Chương 15: Chào đời
Edit: Sakura Trang
Tuy nói là muốn bước xuống để đi lại, nhưng Dung Cẩn muốn xuống xe ngựa liền mất ước chừng một khắc đồng hồ.
Thai nhi đã vào sinh đạo, chặn ở nơi đó, không lên không xuống, ép xương chậu y đau đớn, không thể ôm ra ngoài, Dung Cẩn không thể làm gì khác hơn là hơi nâng cao cái mông, hai tay chống sàn xe, xê dịch ra ngoài từng chút một.
Trong quá trình dịch chuyển, cơn đau lại đến, “Ư… Ách…” Y không thể làm gì khác hơn là dừng lại, hai tay xoa bụng an ủi để chống lại cơn đau. Cơn đau lần này lại kéo dài mấy nhịp thở mới biến mất, Dung Cẩn nằm ở trên sàn xe thở hổn hển.
Khó khăn lắm mới tích được chút sức lực, lại hao hết trong cơn đau vừa rồi, bây giờ Dung Cẩn không muốn nhúc nhích chút nào, “A Diễn… Hô hô… Không được… Ta không khí lực… Hô hô… Để cho ta nghỉ…. Nghỉ ngơi… Ách… Đau eo…”
Thư Diễn ôm lấy từ phía sau lưng, giúp y xoa ấn sau eo đau nhức. “Được, được, chúng ta nghỉ một lát, eo đau lắm sao? Ta xoa giúp ngươi…”
Nhìn bộ dáng này Dung Cẩn hẳn là không có sức lực xuống xe ngựa đi lại, chỉ có thể ở trên xe ngựa tiếp tục chịu đựng. Đỡ eo của y, để cho y lại nằm thẳng xuống, sợ y không sức lực, liền lại đút y ăn một viên thuốc.
Sàn xe quá cứng, cho dù trải đệm mềm thời gian dài cũng không thoải mái, cho nên Tương Thư Diễn liền ôm A Cẩn vào trong ngực, để cho y ngồi ngửa, xoa eo cho y.
Lúc này quan phục của Dung Cẩn đã bị cởi ra, quần cũng đã tuột xuống, còn dư lại một món trung y mặc trên người, đã bị mồ hôi thấm ướt, dán chặt trên người. Dung Cẩn cảm thấy không thoải mái, dứt khoát ngay cả trung y cũng cởi, toàn thần trần trụi, chỉ đắp một cái chăn mỏng.
Thai bụng ở dưới lớp chăn nhô lên độ cong cao ngất, qua chăn cũng có thể nhìn ra đấm đá của thai nhi. Thư Diễn dùng nước nóng thấm ướt khăn, không ngừng lau chùi cho y, hy vọng y có thể thoải mái một chút.
Cứ kiên trì chịu đựng như vậy, chỉ thấy Dung Cẩn nắm đệm dưới người càng ngày càng chặt, “Ư…” Dung Cẩn đã đau đến có chút thần chí không rõ, trong miệng không ngừng kêu rên: “A Diễn… Đau quá… Đau…”
Nghe người yêu kêu rên, nhưng Tương Thư Diễn lại không thể giúp y được gì, chỉ có thể không ngừng xoa bóp eo cho y, hy vọng y có thể đỡ hơn một chút, tay đã đau mỏi gần như mất tri giác cũng không chịu dừng lại.
Cảm thụ cung lui cách nhau càng ngày càng ngắn và cảm giác nghẹn trướng ngày càng rõ ràng dưới thân, Dung Cẩn đột nhiên phát ra một tiếng kêu to: “A ——!”
“Sao vậy, A Cẩn?” Thư Diễn vội vàng hỏi.
“Ách… Để ta… Hô hô… Để ta nằm xuống… Nước ối… Vỡ…” Nghe vậy Thư Diễn vội vàng để y nằm thẳng xuống, tiếp theo vén chăn lên, nhìn xuống phía dưới thân y, quả nhiên nhìn thấy có nước ối trong suốt đang chảy tí tách từ sinh miệng.
Đưa tay dò xét sinh miệng, đã mở hết, duỗi tay vào trong, đã có thể mò tới tóc máu của thai nhi. Rút tay ra, vội vàng nói cho Dung Cẩn biết tin tức tốt này.
“A Cẩn, sinh miệng đã mở hết rồi, hơn nữa ta đã có thể mò tới hài tử, rất nhanh hài nhi có thể gặp mặt chúng ta rồi, cố gắng sinh nó ra, có được không?”
Bây giờ Dung Cẩn không có thời gian nói chuyện, y đang thử theo cung lui dùng sức, muốn đẩy tiểu sinh mạng ở trong cơ thể y gần mười tháng này ra ngoài!
Buồng xe không đủ dài, Dung Cẩn không thể làm gì khác hơn là dựng hai chân ghì lên sàn xe, mới có thể lộ sinh miệng ra. Thư Diễn đang quỳ gối ở bên cạnh giúp y xem xét tình trạng dưới thân.
Theo sự đẩy mạnh của y, thai nhi rất thuận lợi đi tới sinh miệng, mắt thấy sắp lộ ra đỉnh, nhưng vừa giảm lực, thai nhi liền lại thụt về, đầu hài tử liền bị kẹt ở nơi sinh miệng, theo hô hấp của Dung Cẩn không ngừng thập thò.
“A… Ách… A Diễn…” Dung Cẩn nắm tay của Tương Thư Diễn, hô to tên của hắn, dường như hy vọng có thể từ trong đó lấy được một ít lực lượng. Tương Thư Diễn nắm lại tay của Dung Cẩn, “Ta ở đây, A Cẩn, ta luôn ở bên cạnh ngươi…”
“Ư… Phía dưới thật trướng…” Tương Thư Diễn khích lệ: “Kiên trì chút nữa, A Cẩn, thử một lần nữa, hài nhi đi ra là sẽ không còn thấy trướng nữa!”
“Hừ… Ách ——!” Trong tư thế hiện tại dùng sức không tốt lắm, hai chân Dung Cẩn ghì mạnh trên sàn xe, cong người lại, chèn ép lên bụng, cố gắng dùng sức, theo một tiếng kêu đau, hài tử rốt cuộc lộ ra đỉnh!
Thấy đầu nhỏ của thai nhi xuất hiện ở sinh miệng của Dung Cẩn, hơn nữa không bị thụt về, Thư Diễn vui mừng nói với y: “A Cẩn, hài tử thò đầu rồi!”
Dĩ nhiên Dung Cẩn biết hài tử thò đầu ra, đầu của đứa bé liền ngăn ở sinh miệng, cảm giác ngộp trướng đạt tới lớn nhất, để cho y không nhịn được muốn dùng sức đẩy ép, muốn thoát khỏi cảm giác giày vò người này.
Dung Cẩn đã bị cơn sinh đau gần một ngày hành hạ đến có chút đánh mất lý trí, không ngừng ưỡn bụng dùng sức, buồng xe bị y đá đạp vang lộp bộp, “A… Thật lớn… Trướng quá… Ách ——!”
Dưới sự dùng sức gần như thô bạo này, chỉ nghe “Phốc” đất một tiếng vang nhỏ, đầu thai theo nước ối xuất hiện ở giữa hai chân Dung Cẩn, rốt cuộc được đẩy ra.
Cảm giác ngộp trướng dưới thân rốt cuộc giảm bớt một ít, lúc này cung lui vẫn đang kéo dài, nhưng Dung Cẩn há miệng to thở gấp, y cảm thấy bản thân cần nghỉ ngơi một chút.
Tương Thư Diễn nhìn cái đầu nhỏ đầy máu giữa hai chân thê tử, tay không tự chủ chạm vào, còn kéo tay thê tử, muốn cho y cũng sờ, “A Cẩn, nhanh, sờ một cái xem, đây là con của chúng ta!”
Tay của A Cẩn chạm vào đầu thai, nhọn nhọn, cứng cứng, tròn trịa, chính là con của mình ư? Là cốt nhục mình mang thai mười tháng! Thật là nhỏ, nhưng mà, thật tốt!
Nghĩ đến con của mình, chỉ cần mình dùng sức, liền có thể thuận lợi ra đời, Dung Cẩn cảm thấy mình tràn đầy lực lượng! Lại theo cung lui xuất hiện dùng sức, cắn răng, trong miệng tràn ra một tiếng hừ nhẹ, “Ừ ——!”
Cảm thụ trong bụng không ngừng đấm đá, trong lòng Dung Cẩn thầm nói với hài tử: Con ngoan, cha có thể được nhìn thấy con ngay đây, con cũng đang cố gắng phải không? Đừng sợ, cha rất nhanh là có thể để cho con ra đời rồi!
Nghĩ như vậy, Dung Cẩn không ngừng dùng sức đẩy xuống, hy vọng sinh hạ hài nhi càng sớm càng tốt. Nhưng chuyện không như mong muốn, y đã một ngày không ăn gì rồi, sinh được đầu thai ra đã tiêu hao hết tất cả sức lực của y. Lúc này tất nhiên sức lực sinh sản không đủ, thời điểm vốn nên dùng lực dài hết lần này tới lần khác đều mất sức thoát lực.
Tương Thư Diễn thấy y như vậy, cảm thấy không được, liền hỏi mấy người bên ngoài xem có đồ ăn không, đúng lúc A Sinh vớt được mấy con cá từ trong sông lên, cũng đã nướng chín, dùng lá sen bọc, đưa cho Thế tử nhà mình.
Thư Diễn cầm cá nướng, xé nhỏ từng miếng, bảo đảm không có một cái xương cá nào mới đút cho A Cẩn ăn.
Bởi vì tạm thời bị chặn ở ngoài thành, không gia vị gì, chỉ bỏ ruột và vảy đi, tự nhiên không ngon đến đâu, lại bởi vì hài tử trong bụng A Cẩn không ngừng đá động, ngực khó chịu buồn nôn, nhưng A Cẩn vẫn kiên trì ăn, đút một nửa, nhìn A Cẩn thật sự là không ăn vào, Thư Diễn mới không đút nữa.
Sau đó đút y uống một cốc nước ấm, dược hoàn bổ khí cũng đã được hoà tan bên trong, uống vào chỉ chốc lát sau, trong thân thể Dung Cẩn có thêm sức lực, bắt đầu tiếp tục dùng sức.
“Ách a ——! A ——!” Theo Dung Cẩn kêu càng ngày càng lớn, hài tử bị đẩy ra càng ngày càng nhiều, không lâu lắm vai thai liền bị đẩy đi ra hơn nửa, Thư Diễn giúp y kéo kéo vai thai ra, như vậy có thể để cho hài tử ra đời dễ dàng hơn.
“A… Ừ ——!” Theo Dung Cẩn dùng sức một lần cuối, hài tử thứ ba của bọn họ rốt cuộc giáng thế, là một nhi tử.
Thư Diễn vỗ vỗ cái mông nhỏ của nó, “Oa oa oa ——” một trận tiếng khóc vang dội cất lên, tuyên bố đứa bé này vô cùng khoẻ mạnh!
“A Cẩn, nhìn, hài nhi của chúng ta…” Gọi Cốc Vũ đi vào hỗ trợ lau chùi vết máu trên người hài tử, sau đó dùng tã gói kỹ, ôm cho Chử Dung Cẩn nhìn.
Chờ sau khi Cốc Vũ đi ra ngoài, Dung Cẩn lần nữa thở nhẹ một tiếng, “A… Ừ…” Không nhịn được dùng sức xuống dưới, rốt cuộc đẩy được hết nhau thai đi ra. Chờ Thư Diễn thu dọn xong, liền chuẩn bị cho hài tử bú sữa.
Trên người y không mảnh vải, chi đắp một chiếc chăn mới. Thư Diễn đỡ y ngồi dậy, kéo chăn xuống thấp, lộ ra hai quả anh đào bởi vì mang thai mà căng phồng, ôm hài tử tới trước ngực, nó mút vào theo bản năng.
Nhưng ai biết hài tử mút vào trừ để cho Dung Cẩn của cảm thấy đau đớn ra lại không thấy ra chút sữa nào. Không bú được sữa, hài tử oa oa khóc lên.
Dung Cẩn cũng bối rối, vừa nhẹ giọng dỗ dành hài tử, vừa oán trách bản thân sao lại không có sữa! Thư Diễn thấy vậy, nghiên người về trước, khẽ đặt hài tử ở bên cạnh, sau đó chạm vào ngực của Dung Cẩn, hai tay từ từ xoa nắn.
“A… A Diễn ngươi làm gì… A… Đau…” Ngực mềm mại lần đầu bị đối đãi thô bạo như vậy, một trận đau đớn từ chỗ Thư Diễn xoa nắn truyền đến, để cho Dung Cẩn không nhịn được hô đau thành tiếng.
Sau đó, Thư Diễn liền đổi xoa nắn thành mút vào, không bao lâu sau, Dung Cẩn đột nhiên cảm thấy trào lên sự khoái cảm, “A… Ách… Hô… Hô…” Thậm chí giãy giụa chiếc eo sau sinh vẫn còn hơi thô to.
Thấy vậy, sợ y khó chịu, Thư Diễn giúp y dùng tay bóp để tiết sữa ra. Anh đào trước ngực rốt cuộc tràn ra sữa trắng, Dung Cẩn vội vàng ôm lấy anh nhi tiếng khóc đang nhỏ dần, tiếng mút ‘Chụt chụt’ chỉ chốc lát sau liền vang lên trong buồng xe, cái này làm cho mặt của Dung Cẩn không tự chủ đỏ lên.
Lúc này đã gần giờ Tý, một ngày liên tục bôn ba, hơn nữa sinh sản hao phí tinh lực để Dung Cẩn cho bú xong liền ngủ mất. Thư Diễn ôm lấy y, trong ngực y ôm anh nhi đang ngủ say, một nhà ba người cứ như vậy rúc vào cùng nhau, ở trong buồng xe đơn sơ này chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại, là bị tiếng kêu khóc của hài tử trong ngực đánh thức. Hơi giật giật cánh tay bởi vì ôm hài tử cả đêm mà trở nên tê dại mất tri giác, ôm hài tử đến trước ngực, từ từ đút no hài tử.
Anh nhi ăn uống no đủ chỉ chốc lát sau liền lại ngủ, Dung Cẩn đặt nó xuống, lấy y phục ngày hôm qua mình mặc trước khi sinh sản vào, nhìn trời, đoán sắp đến giờ mở cửa thành, để cho Cốc Vũ tiếp tục lái xe, quay về thành.
Đến phủ, sợ Dung Cẩn cậy mạnh, liền trực tiếp để cho Cốc Vũ lái xe tiến vào, đến hậu viện, mới dừng xe ngựa lại. Trong phủ trừ những người mang từ kinh đến, không còn ai khác, Kinh Chập nhận lấy tiểu thiếu gia, thấy Thế tử nhà mình ôm phu nhân đi vào nhà, liền đuổi sát theo.
Trong phủ bởi vì Dung Cẩn chưa biết rõ ngày sinh sản, ngược lại là đã chuẩn bị tất cả những gì cần thiết. Lại để cho Lý đại phu xem mạch, chắc chắn thân thể không có vấn đề gì lớn, chỉ có chút tinh lực không tốt, phải điều dưỡng thêm một thời gian là ổn. Lúc này Thư Diễn mới yên lòng.
Ở thế giới này, nam nhân sinh con không cần ở cữ giống như nữ nhân, chỉ cần dưới thân không có thương tổn, nghỉ ngơi mấy ngày điều dưỡng tinh thần, liền không có vấn đề gì. Dung Cẩn chỉ nghỉ ngơi ba ngày liền tiếp tục đến phủ nha, chẳng qua rốt cuộc thân thể đặc thù, y cũng không cậy mạnh, chỉ mỗi ngày đi nửa ngày.
Thấy y ngoan ngoãn tự giác như vậy, Thư Diễn rất vui vẻ yên tâm. Chẳng qua còn có một nguyên nhân quan trọng nữa, là sữa của Dung Cẩn rất đầy đủ, hài tử ăn xong sẽ còn còn dư lại, có một lần lại chảy sữa, may không người phát hiện, nhưng cái này đủ để cho Dung Cẩn bị đả kích nặng.
Chờ hài tử qua đầy tháng, Thư Diễn mới nhớ tới gửi tin về kinh đô để cho ông nội đặt tên cho tam nhi. Bởi vì chưa nhận được thư hồi âm, vẫn kêu nhũ danh của hài tử, lần này là do Dung Cẩn lấy, hài tử ra đời vào là đêm khuya, liền gọi nó là Thâm Thâm.
Cuộc sống cứ như vậy không nhanh không chậm trôi đi.
Tuy nói là muốn bước xuống để đi lại, nhưng Dung Cẩn muốn xuống xe ngựa liền mất ước chừng một khắc đồng hồ.
Thai nhi đã vào sinh đạo, chặn ở nơi đó, không lên không xuống, ép xương chậu y đau đớn, không thể ôm ra ngoài, Dung Cẩn không thể làm gì khác hơn là hơi nâng cao cái mông, hai tay chống sàn xe, xê dịch ra ngoài từng chút một.
Trong quá trình dịch chuyển, cơn đau lại đến, “Ư… Ách…” Y không thể làm gì khác hơn là dừng lại, hai tay xoa bụng an ủi để chống lại cơn đau. Cơn đau lần này lại kéo dài mấy nhịp thở mới biến mất, Dung Cẩn nằm ở trên sàn xe thở hổn hển.
Khó khăn lắm mới tích được chút sức lực, lại hao hết trong cơn đau vừa rồi, bây giờ Dung Cẩn không muốn nhúc nhích chút nào, “A Diễn… Hô hô… Không được… Ta không khí lực… Hô hô… Để cho ta nghỉ…. Nghỉ ngơi… Ách… Đau eo…”
Thư Diễn ôm lấy từ phía sau lưng, giúp y xoa ấn sau eo đau nhức. “Được, được, chúng ta nghỉ một lát, eo đau lắm sao? Ta xoa giúp ngươi…”
Nhìn bộ dáng này Dung Cẩn hẳn là không có sức lực xuống xe ngựa đi lại, chỉ có thể ở trên xe ngựa tiếp tục chịu đựng. Đỡ eo của y, để cho y lại nằm thẳng xuống, sợ y không sức lực, liền lại đút y ăn một viên thuốc.
Sàn xe quá cứng, cho dù trải đệm mềm thời gian dài cũng không thoải mái, cho nên Tương Thư Diễn liền ôm A Cẩn vào trong ngực, để cho y ngồi ngửa, xoa eo cho y.
Lúc này quan phục của Dung Cẩn đã bị cởi ra, quần cũng đã tuột xuống, còn dư lại một món trung y mặc trên người, đã bị mồ hôi thấm ướt, dán chặt trên người. Dung Cẩn cảm thấy không thoải mái, dứt khoát ngay cả trung y cũng cởi, toàn thần trần trụi, chỉ đắp một cái chăn mỏng.
Thai bụng ở dưới lớp chăn nhô lên độ cong cao ngất, qua chăn cũng có thể nhìn ra đấm đá của thai nhi. Thư Diễn dùng nước nóng thấm ướt khăn, không ngừng lau chùi cho y, hy vọng y có thể thoải mái một chút.
Cứ kiên trì chịu đựng như vậy, chỉ thấy Dung Cẩn nắm đệm dưới người càng ngày càng chặt, “Ư…” Dung Cẩn đã đau đến có chút thần chí không rõ, trong miệng không ngừng kêu rên: “A Diễn… Đau quá… Đau…”
Nghe người yêu kêu rên, nhưng Tương Thư Diễn lại không thể giúp y được gì, chỉ có thể không ngừng xoa bóp eo cho y, hy vọng y có thể đỡ hơn một chút, tay đã đau mỏi gần như mất tri giác cũng không chịu dừng lại.
Cảm thụ cung lui cách nhau càng ngày càng ngắn và cảm giác nghẹn trướng ngày càng rõ ràng dưới thân, Dung Cẩn đột nhiên phát ra một tiếng kêu to: “A ——!”
“Sao vậy, A Cẩn?” Thư Diễn vội vàng hỏi.
“Ách… Để ta… Hô hô… Để ta nằm xuống… Nước ối… Vỡ…” Nghe vậy Thư Diễn vội vàng để y nằm thẳng xuống, tiếp theo vén chăn lên, nhìn xuống phía dưới thân y, quả nhiên nhìn thấy có nước ối trong suốt đang chảy tí tách từ sinh miệng.
Đưa tay dò xét sinh miệng, đã mở hết, duỗi tay vào trong, đã có thể mò tới tóc máu của thai nhi. Rút tay ra, vội vàng nói cho Dung Cẩn biết tin tức tốt này.
“A Cẩn, sinh miệng đã mở hết rồi, hơn nữa ta đã có thể mò tới hài tử, rất nhanh hài nhi có thể gặp mặt chúng ta rồi, cố gắng sinh nó ra, có được không?”
Bây giờ Dung Cẩn không có thời gian nói chuyện, y đang thử theo cung lui dùng sức, muốn đẩy tiểu sinh mạng ở trong cơ thể y gần mười tháng này ra ngoài!
Buồng xe không đủ dài, Dung Cẩn không thể làm gì khác hơn là dựng hai chân ghì lên sàn xe, mới có thể lộ sinh miệng ra. Thư Diễn đang quỳ gối ở bên cạnh giúp y xem xét tình trạng dưới thân.
Theo sự đẩy mạnh của y, thai nhi rất thuận lợi đi tới sinh miệng, mắt thấy sắp lộ ra đỉnh, nhưng vừa giảm lực, thai nhi liền lại thụt về, đầu hài tử liền bị kẹt ở nơi sinh miệng, theo hô hấp của Dung Cẩn không ngừng thập thò.
“A… Ách… A Diễn…” Dung Cẩn nắm tay của Tương Thư Diễn, hô to tên của hắn, dường như hy vọng có thể từ trong đó lấy được một ít lực lượng. Tương Thư Diễn nắm lại tay của Dung Cẩn, “Ta ở đây, A Cẩn, ta luôn ở bên cạnh ngươi…”
“Ư… Phía dưới thật trướng…” Tương Thư Diễn khích lệ: “Kiên trì chút nữa, A Cẩn, thử một lần nữa, hài nhi đi ra là sẽ không còn thấy trướng nữa!”
“Hừ… Ách ——!” Trong tư thế hiện tại dùng sức không tốt lắm, hai chân Dung Cẩn ghì mạnh trên sàn xe, cong người lại, chèn ép lên bụng, cố gắng dùng sức, theo một tiếng kêu đau, hài tử rốt cuộc lộ ra đỉnh!
Thấy đầu nhỏ của thai nhi xuất hiện ở sinh miệng của Dung Cẩn, hơn nữa không bị thụt về, Thư Diễn vui mừng nói với y: “A Cẩn, hài tử thò đầu rồi!”
Dĩ nhiên Dung Cẩn biết hài tử thò đầu ra, đầu của đứa bé liền ngăn ở sinh miệng, cảm giác ngộp trướng đạt tới lớn nhất, để cho y không nhịn được muốn dùng sức đẩy ép, muốn thoát khỏi cảm giác giày vò người này.
Dung Cẩn đã bị cơn sinh đau gần một ngày hành hạ đến có chút đánh mất lý trí, không ngừng ưỡn bụng dùng sức, buồng xe bị y đá đạp vang lộp bộp, “A… Thật lớn… Trướng quá… Ách ——!”
Dưới sự dùng sức gần như thô bạo này, chỉ nghe “Phốc” đất một tiếng vang nhỏ, đầu thai theo nước ối xuất hiện ở giữa hai chân Dung Cẩn, rốt cuộc được đẩy ra.
Cảm giác ngộp trướng dưới thân rốt cuộc giảm bớt một ít, lúc này cung lui vẫn đang kéo dài, nhưng Dung Cẩn há miệng to thở gấp, y cảm thấy bản thân cần nghỉ ngơi một chút.
Tương Thư Diễn nhìn cái đầu nhỏ đầy máu giữa hai chân thê tử, tay không tự chủ chạm vào, còn kéo tay thê tử, muốn cho y cũng sờ, “A Cẩn, nhanh, sờ một cái xem, đây là con của chúng ta!”
Tay của A Cẩn chạm vào đầu thai, nhọn nhọn, cứng cứng, tròn trịa, chính là con của mình ư? Là cốt nhục mình mang thai mười tháng! Thật là nhỏ, nhưng mà, thật tốt!
Nghĩ đến con của mình, chỉ cần mình dùng sức, liền có thể thuận lợi ra đời, Dung Cẩn cảm thấy mình tràn đầy lực lượng! Lại theo cung lui xuất hiện dùng sức, cắn răng, trong miệng tràn ra một tiếng hừ nhẹ, “Ừ ——!”
Cảm thụ trong bụng không ngừng đấm đá, trong lòng Dung Cẩn thầm nói với hài tử: Con ngoan, cha có thể được nhìn thấy con ngay đây, con cũng đang cố gắng phải không? Đừng sợ, cha rất nhanh là có thể để cho con ra đời rồi!
Nghĩ như vậy, Dung Cẩn không ngừng dùng sức đẩy xuống, hy vọng sinh hạ hài nhi càng sớm càng tốt. Nhưng chuyện không như mong muốn, y đã một ngày không ăn gì rồi, sinh được đầu thai ra đã tiêu hao hết tất cả sức lực của y. Lúc này tất nhiên sức lực sinh sản không đủ, thời điểm vốn nên dùng lực dài hết lần này tới lần khác đều mất sức thoát lực.
Tương Thư Diễn thấy y như vậy, cảm thấy không được, liền hỏi mấy người bên ngoài xem có đồ ăn không, đúng lúc A Sinh vớt được mấy con cá từ trong sông lên, cũng đã nướng chín, dùng lá sen bọc, đưa cho Thế tử nhà mình.
Thư Diễn cầm cá nướng, xé nhỏ từng miếng, bảo đảm không có một cái xương cá nào mới đút cho A Cẩn ăn.
Bởi vì tạm thời bị chặn ở ngoài thành, không gia vị gì, chỉ bỏ ruột và vảy đi, tự nhiên không ngon đến đâu, lại bởi vì hài tử trong bụng A Cẩn không ngừng đá động, ngực khó chịu buồn nôn, nhưng A Cẩn vẫn kiên trì ăn, đút một nửa, nhìn A Cẩn thật sự là không ăn vào, Thư Diễn mới không đút nữa.
Sau đó đút y uống một cốc nước ấm, dược hoàn bổ khí cũng đã được hoà tan bên trong, uống vào chỉ chốc lát sau, trong thân thể Dung Cẩn có thêm sức lực, bắt đầu tiếp tục dùng sức.
“Ách a ——! A ——!” Theo Dung Cẩn kêu càng ngày càng lớn, hài tử bị đẩy ra càng ngày càng nhiều, không lâu lắm vai thai liền bị đẩy đi ra hơn nửa, Thư Diễn giúp y kéo kéo vai thai ra, như vậy có thể để cho hài tử ra đời dễ dàng hơn.
“A… Ừ ——!” Theo Dung Cẩn dùng sức một lần cuối, hài tử thứ ba của bọn họ rốt cuộc giáng thế, là một nhi tử.
Thư Diễn vỗ vỗ cái mông nhỏ của nó, “Oa oa oa ——” một trận tiếng khóc vang dội cất lên, tuyên bố đứa bé này vô cùng khoẻ mạnh!
“A Cẩn, nhìn, hài nhi của chúng ta…” Gọi Cốc Vũ đi vào hỗ trợ lau chùi vết máu trên người hài tử, sau đó dùng tã gói kỹ, ôm cho Chử Dung Cẩn nhìn.
Chờ sau khi Cốc Vũ đi ra ngoài, Dung Cẩn lần nữa thở nhẹ một tiếng, “A… Ừ…” Không nhịn được dùng sức xuống dưới, rốt cuộc đẩy được hết nhau thai đi ra. Chờ Thư Diễn thu dọn xong, liền chuẩn bị cho hài tử bú sữa.
Trên người y không mảnh vải, chi đắp một chiếc chăn mới. Thư Diễn đỡ y ngồi dậy, kéo chăn xuống thấp, lộ ra hai quả anh đào bởi vì mang thai mà căng phồng, ôm hài tử tới trước ngực, nó mút vào theo bản năng.
Nhưng ai biết hài tử mút vào trừ để cho Dung Cẩn của cảm thấy đau đớn ra lại không thấy ra chút sữa nào. Không bú được sữa, hài tử oa oa khóc lên.
Dung Cẩn cũng bối rối, vừa nhẹ giọng dỗ dành hài tử, vừa oán trách bản thân sao lại không có sữa! Thư Diễn thấy vậy, nghiên người về trước, khẽ đặt hài tử ở bên cạnh, sau đó chạm vào ngực của Dung Cẩn, hai tay từ từ xoa nắn.
“A… A Diễn ngươi làm gì… A… Đau…” Ngực mềm mại lần đầu bị đối đãi thô bạo như vậy, một trận đau đớn từ chỗ Thư Diễn xoa nắn truyền đến, để cho Dung Cẩn không nhịn được hô đau thành tiếng.
Sau đó, Thư Diễn liền đổi xoa nắn thành mút vào, không bao lâu sau, Dung Cẩn đột nhiên cảm thấy trào lên sự khoái cảm, “A… Ách… Hô… Hô…” Thậm chí giãy giụa chiếc eo sau sinh vẫn còn hơi thô to.
Thấy vậy, sợ y khó chịu, Thư Diễn giúp y dùng tay bóp để tiết sữa ra. Anh đào trước ngực rốt cuộc tràn ra sữa trắng, Dung Cẩn vội vàng ôm lấy anh nhi tiếng khóc đang nhỏ dần, tiếng mút ‘Chụt chụt’ chỉ chốc lát sau liền vang lên trong buồng xe, cái này làm cho mặt của Dung Cẩn không tự chủ đỏ lên.
Lúc này đã gần giờ Tý, một ngày liên tục bôn ba, hơn nữa sinh sản hao phí tinh lực để Dung Cẩn cho bú xong liền ngủ mất. Thư Diễn ôm lấy y, trong ngực y ôm anh nhi đang ngủ say, một nhà ba người cứ như vậy rúc vào cùng nhau, ở trong buồng xe đơn sơ này chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại, là bị tiếng kêu khóc của hài tử trong ngực đánh thức. Hơi giật giật cánh tay bởi vì ôm hài tử cả đêm mà trở nên tê dại mất tri giác, ôm hài tử đến trước ngực, từ từ đút no hài tử.
Anh nhi ăn uống no đủ chỉ chốc lát sau liền lại ngủ, Dung Cẩn đặt nó xuống, lấy y phục ngày hôm qua mình mặc trước khi sinh sản vào, nhìn trời, đoán sắp đến giờ mở cửa thành, để cho Cốc Vũ tiếp tục lái xe, quay về thành.
Đến phủ, sợ Dung Cẩn cậy mạnh, liền trực tiếp để cho Cốc Vũ lái xe tiến vào, đến hậu viện, mới dừng xe ngựa lại. Trong phủ trừ những người mang từ kinh đến, không còn ai khác, Kinh Chập nhận lấy tiểu thiếu gia, thấy Thế tử nhà mình ôm phu nhân đi vào nhà, liền đuổi sát theo.
Trong phủ bởi vì Dung Cẩn chưa biết rõ ngày sinh sản, ngược lại là đã chuẩn bị tất cả những gì cần thiết. Lại để cho Lý đại phu xem mạch, chắc chắn thân thể không có vấn đề gì lớn, chỉ có chút tinh lực không tốt, phải điều dưỡng thêm một thời gian là ổn. Lúc này Thư Diễn mới yên lòng.
Ở thế giới này, nam nhân sinh con không cần ở cữ giống như nữ nhân, chỉ cần dưới thân không có thương tổn, nghỉ ngơi mấy ngày điều dưỡng tinh thần, liền không có vấn đề gì. Dung Cẩn chỉ nghỉ ngơi ba ngày liền tiếp tục đến phủ nha, chẳng qua rốt cuộc thân thể đặc thù, y cũng không cậy mạnh, chỉ mỗi ngày đi nửa ngày.
Thấy y ngoan ngoãn tự giác như vậy, Thư Diễn rất vui vẻ yên tâm. Chẳng qua còn có một nguyên nhân quan trọng nữa, là sữa của Dung Cẩn rất đầy đủ, hài tử ăn xong sẽ còn còn dư lại, có một lần lại chảy sữa, may không người phát hiện, nhưng cái này đủ để cho Dung Cẩn bị đả kích nặng.
Chờ hài tử qua đầy tháng, Thư Diễn mới nhớ tới gửi tin về kinh đô để cho ông nội đặt tên cho tam nhi. Bởi vì chưa nhận được thư hồi âm, vẫn kêu nhũ danh của hài tử, lần này là do Dung Cẩn lấy, hài tử ra đời vào là đêm khuya, liền gọi nó là Thâm Thâm.
Cuộc sống cứ như vậy không nhanh không chậm trôi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất