[Khoái Xuyên] Công Lược Cậu Nam Phụ Pháo Hôi Ấy
Chương 24
Rất khó để hình dung cảm giác lúc đó.
Giống như đứng trên núi cao, sau đó gieo mình xuống nước.
Cũng giống khi đi ngang qua một nơi nào đó, đột nhiên ngửi được một mùi hương hấp dẫn lạ kỳ.
Và giống như ánh mặt trời chiếu vào mắt khi tỉnh dậy trong buổi sớm hôm.
Dữ dội, kinh hỉ, như mới tỉnh lại từ trong cơn mơ.
Khó tả đến mức Doãn Hủ hồi lâu chẳng biết nói gì.
Cậu nhìn Úc Chỉ, Úc Chỉ cũng mỉm cười nhìn cậu.
Trong lòng nảy lên cảm giác yên bình theo năm tháng, Doãn Hủ không ngăn được nụ cười, cậu khẽ cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: "...... Đủ rồi."
Có thể nghe được câu này, ba năm vừa qua của cậu cũng không uổng phí, như vậy là đủ rồi.
Hôm nay cậu không yêu cầu gì hơn ngoài một câu như vậy, cậu thắng rồi.
Quyết tâm và kiên trì của cậu, hay đúng hơn là tình yêu cậu dành cho người này, đã thắng được hắn.
Một câu thắng, đồng nghĩa với Úc Chỉ đã nhận ra được sự chân thành và quyết tâm của cậu, cũng từ đáy lòng thừa nhận và tiếp thu.
Ba năm kiên trì, đổi lấy một câu nhận thua, thật sự là đủ rồi...
Úc Chỉ hơi nhướng mày, ngẩng đầu nhìn cậu. "Tiểu Hủ."
Doãn Hủ quay đi, hơi ngửa đầu, ánh đèn chiếu xuống, dường như có gì đó lóe sáng trong đôi mắt cậu.
Hai mắt Doãn Hủ ửng đỏ, chậm rãi cười nói: "Tiên sinh, thật ra mấy năm nay em vẫn luôn nghĩ đến anh."
Úc Chỉ yên lặng nhìn cậu, chờ cậu nói tiếp.
Doãn Hủ cũng theo mong muốn của hắn, chậm rãi nói: "Nhớ hình dáng anh, nhớ những lời anh nói những gì anh làm, nhớ... mọi thứ của anh."
Cậu khẽ cong môi, như là cảm thấy buồn cười: "Chắc anh không biết đâu, có rất nhiều lúc em còn rất hận anh."
Úc Chỉ hơi ngước mắt, trong lòng lại không thấy ngạc nhiên mấy.
Có lẽ là vì hắn đã nghĩ đến khả năng này từ rất lâu rồi.
Điều này rất bình thường.
Khi một người cố chấp với một điều, nhưng rồi vì nguyên nhân nào đó lại cầu mà không được, thì oán hận là một cảm xúc rất tự nhiên.
Ngay cả khi nguyên nhân này lại chính là điều người đó muốn.
"Em thường nghĩ đi nghĩ lại, vì sao anh phải cố chấp như vậy. Là do em không đủ đẹp, hay là tuổi không đủ trẻ, không hấp dẫn được anh? Anh có thể chấp nhận những người phụ nữ trẻ đó, không lý nào lại không thể chấp nhận em, hơn nữa anh chưa từng dùng lý do tính hướng để từ chối em, chứng tỏ anh cũng không thẳng đến vậy. Đúng chứ?"
"Một khi đã vậy rồi, vì sao anh còn không chấp nhận em? Em thậm chí còn đã dâng hết cả bản thân cho anh rồi."
Doãn Hủ khẽ cười thành tiếng, hơi cúi đầu xuống, nhìn cái bóng thấp thoáng của mình trên sàn nhà.
"Em còn tưởng tượng nếu anh không tốt như vậy thì hay rồi, không đối xử tốt với em, hoặc là đạo đức không cao đến thế thì em sẽ không thích anh, càng không nhớ anh mãi không quên được."
"Tự nghĩ xấu cho điều mình cầu mà không được, tự làm hỏng đi kỳ vọng của chính mình, có ích kỷ lố bịch không cơ chứ? Em đã từng rất ghét bản thân mình như vậy."
Úc Chỉ cảm thấy tách trà nóng đến bỏng tay, lại đặt xuống.
"Nhưng oán hận đến mấy cũng không làm giảm nỗi nhớ nhung. Mỗi khi nửa đêm mất ngủ, em đều nghĩ về anh, không nghĩ cụ thể chi tiết gì, chỉ đơn giản là nghĩ đến anh, nhớ về anh, hận không thể ngay lập tức đến bên cạnh anh."
"Đánh cược cái gì, yêu thích cái gì, em đều từ bỏ. Giống như trước đây, chỉ cần vẫn luôn ở bên cạnh anh, chỉ cần có thể nhìn đến anh, bảo vệ anh, là em đã thỏa mãn lắm rồi."
"Phấn đấu quên mình vì anh, nửa đêm thao thức cũng vì anh, lúc tỉnh lúc mơ đều nhớ đến anh..."
Doãn Hủ khẽ cười, giống như đang cười nhạo bản thân của khi ấy.
Đôi mắt Úc Chỉ hơi nheo lại, một tia đau lòng chợt lóe qua.
"Có lẽ lúc trước tôi không nên từ chối em." Như thế cậu sẽ không phải trải qua nỗi đau cầu mà không được.
Úc Chỉ không khỏi nghĩ lại, trước đây vì sao hắn cứ một mực từ chối cậu? Thứ cậu muốn, hắn cho cậu là được, chỉ cần cậu có thể thỏa mãn vui vẻ.
Chỉ tiếc là hắn đối với chuyện tình yêu tình báo cũng cái hiểu cái không, hắn đã từng không hiểu nổi sự kiên trì của Doãn Hủ, hiện giờ hắn lại không hiểu được sự cố chấp của chính mình.
Tình duyên một đời, là chuyện khủng khiếp đến vậy sao?
Hắn còn có nghìn năm vạn năm vô số năm, nhưng Doãn Hủ lại chỉ có ngắn ngủi mấy chục, mà hắn lại khiến cậu phải dành ra mấy năm chìm trong đau đớn tuyệt vọng.
Tim Úc Chỉ đập lỡ một nhịp.
Doãn Hủ lắc đầu, giọng nói dịu dàng ngoan ngoãn, không hề có chút cảm giác oán hận Úc Chỉ mới rồi.
"Không phải đâu tiên sinh, anh nên từ chối em mới đúng."
"Em từng nghĩ về rất nhiều lý do anh từ chối em."
"Chênh lệch tuổi tác, chênh lệnh kinh nghiệm, chênh lệch thân phận, tính cách cũng khác nhau... Rất nhiều, rất nhiều lý do."
"Nhưng cuối cùng em mới nhận ra, lý do đơn giản và cơ bản nhất, lại chỉ là một câu......"
"——Anh không thích em."
Nhịp tim của Úc Chỉ dừng lại, hắn ngước lên nhìn vào đôi mắt của Doãn Hủ, rõ ràng, trong sáng, tinh tường, giống như đẩy ra lớp sương mù dày đặc, cuối cùng nhìn thấy được một chút chân thật.
"Nói đúng hơn, anh không đủ thích em." Doãn Hủ nói tiếp. "Không đủ để làm anh liều lĩnh đánh cược tương lai."
Cậu hạ người xuống, nửa ngồi nửa quỳ bên chân Úc Chỉ, hai tay đặt trên chân hắn. Cậu ngước nhìn Úc Chỉ, ngữ khí nghiêm túc, ánh mắt chân thành.
"Cái giá phải trả cho việc thích em, đáp lại em lớn đến thế sao?"
Úc Chỉ không nói gì, cũng không biết đáp lại kiểu gì.
Có lớn không?
Nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Cũng may Doãn Hủ không thật sự muốn hỏi, cậu cười ấm áp, dù là thái độ hay vẻ mặt đều mang vẻ bình thản dịu dàng, không hề có nét cố chấp bén nhọn như cậu nói.
Cũng giống như bản thân Úc Chỉ.
Úc Chỉ rốt cuộc nhận ra sự thay đổi.
Trước kia Doãn Hủ sẽ không lãnh đạm ôn hòa như vậy, khi bị từ chối thì vừa hung dữ vừa khổ sở, sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt chất vấn, sẽ oán trách hắn bằng giọng điệu phẫn nộ.
Nhưng Doãn Hủ của hiện tại, cho dù đang kể lại những ý nghĩ và trải nghiệm của mình, cũng chỉ lặng lẽ và chậm rãi kể ra.
Dùng giọng điệu bình thản, nói ra những lời cố chấp.
Úc Chỉ nhắm mắt lại, tim đập rất nhanh.
Doãn Hủ tựa đầu lên chân Úc Chỉ, nhắm mắt chậm rãi nói: "Úc tiên sinh, em thích anh."
Úc Chỉ thở dài, hắn thấy được.
Hắn thấy được tình cảm của cậu, trong sáng mà nhẹ nhàng đến vậy.
Như vầng trăng sáng dịu dàng soi chiếu đêm khuya tĩnh mịch, cũng như dòng suối nhỏ chảy róc rách qua sỏi đá trên núi cao.
Có rất nhiều cách thích một người, người khác nhau sẽ có những lựa chọn khác nhau.
Mà bây giờ, Úc Chỉ thấy rõ cách Doãn Hủ thích một người.
——Khiến bản thân trở nên giống với đối phương.
Nếu như nói trước đây yêu thích của Doãn Hủ đối với hắn là phụ thuộc và an ủi, thì hiện tại yêu thích của Doãn Hủ lại trong sạch và thuần khiết.
Từ lâu cậu đã không còn cần sự an ủi, cũng không cần phải dựa dẫm vào người khác, bởi vì chính cậu đã từ một người nhận trở thành một người cho.
Sự dịu dàng cậu từng nhận được từ Úc Chỉ, dần dần được cậu tặng cho những người xung quanh.
Một người sẽ trở nên hạnh phúc khi được yêu thương, và đến khi người đó học được cách yêu người khác, thì người đó trưởng thành.
Mà hiện tại, Doãn Hủ đã trưởng thành vẫn nói: "Em thích anh."
Không phải yêu, mà là thích.
Với gia đình cũng có thể nói yêu, nhưng chỉ với người khiến mình rung động mới có thể nói thích.
Một câu thích này, là mấy năm lắng đọng của thanh niên, bị thời gian mài giũa, gió thổi sóng cuốn cũng không biến mất, ngược lại càng trở nên chân thành hơn.
Thanh niên tựa ở trên đùi hắn vẫn chậm rãi nói.
"Tiên sinh, chắc anh không biết đâu, có một khoảng thời gian rất dài sau khi rời khỏi anh, em luôn cảm thấy sợ hãi."
Úc Chỉ trải qua chấn động mới rồi giờ đã bình tĩnh lại không ít, chậm rãi đáp lại: "Em sợ cái gì?"
"Anh làm em sợ." Giọng điệu thanh niên có chút giận, không giống như phẫn nộ mà giống như đang hờn dỗi hơn.
Vẻ mặt Úc Chỉ dịu dàng, khóe môi hơi cong, buồn cười nói: "Sao tôi lại làm em sợ rồi?"
"Thì đó." Doãn Hủ bướng bỉnh nói. "Trước khi đi, anh bảo em thích anh thực ra chỉ là vì lo lắng không có chốn về, với cả khát vọng được an ủi."
"Anh còn bảo chờ mấy năm, có lẽ cũng không cần phải mấy năm, em sẽ tự thấy bản thân sai lầm, sẽ thu lại hoặc là thay đổi tình cảm của mình, sẽ gặp được một người tốt hơn, có thể thật sự khiến em rung động."
Úc Chỉ thật sự đã từng nghĩ như vậy, không ngờ Doãn Hủ lại vẫn kiên trì đến giờ, chưa từng thay lòng đổi dạ, điều này nằm ngoài dự đoán của hắn.
Mặt Doãn Hủ áp vào chân Úc Chỉ, qua lớp quần hơi mỏng cũng có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của đối phương.
"Lúc đó em sợ lắm, sợ rằng anh nói đúng, dù sao anh cũng khôn ngoan và có nhiều kinh nghiệm vậy mà, từng trải qua rất nhiều thứ em chưa từng biết, lời anh nói làm sao mà sai được."
"Có một đợt em rất sợ phải kết bạn, sợ rằng thật sự sẽ có một ngày một người không quen biết nào đó tự dưng chạy ra, khiến em khó hiểu mà rung động, phủ nhận tình cảm em dành cho anh."
Doãn Hủ cảm thấy buồn cười, mặt mày không khỏi cong cong.
Úc Chỉ cũng không nhịn được nhếch môi, nhẹ nhàng buông xuống một câu. "Ngốc quá."
Đúng, ngốc thật đấy, nhưng được một người vậy yêu thích, hắn phải may mắn cỡ nào, chính là sự dịu dàng quyến luyến theo thời gian.
"Sau đó, em dần dần phát hiện ra người như vậy không tồn tại."
"Dù là chủ động hay bị động, em cũng quen biết rất nhiều người, nhưng đều không phải là anh, họ chưa từng khiến em thấy rung động."
Cũng không phải là họ không đủ tốt, thật ra cậu cũng gặp không ít người tài giỏi, trong đó cũng có người có hảo cảm hoặc từng theo đuổi cậu, nhưng cậu đều không có cảm giác.
Giống như một khi đã nhìn thấy biển cả bao la, sẽ không dừng bước chân vì một con sông nữa.
"Em chỉ thích mình anh." Cũng chỉ yêu mình anh.
"Vậy nên em sẵn sàng thỏa hiệp vì anh."
Doãn Hủ ngẩng đầu, nắm lấy tay Úc Chỉ, hai tay chắp lại như một lời hứa, giương mắt lên nghiêm túc nhìn Úc Chỉ.
"Em thích anh, cho nên em sẵn sàng chờ đến ngày anh cũng đủ thích em. Chờ đến một ngày anh không phải vì thương hại hay ước định, mà là chân chính thật lòng muốn ở bên em."
Em xem đến non cao biển rộng, nhìn đến tuyết trong mây trắng, đi qua sa mạc hoang vu, từng có thành công, cũng từng nếm mùi thất bại, quen biết không ít người, cũng có vài ba người bạn tốt.
Nhưng chợt nhìn lại, chỉ có anh mới có thể cho em yên lòng.
Em từ muôn sông nghìn núi đi tới, trú ngụ trong trái tim anh, chờ đợi một ngày nó lặng lẽ mở ra.
Sau đó...
Chấp nhận em.
Giống như đứng trên núi cao, sau đó gieo mình xuống nước.
Cũng giống khi đi ngang qua một nơi nào đó, đột nhiên ngửi được một mùi hương hấp dẫn lạ kỳ.
Và giống như ánh mặt trời chiếu vào mắt khi tỉnh dậy trong buổi sớm hôm.
Dữ dội, kinh hỉ, như mới tỉnh lại từ trong cơn mơ.
Khó tả đến mức Doãn Hủ hồi lâu chẳng biết nói gì.
Cậu nhìn Úc Chỉ, Úc Chỉ cũng mỉm cười nhìn cậu.
Trong lòng nảy lên cảm giác yên bình theo năm tháng, Doãn Hủ không ngăn được nụ cười, cậu khẽ cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: "...... Đủ rồi."
Có thể nghe được câu này, ba năm vừa qua của cậu cũng không uổng phí, như vậy là đủ rồi.
Hôm nay cậu không yêu cầu gì hơn ngoài một câu như vậy, cậu thắng rồi.
Quyết tâm và kiên trì của cậu, hay đúng hơn là tình yêu cậu dành cho người này, đã thắng được hắn.
Một câu thắng, đồng nghĩa với Úc Chỉ đã nhận ra được sự chân thành và quyết tâm của cậu, cũng từ đáy lòng thừa nhận và tiếp thu.
Ba năm kiên trì, đổi lấy một câu nhận thua, thật sự là đủ rồi...
Úc Chỉ hơi nhướng mày, ngẩng đầu nhìn cậu. "Tiểu Hủ."
Doãn Hủ quay đi, hơi ngửa đầu, ánh đèn chiếu xuống, dường như có gì đó lóe sáng trong đôi mắt cậu.
Hai mắt Doãn Hủ ửng đỏ, chậm rãi cười nói: "Tiên sinh, thật ra mấy năm nay em vẫn luôn nghĩ đến anh."
Úc Chỉ yên lặng nhìn cậu, chờ cậu nói tiếp.
Doãn Hủ cũng theo mong muốn của hắn, chậm rãi nói: "Nhớ hình dáng anh, nhớ những lời anh nói những gì anh làm, nhớ... mọi thứ của anh."
Cậu khẽ cong môi, như là cảm thấy buồn cười: "Chắc anh không biết đâu, có rất nhiều lúc em còn rất hận anh."
Úc Chỉ hơi ngước mắt, trong lòng lại không thấy ngạc nhiên mấy.
Có lẽ là vì hắn đã nghĩ đến khả năng này từ rất lâu rồi.
Điều này rất bình thường.
Khi một người cố chấp với một điều, nhưng rồi vì nguyên nhân nào đó lại cầu mà không được, thì oán hận là một cảm xúc rất tự nhiên.
Ngay cả khi nguyên nhân này lại chính là điều người đó muốn.
"Em thường nghĩ đi nghĩ lại, vì sao anh phải cố chấp như vậy. Là do em không đủ đẹp, hay là tuổi không đủ trẻ, không hấp dẫn được anh? Anh có thể chấp nhận những người phụ nữ trẻ đó, không lý nào lại không thể chấp nhận em, hơn nữa anh chưa từng dùng lý do tính hướng để từ chối em, chứng tỏ anh cũng không thẳng đến vậy. Đúng chứ?"
"Một khi đã vậy rồi, vì sao anh còn không chấp nhận em? Em thậm chí còn đã dâng hết cả bản thân cho anh rồi."
Doãn Hủ khẽ cười thành tiếng, hơi cúi đầu xuống, nhìn cái bóng thấp thoáng của mình trên sàn nhà.
"Em còn tưởng tượng nếu anh không tốt như vậy thì hay rồi, không đối xử tốt với em, hoặc là đạo đức không cao đến thế thì em sẽ không thích anh, càng không nhớ anh mãi không quên được."
"Tự nghĩ xấu cho điều mình cầu mà không được, tự làm hỏng đi kỳ vọng của chính mình, có ích kỷ lố bịch không cơ chứ? Em đã từng rất ghét bản thân mình như vậy."
Úc Chỉ cảm thấy tách trà nóng đến bỏng tay, lại đặt xuống.
"Nhưng oán hận đến mấy cũng không làm giảm nỗi nhớ nhung. Mỗi khi nửa đêm mất ngủ, em đều nghĩ về anh, không nghĩ cụ thể chi tiết gì, chỉ đơn giản là nghĩ đến anh, nhớ về anh, hận không thể ngay lập tức đến bên cạnh anh."
"Đánh cược cái gì, yêu thích cái gì, em đều từ bỏ. Giống như trước đây, chỉ cần vẫn luôn ở bên cạnh anh, chỉ cần có thể nhìn đến anh, bảo vệ anh, là em đã thỏa mãn lắm rồi."
"Phấn đấu quên mình vì anh, nửa đêm thao thức cũng vì anh, lúc tỉnh lúc mơ đều nhớ đến anh..."
Doãn Hủ khẽ cười, giống như đang cười nhạo bản thân của khi ấy.
Đôi mắt Úc Chỉ hơi nheo lại, một tia đau lòng chợt lóe qua.
"Có lẽ lúc trước tôi không nên từ chối em." Như thế cậu sẽ không phải trải qua nỗi đau cầu mà không được.
Úc Chỉ không khỏi nghĩ lại, trước đây vì sao hắn cứ một mực từ chối cậu? Thứ cậu muốn, hắn cho cậu là được, chỉ cần cậu có thể thỏa mãn vui vẻ.
Chỉ tiếc là hắn đối với chuyện tình yêu tình báo cũng cái hiểu cái không, hắn đã từng không hiểu nổi sự kiên trì của Doãn Hủ, hiện giờ hắn lại không hiểu được sự cố chấp của chính mình.
Tình duyên một đời, là chuyện khủng khiếp đến vậy sao?
Hắn còn có nghìn năm vạn năm vô số năm, nhưng Doãn Hủ lại chỉ có ngắn ngủi mấy chục, mà hắn lại khiến cậu phải dành ra mấy năm chìm trong đau đớn tuyệt vọng.
Tim Úc Chỉ đập lỡ một nhịp.
Doãn Hủ lắc đầu, giọng nói dịu dàng ngoan ngoãn, không hề có chút cảm giác oán hận Úc Chỉ mới rồi.
"Không phải đâu tiên sinh, anh nên từ chối em mới đúng."
"Em từng nghĩ về rất nhiều lý do anh từ chối em."
"Chênh lệch tuổi tác, chênh lệnh kinh nghiệm, chênh lệch thân phận, tính cách cũng khác nhau... Rất nhiều, rất nhiều lý do."
"Nhưng cuối cùng em mới nhận ra, lý do đơn giản và cơ bản nhất, lại chỉ là một câu......"
"——Anh không thích em."
Nhịp tim của Úc Chỉ dừng lại, hắn ngước lên nhìn vào đôi mắt của Doãn Hủ, rõ ràng, trong sáng, tinh tường, giống như đẩy ra lớp sương mù dày đặc, cuối cùng nhìn thấy được một chút chân thật.
"Nói đúng hơn, anh không đủ thích em." Doãn Hủ nói tiếp. "Không đủ để làm anh liều lĩnh đánh cược tương lai."
Cậu hạ người xuống, nửa ngồi nửa quỳ bên chân Úc Chỉ, hai tay đặt trên chân hắn. Cậu ngước nhìn Úc Chỉ, ngữ khí nghiêm túc, ánh mắt chân thành.
"Cái giá phải trả cho việc thích em, đáp lại em lớn đến thế sao?"
Úc Chỉ không nói gì, cũng không biết đáp lại kiểu gì.
Có lớn không?
Nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Cũng may Doãn Hủ không thật sự muốn hỏi, cậu cười ấm áp, dù là thái độ hay vẻ mặt đều mang vẻ bình thản dịu dàng, không hề có nét cố chấp bén nhọn như cậu nói.
Cũng giống như bản thân Úc Chỉ.
Úc Chỉ rốt cuộc nhận ra sự thay đổi.
Trước kia Doãn Hủ sẽ không lãnh đạm ôn hòa như vậy, khi bị từ chối thì vừa hung dữ vừa khổ sở, sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt chất vấn, sẽ oán trách hắn bằng giọng điệu phẫn nộ.
Nhưng Doãn Hủ của hiện tại, cho dù đang kể lại những ý nghĩ và trải nghiệm của mình, cũng chỉ lặng lẽ và chậm rãi kể ra.
Dùng giọng điệu bình thản, nói ra những lời cố chấp.
Úc Chỉ nhắm mắt lại, tim đập rất nhanh.
Doãn Hủ tựa đầu lên chân Úc Chỉ, nhắm mắt chậm rãi nói: "Úc tiên sinh, em thích anh."
Úc Chỉ thở dài, hắn thấy được.
Hắn thấy được tình cảm của cậu, trong sáng mà nhẹ nhàng đến vậy.
Như vầng trăng sáng dịu dàng soi chiếu đêm khuya tĩnh mịch, cũng như dòng suối nhỏ chảy róc rách qua sỏi đá trên núi cao.
Có rất nhiều cách thích một người, người khác nhau sẽ có những lựa chọn khác nhau.
Mà bây giờ, Úc Chỉ thấy rõ cách Doãn Hủ thích một người.
——Khiến bản thân trở nên giống với đối phương.
Nếu như nói trước đây yêu thích của Doãn Hủ đối với hắn là phụ thuộc và an ủi, thì hiện tại yêu thích của Doãn Hủ lại trong sạch và thuần khiết.
Từ lâu cậu đã không còn cần sự an ủi, cũng không cần phải dựa dẫm vào người khác, bởi vì chính cậu đã từ một người nhận trở thành một người cho.
Sự dịu dàng cậu từng nhận được từ Úc Chỉ, dần dần được cậu tặng cho những người xung quanh.
Một người sẽ trở nên hạnh phúc khi được yêu thương, và đến khi người đó học được cách yêu người khác, thì người đó trưởng thành.
Mà hiện tại, Doãn Hủ đã trưởng thành vẫn nói: "Em thích anh."
Không phải yêu, mà là thích.
Với gia đình cũng có thể nói yêu, nhưng chỉ với người khiến mình rung động mới có thể nói thích.
Một câu thích này, là mấy năm lắng đọng của thanh niên, bị thời gian mài giũa, gió thổi sóng cuốn cũng không biến mất, ngược lại càng trở nên chân thành hơn.
Thanh niên tựa ở trên đùi hắn vẫn chậm rãi nói.
"Tiên sinh, chắc anh không biết đâu, có một khoảng thời gian rất dài sau khi rời khỏi anh, em luôn cảm thấy sợ hãi."
Úc Chỉ trải qua chấn động mới rồi giờ đã bình tĩnh lại không ít, chậm rãi đáp lại: "Em sợ cái gì?"
"Anh làm em sợ." Giọng điệu thanh niên có chút giận, không giống như phẫn nộ mà giống như đang hờn dỗi hơn.
Vẻ mặt Úc Chỉ dịu dàng, khóe môi hơi cong, buồn cười nói: "Sao tôi lại làm em sợ rồi?"
"Thì đó." Doãn Hủ bướng bỉnh nói. "Trước khi đi, anh bảo em thích anh thực ra chỉ là vì lo lắng không có chốn về, với cả khát vọng được an ủi."
"Anh còn bảo chờ mấy năm, có lẽ cũng không cần phải mấy năm, em sẽ tự thấy bản thân sai lầm, sẽ thu lại hoặc là thay đổi tình cảm của mình, sẽ gặp được một người tốt hơn, có thể thật sự khiến em rung động."
Úc Chỉ thật sự đã từng nghĩ như vậy, không ngờ Doãn Hủ lại vẫn kiên trì đến giờ, chưa từng thay lòng đổi dạ, điều này nằm ngoài dự đoán của hắn.
Mặt Doãn Hủ áp vào chân Úc Chỉ, qua lớp quần hơi mỏng cũng có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của đối phương.
"Lúc đó em sợ lắm, sợ rằng anh nói đúng, dù sao anh cũng khôn ngoan và có nhiều kinh nghiệm vậy mà, từng trải qua rất nhiều thứ em chưa từng biết, lời anh nói làm sao mà sai được."
"Có một đợt em rất sợ phải kết bạn, sợ rằng thật sự sẽ có một ngày một người không quen biết nào đó tự dưng chạy ra, khiến em khó hiểu mà rung động, phủ nhận tình cảm em dành cho anh."
Doãn Hủ cảm thấy buồn cười, mặt mày không khỏi cong cong.
Úc Chỉ cũng không nhịn được nhếch môi, nhẹ nhàng buông xuống một câu. "Ngốc quá."
Đúng, ngốc thật đấy, nhưng được một người vậy yêu thích, hắn phải may mắn cỡ nào, chính là sự dịu dàng quyến luyến theo thời gian.
"Sau đó, em dần dần phát hiện ra người như vậy không tồn tại."
"Dù là chủ động hay bị động, em cũng quen biết rất nhiều người, nhưng đều không phải là anh, họ chưa từng khiến em thấy rung động."
Cũng không phải là họ không đủ tốt, thật ra cậu cũng gặp không ít người tài giỏi, trong đó cũng có người có hảo cảm hoặc từng theo đuổi cậu, nhưng cậu đều không có cảm giác.
Giống như một khi đã nhìn thấy biển cả bao la, sẽ không dừng bước chân vì một con sông nữa.
"Em chỉ thích mình anh." Cũng chỉ yêu mình anh.
"Vậy nên em sẵn sàng thỏa hiệp vì anh."
Doãn Hủ ngẩng đầu, nắm lấy tay Úc Chỉ, hai tay chắp lại như một lời hứa, giương mắt lên nghiêm túc nhìn Úc Chỉ.
"Em thích anh, cho nên em sẵn sàng chờ đến ngày anh cũng đủ thích em. Chờ đến một ngày anh không phải vì thương hại hay ước định, mà là chân chính thật lòng muốn ở bên em."
Em xem đến non cao biển rộng, nhìn đến tuyết trong mây trắng, đi qua sa mạc hoang vu, từng có thành công, cũng từng nếm mùi thất bại, quen biết không ít người, cũng có vài ba người bạn tốt.
Nhưng chợt nhìn lại, chỉ có anh mới có thể cho em yên lòng.
Em từ muôn sông nghìn núi đi tới, trú ngụ trong trái tim anh, chờ đợi một ngày nó lặng lẽ mở ra.
Sau đó...
Chấp nhận em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất