Khoái Xuyên Chi Công Lược Tốt Nhất

Chương 11: Đệ đệ xinh đẹp như hoa (10)

Trước Sau
Tuy rằng Lâm Tư Ngữ đã quyết định giải trừ hôn ước, nhưng xuất phát từ lòng tự tôn của chính mình, nhìn Cố Minh Tranh càng ưu tú, cô trái lại càng là để ý đến Hứa Mạt.

Đến tột cùng là dạng phụ nữ như thế nào, mới có thể làm cho vị hôn phu cứng ngắt này của cô động chân tâm?

Đêm qua Lâm Tư Ngữ cứ lăn lộn mãi mà vẫn ngủ không được, ngày hôm nay liền cố ý ghé thăm chỉ để nói về chuyện của Hứa Mạt, nhầm thăm dò phản ứng của Cố Minh Tranh.

Kết quả, Cố Minh Tranh lại không có phản ứng gì, ngược lại, người vốn dĩ luôn lãnh đạm như Cố Nhược Sơ, thoạt nhìn có vẻ hứng thú với chuyện này nhiều hơn vài phần.

Lâm Tư Ngữ càng ngày càng hiếu kỳ, cô nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

"Diệp thị sẽ không từ chối bất luận nhân tài nào." Cố Minh Tranh *tứ lạng bạt thiên cân mà vượt qua đề tài này, hắn nghiêng đầu hỏi thăm em trai của mình, "Nhược Sơ, bác sĩ nói thế nào?" (Lấy yếu thắng mạnh, khi hai bên đối nghịch nhau, nếu có một bên sẵn lòng nhượng bộ, như vậy thì cục diện hỗn loạn có thể được hóa giải).

"Không có gì đáng lo." Cố Nhược Sơ lắc lắc đầu.

Trải qua mấy năm điều dưỡng, thân thể của Cố Nhược Sơ tốt hơn rất nhiều, sẽ không động một chút là sinh bệnh té xỉu. Thế nhưng, căn bệnh tim này lại không có cách nào trị tận gốc, dù cho có phẫu thuật đi chăng nữa, cũng tránh không khỏi nguy hiểm cùng bất trắc.

"Tôi thấy đã đến lúc chúng ta nên về nước, em nghĩ sao?"

Thời gian năm năm, hắn ngốc ở thế giới này cũng đủ lâu rồi.

Cố Nhược Sơ nghe vậy, khó mà nhận ra nhíu nhíu mày, y đáp, "Em đều theo anh."

"Có tâm sự gì sao?"

"Không có gì, " Cố Nhược Sơ nhẹ giọng nói, "Em chỉ là cảm thấy, thời gian trôi qua thật nhanh."

Cố Minh Tranh cũng tràn đầy đồng tình, nhìn vị em trai khó chiều mà hắn đã chung đụng năm năm, trong lòng đều hóa thành một mảnh mềm mại. Cố Minh Tranh nâng tay sờ sờ đầu của y, mỉm cười nói, "Nhược Sơ của tôi thì vẫn như ngày nào."

Cố Nhược Sơ mặt đều bị nắm thành một đoàn, y theo thói quen xoay đầu cụng cụng vào tay hắn.

Y những năm qua được Cố Minh Tranh nuôi ra chút thịt, sắc mặt không còn mang theo loại bệnh trạng tái nhợt, mà lại trắng ngần giống như những bông hoa tuyết. Hai mắt của Cố Nhược Sơ trong veo tựa con suối mát lành, cuốn theo từng cánh hoa đào vô tình rụng rơi, đẹp đẽ đến không gì tả nổi.

Lâm Tư Ngữ đã sớm ngứa tay, nhân cơ hội véo đôi gò má nộn thịt của y.

Thời điểm Cố Nhược Sơ phản ứng lại, cô đã vọt nhanh đến trước cửa, cười tủm tỉm phất tay chào tạm biệt hai người bọn họ, "Em đi trước nha, bái bai!"

Cố Nhược Sơ cầm lấy cái chén, chỉ muốn ném thẳng vào mặt cô ta.

Cố Minh Tranh không nhịn được cười, nắm trụ y, "Em ấy chỉ là vì cảm thấy em quá đáng yêu."

"... Anh, anh mới đáng yêu!" Cố Nhược Sơ bưng lên chén trà uống sạch, sau đó, y nguýt hắn một cái, rồi mới hờn dỗi đi trở về phòng.

"Ha ha ha!" Thiên Thần Nhỏ phát ra chuỗi âm thanh giống như tiếng cười, "Cho đáng đời ngài lúc nào cũng bảo con nhà người ta đáng yêu, giờ thì hay rồi, đều bị y giận."

Cố Minh Tranh lạnh lùng lườm nó một cái.

Thiên Thần Nhỏ vì hắn nghĩ kế, "Lần sau nếu ngài khen y đẹp, y khẳng định sẽ vui vẻ."

"Cậu có vẻ rành vụ này quá nhỉ?" Cố Minh Tranh cũng đứng dậy lên lầu, ánh mắt như là tại xem một tên thiểu năng trí tuệ, "Bất quá, vì sao tôi lại phải bảo một cậu con trai xinh đẹp?"

Thiên Thần Nhỏ ném ra một cái biểu tình "hù chết bảo bảo", nó phản kháng, "Ngài cho rằng khen một cậu thiếu niên đáng yêu là chuyện bình thường sao?"

Cố Minh Tranh lạnh nhạt đáp, "Tất nhiên, mỗi lần thăm họ hàng vào dịp tết, tôi đều chỉ khen như vậy."

"... Rất tốt a, tôi cũng phục loại con cháu dù phạm sai lầm mà vẫn còn thật phách lối như ngài rồi đó!" Thiên Thần Nhỏ từ tận đáy lòng cảm thấy vô cùng tội nghiệp cho họ hàng của hắn.

Bận bịu trước sau, chớp mắt đều đã hơn một tháng trôi qua, chờ đặt xong vé máy bay về nước, khí trời cũng đã chuyển từ cuối Thu sang mùa Đông giá rét.

Trước ngày về, Cố Nhược Sơ đứng ở trước vườn hoa, y nhẹ nhàng chạm vào từng khóm hoa bảo bối mà y đã bỏ sức vun trồng. Sau đó, mới cam lòng tặng cho vài người hàng xóm, chỉ giữ lại chậu tiên nhân cầu mà Cố Minh Tranh đã tặng y lúc trước.

"Nuôi lâu như vậy, làm sao có thể đành lòng cho đi?"

Cố Minh Tranh đứng ở trước cửa, hắn bảo, "Căn phòng này vẫn luôn có người quản lý, em có thể căn dặn bọn họ tỉ mỉ chăm sóc nó, sau này, chúng ta lại trở về."

Cố Nhược Sơ lắc đầu, "Không được."

Trên bầu trời đêm vắng vẻ, chỉ thưa thớt vài *điểm tinh quang (ngôi sao).

Từng nhánh hoa tuyết vô thanh vô tức đáp xuống nhân gian.



Cố Minh Tranh đem y kéo vào trong nhà, "Mau vào, tuyết rơi rồi."

Cố Nhược Sơ cong cong khóe miệng, y ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm mênh mông lại thâm thúy. Trong lúc hoảng hốt, tâm tình của Cố Nhược Sơ có hơi mất khống chế. Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng vào thời khắc này, nụ cười của y đặc biệt cô quạnh. Lại như khung cảnh tuyết rơi đầy trời, tuy là một mảnh thuần trắng, nhưng đến cuối cùng cũng sẽ phiêu linh không chỗ nương tựa, sau đó hòa tan thành bụi bặm, không một dấu vết.

Bất quá chỉ trong chốc lát, khi Cố Minh Tranh nghiêng đầu nhìn sang, y liền khôi phục dáng vẻ bình thường.

Đạp lên trận tuyết đầu mùa của năm nay, bọn họ rốt cục trở về nước.

"Đại thiếu gia! Tiểu thiếu gia!" Bác tài xế nhận điện thoại, hướng cả hai người vẫy vẫy tay. Nhận lấy kiện hành lý, bác vừa đi vừa cười nói, "Lão gia hai ngày trước bị đau chân, hiện tại ngài ấy vẫn còn ở bệnh viện. Lão gia dặn ta hôm nay đến đón hai cậu, các tuyến đường đều vì trận tuyết này mà tắc nghẽn, làm tôi sợ mình sẽ tới trễ rồi làm lỡ thời gian của hai người, cũng may là vừa kịp giờ."

"Cha của tôi sao lại đau chân?"

"Lão gia hẹn bạn đồng thời chơi golf, " Bác tài xế thở dài thuật lại, "Bất quá, dù sao ngài cũng đã lớn tuổi, thân thể đương nhiên không bằng trước kia. Ngài ấy lúc về nhà vẫn không ngừng nhắc đến hai cậu, nói là cũng tới lúc ngài nên tháo xuống *lá gan này để dưỡng già rồi." (Ý muốn truyền quyền thừa kế tài sản lại cho anh công và anh thụ).

Lời này tựa hồ là nhắc nhở, có ý đồ riêng.

Cố Nhược Sơ không lên tiếng, Cố Minh Tranh thì tiếp tục câu chuyện, "Chúng ta sợ là không thể gánh nổi đây. Khoang nói việc này, trước tiên đến bệnh viện xem một chút."

Bác tài xế cười cười, cũng không nhiều lời nữa.

Giao thông vẫn còn tắc nghẽn như cũ, bác tài xế quả nhiên nói đúng, kẹt xe đến độ một chút khe hở cũng không có.

Cố Minh Tranh nghe phía bên ngoài ầm ĩ huyên náo, hắn mở màn ngăn cách buồng lái, hỏi, "Chuyện gì xảy ra?"

Bác tài xế đi xuống xe hỏi thăm, lúc trở lại biểu tình liền ngập ngừng dè chừng, một lời khó nói hết, "Thưa hai cậu, phía trước có một cô gái bị xe va phải, cô ta nói mình là nhân viên của Diệp thị."

Cố Minh Tranh dư quang liếc nhìn 103.

Thiên Thần Nhỏ ném ra một cái "buông tay" biểu tình, "Cẩu huyết khắp nơi đều có, tuy nhiên, bên trong cái thế giới này lại xuất hiện đặc biệt nhiều. Đây chính là số mệnh đã an bài nam nữ chủ gặp lại a!"

Được rồi, Cố Minh Tranh dĩ nhiên biết rằng cô ta là Hứa Mạt.

Cố Nhược Sơ mở mắt ra, "Không ai ngoài cô ta sao?"

Bác tài xế càng xoắn xuýt trả lời, "Gây ra tai nạn cho cô ấy là quản lý cấp cao của Diệp thị."

Cố Minh Tranh xoa xoa mi tâm, "Tôi đi xuống xem một chút."

Cứ tiếp tục như vậy, e sợ ngày mai trên tiêu đề của báo chí đều là vụ việc Diệp thị ngược đãi nhân viên.

Trên đường phố ồn ào, cô gái cả người đều mang dáng vẻ gầy gò ngã nhào trên mặt tuyết. Cô có một khuôn mặt thanh tú, áo hồng quần trắng, làm lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, bên trên đùi phải lại bị xước một vết bầm tím. Cô giờ khắc này đôi mắt đều ngân ngấn lệ châu, mang theo cảm giác *lê hoa đãi vũ khiến người muốn bảo vệ (diễn tả một người con gái khóc đẹp).

Cô hướng về phía một vị đàn ông trung niên mập mạp, vừa khóc vừa nói, "Từ chức thì tôi cũng đã làm rồi, ông vì sao còn chưa buông tha cho tôi?"

Người đàn ông trung niên bị nhiều người xung quanh đây vây xem, ông không những giận dữ, mà còn xấu hổ và lúng túng, người đàn ông thân thủ kéo cô đứng dậy, "Cô ăn nói linh tinh gì thế? Xe của tôi mới vừa trên đường bị trượt bánh, không cẩn thận va vào cô. Cô yên tâm, tôi đây liền đưa cô đi bệnh viện, tiền thuốc thang đều do tôi đến đảm đương."

"Không, không được! Ông mau buông tôi ra!" Hứa Mạt liều mạng giãy dụa.

Thừa dịp cảnh sát còn chưa tới, quần chúng bên cạnh lấy ra điện thoại di động để quay chụp. Họ đều bàn tán sôi nổi, nhưng lại không có ý giúp đỡ, chỉ đơn thuần là đứng xem trò vui.

Ngược lại là ảnh hưởng đến các chiếc xe ở phía sau, khiến ai cũng bực bội la hét, "Trên đường mà lôi lôi kéo kéo cái gì, các người có bị điên không?! Làm ơn đừng cản trở giao thông nữa!"

Lúc này, Cố Minh Tranh đi tới, "ba" một tiếng mà đánh văng cánh tay của người đàn ông trung niên, "Nghe nói chú là nhân viên của Diệp thị?"

"Mày là ai?" Người đàn ông thấy hắn trẻ tuổi, nên cho là dễ bắt nạt. Ông hạ thấp giọng, uy hiếp răng đe, "Đi nhanh lên, đừng lo chuyện bao đồng! Bằng không đừng trách tao!"

Cố Minh Tranh bình tĩnh nói, "Diệp Cảnh Nhiên."

Người đàn ông trợn to hai mắt, mạnh mẽ lùi về sau —— nghe nói Diệp đại thiếu gia ngày hôm nay về nước, ông sẽ không xui xẻo đến nổi diện kiến thái tử đi?

"Đại thiếu gia," Bác tài xế bước đến đỡ Hứa Mạt đứng dậy, đi đằng sau còn có Cố Nhược Sơ.

Hứa Mạt lúc thấy hai người bọn họ, khó có thể tin mà che miệng, nước mắt cũng rơi lợi hại hơn.

Cố Minh Tranh chẳng buồn quan tâm sắc mặt trắng bệch của người đàn ông trung niên, hắn cũng không nhìn Hứa Mạt, chỉ đối bác tài xế nói, "Chú nhanh gọi xe đến đưa cô ấy đi bệnh viện."

"Cảnh, Cảnh Nhiên, còn có Cố học trưởng... Tại sao là các anh?" Hứa Mạt cũng không biết cơ thể là đau vẫn là lạnh, cô chỉ không ngừng run rẩy.

Cố Minh Tranh dưới ánh nhìn nóng bỏng cùng kích động của Hứa Mạt, hắn vì để bảo trì bản thân bình tĩnh, cũng là chuyện không dễ dàng gì.

"103, phần kịch bản này là ai sắp xếp?"



Vào mùa đông lạnh giá như thế này lại đi xuyên váy ngắn, còn suýt nữa bị người khác hãm hại. Tuy nhiên, đúng lúc gặp được nam chính thì liền xuất hiện một màn anh hùng cứu mỹ nhân... Việc như vầy mà nói ra, muốn bao nhiêu lúng túng liền có bấy nhiêu.

"Ngài không thực hiện theo nội dung vở kich thì không có tư cách phun tào," Thiên Thần Nhỏ ngữ khí cao thâm khó dò, "Cái này gọi là đặc sắc của vai chính, thẩm mỹ của thẳng nam ngài đây, đương nhiên là sẽ không hiểu."

Bác tài xế nhìn cô gái nhỏ này bị thương nhưng lại không ai quan tâm, trong lòng liện hiện lên tia đồng cảm, ông nói, "Đại thiếu gia, không cần gọi xe khác. Dù sao chúng ta cũng đi bệnh viện, vừa hay tiện đường."

Ông căn bản không nhớ rõ đây là người mà ông đã gặp năm năm về trước.

Dù sao, Hứa Mạt của bây giờ so với Hứa Mạt dáng dấp bình thường của trước kia khác biệt quá lớn, bằng không cũng sẽ chẳng bị người khác quy tắc bao dưỡng.

Cố Minh Tranh nhìn Cố Nhược Sơ, Cố Nhược Sơ liền quay sang y đáp, "Em không có vấn đề."

"Được, vậy đi thôi."

Hứa Mạt giơ tay như thể cô đang lau nước mắt, khóe miệng nhưng lại hơi nhếch lên mấy phần, thoáng qua liền biến mất.

Thiên Thần Nhỏ lập tức phát ra một tiếng "Tích ——" vang vội, "Nhiệm vụ đặc biệt thứ hai—— *khôi lỗi. Vì kí chủ không phối hợp nên dẫn đến bệnh độc càn rỡ hoành hành. Con vịt nhỏ xấu xí bần cùng, vốn cũng có tư chất thiên nga, nhưng bất hạnh bị người đầu độc, làm dấy lên ý niệm báo thù, mất đi tâm hồn nguyên bản hồn nhiên không một hạt bụi. Độ khó nhiệm vụ là 5 sao, sau khi hoàn thành thu được giá trị vinh dự là 5 giờ." (nguyên văn: 塊磊, nghĩa là lòng uất hận, nỗi bất bình chất chứa trong lòng).

Cố Minh Tranh bước chân dừng lại, cân nhắc nói, "Tôi cũng phạm phải sai lầm do chủ quan. Nguyên lai đây không phải là một màn kịch, mà là tình huống bị biến dạng?"

Thiên Thần Nhỏ như thể đang kể câu chuyện cười nhạt nhẽo, nó nói, "Thế giới vì ngài mà thay đổi."

"Giá trị hắc hóa của Hứa Mạt là bao nhiêu?"

"Vẫn giống như năm năm trước, không thay đổi. Cho nên đây là nhiệm vụ đặc biệt, không phải nhiệm vụ chủ tuyến."

"Năm năm trước sự tình đã được giải quyết theo cách công tâm, Hứa Mạt còn có cái gì thù hận?" Cố Minh Tranh vừa phân tích vừa nói, "Con rối, là con rối. Cho nên mới không có cách nào tự chủ, mặc người thao túng... Hứa Mạt, rốt cục là thành con rối của ai?"

Thiên Thần Nhỏ hồi phục, "Xin lỗi, hệ thống bọn tôi không có quyền tham gia vào nhiệm vụ đặc biệt."

"Được, tôi biết rồi."

Cố Minh Tranh sau khi lên xe, một mặt lật xem tờ báo, mặt còn lại thì dùng dư quang quan sát động tĩnh của Hứa Mạt.

Hứa Mạt và Cố Nhược Sơ đồng thời ngồi ở phía sau, cô căn bản muốn nói một chút gì đó. Tuy nhiên, Cố Nhược Sơ lại nhắm mắt dưỡng thần, một bộ dáng dấp lãnh đạm ngăn cấm người khác quấy rầy.

Hứa Mạt thu dọn tâm tình, cô nhỏ nhẹ lên tiếng, "Cố học trưởng, đã lâu không gặp."

Cố Nhược Sơ không mở mắt, "Cũng không tính lâu."

Hứa Mạt miễn cưỡng nở nụ cười, không nói lời nào. Cô lấy điện thoại di động ra, gửi đi mấy cái tin nhắn.

Bầu không khí quỷ dị vẫn luôn kéo dài đến lúc xuống xe.

"Mạt Mạt!" Một người con trai trẻ tuổi từ cửa chạy tới, cậu trưởng đến anh tuấn cao lớn, nhìn có chút quen mắt.

Hứa Mạt cười với cậu, "Vệ Nghiêu, anh sao lại đến đây?"

"Nghe nói em bị tai nạn, anh lo muốn chết, vượt mấy cái đèn đỏ để xông tới bệnh viện!" Vệ Nghiêu mặt tràn ngập lo lắng đỡ lấy cô nàng, cậu ân cần hỏi han, "Em không sao chứ?"

Hứa Mạt lắc lắc đầu, chỉ chỉ bên cạnh, "Em vừa vặn gặp được hai vị học trưởng, là bọn họ giúp em."

Vệ Nghiêu tầm mắt dời một cái, phút chốc sắc mặt liền chìm xuống. Cậu cười lạnh một tiếng, đỡ Hứa Mạt đứng dậy rời đi, "Anh đã nói với em bao nhiêu lần, loại người có tiền này cũng không phải vật gì tốt, năm năm trước em bị họ thương tổn còn chưa đủ hay sao? Dạng như thế, tránh càng xa càng tốt, cả đời đừng nên gặp mặt!"

Hứa Mạt lúng túng dắt tay Vệ Nghiêu, vội vàng lôi kéo cậu đi vào trong.

Cố Minh Tranh lúc này mới nhớ đến kẻ tên Vệ Nghiêu—— là thiếu niên năm đó chạy vào phòng học, làm loạn sách vở của hắn, còn mắng hắn đến cẩu huyết lâm đầu.

Dựa trên tình hình mà nói, cậu ta hẳn đã trở thành hộ hoa sứ giả bảo vệ cho Hứa Mạt trong năm năm gần đây.

Tác giả có lời muốn nói:

Cố tổng: Người thao túng khôi lỗi rốt cục là ai? Vệ Nghiêu? Lâm lâm? Cố Dung? Lâm Tư Ngữ?

Nhược Sơ: Em tất yếu phải nhấn mạnh thân phận nhân vật phản diện của mình một lần nữa...

Cố tổng: Làm vườn đi, đừng nghịch.

Nhược Sơ:... và việc em muốn làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau