Tử Bào Ký

Chương 12: Ra kinh nhậm chức

Trước Sau
Edit: Sakura Trang

Chỉ chớp mắt, Chử Dung Cẩn đã ngồi ở chức vị Trung Thư xá nhân hơn hai năm, năm nay Thánh thượng cố ý điều y đi nơi khác học hỏi kinh nghiệm.

Sau khi biết tin tức này, Dung Cẩn tâm sự nặng nề trở về nhà. Ăn cơm liền nói chuyện này với hai người.

“Thánh nhân quyết định rồi sao?” Thư Diễn bất an hỏi.

Không đợi Dung Cẩn mở miệng, Phụ Quốc công nói trước: “Nếu đã lộ ra cho Tử Nghiêm biết, chuyện này chính là tám chín phần mười rồi. Chẳng qua, Tử Nghiêm, thánh nhân có nói muốn để cháu đến chỗ nào không?”

Dung Cẩn nói: “Không nói rõ, nhưng đại khái là Ngự sử Đốc sát viện hoặc là Tri phủ phủ Đăng Châu.” Đều là chính ngũ phẩm, phẩm cấp quan lại kinh thành cao hơn nửa cấp so với quan địa phương, từ phẩm cấp đương nhiên là Ngự sử tương đối tốt, nhưng chuyện không thể nghĩ đơn giản như vậy.

Nếu lấy sĩ đồ làm trọng, thật ra thì Đăng Châu mới là lựa chọn tốt, nhựng hiện tại y đang có thai, hai hài tử lại còn nhỏ, quả thực không phải lúc thích hợp để đi xa, nhưng bỏ qua cơ hội này, không biết lại phải chờ bao lâu.

Trong lòng Dung Cẩn cũng rất là quấn quít, cuối cùng nghĩ rõ ràng, thật ra thì y đã từ bỏ chuyện đi Đăng Châu, lại nghe Phụ Quốc công nói: “So sánh ra, tự nhiên nên đi Đăng Châu rồi!”

“Nhưng hiện tại cháu đã mang thai hai tháng, hơn nữa thụ quan phải đợi đến tháng hai năm sau, đến lúc đó thân thể cháu… Chỉ sợ không chống cự nổi đường xe vất vả.” Dung Cẩn có chút do dự.

“Đợi đến lúc thụ quan thai của cháu đã vững vàng rồi, vừa vặn có thể lên đường. Mặc dù bây giờ tình thế trong kinh đã nghiêng về phía thánh nhân, nhưng không có nghĩa sĩ tộc sẽ không phản công.”

“Bây giờ mấy các lão không động, đoán chừng là đang nghĩ biện pháp ủ đại chiêu đó! Đó là mưa gió bất chợt, xui xẻo nhất chắc chắn là những thần tử thân cận với thiên tử như cháu!”

“Cháu đi khỏi đây, vừa vặn có thể tránh một chút hướng gió trong kinh, tay bọn họ sẽ không dài được đến mức đó, đem ánh mắt để lâu dài, đi Đăng Châu đối với con đường sau này của cháu cũng sẽ tốt hơn rất nhiều. Còn chuyện trong nhà cháu không cần phải lo lắng, hai hài tử ta sẽ cho người chăm sóc!”

Nghe lời ông nội, Dung Cẩn gật đầu một cái, hạ quyết tâm. Tương Thư Diễn nghe hai người bàn, không nói một lời, sau khi hai người kết thúc nói chuyện để cho Dung Cẩn về Ninh Hi đường trước, mình thì ở lại với ông nội. Dung Cẩn cho là trong nhà có chuyện cần nói với ông nội, cũng không để ý, gật đầu một cái liền trở về phòng.

Khi xung quanh chỉ còn lại hai ông cháu, Phụ Quốc công mới mở miệng: “Tiểu tử thúi, nói đi, lại giấu chủ ý xấu gì?!”

Tương Thư Diễn cười hì hì: “Ông nội, người sẽ không nỡ nhìn cháu dâu của người một mình bụng lớn lên đường đi Đăng Châu chứ! Cháu cũng muốn đi!”

Phụ Quốc công cười mắng hắn một câu: “Cái thứ không có tiền đồ nhà cháu, chỉ biết tức phụ, hài tử cháu không quan tâm à?”

Không nghĩ tới Tương Thư Diễn nói khoác mà không biết ngượng: “Không tức phụ ở đâu ra hài tử, hơn nữa, cháu là mang cả tức phụ và hài tử theo bên người mà!”

Phụ Quốc công tò mò nhìn cháu mình: “Sao cháu biết mình có thể đi theo cùng? Ai cho cháu tự tin đó?”

“Đương nhiên là ông nội rồi! Người ra tay, nhất định không thành vấn đề!” Thời khắc này biểu tình Tương Thư Diễn kiêu ngạo cực kỳ.

“Được rồi, không cần tâng bốc, ta đi Xu Mật viện một chuyến, tìm lão bằng hữu, để bọn họ điều cháu đến Vệ sở ở Đăng Châu, còn là quan ngũ phẩm, biết cháu cũng không tâm tư làm gì, cho nên sẽ làm phụ tá.” Phụ Quốc công dặn dò.

“Cháu biết ngay mà, ông nội sẽ không bạc đãi cháu trai ruột của người mà!” Nói xong liền chạy đi, Phụ Quốc công đứng mắng một câu.



Trở về phòng nói cho A Cẩn biết tin tức này, y cũng rất vui, dẫu sao nếu y đi một mình, trong lòng cũng không nắm chắc, có A Diễn đi cùng, cũng cảm thấy an lòng hơn.

Nhưng khi A Diễn nhắc tới chuyện sẽ mang bọn nhỏ theo, A Cẩn lại không đồng ý: “Không được, hài tử quá nhỏ, một đường ngựa xe vất vả, tình trạng hiện tại của ta cũng không biết có thể chịu được hay không, huống chi bọn nhỏ.”

“Hơn nữa đến đó dù sao cũng phải đến nha môn xử lý công vụ, bận rộn, không thể chăm sóc cho bọn nhỏ như bình thường, không bằng để ở nhà, cũng có người làm bạn với ông nội.”

“Còn nữa, nếu đứa trong bụng ta ra đời, ngươi có chắc chúng ta có thể chăm sóc được ba hài tử không?”

Bị hỏi như vậy, Tương Thư Diễn cẩn thận suy nghĩ một chút, đúng là như thế, hơn nữa cũng không khả năng mang theo hết hạ nhân trong nhà đi, khẳng định không đủ người chăm sóc, không thể làm gì khác hơn là buông tha ý nghĩ này.

Nếu đã quyết định, Tương Thư Diễn liền bắt đầu thừa dịp ngày nghỉ chuẩn bị. Mà Chử Dung Cẩn vào thời điểm thánh nhân hỏi lại liền tỏ rõ với thánh nhân chuyện nguyện ra kinh làm quan.

Thánh nhân nhìn y, sau đó nói: “Cũng được, ra kinh lịch luyện một phen, coi như thay trẫm đi chung quanh một chút, thể xét dân tình, chuẩn ngươi có quyền mật tấu, nếu có chuyện bất bình có thể tùy thời báo lên!”

Đây chính là ân điển cực lớn, Chử Dung Cẩn vội vàng tạ ơn. Vài ngày sau, giấy bổ nhiệm của hai phu phu đều xuống, nha môn cũng phong ấn, hai người liền bàn bạc mang ai đi theo. Cuối cùng thương nghị ra, mang Lý đại phu để chăm sóc thân thể Dung Cẩn, người hầu hạ liền chọn Kinh Chập và Cốc Vũ, Xử Thử phụ trách chạy chân và hộ vệ.

Mang theo mang theo sáu hộ vệ của nhà, cuối cùng, ông nội cho họ hắn hai vị phòng thu chi và một vị phụ tá, đều là người kinh nghiệm lâu năm trong phủ.

Bởi vì y mang thai, còn cố ý làm thêm mấy bộ quan phục dự sẵn, thường phục ngược lại không cần, lúc song thai còn có rất nhiều y phục lúc đó làm nhưng mặc không vừa, nên không cần làm thêm y phục mới,

Thu thập đồ đạc xong thì năm mới cũng qua, vì không muốn làm lỡ xuân canh, quan viên nhận được bổ nhiệm cũng nên rời kinh. Vùng đất bọn họ phụ trách cách Dương Kinh không xa nên ngược lại không cần quá gấp, định vào cuối tháng lên đường.

Hai mươi bảy tháng giêng, tạm biệt ông nội, hôn một cái hai tiểu bảo bối, hai phu phu liền bước lên con đường ra khỏi kinh.

Chờ đến lúc thật sự ở trên đường, Tương Thư Diễn vô cùng vui mừng khi nghe lời của A Cẩn, không mang theo hai hài tử.

“Ụa —— ụa —— “

Vốn thai này Dung Cẩn mang rất khoẻ, cũng không có hiện tượng nôn nghẹn, nhưng sau khi ở trên xe ngựa lắc lư hai ngày, tất cả nôn nghén giày vò người liền xuất hiện.

Từ từ vuốt sau lưng A Cẩn, ôm người vào trong ngực, cầm một cốc nước ấm lên đút cho y uống. Đau lòng hỏi: “Như thế nào, khá hơn chút nào chưa?”

A Cẩn nhấp mấy ngụm nước, cảm thấy cảm giác buồn nôn trong lồng ngực dường như bị đè xuống không ít, “Ưm… Tốt hơn nhiều, không có chuyện gì, ngươi đừng quá lo.”

Cũng đã hỏi qua Lý đại phu, nhưng ở trên đường vốn có nhiều bất tiện, hơn nữa nôn nghén của y hoàn toàn là do xe ngựa lắc lư mang đến, vì kịp thời đến nhận chức, cũng không thể đi quá chậm, không thể làm gì khác hơn là cố chịu.

Mới bảy ngày ngắn ngủi, người liền gầy một vòng lớn, cũng may đã đến vùng tiếp giáp, lại đi ba ngày là có thể đến phủ Đăng Châu.

Buổi trưa mười bảy tháng hai, cuối cùng đã tới dinh thự phủ Đăng Châu, bởi vì còn cần bàn giao công việc, cho nên không đi vào, mà là tìm một khách điếm nghỉ ngơi trước.

Trước tiên hầu hạ người uống một bát thuốc an thai, sau khi ngủ, liền sai phụ tá Lữ tiên sinh đi nha môn Tri phủ nói rõ tình huống cho Tri phủ đại nhân tiền nhiệm, miễn cho khiến người ta cảm thấy A Cẩn khinh người.



Mà hắn sau khi dặn dò Cốc Vũ và Kinh Chập chăm sóc kỹ phu nhân, liền đi đến vệ sở ở ngoại thành báo cáo với quan trên.

Võ nhân thường sẽ ít lòng vòng hơn so với văn nhân, hơn nữa quan trên cũng biết vị tiểu gia này không phải tới đoạt quyền, bầu không khí giữa hai người vô cùng hài hoà! Không bao lâu liền xong việc.

Hơn nữa trưởng quan vệ sở biết bọn họ đường xa mới đến, cố ý nói có thể nghỉ dưỡng sức một phen trước đã, mấy ngày nữa lại tới vệ sở điểm danh. Tương Thư Diễn nói cám ơn liền rời đi, lúc trở về khách điếm, Dung Cẩn vẫn chưa tỉnh.

Vuốt ve gò má lõm xuống của y, còn có đã gần bốn tháng nhưng bụng không có chút độ cong nào, đau lòng vô cùng, quyết định phải bồi bổ cho y thật tốt.

Ngày hôm sau, nghỉ ngơi một ngày sắc mặt Chử Dung Cẩn rốt cuộc có chút hồng hào, buổi sáng ăn sáng sau đó uống thuốc an thai bổ khí, cảm thấy khá hơn một chút, liền cùng Lữ tiên sinh đi phủ nha Đăng Châu, chuẩn bị giao nhận công việc.

Vốn chỉ có hai người bọn họ, ai ngờ Tương Thư Diễn cũng muốn đi theo, không cưỡng được hắn, không thể làm gì khác hơn theo ý hắn, đến phủ nha, chào hỏi Tri phủ tiền nhiệm, liền nói tới chuyện giao nhận.

Tri phủ tiền nhiệm họ Lâm, đã hơn bốn mươi, nhìn người rất gầy, điển hình sĩ tử phương nam. Trước khi tới Phụ Quốc công đã điều tra, nói hắn coi như là quan thanh liêm, trên giao tiếp sẽ không có vấn đề quá lớn.

Phòng thu chi hai bên kết toán qua tiền bạc lương thảo, cùng khoản mục không có gì khác nhau, sau đó lại mệnh Lữ tiên sinh kiểm tra qua kho lương kho bạc, ba ngày sau rốt cuộc giao nhận hoàn tất.

Lâm Tri phủ cũng phải chạy tới chỗ hắn được giao nhậm chức, hai người liền từ biệt.

Chờ dinh thự được sửa chữa tốt, có thể vào ở, đã là chuyện nửa tháng sau.

Nửa tháng này công việc không vội, lại uống rất nhiều thuốc an thai, bổ dưỡng, lúc này sắc mặt của A Cẩn rốt cuộc đã trở nên hồng nhuận, bụng hơn bốn tháng, dưới đai lưng hiện lên độ cong nhỏ.

Đăng Châu cách quê hương của Khổng Thánh hiền nhân tương đối gần, giáo hóa thành tục, học phong thịnh, dân tình thanh, rất ít khi xảy ra chuyện lao ngục kiện tụng.

Lại có tông tộc quản lý, ầm ĩ quan phủ ít lại càng ít, bây giờ cũng đều đang chuẩn bị chuyện xuân canh, ít có tranh chấp dân sự. Ngược lại cũng tiết kiệm không ít chuyện cho A Cẩn.

Nơi đây không sai biệt lắm giữa tháng ba là xuân canh, y theo lệ, Dung Cẩn làm Tri phủ là muốn đi các huyện khảo sát chuyện xuân canh. Lúc này y đang mang thai năm tháng, hơn nữa khoảng thời gian này được tẩm bổ, bụng đã lộ rõ, đai lưng cũng chỉ có thể thắt ở đỉnh bụng.

Đường quê lắc lư, sợ bào thai trong bụng có sơ xuất, cho nên y cũng không dám ngồi xe ngựa nữa, mà là đổi ngồi xe trâu… Xe trâu đi chậm rãi, nhưng thắng ở vững vàng, Thư Diễn lại đặc biệt để cho người sửa đổi sửa một cái buồng xe vô cùng thoải mái, trên đường đi ngược lại là không cảm thấy quá nhiều khó khăn.

Bên ngoài muốn duy trì quan uy, Dung Cẩn không muốn ở trước mặt người lộ ra tư thái mang thai, cho nên lúc đau hông chỉ có thể đấm một cái, may A Diễn mặt dày mày dạn đi theo, có thể âm thầm giúp y xoa.

Nhớ tới thánh nhân, Dung Cẩn liền động bút ghi xuống những chuyện được chứng kiến ở Đăng Châu, sửa sang một chút, viết thành mật chiết, gửi về trong kinh.

Thánh nhân nhận được mật chiết cũng cảm thấy mới lạ, cái này nói là mật chiết, không bằng gọi là du ký*, hơn nữa Dung Cẩn chỉ ghi xuống những chuyện mình nhìn thấy, cũng không gia nhập bất kỳ ý tưởng gì, đọc ngược lại cũng có cảm giác như đang lạc vào cảnh giới kỳ lạ.

*du ký: Ghi chép những điều tai nghe mắt thấy trong khi đi du lịch

Sau đó, một tháng sẽ gửi một phong mật chiết, thành bí mật nhỏ thánh nhân mong đợi nhất. Mỗi lần đọc được, đều có một phen cảm ngộ, thấy dưới sự thống trị của mình, non sông thật tốt, một loại cảm giác thành tựu mãnh liệt trào dâng.

Sau đó lại giao những mật chiết này cho Thái tử, để cho hắn cũng phẩm đọc một phen. Thái tử lập sớm, chưa bao giờ hưởng qua nỗi khổ nhân gian, chợt được đọc về cuộc sống khó khăn của bách tính, cũng rất xúc động.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau