Chương 44
"Đinh"
Cửa thang máy mở ra trên tầng cao nhất của khách sạn.
Khoảng chừng một nửa nhóm vệ sĩ dưới lầu đã lên đây trước, lúc này đang đứng bên ngoài nghênh đón hắn.
Đồng Thịnh Chử chậm rãi ra khỏi thang máy, người đàn ông đeo mắt kính và giám đốc tiền sảnh cũng nhanh chóng theo sau.
Tô Đường trừng sau lưng hắn, trong cơn giận dữ cũng muốn cất bước đuổi theo nhưng chân còn chưa ra khỏi cửa đã bị nhóm vệ sĩ ngăn cản.
"Đây là khu vực tư nhân, mời ngài quay trở về." Thanh âm lạnh lẽo như máy móc vang lên.
Ông giám đốc thấy Tô Đường còn muốn gây sự vội vàng xoay trở về, ngữ khí lẫn thái độ cường ngạnh: "Quý khách, mời ngài quay về phòng của mình, đây là khu vực tư nhân, nếu ngài đột nhập bất hợp pháp thì khách sạn có quyền bắt giữ và báo cảnh sát."
Lúc này đến phiên Tô Đường bị uy hiếp, mà Đồng Thịnh Chử đi ở phía trước vẫn không hề phản ứng.
Bóng dáng lạnh lùng đến cực điểm.
Tô Đường tức giận đỏ mắt dậm chân, mắng thật to sau lưng Đồng Thịnh Chử: "Đồ con rùa! Đồ lừa đảo! Tớ không bao giờ muốn nói chuyện với cậu nữa!"
Mắng xong không thèm nhìn tới phản ứng của người nọ, cũng không để ý đám người bên ngoài kinh ngạc khiếp sợ, lập tức vươn tay đè xuống ấn nút đóng thang máy.
Cậu không thèm có một người bạn như vậy!
Chắc chắn không phải người đó đâu!
Tô Đường vừa phẫn nộ vừa thương tâm bước vào phòng khách sạn, cả người nản lòng ngã phịch lên giường chôn mình trong chăn.
Bất kể là đời trước hay đời này, Đồng Thịnh Chử là người bạn tốt nhất mà cậu từng đặt trong lòng.
Trong tám năm hắn biến mất, cậu chưa từng từ bỏ ý định tìm kiếm, dù ban đầu xuất phát từ việc hoàn thành nhiệm vụ nhưng từ sâu trong đáy lòng cậu vẫn không muốn nhìn thấy dáng vẻ lạnh băng vô tình của hắn, không muốn thấy hắn cô độc đối nghịch với thế giới này.
Tô Đường khổ sở vô cùng, cậu không muốn nhìn thấy hắn trở thành người như thế.
Nhưng mà bây giờ Đồng Thịnh Chử lại tỏ ra như không quen biết cậu!
Tô Đường tức giận hồi tưởng, thậm chí còn để người khác đuổi cậu đi!
"A a a!" Càng nghĩ càng giận, Tô Đường lập tức bật dậy, siết chặt tay đấm liên tục vào gối đầu mềm mại: "Đồ lừa đảo! Đồ lửa đảo a!"
Gối đầu bị đánh lõm vô rồi nhanh chóng phục hồi như cũ, sau đó lại tiếp tục bị đấm như bao cát, bị Tô Đường đè trên giường tra tấn bạo hành trút giận.
Tô Đường đánh một hồi còn chưa hả giận, cởi giày lập tức nhảy lên giường, dùng chân liều mạng đạp lên gối, cuối cùng một cước đá bay nó ra ngoài nằm trơ trọi trên mặt đất.
(Cái gối: gớt nước mắt ༼ಢ_ಢ༽)
"Đồ lừa đảo a a a a a!!!!!"
Tô Đường rống xong nhụt chí ngồi trên giường, mới vừa rồi còn nổi giận phát điên giờ đây lại lộ ra vẻ mặt u sầu, lại bắt đầu biện giải cho Đồng Thịnh Chử.
A Chử tốt với cậu như vậy, không thể không quan tâm đến cậu đâu mà!
Hơn nữa năm đó A Chử biến mất quỷ dị, ngay cả số điện thoại cũng bị xóa mất, toàn bộ tài khoản mạng xã hội cũng không sử dụng nữa...!
Không lẽ sau khi A Chử về nhà ngoài ý muốn mất trí nhớ?
Tô Đường đột nhiên bổ não phong phú.
Hai tay cậu vỗ vào nhau, lẩm bẩm nói: "Đúng rồi, A Chử không thể nào không nhận ra mình được.
Mẹ có nói diện mạo mình không thay đổi nhiều, lần trước vô tình gặp lại bạn thời tiểu học vẫn nhận ra, A Chử nhất định phải thấy rõ mới đúng."
"Cho nên vừa nãy không phải A Chử không nhận ra, mà là đã hoàn toàn quên mất mình?"
Riêng Tô Đường chắc chắn mình không nhận sai người, ánh mắt của đối phương khiến cậu cảm nhận được người đó chính là Đồng Thịnh Chử.
Sau khi lấy cớ hoàn mỹ cho Đồng Thịnh Chử, Tô Đường bắt đầu đứng ngồi không yên.
Cậu muốn đi làm rõ nguyên nhân, bất kể là vì nhiệm vụ hay tình cảm thật sự, cậu phải điều tra cho ra bí mật trên người Đồng Thịnh Chử.
Theo bản năng Tô Đường loại bỏ nguyên nhân Đồng Thịnh Chử chủ động không nhận mặt cậu, từ sâu trong tâm cậu từ chối nghĩ đến loại khả năng này.
Tô Đường cũng không biết bao giờ Đồng Thịnh Chử sẽ rời khỏi khách sạn, chỉ biết đêm nay hắn ở đây cũng là cơ hội duy nhất cho cậu hành động.
Ban đêm yên tĩnh, thời điểm tất cả mọi người đều đang ngủ say, Tô Đường cố sức chống lại cơn buồn ngủ để đứng lên, đi vào nhà vệ sinh tạt nước lạnh cho tỉnh táo, đáng tiếc dưới khí trời mùa hè cũng không có công hiệu cho lắm.
Không còn cách nào khác, Tô Đường chỉ có thể mạnh bạo nhéo lên bắp đùi của mình.
Một cú này đau đến giật bắn người, triệt để tỉnh ngủ luôn.
Hành lang khách sạn u ám, ngọn đè lờ mờ, xung quanh yên tĩnh đáng sợ đến mức chỉ nghe được tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Tô Đường nắm di động và thẻ phòng run rẩy đi trên hành lang, nghi thần nghi quỷ mà nhìn ngó xung quanh rất sợ đột nhiên ở đâu nhảy ra một nữ quỷ đòi mạng.
Thang máy đã mở, Tô Đường đứng một mình bên trong nhìn cánh cửa khép lại, trong lòng bồn chồn không yên nhưng nghĩ đến Đồng Thịnh Chử, cậu cắn môi tự động viên mình đừng suy nghĩ lung tung, đưa tay ấn lên tầng cao nhất khách sạn.
Trong buồng thang máy im ắng, Tô Đường khẩn trương phát hiện có điểm kì lạ.
Thang máy hình như vẫn không nhúc nhích?
Khuôn mặt Tô Đường trắng xanh, mấy câu chuyện kinh dị trong khách sạn nháy mắt ồ ạt vào đầu cậu.
Tô Đường cả người run lập cập, khuôn mặt mếu máo khó coi, cưỡng ép mình lấy hết lòng dũng cảm ngẩng đầu nhìn.
Nút tầng vẫn chưa bấm?
Nhưng ban nãy cậu đã ấn vô rồi mà?
Tô Đường rùng mình lạnh sống lưng quay đầu xung quanh, đối mặt với góc thang bái lạy: "Nam mô A Di Đà Phật!"
Thành kính niệm mấy câu xong Tô Đường vươn tay đè lên tầng cao nhất một lần nữa.
Lần này thuận lợi đi lên, cậu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước mặt dày mày dạn đi lên, toàn bộ tâm tình đều đặt lên người Đồng Thịnh Chử hoàn toàn không rỗi hơi đánh giá xung quanh, lần này thang máy vừa mở cửa Tô Đường kinh ngạc phát hiện đây không phải loại phòng tổng thống như bình thường, mà chính xác là một khu vực tư nhân.
Ban nãy gặp phải nhóm vệ sĩ rất đông, vậy mà giờ ngay cả một người cũng không thấy, không lẽ đều đi nghỉ hết rồi? Tô Đường cũng không nghĩ sâu xa, chỉ cảm thấy mình thật may mắn liền cất bước ra ngoài.
Hành lang rộng mở được trang hoàng xa xỉ, hai bên bức tường đều được treo tranh vẽ, Tô Đường đảo mắt nhất thời kinh ngạc há to miệng đến mức nhét được một quả trứng vịt.
Đây đều là bút tích hàng thật á!!!
Thậm chí trong đó còn có một bức họa từng được đấu giá ở nước M lên đến hơn một tỉ, Tô Đường vừa nhìn thấy tin tức này còn sợ hãi kinh ngạc không thôi.
Đồng thời lúc đó cậu cũng có một ước mơ được tận mắt nhìn thấy nó, không ngờ rằng hôm nay nguyện vọng ấy đã được thực hiện.
Nhưng đây không phải trọng điểm.
Tô Đường khắc chế xúc động muốn nghiên cứu tìm tòi, đi về hướng cánh cửa duy nhất cuối hành lang.
Cánh cửa gắt gao đóng chặt, cậu mò mẫm hồi lâu cũng không nhìn thấy một khe hở nào, cũng không tìm ra tay nắm cửa để vặn.
Tô Đường nhíu mày đánh giá cánh cửa phiền toái này, cuối cùng nhìn bên vách tường phát hiện chỗ nhập mật khẩu.
"Mật khẩu gì đây?" Tô Đường lẩm bẩm sau đó linh quang chợt lóe: "Mặc kệ, thử một lần xem sao."
Tô Đường rất nhanh đè xuống vài con số, sau đó chờ mong đứng nhìn.
"Cạch"
Âm thanh mở khóa thành công vang lên, Tô Đường vui vẻ che miệng lại.
A Chử của cậu quả nhiên trước sau như một, dù cho mất trí nhớ thì mật khẩu vẫn là dãy số cũ.
Cũng may là hắn còn nhớ.
Sở dĩ Tô Đường biết được dãy số này là vì cậu cũng dùng một mật khẩu giống y như vậy.
Năm đó vì để củng cố quan hệ bạn bè, Tô Đường cảm thấy anh em thân thiết thì cái gì cũng phải giống nhau, bất kể quần áo giày dép, đến mật khẩu điện thoại cũng phải đặt giống nhau.
Cậu bày ra dáng vẻ tự kỷ không nói đạo lý bắt Đồng Thịnh Chử đổi giống mình, cuối cùng cũng có ngày phát huy tác dụng.
Tâm trí vui vẻ làm Tô Đường mất cảnh giác, cậu tùy tiện vươn tay đẩy cửa.
Không ngờ cửa vừa mới mở bên trong đột nhiên vươn ra một cánh tay hữu lực, bàn tay có chút quen thuộc chuẩn xác nắm chặt lấy Tô Đường, mạnh bạo lôi cậu vào trong phòng.
Tô Đường không kịp trách thoát, chỉ có thể sửng sốt bị cánh tay kia bắt lấy kéo đi.
"Thình thịch"
Cửa bị đóng lại, đồng thời thắt lưng Tô Đường bị cánh tay nóng hổi cường tráng khóa chặt, sau gáy cũng bị một bàn tay khác giữ lấy.
Xung quanh tối đen như mực không nhìn thấy rõ bên trong, Tô Đường bị đè ép lên đường, đối phương còn cẩn thận bảo vệ sau lưng và phần đầu của cậu nên không bị đụng đau, chỉ cảm thấy hơi sợ thôi.
"Này..."
Bị một người đàn ông mạnh mẽ đè ép vào tường, Tô Đường kinh hoảng mở miệng muốn nói chuyện, nhưng cậu còn chưa kịp thốt trọn vẹn một câu đã cảm nhận được hơi thở ấm nóng phun trên gò má, đôi môi cũng bị một vật mềm mại hung hăng ngậm lấy.
Đôi mắt thể không nhìn thấy rõ trong bóng tối nên xúc giác cùng thính giác dần trở nên nhạy cảm hơn.
Tô Đường có thể cảm nhận được rõ ràng cánh tay đặt bên hông mình ấm nóng đến cỡ nào, dùng sức đến cỡ nào, dường như siết chặt làm eo cậu muốn gãy ra làm đôi.
Đôi môi của hắn cũng vô cùng bá đạo cường thế, cậu nghe được tiếng thở dốc khiêu gợi mang theo hormone giống đực mạnh mẽ ngập tràn trong khoang mũi.
Tô Được hoảng hốt cả người như sắp bốc cháy.
Cậu bị một người đàn ông hôn môi, người đó còn đang dùng sức gặm cắn liếʍ ʍúŧ một cách đầy khao khát.
Tô Đường lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, ngốc lăng một hồi mới hoàn hồn muốn vươn tay đẩy đối phương ra, vừa nhúc nhích mới phát hiện hai tay mình từ khi nào đã bị hắn nắm lấy khóa chặt sau lưng.
Tô Đường sợ hãi run rẩy, cậu cố sức dùng lực nghiêng đầu tránh né cái hôn, nhưng đối phương không chỉ khống chế cơ thể cậu mà còn hé miệng ngậm lấy đôi môi của cậu tiếp tục day cắn khiến cậu không thể tránh thoát, cũng không có cách nào mở miệng nói chuyện, chỉ còn biết đáng thương phát ra thanh âm cự tuyệt nức nở.
"Ư ưm ưʍ." Buông tôi ra.
Nội tâm Tô Đường hò hét không ngừng.
Người nọ giống như nghe được tiếng lòng của Tô Đường, tạm thời dừng động tác.
Sau đó thân thể hắn chậm rãi áp sát đè lên cậu, tiếp tục hôn cắn đôi môi non mềm đáng thương không thể phản kháng của Tô Đường, rồi phát ra giọng nói trầm thấp gợi cảm mê người.
Hắn nói: "Bảo bối đừng nhúc nhích, tôi muốn em."
Đôi lời của tác giả:
Tô Đường: Bảo bối cái đầu cậu á!.
Cửa thang máy mở ra trên tầng cao nhất của khách sạn.
Khoảng chừng một nửa nhóm vệ sĩ dưới lầu đã lên đây trước, lúc này đang đứng bên ngoài nghênh đón hắn.
Đồng Thịnh Chử chậm rãi ra khỏi thang máy, người đàn ông đeo mắt kính và giám đốc tiền sảnh cũng nhanh chóng theo sau.
Tô Đường trừng sau lưng hắn, trong cơn giận dữ cũng muốn cất bước đuổi theo nhưng chân còn chưa ra khỏi cửa đã bị nhóm vệ sĩ ngăn cản.
"Đây là khu vực tư nhân, mời ngài quay trở về." Thanh âm lạnh lẽo như máy móc vang lên.
Ông giám đốc thấy Tô Đường còn muốn gây sự vội vàng xoay trở về, ngữ khí lẫn thái độ cường ngạnh: "Quý khách, mời ngài quay về phòng của mình, đây là khu vực tư nhân, nếu ngài đột nhập bất hợp pháp thì khách sạn có quyền bắt giữ và báo cảnh sát."
Lúc này đến phiên Tô Đường bị uy hiếp, mà Đồng Thịnh Chử đi ở phía trước vẫn không hề phản ứng.
Bóng dáng lạnh lùng đến cực điểm.
Tô Đường tức giận đỏ mắt dậm chân, mắng thật to sau lưng Đồng Thịnh Chử: "Đồ con rùa! Đồ lừa đảo! Tớ không bao giờ muốn nói chuyện với cậu nữa!"
Mắng xong không thèm nhìn tới phản ứng của người nọ, cũng không để ý đám người bên ngoài kinh ngạc khiếp sợ, lập tức vươn tay đè xuống ấn nút đóng thang máy.
Cậu không thèm có một người bạn như vậy!
Chắc chắn không phải người đó đâu!
Tô Đường vừa phẫn nộ vừa thương tâm bước vào phòng khách sạn, cả người nản lòng ngã phịch lên giường chôn mình trong chăn.
Bất kể là đời trước hay đời này, Đồng Thịnh Chử là người bạn tốt nhất mà cậu từng đặt trong lòng.
Trong tám năm hắn biến mất, cậu chưa từng từ bỏ ý định tìm kiếm, dù ban đầu xuất phát từ việc hoàn thành nhiệm vụ nhưng từ sâu trong đáy lòng cậu vẫn không muốn nhìn thấy dáng vẻ lạnh băng vô tình của hắn, không muốn thấy hắn cô độc đối nghịch với thế giới này.
Tô Đường khổ sở vô cùng, cậu không muốn nhìn thấy hắn trở thành người như thế.
Nhưng mà bây giờ Đồng Thịnh Chử lại tỏ ra như không quen biết cậu!
Tô Đường tức giận hồi tưởng, thậm chí còn để người khác đuổi cậu đi!
"A a a!" Càng nghĩ càng giận, Tô Đường lập tức bật dậy, siết chặt tay đấm liên tục vào gối đầu mềm mại: "Đồ lừa đảo! Đồ lửa đảo a!"
Gối đầu bị đánh lõm vô rồi nhanh chóng phục hồi như cũ, sau đó lại tiếp tục bị đấm như bao cát, bị Tô Đường đè trên giường tra tấn bạo hành trút giận.
Tô Đường đánh một hồi còn chưa hả giận, cởi giày lập tức nhảy lên giường, dùng chân liều mạng đạp lên gối, cuối cùng một cước đá bay nó ra ngoài nằm trơ trọi trên mặt đất.
(Cái gối: gớt nước mắt ༼ಢ_ಢ༽)
"Đồ lừa đảo a a a a a!!!!!"
Tô Đường rống xong nhụt chí ngồi trên giường, mới vừa rồi còn nổi giận phát điên giờ đây lại lộ ra vẻ mặt u sầu, lại bắt đầu biện giải cho Đồng Thịnh Chử.
A Chử tốt với cậu như vậy, không thể không quan tâm đến cậu đâu mà!
Hơn nữa năm đó A Chử biến mất quỷ dị, ngay cả số điện thoại cũng bị xóa mất, toàn bộ tài khoản mạng xã hội cũng không sử dụng nữa...!
Không lẽ sau khi A Chử về nhà ngoài ý muốn mất trí nhớ?
Tô Đường đột nhiên bổ não phong phú.
Hai tay cậu vỗ vào nhau, lẩm bẩm nói: "Đúng rồi, A Chử không thể nào không nhận ra mình được.
Mẹ có nói diện mạo mình không thay đổi nhiều, lần trước vô tình gặp lại bạn thời tiểu học vẫn nhận ra, A Chử nhất định phải thấy rõ mới đúng."
"Cho nên vừa nãy không phải A Chử không nhận ra, mà là đã hoàn toàn quên mất mình?"
Riêng Tô Đường chắc chắn mình không nhận sai người, ánh mắt của đối phương khiến cậu cảm nhận được người đó chính là Đồng Thịnh Chử.
Sau khi lấy cớ hoàn mỹ cho Đồng Thịnh Chử, Tô Đường bắt đầu đứng ngồi không yên.
Cậu muốn đi làm rõ nguyên nhân, bất kể là vì nhiệm vụ hay tình cảm thật sự, cậu phải điều tra cho ra bí mật trên người Đồng Thịnh Chử.
Theo bản năng Tô Đường loại bỏ nguyên nhân Đồng Thịnh Chử chủ động không nhận mặt cậu, từ sâu trong tâm cậu từ chối nghĩ đến loại khả năng này.
Tô Đường cũng không biết bao giờ Đồng Thịnh Chử sẽ rời khỏi khách sạn, chỉ biết đêm nay hắn ở đây cũng là cơ hội duy nhất cho cậu hành động.
Ban đêm yên tĩnh, thời điểm tất cả mọi người đều đang ngủ say, Tô Đường cố sức chống lại cơn buồn ngủ để đứng lên, đi vào nhà vệ sinh tạt nước lạnh cho tỉnh táo, đáng tiếc dưới khí trời mùa hè cũng không có công hiệu cho lắm.
Không còn cách nào khác, Tô Đường chỉ có thể mạnh bạo nhéo lên bắp đùi của mình.
Một cú này đau đến giật bắn người, triệt để tỉnh ngủ luôn.
Hành lang khách sạn u ám, ngọn đè lờ mờ, xung quanh yên tĩnh đáng sợ đến mức chỉ nghe được tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Tô Đường nắm di động và thẻ phòng run rẩy đi trên hành lang, nghi thần nghi quỷ mà nhìn ngó xung quanh rất sợ đột nhiên ở đâu nhảy ra một nữ quỷ đòi mạng.
Thang máy đã mở, Tô Đường đứng một mình bên trong nhìn cánh cửa khép lại, trong lòng bồn chồn không yên nhưng nghĩ đến Đồng Thịnh Chử, cậu cắn môi tự động viên mình đừng suy nghĩ lung tung, đưa tay ấn lên tầng cao nhất khách sạn.
Trong buồng thang máy im ắng, Tô Đường khẩn trương phát hiện có điểm kì lạ.
Thang máy hình như vẫn không nhúc nhích?
Khuôn mặt Tô Đường trắng xanh, mấy câu chuyện kinh dị trong khách sạn nháy mắt ồ ạt vào đầu cậu.
Tô Đường cả người run lập cập, khuôn mặt mếu máo khó coi, cưỡng ép mình lấy hết lòng dũng cảm ngẩng đầu nhìn.
Nút tầng vẫn chưa bấm?
Nhưng ban nãy cậu đã ấn vô rồi mà?
Tô Đường rùng mình lạnh sống lưng quay đầu xung quanh, đối mặt với góc thang bái lạy: "Nam mô A Di Đà Phật!"
Thành kính niệm mấy câu xong Tô Đường vươn tay đè lên tầng cao nhất một lần nữa.
Lần này thuận lợi đi lên, cậu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước mặt dày mày dạn đi lên, toàn bộ tâm tình đều đặt lên người Đồng Thịnh Chử hoàn toàn không rỗi hơi đánh giá xung quanh, lần này thang máy vừa mở cửa Tô Đường kinh ngạc phát hiện đây không phải loại phòng tổng thống như bình thường, mà chính xác là một khu vực tư nhân.
Ban nãy gặp phải nhóm vệ sĩ rất đông, vậy mà giờ ngay cả một người cũng không thấy, không lẽ đều đi nghỉ hết rồi? Tô Đường cũng không nghĩ sâu xa, chỉ cảm thấy mình thật may mắn liền cất bước ra ngoài.
Hành lang rộng mở được trang hoàng xa xỉ, hai bên bức tường đều được treo tranh vẽ, Tô Đường đảo mắt nhất thời kinh ngạc há to miệng đến mức nhét được một quả trứng vịt.
Đây đều là bút tích hàng thật á!!!
Thậm chí trong đó còn có một bức họa từng được đấu giá ở nước M lên đến hơn một tỉ, Tô Đường vừa nhìn thấy tin tức này còn sợ hãi kinh ngạc không thôi.
Đồng thời lúc đó cậu cũng có một ước mơ được tận mắt nhìn thấy nó, không ngờ rằng hôm nay nguyện vọng ấy đã được thực hiện.
Nhưng đây không phải trọng điểm.
Tô Đường khắc chế xúc động muốn nghiên cứu tìm tòi, đi về hướng cánh cửa duy nhất cuối hành lang.
Cánh cửa gắt gao đóng chặt, cậu mò mẫm hồi lâu cũng không nhìn thấy một khe hở nào, cũng không tìm ra tay nắm cửa để vặn.
Tô Đường nhíu mày đánh giá cánh cửa phiền toái này, cuối cùng nhìn bên vách tường phát hiện chỗ nhập mật khẩu.
"Mật khẩu gì đây?" Tô Đường lẩm bẩm sau đó linh quang chợt lóe: "Mặc kệ, thử một lần xem sao."
Tô Đường rất nhanh đè xuống vài con số, sau đó chờ mong đứng nhìn.
"Cạch"
Âm thanh mở khóa thành công vang lên, Tô Đường vui vẻ che miệng lại.
A Chử của cậu quả nhiên trước sau như một, dù cho mất trí nhớ thì mật khẩu vẫn là dãy số cũ.
Cũng may là hắn còn nhớ.
Sở dĩ Tô Đường biết được dãy số này là vì cậu cũng dùng một mật khẩu giống y như vậy.
Năm đó vì để củng cố quan hệ bạn bè, Tô Đường cảm thấy anh em thân thiết thì cái gì cũng phải giống nhau, bất kể quần áo giày dép, đến mật khẩu điện thoại cũng phải đặt giống nhau.
Cậu bày ra dáng vẻ tự kỷ không nói đạo lý bắt Đồng Thịnh Chử đổi giống mình, cuối cùng cũng có ngày phát huy tác dụng.
Tâm trí vui vẻ làm Tô Đường mất cảnh giác, cậu tùy tiện vươn tay đẩy cửa.
Không ngờ cửa vừa mới mở bên trong đột nhiên vươn ra một cánh tay hữu lực, bàn tay có chút quen thuộc chuẩn xác nắm chặt lấy Tô Đường, mạnh bạo lôi cậu vào trong phòng.
Tô Đường không kịp trách thoát, chỉ có thể sửng sốt bị cánh tay kia bắt lấy kéo đi.
"Thình thịch"
Cửa bị đóng lại, đồng thời thắt lưng Tô Đường bị cánh tay nóng hổi cường tráng khóa chặt, sau gáy cũng bị một bàn tay khác giữ lấy.
Xung quanh tối đen như mực không nhìn thấy rõ bên trong, Tô Đường bị đè ép lên đường, đối phương còn cẩn thận bảo vệ sau lưng và phần đầu của cậu nên không bị đụng đau, chỉ cảm thấy hơi sợ thôi.
"Này..."
Bị một người đàn ông mạnh mẽ đè ép vào tường, Tô Đường kinh hoảng mở miệng muốn nói chuyện, nhưng cậu còn chưa kịp thốt trọn vẹn một câu đã cảm nhận được hơi thở ấm nóng phun trên gò má, đôi môi cũng bị một vật mềm mại hung hăng ngậm lấy.
Đôi mắt thể không nhìn thấy rõ trong bóng tối nên xúc giác cùng thính giác dần trở nên nhạy cảm hơn.
Tô Đường có thể cảm nhận được rõ ràng cánh tay đặt bên hông mình ấm nóng đến cỡ nào, dùng sức đến cỡ nào, dường như siết chặt làm eo cậu muốn gãy ra làm đôi.
Đôi môi của hắn cũng vô cùng bá đạo cường thế, cậu nghe được tiếng thở dốc khiêu gợi mang theo hormone giống đực mạnh mẽ ngập tràn trong khoang mũi.
Tô Được hoảng hốt cả người như sắp bốc cháy.
Cậu bị một người đàn ông hôn môi, người đó còn đang dùng sức gặm cắn liếʍ ʍúŧ một cách đầy khao khát.
Tô Đường lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, ngốc lăng một hồi mới hoàn hồn muốn vươn tay đẩy đối phương ra, vừa nhúc nhích mới phát hiện hai tay mình từ khi nào đã bị hắn nắm lấy khóa chặt sau lưng.
Tô Đường sợ hãi run rẩy, cậu cố sức dùng lực nghiêng đầu tránh né cái hôn, nhưng đối phương không chỉ khống chế cơ thể cậu mà còn hé miệng ngậm lấy đôi môi của cậu tiếp tục day cắn khiến cậu không thể tránh thoát, cũng không có cách nào mở miệng nói chuyện, chỉ còn biết đáng thương phát ra thanh âm cự tuyệt nức nở.
"Ư ưm ưʍ." Buông tôi ra.
Nội tâm Tô Đường hò hét không ngừng.
Người nọ giống như nghe được tiếng lòng của Tô Đường, tạm thời dừng động tác.
Sau đó thân thể hắn chậm rãi áp sát đè lên cậu, tiếp tục hôn cắn đôi môi non mềm đáng thương không thể phản kháng của Tô Đường, rồi phát ra giọng nói trầm thấp gợi cảm mê người.
Hắn nói: "Bảo bối đừng nhúc nhích, tôi muốn em."
Đôi lời của tác giả:
Tô Đường: Bảo bối cái đầu cậu á!.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất