Chương 2
Editor: Vi – Mộc Thố Xích Vi
"Đứa nhỏ đó, huynh không nên giữ lại bên mình."
- ----
"Đồ nhi nhớ kỹ lời dạy của sư phụ!" - Sắc mặt Cố Thừa Tiêu lộ ra vẻ vui vẻ, cho đến lúc này hắn mới dám chủ động ngước mắt nhìn Thẩm Vân Chi, đôi mắt vốn u ám cũng hiện lên ánh sáng trong.
Thẩm Vân Chi cười gật đầu, nhận lấy chén trà bái sư mà Cố Thừa Tiêu đã chuẩn bị, nhấp một ngụm tượng trưng.
Trà hơi nguội, nhưng cũng không đáng ngại, chẳng qua chỉ là một nghi thức thôi.
Tựa như vào lúc này, việc thu nhận Cố Thừa Tiêu đối với y mà nói, cùng lắm cũng chỉ là một nghi thức.
Cố Thừa Tiêu là con trai duy nhất của bạn y, người bạn tốt đã chết trên đỉnh núi Cố U, Cố U tông môn bị đồ sát chỉ trong một đêm, giống như núi Phù Ngọc của chính y đời trước.
Chỉ là vào lúc y chấp nhận lời kết nghĩa với người bạn kia, ngàn lần không nghĩ tới trong tương lai không lâu sau đó, Phù Ngọc tông cũng gặp phải cảnh ngộ tương tự.
Càng không nghĩ tới, bản thân sẽ chết dưới tay đứa nhỏ được bạn tốt gửi gắm này.
Thẩm Vân Chi thu lại những xúc cảm khác của mình, chỉ mỉm cười nhìn người thiếu niên trước mặt.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nếu đã nhận phó thác của người khác thì y cũng không thể đẩy hắn ra xa, hay thậm chí là đuổi đi. Hơn nữa, nhát kiếm mà Cố Thừa Tiêu đâm y kiếp trước, y thực sự rất muốn hỏi hắn một câu, tại sao chứ? Là thật sự xuất phát từ bản tâm, hay còn nguyên nhân nào khác?
Thẩm Vân Chi khẽ thở dài: "Trà trên núi Phù Ngọc của chúng ta đúng là rất ngon." - Nhưng muốn biến một nắm trà thành một tách trà ngon thì cần phải biết chăm sóc thật cẩn thận.
Hắn đặt tách trà xuống, trong lòng hạ quyết tâm.
Tô Trường Hi bên cạnh thấy cuối cùng cũng kết thúc nghi thức, bèn duỗi tay nâng người Cố Thừa Tiêu lên thay Thẩm Vân Chi, quay đầu lại hỏi: "Chỗ ở của đứa nhỏ này sắp xếp sao đây? Căn viện này của huynh quá mức lạnh lẽo, hay là đưa qua bên đệ đi, mấy tên đồ nhi của đệ tuy rằng nghịch ngợm nhưng để đồng lứa chúng nó ở với nhau vẫn dễ thân hơn."
Thẩm Vân Chi nhìn sư đệ của mình, lại nhớ về đời trước.
Khi đó y chấp nhận lời đề nghị này của Tô Trường Hi, sắp xếp cho Cố Thừa Tiêu ở chỗ của gã, thật ra đó cũng chỉ là một dạng khác của việc nuôi thả hắn ở chỗ Tô Trường Hi.
Sau đó bản thân lại đi du ngoạn, nhiều năm không về tông môn, mỗi năm chỉ có đúng một dịp sinh thần Ngọc Tuyền chân nhân y mới trở về được hơn một tháng, cứ vậy mà tính, những ngày Cố Thừa Tiêu chân chính được y nuôi dưỡng thật ra cũng không nhiều.
"Không cần." - Thẩm Vân Chi lắc đầu: "Bên gian phụ còn có thể kê một cái giường, để nó ở đó đi."
"Này......" - Tô Trường Hi nhớ tới đống sách giấy cũ lẫn lộn trong căn phòng nhỏ, không khỏi nhíu mày: "Ở đó cũng quá nhỏ rồi, hơn nữa đồ đạc của huynh......"
"Bảo đồ nhi này của ta dọn dẹp một chút là được." - Thẩm Vân Chi giơ một ngón tay lên: "Dọn dẹp chỗ ở của mình, theo lý là chuyện thường tình mới phải."
Cố Thừa Tiêu đứng bên cạnh muốn nói vô cùng, vội vàng cung kính cảm ơn Tô Trường Hi: "Đa tạ sư thúc, con nguyện hầu hạ cho sư phụ ở nơi này."
"Cũng được." - Tô Trường Hi thở dài, trầm mặc vỗ vai Cố Thừa Tiêu, rồi lại quay đầu hỏi Thẩm Vân Chi: "Sư huynh đã đặt tên đạo tông môn cho nó chưa?"
"Tên đạo tông môn......" - Đệ tử khi nhập môn Phù Ngọc tông sẽ được sư phụ đặt cho một cái tên đạo dành cho tông môn, để đánh dấu bước khởi đầu của bản thân. Đời trước y cũng đã đặt cho Cố Thừa Tiêu một cái.
Khi đó y nhớ đến một câu ai đó đã từng nói: "Không có hắn, ta hy vọng thế gian tăm tối này có thể có được một chút yên bình."
Mười lăm năm sau, đối với y, cảnh tượng câu nói này được thốt lên dường như cũng đã trải qua hai kiếp...
"Bây giờ đặt, Hối Ninh đi."
(Hối Ninh 晦宁 — Hối 晦: tăm tối — Ninh 宁: yên bình)
"Hối Ninh?" - Tô Trường Hi đánh giá: "Lúc trước có nghe sư huynh nói đứa nhỏ này họ Cố, tên thật của ngươi là gì?"
Cố Thừa Tiêu: "Tên con là Cố......"
"Cố Nhị Cẩu." - Thẩm Vân Chi mặt không thay đổi sắc tiếp lời.
Thân mình Cố Thừa Tiêu hơi lung lay.
Tô Trường Hi trừng Thẩm Vân Chi một cái, rồi lại quay sang cười như thấu hiểu với Cố Thừa Tiêu: "Vậy thì sau này chúng ta sẽ gọi ngươi là Hối Ninh."
Gã lại gọi về phía cửa: "Liêu Dương, vào đây."
Một tên đệ tử trẻ trạc tuổi Cố Thừa Tiêu tiến vào, chính là cái người đã đưa mọi người đang tụm lại về chỗ của mình trong buổi hành lễ kia.
Tô Trường Hi nói: "Sư đệ Hối Ninh vừa bái sư xong, con nghe thấy chưa?"
Liêu Dương có một khuôn mặt tròn, đôi mắt cũng tròn xoe, lộ ra vẻ hóm hỉnh. Gã gật đầu, thanh thúy đáp: "Nghe được, sư phụ."
Tô Trường Hi: "Hối Ninh vừa mới tới, không quen nhiều chỗ. Con giúp nó sắp xếp chỗ ở cho thỏa đáng đi, nếu muốn món đồ nào thì có thể đem từ viện của chúng ta qua đây."
Liêu Dương: "Vâng, sư phụ!"
Gã xoay người đánh giá thân hình Cố Thừa Tiêu một phen, lại nói với Tô Trường Hi: "Sư phụ, bây giờ là chiều rồi, chỉ sợ không kịp đưa sư đệ Hối Ninh đi làm đồng phục tông môn, con thấy thân hình của con với sư đệ không khác nhau mấy, ở chỗ con còn có một bộ đồ mới chưa mặc, nếu không chê, trước tiên hãy đưa nó cho sư đệ sáng mai dùng. Sư phụ người thấy như thế nào?"
Tô Trường Hi mỉm cười gật đầu: "Được, con xử lý là được."
Liêu Dương nhếch miệng cười he he, đưa tay ôm bả vai Cố Thừa Tiêu bước ra ngoài: "Đi thôi, sư huynh giúp đệ dọn chỗ ngủ trước, lát nữa huynh sẽ mang quần áo qua cho đệ."
Cố Thừa Tiêu bị gã ôm lấy, cơ thể đơ ra một chốc, quay đầu nhìn về phía Thẩm Vân Chi.
Thẩm Vân Chi khẽ gật đầu: "Đi đi."
Cố Thừa Tiêu lúc này mới có chút miễn cưỡng bị Liêu Dương lôi ra ngoài.
Sắc trời đã hơi tối, Tô Trường Hi đi đến búng tay bật lửa đèn lên, trong phòng nháy mắt sáng bừng lên.
"Sư huynh..." - Tô Trường Hi có chút do dự mở miệng.
Thẩm Vân Chi lại khẽ cười: "Đệ để chúng nó đi, là có chuyện muốn nói đúng không?"
Tô Trường Hi gật đầu, thở dài: "Lúc huynh hôn mê chưa tỉnh, sư thúc Tử Hư đã triệu tập hội đồng trưởng lão, nói rằng lễ bái sư này của huynh liên tục có hiện tượng thiên lôi thật sự rất kỳ lạ, hơn nữa...... Một số người còn nghi ngờ lai lịch của đứa nhỏ Hối Ninh này.". Truyện Hot
Thẩm Vân Chi nhíu mày.
Tô Trường Hi tiếp tục nói: "Cho nên, sáng sớm ngày mai huynh cần phải đi nghe hội đồng trưởng lão chất vấn..."
Thẩm Vân Chi vậy mà lại rất vui vẻ gật đầu đồng ý: "Được thôi. Chỉ là..." - Y chuyển đề tài, ngẩng đầu nhìn về phía sư đệ Tô Trường Hi, mang theo ý cười nói: "Hội đồng trưởng lão của Phù Ngọc tông chúng ta, tổng cộng cũng chỉ có sáu người, đại sư huynh và Khúc sư muội đang ở bên ngoài chưa về, thêm đệ và ta..."
"Sư huynh." - Tô Trường Hi ngồi xuống chiếc ghế đối diện Thẩm Vân Chi, nói: "Về tư, đệ đương nhiên là tin tưởng huynh, cũng tin rằng huynh sẽ không mang loại người quỷ dị quái thai về. Nhưng đối với tông môn, chúng ta là người trong hội đồng trưởng lão, những người gánh vác trách nhiệm với tông môn, tóm lại là phải cho tông môn một câu công bằng, cũng đỡ cho sau này chúng đệ tử lưu truyền mấy cái tin đồn nhảm nhí, việc này đối với Hối Ninh cũng không tốt. Huống chi đợi đến khi sư phụ xuất quan, chúng ta vẫn phải theo luật bẩm báo cho sư phụ một tiếng."
"Được rồi, ta biết đệ công tư phân minh." - Thẩm Vân Chi phất tay, cười nói: "Ta chỉ cảm thấy, tâm tư của sư thúc Tử Hư quả nhiên là ngày càng sắc bén."
Tô Trường Hi sửng sốt, phát giác được trong lời nói của y có chút không vui, gã hơi khó xử mở miệng nói: "Chức trách của sư thúc Tử Hư cần phải thật cẩn trọng, huynh biết đấy, từ khi trận chiến trên núi Bạch Lộc nổ ra mười năm lăm trước..."
"Ta biết." - Thẩm Vân Chi cắt ngang lời gã: "Ta sẽ phối hợp nghe chất vấn, mấy năm nay cũng quen rồi."
Tô Trường Hi lộ vẻ mặt không đành lòng, lại tiếp tục nói: "Sư huynh, đệ biết trong lòng huynh luôn có điều khúc mắc từ sau khi bị trọng thương mười lăm năm trước, nhiều năm như vậy rồi, huynh tiêu sái tự tại, cả ngày rong ruổi bên ngoài, dù cho có trở về cũng luôn trốn trong Tàng thư lâu, không quản chuyện tông môn. Mọi người đều hiểu, huynh trốn, là bởi muốn tốt cho tông môn, nhưng dù vậy, người trong tông môn hay thậm chí là toàn bộ Tu chân giới đều luôn nể sợ huynh, mà huynh cũng biết..."
"Trường Hi." - Thẩm Vân Chi giương mắt nhìn về phía gã: "Nói quá rõ ràng thì không còn vui nữa."
Tô Trường Hi lắc đầu: "Đứa nhỏ đó, huynh không nên giữ lại bên mình."
Thẩm Vân Chi cười, y đứng lên đi đến bên người Tô Trường Hi, giơ tay ấn lên bờ vai gã: "Sư đệ à, đệ đúng thật là ngày càng giống sư phụ."
"Đứa nhỏ này sẽ được giữ lại bên người ta. Sư phụ không muốn ta nhận đồ đệ, ta biết người lo lắng điều gì. Nhưng nó có duyên với ta, ta đã hứa thì chắc chắn sẽ không nuốt lời. Đệ yên tâm, ta sẽ dạy dỗ nó thật tốt, ngày nào cũng niệm Thanh Tâm quyết, lâu ngày khó tránh khỏi buồn tẻ, cứ coi như là nhận một đồ nhi giúp ta xử lý việc vặt rồi tiện thể cùng ta niệm kinh văn đi."
Tô Trường Hi mở miệng dường như muốn khuyên ngăn lần nữa, rồi lại nhìn thấy ý cười nhạt nhẽo vô hại trên mặt Thẩm Vân Chi, rốt cuộc cũng chỉ có thể thở dài một tiếng nhẹ, nói: "Thôi vậy. Có người chăm sóc giúp đỡ huynh, cũng tốt."
Tiễn Tô Trường Hi, Thẩm Vân Chi đi đến bên cửa sổ, nhìn ánh trăng bên bầu trời rồi rơi vào trầm tư.
Cố Thừa Tiêu, Tô Trường Hi, còn có sư thúc Tử Hư của y. Đời trước y sau khi chết, cũng không biết kết cục của những người này.
Mạc Tử Hư, là sư đệ của Ngọc Tuyền chân nhân, ở Phù Ngọc tông, thế hệ của bọn họ chỉ còn lại ba người, người còn lại đó chính là trưởng lão Phạm Trọng Dương.
Mạc Tử Hư trước giờ quản chuyện môn quy pháp luật của tông môn, tổ chức việc khiển trách, là người chính trực vô tư, có uy tín và danh vọng cao, sau này sẽ tiếp quản chức vụ tông chủ của Phù Ngọc tông.
Nhưng điều làm cho người ta không ngờ tới đó chính là, một vị tông chủ trông công chính cương trực như vậy sau này lại phản bội tông môn, nhập vào ma đạo.
Khi đó người có thể gánh vác Phù Ngọc tông chỉ còn lại có y và Tô Trường Hi, người đã bị Mạc Tử Hư đánh trọng thương. Thẩm Vân Chi trong lúc nguy cấp tiếp nhận chức vụ tông chủ, sau đó bọn họ xem xét kỹ lưỡng rồi mới phát hiện, thật ra Mạc Tử Hư đã có dấu hiệu nhập ma từ lâu, chỉ là y ở bên ngoài nhiều năm nên không phát hiện, sư đệ Tô Trường Hi thì lại quá mức thiện lương, không mảy may nghi ngờ tâm cơ của con người này.
Mà cái đêm tông môn bị lật đổ ấy, cũng không thể không có liên quan với ông ta.
Một đám mây đen lơ lửng trôi qua, che khuất ánh trăng sáng ban đầu.
Trong gian viện phụ đèn vẫn còn sáng, bóng người bên trong chiếu rọi lên cửa sổ, hư hư thực thực.
Thẩm Vân Chi nghĩ ngợi một chốc, ra khỏi phòng ngủ rồi khi đến trước cửa gian phụ, giơ tay gõ.
Cánh cửa nhanh chóng được người bên trong mở ra, như thể người nọ đã chờ ở cửa từ lâu. Thẩm Vân Chi hơi ngạc nhiên, rồi làm dịu thần sắc, nói: "Dọn dẹp sao rồi?"
Cố Thừa Tiêu mím môi, trong mắt vẫn ánh lên ánh mắt chỉ có ở độ thiếu thời.
"Sư phụ." - Hắn cung kính nói: "Gần xong rồi."
Thẩm Vân Chi "ừ" một tiếng, bước chân vào dạo qua một vòng.
Gian phòng không lớn, sau khi đặt một cái giường thì chỉ còn có thể đặt thêm một chiếc bàn đọc sách bên cửa sổ. Cạnh bàn có một chiếc đèn cao làm bằng đồng thau, nhìn có lẽ là Liêu Dương đã chuyển đến cho hắn.
Cây đèn đêm đã được người ta thắp sáng, làm cho căn phòng hiện nên vài phần mộc mạc mà ấm áp. Những cái rương sách chất đống lộn xộn trên mặt đất lúc trước nay đã được dọn dẹp ngay ngắn tựa vào chân tường, Cố Thừa Tiêu thấy ánh mắt của sư phụ mình hướng xuống dưới, vội vàng nói: "Chỉ là dọn lại thôi, chưa... chưa từng mở ra xem."
"Ngươi mở ra xem cũng không sao." - Thẩm Vân Chi một bên nói một bên kéo một cái rương đến mở ra, lật lật: "Đây, cùng lắm cũng chỉ là vài cái thoại bản và tranh phong cảnh vơ vét trong dân gian, mấy cái này bỏ vào Tàng thư lâu thì không thích hợp cho lắm, đành giữ lại chất đống ở chỗ này, nếu ngươi có hứng thú thì cứ đọc cũng không sao."
"Vâng." - Cố Thừa Tiêu đứng một bên, không dám tự mình chủ động lật sách, mắt lại run lên khi thấy Thẩm Vân Chi lấy ra một quyển sách.
"Ngọc bồ......" - Hắn còn chưa nhìn rõ được tên quyển sách, liền thấy sư phụ nhà mình cau mày run tay, quyển sách trong tay y chợt phát cháy, phút chốc hóa thành tro bụi.
(*Ngọc bồ đoàn 玉薄团 là tác phẩm của Lý Ngư 李渔. Có từ "ngọc 玉" đọc giống từ "thịt 肉" trong tiếng Quảng Đông; đại khái là tác phẩm này nói về sắc thịt)
Cố Thừa Tiêu: "......"
Thẩm Vân Chi: "......"
Thẩm Vân Chi giơ tay lên không trung, đặt một đạo cấm chế lên mấy chiếc rương đựng sách kia.
Những chiếc rương đựng sách tội nghiệp bị mấy sợi gông vàng trói chặt, chuyển đi cũng không thể.
"Ngày mai ta đi tìm mấy quyển tâm pháp cho ngươi, ngươi cứ từ từ mà nghiên cứu cho kỹ càng." - Thẩm Vân Chi phủi tro tàn như không có việc gì xảy ra: "Đúng rồi, ngày mai hội đồng trưởng lão sẽ tiến hành chất vấn ngươi, trong chuyện này... có hơi phức tạp, nếu cứ thành thành thật thật nói thân thế của ngươi ra e là sẽ gặp nguy hiểm."
Cố Thừa Tiêu nhìn y, có chút mờ mịt chớp mắt: "Sư phụ, hội đồng trưởng lão... Là cái gì?"
- ----
Cố U 顾幽 — Cố 顾: ngoảnh, ngoái nhìn, đoái
— U 幽: ẩn núp, sâu xa, tối tăm, cầm tù
Hối Ninh 晦宁
— Hối 晦: tăm tối— Ninh 宁: yên bình
Liêu Dương 廖杨
— Dương 杨: cây dương liễu
Mạc Tử Hư 莫子虚
— Tử 子: con cái
— Hư 虚: trống rỗng
Phạm Trọng Dương 范仲阳
— Trọng 仲: ở giữa
— Dương 阳: mặt trời, ánh dương
"Đứa nhỏ đó, huynh không nên giữ lại bên mình."
- ----
"Đồ nhi nhớ kỹ lời dạy của sư phụ!" - Sắc mặt Cố Thừa Tiêu lộ ra vẻ vui vẻ, cho đến lúc này hắn mới dám chủ động ngước mắt nhìn Thẩm Vân Chi, đôi mắt vốn u ám cũng hiện lên ánh sáng trong.
Thẩm Vân Chi cười gật đầu, nhận lấy chén trà bái sư mà Cố Thừa Tiêu đã chuẩn bị, nhấp một ngụm tượng trưng.
Trà hơi nguội, nhưng cũng không đáng ngại, chẳng qua chỉ là một nghi thức thôi.
Tựa như vào lúc này, việc thu nhận Cố Thừa Tiêu đối với y mà nói, cùng lắm cũng chỉ là một nghi thức.
Cố Thừa Tiêu là con trai duy nhất của bạn y, người bạn tốt đã chết trên đỉnh núi Cố U, Cố U tông môn bị đồ sát chỉ trong một đêm, giống như núi Phù Ngọc của chính y đời trước.
Chỉ là vào lúc y chấp nhận lời kết nghĩa với người bạn kia, ngàn lần không nghĩ tới trong tương lai không lâu sau đó, Phù Ngọc tông cũng gặp phải cảnh ngộ tương tự.
Càng không nghĩ tới, bản thân sẽ chết dưới tay đứa nhỏ được bạn tốt gửi gắm này.
Thẩm Vân Chi thu lại những xúc cảm khác của mình, chỉ mỉm cười nhìn người thiếu niên trước mặt.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nếu đã nhận phó thác của người khác thì y cũng không thể đẩy hắn ra xa, hay thậm chí là đuổi đi. Hơn nữa, nhát kiếm mà Cố Thừa Tiêu đâm y kiếp trước, y thực sự rất muốn hỏi hắn một câu, tại sao chứ? Là thật sự xuất phát từ bản tâm, hay còn nguyên nhân nào khác?
Thẩm Vân Chi khẽ thở dài: "Trà trên núi Phù Ngọc của chúng ta đúng là rất ngon." - Nhưng muốn biến một nắm trà thành một tách trà ngon thì cần phải biết chăm sóc thật cẩn thận.
Hắn đặt tách trà xuống, trong lòng hạ quyết tâm.
Tô Trường Hi bên cạnh thấy cuối cùng cũng kết thúc nghi thức, bèn duỗi tay nâng người Cố Thừa Tiêu lên thay Thẩm Vân Chi, quay đầu lại hỏi: "Chỗ ở của đứa nhỏ này sắp xếp sao đây? Căn viện này của huynh quá mức lạnh lẽo, hay là đưa qua bên đệ đi, mấy tên đồ nhi của đệ tuy rằng nghịch ngợm nhưng để đồng lứa chúng nó ở với nhau vẫn dễ thân hơn."
Thẩm Vân Chi nhìn sư đệ của mình, lại nhớ về đời trước.
Khi đó y chấp nhận lời đề nghị này của Tô Trường Hi, sắp xếp cho Cố Thừa Tiêu ở chỗ của gã, thật ra đó cũng chỉ là một dạng khác của việc nuôi thả hắn ở chỗ Tô Trường Hi.
Sau đó bản thân lại đi du ngoạn, nhiều năm không về tông môn, mỗi năm chỉ có đúng một dịp sinh thần Ngọc Tuyền chân nhân y mới trở về được hơn một tháng, cứ vậy mà tính, những ngày Cố Thừa Tiêu chân chính được y nuôi dưỡng thật ra cũng không nhiều.
"Không cần." - Thẩm Vân Chi lắc đầu: "Bên gian phụ còn có thể kê một cái giường, để nó ở đó đi."
"Này......" - Tô Trường Hi nhớ tới đống sách giấy cũ lẫn lộn trong căn phòng nhỏ, không khỏi nhíu mày: "Ở đó cũng quá nhỏ rồi, hơn nữa đồ đạc của huynh......"
"Bảo đồ nhi này của ta dọn dẹp một chút là được." - Thẩm Vân Chi giơ một ngón tay lên: "Dọn dẹp chỗ ở của mình, theo lý là chuyện thường tình mới phải."
Cố Thừa Tiêu đứng bên cạnh muốn nói vô cùng, vội vàng cung kính cảm ơn Tô Trường Hi: "Đa tạ sư thúc, con nguyện hầu hạ cho sư phụ ở nơi này."
"Cũng được." - Tô Trường Hi thở dài, trầm mặc vỗ vai Cố Thừa Tiêu, rồi lại quay đầu hỏi Thẩm Vân Chi: "Sư huynh đã đặt tên đạo tông môn cho nó chưa?"
"Tên đạo tông môn......" - Đệ tử khi nhập môn Phù Ngọc tông sẽ được sư phụ đặt cho một cái tên đạo dành cho tông môn, để đánh dấu bước khởi đầu của bản thân. Đời trước y cũng đã đặt cho Cố Thừa Tiêu một cái.
Khi đó y nhớ đến một câu ai đó đã từng nói: "Không có hắn, ta hy vọng thế gian tăm tối này có thể có được một chút yên bình."
Mười lăm năm sau, đối với y, cảnh tượng câu nói này được thốt lên dường như cũng đã trải qua hai kiếp...
"Bây giờ đặt, Hối Ninh đi."
(Hối Ninh 晦宁 — Hối 晦: tăm tối — Ninh 宁: yên bình)
"Hối Ninh?" - Tô Trường Hi đánh giá: "Lúc trước có nghe sư huynh nói đứa nhỏ này họ Cố, tên thật của ngươi là gì?"
Cố Thừa Tiêu: "Tên con là Cố......"
"Cố Nhị Cẩu." - Thẩm Vân Chi mặt không thay đổi sắc tiếp lời.
Thân mình Cố Thừa Tiêu hơi lung lay.
Tô Trường Hi trừng Thẩm Vân Chi một cái, rồi lại quay sang cười như thấu hiểu với Cố Thừa Tiêu: "Vậy thì sau này chúng ta sẽ gọi ngươi là Hối Ninh."
Gã lại gọi về phía cửa: "Liêu Dương, vào đây."
Một tên đệ tử trẻ trạc tuổi Cố Thừa Tiêu tiến vào, chính là cái người đã đưa mọi người đang tụm lại về chỗ của mình trong buổi hành lễ kia.
Tô Trường Hi nói: "Sư đệ Hối Ninh vừa bái sư xong, con nghe thấy chưa?"
Liêu Dương có một khuôn mặt tròn, đôi mắt cũng tròn xoe, lộ ra vẻ hóm hỉnh. Gã gật đầu, thanh thúy đáp: "Nghe được, sư phụ."
Tô Trường Hi: "Hối Ninh vừa mới tới, không quen nhiều chỗ. Con giúp nó sắp xếp chỗ ở cho thỏa đáng đi, nếu muốn món đồ nào thì có thể đem từ viện của chúng ta qua đây."
Liêu Dương: "Vâng, sư phụ!"
Gã xoay người đánh giá thân hình Cố Thừa Tiêu một phen, lại nói với Tô Trường Hi: "Sư phụ, bây giờ là chiều rồi, chỉ sợ không kịp đưa sư đệ Hối Ninh đi làm đồng phục tông môn, con thấy thân hình của con với sư đệ không khác nhau mấy, ở chỗ con còn có một bộ đồ mới chưa mặc, nếu không chê, trước tiên hãy đưa nó cho sư đệ sáng mai dùng. Sư phụ người thấy như thế nào?"
Tô Trường Hi mỉm cười gật đầu: "Được, con xử lý là được."
Liêu Dương nhếch miệng cười he he, đưa tay ôm bả vai Cố Thừa Tiêu bước ra ngoài: "Đi thôi, sư huynh giúp đệ dọn chỗ ngủ trước, lát nữa huynh sẽ mang quần áo qua cho đệ."
Cố Thừa Tiêu bị gã ôm lấy, cơ thể đơ ra một chốc, quay đầu nhìn về phía Thẩm Vân Chi.
Thẩm Vân Chi khẽ gật đầu: "Đi đi."
Cố Thừa Tiêu lúc này mới có chút miễn cưỡng bị Liêu Dương lôi ra ngoài.
Sắc trời đã hơi tối, Tô Trường Hi đi đến búng tay bật lửa đèn lên, trong phòng nháy mắt sáng bừng lên.
"Sư huynh..." - Tô Trường Hi có chút do dự mở miệng.
Thẩm Vân Chi lại khẽ cười: "Đệ để chúng nó đi, là có chuyện muốn nói đúng không?"
Tô Trường Hi gật đầu, thở dài: "Lúc huynh hôn mê chưa tỉnh, sư thúc Tử Hư đã triệu tập hội đồng trưởng lão, nói rằng lễ bái sư này của huynh liên tục có hiện tượng thiên lôi thật sự rất kỳ lạ, hơn nữa...... Một số người còn nghi ngờ lai lịch của đứa nhỏ Hối Ninh này.". Truyện Hot
Thẩm Vân Chi nhíu mày.
Tô Trường Hi tiếp tục nói: "Cho nên, sáng sớm ngày mai huynh cần phải đi nghe hội đồng trưởng lão chất vấn..."
Thẩm Vân Chi vậy mà lại rất vui vẻ gật đầu đồng ý: "Được thôi. Chỉ là..." - Y chuyển đề tài, ngẩng đầu nhìn về phía sư đệ Tô Trường Hi, mang theo ý cười nói: "Hội đồng trưởng lão của Phù Ngọc tông chúng ta, tổng cộng cũng chỉ có sáu người, đại sư huynh và Khúc sư muội đang ở bên ngoài chưa về, thêm đệ và ta..."
"Sư huynh." - Tô Trường Hi ngồi xuống chiếc ghế đối diện Thẩm Vân Chi, nói: "Về tư, đệ đương nhiên là tin tưởng huynh, cũng tin rằng huynh sẽ không mang loại người quỷ dị quái thai về. Nhưng đối với tông môn, chúng ta là người trong hội đồng trưởng lão, những người gánh vác trách nhiệm với tông môn, tóm lại là phải cho tông môn một câu công bằng, cũng đỡ cho sau này chúng đệ tử lưu truyền mấy cái tin đồn nhảm nhí, việc này đối với Hối Ninh cũng không tốt. Huống chi đợi đến khi sư phụ xuất quan, chúng ta vẫn phải theo luật bẩm báo cho sư phụ một tiếng."
"Được rồi, ta biết đệ công tư phân minh." - Thẩm Vân Chi phất tay, cười nói: "Ta chỉ cảm thấy, tâm tư của sư thúc Tử Hư quả nhiên là ngày càng sắc bén."
Tô Trường Hi sửng sốt, phát giác được trong lời nói của y có chút không vui, gã hơi khó xử mở miệng nói: "Chức trách của sư thúc Tử Hư cần phải thật cẩn trọng, huynh biết đấy, từ khi trận chiến trên núi Bạch Lộc nổ ra mười năm lăm trước..."
"Ta biết." - Thẩm Vân Chi cắt ngang lời gã: "Ta sẽ phối hợp nghe chất vấn, mấy năm nay cũng quen rồi."
Tô Trường Hi lộ vẻ mặt không đành lòng, lại tiếp tục nói: "Sư huynh, đệ biết trong lòng huynh luôn có điều khúc mắc từ sau khi bị trọng thương mười lăm năm trước, nhiều năm như vậy rồi, huynh tiêu sái tự tại, cả ngày rong ruổi bên ngoài, dù cho có trở về cũng luôn trốn trong Tàng thư lâu, không quản chuyện tông môn. Mọi người đều hiểu, huynh trốn, là bởi muốn tốt cho tông môn, nhưng dù vậy, người trong tông môn hay thậm chí là toàn bộ Tu chân giới đều luôn nể sợ huynh, mà huynh cũng biết..."
"Trường Hi." - Thẩm Vân Chi giương mắt nhìn về phía gã: "Nói quá rõ ràng thì không còn vui nữa."
Tô Trường Hi lắc đầu: "Đứa nhỏ đó, huynh không nên giữ lại bên mình."
Thẩm Vân Chi cười, y đứng lên đi đến bên người Tô Trường Hi, giơ tay ấn lên bờ vai gã: "Sư đệ à, đệ đúng thật là ngày càng giống sư phụ."
"Đứa nhỏ này sẽ được giữ lại bên người ta. Sư phụ không muốn ta nhận đồ đệ, ta biết người lo lắng điều gì. Nhưng nó có duyên với ta, ta đã hứa thì chắc chắn sẽ không nuốt lời. Đệ yên tâm, ta sẽ dạy dỗ nó thật tốt, ngày nào cũng niệm Thanh Tâm quyết, lâu ngày khó tránh khỏi buồn tẻ, cứ coi như là nhận một đồ nhi giúp ta xử lý việc vặt rồi tiện thể cùng ta niệm kinh văn đi."
Tô Trường Hi mở miệng dường như muốn khuyên ngăn lần nữa, rồi lại nhìn thấy ý cười nhạt nhẽo vô hại trên mặt Thẩm Vân Chi, rốt cuộc cũng chỉ có thể thở dài một tiếng nhẹ, nói: "Thôi vậy. Có người chăm sóc giúp đỡ huynh, cũng tốt."
Tiễn Tô Trường Hi, Thẩm Vân Chi đi đến bên cửa sổ, nhìn ánh trăng bên bầu trời rồi rơi vào trầm tư.
Cố Thừa Tiêu, Tô Trường Hi, còn có sư thúc Tử Hư của y. Đời trước y sau khi chết, cũng không biết kết cục của những người này.
Mạc Tử Hư, là sư đệ của Ngọc Tuyền chân nhân, ở Phù Ngọc tông, thế hệ của bọn họ chỉ còn lại ba người, người còn lại đó chính là trưởng lão Phạm Trọng Dương.
Mạc Tử Hư trước giờ quản chuyện môn quy pháp luật của tông môn, tổ chức việc khiển trách, là người chính trực vô tư, có uy tín và danh vọng cao, sau này sẽ tiếp quản chức vụ tông chủ của Phù Ngọc tông.
Nhưng điều làm cho người ta không ngờ tới đó chính là, một vị tông chủ trông công chính cương trực như vậy sau này lại phản bội tông môn, nhập vào ma đạo.
Khi đó người có thể gánh vác Phù Ngọc tông chỉ còn lại có y và Tô Trường Hi, người đã bị Mạc Tử Hư đánh trọng thương. Thẩm Vân Chi trong lúc nguy cấp tiếp nhận chức vụ tông chủ, sau đó bọn họ xem xét kỹ lưỡng rồi mới phát hiện, thật ra Mạc Tử Hư đã có dấu hiệu nhập ma từ lâu, chỉ là y ở bên ngoài nhiều năm nên không phát hiện, sư đệ Tô Trường Hi thì lại quá mức thiện lương, không mảy may nghi ngờ tâm cơ của con người này.
Mà cái đêm tông môn bị lật đổ ấy, cũng không thể không có liên quan với ông ta.
Một đám mây đen lơ lửng trôi qua, che khuất ánh trăng sáng ban đầu.
Trong gian viện phụ đèn vẫn còn sáng, bóng người bên trong chiếu rọi lên cửa sổ, hư hư thực thực.
Thẩm Vân Chi nghĩ ngợi một chốc, ra khỏi phòng ngủ rồi khi đến trước cửa gian phụ, giơ tay gõ.
Cánh cửa nhanh chóng được người bên trong mở ra, như thể người nọ đã chờ ở cửa từ lâu. Thẩm Vân Chi hơi ngạc nhiên, rồi làm dịu thần sắc, nói: "Dọn dẹp sao rồi?"
Cố Thừa Tiêu mím môi, trong mắt vẫn ánh lên ánh mắt chỉ có ở độ thiếu thời.
"Sư phụ." - Hắn cung kính nói: "Gần xong rồi."
Thẩm Vân Chi "ừ" một tiếng, bước chân vào dạo qua một vòng.
Gian phòng không lớn, sau khi đặt một cái giường thì chỉ còn có thể đặt thêm một chiếc bàn đọc sách bên cửa sổ. Cạnh bàn có một chiếc đèn cao làm bằng đồng thau, nhìn có lẽ là Liêu Dương đã chuyển đến cho hắn.
Cây đèn đêm đã được người ta thắp sáng, làm cho căn phòng hiện nên vài phần mộc mạc mà ấm áp. Những cái rương sách chất đống lộn xộn trên mặt đất lúc trước nay đã được dọn dẹp ngay ngắn tựa vào chân tường, Cố Thừa Tiêu thấy ánh mắt của sư phụ mình hướng xuống dưới, vội vàng nói: "Chỉ là dọn lại thôi, chưa... chưa từng mở ra xem."
"Ngươi mở ra xem cũng không sao." - Thẩm Vân Chi một bên nói một bên kéo một cái rương đến mở ra, lật lật: "Đây, cùng lắm cũng chỉ là vài cái thoại bản và tranh phong cảnh vơ vét trong dân gian, mấy cái này bỏ vào Tàng thư lâu thì không thích hợp cho lắm, đành giữ lại chất đống ở chỗ này, nếu ngươi có hứng thú thì cứ đọc cũng không sao."
"Vâng." - Cố Thừa Tiêu đứng một bên, không dám tự mình chủ động lật sách, mắt lại run lên khi thấy Thẩm Vân Chi lấy ra một quyển sách.
"Ngọc bồ......" - Hắn còn chưa nhìn rõ được tên quyển sách, liền thấy sư phụ nhà mình cau mày run tay, quyển sách trong tay y chợt phát cháy, phút chốc hóa thành tro bụi.
(*Ngọc bồ đoàn 玉薄团 là tác phẩm của Lý Ngư 李渔. Có từ "ngọc 玉" đọc giống từ "thịt 肉" trong tiếng Quảng Đông; đại khái là tác phẩm này nói về sắc thịt)
Cố Thừa Tiêu: "......"
Thẩm Vân Chi: "......"
Thẩm Vân Chi giơ tay lên không trung, đặt một đạo cấm chế lên mấy chiếc rương đựng sách kia.
Những chiếc rương đựng sách tội nghiệp bị mấy sợi gông vàng trói chặt, chuyển đi cũng không thể.
"Ngày mai ta đi tìm mấy quyển tâm pháp cho ngươi, ngươi cứ từ từ mà nghiên cứu cho kỹ càng." - Thẩm Vân Chi phủi tro tàn như không có việc gì xảy ra: "Đúng rồi, ngày mai hội đồng trưởng lão sẽ tiến hành chất vấn ngươi, trong chuyện này... có hơi phức tạp, nếu cứ thành thành thật thật nói thân thế của ngươi ra e là sẽ gặp nguy hiểm."
Cố Thừa Tiêu nhìn y, có chút mờ mịt chớp mắt: "Sư phụ, hội đồng trưởng lão... Là cái gì?"
- ----
Cố U 顾幽 — Cố 顾: ngoảnh, ngoái nhìn, đoái
— U 幽: ẩn núp, sâu xa, tối tăm, cầm tù
Hối Ninh 晦宁
— Hối 晦: tăm tối— Ninh 宁: yên bình
Liêu Dương 廖杨
— Dương 杨: cây dương liễu
Mạc Tử Hư 莫子虚
— Tử 子: con cái
— Hư 虚: trống rỗng
Phạm Trọng Dương 范仲阳
— Trọng 仲: ở giữa
— Dương 阳: mặt trời, ánh dương
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất