Xuyên Vào Hố Văn Trò Chơi Vô Hạn
Chương 36: Nạn Đói 9
Edit: Guiga
Beta: Ba Chấm
_
"Tôi không quan tâm!" Dương Nhuế đứng lên, nhìn những người khác nói: "Cấm kỵ vốn dĩ không phải là không thể chọc nó tức giận hay đuổi nó đi, theo tôi thấy là không ở cùng nó một chỗ mới đúng! Mọi người nghĩ kỹ lại xem, nếu không phải vậy, tại sao nó lại đi theo chúng ta?!"
Cô ta liếc mắt nhìn về phía nhà chính, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tùy mọi người nghĩ thế nào, tôi sẽ không ở lại đây! Bây giờ tôi sẽ đi ngay!"
Cô ta nói xong, lập tức đi về phía cửa lớn ra ngoài.
Viên Quảng chần chờ nhìn Hứa Thuật và Quý Xuyên một chút: "Tôi cảm thấy.....Cô ấy nói cũng không phải không có căn cứ, có thể chúng ta từ đầu đã nghĩ quá lên, thật ra cấm kỵ lần rất đơn giản, chính là không thể ở cùng Tiểu Hà mà thôi."
Hứa Thuật không lên tiếng, cậu đang nhớ lại.
Nhớ lại trong hôm nay, Vu Diêu đã từng làm những gì.
Quý Xuyên vốn không để tâm đến người khác, tất nhiên cũng không trả lời Viên Quảng.
Viên Quảng thấy họ im lặng, khe khẽ thở dài, nói: "Quên đi, để Dương Nhuế một mình tôi không yên tâm, tôi đi cùng cô ấy. Hai người cẩn thận một chút, sáng mai gặp lại."
Hắn nói xong cũng nhanh chân, chạy đuổi theo Dương Nhuế.
Ở tứ hợp viện này, cũng chỉ còn lại Hứa Thuật, Quý Xuyên và nhân vật nguy hiểm, Tiểu Hà.
Qua một lúc, Hứa Thuật mới hỏi Quý Xuyên: "Lẽ nào do chúng ta đã nghĩ quá lên?"
Quý Xuyên lắc đầu, nói: "Sự thật có lẽ còn phức tạp hơn."
Sự thật là gì?
Hứa Thuật bất đắc dĩ: "Cả ngày hôm qua hầu như chúng ta ở cùng Vu Diêu, chỉ trừ lúc hắn đi ra nhà vệ sinh. Vì vậy tôi có thể khẳng định, những chuyện hôm qua hắn làm, chúng ta đều đã làm qua."
Bọn họ hôm qua ở trong trấn tìm manh mối, sau khi Dương Nhuế và Viên Quảng phát hiện xác Trương Mậu ở sông, ba người bọn họ liền cầm dụng cụ đến bờ sông đào xác.
Sau đó đến đêm đi ngủ, cũng là ngủ cùng nhau.
Ở cạnh nhau suốt cả ngày, thời gian ba người tách ra cộng lại không vượt quá nửa tiếng.
Cùng nhau lục lọi khắp nơi trong thị trấn, cùng nhau đào xác chết, cũng cùng nhau nói chuyện với Tiểu Hà......
Nếu phải hỏi việc gì họ không làm, mà Vu Diêu làm, thì chỉ có —— hắn nói chuyện với người dân trong trấn.
Nhưng mà, ngày đầu tiên vào trò chơi, Hứa Thuật đã hỏi thăm người dân trong trấn về nạn đói rồi.
Rốt cuộc vấn đề xảy ra ở đâu?
Hứa Thuật cảm thấy đầu mình sắp nổ, nghĩ như thế nào cũng không ra.
Lúc này, Quý Xuyên đi đến nằm xuống giường nói: "Ngủ đi."
Nói rồi anh nằm quay người nghiêng vào trong, nhắm hai mắt lại.
Hứa Thuật nhìn sắc trời bên ngoài từ từ sáng lên, thở dài khe khẽ.
Bây giờ đúng là nên ngủ thêm một lúc, nằm nhiều có thể bớt tốn thể lực.
Ngày thứ tư, lâu như vậy rồi bọn họ không ăn uống, cơ thể cũng đã xuất hiện triệu chứng suy yếu mất sức.
Chỉ có thể kiên trì nhiều nhất hai ngày nữa, đến lúc không thể làm việc nặng nữa rồi.
Dạ dày Hứa Thuật hơi đau, cậu nhìn Quý Xuyên, rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, đi đến nhà bếp.
Cậu muốn đun chút nước nóng để uống, để có thể giúp giảm bớt cơn đau dạ dày.
Là một người dành toàn bộ thời gian để viết lách, bình thường cậu có thói quen ngủ trễ dậy sớm, lúc nào đói bụng thì ăn, đồng hồ sinh học rối loạn, hơn nữa toàn ăn đồ bên ngoài, khiến cậu bị đau dạ dày cũng phải không nặng không nhẹ.
Thực tế, phải nói rằng trong số thế hệ trẻ bọn họ hiện giờ hầu hết mọi người đều mắc bệnh về dạ dày.
Hứa Thuật đun thêm một ít nước, tiện để Quý Xuyên uống nóng khi dậy.
Cậu ngồi trước lò, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa hồng, nhớ lại kỹ càng những gì đã xảy ra từ khi tiến vào trò chơi.
Trong nồi nước chỉ đủ cho hai bát, mấy phút đã đun sôi.
Hứa Thuật dập lửa, đứng dậy đổ nước vào hai cái bát con, lại thả một ít muối vào.
Cậu bưng bát thổi một lúc, nhấp thử một miếng, lưỡi bị bỏng nên hơi tê tê, cậu không khỏi chép miệng.
Mà trong lúc này, trong đầu của cậu như có sét đánh xuống, bùm một tiếng, như có ánh sáng lóe lên.
Hứa Thuật lại chép miệng mấy cái, trong đầu hiện lên tình huống bọn họ nhìn thấy hôm qua ——
Lúc Tiểu Hà đi ra từ nhà người đàn ông trung niên kia, trong miệng đang ăn gì đó.
Khi bọn họ bước vào trong, phát hiện trong nhà không có một bóng người.
Nói cách khác..... Rất có thể Tiểu Hà đã ăn người kia.
Nhưng mà, vấn đề là.
Nếu phương thức giết người của Tiểu Hà là ăn thịt người, vậy tại sao, Trương Mậu lại chết chìm?
Vẻ mặt Hứa Thuật thay đổi liên tục, cuối cùng cậu thả bát cái bộp xuống sàn, chạy về phòng ngủ đối diện, đẩy cửa ra hô lên: "Quý Xuyên, mau dậy đi! Chúng ta phải ra bờ sông tìm xác của Vu Diêu!"
Quý Xuyên đang lúc mơ màng bị cậu đánh thức, cau mày lại, giọng nó nhẹ nhàng hơn lúc tỉnh táo nhiều: "Nghĩ ra gì rồi?"
"Có thể từ đầu chúng ta đã sai rồi!" Hứa Thuật trầm giọng nói: "Bây giờ chỉ cần ra bờ sông tìm xác của Vu Diêu là có thể chứng minh suy đoán của tôi."
Quý Xuyên rời giường, sửa lại áo choàng với tóc, rồi cùng cậu đi ra cửa.
Dương Nhuế với Viên Quảng không biết ở nhà nào, trấn này không phải rất lớn nhưng cũng không nhỏ, bây giờ Hứa Thuật không thể tìm người, chỉ cùng Quý Xuyên chạy về hướng con sông.
Trên đường, Hứa Thuật nói rằng: "Ngày hôm qua chúng ta đều đã nhìn thấy Tiểu Hà nhai thứ gì đó đi ra, người kia cũng biến mất, hơn nữa bình thường nó cũng ăn thịt người, vì vậy tôi cảm thấy phương thức giết người của nó phải là ăn thịt người mới đúng, nhưng xác của Trương Mậu lại hoàn toàn không chút tổn hại xuất hiện bên bờ sông."
Quý Xuyên nhướng mày: "Cậu cho rằng người giết người chơi không phải Tiểu Hà?"
"Tôi biết lúc này đưa ra suy luận này là không hợp lý."
Hứa Thuật nói: "Thế nhưng —— lần trước người chơi chúng ta gặp nhau, chúng ta cũng không ai biết Trương Mậu có từng tiếp xúc một mình với người dân trên thị trấn không, nên sao có thể kết luận cái chết của hắn có liên quan đến Tiểu Hà được? Có thể Tiểu Hà chỉ là sự sắp đặt của trò chơi, từ đầu có lẽ chúng ta đã bị nó lừa rồi!"
Cậu nghĩ, nếu như có thể tìm thấy xác của Vu Diêu ở bờ sông, đồng thời cũng không tìm được người dân mất tích kia, thì điều cậu suy luận có đến 70% là sự thật.
Hai người đi bằng tốc độ nhanh nhất đến bờ sông tìm kiếm, trong lúc đi hai mắt xem xét kỹ những chỗ nước bùn, chỉ lo bỏ lỡ mất manh mối.
Mà đi gần mười phút vẫn chưa nhìn thấy cái gì.
Quay đầu nhìn thị trấn phía xa đã trở nên nhỏ xíu, Hứa Thuật mơ hồ nghi ngờ có phải bọn họ đã bỏ qua vị trí xác của Vu Diêu.
Cậu thảo luận với Quý Xuyên, nếu đi năm phút nữa mà chưa tìm thấy, hai người chia nhau hành động, một người đi tiếp một người quay về.
Nhưng hai phút sau, xác của Vu Diêu rốt cuộc cũng được tìm thấy.
Lần này không phải mặt hắn lộ ra trên bùn, mà là bàn tay tái nhợt.
Cái chết của hắn cũng giống như Trương Mậu, đều là chết đuối.
Hứa Thuật kiểm tra xong xác chết, sau đó cởi áo khoác trên xác ra, lộn lại trùm lên trên mặt Vu Diêu.
Cậu yên lặng nhìn cái xác hai phút, quay đầu hỏi Quý Xuyên: "Bây giờ quay về hả?"
Vu Diêu đã tìm thấy rồi, Người dân mất tích kia vẫn chưa thấy, cậu không biết là nên tiếp tục đi tìm hay là dừng lại.
Quý Xuyên suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói tiếp: "Tiếp tục đi."
Anh vừa đi, vừa nói: "Hai xác chết đều được phát hiện ở sông, nhưng cách nhau rất xa. Nếu có xác chết tiếp theo, có lẽ ở chỗ xa hơn."
Hứa Thuật lập tức hiểu ra.
Lúc số lượng người chơi ngày càng ít, thông thường sẽ xuất hiện manh mối ngày càng nhiều.
Đây là trò chơi cho người chơi có đường sống, tránh bọn họ toàn quân bị diệt.
Vì vậy..... Tiếp tục dọc theo sông đi xuống, có lẽ sẽ xuất hiện manh mối gì đó.
Hai người lại một lần nữa im lặng, cẩn thận quan sát đường sông, không nhanh không chậm đi về phía xa xa.
Trên đường đi, Hứa Thuật đem suy nghĩ trong đầu lúc trước bỏ đo hết, bắt đầu suy nghĩ lại lần nữa.
Nếu như kẻ giết người không phải Tiểu Hà, vậy thì có lẽ là người khác trên trấn.
Nghĩ theo cách này, cậu cũng có thể hiểu tại sao người chơi bị chết đuối, bởi vì... người dân trên trấn này vẫn thường đối xử với các bé gái vô dụng, dư thừa như vậy.
Nhưng mà, nếu là người khác giết, tại sao Tiểu Hà lại trùng hợp hai lần đều đi ra ngoài?
Còn có một chi tiết quan trọng, nếu cấm kỵ không có liên quan đến Tiểu Hà, vậy thì là gì?
Ngày hôm qua Vu Diêu nói chuyện với người trong trấn, lúc trước Hứa Thuật cũng đã nói, tại sao chỉ có mỗi Vu Diêu chết mà cậu không bị gì?
Lẽ nào..... Bởi vì nội dung cuộc trò chuyện?
Hứa Thuật nhớ lại, trước đó cậu và Viên Quảng cùng lúc hỏi thăm người kia, hỏi chuyện nạn đói từ lúc bắt đầu đến hiện tại, liệu anh ta có phải muốn khiêng người đó về ăn không, các khu vực khác có xảy ra thảm họa không.
Mà hôm qua việc Vu Diêu hỏi là.....
"Có cái gì kìa."
Quý Xuyên bỗng nhiên nói, cắt đứt dòng suy nghĩ của Hứa Thuật.
Cậu nhìn Quý Xuyên, nhìn theo tầm mắt của anh nhìn về phía trước, có thể mơ hồ nhìn thấy vài thứ màu trắng bên trong nước bùn đen xì.
Hai người tăng tốc, trực tiếp đổi sang chạy.
Mà khi càng đến gần, Hứa Thuật mới thấy những thứ màu trắng kia, toàn bộ đều là xương.
Chúng chỉ lộ ra một phần, những phần khác đều bị bùn che lấp, nhưng nhìn cỡ xương, có lẽ tất cả đều là xương người.
Hứa Thuật và Quý Xuyên không chần chờ, lập tức đào lên.
Lần này ra ngoài không mang theo dụng cụ, chỉ có thể sử dụng vũ khí của mình, lẽ ra phải mất thời gia. lâu hơn mới có thể đào ra hết.
Nhưng bọn họ lại không tốn bao nhiêu thời gian, bởi vì không cần thiết phải đào lên toàn bộ.
Chỉ tốn khoảng mười phút, hai người đã biết rõ tình huống ở đây.
Xương sườn, xương đầu, xương đùi.....
Những mảnh xương trắng toát, chất đống đoạn sông này!
Đếm sơ qua có ít nhất mười mấy người! Còn chưa tính những thứ chôn sâu dưới đất họ không thấy.
Mà những thứ này, toàn bộ là xương cốt người trưởng thành.
Ngoài xương ra, trong nước còn có một ít trang sức chưa bị phân hủy theo thời gian.
Trong đó có đồ trang sức bằng đồng, có vòng ngọc, cũng có ngọc bội.
Trong lúc nhìn những đồ trang sức này, Hứa Thuật cảm thấy có chút quen mắt.
Cậu cố gắng nhớ lại, một lúc mới nhớ ra: "Những thứ này, hình như là của cặp vợ chồng kia, chính là gia đình có người vợ mang thai."
Nhưng mà..... Khi bọn họ tìm manh mối, rõ ràng trong nhà đó đã nhìn thấy những thứ này, vậy chúng làm sao xuất hiện ở đây?
Nếu như chỉ có một hai cái giống nhau, cũng có thể là cùng kiểu thôi. Nhưng những đồ vật ở đây, tất cả đều giống, nếu nói là trùng hợp thì cũng quá kỳ lạ rồi.
Hứa Thuật đang nghĩ ngợi, Quý Xuyên đã chủ động đào đất xung quanh những món trang sức.
Cậu lập tức đào cùng, không lâu sau, một bộ xương người trưởng thành và một bộ xương trẻ em không hoàn chỉnh đã lộ ra ngoài bùn.
Beta: Ba Chấm
_
"Tôi không quan tâm!" Dương Nhuế đứng lên, nhìn những người khác nói: "Cấm kỵ vốn dĩ không phải là không thể chọc nó tức giận hay đuổi nó đi, theo tôi thấy là không ở cùng nó một chỗ mới đúng! Mọi người nghĩ kỹ lại xem, nếu không phải vậy, tại sao nó lại đi theo chúng ta?!"
Cô ta liếc mắt nhìn về phía nhà chính, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tùy mọi người nghĩ thế nào, tôi sẽ không ở lại đây! Bây giờ tôi sẽ đi ngay!"
Cô ta nói xong, lập tức đi về phía cửa lớn ra ngoài.
Viên Quảng chần chờ nhìn Hứa Thuật và Quý Xuyên một chút: "Tôi cảm thấy.....Cô ấy nói cũng không phải không có căn cứ, có thể chúng ta từ đầu đã nghĩ quá lên, thật ra cấm kỵ lần rất đơn giản, chính là không thể ở cùng Tiểu Hà mà thôi."
Hứa Thuật không lên tiếng, cậu đang nhớ lại.
Nhớ lại trong hôm nay, Vu Diêu đã từng làm những gì.
Quý Xuyên vốn không để tâm đến người khác, tất nhiên cũng không trả lời Viên Quảng.
Viên Quảng thấy họ im lặng, khe khẽ thở dài, nói: "Quên đi, để Dương Nhuế một mình tôi không yên tâm, tôi đi cùng cô ấy. Hai người cẩn thận một chút, sáng mai gặp lại."
Hắn nói xong cũng nhanh chân, chạy đuổi theo Dương Nhuế.
Ở tứ hợp viện này, cũng chỉ còn lại Hứa Thuật, Quý Xuyên và nhân vật nguy hiểm, Tiểu Hà.
Qua một lúc, Hứa Thuật mới hỏi Quý Xuyên: "Lẽ nào do chúng ta đã nghĩ quá lên?"
Quý Xuyên lắc đầu, nói: "Sự thật có lẽ còn phức tạp hơn."
Sự thật là gì?
Hứa Thuật bất đắc dĩ: "Cả ngày hôm qua hầu như chúng ta ở cùng Vu Diêu, chỉ trừ lúc hắn đi ra nhà vệ sinh. Vì vậy tôi có thể khẳng định, những chuyện hôm qua hắn làm, chúng ta đều đã làm qua."
Bọn họ hôm qua ở trong trấn tìm manh mối, sau khi Dương Nhuế và Viên Quảng phát hiện xác Trương Mậu ở sông, ba người bọn họ liền cầm dụng cụ đến bờ sông đào xác.
Sau đó đến đêm đi ngủ, cũng là ngủ cùng nhau.
Ở cạnh nhau suốt cả ngày, thời gian ba người tách ra cộng lại không vượt quá nửa tiếng.
Cùng nhau lục lọi khắp nơi trong thị trấn, cùng nhau đào xác chết, cũng cùng nhau nói chuyện với Tiểu Hà......
Nếu phải hỏi việc gì họ không làm, mà Vu Diêu làm, thì chỉ có —— hắn nói chuyện với người dân trong trấn.
Nhưng mà, ngày đầu tiên vào trò chơi, Hứa Thuật đã hỏi thăm người dân trong trấn về nạn đói rồi.
Rốt cuộc vấn đề xảy ra ở đâu?
Hứa Thuật cảm thấy đầu mình sắp nổ, nghĩ như thế nào cũng không ra.
Lúc này, Quý Xuyên đi đến nằm xuống giường nói: "Ngủ đi."
Nói rồi anh nằm quay người nghiêng vào trong, nhắm hai mắt lại.
Hứa Thuật nhìn sắc trời bên ngoài từ từ sáng lên, thở dài khe khẽ.
Bây giờ đúng là nên ngủ thêm một lúc, nằm nhiều có thể bớt tốn thể lực.
Ngày thứ tư, lâu như vậy rồi bọn họ không ăn uống, cơ thể cũng đã xuất hiện triệu chứng suy yếu mất sức.
Chỉ có thể kiên trì nhiều nhất hai ngày nữa, đến lúc không thể làm việc nặng nữa rồi.
Dạ dày Hứa Thuật hơi đau, cậu nhìn Quý Xuyên, rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, đi đến nhà bếp.
Cậu muốn đun chút nước nóng để uống, để có thể giúp giảm bớt cơn đau dạ dày.
Là một người dành toàn bộ thời gian để viết lách, bình thường cậu có thói quen ngủ trễ dậy sớm, lúc nào đói bụng thì ăn, đồng hồ sinh học rối loạn, hơn nữa toàn ăn đồ bên ngoài, khiến cậu bị đau dạ dày cũng phải không nặng không nhẹ.
Thực tế, phải nói rằng trong số thế hệ trẻ bọn họ hiện giờ hầu hết mọi người đều mắc bệnh về dạ dày.
Hứa Thuật đun thêm một ít nước, tiện để Quý Xuyên uống nóng khi dậy.
Cậu ngồi trước lò, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa hồng, nhớ lại kỹ càng những gì đã xảy ra từ khi tiến vào trò chơi.
Trong nồi nước chỉ đủ cho hai bát, mấy phút đã đun sôi.
Hứa Thuật dập lửa, đứng dậy đổ nước vào hai cái bát con, lại thả một ít muối vào.
Cậu bưng bát thổi một lúc, nhấp thử một miếng, lưỡi bị bỏng nên hơi tê tê, cậu không khỏi chép miệng.
Mà trong lúc này, trong đầu của cậu như có sét đánh xuống, bùm một tiếng, như có ánh sáng lóe lên.
Hứa Thuật lại chép miệng mấy cái, trong đầu hiện lên tình huống bọn họ nhìn thấy hôm qua ——
Lúc Tiểu Hà đi ra từ nhà người đàn ông trung niên kia, trong miệng đang ăn gì đó.
Khi bọn họ bước vào trong, phát hiện trong nhà không có một bóng người.
Nói cách khác..... Rất có thể Tiểu Hà đã ăn người kia.
Nhưng mà, vấn đề là.
Nếu phương thức giết người của Tiểu Hà là ăn thịt người, vậy tại sao, Trương Mậu lại chết chìm?
Vẻ mặt Hứa Thuật thay đổi liên tục, cuối cùng cậu thả bát cái bộp xuống sàn, chạy về phòng ngủ đối diện, đẩy cửa ra hô lên: "Quý Xuyên, mau dậy đi! Chúng ta phải ra bờ sông tìm xác của Vu Diêu!"
Quý Xuyên đang lúc mơ màng bị cậu đánh thức, cau mày lại, giọng nó nhẹ nhàng hơn lúc tỉnh táo nhiều: "Nghĩ ra gì rồi?"
"Có thể từ đầu chúng ta đã sai rồi!" Hứa Thuật trầm giọng nói: "Bây giờ chỉ cần ra bờ sông tìm xác của Vu Diêu là có thể chứng minh suy đoán của tôi."
Quý Xuyên rời giường, sửa lại áo choàng với tóc, rồi cùng cậu đi ra cửa.
Dương Nhuế với Viên Quảng không biết ở nhà nào, trấn này không phải rất lớn nhưng cũng không nhỏ, bây giờ Hứa Thuật không thể tìm người, chỉ cùng Quý Xuyên chạy về hướng con sông.
Trên đường, Hứa Thuật nói rằng: "Ngày hôm qua chúng ta đều đã nhìn thấy Tiểu Hà nhai thứ gì đó đi ra, người kia cũng biến mất, hơn nữa bình thường nó cũng ăn thịt người, vì vậy tôi cảm thấy phương thức giết người của nó phải là ăn thịt người mới đúng, nhưng xác của Trương Mậu lại hoàn toàn không chút tổn hại xuất hiện bên bờ sông."
Quý Xuyên nhướng mày: "Cậu cho rằng người giết người chơi không phải Tiểu Hà?"
"Tôi biết lúc này đưa ra suy luận này là không hợp lý."
Hứa Thuật nói: "Thế nhưng —— lần trước người chơi chúng ta gặp nhau, chúng ta cũng không ai biết Trương Mậu có từng tiếp xúc một mình với người dân trên thị trấn không, nên sao có thể kết luận cái chết của hắn có liên quan đến Tiểu Hà được? Có thể Tiểu Hà chỉ là sự sắp đặt của trò chơi, từ đầu có lẽ chúng ta đã bị nó lừa rồi!"
Cậu nghĩ, nếu như có thể tìm thấy xác của Vu Diêu ở bờ sông, đồng thời cũng không tìm được người dân mất tích kia, thì điều cậu suy luận có đến 70% là sự thật.
Hai người đi bằng tốc độ nhanh nhất đến bờ sông tìm kiếm, trong lúc đi hai mắt xem xét kỹ những chỗ nước bùn, chỉ lo bỏ lỡ mất manh mối.
Mà đi gần mười phút vẫn chưa nhìn thấy cái gì.
Quay đầu nhìn thị trấn phía xa đã trở nên nhỏ xíu, Hứa Thuật mơ hồ nghi ngờ có phải bọn họ đã bỏ qua vị trí xác của Vu Diêu.
Cậu thảo luận với Quý Xuyên, nếu đi năm phút nữa mà chưa tìm thấy, hai người chia nhau hành động, một người đi tiếp một người quay về.
Nhưng hai phút sau, xác của Vu Diêu rốt cuộc cũng được tìm thấy.
Lần này không phải mặt hắn lộ ra trên bùn, mà là bàn tay tái nhợt.
Cái chết của hắn cũng giống như Trương Mậu, đều là chết đuối.
Hứa Thuật kiểm tra xong xác chết, sau đó cởi áo khoác trên xác ra, lộn lại trùm lên trên mặt Vu Diêu.
Cậu yên lặng nhìn cái xác hai phút, quay đầu hỏi Quý Xuyên: "Bây giờ quay về hả?"
Vu Diêu đã tìm thấy rồi, Người dân mất tích kia vẫn chưa thấy, cậu không biết là nên tiếp tục đi tìm hay là dừng lại.
Quý Xuyên suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói tiếp: "Tiếp tục đi."
Anh vừa đi, vừa nói: "Hai xác chết đều được phát hiện ở sông, nhưng cách nhau rất xa. Nếu có xác chết tiếp theo, có lẽ ở chỗ xa hơn."
Hứa Thuật lập tức hiểu ra.
Lúc số lượng người chơi ngày càng ít, thông thường sẽ xuất hiện manh mối ngày càng nhiều.
Đây là trò chơi cho người chơi có đường sống, tránh bọn họ toàn quân bị diệt.
Vì vậy..... Tiếp tục dọc theo sông đi xuống, có lẽ sẽ xuất hiện manh mối gì đó.
Hai người lại một lần nữa im lặng, cẩn thận quan sát đường sông, không nhanh không chậm đi về phía xa xa.
Trên đường đi, Hứa Thuật đem suy nghĩ trong đầu lúc trước bỏ đo hết, bắt đầu suy nghĩ lại lần nữa.
Nếu như kẻ giết người không phải Tiểu Hà, vậy thì có lẽ là người khác trên trấn.
Nghĩ theo cách này, cậu cũng có thể hiểu tại sao người chơi bị chết đuối, bởi vì... người dân trên trấn này vẫn thường đối xử với các bé gái vô dụng, dư thừa như vậy.
Nhưng mà, nếu là người khác giết, tại sao Tiểu Hà lại trùng hợp hai lần đều đi ra ngoài?
Còn có một chi tiết quan trọng, nếu cấm kỵ không có liên quan đến Tiểu Hà, vậy thì là gì?
Ngày hôm qua Vu Diêu nói chuyện với người trong trấn, lúc trước Hứa Thuật cũng đã nói, tại sao chỉ có mỗi Vu Diêu chết mà cậu không bị gì?
Lẽ nào..... Bởi vì nội dung cuộc trò chuyện?
Hứa Thuật nhớ lại, trước đó cậu và Viên Quảng cùng lúc hỏi thăm người kia, hỏi chuyện nạn đói từ lúc bắt đầu đến hiện tại, liệu anh ta có phải muốn khiêng người đó về ăn không, các khu vực khác có xảy ra thảm họa không.
Mà hôm qua việc Vu Diêu hỏi là.....
"Có cái gì kìa."
Quý Xuyên bỗng nhiên nói, cắt đứt dòng suy nghĩ của Hứa Thuật.
Cậu nhìn Quý Xuyên, nhìn theo tầm mắt của anh nhìn về phía trước, có thể mơ hồ nhìn thấy vài thứ màu trắng bên trong nước bùn đen xì.
Hai người tăng tốc, trực tiếp đổi sang chạy.
Mà khi càng đến gần, Hứa Thuật mới thấy những thứ màu trắng kia, toàn bộ đều là xương.
Chúng chỉ lộ ra một phần, những phần khác đều bị bùn che lấp, nhưng nhìn cỡ xương, có lẽ tất cả đều là xương người.
Hứa Thuật và Quý Xuyên không chần chờ, lập tức đào lên.
Lần này ra ngoài không mang theo dụng cụ, chỉ có thể sử dụng vũ khí của mình, lẽ ra phải mất thời gia. lâu hơn mới có thể đào ra hết.
Nhưng bọn họ lại không tốn bao nhiêu thời gian, bởi vì không cần thiết phải đào lên toàn bộ.
Chỉ tốn khoảng mười phút, hai người đã biết rõ tình huống ở đây.
Xương sườn, xương đầu, xương đùi.....
Những mảnh xương trắng toát, chất đống đoạn sông này!
Đếm sơ qua có ít nhất mười mấy người! Còn chưa tính những thứ chôn sâu dưới đất họ không thấy.
Mà những thứ này, toàn bộ là xương cốt người trưởng thành.
Ngoài xương ra, trong nước còn có một ít trang sức chưa bị phân hủy theo thời gian.
Trong đó có đồ trang sức bằng đồng, có vòng ngọc, cũng có ngọc bội.
Trong lúc nhìn những đồ trang sức này, Hứa Thuật cảm thấy có chút quen mắt.
Cậu cố gắng nhớ lại, một lúc mới nhớ ra: "Những thứ này, hình như là của cặp vợ chồng kia, chính là gia đình có người vợ mang thai."
Nhưng mà..... Khi bọn họ tìm manh mối, rõ ràng trong nhà đó đã nhìn thấy những thứ này, vậy chúng làm sao xuất hiện ở đây?
Nếu như chỉ có một hai cái giống nhau, cũng có thể là cùng kiểu thôi. Nhưng những đồ vật ở đây, tất cả đều giống, nếu nói là trùng hợp thì cũng quá kỳ lạ rồi.
Hứa Thuật đang nghĩ ngợi, Quý Xuyên đã chủ động đào đất xung quanh những món trang sức.
Cậu lập tức đào cùng, không lâu sau, một bộ xương người trưởng thành và một bộ xương trẻ em không hoàn chỉnh đã lộ ra ngoài bùn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất