Chương 2: Sắc đỏ xinh đẹp
Editor: Hạ Uyển
Beta: Mee
**********
Mục Lăng ơi là Mục Lăng......
Đại nạn mà không chết thì sau này hẳn sẽ có hạnh phúc lúc cuối đời.
Không biết qua bao lâu, tôi bị An An liếm đến tỉnh, vừa mở mắt ra tôi đã đối diện với cặp mắt tràn ngập u buồn và lo lắng của nó.
Một đôi mắt chó con đang ngấn nước.
Giãy dụa ngồi dậy khỏi sự kiềm chế của lực hút trái đất, bên ngoài trời đã tối đen.
Tôi sờ sờ đầu An An vài cái, mềm mềm rất dễ chịu.
Đầu của tôi rất đau, tôi cảm giác được trí nhớ của mình đang dần biến mất, im lặng đi thật xa, tôi nhận ra được một chuyện không đúng.
Vì tôi đã quên mất năm nay An An mấy tuổi rồi.
Cặp mắt của nó vẫn như quả nho đen láy, bộ lông mềm mại, nhiệt độ cơ thể ấm áp...
Nhưng nó bao nhiêu tuổi rồi nhỉ, tôi tự giận chính bản thân rồi đấm lên đùi mình một cái.
Sao tôi có thể quên chuyện này được chứ?
Theo bản năng tôi cứ nghĩ rằng An An vẫn còn nhỏ, chỉ vừa dứt sữa cách đây không lâu, nhưng không khí vắng lặng lại ồn ào bên tai, bọn chúng nói rằng An An đã ở cạnh tôi rất lâu. Đúng rồi, còn có... Chopper nữa.
Ôi, nhưng Chopper là ai ấy nhỉ?
Tôi lấy một tờ giấy từ trong ngăn tủ rồi viết—— Tắm rửa xong lên giường đi ngủ, sáng mai tìm quyển nhật ký.
Viết xong, tôi đặt nó lên tủ đầu giường và đi vào phòng tắm trong ánh mắt thân thiện của An An.
Nước nóng chảy xuống từ vòi sen dội lên người tôi, tôi ngẩng đầu rồi nhắm mắt sau đó dang hai tay thở hổn hển vì nóng.
Tôi muốn được nhìn mình sống...
Muốn cảm nhận ấm áp bao lấy mình...
Muốn một vòng tay ấm áp ôm tôi vào lòng, hung hăng giày vò...
Tôi không đợi được nữa rồi.
Nhưng đón chờ tôi chỉ có tiếng nước chảy ào ào, da thịt trắng đến mức gần như trong suốt, những đường gân xanh chằng chịt dưới da. Tôi hít thở trong làn nước mờ mịt và không khí nhẹ nhàng.
Nước nóng mang đến cảm giác ấm áp làm người ta yên tâm lưu luyến trên người tôi, như thể tôi là ngọn núi gập ghềnh còn dòng nước ấy là ngọn gió dịu dàng.
Tôi đi đến Vườn Địa Đàng của Chúa Jesus và ăn hết trái cấm của Eva.
Đầu tôi choáng váng bởi hơi nước bốc lên... Sau mấy lần thở dốc thì hóa thành cơn ho mãnh liệt.
Cứ như phổi tôi cũng bắt đầu ghét bỏ tôi, không an phận mà nhảy loạn trong cơ thể.
Tôi đưa tay dùng hết sức lực để đóng vòi nước, vòi sen theo đó mà ngừng chảy, giọt nước ngưng lại lơ lửng trên không. Tôi mệt mỏi thở hổn hển nán lại một lúc rồi mới trùm khăn tắm qua loa lên người.
Nằm trên giường, tôi kéo chăn trùm kín đầu rồi vùi vào gối.
Hơi thở còn sót lại trên gối bị tôi vừa điên cuồng vừa tham lam hít vào phổi.
Không đủ, không đủ, vẫn không đủ...
Thẩm Tuy Chu anh mau đến tìm em đi, em không kiên trì nổi nữa rồi, lần này em nhận thua là được chứ gì.
Em rất nhớ anh, thật sự rất nhớ anh. Nếu như anh có thể ôm rồi hôn em, em sẽ đối xử với anh tốt hơn nữa, sẽ càng ngày càng thích anh.
Nhưng bây giờ, đến mùi hương của anh em cũng sắp không nhớ được nữa.
Nếu như anh biết thì có tức giận hay... Không đúng, loại người cuồng công việc như anh rất hiếm khi để ý đến em.
Haizzz, em buồn ngủ rồi, ngủ ngon.
Anh nhớ phải nghỉ ngơi sớm chút đó, em quay lại hôn không khí vậy.
Chúc anh mơ đẹp, Thẩm tiên sinh.
Sáng hôm sau, trong ánh mắt nóng như lửa của An An, tôi bị ép chấp nhận sự thật mở mắt ra.
Cứ bị người (chó) nhìn chằm chằm thì làm sao mà ngủ được, tôi chẳng có tài nghệ gì nên chỉ thấy da đầu mình rất tê, toàn thân cũng không được thoải mái.
Đầu vẫn còn đau, những kí ức rối bời xuất hiện hỗn loạn.
Những hình ảnh được dựng lên kia vỡ nát thành từng mảng rơi xuống trước mắt.
Thật đáng ghét.
Buổi sáng tốt lành, An An.
Tôi giơ tay lên ngồi tựa vào đầu giường, An An tự giác đặt đầu nó dưới tay tôi.
Đáng yêu quá.
"Chopper là ai vậy?" Tôi cầm tờ giấy trên tủ đầu giường nhìn An An.
Đối với An An mà nói, dường như cái tên Chopper này rất quen thuộc, vừa nghe đến hai chữ này, đuôi nó đã vểnh cao trông vô cùng vui sướng.
Tôi nhét tờ giấy vào túi rồi cuối người đối mặt với An An: "Dẫn tao đi tìm Chopper được không?"
An An lắc lắc cái đuôi chạy tới ban công với 4 cái chân ngắn ngủn, sau đó nó lẳng lặng ngồi xổm trước bể cá.
Chỉ có một con rùa lông xanh nằm trong bể, lông xanh trên mai rùa nổi trên mặt nước rất đẹp mắt, mang đến một hương vị tươi mát và hòa nhã.
Tôi tiện tay lấy một nắm sâu bột rồi ném vào trong nước: "An An, chưa ăn sáng đúng chứ."
Tôi đã tìm được hai quả trứng gà trong tủ lạnh, sau đó tôi nhét chúng vào nồi và luộc lên rồi lấy đồ hộp trong ngăn tủ mở ra cho An An.
Sau khi làm xong hết, tôi lấy một tờ giấy ra.
Nhật ký sao?
Tìm nhật ký... Tôi có viết nhật ký ư?
Không nhớ kỹ lắm, nhưng theo bản năng tôi vẫn làm hành động ghi trên tờ giấy.
Bước vào phòng chứa đồ, trên chốt cửa đã bám một tầng bụi dính lên đầu ngón tay tôi lau mãi mà không sạch.
Cửa mở ra, bụi trong không khí đập vào mặt, mang theo mùi ẩm mốc nhè nhẹ.
Tôi vội bịt mũi và nhíu mày, lồng ngực lại bắt đầu co rút chuẩn bị cho một cơn ho khan mãnh liệt. Nhưng trước khi nó hoàn toàn phát tác, tôi muốn tìm quyển nhật ký.
Con sư tử hung ác ấy vẫn chưa thức tỉnh, mà trên trán tôi đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Haizzzz, tôi thở dài, cũng may hôm nay cổ họng tôi thông được một chút nên tôi mới có thể nói được vài từ.
Trong phòng chứa đồ chất đầy rương, may mắn trước đó tôi đã phân loại chúng nên việc tìm kiếm dễ dàng hơn rất nhiều.
Tôi mở cái rương có dán nhãn 'riêng tư' thì tìm thấy quyển nhật ký trong truyền thuyết, trang bìa được làm bằng da. Tôi run rẩy lật tờ giấy, nhìn kỹ sẽ thấy được trên trang giấy có những vết ố vàng dày đặc, còn xuất hiện lấm tấm vài vết nấm mốc nữa.
Tôi chạy khỏi phòng rồi nhào lên giường, quyển nhật ký đã bị ném xuống đất. Tôi quỳ cong lưng lên tiếng ho khan như sấm rền thoát ra khỏi cổ họng.
Như có người bóp lấy cổ mình, cảm giác ngạt thở và choáng váng khiến tôi không kìm được mà lăn xuống. Cả người tôi xoay tròn, sau đó trong phòng đã xuất hiện thật nhiều ngôi sao nhỏ.
Tôi nghĩ, chắc là mình đã thoát khỏi lực hút của trái đất rồi.
Bàn tay trong suốt không thể sờ xiết chặt lấy cổ tôi, tôi cố hết sức để hít thở, hai cánh tay cũng liên tục cào lên cổ trong vô vọng.
Vết tích đỏ tươi chói mắt quấn trên cái cổ tái nhợt, trong thoáng chốc tôi thấy đôi mắt dịu dàng ngấn nước của An An đang lo lắng nhìn chằm chằm mình.
Cuối cùng tôi run rẩy, không khí trong phổi bị vắt thành tro bụi, tôi mất hết sức nằm tê liệt trên mặt đất.
An An ủi vào rồi ngậm quyển nhật kí rơi ra từ tay tôi.
Ngoan nào, gương mặt tôi đầy vẻ yếu ớt,cố gắng cong khóe môi.
Sau khi con sư tử hung dữ kia thức giấc, dạ dày tôi thắt chặt gây ra cảm giác buồn nôn.
Tôi không ăn trứng luộc, vì ngửi mùi trứng gà khiến tôi muốn ói.
Tôi không ăn mà chỉ uống một hớp nước thấm giọng, trứng bị lột ra thì tôi đút cho An An.
Quay lại phòng ngủ, tôi khóa trái cửa và nhốt mình trong phòng.
Tháng sau tôi cũng được 31 tuổi rồi, thời gian trôi qua nhanh thật.
Tôi lật nhật kí ra xem, trên trang bìa là chữ kí xiêu vẹo năm tôi 15 16 tuổi, phía sau còn vẽ một Siêu Nhân Điện Quang đơn giản.
Tôi đọc lướt qua một lần, tôi viết nhật ký không nhiều, chắc là khoảng trăm trang nhỉ, thời gian cũng khá dài.
Ngày cuối cùng là sinh nhật năm ngoái của tôi.
Khi còn trẻ Mục Lăng rất tình cảm, dành hẳn một trang để viết lời mở đầu ấy chứ.
Một, A Lăng có một bí mật nhỏ.
Hai, thuộc về A Lăng và Tiểu Z.
Ba, những điều về chuyện tôi thích Tiểu Z.
Bốn, ghi lại những chuyện ngọt ngào với Tiểu Z (gạch bỏ).
Năm, những chuyện mà Tiểu Z không biết, từ khi bắt đầu yêu thầm.
____________
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả-kun không có lời nào để nói, chỉ có thể nháy mắt mấy cái ra hiệu không bị bắt cóc.
Hết chương 2.
Beta: Mee
**********
Mục Lăng ơi là Mục Lăng......
Đại nạn mà không chết thì sau này hẳn sẽ có hạnh phúc lúc cuối đời.
Không biết qua bao lâu, tôi bị An An liếm đến tỉnh, vừa mở mắt ra tôi đã đối diện với cặp mắt tràn ngập u buồn và lo lắng của nó.
Một đôi mắt chó con đang ngấn nước.
Giãy dụa ngồi dậy khỏi sự kiềm chế của lực hút trái đất, bên ngoài trời đã tối đen.
Tôi sờ sờ đầu An An vài cái, mềm mềm rất dễ chịu.
Đầu của tôi rất đau, tôi cảm giác được trí nhớ của mình đang dần biến mất, im lặng đi thật xa, tôi nhận ra được một chuyện không đúng.
Vì tôi đã quên mất năm nay An An mấy tuổi rồi.
Cặp mắt của nó vẫn như quả nho đen láy, bộ lông mềm mại, nhiệt độ cơ thể ấm áp...
Nhưng nó bao nhiêu tuổi rồi nhỉ, tôi tự giận chính bản thân rồi đấm lên đùi mình một cái.
Sao tôi có thể quên chuyện này được chứ?
Theo bản năng tôi cứ nghĩ rằng An An vẫn còn nhỏ, chỉ vừa dứt sữa cách đây không lâu, nhưng không khí vắng lặng lại ồn ào bên tai, bọn chúng nói rằng An An đã ở cạnh tôi rất lâu. Đúng rồi, còn có... Chopper nữa.
Ôi, nhưng Chopper là ai ấy nhỉ?
Tôi lấy một tờ giấy từ trong ngăn tủ rồi viết—— Tắm rửa xong lên giường đi ngủ, sáng mai tìm quyển nhật ký.
Viết xong, tôi đặt nó lên tủ đầu giường và đi vào phòng tắm trong ánh mắt thân thiện của An An.
Nước nóng chảy xuống từ vòi sen dội lên người tôi, tôi ngẩng đầu rồi nhắm mắt sau đó dang hai tay thở hổn hển vì nóng.
Tôi muốn được nhìn mình sống...
Muốn cảm nhận ấm áp bao lấy mình...
Muốn một vòng tay ấm áp ôm tôi vào lòng, hung hăng giày vò...
Tôi không đợi được nữa rồi.
Nhưng đón chờ tôi chỉ có tiếng nước chảy ào ào, da thịt trắng đến mức gần như trong suốt, những đường gân xanh chằng chịt dưới da. Tôi hít thở trong làn nước mờ mịt và không khí nhẹ nhàng.
Nước nóng mang đến cảm giác ấm áp làm người ta yên tâm lưu luyến trên người tôi, như thể tôi là ngọn núi gập ghềnh còn dòng nước ấy là ngọn gió dịu dàng.
Tôi đi đến Vườn Địa Đàng của Chúa Jesus và ăn hết trái cấm của Eva.
Đầu tôi choáng váng bởi hơi nước bốc lên... Sau mấy lần thở dốc thì hóa thành cơn ho mãnh liệt.
Cứ như phổi tôi cũng bắt đầu ghét bỏ tôi, không an phận mà nhảy loạn trong cơ thể.
Tôi đưa tay dùng hết sức lực để đóng vòi nước, vòi sen theo đó mà ngừng chảy, giọt nước ngưng lại lơ lửng trên không. Tôi mệt mỏi thở hổn hển nán lại một lúc rồi mới trùm khăn tắm qua loa lên người.
Nằm trên giường, tôi kéo chăn trùm kín đầu rồi vùi vào gối.
Hơi thở còn sót lại trên gối bị tôi vừa điên cuồng vừa tham lam hít vào phổi.
Không đủ, không đủ, vẫn không đủ...
Thẩm Tuy Chu anh mau đến tìm em đi, em không kiên trì nổi nữa rồi, lần này em nhận thua là được chứ gì.
Em rất nhớ anh, thật sự rất nhớ anh. Nếu như anh có thể ôm rồi hôn em, em sẽ đối xử với anh tốt hơn nữa, sẽ càng ngày càng thích anh.
Nhưng bây giờ, đến mùi hương của anh em cũng sắp không nhớ được nữa.
Nếu như anh biết thì có tức giận hay... Không đúng, loại người cuồng công việc như anh rất hiếm khi để ý đến em.
Haizzz, em buồn ngủ rồi, ngủ ngon.
Anh nhớ phải nghỉ ngơi sớm chút đó, em quay lại hôn không khí vậy.
Chúc anh mơ đẹp, Thẩm tiên sinh.
Sáng hôm sau, trong ánh mắt nóng như lửa của An An, tôi bị ép chấp nhận sự thật mở mắt ra.
Cứ bị người (chó) nhìn chằm chằm thì làm sao mà ngủ được, tôi chẳng có tài nghệ gì nên chỉ thấy da đầu mình rất tê, toàn thân cũng không được thoải mái.
Đầu vẫn còn đau, những kí ức rối bời xuất hiện hỗn loạn.
Những hình ảnh được dựng lên kia vỡ nát thành từng mảng rơi xuống trước mắt.
Thật đáng ghét.
Buổi sáng tốt lành, An An.
Tôi giơ tay lên ngồi tựa vào đầu giường, An An tự giác đặt đầu nó dưới tay tôi.
Đáng yêu quá.
"Chopper là ai vậy?" Tôi cầm tờ giấy trên tủ đầu giường nhìn An An.
Đối với An An mà nói, dường như cái tên Chopper này rất quen thuộc, vừa nghe đến hai chữ này, đuôi nó đã vểnh cao trông vô cùng vui sướng.
Tôi nhét tờ giấy vào túi rồi cuối người đối mặt với An An: "Dẫn tao đi tìm Chopper được không?"
An An lắc lắc cái đuôi chạy tới ban công với 4 cái chân ngắn ngủn, sau đó nó lẳng lặng ngồi xổm trước bể cá.
Chỉ có một con rùa lông xanh nằm trong bể, lông xanh trên mai rùa nổi trên mặt nước rất đẹp mắt, mang đến một hương vị tươi mát và hòa nhã.
Tôi tiện tay lấy một nắm sâu bột rồi ném vào trong nước: "An An, chưa ăn sáng đúng chứ."
Tôi đã tìm được hai quả trứng gà trong tủ lạnh, sau đó tôi nhét chúng vào nồi và luộc lên rồi lấy đồ hộp trong ngăn tủ mở ra cho An An.
Sau khi làm xong hết, tôi lấy một tờ giấy ra.
Nhật ký sao?
Tìm nhật ký... Tôi có viết nhật ký ư?
Không nhớ kỹ lắm, nhưng theo bản năng tôi vẫn làm hành động ghi trên tờ giấy.
Bước vào phòng chứa đồ, trên chốt cửa đã bám một tầng bụi dính lên đầu ngón tay tôi lau mãi mà không sạch.
Cửa mở ra, bụi trong không khí đập vào mặt, mang theo mùi ẩm mốc nhè nhẹ.
Tôi vội bịt mũi và nhíu mày, lồng ngực lại bắt đầu co rút chuẩn bị cho một cơn ho khan mãnh liệt. Nhưng trước khi nó hoàn toàn phát tác, tôi muốn tìm quyển nhật ký.
Con sư tử hung ác ấy vẫn chưa thức tỉnh, mà trên trán tôi đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Haizzzz, tôi thở dài, cũng may hôm nay cổ họng tôi thông được một chút nên tôi mới có thể nói được vài từ.
Trong phòng chứa đồ chất đầy rương, may mắn trước đó tôi đã phân loại chúng nên việc tìm kiếm dễ dàng hơn rất nhiều.
Tôi mở cái rương có dán nhãn 'riêng tư' thì tìm thấy quyển nhật ký trong truyền thuyết, trang bìa được làm bằng da. Tôi run rẩy lật tờ giấy, nhìn kỹ sẽ thấy được trên trang giấy có những vết ố vàng dày đặc, còn xuất hiện lấm tấm vài vết nấm mốc nữa.
Tôi chạy khỏi phòng rồi nhào lên giường, quyển nhật ký đã bị ném xuống đất. Tôi quỳ cong lưng lên tiếng ho khan như sấm rền thoát ra khỏi cổ họng.
Như có người bóp lấy cổ mình, cảm giác ngạt thở và choáng váng khiến tôi không kìm được mà lăn xuống. Cả người tôi xoay tròn, sau đó trong phòng đã xuất hiện thật nhiều ngôi sao nhỏ.
Tôi nghĩ, chắc là mình đã thoát khỏi lực hút của trái đất rồi.
Bàn tay trong suốt không thể sờ xiết chặt lấy cổ tôi, tôi cố hết sức để hít thở, hai cánh tay cũng liên tục cào lên cổ trong vô vọng.
Vết tích đỏ tươi chói mắt quấn trên cái cổ tái nhợt, trong thoáng chốc tôi thấy đôi mắt dịu dàng ngấn nước của An An đang lo lắng nhìn chằm chằm mình.
Cuối cùng tôi run rẩy, không khí trong phổi bị vắt thành tro bụi, tôi mất hết sức nằm tê liệt trên mặt đất.
An An ủi vào rồi ngậm quyển nhật kí rơi ra từ tay tôi.
Ngoan nào, gương mặt tôi đầy vẻ yếu ớt,cố gắng cong khóe môi.
Sau khi con sư tử hung dữ kia thức giấc, dạ dày tôi thắt chặt gây ra cảm giác buồn nôn.
Tôi không ăn trứng luộc, vì ngửi mùi trứng gà khiến tôi muốn ói.
Tôi không ăn mà chỉ uống một hớp nước thấm giọng, trứng bị lột ra thì tôi đút cho An An.
Quay lại phòng ngủ, tôi khóa trái cửa và nhốt mình trong phòng.
Tháng sau tôi cũng được 31 tuổi rồi, thời gian trôi qua nhanh thật.
Tôi lật nhật kí ra xem, trên trang bìa là chữ kí xiêu vẹo năm tôi 15 16 tuổi, phía sau còn vẽ một Siêu Nhân Điện Quang đơn giản.
Tôi đọc lướt qua một lần, tôi viết nhật ký không nhiều, chắc là khoảng trăm trang nhỉ, thời gian cũng khá dài.
Ngày cuối cùng là sinh nhật năm ngoái của tôi.
Khi còn trẻ Mục Lăng rất tình cảm, dành hẳn một trang để viết lời mở đầu ấy chứ.
Một, A Lăng có một bí mật nhỏ.
Hai, thuộc về A Lăng và Tiểu Z.
Ba, những điều về chuyện tôi thích Tiểu Z.
Bốn, ghi lại những chuyện ngọt ngào với Tiểu Z (gạch bỏ).
Năm, những chuyện mà Tiểu Z không biết, từ khi bắt đầu yêu thầm.
____________
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả-kun không có lời nào để nói, chỉ có thể nháy mắt mấy cái ra hiệu không bị bắt cóc.
Hết chương 2.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất