Chương 39: Hẹn hò (01)
Lời của thầy Dương vậy mà coi như đánh thức Lâm Mộ, tuy rằng cậu dùng miệng ăn lời đủ kiểu, cứ luôn bảo làm bạn trai Lục Nhung, nhưng ngày thường hai người họ ngoại trừ tan học cùng nhau về nhà ra thì… đúng là chẳng có tí hành động nào khác ra vẻ như đang yêu nhau cả, mà đến ngay cả việc lén nắm tay, cậu cũng ra vẻ khẩn trương còn hơn cả Lục Nhung, làm cho mình không còn chút oai phong đàn anh nào cả, cứ có cảm giác như bị đàn em đẹp trai dắt mũi lôi đi.
Người bày tỏ trước là cậu cơ mà, đề nghị quen nhau cũng là cậu, sao tới giờ bỗng dưng Lục Nhung lại tỏ ra… thành thạo điêu luyện hơn cả mình nữa?
Nhưng mà, muốn hẹn hò thật sự không phải chuyện dễ…
Ngày thường thì khỏi nói đi, cuối tuần hai ngày nghỉ, ngày đầu tiên Lục Nhung phải tham gia học bù, ngày hôm sau Mỹ Mỹ phải tham gia hội hỗ trợ, Lâm Mộ vừa tính như thế mới thấy, nếu không phải chiều thứ bảy Tào Trạm muốn học bù, nên cậu có thể lợi dụng lý do này cùng Lục Nhung ở chung nửa ngày, đừng nói đến chuyện hẹn hò, nói không chừng hai ngày cuối tuần bọn họ còn không thể gặp mặt nhau nữa là.
Chẳng lẽ lại phải giả tranh thành Lâm Triều đi tham gia hội hỗ trợ sao? Lâm Mộ tuyệt vọng nghĩ, chuyện cậu lừa gạt người ta trước đó còn chưa giải quyết êm xuôi nữa, quanh đi quẩn lại chẳng lẽ lại lừa gạt tiếp?
Vả lại dù sao đối tượng của Lục Nhung là cậu Lâm Mộ, chứ có phải Lâm Triều đâu.
***
Suy nghĩ thật lâu mà chẳng nghĩ ra được cách nào, thế cho nên suốt cả chiều thứ bảy dạy bù hôm ấy, Lâm Mộ tỏ ra có hơi mất tập trung.
Tào Trạm với Trần Mỹ Hoa lại truy đuổi đùa giỡn nhau quanh lớp học, Lâm Mộ hiện tại xem hai người này trông chẳng khác gì hai cái bóng đèn siêu bự, sáng ngày sáng đêm kiểu gì cũng không tắt.
Khối lớp 10 không cần giải đề nhiều lắm, sách bài tập đều là mấy quyển do Lâm Mộ mang theo. Lục Nhung vậy chứ rất thật lòng trong việc làm bài, Lâm Mộ đưa bao nhiêu đều sẽ làm hết bấy nhiêu, có lỡ sai cũng sẽ cố ý đánh dấu sau đó làm đi làm lại nhiều lần, mỗi trọng điểm Lâm Mộ nêu ra, cậu cũng sẽ cố gắng thuộc lòng.
Học trò quá cố gắng, phận làm thầy cũng không dám lơ là quá đáng.
Lâm Mộ chống cằm nhìn Lục Nhung cúi đầu giải đề, cậu dùng đầu ngón tay quẹt tới quẹt lui trên sách bài tập của đối phương, Lục Nhung cuối cùng kềm không được ngước mắt lên, có phần bất đắc dĩ nhìn thiếu niên.
“Có đề nào không hiểu không?” Lâm Mộ cố ý hỏi.
Lục Nhung cảm thấy buồn cười “Tạm thời không có.”
Lâm Mộ đưa mặt kề sát lại “Vậy chúng ta nói chuyện một lát ha?”
Lục Nhung “Bài còn chưa làm xong.”
Lâm Mộ “chậc” một tiếng, ra vẻ phàn nàn “Cậu nghiêm túc quá à.”
Lục Nhung không đáp, vươn cái chân dài ra ngoéo chân ghế của Lâm Mộ, sau đó đột nhiên ra sức trượt về phía trước, hai người họ cứ thế cách một cái bàn đan chân vào nhau, thoạt nhìn như đang ôm nhau vậy.
Lâm Mộ “…”
Mặt của Lục Nhung cách rất gần, cơ hồ chỉ cần cúi đầu là có thể chạm vào.
Lông mi của nam sinh dài tới mức quá đáng hết sức, hơi hơi khép hờ như ánh trăng rằm phủ kín hồ nước dưới đáy mắt.
“Tớ biết cậu muốn làm cái gì.” Lục Nhung khẽ giọng nói, đưa mắt nhìn thoáng qua Tào Trạm cùng Trần Mỹ Hoa lúc này đã chạy tới cuối lớp, đột nhiên hơi nghiêng đầu, canh ngay góc khuất không ai chú ý đến, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi Lâm Mộ.
Lâm Mộ dùng tay bịt mũi, miệng mắng “má nó” một tiếng, cảm thấy mình vừa chịu thiệt thòi, nhưng rồi lại càng giống như vừa chiếm được món hời…
Lục Nhung hôn xong rồi ra vẻ như chẳng có việc gì, ngước đầu bảo Trần Mỹ Hoa chạy chậm một chút, đừng để vấp té. Hai chân bị cái bàn che khuất vẫn ôm lấy chân ghế Lâm Mộ không buông, bắp đùi trong tỏa ra hơi ấm nóng dán sát đầu gối của đối phương.
Tào Trạm chạy tới chạy lui một hồi liền thấy mệt mỏi, trở lại chỗ ngồi nghỉ mệt, nhìn lát cảm thấy vị trí của hai người này giống như là lạ chỗ nào, Mê Mang cả IQ lẫn EQ đều thấp, rất là đơn thuần hỏi một câu “Hai người tại sao lại ôm cái bàn vậy?”
Lục Nhung vẻ mặt bình chân như vại “Chân bàn hơi bị yếu, ôm vậy ngồi đỡ phải té.”
Tào Trạm cứ thế liền tin, kết quả thi cuối tháng của cậu chỉ đạt tiêu chuẩn đúng một môn, mấy đề bài còn lại vẫn chưa sửa xong, chỉ có thể nhờ Lâm Mộ giúp mình sửa.
Nhưng mà ngồi giảng một hồi, Lâm Mộ cứ thi thoảng lại tịt một lát, giống như mất tập trung vậy, thế là phải giảng lại từ đầu.
“…Xem này như A, rồi chuyển sang vế phải, sau đó tính ra kết quả.” Lâm Mộ ngồi viết lên giấy phần kết quả tính toán cuối cùng cả buổi trời vẫn chưa ra, Tào Trạm ngồi xem cảm giác càng mù mờ hơn.
Trần Mỹ Hoa còn ở bên cạnh xen lời “Mọi người không nghiêm túc, thầy giáo sẽ tức giận đó.”
Lục Nhung tỉnh rụi đáp lại “Thầy giáo cũng có nghiêm túc đâu.”
Lâm Mộ liếc người nào đó một cái.
Trần Mỹ Hoa không hiểu lắm, bà cùng Tào Trạm chỉ số thông minh cộng lại cũng không đủ dùng, chẳng mấy chốc đã bị dời đi chú ý, lại hi hi ha ha cười cả buổi.
Lục Nhung làm hết bộ đề rồi, Tào Trạm bên này cũng bị Lâm Mộ ép phải sửa cho xong các môn còn lại. Lúc bốn người họ rời khỏi cổng trường thì sắc trời bên ngoài cũng đã tối sầm, Trần Mỹ Hoa đòi uống nước giải khát bán ở quầy ăn vặt, Lục Nhung phải đi mua cho bà.
Thừa dịp Lục Nhung đi tính tiền, Lâm Mộ lén hỏi bà nội “Ngày mai Mỹ Mỹ có đi hội hỗ trợ không nha?”
Trần Mỹ Hoa ngoan ngoãn gật đầu “Có nha, Mỹ Mỹ muốn đi vẽ tranh.”
Lâm Mộ ngẫm nghĩ, lại dụ bà “Vậy ngày mai Mỹ Mỹ có muốn đi vẽ tranh với cháu không?”
Trần Mỹ Hoa nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu “Chị gái không đi vẽ với Mỹ Mỹ sao?”
Lâm Mộ nói “Sau này cháu không thể tới đó nữa… Vậy Mỹ Mỹ có muốn ra ngoài vẽ tranh với cháu không?”
Trần Mỹ Hoa tựa hồ là chỉ muốn đi vẽ tranh mà thôi, về phần có đi hội hỗ trợ hay không cũng chẳng sao cả, mà rõ ràng là bà càng thích đi cùng với Lâm Mộ hơn. Thế là khi Lục Nhung vừa mới mua thức uống trở về, bà liền ồn ào bảo ngày mai không đi hội hỗ trợ.
Lục Nhung có chút bất ngờ, liếc nhìn Lâm Mộ một cái mới cúi đầu hỏi bà nội “Vậy bà muốn đi đâu?”
Trần Mỹ Hoa nào giữ được tâm sự, lập tức bán luôn Lâm Mộ “Chị gái nói ngày mai dẫn Mỹ Mỹ đi vẽ, Mỹ Mỹ muốn đi vẽ với chị gái!
Lâm Mộ “…”
Lục Nhung dở khóc dở cười, quay đầu trực tiếp hỏi Lâm Mộ “Cậu muốn đi đâu?”
Lâm Mộ có hơi chột dạ “Còn chưa nghĩ ra… Mỹ Mỹ muốn vẽ tranh, vẽ thì đi đâu cũng được mà.”
Lục Nhung khẽ thở dài, bỗng duỗi tay ra nhẹ nhàng ôm lấy sau gáy Lâm Mộ vỗ về vài cái, thàn nhiên nói “Cậu muốn hẹn hò thì cứ việc nói thẳng, đừng dùng Mỹ Mỹ làm cái cớ, tớ sẽ không vui đâu.”
Lâm Mộ giống như rất sợ chọc giận Lục Nhung, kế tiếp đều không dám nhắc gì đến chuyện hẹn hò nữa, mãi cho đến xuống trạm điện ngầm, bọn họ phải tách nhau ra, Lục Nhung mới đưa ra quyết định về hành trình ngày mai của bọn họ.
“Tớ vừa gọi điện xin phép với thầy Mã.” Lục Nhung cất di động, ngẩng lên nhìn Lâm Mộ “Chúng ta đi thư viện số 2 đi, cách đây cũng gần, Mỹ Mỹ cũng có thể vẽ tranh.”
Lâm Mộ hiện tại nào dám tỏ ra khôn lỏi nữa, Lục Nhung nói cái gì cũng đều gật đầu đồng ý.
Chỉ có mỗi Trần Mỹ Hoa là cái gì cũng không biết, trong lòng nghĩ ngày mai có thể cùng chị gái đi chơi vẽ tranh, vui sướng chẳng khác gì một bé gái được quà.
“Ngày mai gặp nha!” Trần Mỹ Hoa vươn tay muốn “ngoéo tay” với Lâm Mộ “Hứa đi vẽ với Mỹ Mỹ rồi đó nha!”
Lâm Mộ khẽ cười, ngoắc ngón út với bà “Cháu hứa sẽ đi vẽ với Mỹ Mỹ nè.”
***
Trần Mỹ Hoa nghe Lâm Mộ cam đoan với mình liền hởi lòng hởi dạ, trên đường trở về nhà cứ nhắc mãi chuyện đi vẽ tranh cùng Lâm Mộ, Lục Nhung thì ngược lại, trầm mặc chẳng nói tiếng nào.
Mãi cho đến lúc vào cửa, Trần Mỹ Hoa đột nhiên ngẩng đầu hỏi cháu mình “Nhung Nhung không vui hả?”
Lục Nhung ngẩn ra, lắc đầu nói “Cháu không có.”
Trần Mỹ Hoa lại hỏi “Nhung Nhung không muốn đi chơi với chị gái sao?”
Lục Nhung khẽ mím môi, cậu xổm người ngồi xuống, giúp Trần Mỹ Hoa cởi giày, một tay cậu nắm lấy cái chân nho nhỏ của bà nội mình, khẽ giọng nói “Cháu muốn đi chơi với cậu ấy, nhưng phải mang theo bà.”
Trần Mỹ Hoa vẻ mặt có chút mờ mịt, lại có phần thương tâm “Nhung Nhung không muốn Mỹ Mỹ đi chơi với chị gái sao?
“Không phải.” Lục Nhung lập tức phủ nhận, cậu do dự một lát, lại khẽ bật cười như tự giễu chính mình “Cháu không muốn cậu ấy tốt với tất cả mọi người, cả bà cũng không được.”
Lục Nhung nhìn bà nội mình, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc “Lâm Mộ là người đặc biệt với cháu, cho nên cháu sẽ thấy ghen tị, sẽ thấy tức giận.”
Khựng lại một lát, nam sinh mới nửa thật nửa giả hỏi lại “Mỹ Mỹ có hiểu không?”
Người bày tỏ trước là cậu cơ mà, đề nghị quen nhau cũng là cậu, sao tới giờ bỗng dưng Lục Nhung lại tỏ ra… thành thạo điêu luyện hơn cả mình nữa?
Nhưng mà, muốn hẹn hò thật sự không phải chuyện dễ…
Ngày thường thì khỏi nói đi, cuối tuần hai ngày nghỉ, ngày đầu tiên Lục Nhung phải tham gia học bù, ngày hôm sau Mỹ Mỹ phải tham gia hội hỗ trợ, Lâm Mộ vừa tính như thế mới thấy, nếu không phải chiều thứ bảy Tào Trạm muốn học bù, nên cậu có thể lợi dụng lý do này cùng Lục Nhung ở chung nửa ngày, đừng nói đến chuyện hẹn hò, nói không chừng hai ngày cuối tuần bọn họ còn không thể gặp mặt nhau nữa là.
Chẳng lẽ lại phải giả tranh thành Lâm Triều đi tham gia hội hỗ trợ sao? Lâm Mộ tuyệt vọng nghĩ, chuyện cậu lừa gạt người ta trước đó còn chưa giải quyết êm xuôi nữa, quanh đi quẩn lại chẳng lẽ lại lừa gạt tiếp?
Vả lại dù sao đối tượng của Lục Nhung là cậu Lâm Mộ, chứ có phải Lâm Triều đâu.
***
Suy nghĩ thật lâu mà chẳng nghĩ ra được cách nào, thế cho nên suốt cả chiều thứ bảy dạy bù hôm ấy, Lâm Mộ tỏ ra có hơi mất tập trung.
Tào Trạm với Trần Mỹ Hoa lại truy đuổi đùa giỡn nhau quanh lớp học, Lâm Mộ hiện tại xem hai người này trông chẳng khác gì hai cái bóng đèn siêu bự, sáng ngày sáng đêm kiểu gì cũng không tắt.
Khối lớp 10 không cần giải đề nhiều lắm, sách bài tập đều là mấy quyển do Lâm Mộ mang theo. Lục Nhung vậy chứ rất thật lòng trong việc làm bài, Lâm Mộ đưa bao nhiêu đều sẽ làm hết bấy nhiêu, có lỡ sai cũng sẽ cố ý đánh dấu sau đó làm đi làm lại nhiều lần, mỗi trọng điểm Lâm Mộ nêu ra, cậu cũng sẽ cố gắng thuộc lòng.
Học trò quá cố gắng, phận làm thầy cũng không dám lơ là quá đáng.
Lâm Mộ chống cằm nhìn Lục Nhung cúi đầu giải đề, cậu dùng đầu ngón tay quẹt tới quẹt lui trên sách bài tập của đối phương, Lục Nhung cuối cùng kềm không được ngước mắt lên, có phần bất đắc dĩ nhìn thiếu niên.
“Có đề nào không hiểu không?” Lâm Mộ cố ý hỏi.
Lục Nhung cảm thấy buồn cười “Tạm thời không có.”
Lâm Mộ đưa mặt kề sát lại “Vậy chúng ta nói chuyện một lát ha?”
Lục Nhung “Bài còn chưa làm xong.”
Lâm Mộ “chậc” một tiếng, ra vẻ phàn nàn “Cậu nghiêm túc quá à.”
Lục Nhung không đáp, vươn cái chân dài ra ngoéo chân ghế của Lâm Mộ, sau đó đột nhiên ra sức trượt về phía trước, hai người họ cứ thế cách một cái bàn đan chân vào nhau, thoạt nhìn như đang ôm nhau vậy.
Lâm Mộ “…”
Mặt của Lục Nhung cách rất gần, cơ hồ chỉ cần cúi đầu là có thể chạm vào.
Lông mi của nam sinh dài tới mức quá đáng hết sức, hơi hơi khép hờ như ánh trăng rằm phủ kín hồ nước dưới đáy mắt.
“Tớ biết cậu muốn làm cái gì.” Lục Nhung khẽ giọng nói, đưa mắt nhìn thoáng qua Tào Trạm cùng Trần Mỹ Hoa lúc này đã chạy tới cuối lớp, đột nhiên hơi nghiêng đầu, canh ngay góc khuất không ai chú ý đến, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi Lâm Mộ.
Lâm Mộ dùng tay bịt mũi, miệng mắng “má nó” một tiếng, cảm thấy mình vừa chịu thiệt thòi, nhưng rồi lại càng giống như vừa chiếm được món hời…
Lục Nhung hôn xong rồi ra vẻ như chẳng có việc gì, ngước đầu bảo Trần Mỹ Hoa chạy chậm một chút, đừng để vấp té. Hai chân bị cái bàn che khuất vẫn ôm lấy chân ghế Lâm Mộ không buông, bắp đùi trong tỏa ra hơi ấm nóng dán sát đầu gối của đối phương.
Tào Trạm chạy tới chạy lui một hồi liền thấy mệt mỏi, trở lại chỗ ngồi nghỉ mệt, nhìn lát cảm thấy vị trí của hai người này giống như là lạ chỗ nào, Mê Mang cả IQ lẫn EQ đều thấp, rất là đơn thuần hỏi một câu “Hai người tại sao lại ôm cái bàn vậy?”
Lục Nhung vẻ mặt bình chân như vại “Chân bàn hơi bị yếu, ôm vậy ngồi đỡ phải té.”
Tào Trạm cứ thế liền tin, kết quả thi cuối tháng của cậu chỉ đạt tiêu chuẩn đúng một môn, mấy đề bài còn lại vẫn chưa sửa xong, chỉ có thể nhờ Lâm Mộ giúp mình sửa.
Nhưng mà ngồi giảng một hồi, Lâm Mộ cứ thi thoảng lại tịt một lát, giống như mất tập trung vậy, thế là phải giảng lại từ đầu.
“…Xem này như A, rồi chuyển sang vế phải, sau đó tính ra kết quả.” Lâm Mộ ngồi viết lên giấy phần kết quả tính toán cuối cùng cả buổi trời vẫn chưa ra, Tào Trạm ngồi xem cảm giác càng mù mờ hơn.
Trần Mỹ Hoa còn ở bên cạnh xen lời “Mọi người không nghiêm túc, thầy giáo sẽ tức giận đó.”
Lục Nhung tỉnh rụi đáp lại “Thầy giáo cũng có nghiêm túc đâu.”
Lâm Mộ liếc người nào đó một cái.
Trần Mỹ Hoa không hiểu lắm, bà cùng Tào Trạm chỉ số thông minh cộng lại cũng không đủ dùng, chẳng mấy chốc đã bị dời đi chú ý, lại hi hi ha ha cười cả buổi.
Lục Nhung làm hết bộ đề rồi, Tào Trạm bên này cũng bị Lâm Mộ ép phải sửa cho xong các môn còn lại. Lúc bốn người họ rời khỏi cổng trường thì sắc trời bên ngoài cũng đã tối sầm, Trần Mỹ Hoa đòi uống nước giải khát bán ở quầy ăn vặt, Lục Nhung phải đi mua cho bà.
Thừa dịp Lục Nhung đi tính tiền, Lâm Mộ lén hỏi bà nội “Ngày mai Mỹ Mỹ có đi hội hỗ trợ không nha?”
Trần Mỹ Hoa ngoan ngoãn gật đầu “Có nha, Mỹ Mỹ muốn đi vẽ tranh.”
Lâm Mộ ngẫm nghĩ, lại dụ bà “Vậy ngày mai Mỹ Mỹ có muốn đi vẽ tranh với cháu không?”
Trần Mỹ Hoa nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu “Chị gái không đi vẽ với Mỹ Mỹ sao?”
Lâm Mộ nói “Sau này cháu không thể tới đó nữa… Vậy Mỹ Mỹ có muốn ra ngoài vẽ tranh với cháu không?”
Trần Mỹ Hoa tựa hồ là chỉ muốn đi vẽ tranh mà thôi, về phần có đi hội hỗ trợ hay không cũng chẳng sao cả, mà rõ ràng là bà càng thích đi cùng với Lâm Mộ hơn. Thế là khi Lục Nhung vừa mới mua thức uống trở về, bà liền ồn ào bảo ngày mai không đi hội hỗ trợ.
Lục Nhung có chút bất ngờ, liếc nhìn Lâm Mộ một cái mới cúi đầu hỏi bà nội “Vậy bà muốn đi đâu?”
Trần Mỹ Hoa nào giữ được tâm sự, lập tức bán luôn Lâm Mộ “Chị gái nói ngày mai dẫn Mỹ Mỹ đi vẽ, Mỹ Mỹ muốn đi vẽ với chị gái!
Lâm Mộ “…”
Lục Nhung dở khóc dở cười, quay đầu trực tiếp hỏi Lâm Mộ “Cậu muốn đi đâu?”
Lâm Mộ có hơi chột dạ “Còn chưa nghĩ ra… Mỹ Mỹ muốn vẽ tranh, vẽ thì đi đâu cũng được mà.”
Lục Nhung khẽ thở dài, bỗng duỗi tay ra nhẹ nhàng ôm lấy sau gáy Lâm Mộ vỗ về vài cái, thàn nhiên nói “Cậu muốn hẹn hò thì cứ việc nói thẳng, đừng dùng Mỹ Mỹ làm cái cớ, tớ sẽ không vui đâu.”
Lâm Mộ giống như rất sợ chọc giận Lục Nhung, kế tiếp đều không dám nhắc gì đến chuyện hẹn hò nữa, mãi cho đến xuống trạm điện ngầm, bọn họ phải tách nhau ra, Lục Nhung mới đưa ra quyết định về hành trình ngày mai của bọn họ.
“Tớ vừa gọi điện xin phép với thầy Mã.” Lục Nhung cất di động, ngẩng lên nhìn Lâm Mộ “Chúng ta đi thư viện số 2 đi, cách đây cũng gần, Mỹ Mỹ cũng có thể vẽ tranh.”
Lâm Mộ hiện tại nào dám tỏ ra khôn lỏi nữa, Lục Nhung nói cái gì cũng đều gật đầu đồng ý.
Chỉ có mỗi Trần Mỹ Hoa là cái gì cũng không biết, trong lòng nghĩ ngày mai có thể cùng chị gái đi chơi vẽ tranh, vui sướng chẳng khác gì một bé gái được quà.
“Ngày mai gặp nha!” Trần Mỹ Hoa vươn tay muốn “ngoéo tay” với Lâm Mộ “Hứa đi vẽ với Mỹ Mỹ rồi đó nha!”
Lâm Mộ khẽ cười, ngoắc ngón út với bà “Cháu hứa sẽ đi vẽ với Mỹ Mỹ nè.”
***
Trần Mỹ Hoa nghe Lâm Mộ cam đoan với mình liền hởi lòng hởi dạ, trên đường trở về nhà cứ nhắc mãi chuyện đi vẽ tranh cùng Lâm Mộ, Lục Nhung thì ngược lại, trầm mặc chẳng nói tiếng nào.
Mãi cho đến lúc vào cửa, Trần Mỹ Hoa đột nhiên ngẩng đầu hỏi cháu mình “Nhung Nhung không vui hả?”
Lục Nhung ngẩn ra, lắc đầu nói “Cháu không có.”
Trần Mỹ Hoa lại hỏi “Nhung Nhung không muốn đi chơi với chị gái sao?”
Lục Nhung khẽ mím môi, cậu xổm người ngồi xuống, giúp Trần Mỹ Hoa cởi giày, một tay cậu nắm lấy cái chân nho nhỏ của bà nội mình, khẽ giọng nói “Cháu muốn đi chơi với cậu ấy, nhưng phải mang theo bà.”
Trần Mỹ Hoa vẻ mặt có chút mờ mịt, lại có phần thương tâm “Nhung Nhung không muốn Mỹ Mỹ đi chơi với chị gái sao?
“Không phải.” Lục Nhung lập tức phủ nhận, cậu do dự một lát, lại khẽ bật cười như tự giễu chính mình “Cháu không muốn cậu ấy tốt với tất cả mọi người, cả bà cũng không được.”
Lục Nhung nhìn bà nội mình, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc “Lâm Mộ là người đặc biệt với cháu, cho nên cháu sẽ thấy ghen tị, sẽ thấy tức giận.”
Khựng lại một lát, nam sinh mới nửa thật nửa giả hỏi lại “Mỹ Mỹ có hiểu không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất