Khoái Xuyên Chi Công Lược Tốt Nhất

Chương 19: Tiểu hầu gia phong lưu thiên hạ (3)

Trước
Cố Minh Tranh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều chìm vào suy nghĩ riêng của mình.

Đảng chỉ muốn xem kịch vui nghĩ, Tạ tiểu hầu gia đây là đang bị bệ hạ thu thập a.

Đảng âm mưu dương mưu lại nghĩ, phải chăng bệ hạ đang muốn bắt Tạ tiểu hầu gia vào trong cung làm con tin? Vậy là ngài cuối cùng cũng đã chịu ra tay với Tạ gia rồi?

Tuy nhiên, phần lớn mọi người lại cho là —— bệ hạ vô cùng sủng ái Tạ tiểu hầu gia, ngay cả cung điện nguy ngoa cũng cho phép y vào ở.

Bất luận quần thần có nghĩ thế nào đi nữa, thì bên ngoài cũng chỉ cười trừ, chứ không dám có nửa câu bất mãn hay tranh luận.

Chỉ có Tạ An Lan một tay ôm đèn trời, đứng tại chỗ mà cò kè mặc cả cùng đế vương trẻ tuổi: "Bệ hạ, ngài có thể ban thưởng trước cho ta được không?"

"Giờ không còn sớm nữa, các khanh đều mau giải tán hết đi." Cố Minh Tranh trước tiên là ra lệnh cho quần thần, sau đó hắn đứng lên, hướng về phía Tạ An Lan ngoắc ngoắc tay, "Lại đây."

Tạ An Lan dù tiến lên vài bước, nhưng hai hàng lông mày vẫn chung quy nhíu chặc, bộ dáng không quá tình nguyện.

"Nếu ngươi yêu thích đèn trời đến vậy, đợi một lát rồi trẫm sẽ yêu cầu người làm vài đốn cho ngươi chơi," Cố Minh Tranh lấy đèn trời ném cho tiểu thái giám bên cạnh thu thập, "Cái này treo ở trên kia cũng khá lâu, dính biết bao nhiêu là bụi, ngươi không ngại bẩn à."

Tạ An Lan hít sâu một hơi.

Cố Minh Tranh cầm tay y, sau đó tỉ mỉ lau sạch đôi bàn tay nhiễm đầy bụi.

Động tác của hắn vừa mềm mại lại ấm áp, không mang theo chút nào suồng sã.

Tạ An Lan ngẩn ra, nộ khí đều tiêu hết sạch. Y giơ lên con ngươi trong trẻo nhìn hắn, từng điểm từng điểm nhập thần.

Tạ Như Uyên sau khi cùng người khác hàn huyên xong xuôi thì bước đến, lão vừa nhìn thấy tình cảnh này, biểu tình trong nháy mặt đột nhiên vặn vẹo. Lão nhanh chóng kéo y ra, giọng điều quở trách mắng, "Tạ An Lan ngươi mau tới đây cho ta! Đã dạy ngươi bao nhiêu lần, thân là quần thần, không thể đối quân vương bất kính, quy củ của ngươi đều bị ném hết đi đâu rồi hả?"

"Không cần ngài lo." Tạ An Lan mặt đều lạnh xuống.

"Ngươi!" Tạ Như Uyên theo thói quen, quay sang xung quanh tìm gậy để tẩn cho y một trận.

"Tạ Hầu, " Cố Minh Tranh ngữ khí không cho phép kháng cự mà đẩy ra Tạ Như Uyên, sau đó đem Tạ An Lan kéo đến bên mình, "Những ngày gần đây thì An Lan trước hết trụ ở trong cung đi, để trẫm cùng thái hậu thay phiên nhau dạy bảo y, cho nên khanh cứ an tâm."

Tạ Như Uyên nắm chặt thanh kiếm ở bên hông đến nổi đều hằn cả gân xanh, lão nỗ lực duy trì bình tĩnh ngoài mặt, "Bệ hạ nói đùa, ngài nếu là cảm thấy buồn chán, có thể cho truyền An Lan vào cung vài ngày. Nhưng nếu để y vẫn luôn trụ ở trong cung, thần e sợ sẽ không hợp quy củ."

Cố Minh Tranh nhàn nhạt nói: "Trẫm nói được là được, mọi chuyện cứ vậy đi."

Tạ Như Uyên bỗng dưng ngẩng đầu, sau đó cả kinh.

Thiếu niên này vừa chỉ mới đăng cơ tân đế, vậy mà uy nghi cùng khí thế lại không kém tiên đế một chút nào. Trước đây... vì sao lão lại không phát hiện đâu?

Đúng rồi, hắn dù sao cũng là nhi tử của tiên đế, trong xương đều di truyền sự bá đạo cùng ngang ngược giống người kia.

Là đế vương thì lại làm sao? Là đế vương thì có thể muốn làm gì thì làm à?

Tạ Như Uyên nhớ tới tiên đế, trong lòng đều tràn đầy phẫn hận ngập trời. Lão càng thêm kiên quyết, tuyệt không thể để cho Tạ An Lan lưu lại.

Lão hất lên vạt áo, chắp tay quỳ xuống đất. Lão cúi đầu hòng che đi vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, ngoan tuyệt trong ánh mắt, miệng gằn từng chữ, "Thỉnh bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!"

"Tạ Hầu là đang cảm thấy... trẫm sẽ gây bất lợi cho An Lan sao?"

Cố Minh Tranh khi nãy có chút lơ đễnh, bây giờ lại thấy hành động cố chấp như vậy của Tạ Như Uyên, trong lòng trái lại càng sinh nghi.

Tạ Như Uyên tựa hồ lo lắng hơi quá.

Thiên Thần Nhỏ rất hợp tình hợp lý mà phát ra âm thanh, "Nhiệm vụ đặc biệt thứ nhất, hận ý của Tạ Như Uyên. Tình nghĩa huynh đệ kéo dài mấy chục năm, bỗng chốc tan thành mây khói. Tề Lẫm thương tiếc mà chết, mưu tính trong lòng Tạ Hầu, cùng này đó cừu hận đều dùng *giang sơn vi chú, làm cho ngươi thân dù đi đến hoàng tuyền cũng vĩnh viễn không bao giờ được an nhiên. Độ khó của nhiệm vụ là năm sao, sau khi hoàn thành thu được năm giờ giá trị vinh dự." (Ý chỉ lấy giang sơn ra làm nguyền rủa)

Cố Minh Tranh không ngoài ý muốn mà gật gật đầu, quả nhiên là có vấn đề.

Một bên khác, dàn nữ quyến đều đang cùng Thái hậu nói lời từ biệt. Dưới sự nâng đỡ của cung nữ, Thái hậu chậm rãi đi tới, "Một ngày đẹp trời như thế này, Tạ Hầu cớ gì lại quỳ trên mặt đất? Mau đứng dậy đi."

"Thái hậu nương nương, xin ngài hãy khuyên nhủ bệ hạ! Để An Lan trụ ở trong cung thực sự là làm trái với lễ pháp!"

Thái hậu nghe vậy liền sững sờ, nàng lập tức cười nói, "Do ai gia cảm thấy cô quạnh, cho nên bệ hạ mới để An Lan ở lại. Tạ Hầu cứ yên tâm, An Lan a, đứa nhỏ này tuy ngoan liệt, nhưng lại thập phần hiểu chuyện, y cũng không nháo ra chuyện gì lớn. An Lan, mau đến đỡ phụ thân của ngươi dậy."



Tạ An Lan nghe vậy liền đi tới nâng Tạ Như Uyên đứng lên.

Tạ Như Uyên một phát bắt được tay của y.

Tạ An Lan liếc lão một cái, mặt mày khẽ nhếch, y mạn bất kinh tâm cười cười, "Từ nhỏ đến lớn, phụ thân đều là không thế nào quản ta. Chờ đến khi ta gây chuyện, ngài lấy thêm gậy để đánh ta cũng không muộn."

Tạ Như Uyên á khẩu không nói nên lời, mỗi khi nhìn thấy mặt này của nhi tử, lão liền nhớ lại thê tử quá cố của mình, cho nên lão thật sự không nỡ.

Lão một lòng tính kế chuyện thiên hạ, đối với đứa con này lại ít dạy bảo, đợi đến thời điểm lão muốn giáo y, liền phát hiện nhi tử đã không còn nghe mình nữa rồi.

Quân thần phụ tử, thế sự nhiều buồn cười.

Tạ Như Uyên bỗng nhiên trong lòng tràn đầy bi thương, đợi nửa ngày, lão giơ tay đối với Cố Minh Tranh cùng thái hậu nói, "Là do thần lo xa rồi, thần xin phép được cáo lui."

Thái hậu nhìn bóng lưng của lão, nhẹ giọng thở dài, "Tạ Hầu a, lão vẫn còn không thả xuống được chuyện năm đó."

"Sao mẫu hậu lại nói vậy?" Cố Minh Tranh hỏi.

Tạ An Lan cũng nghiêng đầu nhìn sang.

Thái hậu lắc đầu một cái, nàng than rằng, "Mười sáu năm trước, lúc các ngươi còn nhỏ, khi đó Tạ Hầu phu nhân không biết vì sao luôn đau buồn ủ rũ, cuối cùng nàng chọn cách nhảy giếng để tự vận. Về sau... Tạ Hầu cũng dần dần thay đổi."

"Nhưng, thần luôn cho rằng mẫu thân vì bệnh mà chết," Tạ An Lan kinh ngạc trợn to hai mắt, y lẩm bẩm nói, "Nhảy giếng? Tại sao nàng lại nhảy giếng?"

"Ai gia cũng không rõ," Thái hậu tránh đề cập nhiều về vấn đề này, nàng xoa xoa hai bên thái dương, trên mặt hiện lên ba phần mệt mỏi.

Cố Minh Tranh ngăn lại Tạ An Lan đang muốn đuổi theo truy hỏi, "Mẫu hậu, ngài chắc hẳn cũng đã mệt, nên về cung nghỉ ngơi."

Thái hậu khẽ gật đầu, bàn giao hai câu xong xuôi liền lệnh cho cung nữ đỡ đi trở về.

"Vì sao bệ hạ không để ta hỏi cho rõ ràng?" Tạ An Lan quay sang nhìn hắn, một đầu tóc dài đen nhánh bị gió đêm thổi bay tán loạn, che khuất đôi mắt đột ngột trở nên âm trầm như màn đêm.

"Mẫu hậu nếu như đã không muốn nói, ai cũng bức không được nàng." Cố Minh Tranh nói xong, liền vội giúp y vén lên sợi tóc che trước mặt. Sau đó hắn đơn giản chỉ kéo tay y đi về phía trước, vừa đi vừa nói, "Thời cơ không đúng, ngươi cố hỏi cũng không ra câu trả lời."

Tạ An Lan được hắn dẫn đi vẫn luôn bảo trì trầm mặc.

Đêm đài đằng đẵng, *lâm ảnh đan chéo, hai người bất tri bất giác sóng vai nhau mà đi. (cái bóng)

Dù cho quy củ trong cung không quá nghiêm ngặt, nhưng đồng hành cùng đế vương mà lại không đi ở phía sau, cũng là một việc đại bất kính.

Tên thái giám ở đằng sau vài lần muốn lên tiếng, lời nói vừa đến yết hầu liền nuốt xuống.

Tạ An Lan đột nhiên hỏi: "Vì sao bệ hạ muốn để ta ở lại trong cung?"

Vấn đề này rất dễ trả lời, Cố Minh Tranh nói thẳng, "Bởi vì trẫm muốn nhìn thấy ngươi."

Tạ An Lan bất thình lình bị lời tỏ tình trắng ra của hắn làm cho nghẹn họng, y thoáng lùi xuống phía dưới, dùng tóc dài che lại vành tai ửng đỏ, hừ nhẹ, "Nhưng bệ hạ vẫn chưa hỏi xem ý ta có muốn lưu lại hay không."

Cố Minh Tranh "Ừ" một tiếng, nâng tay sờ sờ đầu y.

Tạ An Lan theo bản năng liền quay đầu, động tác này quen thuộc đến tận trong xương, khiến y không nhịn được mà làm theo.

Cố Minh Tranh thấy vậy, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Nơi ở của đế vương Đại Việt là tại Trường Minh Cung, phía trước là Ngự Thư Phòng, cũng là nơi xử lý chính vụ cùng mấy chuyện vặt vảnh, phía sau chính là Ninh Tâm điện, chỗ nghỉ ngơi của đế vương.

Vì Tiên đế xuất thân từ võ tướng, cho nên ngài không quá thích phô trương hoa mỹ. Trường Minh Cung được kiến thiết cực kỳ giản dị dày nặng, vì thế mới không sánh bằng những cung điện tinh xảo hoa lệ khác.

Tạ An Lan từ Thái Hoà Viên đi đến đây, liền cảm giác bản thân giống như từ khu vườn đầy ấp hoa tươi đi vào một ngôi chùa hoang vu nào đó.

"Bệ hạ," Vẫn luôn theo chân đế vương từ nãy đến giờ, tổng quản thái giám Quý An lúc này mới tiến lên một bước, khom người xin chỉ thị, "Nơi ở của Tạ tiểu hầu gia..."

Cố Minh Tranh chỉ vừa đến thế giới này, hắn cũng không am hiểu bố cục của hoàng cung, hơn nữa bên ngoài sắc trời đã về khuya, hắn không đành lòng dằn vặt người khác nên thuận miệng bảo, "Để y ở Ninh Tâm Điện đi."



Ngược lại diện tích của một cái cung điện quá lớn, gian nhà trống cũng rất nhiều, không lo không có chỗ ở.

Cả người của Quý An đều run lên, cúi đầu càng thêm thấp.

Cung điện của các đế vương từ cổ chí kim, ngoại trừ Hoàng hậu cùng phi tần ra, thì đều không lưu người khác. Vậy mà bệ hạ lại cho phép Tạ tiểu hầu gia ở nơi này, chẳng lẽ là...

Ngẫm lại thì, Tạ tiểu hầu gia sở hữu một dung mạo cực kỳ tuyệt mỹ, Quý An cảm thấy bản thân vừa phát hiện một bí mật động trời.

Chẳng trách vì sao bệ hạ muốn giữ Tạ tiểu hầu gia ở trong cung!

Phải tỉnh táo! Phải tỉnh táo! Tâm lý của Quý An dấy lên vô vàn cơn sóng thần, hắn hít sâu một hơi, nỗ lực giữ vững cho âm thanh không run rẩy, sau đó nhẹ giọng nói, "Vâng, nô tài liền đi an bài. Tạ tiểu hầu gia, thỉnh."

Bệ hạ là thiên tử, là vị chủ nhân của cả hoàng triều to lớn này. Bất cứ bệ hạ muốn cái gì, ai cũng đều không thể cự tuyệt.

"An Lan, nghỉ ngơi cho tốt, có nhu cầu gì thì trực tiếp an bài với bọn họ." Cố Minh Tranh căn dặn.

Tạ An Lan gật gật đầu, nói lời từ biệt với Cố Minh Tranh xong xuôi, liền cất bước đến Ninh Tâm Điện. Trong suốt quãng đường đi y đều không lên tiếng, chỉ là dẫn đường mà thôi, Quý công công làm gì mà run dữ vậy?

Đi được một khoảng, Quý An dừng lại trước cửa điện, quay sang y làm động tác "thỉnh", "Bồn tắm đã được chuẩn bị xong xuôi, thỉnh ngài trước tiên tắm rửa."

Tắm rửa sạch sẽ trước khi ngủ là một quá trình hết sức bình thường, cho nên Tạ An Lan cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Mặt khác, khi Cố Minh Tranh trở lại tẩm điện, hắn phất tay ra lệnh cho hết thảy cung nữ cùng thái giám lui ra ngoài. Tự mình tắm rửa xong xuôi, hắn liền ngồi vào bàn xem tấu chương.

Thiên Thần Nhỏ xuất hiện, ném ra một cái biểu tình "Tự hỏi một cách sâu sắc", "Bệ hạ này, tôi có thể hỏi ngài một vấn đề được không?"

Cố Minh Tranh đầu cũng không buồn nhấc lên, "Nói."

Thiên Thần Nhỏ tâm lý thoải mái phát lại một đoạn ghi âm —— "Tỷ như bên ngoài có một đóa hoa, lúc mới nhìn, tôi thấy nó cực kỳ đẹp đẽ. Tôi bằng lòng dành ra một ít thời gian, tưới nước cho nó, che nắng cho nó, nhưng không đồng nghĩa với việc tôi muốn hái nó xuống."

Cố Minh Tranh hơi khựng lại, lạnh lùng ngẩng đầu lên.

Thiên Thần Nhỏ thở dài một hơi, thay một cái biểu tình "????, "Lời này là do ngài nói đi?"

Cố Minh Tranh bình tĩnh hỏi, "Cho nên?"

"Cho nên, tôi thành khẩn kính xin bệ hạ đừng tự vả mặt mình nữa!" Thiên Thần Nhỏ lần này là giận thật, nhưng bên ngoài nó vẫn phải giả bộ mỉm cười.

Cố Minh Tranh thay đổi tư thế, bất quá, hắn rất nhanh liền lạnh lùng bảo, "Lời này là tôi nói với Cố Nhược Sơ, chứ không phải Tạ An Lan."

Nếu có bản lĩnh, thì cậu cứ việc thừa nhận cả hai bọn họ đều cùng là một người trước mặt tôi đây này.

"..." Thiên Thần Nhỏ không nghĩ tới nó làm đến vậy mà hắn còn phản bác được, nhất thời liền trợn mắt há mồm "Oa" một tiếng mà khóc to.

Trên cái cõi đời này còn gì bi thương hơn ngoài việc đã cà khịa người khác không thành, lại còn bị người ta vả cho một vố ê mặt.

Cố Minh Tranh một bên lật tấu chương, một bên bình tĩnh nghe nó khóc rống.

Tuy nhiên, sự bình tĩnh này cũng chỉ kéo dài được một lát.

Bởi vì người nào đó đã ngang nhiên mở cửa điện để tiến vào.

Tạ An Lan mặc một kiện bạch y, suối tóc đen dài buông xuống bên người, sợi tóc vẫn còn tí tách vài giọt nước vì chưa khô. Lúc y nhìn thấy Cố Minh Tranh liền dừng cước bộ, lộ ra thần sắc ngạc nhiên. Sau đó y quay sang cửa điện bị khép chặc, cả người lập tức trở nên mông lung. Trong mắt của Tạ An Lan thoáng nổi lên vài phần sát khí, y cảnh giác nhìn chằm chằm Cố Minh Tranh.

Cố Minh Tranh cũng đồng dạng ngẩn người, sau khi hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra liền nhịn không được lấy tay đỡ trán, "Cái gã Quý An này..."

NGU NGỐC!

Tác giả có lời muốn nói:

Xin nhận của tại hạ một lạy đi Quý shipper!

Phàm Phàm: Anh có thể diễn theo kịch đi được không?

Cố tổng: Chuyện này tôi vô tội.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước