Vai Ác Siêu Đáng Sợ

Chương 36

Trước Sau
Đồng Thịnh Chử tư thái tùy tiện ngồi dựa lên thân cây, đôi chân thon dài như ngọc bắt chéo nhau càng tôn thêm dáng vẻ mê người của hắn.

Hắn hơi cúi thấp đầu, cơn gió lướt qua hất nhẹ lên mái tóc ngắn, gương mặt hắn thản nhiên, đôi mắt trầm lặng như mặt hồ làm người khác sợ hãi.

Đồng Thịnh Chử nhẹ nhàng thoải mái ngồi yên tĩnh như ngăn cách khỏi thế gian náo nhiệt xô bồ, tự tạo ra một thế giới nơi chỉ có một mình hắn, còn có chủ nhân của mái tóc đang bị hắn ấn giữ kia.

Bóng dáng kia có chút chật vật nhưng vẫn rất nhu thuận không nhúc nhích để hắn đè xuống bên thắt lưng, mà ở sau lưng Đồng Thịnh Chử, vị trí không ai nhìn thấy có một ngón tay chọt chọt lên eo hắn.

Tô Đường bị đè đầu không nhìn thấy được gì, lại không nghe Đồng Thịnh Chử nói lời nào khiến hiện trường nhất thời có chút xấu hổ.

Tô Đường có tâm nhắc nhở hắn hãy làm gì đó đi, nhưng nếu bây giờ cậu lên tiếng chỉ càng thêm lúng túng khó xử mà thôi.

Vì thế nên Tô Đường lựa chọn dùng tay chọt.

Đầu ngón tay chạm đến chỗ mềm mại co dãn, Tô Đường ngồi chọt một hồi vẫn không thấy Đồng Thịnh Chử có nửa điểm phản ứng.

Nhưng không biết vì sao Tô Đường cảm thấy phần cơ bắp trên eo hắn có chút cứng lại.

Tô Đường lần thứ hai vươn tay định tiếp tục nhắc nhở Đồng Thịnh Chử, nhưng còn chưa kịp làm gì đã bị hắn bắt lấy bàn tay rồi nắm thật chặt.

Mộc Nhan ngượng ngùng cúi đầu, hai tay hồi hộp đan vào nhau chờ Đồng Thịnh Chử trả lời.

Nhưng mà cô chờ hoài chờ mãi, như đã trôi qua một thế kỉ vẫn không nghe hắn nói gì.

Cô kiềm chế khẽ ngẩng đầu nhìn nam sinh đang ngồi dưới tàng cây, hắn lạnh lùng rũ mắt, động tác trên tay lại mang theo mười phần ôn nhu vuốt ve cái gáy của nam sinh trong ngực.

Mộc Nhan tưởng do thanh âm mình nói lúc nãy quá nhỏ nên hắn không nghe được, vì thế cô mở miệng muốn lặp lại lần nữa.

Nhưng Mộc Nhan còn chưa kịp cất giọng, nam sinh ngồi dưới tàng cây đột nhiên ngẩng đầu, đôi đồng tử vô cảm nhìn thẳng vào cô.

"Tôi từ chối!"

Cả thanh âm lẫn thần sắc đều lạnh lùng vô cùng.

Lời nói nghẹn lại ở yết hầu, Mộc Nhan sốc đến mức không nói nên lời.

Mà Tô Đường vẫn luôn bị Đồng Thịnh Chử áp chế liền nổi giận, tiếc nuối rèn sắt không thành thép thiếu chút nữa há mồm cắn vào thắt lưng hắn.

Đối xử với con gái sao lại lạnh lùng như thế hả?!

Có từ chối cũng phải ôn nhu một chút chớ!

Tô Đường rối rắm cảm thấy mình không thể bị động như vậy nữa, nếu không với cái tính này của Đồng Thịnh Chử, cả đời cũng đừng mong tìm được bạn gái.

Tô Đường nghĩ mình cần phải xuất lực hỗ trợ.

Nhưng một tay của Đồng Thịnh Chử vẫn chặt chẽ giữ đầu cậu, tay kia còn đang bắt lấy tay cậu, Tô Đường thân không thể động đậy, mở miệng ra nói chuyện thì kì cục quá!

Cũng may là Mộc Nhan không để cho Tô Đường thất vọng.

Mộc Nhan cảm thấy mình thật vất vả toàn tâm toàn ý lấy động lực tỏ tình nên không thể trở về tay không được, hơn nữa Đồng Thịnh Chử chỉ là không muốn đến chỗ khác nói chuyện mà thôi, cô cật lực tự an ủi mình.

"Đồng Thịnh Chử, mình...." Mộc Nhan cắn răng cố giữ khuôn mặt phiếm hồng bình tĩnh trở lại, xung quanh nhiều người làm cô lo lắng thẹn thùng gấp bội, nhưng cô không thể bỏ cuộc: "Mình thích..."

"Tôi từ chối!"

Vẫn là ngữ khí như cũ đánh gãy lời thổ lộ của Mộc Nhan.

Mộc Nhan ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Đồng Thịnh Chử, nhưng hắn đã cúi mặt không quan tâm đến cô nữa.



Vẻ hồng hồng trên gương mặt nháy mắt lui về sau, đôi môi hơi run rẩy.

Một bộ dáng kinh ngạc không thể tin vào những gì mình nghe thấy.

Đồ móng heo!

Nội tâm Tô Đường bốc cháy, không thể để yên được nữa tính nói vài lời để giữ Mộc Nhan lại.

Kết quả Đồng Thịnh Chử giống như hạ quyết tâm không thả cậu ra, đương lúc cậu mới há mồm, bàn tay hắn đặt sau gáy bỗng nhiên tăng lớn lực độ đè chặt hơn.

.....!

Khoan đề cập tới việc nói chuyện, Tô Đường thậm chí cảm thấy mình hô hấp còn khó khăn.

Chờ Tô Đường được Đồng Thịnh Chử đỡ ngồi xuống chỉ thấy mơ hồ có một bóng dáng đau thương chạy trốn, cách bọn họ ngày càng xa.

Tô Đường nặng nề thở hổn hển hai cái, phẫn nộ quay đầu nhìn Đồng Thịnh Chử chất vấn: "A Chử, cậu làm gì vậy hả?"

"Không được yêu sớm." Đồng Thịnh Chử thản nhiên nói, đứng lên đi xếp hàng.

Lúc này huấn luyện viên đã thổi còi tập hợp cả lớp.

Tô Đường vội vàng đứng lên chạy chậm chậm đuổi theo Đồng Thịnh Chử, bĩu môi oán giận: "Vậy cậu cũng đừng đè cổ tớ lâu như vậy, tớ không có yêu sớm, bạn ấy cũng không thổ lộ với tớ mà, lúc nãy thiếu chút nữa đã tắt thở rồi."

Nói xong Tô Đường nhớ lại bóng dáng thương tâm chạy đi của Mộc Nhan, cậu ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao ráo của Đồng Thịnh Chử, ghen tị không thôi: "Hơn nữa cho dù không được yêu sớm cũng có thể làm bạn mà, tớ thấy bạn ấy rất xinh đẹp, nghe nói tính cách cũng tốt bụng."

"Cậu thích cô ta?" Đồng Thịnh Chử đột nhiên dừng bước, cúi đầu nhìn Tô Đường.

Tô Đường sửng sốt, tại sao lại bẻ lái sang cậu thích Mộc Nhan rồi?

"Ngày hôm qua tổng cộng cậu nhìn cô ta mười tám lần, từ sáng đến giờ nhìn mười lần, mỗi lần Đổng Mạnh nhắc tới cậu đều duỗi tai nghe thật kĩ." Đồng Thịnh Chử tàn khốc đưa ra chứng cứ hai ngày nay Tô Đường muốn "yêu sớm".

Hắn đưa tay búng trán Tô Đường: "Cậu quá nhỏ! Để đề phòng cậu yêu sớm trước hết phải ngăn chặn từ chuyện làm bạn."

Cho nên hắn ngay cả bạn bè cũng từ chối làm?

Không đúng!

Đây không phải trọng điểm!

Tô Đường bưng trán ngơ ngác nhìn Đồng Thịnh Chử đi xa, đột nhiên khuôn mặt dữ tợn: "Cậu mới thích, cậu mới yêu sớm, cậu mới cần phải đề phòng đó!"

Hừ hắn cứ cô độc sống hết quãng đời còn lại đi!

Hôm nay là ngày quân huấn cuối cùng, huấn luyện viên dễ chịu giảm cường độ luyện tập, thậm chí còn kể cho lớp nghe những câu chuyện thú vị về sinh hoạt trong quân đội.

Cảm xúc trước khi chia tay dâng trào trên sân làm Tô Đường có chút tiếc nuối.

Huấn luyện viên tuy rằng có hơi hung dữ lại nghiêm khắc, nhưng học với nhau một khoảng thời gian chung quy cũng có tình cảm.

Hết ngày hôm nay bọn họ phải trở về nơi mình vốn thuộc về, không được gặp nhau nữa nên ai cũng buồn lòng.

Ngày cuối cùng này có rất nhiều nữ sinh giống như Mộc Nhan, đều muốn tỏ tình với Đồng Thịnh Chử, nhưng bất cứ ai tới hắn cũng cự tuyệt, thái độ lạnh lùng đánh nát xuân tâm của bọn họ.

Sau khi nhìn thấy Đồng Thịnh Chử liên tục từ chối nhiều người, những người sau cũng dần mất mát thất vọng bỏ qua ý định.

Đồng thời Đồng Thịnh Chử cũng trở thành kẻ địch của các nam sinh.



Còn Tô Đường dưới sự lạnh nhạt của Đồng Thịnh Chử rốt cuộc cũng buông tha ý định giúp hắn tìm thanh mai trúc mã.

Bởi vì mỗi lần cậu muốn hòa hoãn quan hệ, bắt đầu từ việc làm bạn trước, Đồng Thịnh Chử đều sẽ dùng loại ánh mắt "cậu còn nhỏ, không được yêu sớm" nhìn đến mức xù lông.

Tô Đường chỉ có thể tự an ủi mình, bọn họ còn trẻ nên cơ hội còn nhiều, chỉ cần cậu cố gắng ắt có ngày thành công.

...!

Vào đông, sắc trời dần chuyển lạnh, Tô Đường bọc nửa người dưới trong chăn, đặt một cái bàn học nhỏ trên giường sau đó lấy một tờ giấy vẽ để lên.

Tô Đường cầm bút trên tay bắt đầu phác họa từng chút một.

"Đường Đường, cậu đang vẽ à? Bài tập đã làm xong hết rồi? Nhanh thế!" Dịch Vân Dương tiến về phía ban công mở cửa ra, nhất thời cả phòng bị luồng gió lạnh lùa vào.

Đổng Mạnh đang ngồi làm bài tập lập tức rùng mình, hét lên: "Đóng cửa nhanh lên, lạnh chết ông rồi."

Dịch Vân Dương cũng hiểu bên ngoài rất lạnh, nghe lời đóng cửa lại.

"Làm xong rồi." Tô Đường gật gật, sau đó vùi đầu tiếp tục vẽ.

"Thật ngưỡng mộ." Dịch Vân Dương lắc đầu, ngồi xuống bàn của mình lấy đề cương và sách ra, cùng Đổng Mạnh trầm mê trong đống bài tập vô hạn.

Mấy ngày nữa đã đến cuộc thi tháng, không bao lâu sau lại đến thi cuối kì.

Nhịp độ học tập của Nhất Trung gấp gáp vô cùng, trong khoảng thời gian này bài tập của bọn họ nhiều như bông tuyết giữa trời đông, giờ tự học buổi tối kết thúc sớm không có nghĩa là được quyền vui chơi, mà sau khi về đến ký túc xá còn phải chui đầu trên bàn sách tiếp tục bơi lội giữa biển đề cương.

Làm một phát thẳng đến lúc đi ngủ, thật thảm khốc!

Tô Đường mấy ngày nay mỗi khi làm xong bài tập sớm đều ngồi trên giường vẽ vời.

Không biết Đồng Thịnh Chử dạo này thường xuyên xin phép đi đâu, buổi tối đến trước giờ tắt đèn mới về đến ký túc xá, không cần lên lớp cũng không cần nộp bài tập.

Bàn tay đang vẽ của Tô Đường khựng lại, nghe âm thanh Dịch Vân Dương hâm mộ mà cảm thấy ngại ngùng.

Không phải tốc độ làm bài của cậu nhanh, mà là trong khoảng thời gian này cậu đang cố gắng tranh thủ thời gian.

Trong tiết tự học buổi tối thật ra cậu chỉ làm toán, còn bài tập Tiếng Anh và Ngữ Văn đều chép lại của bạn cùng bàn.

Không phải Tô Đường lười biếng, mà là cậu đang có chuyện cần phải làm.

Trời ngày càng lạnh, ngoại trừ kì thi ra thì đông đảo tuổi trẻ đang rất chờ mong lễ Giáng Sinh sắp tới.

Nhưng Giáng Sinh đối với Tô Đường không chỉ là một ngày lễ bình thường, mà còn là sinh nhật của Đồng Thịnh Chử.

Tô Đường muốn mua một món quà sinh nhật cho hắn, dùng chính tiền mình kiếm được để mua.

Bởi vì Đồng Thịnh Chử cũng đã dùng tiền tự kiếm được mua quà sinh nhật cho cậu cách đây không lâu, vậy nên Tô Đường không thể thiếu thành ý được.

Tô Đường tìm trên mạng tham khảo cách để kiếm tiền, cuối cùng lựa chọn phương án nhẹ nhàng nhất cũng thuận lợi nhất với cậu, đó là lên mạng nhận đơn vẽ các loại.

Tô Đường là người mới chưa có danh tiếng, dù cho vẽ đẹp nhưng muốn tìm đơn cũng rất khó khăn.

Chính vì vậy Tô Đường phải hạ giá tranh của mình xuống, cố gắng vẽ bù thật nhiều đơn với hi vọng kiếm đủ tiền.

Ngày thường vẫn phải tập trung học nên thời gian vẽ không nhiều lắm, cậu chỉ có thể tranh thủ làm một ít bài tập vừa nắm đủ kiến thức, phần còn lại trực tiếp chép bài bạn, lúc này mới dư ra thời gian hoàn thành công việc..

_____________________

p/s: hôm qua mẹ tôi đi họp phụ huynh về xong làm tôi xợ hãi đến hôm nay mới dám đăng truyện lên ಥ‿ಥ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau