Chương 5: Liếm láp (thượng)
Nhạc Thanh Hạ nhận ra âm thanh kia.
Chủ nhân của thanh âm tên Lý Nhân, là người xếp hạng cuối cùng, tiểu sư đệ của Bạch Hoa sơn. Kỳ thật thiên phú của hắn không tệ, chỉ có một sai lầm: bỏ lỡ thời cơ nhập đạo, nên không thể không gọi một đám đệ tử là sư huynh mặc dù tuổi so với hắn còn nhỏ hơn. Cũng may là hắn không hề bởi vậy mà tự ti, ngược lại, tính tình rộng rãi, với ai cũng có thể nói chuyện, gặp phải vấn đề không hiểu cũng rất tích cực thỉnh giáo Nhạc Thanh Hạ…
Vì sao hắn lại ở chỗ này?
Không biết Nhạc Thanh Hạ run lên bao lâu, mới nhớ tới lúc trước người nói với mình ở trong rừng có ánh kiếm chính là Lý Nhân… thời gian hắn nhập đạo ngắn ngủi, bên ngoài khu rừng lại có chướng khí, tu sĩ tầm thường cũng không dám tới gần, nên Nhạc Thanh Hạ bảo hắn ở ngoài rừng chờ mình.
Ngoại trừ chướng khí, trong rừng còn có mãnh thú rắn độc qua lại, hắn là một tiểu đệ tử đến ngự kiếm phi thiên còn không thành thạo, đi tới đây, chắc chắn phải trải qua khó khăn…
Hiện tại y… trông như thế nào?
Sau một tiếng kinh hô, bên tai Nhạc Thanh Hạ bỗng nhiên không còn âm thanh, không riêng gì Lý Nhân, ngay cả Hình Mạc Tu cũng không nói lời gì nữa, bốn phía yên tĩnh đến lạ thường. Hai mắt Nhạc Thanh Hạ không thể nhìn thấy mọi vật, chỉ có thể cố gắng quay đầu sang hai phía trái phải, ý muốn nghe được cho dù chỉ là một tiếng vang mơ hồ.
Mãi đến tận…
“Bị sư đệ nhìn thấy dáng vẻ này, Thanh Hạ cảm thấy thế nào?”
Âm thanh thâm trầm của Hình Mạc Tu vang lên, Nhạc Thanh Hạ theo bản năng muốn hỏi Lý Nhân bị làm sao, nhưng ngọc hoàn kẹt trong miệng, nên chỉ phát ra một chuỗi tiếng ô ô.
“Yên tâm, sư đệ của ngươi trông rất tốt…… phải không?”
“Ngươi thả đại sư huynh ra!”
Hình Mạc Tu vừa dứt lời, Nhạc Thanh Hạ liền nghe được âm thanh của Lý Nhân, cùng với tiếng giãy giụa của vải vóc ma sát với mặt đất. Nghe hắn trung khí mười phần, Nhạc Thanh Hạ thoáng yên tâm… tâm vừa để xuống, quẫn bách lúc trước bị hắn tạm thời quên mất liền đúng dịp mà quay trở lại.
* Trung khí mười phần: Khí lực đầy đủ, vô cùng khỏe mạnh.
Bây giờ… dáng vẻ y trông như thế nào?
Trên người gần như là trần như nhộng, tay chân còn bị yêu đằng kéo ra mở rộng, dựa theo phương hướng âm thanh của Lý Nhân truyền tới, hình như là từ… nơi có thể liếc nhìn thấy mình ở phía bên kia.
Không những vậy, thời điểm Lý Nhân tới đây, y lại không biết xấu hổ… ngậm lấy đồ vật kia…
Thời gian Nhạc Thanh Hạ nhập môn khá dài, tính tình sư phụ y lơ đãng, nếu không phải vì việc bất ngờ kia, cũng sẽ không lên làm chưởng môn. Thời điểm có sư đệ đầu tiên, Nhạc Thanh Hạ bắt đầu đại sư truyền nghệ*. Sư môn kì vọng vào y rất nhiều, y cũng không dám khinh thường, trước mặt các sư đệ sư muội thì càng chú ý đến cử chỉ hành vi, muốn trở thành tấm gương tốt của bọn họ. Bây giờ lại…
* Dịch ra là ‘thay thầy truyền nghề’, ý là anh Nhạc thay sư phụ dạy dỗ các vị sư đệ/sư muội.
Mắt thấy Nhạc Thanh Hạ bỗng nhiên lại giãy giụa kịch liệt, Hình Mạc Tu ha ha cười nói: “Thanh Hạ động đậy lợi hại như vậy, là muốn nhanh chóng lại đây cùng chơi đùa với sư đệ sao?”
Trong giọng nói của hắn có ý uy hiếp ngầm, giãy giụa của Nhạc Thanh Hạ quả nhiên không kịch liệt như trước, Hình Mạc Tu liếc y một cái, thấy sắc mặt y đỏ chót, khóe mắt mơ hồ có ánh nước, thì biết đã đến thời điểm.
Nếu muốn đẩy Nhạc Thanh Hạ đến tuyệt cảnh, thậm chí triệt để phá hủy y, “Lý Nhân” không thể nghi ngờ là một nước cờ hay. Bất quá… nước cờ này, hắn cũng không muốn lãng phí như vậy.
Bên tai Nhạc Thanh Hạ tạm thời chỉ còn âm thanh giãy giụa của Lý Nhân, y tâm loạn như ma, vừa không biết nên đối mặt với Lý Nhân như thế nào, cũng không biết nên làm thế nào để bảo hộ sư đệ an toàn, vì vậy tạm thời bỏ qua ngứa ngáy đã giày vò y thật lâu. Nhưng Hình Mạc Tu không đồng ý cho y quên lãng, chỉ nghe thấy hắn nói: “A, thời gian ngắn ngủi như vậy, lại mút que thuốc này thành như vậy, Thanh Hạ thật đúng là cố gắng.”
Hắn cười nói: “Tiểu sư đệ bên này có biết que thuốc này vì sao nhỏ như vậy không? Chính là vì vị sư huynh tốt của ngươi, dùng cái miệng phía dưới ngậm thành như vậy…”
Hắn lại đưa cái kia… cho Lý Nhân nhìn?
Hình Mạc Tu vừa nhắc nhở, Nhạc Thanh Hạ không khỏi nghĩ đến việc mình vừa mới làm… bởi vì không chịu nổi sự ngứa ngáy kia, y thế mà lại thuận theo ý muốn của Hình Mạc Tu, dùng địa phương dơ bẩn kia… nuốt vào que thuốc nho nhỏ.
Y vậy mà lại làm ra chuyện như vậy…
Nhạc Thanh Hạ vừa thẹn vừa xấu hổ, lại có chút sợ hãi nghe thấy tiếng của Lý Nhân thêm lần nữa, nhưng thanh âm kia, đến cuối cùng vẫn vang lên…
“Còn không phải là do ngươi sử dụng thủ đoạn dơ bẩn! Ngươi cho rằng ta không biết sư huynh là người như thế nào? Nghĩ rằng ta là một đứa con nít, ngay cả chuyện có sử dụng thủ đoạn hay không cũng không biết sao?”
Âm thanh Lý Nhân réo rắt, lại giống như tiếng sấm vào tháng ba của mùa xuân, khiến cho Nhạc Thanh Hạ có chút hoảng hốt.
Nhất thời, trong lòng y cũng không biết là cái tư vị gì, là hổ thẹn, là xấu hổ, là quẫn bách, hay là…
Chỉ là trong lòng y có một thứ gì đó được sinh ra, sợ hãi do Hình Mạc Tu dùng nhiều thủ đoạn bức ra, cũng chậm rãi lắng xuống.
Dường như Hình Mạc Tu cũng bị câu nói này làm cứng họng, một lúc lâu sau mới nói: “… Thật không nghĩ tới, tiểu tử ngươi cũng có chút ý tứ.”
Hắn âm trầm cười nói: “Nếu ngươi tin vị sư huynh này của mình như vậy, không bằng để ngươi đến giúp hắn một tay?”
Hắn muốn làm cái gì?
Trong lòng Nhạc Thanh Hạ rất gấp, nhưng miệng y bị chặn lại, thân thể không thể động đậy, căn bản không có cách nào giao tiếp với Lý Nhân, chỉ có thể âm thầm cầu khẩn hắn đừng dùng sức mạnh với người không có điểm mấu chốt* như Hình Mạc Tu.
* Không có điểm dừng, không từ thủ đoạn.
“… Ngươi muốn ta làm cái gì?”
Hình Mạc Tu nói: “Điều ngươi nói vừa rồi ngược lại không sai, lão phu quả thật dùng một chút thủ đoạn lên người của sư huynh ngươi…”
Hắn lại nói chỗ tốt của “Dục Tiên Kiến” thêm một lần, sau đó nói: “Ngươi có biết làm sao để nuôi được kiến này không? Khà khà, chính là dùng một loại tiểu trùng tên là Phù Du Kiến, giao phối cùng với Ong Tiêu Hồn của Hoan Hỉ Giáo mà thành. Ong Tiêu Hồn là mẹ của Dục Tiên Kiến, độc tính so với Dục Tiên Kiến càng thêm kịch liệt, lúc trước lão phu dùng thử trên người mấy nô nhi, bị Ong Tiêu Hồn kia cắn, sau khi độc tính phát tác, thà rằng bị ta làm chết, cũng không muốn lão phu lấy dương v*t ra…”
Lời nói của hắn vô cùng thô tục, ý tứ ám chỉ càng làm người ta không rét mà run, hình như Lý Nhân cũng bị dọa sợ, trong thanh âm nhiều hơn một tia sợ hãi: “Ngươi muốn…”
“Ta có muốn hay không, thì phải xem ngươi.” Hình Mạc Tu nói, “Đợi lát nữa lão phu sẽ bôi mật hoa này lên người của sư huynh ngươi, nếu không muốn bị Ong Tiêu Hồn đến thăm, thì ngoan ngoãn liếm khô sạch sẽ sư huynh của ngươi đi.”
“Ngươi!”
“Làm sao, không chịu?”
Hình Mạc Tu bỗng nhiên đưa tay ra, nắm lấy dương v*t đang bị trói buộc của Nhạc Thanh Hạ… Chỗ đó bởi vì lúc trước bị tình dục giày vò, bây giờ dù có khóa dương thuật áp chế, bây giờ cũng là bán cứng rắn. Hình Mạc Tu nhẹ nhàng nhéo nhéo thịt vật bị trói vô cùng đáng thương, nói: “Con ong kia so với tưởng tượng của ngươi còn lợi hại hơn, nếu cắn vào chỗ này… Ngươi đoán, sẽ là tư vị gì?”
“…”
Đừng nghe hắn!
Trong miệng Nhạc Thanh Hạ kêu ô ô không ngừng, chỉ muốn nói sư đệ bình tĩnh một chút, đừng có sa vào cái bẫy của Hình Mạc Tu. Nhưng không như mong muốn, cuối cùng y nghe thấy Lý Nhân mở miệng:
“… Ta làm.”
Yêu đằng một lần nữa chuyển động, kéo Nhạc Thanh Hạ thành dáng vẻ nằm thẳng trên không trung. Hai chân mở ra như trước, hai tay thì lại giơ lên thật cao, đảm bảo mỗi tấc da thịt của y, đều bại lộ trước mắt Lý Nhân.
Hình Mạc Tu bỗng nhiên công bố bản thân lười biếng, không muốn phí khí lực chậm rãi bôi mật, chỉ lật ngược bình sứ, xoay vài vòng nhanh chóng trên không trung. Bởi vậy, những giọt mật rơi ra, phủ khắp người Nhạc Thanh Hạ.
“Hầy, lão phu giúp ngươi bớt đi một nửa khí lực, bằng không ít nhất phải bôi hai mặt mới được.”
Hình Mạc Tu vừa nói, vừa làm một việc khiến Nhạc Thanh Hạ phải giật mình… Hắn đưa tay vào miệng Nhạc Thanh Hạ, lấy ra miếng ngọc hoàn kia.
Sau đó tay hắn khẽ chụp lấy, che kín miệng Nhạc Thanh Hạ: “Thanh Hạ đừng vội nói chuyện, nếu lão phu nghe được ngươi nói cái gì không nên nói, ngươi thì không có việc gì, nhưng sư đệ cứng đầu của ngươi có thể không trụ nổi.”
Nhạc Thanh Hạ dừng lại, lập tức chậm rãi gật đầu, Hình Mạc Tu buông y ra: “Vậy được rồi… Bên trong mật dịch trộn với nước, màu sắc nhàn nhạt, nhìn qua không khác gì nước. Tiểu sư đệ của ngươi không hẳn là có thể nhìn rõ giọt mật rơi vào chỗ nào, Thanh Hạ tu vi cao thâm, phỏng chừng sẽ không đoán sai, vậy ngươi nói cho hắn biết nên liếm chỗ nào đi.”
“Ngươi!”
“Thanh Hạ nhanh như vậy liền quên mất lão phu vừa mới nói cái gì?”
“…”
“Loại hưởng thụ hương diễm này cũng không thể quá lâu, nén hương này cháy hết, ta liền thả ong, tiểu tử, mau tới thôi.”
Tiếng bước chân từ xa truyền đến, Nhạc Thanh Hạ nghe thấy có người từ từ đến gần, nhẹ giọng gọi y: “Sư huynh…”
Hắn dừng một chút, liền thấp giọng nói: “… Không phải là ngươi sai.”
“…”
Trong lòng Nhạc Thanh Hạ nhất thời ngũ vị tạp trần*, y không biết nên nói cái gì, bên eo chợt xuất hiện cảm giác ấm áp…
* Ngũ vị tạp trần: Ngũ vị, năm vị (chỉ các vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn). Ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.
Là Lý Nhân.
Người tu đạo ngũ giác* vốn nhạy cảm hơn so với thường nhân, bây giờ Nhạc Thanh Hạ nhìn không thấy, cảm thụ của xúc giác liền cao thêm mấy phần, thậm chí còn có thể phân biệt được, đầu tiên, Lý Nhân dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng đụng vào y, rồi tiếp tục lại gần, chậm rãi liếm láp…
* Ngũ giác gồm năm giác quan của con người: thị giác (mắt), thính giác (tai), khứu giác (mũi), vị giác (lưỡi), xúc giác (da).
Đó là sư đệ của y…
Xúc cảm nóng ướt di chuyển dọc theo vùng eo, một đường liếm đến bụng, Nhạc Thanh Hạ thậm chí có thể cảm giác được hô hấp của Lý Nhân phả lên người mình, thổi tới địa phương bị liếm ướt, vậy mà lại mang đến cảm giác mát mẻ.
Trên mặt Nhạc Thanh Hạ hồng đến mức dường như có thể nhỏ ra máu, không chỉ vì kích thích khi bị sư đệ liếm thân thể, cũng là bởi vì, y vậy mà lại cảm thấy tư vị này có chút thoải mái…
Lý Nhân có thể nhìn thấy nén hương, biết rằng thời gian cấp bách, tự nhiên không dám khinh thường. Nhạc Thanh Hạ chỉ cảm thấy sự liếm láp ấm áp kia một đường đi xuống phía dưới, Lý Nhân dường như do dự một chút, mới ngậm vào… dương cụ của y.
Cũng may chỉ có nháy mắt.
Dù chỉ là nháy mắt, cũng đủ khiến Nhạc Thanh Hạ nhớ kĩ, bộ vị mẫn cảm nhất toàn thân từ trên xuống dưới của nam nhân làm sao bị sự ấm áp bao lấy, đầu lưỡi mềm mại thật nhanh đảo qua quy đầu, thậm chí tại lỗ nhỏ dừng một chút, liếm lấy một giọt mật ngọt.
Vô số loại tư vị đan xen nổ tung trong đầu y, bên tai Nhạc Thanh Hạ vang lên ong ong, vào đúng lúc này, y lại nghe được âm thanh của Lý Nhân.
“Sư huynh…” Âm thanh của Lý Nhân tựa hồ có chút bối rối, “Tiếp đó ta nên… liếm chỗ nào?”
Chủ nhân của thanh âm tên Lý Nhân, là người xếp hạng cuối cùng, tiểu sư đệ của Bạch Hoa sơn. Kỳ thật thiên phú của hắn không tệ, chỉ có một sai lầm: bỏ lỡ thời cơ nhập đạo, nên không thể không gọi một đám đệ tử là sư huynh mặc dù tuổi so với hắn còn nhỏ hơn. Cũng may là hắn không hề bởi vậy mà tự ti, ngược lại, tính tình rộng rãi, với ai cũng có thể nói chuyện, gặp phải vấn đề không hiểu cũng rất tích cực thỉnh giáo Nhạc Thanh Hạ…
Vì sao hắn lại ở chỗ này?
Không biết Nhạc Thanh Hạ run lên bao lâu, mới nhớ tới lúc trước người nói với mình ở trong rừng có ánh kiếm chính là Lý Nhân… thời gian hắn nhập đạo ngắn ngủi, bên ngoài khu rừng lại có chướng khí, tu sĩ tầm thường cũng không dám tới gần, nên Nhạc Thanh Hạ bảo hắn ở ngoài rừng chờ mình.
Ngoại trừ chướng khí, trong rừng còn có mãnh thú rắn độc qua lại, hắn là một tiểu đệ tử đến ngự kiếm phi thiên còn không thành thạo, đi tới đây, chắc chắn phải trải qua khó khăn…
Hiện tại y… trông như thế nào?
Sau một tiếng kinh hô, bên tai Nhạc Thanh Hạ bỗng nhiên không còn âm thanh, không riêng gì Lý Nhân, ngay cả Hình Mạc Tu cũng không nói lời gì nữa, bốn phía yên tĩnh đến lạ thường. Hai mắt Nhạc Thanh Hạ không thể nhìn thấy mọi vật, chỉ có thể cố gắng quay đầu sang hai phía trái phải, ý muốn nghe được cho dù chỉ là một tiếng vang mơ hồ.
Mãi đến tận…
“Bị sư đệ nhìn thấy dáng vẻ này, Thanh Hạ cảm thấy thế nào?”
Âm thanh thâm trầm của Hình Mạc Tu vang lên, Nhạc Thanh Hạ theo bản năng muốn hỏi Lý Nhân bị làm sao, nhưng ngọc hoàn kẹt trong miệng, nên chỉ phát ra một chuỗi tiếng ô ô.
“Yên tâm, sư đệ của ngươi trông rất tốt…… phải không?”
“Ngươi thả đại sư huynh ra!”
Hình Mạc Tu vừa dứt lời, Nhạc Thanh Hạ liền nghe được âm thanh của Lý Nhân, cùng với tiếng giãy giụa của vải vóc ma sát với mặt đất. Nghe hắn trung khí mười phần, Nhạc Thanh Hạ thoáng yên tâm… tâm vừa để xuống, quẫn bách lúc trước bị hắn tạm thời quên mất liền đúng dịp mà quay trở lại.
* Trung khí mười phần: Khí lực đầy đủ, vô cùng khỏe mạnh.
Bây giờ… dáng vẻ y trông như thế nào?
Trên người gần như là trần như nhộng, tay chân còn bị yêu đằng kéo ra mở rộng, dựa theo phương hướng âm thanh của Lý Nhân truyền tới, hình như là từ… nơi có thể liếc nhìn thấy mình ở phía bên kia.
Không những vậy, thời điểm Lý Nhân tới đây, y lại không biết xấu hổ… ngậm lấy đồ vật kia…
Thời gian Nhạc Thanh Hạ nhập môn khá dài, tính tình sư phụ y lơ đãng, nếu không phải vì việc bất ngờ kia, cũng sẽ không lên làm chưởng môn. Thời điểm có sư đệ đầu tiên, Nhạc Thanh Hạ bắt đầu đại sư truyền nghệ*. Sư môn kì vọng vào y rất nhiều, y cũng không dám khinh thường, trước mặt các sư đệ sư muội thì càng chú ý đến cử chỉ hành vi, muốn trở thành tấm gương tốt của bọn họ. Bây giờ lại…
* Dịch ra là ‘thay thầy truyền nghề’, ý là anh Nhạc thay sư phụ dạy dỗ các vị sư đệ/sư muội.
Mắt thấy Nhạc Thanh Hạ bỗng nhiên lại giãy giụa kịch liệt, Hình Mạc Tu ha ha cười nói: “Thanh Hạ động đậy lợi hại như vậy, là muốn nhanh chóng lại đây cùng chơi đùa với sư đệ sao?”
Trong giọng nói của hắn có ý uy hiếp ngầm, giãy giụa của Nhạc Thanh Hạ quả nhiên không kịch liệt như trước, Hình Mạc Tu liếc y một cái, thấy sắc mặt y đỏ chót, khóe mắt mơ hồ có ánh nước, thì biết đã đến thời điểm.
Nếu muốn đẩy Nhạc Thanh Hạ đến tuyệt cảnh, thậm chí triệt để phá hủy y, “Lý Nhân” không thể nghi ngờ là một nước cờ hay. Bất quá… nước cờ này, hắn cũng không muốn lãng phí như vậy.
Bên tai Nhạc Thanh Hạ tạm thời chỉ còn âm thanh giãy giụa của Lý Nhân, y tâm loạn như ma, vừa không biết nên đối mặt với Lý Nhân như thế nào, cũng không biết nên làm thế nào để bảo hộ sư đệ an toàn, vì vậy tạm thời bỏ qua ngứa ngáy đã giày vò y thật lâu. Nhưng Hình Mạc Tu không đồng ý cho y quên lãng, chỉ nghe thấy hắn nói: “A, thời gian ngắn ngủi như vậy, lại mút que thuốc này thành như vậy, Thanh Hạ thật đúng là cố gắng.”
Hắn cười nói: “Tiểu sư đệ bên này có biết que thuốc này vì sao nhỏ như vậy không? Chính là vì vị sư huynh tốt của ngươi, dùng cái miệng phía dưới ngậm thành như vậy…”
Hắn lại đưa cái kia… cho Lý Nhân nhìn?
Hình Mạc Tu vừa nhắc nhở, Nhạc Thanh Hạ không khỏi nghĩ đến việc mình vừa mới làm… bởi vì không chịu nổi sự ngứa ngáy kia, y thế mà lại thuận theo ý muốn của Hình Mạc Tu, dùng địa phương dơ bẩn kia… nuốt vào que thuốc nho nhỏ.
Y vậy mà lại làm ra chuyện như vậy…
Nhạc Thanh Hạ vừa thẹn vừa xấu hổ, lại có chút sợ hãi nghe thấy tiếng của Lý Nhân thêm lần nữa, nhưng thanh âm kia, đến cuối cùng vẫn vang lên…
“Còn không phải là do ngươi sử dụng thủ đoạn dơ bẩn! Ngươi cho rằng ta không biết sư huynh là người như thế nào? Nghĩ rằng ta là một đứa con nít, ngay cả chuyện có sử dụng thủ đoạn hay không cũng không biết sao?”
Âm thanh Lý Nhân réo rắt, lại giống như tiếng sấm vào tháng ba của mùa xuân, khiến cho Nhạc Thanh Hạ có chút hoảng hốt.
Nhất thời, trong lòng y cũng không biết là cái tư vị gì, là hổ thẹn, là xấu hổ, là quẫn bách, hay là…
Chỉ là trong lòng y có một thứ gì đó được sinh ra, sợ hãi do Hình Mạc Tu dùng nhiều thủ đoạn bức ra, cũng chậm rãi lắng xuống.
Dường như Hình Mạc Tu cũng bị câu nói này làm cứng họng, một lúc lâu sau mới nói: “… Thật không nghĩ tới, tiểu tử ngươi cũng có chút ý tứ.”
Hắn âm trầm cười nói: “Nếu ngươi tin vị sư huynh này của mình như vậy, không bằng để ngươi đến giúp hắn một tay?”
Hắn muốn làm cái gì?
Trong lòng Nhạc Thanh Hạ rất gấp, nhưng miệng y bị chặn lại, thân thể không thể động đậy, căn bản không có cách nào giao tiếp với Lý Nhân, chỉ có thể âm thầm cầu khẩn hắn đừng dùng sức mạnh với người không có điểm mấu chốt* như Hình Mạc Tu.
* Không có điểm dừng, không từ thủ đoạn.
“… Ngươi muốn ta làm cái gì?”
Hình Mạc Tu nói: “Điều ngươi nói vừa rồi ngược lại không sai, lão phu quả thật dùng một chút thủ đoạn lên người của sư huynh ngươi…”
Hắn lại nói chỗ tốt của “Dục Tiên Kiến” thêm một lần, sau đó nói: “Ngươi có biết làm sao để nuôi được kiến này không? Khà khà, chính là dùng một loại tiểu trùng tên là Phù Du Kiến, giao phối cùng với Ong Tiêu Hồn của Hoan Hỉ Giáo mà thành. Ong Tiêu Hồn là mẹ của Dục Tiên Kiến, độc tính so với Dục Tiên Kiến càng thêm kịch liệt, lúc trước lão phu dùng thử trên người mấy nô nhi, bị Ong Tiêu Hồn kia cắn, sau khi độc tính phát tác, thà rằng bị ta làm chết, cũng không muốn lão phu lấy dương v*t ra…”
Lời nói của hắn vô cùng thô tục, ý tứ ám chỉ càng làm người ta không rét mà run, hình như Lý Nhân cũng bị dọa sợ, trong thanh âm nhiều hơn một tia sợ hãi: “Ngươi muốn…”
“Ta có muốn hay không, thì phải xem ngươi.” Hình Mạc Tu nói, “Đợi lát nữa lão phu sẽ bôi mật hoa này lên người của sư huynh ngươi, nếu không muốn bị Ong Tiêu Hồn đến thăm, thì ngoan ngoãn liếm khô sạch sẽ sư huynh của ngươi đi.”
“Ngươi!”
“Làm sao, không chịu?”
Hình Mạc Tu bỗng nhiên đưa tay ra, nắm lấy dương v*t đang bị trói buộc của Nhạc Thanh Hạ… Chỗ đó bởi vì lúc trước bị tình dục giày vò, bây giờ dù có khóa dương thuật áp chế, bây giờ cũng là bán cứng rắn. Hình Mạc Tu nhẹ nhàng nhéo nhéo thịt vật bị trói vô cùng đáng thương, nói: “Con ong kia so với tưởng tượng của ngươi còn lợi hại hơn, nếu cắn vào chỗ này… Ngươi đoán, sẽ là tư vị gì?”
“…”
Đừng nghe hắn!
Trong miệng Nhạc Thanh Hạ kêu ô ô không ngừng, chỉ muốn nói sư đệ bình tĩnh một chút, đừng có sa vào cái bẫy của Hình Mạc Tu. Nhưng không như mong muốn, cuối cùng y nghe thấy Lý Nhân mở miệng:
“… Ta làm.”
Yêu đằng một lần nữa chuyển động, kéo Nhạc Thanh Hạ thành dáng vẻ nằm thẳng trên không trung. Hai chân mở ra như trước, hai tay thì lại giơ lên thật cao, đảm bảo mỗi tấc da thịt của y, đều bại lộ trước mắt Lý Nhân.
Hình Mạc Tu bỗng nhiên công bố bản thân lười biếng, không muốn phí khí lực chậm rãi bôi mật, chỉ lật ngược bình sứ, xoay vài vòng nhanh chóng trên không trung. Bởi vậy, những giọt mật rơi ra, phủ khắp người Nhạc Thanh Hạ.
“Hầy, lão phu giúp ngươi bớt đi một nửa khí lực, bằng không ít nhất phải bôi hai mặt mới được.”
Hình Mạc Tu vừa nói, vừa làm một việc khiến Nhạc Thanh Hạ phải giật mình… Hắn đưa tay vào miệng Nhạc Thanh Hạ, lấy ra miếng ngọc hoàn kia.
Sau đó tay hắn khẽ chụp lấy, che kín miệng Nhạc Thanh Hạ: “Thanh Hạ đừng vội nói chuyện, nếu lão phu nghe được ngươi nói cái gì không nên nói, ngươi thì không có việc gì, nhưng sư đệ cứng đầu của ngươi có thể không trụ nổi.”
Nhạc Thanh Hạ dừng lại, lập tức chậm rãi gật đầu, Hình Mạc Tu buông y ra: “Vậy được rồi… Bên trong mật dịch trộn với nước, màu sắc nhàn nhạt, nhìn qua không khác gì nước. Tiểu sư đệ của ngươi không hẳn là có thể nhìn rõ giọt mật rơi vào chỗ nào, Thanh Hạ tu vi cao thâm, phỏng chừng sẽ không đoán sai, vậy ngươi nói cho hắn biết nên liếm chỗ nào đi.”
“Ngươi!”
“Thanh Hạ nhanh như vậy liền quên mất lão phu vừa mới nói cái gì?”
“…”
“Loại hưởng thụ hương diễm này cũng không thể quá lâu, nén hương này cháy hết, ta liền thả ong, tiểu tử, mau tới thôi.”
Tiếng bước chân từ xa truyền đến, Nhạc Thanh Hạ nghe thấy có người từ từ đến gần, nhẹ giọng gọi y: “Sư huynh…”
Hắn dừng một chút, liền thấp giọng nói: “… Không phải là ngươi sai.”
“…”
Trong lòng Nhạc Thanh Hạ nhất thời ngũ vị tạp trần*, y không biết nên nói cái gì, bên eo chợt xuất hiện cảm giác ấm áp…
* Ngũ vị tạp trần: Ngũ vị, năm vị (chỉ các vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn). Ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.
Là Lý Nhân.
Người tu đạo ngũ giác* vốn nhạy cảm hơn so với thường nhân, bây giờ Nhạc Thanh Hạ nhìn không thấy, cảm thụ của xúc giác liền cao thêm mấy phần, thậm chí còn có thể phân biệt được, đầu tiên, Lý Nhân dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng đụng vào y, rồi tiếp tục lại gần, chậm rãi liếm láp…
* Ngũ giác gồm năm giác quan của con người: thị giác (mắt), thính giác (tai), khứu giác (mũi), vị giác (lưỡi), xúc giác (da).
Đó là sư đệ của y…
Xúc cảm nóng ướt di chuyển dọc theo vùng eo, một đường liếm đến bụng, Nhạc Thanh Hạ thậm chí có thể cảm giác được hô hấp của Lý Nhân phả lên người mình, thổi tới địa phương bị liếm ướt, vậy mà lại mang đến cảm giác mát mẻ.
Trên mặt Nhạc Thanh Hạ hồng đến mức dường như có thể nhỏ ra máu, không chỉ vì kích thích khi bị sư đệ liếm thân thể, cũng là bởi vì, y vậy mà lại cảm thấy tư vị này có chút thoải mái…
Lý Nhân có thể nhìn thấy nén hương, biết rằng thời gian cấp bách, tự nhiên không dám khinh thường. Nhạc Thanh Hạ chỉ cảm thấy sự liếm láp ấm áp kia một đường đi xuống phía dưới, Lý Nhân dường như do dự một chút, mới ngậm vào… dương cụ của y.
Cũng may chỉ có nháy mắt.
Dù chỉ là nháy mắt, cũng đủ khiến Nhạc Thanh Hạ nhớ kĩ, bộ vị mẫn cảm nhất toàn thân từ trên xuống dưới của nam nhân làm sao bị sự ấm áp bao lấy, đầu lưỡi mềm mại thật nhanh đảo qua quy đầu, thậm chí tại lỗ nhỏ dừng một chút, liếm lấy một giọt mật ngọt.
Vô số loại tư vị đan xen nổ tung trong đầu y, bên tai Nhạc Thanh Hạ vang lên ong ong, vào đúng lúc này, y lại nghe được âm thanh của Lý Nhân.
“Sư huynh…” Âm thanh của Lý Nhân tựa hồ có chút bối rối, “Tiếp đó ta nên… liếm chỗ nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất