Giao Dịch Với Anh Trai Của Bạn Cùng Phòng
Chương 10: Quà Sinh Nhật
Lý Chí Bân đến từ một vùng nông thôn, cha mẹ của hắn ta là nông dân làm công, trong nhà còn có anh chị em.
Nhưng lại tốt hơn Lê Lý nhiều, ít nhất mỗi tháng cha mẹ hắn ta luôn đúng hạn gửi phí sinh hoạt, không cần phải tự kiếm phí sinh hoạt như Lê Lý, nếu như thừa thì còn phải trợ cấp cho gia đình.
Nhưng dù y có nghèo thì nhìn cũng không ra dáng vẻ “nghèo kiết hủ lậy”, mặc kệ quần áo rẻ tiền nào mà được khoác lên người y thì sẽ không khiến người ta cảm thấy nó rẻ tiền nữa, bởi vì duyên cớ diện mạo nên khí chất còn tốt hơn đại đa số người, còn học giỏi, trong trường học từng có không ít nữ sinh chặn lại hỏi phương thức liên lạc của y.
Lý Chí Bân lớn tiếng nói: “Dù sao thì cậu cũng chỉ ỷ vào khuôn mặt này để chiếm tiện nghi thôi, một người đàn ông mà lớn lên lại yêu lí yêu khí (cái này từng giải thích rồi) thật sự ghê tởm chết đi được! Cậu bám lấy Yến Tễ như vậy, không phải muốn chơi gay với cậu ấy chứ? Có điều người đẹp bên cạnh người ta nhiều như vậy, cũng sẽ không đặt lòng mình lên một người đàn ông đâu.”
Lê Lý cười giễu: “Tôi yêu lí yêu khí còn tốt hơn là xấu xí, nếu tôi lớn lên giống cậu thì đã đâm đầu vào miếng đậu phụ mà chết rồi.”
Có ai mà không biết bodyshaming đâu? Dù sao ai xấu thì trong lòng người đó khó chịu.
Lý Chí Bân tức giận muốn động tay, những người khác trong ký túc xá lại vội vàng ngăn cản.
Lê Lý cũng không có chút dấu hiệu nào là muốn chạy trốn, thân hình thẳng tắp, khiêu khích nói: “Đừng cản cậu ta, để cậu ta đánh đi, cậu ta dám động vào tớ thử xem?” Khóe miệng y cong lên, cười như không cười nhìn Lý Chí Bân: “Dù sao gần đây tôi rất thiếu tiền, cậu muốn động thủ, đến lúc đó muốn nhiều hay ít thì cũng do tôi quyết định.”
Một câu uy hiếp khiến động tác của Lý Chí Bân cứng lại, có người khác ngăn cản, cuối cùng hắn ta cũng có thể có bậc thang mà leo xuống, oán hận trừng mắt nhìn y, sau đó rời khỏi ký túc xá.
Chuyện cãi nhau với bạn cùng phòng này Lê Lý cũng không để trong lòng, rốt cuộc thì từ ba tuổi y đã bắt đầu cãi nhau với đủ loại người thân trơ trẽn một cách kỳ diệu, loại yếu gà chỉ biết nói chút lời ghen ghét như Lý Chí Bân này căn bản chỉ là trò trẻ con.
Nhưng có một việc khác y lại không thể không để trong lòng.
Sinh nhật hai mươi tuổi của Yến Tễ sắp tới.
Mỗi năm sinh nhật, Yến Tễ đều sẽ tổ chức tiệc rượu, có lớn có bé, năm trước tổ chức không tính quá lớn, chỉ mời một vài bạn thân và bạn học đi KTV (giống karaoke bên mình á) giải trí. Lê Lý bị mời đi dưới tình huống không hiểu rõ, những người đi cùng đều biết đó là sinh nhật của Yến Tễ nên ít nhiều cũng chuẩn bị chút quà tặng, chỉ có Lê Lý bị cố tình giấu diếm nên lúc đi hai tay trống trơn, cái gì cũng không mang.
Thật ra Yến Tễ cũng có lòng tốt, cậy bảo những người khác đừng nói là vì không muốn Lê Lý bị áp lực về kinh tế.
Nhưng năm nay y đã nhớ kỹ ngày, cho nên nhất định phải chuẩn bị một món quà sinh nhật cho đối phương trước.
Chiếc di động Lê Lý đang dùng là được Yến Tễ tặng trong ngày sinh nhật của y, là một chiếc iphone đời mới nhất, giá cả tất đắt.
Lúc mới mở hộp ra Lê Lý cũng không chịu nhận, Yến Tễ phải khuyên mãi, hơn nữa điện thoại cũ của y đã cũ đến mức thao tác bất tiện, lúc này mới nhận.
Y không mua được món quà có giá trị bằng với chiếc điện thoại đó, nhưng tuyệt đối không thể tặng món quà có giá trị quá kém được.
Lê Lý tính lại toàn bộ tài sản của mình một lần, tổng cộng không tới hai ngàn tệ, trong này còn có phí sinh hoạt của mình, hơn nữa cũng sắp tới ngày 1-5 về nhà, đến lúc đó còn phải để lại chút tiền để đưa cho gia đình…
Lê Lý tính đi tính lại, tiền có thể dùng không đủ mua một món quà ra trò, rối rắm mãi.
Một lúc sau mới tìm ra một tài khoản WeChat, gửi tin nhắn đi —- Anh Cường, còn cần người làm thêm không?
Lê Lý đã từng làm rất nhiều công việc bán thời gian, sau khi cha y xảy ra chuyện thì kinh tế trong nhà tụt dốc không phanh, tính cách mẹ lại mềm yếu, người đã hơn ba mươi tuổi mà trước nay chưa từng ra ngoài làm việc một ngày nào, nấu cơm cũng không xong, cuộc sống sinh hoạt là một đống hỗn độn.
Lê Lý không còn là bảo bối của một gia đình bậc trung nữa, trong một thời gian ngắn ngủi y hiểu rõ được tầm quan trọng của tiền bạc, vì kiếm tiền, y trả giá rất nhiều rất nhiều cố gắng so với những người bạn đồng trang lứa.
Thật ra thành tích của y cũng không tệ lắm, làm gia sư kiếm tiền là việc tương đối nhẹ nhàng, nhưng trong trường đại học của bọn họ có quá nhiều học bá, hơn nữa diện mạo y quá xinh đẹp, lại là đàn ông, rất nhiều người mẹ đều không muốn mời y, sợ khiến con gái mình yêu sớm.
Cho nên Lê Lý vẫn luôn làm phục vụ trong các cửa hàng, hoặc là cày cấp, nhưng thù lao của những việc bán thời gian này cũng không cao.
Chỉ có một công việc được trả rất nhiều tiền.
Nhưng Lê Lý không chọn cái đó, rốt cuộc thì việc làm đó cũng là ở bên rìa ranh giới (mình tìm trên baidu thì có kết quả 擦边球 tức là quả bóng bàn bị đánh tới rìa mép bàn, sắp rơi ra ngoài, nhưng nó vẫn ở bên trong, tức là ở rìa á. Ý của Lê Lý là công việc này gần giống như bán d*m, nhưng không phải bán d*m, kiểu ở rìa đó đó), cũng có nguy hiểm xã chết*.
Nhưng hiện tại y thật sự rất thiếu tiền nên cũng không rảnh lo mấy cái này nữa.
Rất nhanh người bên kia đã trả lời, giọng điệu còn rất thân thiện, đại khái ý là, nếu y rảnh thì tới lúc nào cũng được.
Lê Lý dán điện thoại trên tai nghe cái voice chat 20s, dừng một hồi lâu mới trả lời lại — Vậy tối mai em qua.
*Xã chết: một từ ngữ lưu hành trên mạng của TQ, Chủ yếu là chỉ mất mặt trước mặt mọi người, cũng nói về ở làm việc rất mất mặt trong vòng xã giao, không dám ngẩng đầu, không có cách nào kết bạn với người khác như bình thường nữa.
Nhưng lại tốt hơn Lê Lý nhiều, ít nhất mỗi tháng cha mẹ hắn ta luôn đúng hạn gửi phí sinh hoạt, không cần phải tự kiếm phí sinh hoạt như Lê Lý, nếu như thừa thì còn phải trợ cấp cho gia đình.
Nhưng dù y có nghèo thì nhìn cũng không ra dáng vẻ “nghèo kiết hủ lậy”, mặc kệ quần áo rẻ tiền nào mà được khoác lên người y thì sẽ không khiến người ta cảm thấy nó rẻ tiền nữa, bởi vì duyên cớ diện mạo nên khí chất còn tốt hơn đại đa số người, còn học giỏi, trong trường học từng có không ít nữ sinh chặn lại hỏi phương thức liên lạc của y.
Lý Chí Bân lớn tiếng nói: “Dù sao thì cậu cũng chỉ ỷ vào khuôn mặt này để chiếm tiện nghi thôi, một người đàn ông mà lớn lên lại yêu lí yêu khí (cái này từng giải thích rồi) thật sự ghê tởm chết đi được! Cậu bám lấy Yến Tễ như vậy, không phải muốn chơi gay với cậu ấy chứ? Có điều người đẹp bên cạnh người ta nhiều như vậy, cũng sẽ không đặt lòng mình lên một người đàn ông đâu.”
Lê Lý cười giễu: “Tôi yêu lí yêu khí còn tốt hơn là xấu xí, nếu tôi lớn lên giống cậu thì đã đâm đầu vào miếng đậu phụ mà chết rồi.”
Có ai mà không biết bodyshaming đâu? Dù sao ai xấu thì trong lòng người đó khó chịu.
Lý Chí Bân tức giận muốn động tay, những người khác trong ký túc xá lại vội vàng ngăn cản.
Lê Lý cũng không có chút dấu hiệu nào là muốn chạy trốn, thân hình thẳng tắp, khiêu khích nói: “Đừng cản cậu ta, để cậu ta đánh đi, cậu ta dám động vào tớ thử xem?” Khóe miệng y cong lên, cười như không cười nhìn Lý Chí Bân: “Dù sao gần đây tôi rất thiếu tiền, cậu muốn động thủ, đến lúc đó muốn nhiều hay ít thì cũng do tôi quyết định.”
Một câu uy hiếp khiến động tác của Lý Chí Bân cứng lại, có người khác ngăn cản, cuối cùng hắn ta cũng có thể có bậc thang mà leo xuống, oán hận trừng mắt nhìn y, sau đó rời khỏi ký túc xá.
Chuyện cãi nhau với bạn cùng phòng này Lê Lý cũng không để trong lòng, rốt cuộc thì từ ba tuổi y đã bắt đầu cãi nhau với đủ loại người thân trơ trẽn một cách kỳ diệu, loại yếu gà chỉ biết nói chút lời ghen ghét như Lý Chí Bân này căn bản chỉ là trò trẻ con.
Nhưng có một việc khác y lại không thể không để trong lòng.
Sinh nhật hai mươi tuổi của Yến Tễ sắp tới.
Mỗi năm sinh nhật, Yến Tễ đều sẽ tổ chức tiệc rượu, có lớn có bé, năm trước tổ chức không tính quá lớn, chỉ mời một vài bạn thân và bạn học đi KTV (giống karaoke bên mình á) giải trí. Lê Lý bị mời đi dưới tình huống không hiểu rõ, những người đi cùng đều biết đó là sinh nhật của Yến Tễ nên ít nhiều cũng chuẩn bị chút quà tặng, chỉ có Lê Lý bị cố tình giấu diếm nên lúc đi hai tay trống trơn, cái gì cũng không mang.
Thật ra Yến Tễ cũng có lòng tốt, cậy bảo những người khác đừng nói là vì không muốn Lê Lý bị áp lực về kinh tế.
Nhưng năm nay y đã nhớ kỹ ngày, cho nên nhất định phải chuẩn bị một món quà sinh nhật cho đối phương trước.
Chiếc di động Lê Lý đang dùng là được Yến Tễ tặng trong ngày sinh nhật của y, là một chiếc iphone đời mới nhất, giá cả tất đắt.
Lúc mới mở hộp ra Lê Lý cũng không chịu nhận, Yến Tễ phải khuyên mãi, hơn nữa điện thoại cũ của y đã cũ đến mức thao tác bất tiện, lúc này mới nhận.
Y không mua được món quà có giá trị bằng với chiếc điện thoại đó, nhưng tuyệt đối không thể tặng món quà có giá trị quá kém được.
Lê Lý tính lại toàn bộ tài sản của mình một lần, tổng cộng không tới hai ngàn tệ, trong này còn có phí sinh hoạt của mình, hơn nữa cũng sắp tới ngày 1-5 về nhà, đến lúc đó còn phải để lại chút tiền để đưa cho gia đình…
Lê Lý tính đi tính lại, tiền có thể dùng không đủ mua một món quà ra trò, rối rắm mãi.
Một lúc sau mới tìm ra một tài khoản WeChat, gửi tin nhắn đi —- Anh Cường, còn cần người làm thêm không?
Lê Lý đã từng làm rất nhiều công việc bán thời gian, sau khi cha y xảy ra chuyện thì kinh tế trong nhà tụt dốc không phanh, tính cách mẹ lại mềm yếu, người đã hơn ba mươi tuổi mà trước nay chưa từng ra ngoài làm việc một ngày nào, nấu cơm cũng không xong, cuộc sống sinh hoạt là một đống hỗn độn.
Lê Lý không còn là bảo bối của một gia đình bậc trung nữa, trong một thời gian ngắn ngủi y hiểu rõ được tầm quan trọng của tiền bạc, vì kiếm tiền, y trả giá rất nhiều rất nhiều cố gắng so với những người bạn đồng trang lứa.
Thật ra thành tích của y cũng không tệ lắm, làm gia sư kiếm tiền là việc tương đối nhẹ nhàng, nhưng trong trường đại học của bọn họ có quá nhiều học bá, hơn nữa diện mạo y quá xinh đẹp, lại là đàn ông, rất nhiều người mẹ đều không muốn mời y, sợ khiến con gái mình yêu sớm.
Cho nên Lê Lý vẫn luôn làm phục vụ trong các cửa hàng, hoặc là cày cấp, nhưng thù lao của những việc bán thời gian này cũng không cao.
Chỉ có một công việc được trả rất nhiều tiền.
Nhưng Lê Lý không chọn cái đó, rốt cuộc thì việc làm đó cũng là ở bên rìa ranh giới (mình tìm trên baidu thì có kết quả 擦边球 tức là quả bóng bàn bị đánh tới rìa mép bàn, sắp rơi ra ngoài, nhưng nó vẫn ở bên trong, tức là ở rìa á. Ý của Lê Lý là công việc này gần giống như bán d*m, nhưng không phải bán d*m, kiểu ở rìa đó đó), cũng có nguy hiểm xã chết*.
Nhưng hiện tại y thật sự rất thiếu tiền nên cũng không rảnh lo mấy cái này nữa.
Rất nhanh người bên kia đã trả lời, giọng điệu còn rất thân thiện, đại khái ý là, nếu y rảnh thì tới lúc nào cũng được.
Lê Lý dán điện thoại trên tai nghe cái voice chat 20s, dừng một hồi lâu mới trả lời lại — Vậy tối mai em qua.
*Xã chết: một từ ngữ lưu hành trên mạng của TQ, Chủ yếu là chỉ mất mặt trước mặt mọi người, cũng nói về ở làm việc rất mất mặt trong vòng xã giao, không dám ngẩng đầu, không có cách nào kết bạn với người khác như bình thường nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất