Đại Thúc Thượng Ngộ Lang Phần 1
Chương 44
Chương 80
“Vậy cậu không định nói cho cô ấy biết sao ?” Trong ấn tượng của nam nhân, Thư Diệu cũng không phải là người lập dị, nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc của Thư Diệu, nam nhân cũng trở nên hết sức chăm chú, Thư Diệu lần này đối với người kia tuyệt đối là chân thật, bằng vào hiểu biết của hắn về Thư Diệu, điểm ấy khẳng định không sai được.
“Tôi có thể nói sao ?” Hắc mâu của Thư Diệu nhìn thẳng vào trong mắt nam nhân, đôi mắt đen đen sáng lạn ấy khiến người khác trộm nhìn vài lần.
“Vì sao không thể nói ?” Câu nói của Thư Diệu khiến nam nhân nở nụ cười, “Nếu cậu thật sự yêu cô ấy, vậy nhất định phải nói, bỏ lỡ không chừng cả đời cũng sẽ không có cơ hội, thật đó.” Nam nhân còn thật sự chia sẻ, hắn cùng Tâm Nghi cũng từng như thế….
Nghĩ đến Tâm Nghi, hắn mới nhớ Tâm Nghi gần đây chưa từng trò chuyện cùng hắn, tuy rằng cùng ở dưới một mái nhà, bởi gì thời gian đi làm sai biệt, mặt cũng ít gặp. Nam nhân thất thần nghĩ, không yên lòng ăn uống thứ gì đó.
“Mộ Thiên, anh sao vậy ?” Thư Diệu cũng phát hiện nam nhân thất thần, để ý đến tình tự của nam nhân, lòng bàn tay bao lấy mu bàn tay nam nhân, “Tôi lo lắng rằng người đó biết sẽ chán ghét tôi, sẽ bài xích tôi, tôi lo lắng về sau ngay cả bạn bè cũng không thể, anh nói tôi phải làm sao bây giờ ?” Anh thực thành khẩn, trong mắt ánh lên vài tia thương cảm.
Nam nhân mềm lòng, bắt lấy tay anh, an ủi nói : “Sao lại vậy được, chỉ cần cậu chân thành nói cho cô ấy, cậu thực yêu cô ấy, lời trong lòng đều nói ra, tôi tin tưởng bằng mị lực của cậu, cô ấy nhất định sẽ tiếp nhận cậu !”
“Nhưng là không giống vậy, thật sự là không giống nhau…”
“Rốt cục có cái gì không thể nói sao ? Cậu nói ra đi, có lẽ tôi sẽ giúp được cậu !” Nam nhân thực nhiệt tình, Thư Diệu từng giúp hắn, hiện tại Thư Diệu lại trong tình trạng hoang mang, bản thân có thể giúp Thư Diệu giải quyết vấn đề, tuy rằng hắn không thể trợ giúp Thư Diệu chuyện làm ăn, nhưng là chuyện cuộc sống, nếu hắn có đủ khả năng, hắn liền nhất định trợ giúp.
“Người tôi thích, là một người đàn ông.” Thư Diệu để ý đến biểu tình của nam nhân, phát hiện nam nhân nhíu mi, anh lập tức bổ sung, “Mộ Thiên, anh sẽ không bởi vì như vậy mà chán ghét tôi chứ ? ĐÚng không ? Anh cũng biết là tôi không phải thích đàn ông, chỉ là người này với tôi mà nói thực đặc biệt.”
“Ừm.” Nam nhân gật gật đầu, phát hiện vẻ mặt Thư Diệu cô đơn, hắn lộ ra nụ cười an ủi. “Tôi sẽ không vì chuyện cậu thích đàn ông mà không làm bạn với cậu, yên tâm đi.”
Nụ cười thản nhiên của nam nhân khiến Thư Diệu cảm giác được thực ấm áp, giống như được cổ vũ, hai tay anh nhẹ nhàng ôm lấy tay nam nhân, đôi mắt đen chăm chú vào hai mắt nam nhân, thấp giọng mở miệng : “Tốt lắm, Mộ Thiên à, kỳ thật người tôi thích chính là…”
Một bồi bàn bê một ly rượu đỏ lại đây, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người : “Xin tiên sinh thứ lỗi, quấy rầy hai vị một chút, vị tiên sinh bên kia nhờ tôi mang rượu đỏ đến đây, nói là mời hai vị.”
Theo hướng mà bồi bàn chỉ, nam nhân thấy một người không nên xuất hiện ở đây….
Một mái tóc đen dài quá lỗ tai, xõa tung lại tự nhiên, đôi mắt nâu nhạt lẳng lặng nhìn phía bên này, sóng mũi cao cùng với đôi môi hàm chứa nụ cười yếu ớt, gương mặt tinh xảo, tỉ lệ hoàn mỹ, vô tình vô ý khiến người khác nhộn nhạo, người nọ hướng về phía Thư Diệu cùng nam nhân gật đầu, sau đó liền cùng người đi cùng trò chuyện.
Chươgn 81
“Người kia không phải là Nhiên Nghị sao ?” Nam nhân cẩn thận tính, bản thân cũng đã năm năm không gặp Nhiên Nghị, cảm thấy được hiện giờ Nhiên Nghị bộ dạng càng anh tuấn, mái tóc vàng tuổi thiếu niên giờ đã nhuộm lại màu đen.
“Tiểu tử này không phải nói cuối tuần mới về sao ? Sao lại về đột ngột như vậy.” Thư Diệu nhíu mày, không nghĩ đến Nhiên Nghị trở về nhanh đến vậy, anh ngẩng đầu, nói với nam nhân, “Mộ Thiên, anh chờ tôi một chút, tôi đi qua nói vài câu.”
Nam nhân gật đầu, Thư Diệu đi đến đón tiếp, rất nhanh trở về cạnh nam nhân, hai người đơn giản hàn huyên vài câu, Nhiên Nghị ngẫu nhiên hướng đầu về phía bên này, nam nhân cũng nhận thấy được, ánh mắt gặp nhau đành phải mỉm cười đáp lại, nhưng hắn cảm thấy Nhiên Nghị tựa hồ có chút coi thường hắn.
Nhiên Nghị hình như là đang nhìn… Thư Diệu…
“Tôi… tôi no rôi.” Nam nhân dùng khăn tay lau lau miệng, nuốt thức ăn xuống, thời gian không còn sớm, hắn cũng nên đi về, miễn cho Vĩnh Trình phát giận.
“Đúng rồi, Mộ Thiên.” Thư Diệu còn nghiêm túc nhìn nam nhân, “Lời vừa mới rồi, tôi còn chưa nói xong, tôi đã nghĩ rất nhiều lần, tôi quyết định là vẫn phải nói cho anh, bởi vì người tôi thích….”
“Tôi không đánh nhiễu hai người nói chuyện phiếm chứ ?” Thanh âm của Nhiên Nghị xen vào, cường ngạnh cắt ngang lời thổ lộ của Thư Diệu, Thư Diệu bất mãn nhìn về phía y.
Nhiên Nghị để cho bồi bàn đưa ghế đến, tự mình ngồi xuống. Y vừa giải quyết xong mấy lão già kia, tiễn khách xong liền đi lại đây, lúc y không có ở đây, Thư Diệu cùng Lâm Mộ Thiên thường xuyên như vậy sao ? Y nhịn không được nhìn thoáng qua nam nhân thoạt nhìn làn da thực khỏe mạnh.
Nam nhân lại cảm thấy được ánh mắt Nhiên Nghị đang theo dõi mình.
“Cậu… xin chào, đã lâu không gặp.” Nam nhân lễ phép gật đầu với Nhiên Nghị, hắn không xác định Nhiên Nghị hiện giờ công thành toại có còn nhớ đến mình hay không.
Nhiên Nghị liếc mắt nhìn nam nhân một cái, rồi quay qua nói với Thư Diệu : “Cậu cũng đừng bực bội, tôi lần này trở về trước tiên không phải là vì chuyện của cậu, mấy lão già vừa rồi đều là đồng sự của ba tôi, đều là mấy tay nghị viên trọng yếu, bọn họ chắc chắn với tôi, vấn đề của công ty cậu, tôi nói một câu là có thể giải quyết, cậu còn bực tức cái gì.”
Nụ cười của nam nhân cứng ngắc ở trên mặt, Nhiên Nghị dường như… căn bản không đáp lại ý tứ của hắn, chỉ lo cùng Thư Diệu trò chuyện. “Có chuyện gì chúng ta hôm nào nói sau, tôi đưa Mộ Thiên về nhà trước, cậu cũng vừa về đến, hai ngày sau tôi đưa cậu đi dạo, hôm nay cứ về nghỉ ngơi đi.” Thư Diệu có lên nói với Nhiên Nghị vài câu, liền vội vã muốn dẫn nam nhân rời đi.
“Lần sau gặp lại.” Nam nhân vẫn là rất lễ phép gật đầu tạm biệt, Nhiên Nghị từ đầu đến đuôi cũng không để ý đến hắn, nam nhân cảm thấy được đại nam hài thường xuyên đi theo mình gọi to “đại thúc”, “đại thúc”, trong ba năm này đã biến thành đại nam nhân chân chính, không những thế mà còn là một nam nhân vĩ đại có địa vị, gia thế.
Thư Diệu đưa nam nhân đến dưới lầu, nói muốn uống chén trà, nam nhân từ chối không được, trong lòng lại lo lắng sợ hãi cùng Thư Diệu vào trong thang máy, lúc mở cửa, tay nam nhân run rẩy kịch liệt, vài lần cũng chưa tra khóa vào được, Thư Diệu kiên nhẫn ở bên cạnh chờ đợi nam nhân mở cửa.
Trong nhà im lặng không người, Tâm Nghi cùng Vĩnh Trình giống như đều đi ra ngoài, lúc này mới khiến nam nhân biến mất dòng mồ hôi lạnh trên trán, cũng may không ở nhà, nếu gặp nhau, liền phiền toái…. Đăng bởi: admin
“Vậy cậu không định nói cho cô ấy biết sao ?” Trong ấn tượng của nam nhân, Thư Diệu cũng không phải là người lập dị, nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc của Thư Diệu, nam nhân cũng trở nên hết sức chăm chú, Thư Diệu lần này đối với người kia tuyệt đối là chân thật, bằng vào hiểu biết của hắn về Thư Diệu, điểm ấy khẳng định không sai được.
“Tôi có thể nói sao ?” Hắc mâu của Thư Diệu nhìn thẳng vào trong mắt nam nhân, đôi mắt đen đen sáng lạn ấy khiến người khác trộm nhìn vài lần.
“Vì sao không thể nói ?” Câu nói của Thư Diệu khiến nam nhân nở nụ cười, “Nếu cậu thật sự yêu cô ấy, vậy nhất định phải nói, bỏ lỡ không chừng cả đời cũng sẽ không có cơ hội, thật đó.” Nam nhân còn thật sự chia sẻ, hắn cùng Tâm Nghi cũng từng như thế….
Nghĩ đến Tâm Nghi, hắn mới nhớ Tâm Nghi gần đây chưa từng trò chuyện cùng hắn, tuy rằng cùng ở dưới một mái nhà, bởi gì thời gian đi làm sai biệt, mặt cũng ít gặp. Nam nhân thất thần nghĩ, không yên lòng ăn uống thứ gì đó.
“Mộ Thiên, anh sao vậy ?” Thư Diệu cũng phát hiện nam nhân thất thần, để ý đến tình tự của nam nhân, lòng bàn tay bao lấy mu bàn tay nam nhân, “Tôi lo lắng rằng người đó biết sẽ chán ghét tôi, sẽ bài xích tôi, tôi lo lắng về sau ngay cả bạn bè cũng không thể, anh nói tôi phải làm sao bây giờ ?” Anh thực thành khẩn, trong mắt ánh lên vài tia thương cảm.
Nam nhân mềm lòng, bắt lấy tay anh, an ủi nói : “Sao lại vậy được, chỉ cần cậu chân thành nói cho cô ấy, cậu thực yêu cô ấy, lời trong lòng đều nói ra, tôi tin tưởng bằng mị lực của cậu, cô ấy nhất định sẽ tiếp nhận cậu !”
“Nhưng là không giống vậy, thật sự là không giống nhau…”
“Rốt cục có cái gì không thể nói sao ? Cậu nói ra đi, có lẽ tôi sẽ giúp được cậu !” Nam nhân thực nhiệt tình, Thư Diệu từng giúp hắn, hiện tại Thư Diệu lại trong tình trạng hoang mang, bản thân có thể giúp Thư Diệu giải quyết vấn đề, tuy rằng hắn không thể trợ giúp Thư Diệu chuyện làm ăn, nhưng là chuyện cuộc sống, nếu hắn có đủ khả năng, hắn liền nhất định trợ giúp.
“Người tôi thích, là một người đàn ông.” Thư Diệu để ý đến biểu tình của nam nhân, phát hiện nam nhân nhíu mi, anh lập tức bổ sung, “Mộ Thiên, anh sẽ không bởi vì như vậy mà chán ghét tôi chứ ? ĐÚng không ? Anh cũng biết là tôi không phải thích đàn ông, chỉ là người này với tôi mà nói thực đặc biệt.”
“Ừm.” Nam nhân gật gật đầu, phát hiện vẻ mặt Thư Diệu cô đơn, hắn lộ ra nụ cười an ủi. “Tôi sẽ không vì chuyện cậu thích đàn ông mà không làm bạn với cậu, yên tâm đi.”
Nụ cười thản nhiên của nam nhân khiến Thư Diệu cảm giác được thực ấm áp, giống như được cổ vũ, hai tay anh nhẹ nhàng ôm lấy tay nam nhân, đôi mắt đen chăm chú vào hai mắt nam nhân, thấp giọng mở miệng : “Tốt lắm, Mộ Thiên à, kỳ thật người tôi thích chính là…”
Một bồi bàn bê một ly rượu đỏ lại đây, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người : “Xin tiên sinh thứ lỗi, quấy rầy hai vị một chút, vị tiên sinh bên kia nhờ tôi mang rượu đỏ đến đây, nói là mời hai vị.”
Theo hướng mà bồi bàn chỉ, nam nhân thấy một người không nên xuất hiện ở đây….
Một mái tóc đen dài quá lỗ tai, xõa tung lại tự nhiên, đôi mắt nâu nhạt lẳng lặng nhìn phía bên này, sóng mũi cao cùng với đôi môi hàm chứa nụ cười yếu ớt, gương mặt tinh xảo, tỉ lệ hoàn mỹ, vô tình vô ý khiến người khác nhộn nhạo, người nọ hướng về phía Thư Diệu cùng nam nhân gật đầu, sau đó liền cùng người đi cùng trò chuyện.
Chươgn 81
“Người kia không phải là Nhiên Nghị sao ?” Nam nhân cẩn thận tính, bản thân cũng đã năm năm không gặp Nhiên Nghị, cảm thấy được hiện giờ Nhiên Nghị bộ dạng càng anh tuấn, mái tóc vàng tuổi thiếu niên giờ đã nhuộm lại màu đen.
“Tiểu tử này không phải nói cuối tuần mới về sao ? Sao lại về đột ngột như vậy.” Thư Diệu nhíu mày, không nghĩ đến Nhiên Nghị trở về nhanh đến vậy, anh ngẩng đầu, nói với nam nhân, “Mộ Thiên, anh chờ tôi một chút, tôi đi qua nói vài câu.”
Nam nhân gật đầu, Thư Diệu đi đến đón tiếp, rất nhanh trở về cạnh nam nhân, hai người đơn giản hàn huyên vài câu, Nhiên Nghị ngẫu nhiên hướng đầu về phía bên này, nam nhân cũng nhận thấy được, ánh mắt gặp nhau đành phải mỉm cười đáp lại, nhưng hắn cảm thấy Nhiên Nghị tựa hồ có chút coi thường hắn.
Nhiên Nghị hình như là đang nhìn… Thư Diệu…
“Tôi… tôi no rôi.” Nam nhân dùng khăn tay lau lau miệng, nuốt thức ăn xuống, thời gian không còn sớm, hắn cũng nên đi về, miễn cho Vĩnh Trình phát giận.
“Đúng rồi, Mộ Thiên.” Thư Diệu còn nghiêm túc nhìn nam nhân, “Lời vừa mới rồi, tôi còn chưa nói xong, tôi đã nghĩ rất nhiều lần, tôi quyết định là vẫn phải nói cho anh, bởi vì người tôi thích….”
“Tôi không đánh nhiễu hai người nói chuyện phiếm chứ ?” Thanh âm của Nhiên Nghị xen vào, cường ngạnh cắt ngang lời thổ lộ của Thư Diệu, Thư Diệu bất mãn nhìn về phía y.
Nhiên Nghị để cho bồi bàn đưa ghế đến, tự mình ngồi xuống. Y vừa giải quyết xong mấy lão già kia, tiễn khách xong liền đi lại đây, lúc y không có ở đây, Thư Diệu cùng Lâm Mộ Thiên thường xuyên như vậy sao ? Y nhịn không được nhìn thoáng qua nam nhân thoạt nhìn làn da thực khỏe mạnh.
Nam nhân lại cảm thấy được ánh mắt Nhiên Nghị đang theo dõi mình.
“Cậu… xin chào, đã lâu không gặp.” Nam nhân lễ phép gật đầu với Nhiên Nghị, hắn không xác định Nhiên Nghị hiện giờ công thành toại có còn nhớ đến mình hay không.
Nhiên Nghị liếc mắt nhìn nam nhân một cái, rồi quay qua nói với Thư Diệu : “Cậu cũng đừng bực bội, tôi lần này trở về trước tiên không phải là vì chuyện của cậu, mấy lão già vừa rồi đều là đồng sự của ba tôi, đều là mấy tay nghị viên trọng yếu, bọn họ chắc chắn với tôi, vấn đề của công ty cậu, tôi nói một câu là có thể giải quyết, cậu còn bực tức cái gì.”
Nụ cười của nam nhân cứng ngắc ở trên mặt, Nhiên Nghị dường như… căn bản không đáp lại ý tứ của hắn, chỉ lo cùng Thư Diệu trò chuyện. “Có chuyện gì chúng ta hôm nào nói sau, tôi đưa Mộ Thiên về nhà trước, cậu cũng vừa về đến, hai ngày sau tôi đưa cậu đi dạo, hôm nay cứ về nghỉ ngơi đi.” Thư Diệu có lên nói với Nhiên Nghị vài câu, liền vội vã muốn dẫn nam nhân rời đi.
“Lần sau gặp lại.” Nam nhân vẫn là rất lễ phép gật đầu tạm biệt, Nhiên Nghị từ đầu đến đuôi cũng không để ý đến hắn, nam nhân cảm thấy được đại nam hài thường xuyên đi theo mình gọi to “đại thúc”, “đại thúc”, trong ba năm này đã biến thành đại nam nhân chân chính, không những thế mà còn là một nam nhân vĩ đại có địa vị, gia thế.
Thư Diệu đưa nam nhân đến dưới lầu, nói muốn uống chén trà, nam nhân từ chối không được, trong lòng lại lo lắng sợ hãi cùng Thư Diệu vào trong thang máy, lúc mở cửa, tay nam nhân run rẩy kịch liệt, vài lần cũng chưa tra khóa vào được, Thư Diệu kiên nhẫn ở bên cạnh chờ đợi nam nhân mở cửa.
Trong nhà im lặng không người, Tâm Nghi cùng Vĩnh Trình giống như đều đi ra ngoài, lúc này mới khiến nam nhân biến mất dòng mồ hôi lạnh trên trán, cũng may không ở nhà, nếu gặp nhau, liền phiền toái…. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất