Chương 34
Quý Trung Hàn vung mạnh tay Phong Thích ra, y không chú ý Phong Thích dùng tay nào để giữ mình, đến khi vung ra rồi, mới phát hiện trên bàn tay được quấn lớp băng không thấm nước.
Người này là không biết đau sao?
Quý Trung Hàn mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói gì, im lặng quay người rời đi.
Phong Thích cũng không giữ y lại, chỉ dõi mắt nhìn theo bóng lưng y, cực kỳ cố chấp, cố chấp đến nỗi Quý Trung Hàn có thể cảm nhận được tia nóng bỏng kia.
Y thẳng lưng bỏ đi, không quay đầu lại.
Cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ này, chẳng những không có bất kỳ tác dụng gì, còn khiến tâm trạng của Quý Trung Hàn trở nên vô cùng tệ.
Sau khi trở lại phòng, y đi từ cửa sổ sát đất* đến ban công, đứng lặng thật lâu, rồi mới châm thuốc.
*cửa sổ sát đất
Có vẻ như sau khi gặp lại Phong Thích, tần suất y hút thuốc tăng lên rất nhiều.
Phong Thích luôn khiến y phiền lòng và hoảng sợ, chỉ riêng sự tồn tại của người này thôi, cũng có thể khiến y trên bờ vực mất kiểm soát.
Khiêu khích không ngừng, phát tiết thù hận không chút nể nang, cố chấp mà quấy rầy.
Quý Trung Hàn thậm chí không biết, rốt cuộc Phong Thích muốn làm gì. Có lẽ, như Phong Thích đã nói, hắn hi vọng y cút ra nước ngoài, không bao giờ quay về nữa.
Đúng, cút đi.
Ít nhất Quý Trung Hàn hiểu như vậy, tất cả những gì Phong Thích làm bây giờ, Quý Trung Hàn đều có thể hiểu là, Phong Thích đang buộc y phải rời đi.
Bởi vì Phong Thích thật sự rất hận y, hận đến mức... Thậm chí không muốn nhìn thấy y.
Quý Trung Hàn ngồi xổm xuống, vùi mặt vào khuỷu tay.
Y nhìn chằm chằm điếu thuốc đang cháy, khói bay lơ lửng trong không khí như một đám mây đen, giống như thời tiết của ngày y xuất ngoại vào tám năm trước.
Đi nước ngoài là quyết định lâm thời, mọi thứ đều rất rối ren, visa của y và Mai Ngọc Linh, đều do Quý Quảng Bình nhờ quan hệ gấp rút giải quyết.
Mai Ngọc Linh vốn không phải là một người vợ toàn thời gian, bà có công việc riêng của mình, bà là một giáo viên dạy piano.
Nhưng đây là yêu cầu của Quý Quảng Bình, cũng là điều kiện duy nhất của Quý Quảng Bình, đó là ra nước ngoài.
Vậy nên, Mai Ngọc Linh đồng ý, bà chọn từ chức, cũng thuyết phục Quý Trung Hàn đi cùng mình.
Đó không phải là lần đầu tiên Quý Trung Hàn nhìn thấy Mai Ngọc Linh khóc trước mặt mình, bà là một người phụ nữ xinh đẹp, thời trẻ có rất nhiều người theo đuổi, có tiền, có quyền, đâu đâu cũng có.
Nhưng rồi bà đã chọn Quý Quảng Bình cao ráo anh tuấn, cô vô số đối nói với Quý Trung Hàn rằng, mẹ là gả cho tình yêu.
Quý Trung Hàn đã tin.
Khi Mai Ngọc Linh khóc lóc cầu xin Quý Trung Hàn ra nước ngoài với bọn họ, bà vẫn nói là: "Mẹ thật sự rất yêu ba của con."
Quý Trung Hàn lần đầu tiền phát hiện, hoá ra mình có thể lạnh lùng như vậy, y thậm chí còn muốn bật cười ra tiếng.
Có điều trước mặt Mai Ngọc Linh, y vẫn gật đầu đồng ý.
Mai Ngọc Linh như trút được gánh nặng, kéo tay y luyên thuyên bảo đảm rất nhiều điều, cũng nói với Quý Trung Hàn rất nhiều về cuộc sống tốt đẹp sau khi ra nước ngoài.
Đến cuối cùng, bà thậm chí còn vươn tay ôm lấy con trai mình, như mọi lần ngày còn bé, bà đều ôm Quý Trung Hàn như thế.
Có lẽ bởi vì thế nên Quý Trung Hàn mới không thể không đồng ý.
Y trong vòng tay của Mai Ngọc Linh nhìn xuống cổ tay mình, nơi đó vẫn còn dấu tay, đã nhiều ngày rồi, vẫn chưa tản đi.
Không lâu sau, visa được cấp, thời điểm Quý Trung Hàn đi đến sân bay, bầu trời rất u ám.
Khoảng thời gian đang là mùa mưa, trời mưa không ngừng, thời tiết âm u khiến người ta chỉ nhìn thoáng qua thôi đã cảm thấy không thở nổi.
Thời tiết hơi lạnh, nên Quý Trung Hàn mặc áo dài tay rất nhiều ngày, dù cho ở nhà cũng không cởi ra.
Quý Quảng Bình cùng Mai Ngọc Linh vội vàng xử lý công việc của mình, không có ai phát hiện y có chỗ không đúng cả.
Về phía trường học, Quý Quảng Bình đã lo liệu việc thôi học.
Y chỉ nói với Lâm Hiểu Nghiên tin mình muốn rời đi, ngoài ra y không báo cho những người khác.
Trong số những người khác này, bao gồm cả Phong Thích.
Vậy nên khi Phong Thích xuất hiện ở sân bay, Quý Trung Hàn đã rất sốc và kinh ngạc.
Gia đình bọn họ lặng lẽ rời đi, không có ý định để người bên cạnh biết.
Làm sao mà Phong Thích biết được?
Quý Quảng Bình nhìn Phong Thích, lại nhìn con trai mình.
Ông thở dài, vỗ vai Quý Trung Hàn: "Đi đi."
Quý Trung Hàn có chút chống cự, Quý Quảng Bình vẫn nói: "Dù sao cũng là bạn bè nhiều năm như thế, đi nói lời từ biệt đi."
Sau khi nói xong, Quý Quảng Bình đẩy Quý Trung Hàn để y tiến lên, bản thân thì quay đi tìm Mai Ngọc Linh, nhường không gian lại cho hai đứa trẻ.
Quý Trung Hàn đúng yên tại chỗ, y không tới gần Phong Thích, Phong Thích cũng từ xa nhìn y.
Hai người không giống như bạn thân nhiều năm, cách nhau không phải là vài bước, mà giữa họ là vách ngăn sâu thăm thẳm.
Là Phong Thích đi về phía y trước, nón bảo hiểm trong hắn, chẳng biết vì sao trên kính chắn gió lại có một vết nứt.
Trên làn da ngăm và quần da đen xuất hiện những vệt nước lớn, khiến quần áo càng sẫm hơn.
Môi Phong Thích trắng bệch, chỉ mới một tuần không gặp, hắn đã gầy đi rất nhiều.
Hắn tiến lên một bước, Quý Trung Hàn liền lùi về sau một bước, sự sợ hãi và phòng bị của y, có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.
Cuối cùng, Phong Thích vẫn dừng lại cách đó vài bước.
Giọng hắn khàn khàn, ngữ khí cầu xin: "Đừng đi."
Quý Trung Hàn chỉ cảm thấy có một bàn tay nắm lấy cổ họng của mình, khiến y gần như không thể thở nổi, tất cả chua xót và buồn bã dâng lên.
Y phải cố gắng chịu đựng, mới có thể làm cho bản thân tức giận.
Phong Thích còn đang nói chuyện, giọng nói trầm thấp, cầu khẩn: "Tớ sẽ không bao giờ ép buộc cậu nữa, là tớ sai rồi."
"Trung Hàn, đừng đi mà, xin cậu đó."
Quý Trung Hàn hít sâu một hơi, cuối cùng lấy dũng khí nhìn về phía Phong Thích, muốn nói không thể nào.
Mọi chuyện đi đến nước này, đã không có cách nào quay lại nữa.
Thế nhưng sau khi y thấy rõ Phong Thích, y không ngờ đến mà giật mình, bởi vì Phong Thích đang khóc.
Phát hiện Quý Trung Hàn lừa gạt mình, nhìn thấy Quý Trung Hàn cùng Văn Nguyên đi ra cùng một khách sạn, Phong Thích đều không khóc.
Hắn giận dữ, ép Quý Trung Hàn chứng minh mình không thích Văn Nguyên, không thích phụ nữ.
Phong Thích khi đó, vẫn còn cảm xúc như một ngọn lửa sôi sục.
Hiện tại ngọn lửa kia đã tắt ngấm, chỉ còn tro tàn xám xịt.
Trên gương mặt vô cảm của Phong Thích, đã chảy đầy nước mắt.
Hắn thấp giọng nói với Quý Trung Hàn: "Là tớ sai rồi, cậu ở lại đi."
"Chỉ cần cậu ở lại, tất cả mọi thứ, tôi đều sẽ không trách cậu."
"Cậu muốn làm anh em, tớ vĩnh viễn là anh em của cậu, cậu muốn cùng Văn Nguyên ở bên nhau..."
Nói đến đây, Phong Thích vẫn rất khổ sở, ngay cả giọng nói cũng run rẩy, giống như sự thật này làm cho hắn vô cùng đau đớn, đau đến mức không thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh.
Nhưng hắn vẫn nói: "Tớ sẽ không ngăn cản cậu nữa."
"Cậu thích cô ấy như vậy, thì ở bên cô ấy đi." Phong Thích nói.
Quý Trung Hàn cúi đầu, y vẫn chưa nói bất kỳ lời nào.
Phong Thích tiến lên, nắm lấy tay y muốn nói gì đó.
Quý Trung Hàn lại giơ tay đẩy người ra, sắc mặt của y trở nên trắng bệch ngay lúc Phong Thích chạm vào y, vẻ kháng cự trên mặt không thể che giấu.
Vẻ mặt Phong Thích suy sụp, hắn bị Quý Trung Hàn đẩy đến đứng không vững, mũ bảo hiểm trong tay rơi xuống đất.
Mũ bảo hiểm ban đầu bị vỡ, sau một cú sốc khác, kính chắn gió hoàn toàn vỡ nát, cũng giống như quan hệ giữa bọn họ không thể nào trở lại nữa.
Mũ bảo hiểm này là món quà tuổi mười tám Quý Trung Hàn tặng cho Phong Thích.
Từ sau khi Phong Thích nhận được, thì không có ngày không dùng đến nó.
Mà hiện tại, nó vỡ rồi.
Mắt cá chân Quý Trung Hàn bị mảnh vỡ bắn tóe đến, hơi nhói lên.
Y gần như không chút lưu luyến nói với Phong Thích: "Tạm biệt, Phong Thích."
Quý Trung Hàn nói xong liền muốn rời đi, y sợ nếu ở lại, y sẽ không nhịn được mà để lộ thêm cảm xúc trước mặt Phong Thích.
Y vừa đi được vài bước, lại bị Phong Thích kêu to, Phong Thích đang gọi cả họ tên y.
Y quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của Phong Thích.
Phong Thích nói: "Đừng đi, cậu đi rồi, tôi sẽ thật sự hận cậu."
Trong đêm mưa, Phong Thích cũng từng nói hận y.
Khi đó, Phong Thích có thể không phải thật lòng, nhưng bây giờ Quý Trung Hàn có thể thấy được Phong Thích rất nghiêm túc.
Hắn thật sự sẽ hận y.
Phong Thích nhìn thấy Quý Trung Hàn quay đầu lại, nhìn rõ sự do dự trong mắt y, đôi môi Phong Thích gắng gượng nhếch lên, hắn đưa hai tay ra về phía Quý Trung Hàn, hi vọng Quý Trung Hàn có thể quay lại.
Giống như mỗi lần bọn họ cãi nhau xong, chỉ cần Phong Thích chủ động đưa tay ôm lấy Quý Trung Hàn, là bọn họ có thể giải hoà.
Thế nhưng Quý Trung Hàn không trở lại, y chỉ nhẹ giọng, thoạt nhìn rất không để ý mà nói: "Cậu hận tôi đi."
"Bởi vì... Chúng ta sẽ không gặp lại."
Cho đến tận bây giờ, Quý Trung Hàn vẫn cảm thấy ý nghĩ của Phong Thích quá mức ngây thơ.
Chuyện người lớn quyết định, cả nhà y đều đi nước ngoài, làm sao y có thể một mình ở lại.
Huống hồ, với quan hệ của y và Phong Thích, cũng không cho phép y ở lại.
Phong Thích vì đâu mà cho rằng, y khi đó còn có thể quay về trong vòng tay hắn.
Thuốc lá vì quá lâu chưa hút, một đoạn tàn thuốc rơi xuống đất, văng tung toé.
Quý Trung Hàn nhìn đống tàn thuốc, đầu óc không đúng lúc mà nhớ lại rất nhiều chi tiết nhỏ, y nghĩ tới cái mũ bảo hiểm kia.
Trong lúc chờ kiếm tra an ninh, y mới trì độn phát hiện ra vết máu trên tay.
Máu đó không phải của y, thì sẽ chỉ thuộc về một người khác.
Mũ ảo hiểm vỡ vụn, sắc mặt gay go, vết hằn tối màu trên quần áo màu đen.
Quý Trung Hàn quay đầu lại chạy như điên, bất kể là Mai Ngọc Linh hay Quý Quảng Bình đều không gọi y lại.
Tim y đập bình bịch, trong đầu cầu nguyện cho Phong Thích đừng gặp tai nạn.
Nhưng khi y quay lại nơi mà Phong Thích đã gọi y thì chẳng thấy bóng dáng Phong Thích đâu.
Y hỏi người xung quanh xem có nhìn thấy Phong Thích không, thì có nữ sinh nói nhìn thấy.
Cô nói, anh chàng cao ráo, đẹp trai ném mũ bảo hiểm vào thùng rác, sau đó bỏ đi rồi.
Quý Trung Hàn lại hỏi, lúc rời đi trạng thái trông như thế nào, liệu có bị thương không.
Nữ sinh do dự một chút: "Chắc không đâu, mặc dù đi có hơi chậm."
Quý Trung Hàn thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó, y ghét sự quan tâm theo bản năng của mình đối với Phong Thích.
Điện thoại di động reo lên, là Quý Quảng Bình gọi đến.
Quý Quảng Bình ở trong điện thoại hỏi y, có phải là hối hận rồi, không muốn đi nữa phải không.
Quý Trung Hàn đi trở lại vài bước, y không trả lời ngay.
Một lúc sau, bước chân y hơi khựng lại, đi ngược về hướng thùng rác mà nữ sinh vừa chỉ.
Y cúi xuống mở nắp, lấy cái mũ bảo hiểm đã dính đầy cà phê ra.
Quý Trung Hàn nói với Quý Quảng Bình trong điện thoại: "Không có đâu ba, con sẽ đi với mọi người."
Sau khi cúp điện thoại, Quý Trung Hàn ôm chặt mũ bảo hiểm, quay đầu lại nhìn thời gian lộ trình.
Y không hối hận.
Y sẽ không hối hận.
_
Tuần sau tui phải làm bài test liên tục luôn nên sẽ không có chương mới nha mấy bồ:
Người này là không biết đau sao?
Quý Trung Hàn mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói gì, im lặng quay người rời đi.
Phong Thích cũng không giữ y lại, chỉ dõi mắt nhìn theo bóng lưng y, cực kỳ cố chấp, cố chấp đến nỗi Quý Trung Hàn có thể cảm nhận được tia nóng bỏng kia.
Y thẳng lưng bỏ đi, không quay đầu lại.
Cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ này, chẳng những không có bất kỳ tác dụng gì, còn khiến tâm trạng của Quý Trung Hàn trở nên vô cùng tệ.
Sau khi trở lại phòng, y đi từ cửa sổ sát đất* đến ban công, đứng lặng thật lâu, rồi mới châm thuốc.
*cửa sổ sát đất
Có vẻ như sau khi gặp lại Phong Thích, tần suất y hút thuốc tăng lên rất nhiều.
Phong Thích luôn khiến y phiền lòng và hoảng sợ, chỉ riêng sự tồn tại của người này thôi, cũng có thể khiến y trên bờ vực mất kiểm soát.
Khiêu khích không ngừng, phát tiết thù hận không chút nể nang, cố chấp mà quấy rầy.
Quý Trung Hàn thậm chí không biết, rốt cuộc Phong Thích muốn làm gì. Có lẽ, như Phong Thích đã nói, hắn hi vọng y cút ra nước ngoài, không bao giờ quay về nữa.
Đúng, cút đi.
Ít nhất Quý Trung Hàn hiểu như vậy, tất cả những gì Phong Thích làm bây giờ, Quý Trung Hàn đều có thể hiểu là, Phong Thích đang buộc y phải rời đi.
Bởi vì Phong Thích thật sự rất hận y, hận đến mức... Thậm chí không muốn nhìn thấy y.
Quý Trung Hàn ngồi xổm xuống, vùi mặt vào khuỷu tay.
Y nhìn chằm chằm điếu thuốc đang cháy, khói bay lơ lửng trong không khí như một đám mây đen, giống như thời tiết của ngày y xuất ngoại vào tám năm trước.
Đi nước ngoài là quyết định lâm thời, mọi thứ đều rất rối ren, visa của y và Mai Ngọc Linh, đều do Quý Quảng Bình nhờ quan hệ gấp rút giải quyết.
Mai Ngọc Linh vốn không phải là một người vợ toàn thời gian, bà có công việc riêng của mình, bà là một giáo viên dạy piano.
Nhưng đây là yêu cầu của Quý Quảng Bình, cũng là điều kiện duy nhất của Quý Quảng Bình, đó là ra nước ngoài.
Vậy nên, Mai Ngọc Linh đồng ý, bà chọn từ chức, cũng thuyết phục Quý Trung Hàn đi cùng mình.
Đó không phải là lần đầu tiên Quý Trung Hàn nhìn thấy Mai Ngọc Linh khóc trước mặt mình, bà là một người phụ nữ xinh đẹp, thời trẻ có rất nhiều người theo đuổi, có tiền, có quyền, đâu đâu cũng có.
Nhưng rồi bà đã chọn Quý Quảng Bình cao ráo anh tuấn, cô vô số đối nói với Quý Trung Hàn rằng, mẹ là gả cho tình yêu.
Quý Trung Hàn đã tin.
Khi Mai Ngọc Linh khóc lóc cầu xin Quý Trung Hàn ra nước ngoài với bọn họ, bà vẫn nói là: "Mẹ thật sự rất yêu ba của con."
Quý Trung Hàn lần đầu tiền phát hiện, hoá ra mình có thể lạnh lùng như vậy, y thậm chí còn muốn bật cười ra tiếng.
Có điều trước mặt Mai Ngọc Linh, y vẫn gật đầu đồng ý.
Mai Ngọc Linh như trút được gánh nặng, kéo tay y luyên thuyên bảo đảm rất nhiều điều, cũng nói với Quý Trung Hàn rất nhiều về cuộc sống tốt đẹp sau khi ra nước ngoài.
Đến cuối cùng, bà thậm chí còn vươn tay ôm lấy con trai mình, như mọi lần ngày còn bé, bà đều ôm Quý Trung Hàn như thế.
Có lẽ bởi vì thế nên Quý Trung Hàn mới không thể không đồng ý.
Y trong vòng tay của Mai Ngọc Linh nhìn xuống cổ tay mình, nơi đó vẫn còn dấu tay, đã nhiều ngày rồi, vẫn chưa tản đi.
Không lâu sau, visa được cấp, thời điểm Quý Trung Hàn đi đến sân bay, bầu trời rất u ám.
Khoảng thời gian đang là mùa mưa, trời mưa không ngừng, thời tiết âm u khiến người ta chỉ nhìn thoáng qua thôi đã cảm thấy không thở nổi.
Thời tiết hơi lạnh, nên Quý Trung Hàn mặc áo dài tay rất nhiều ngày, dù cho ở nhà cũng không cởi ra.
Quý Quảng Bình cùng Mai Ngọc Linh vội vàng xử lý công việc của mình, không có ai phát hiện y có chỗ không đúng cả.
Về phía trường học, Quý Quảng Bình đã lo liệu việc thôi học.
Y chỉ nói với Lâm Hiểu Nghiên tin mình muốn rời đi, ngoài ra y không báo cho những người khác.
Trong số những người khác này, bao gồm cả Phong Thích.
Vậy nên khi Phong Thích xuất hiện ở sân bay, Quý Trung Hàn đã rất sốc và kinh ngạc.
Gia đình bọn họ lặng lẽ rời đi, không có ý định để người bên cạnh biết.
Làm sao mà Phong Thích biết được?
Quý Quảng Bình nhìn Phong Thích, lại nhìn con trai mình.
Ông thở dài, vỗ vai Quý Trung Hàn: "Đi đi."
Quý Trung Hàn có chút chống cự, Quý Quảng Bình vẫn nói: "Dù sao cũng là bạn bè nhiều năm như thế, đi nói lời từ biệt đi."
Sau khi nói xong, Quý Quảng Bình đẩy Quý Trung Hàn để y tiến lên, bản thân thì quay đi tìm Mai Ngọc Linh, nhường không gian lại cho hai đứa trẻ.
Quý Trung Hàn đúng yên tại chỗ, y không tới gần Phong Thích, Phong Thích cũng từ xa nhìn y.
Hai người không giống như bạn thân nhiều năm, cách nhau không phải là vài bước, mà giữa họ là vách ngăn sâu thăm thẳm.
Là Phong Thích đi về phía y trước, nón bảo hiểm trong hắn, chẳng biết vì sao trên kính chắn gió lại có một vết nứt.
Trên làn da ngăm và quần da đen xuất hiện những vệt nước lớn, khiến quần áo càng sẫm hơn.
Môi Phong Thích trắng bệch, chỉ mới một tuần không gặp, hắn đã gầy đi rất nhiều.
Hắn tiến lên một bước, Quý Trung Hàn liền lùi về sau một bước, sự sợ hãi và phòng bị của y, có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.
Cuối cùng, Phong Thích vẫn dừng lại cách đó vài bước.
Giọng hắn khàn khàn, ngữ khí cầu xin: "Đừng đi."
Quý Trung Hàn chỉ cảm thấy có một bàn tay nắm lấy cổ họng của mình, khiến y gần như không thể thở nổi, tất cả chua xót và buồn bã dâng lên.
Y phải cố gắng chịu đựng, mới có thể làm cho bản thân tức giận.
Phong Thích còn đang nói chuyện, giọng nói trầm thấp, cầu khẩn: "Tớ sẽ không bao giờ ép buộc cậu nữa, là tớ sai rồi."
"Trung Hàn, đừng đi mà, xin cậu đó."
Quý Trung Hàn hít sâu một hơi, cuối cùng lấy dũng khí nhìn về phía Phong Thích, muốn nói không thể nào.
Mọi chuyện đi đến nước này, đã không có cách nào quay lại nữa.
Thế nhưng sau khi y thấy rõ Phong Thích, y không ngờ đến mà giật mình, bởi vì Phong Thích đang khóc.
Phát hiện Quý Trung Hàn lừa gạt mình, nhìn thấy Quý Trung Hàn cùng Văn Nguyên đi ra cùng một khách sạn, Phong Thích đều không khóc.
Hắn giận dữ, ép Quý Trung Hàn chứng minh mình không thích Văn Nguyên, không thích phụ nữ.
Phong Thích khi đó, vẫn còn cảm xúc như một ngọn lửa sôi sục.
Hiện tại ngọn lửa kia đã tắt ngấm, chỉ còn tro tàn xám xịt.
Trên gương mặt vô cảm của Phong Thích, đã chảy đầy nước mắt.
Hắn thấp giọng nói với Quý Trung Hàn: "Là tớ sai rồi, cậu ở lại đi."
"Chỉ cần cậu ở lại, tất cả mọi thứ, tôi đều sẽ không trách cậu."
"Cậu muốn làm anh em, tớ vĩnh viễn là anh em của cậu, cậu muốn cùng Văn Nguyên ở bên nhau..."
Nói đến đây, Phong Thích vẫn rất khổ sở, ngay cả giọng nói cũng run rẩy, giống như sự thật này làm cho hắn vô cùng đau đớn, đau đến mức không thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh.
Nhưng hắn vẫn nói: "Tớ sẽ không ngăn cản cậu nữa."
"Cậu thích cô ấy như vậy, thì ở bên cô ấy đi." Phong Thích nói.
Quý Trung Hàn cúi đầu, y vẫn chưa nói bất kỳ lời nào.
Phong Thích tiến lên, nắm lấy tay y muốn nói gì đó.
Quý Trung Hàn lại giơ tay đẩy người ra, sắc mặt của y trở nên trắng bệch ngay lúc Phong Thích chạm vào y, vẻ kháng cự trên mặt không thể che giấu.
Vẻ mặt Phong Thích suy sụp, hắn bị Quý Trung Hàn đẩy đến đứng không vững, mũ bảo hiểm trong tay rơi xuống đất.
Mũ bảo hiểm ban đầu bị vỡ, sau một cú sốc khác, kính chắn gió hoàn toàn vỡ nát, cũng giống như quan hệ giữa bọn họ không thể nào trở lại nữa.
Mũ bảo hiểm này là món quà tuổi mười tám Quý Trung Hàn tặng cho Phong Thích.
Từ sau khi Phong Thích nhận được, thì không có ngày không dùng đến nó.
Mà hiện tại, nó vỡ rồi.
Mắt cá chân Quý Trung Hàn bị mảnh vỡ bắn tóe đến, hơi nhói lên.
Y gần như không chút lưu luyến nói với Phong Thích: "Tạm biệt, Phong Thích."
Quý Trung Hàn nói xong liền muốn rời đi, y sợ nếu ở lại, y sẽ không nhịn được mà để lộ thêm cảm xúc trước mặt Phong Thích.
Y vừa đi được vài bước, lại bị Phong Thích kêu to, Phong Thích đang gọi cả họ tên y.
Y quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của Phong Thích.
Phong Thích nói: "Đừng đi, cậu đi rồi, tôi sẽ thật sự hận cậu."
Trong đêm mưa, Phong Thích cũng từng nói hận y.
Khi đó, Phong Thích có thể không phải thật lòng, nhưng bây giờ Quý Trung Hàn có thể thấy được Phong Thích rất nghiêm túc.
Hắn thật sự sẽ hận y.
Phong Thích nhìn thấy Quý Trung Hàn quay đầu lại, nhìn rõ sự do dự trong mắt y, đôi môi Phong Thích gắng gượng nhếch lên, hắn đưa hai tay ra về phía Quý Trung Hàn, hi vọng Quý Trung Hàn có thể quay lại.
Giống như mỗi lần bọn họ cãi nhau xong, chỉ cần Phong Thích chủ động đưa tay ôm lấy Quý Trung Hàn, là bọn họ có thể giải hoà.
Thế nhưng Quý Trung Hàn không trở lại, y chỉ nhẹ giọng, thoạt nhìn rất không để ý mà nói: "Cậu hận tôi đi."
"Bởi vì... Chúng ta sẽ không gặp lại."
Cho đến tận bây giờ, Quý Trung Hàn vẫn cảm thấy ý nghĩ của Phong Thích quá mức ngây thơ.
Chuyện người lớn quyết định, cả nhà y đều đi nước ngoài, làm sao y có thể một mình ở lại.
Huống hồ, với quan hệ của y và Phong Thích, cũng không cho phép y ở lại.
Phong Thích vì đâu mà cho rằng, y khi đó còn có thể quay về trong vòng tay hắn.
Thuốc lá vì quá lâu chưa hút, một đoạn tàn thuốc rơi xuống đất, văng tung toé.
Quý Trung Hàn nhìn đống tàn thuốc, đầu óc không đúng lúc mà nhớ lại rất nhiều chi tiết nhỏ, y nghĩ tới cái mũ bảo hiểm kia.
Trong lúc chờ kiếm tra an ninh, y mới trì độn phát hiện ra vết máu trên tay.
Máu đó không phải của y, thì sẽ chỉ thuộc về một người khác.
Mũ ảo hiểm vỡ vụn, sắc mặt gay go, vết hằn tối màu trên quần áo màu đen.
Quý Trung Hàn quay đầu lại chạy như điên, bất kể là Mai Ngọc Linh hay Quý Quảng Bình đều không gọi y lại.
Tim y đập bình bịch, trong đầu cầu nguyện cho Phong Thích đừng gặp tai nạn.
Nhưng khi y quay lại nơi mà Phong Thích đã gọi y thì chẳng thấy bóng dáng Phong Thích đâu.
Y hỏi người xung quanh xem có nhìn thấy Phong Thích không, thì có nữ sinh nói nhìn thấy.
Cô nói, anh chàng cao ráo, đẹp trai ném mũ bảo hiểm vào thùng rác, sau đó bỏ đi rồi.
Quý Trung Hàn lại hỏi, lúc rời đi trạng thái trông như thế nào, liệu có bị thương không.
Nữ sinh do dự một chút: "Chắc không đâu, mặc dù đi có hơi chậm."
Quý Trung Hàn thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó, y ghét sự quan tâm theo bản năng của mình đối với Phong Thích.
Điện thoại di động reo lên, là Quý Quảng Bình gọi đến.
Quý Quảng Bình ở trong điện thoại hỏi y, có phải là hối hận rồi, không muốn đi nữa phải không.
Quý Trung Hàn đi trở lại vài bước, y không trả lời ngay.
Một lúc sau, bước chân y hơi khựng lại, đi ngược về hướng thùng rác mà nữ sinh vừa chỉ.
Y cúi xuống mở nắp, lấy cái mũ bảo hiểm đã dính đầy cà phê ra.
Quý Trung Hàn nói với Quý Quảng Bình trong điện thoại: "Không có đâu ba, con sẽ đi với mọi người."
Sau khi cúp điện thoại, Quý Trung Hàn ôm chặt mũ bảo hiểm, quay đầu lại nhìn thời gian lộ trình.
Y không hối hận.
Y sẽ không hối hận.
_
Tuần sau tui phải làm bài test liên tục luôn nên sẽ không có chương mới nha mấy bồ:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất