quen thuộc, anh vội quay lại: “Anh Thầm?”
Dáng người cao thẳng trong bộ cảnh phục phẳng phiu trang nghiêm khiến Dư Anh toát ra vẻ trầm tĩnh cương nghị. Thời khắc đó, Tiêu Thầm dường như có thể nhìn xuyên qua sắc lam nhạt trong veo như màu trời kia, xuyên qua dòng thời gian để thấy được bóng dáng hiên ngang mạnh mẽ của anh cảnh sát trẻ tuổi.
Tiêu Thầm bước đến bên cạnh anh: “Sao lại mặc thế này? Cậu định đi đâu à?”
Dư Anh gật đầu chào hỏi Hạng Lâm rồi nói với Tiêu Thầm: “Hôm nay là ngày giỗ của đồng đội, em đến nghĩa trang viếng cậu ấy.”
Ngữ điệu của anh rất bình lặng, ánh mắt nhìn Tiêu Thầm rất đỗi dịu dàng, ẩn trong đó là sự nghiêm túc không dễ cảm nhận được.
“Là người quen cũ mà cậu từng mơ thấy trước kia à?” Tiêu Thầm vô thức hỏi lại.
Dư Anh nhìn anh thật lâu rồi gật đầu: “Là cậu ấy.”
“Dư Anh, đến giờ rồi.” Chu Vĩ chỉ vào đồng hồ đeo tay.
Dư Anh đáp lời, trịnh trọng đội mũ lên, chào tạm biệt Tiêu Thầm rồi nhấc chân ngồi lên xe cảnh sát.
Chiếc xe thật nhanh đã khuất bóng, Hạng Lâm quay đầu chăm chú nhìn theo, ngạc nhiên hỏi: “Anh ta là cảnh sát?”
“Trước kia thôi.” Tiêu Thầm đáp.
Tiêu Thầm vừa vào cửa là Hứa Khả Khả đã tỏ ra hết sức ngạc nhiên: “Anh Thầm, sao anh lại đến?!”
“Sao anh không được đến?” Tiêu Thầm hỏi ngược lại bằng đúng giọng điệu của cô.
Hứa Khả Khả trợn to mắt nhìn ra cửa rồi lại nhìn Tiêu Thầm, lắp bắp nói: “Ông… ông chủ, anh ấy…”
“Anh có gặp cậu ấy ở ngoài rồi.” Tiêu Thầm nói.
“Hả?!” Hứa Khả Khả kêu lên, giọng cao đến tận quãng tám.
“Anh biết cậu ấy đi viếng đồng đội.” Tiêu Thầm bình thản nói, “còn nhìn thấy cậu ấy mặc cảnh phục nữa, rất đẹp.”
Hứa Khả Khả lập tức dời sự chú ý: “Đẹp đúng không! Em cũng thấy đẹp, ôi cha, lần đầu tiên thấy ông chủ mặc cảnh phục, đẹp chết đi được!”
“Em gái xinh đẹp, có thể gói cho chị một bó hoa không?” Hạng Lâm đứng bên cạnh cuối cùng cũng tìm ra cơ hội xen vào, “tặng cho một bác gái đang nằm viện.”
“À, được chứ, có ngay, chị là bạn của anh Thầm hả?”
Hạng Lâm cười tao nhã, tựa như chỉ sợ mọi chuyện chưa đủ rắc rối: “Chị là vợ trước của anh ấy.”
Hứa Khả Khả đơ người: “…Gì?”
Hạng Lâm vừa khoác túi xách lên, cười ung dung: “Quan hệ giữa chị và Tiêu Thầm rất tốt, có thể nể mặt anh ấy đê giảm giá cho chị không?”
Nhận thức ban đầu của cô bé về Tiêu Thầm đã bị đánh tan nát, vẻ mặt đờ đẫn như một pho tượng.
Hạng Lâm không đùa nữa, búng nhẹ lên gương mặt non nớt của cô bé: “Được rồi, đùa em thôi, ông chủ các em cũng biết Tiêu Thầm từng ly hôn, đừng có hốt hoảng thế chứ. Nào, gói cho chị một bó hoa cẩm chướng, cảm ơn bé xinh đẹp.”
Hứa Khả Khả tiêu hóa hồi lâu mới ra sức gật đầu: “Được! Chị chờ một lát!”
Hạng Lâm ngồi bên quầy bar, than thở: “Bây giờ em lại hối hận vì ngày xưa đã kết hôn với anh rồi.”
Tiêu Thầm cúi đầu chơi điện thoại, không buồn ngẩng lên đáp: “Em không thấy nói thế là tự tát vào mặt mình à.”
“Có phải giống hoa sen trắng ngây thơ lắm không?” Hạng Lâm phất tay, tự giễu vô tư, “vừa ăn cướp vừa la làng. Nhưng hối hận là thật, lãng phí biết bao nhiêu thời gian, anh nói xem em bám lấy anh là vì cái gì?”
Chỉ là để cam lòng chấp nhận thôi.
Nếu thật sự không đi vào ngõ cụt chân chính thì có ai chịu quay đầu đâu.
Trong lúc đó, chuông cửa reo vang, Hành Chuẩn đang bận xử lý hoa nên không ngẩng đầu lên: “Hoang nghênh quý khách.”
Ngoài cửa là một người phụ nữ ăn mặc rất chỉn chu, cô ta không bước vào mà chỉ khép tay bên thân mình, siết chặt túi xách bằng da, ngóng cổ nhìn vào trong.
“Xin chào, mua hoa hay đến lấy hoa?” Hành Chuẩn bước đến hỏi thăm.
Người kia lại hỏi thẳng: “Ở đây có người tên Giang Ngôn không?”
Hành Chuẩn gật đầu nói: “Có, cô là?”
“Nó đâu?” Ánh mắt người kia lập tức thay đổi, có vẻ rất nóng lòng muốn vào trong, “nó đâu rồi?”
Hành Chuẩn bất giác cau mày: “Cô là ai? Tìm Giang Ngôn làm gì?”
“Tôi là mẹ nó.”
Tất cả mọi người đểu sững sờ.
“Nó không ở đây sao?” Người phụ nữ kia lại bước vào trong một bước thì bị Hành Chuẩn vươn tay cản lại.
“Không có ở đây.” Hành Chuẩn lạnh giọng nói, “tôi không nhớ Giang Ngôn còn có mẹ, cô cũng đừng đến tìm thằng bé nữa.”
Người kia nghe vậy thì không vui, trừng mắt nhìn Hành Chuẩn: “Cô là ai? Tôi tìm con trai tôi thì liên quan gì đến cô? Cô có biết ăn nói không đấy?”
Hành Chuẩn không nói nhiều mà trực tiếp đẩy người kia ra ngoài: “Tôi không biết nói chuyện, đặc biệt là nói với cái thứ không phải người. Cảm phiền ra ngoài đi, cám ơn.”
“Ấy, cô… Cô là ai chứ, cô có bệnh à…” Giọng nói the thé của người phụ nữ kia bị cánh cửa ngăn cách, Hành Chuẩn đóng cửa rất mạnh tay.
Hành Chuẩn sa sầm mặt đi vào, Hứa Khả Khả túm tay áo cô: “Chị Chuẩn Chuẩn…”
“Chuyện này đừng nói cho anh Dư Anh, cũng đừng nói với Giang Ngôn.”
Hứa Khả Khả ngoan ngoãn gật đầu: “…Vâng.”
Tiêu Thầm hỏi cô: “Mẹ của Giang Ngôn vẫn còn sống?”
Hành Chuẩn cười lạnh: “Em cũng không ngờ cô ta còn sống, xem ra sống rất tốt đấy.”
Thật ra tâm trạng của Tiêu Thầm cả ngày hôm nay đều rất kỳ lạ, không thể diễn tả thành lời được, chỉ cảm thấy lòng nặng nề như có một tảng đá đè lên, chặn dòng chảy của máu, khiến anh không có tinh thần làm bất cứ việc gì.
Vì thế nên khi Đinh Chiếu Thu gọi anh ra quán bar uống rượu, anh không buồn suy nghĩ mà đồng ý ngay.
Đinh Chiếu Thu vừa chia tay với cậu bạn trai ngôi sao của mình, hắn là người tự do thoải mái, chia tay rồi thì sẽ đi tìm người mới chứ không tiếp tục bám vào quá khứ nữa.
Đinh Chiếu Thu là bạn của chủ quán bar, hai người vừa gặp đã hào hứng chào hỏi.
“Ôi cha, sếp Đinh đã lâu không đến rồi.” Ông chủ liếc sang Tiêu Thầm ngồi cạnh Đinh Chiếu Thu, nhận ra là người lạ thì nhỏ giọng hỏi: “Đổi người à?”
Tiêu Thầm không thường đến những nơi như quán bar, ông chủ kia tất nhiên không quen biết anh.
Đinh Chiếu Thu quay đầu, đánh giá ngoại hình và dáng người của Tiêu Thầm một phen rồi mới nói với ông chủ: “Cậu thấy tôi giống người thích kiểu này à? Tôi đây thích cỏ non, phải nhỏ hơn tôi, không thích mấy lão già.”
Tiêu Thầm chán ghét liếc hắn.
Đinh Chiếu Thu giơ ngón cái với anh: “Bạn thân à, qua uống rượu với tôi.”
“Ôi thôi, lỡ lời rồi. Tôi nhớ đối tượng của cậu là một ngôi sao cơ mà?”
“Chia tay.” Đinh Chiếu Thu phất tay, “bỏ qua chuyện này đi, hôm nay tôi đến chỗ cậu để tìm người mới mà.”
Chủ quán nheo mắt cười: “Vậy thì cậu thành công rồi còn gì.”
Đèn trong quán rất tối, Tiêu Thầm chống tay lên quầy bar, nâng ly nhấp từng ngụm nhỏ.
Đinh Chiếu Thu chạm ly với anh, uống một hớp lớn: “Cậu làm sao nữa thế? Bị Dư Anh đá rồi?”
Tiêu Thầm hạ mắt, không đáp.
“Tôi nói hai người rốt cuộc có thành không thế? Sao rồi, theo đuổi gặp chướng ngại?”
Tiêu Thầm đẩy ly của mình đến trước mặt bartender nhờ rót thêm, anh nói bằng giọng lạnh nhạt: “Hôm nay cậu ấy đi viếng đồng đội cũ đã hy sinh.”
“Ừ hử?” Đinh Chiếu Thu tỏ ý tiếp tục nói đi.
Tiêu Thầm lơ đãng nhìn chất lỏng màu nâu vàng trong ly của mình, hơi nhíu mày: “Thật ra tôi không thoải mái lắm.”
Nhưng cảm giác khó chịu này rất khó để nói thẳng ra, vì bản thân anh cũng chẳng biết là vì sao.
“Người đồng đội kia hy sinh để cứu Dư Anh.”
Đinh Chiếu Thu cứng người, tay siết chặt ly rượu, mắt mở to.
“Cô bé làm trong studio nói người kia thích Dư Anh, tôi cũng không biết có thật không…”
“Cậu đang ghen với người đã khuất đó anh em à…”
Tiêu Thầm lắc đầu: “Không.” Anh nhìn Đinh Chiếu Thu với vẻ khó hiểu, “sao lại thế được.”
Tiêu Thầm ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly, hai mắt bị hơi cồn xông lên đỏ bừng: “Tôi chỉ thấy khó chịu thôi. Tôi không hề để bụng quan hệ giữa Dư Anh và người đồng đội kia, tôi…”
Có lẽ vì cảm thấy người còn sống vĩnh viễn không thể thay thế vị trí của người đã mất trong lòng ai đó, bất kể người đã đi xa kia có thân phận thế nào.
Tiêu Thầm nghẹn lại, anh không muốn nói thêm nữa.
Nếu không tận tai nghe Dư Anh nói rõ ràng chuyện quá khứ thì có khả năng anh sẽ cứ nghẹn như thế cả đời mất.
Người xung quanh cũng nhận ra Tiêu Thầm và Đinh Chiếu Thu không phải một đôi, hai người giống như cùng đi tìm con mồi, cho nên chẳng bao lâu sau đã có người đến bắt chuyện với Tiêu Thầm.
“Anh à, đi một mình sao?” Người nọ nâng ly rượu lên với Tiêu Thầm, “uống một ly không?”
Đinh Chiếu Thu lên tiếng: “Trông cậu ta giống đi một mình lắm à?”
Người nọ cười gian: “Nhìn là biết hai anh không phải một đôi.” Sau đó lại quay sang Tiêu Thầm: “Cùng uống một ly? Em mời nhé.”
Tiêu Thầm cầm điện thoại lên, phất tay: “Cảm ơn, không cần.” Dứt lời, anh mang di động đi ra ngoài.
Đinh Chiếu Thu gọi với theo: “Ấy cậu đi đâu đấy?!”
“Đi gọi điện, lát nữa sẽ vào.” Bóng dáng Tiêu Thầm khuất đi trong đám đông.
Tiêu Thầm ợ một cái giữa cơn gió đêm, lấy thuốc lá ra khỏi túi áo, đêm lạnh đến thấu xương, ngón tay anh cũng hơi run rẩy, kẹp điếu thuốc cho vào miệng.
Bật lửa kêu tách một cái, đốt lên ngọn lửa màu lam đậm. Tiêu Thầm che gió xung quanh, cúi đầu châm thuốc.
Anh rít một hơi thật sâu, dựa lưng vào tường, nheo mắt nhập số điện thoại của Dư Anh vào di động.
~*~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất