Ma Pháp Sư Mạnh Nhất Trái Đất [Thực Tế Ảo]
Chương 1
"Thịch thịch thịch ——"
Sáng sớm tinh mơ, Giang Duy Dật liền lên gõ cửa phòng An Kha.
Cậu gõ một lúc lâu, cũng không có người đến mở cửa.
Giang Duy Dật dán mặt lên cửa phòng, cẩn thận nghe một lúc, sau đó đen mặt tiếp tục gõ cửa: ".... An Kha! Cậu ra mở cửa cho tôi mau! Tôi nghe được tiếng cậu đi vệ sinh!!".
"?____"
Một lát sau, cửa được mở ra.
Đứng phía sau cửa là một thiếu niên, tóc lộn xộn, nhưng vẫn không che được ngũ quan rất bắt mắt, tinh xảo mà rõ ràng, mặt mày, mũi, môi đều giống như từ trong game bước ra, đẹp đến độ làm người ta muốn ngưng thở.
An Kha mặc áo ngủ lỏng lẻo, xoa xoa đôi mắt, vẻ mặt bất mãn: "Ồn muốn chết đi được."
Giang Duy Dật nhìn An Kha mặc áo ngủ lộ ra mảnh vai trắng nõn, cậu che mắt lại, trong miệng lẩm bẩm: "Tui là trai thẳng tui là trai thẳng, ngự tỷ cao ráo tóc đen dài...".
Vất vả giữ vững ý niệm, Giang Duy Dật lắc mình vào cửa phòng An Kha, quơ quơ cái bao nilon trong tay: "Tôi có lòng mua bữa sáng cho cậu ở dưới lầu, có thể khách khí với tôi tí không!!".
"Cảm ơn cậu ha." An Kha nói cho có lệ, sau đó quay người đi đến sô pha ở phòng khách rồi ngồi lên.
Giang Duy Dật nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt tuyệt vọng: "Tôi mới không tới có hai ngày, mà cậu đã đem phòng bày ra thành như vậy!".
"Ma pháp sư cao quý như tui sao có thể làm loại việc nặng này được." An Kha đem mặt chôn ở sô pha ngẩng lên, không cam lòng yếu thế mà phản bác lại.
Giang Duy Dật cười lạnh, giơ bao nilon trên tay lên, "Vậy chắc ma pháp sư cao quý hẳn là cũng không cần ăn sáng ha?".
Cậu còn chưa dứt lời, chuyện kỳ quái liền xảy ra.
Bao nilon trong tay Giang Duy Dật đột nhiên như bị một đôi bàn tay to vô hình kéo đi, thoát khỏi hai tay cậu, sau đó lảo đảo lắc lư mà bay trên không trung, giống như một bà cụ đang bước đi tập tễnh, run rẩy bay đến chỗ sô pha.
Hai giây sau, bữa sáng rốt cuộc không chịu được nữa mà rơi xuống đất.
An Kha thở phì phò, giống như vừa chạy mười mấy km, "Mệt quá".
"........ M* n* cậu cầm chắc một chút thì chết hả" Giang Duy Dật cạn lời bảo.
Thời điểm vừa mới bắt đầu, Giang Duy Dật sẽ còn vì hiện tượng siêu nhiên kỳ dị này mà hưng phấn không thôi, phảng phất phát hiện ra một mặt khác của thế giới, ảo tưởng rằng chính mình cũng có thể có được loại năng lực ma pháp này.
Sau lại phát hiện, giống như thực tế cũng không có tác dụng, lấy ly nước cũng lao lực, An Kha trong miệng thì là Đại Ma Đạo Sư có thể hủy diệt trời đất, nhưng tác dụng còn chẳng bằng một cái máy quét rác.
"Ngươi thì biết cái gì, xú Muggle." An Kha liếc mắt nhìn hắn, "Ma pháp sư chúng ta đều sống như vậy"
"Vậy cậu bay cho tốt nha" Giang Duy Dật nhận mệnh đem bữa sáng đặt lên bàn, sau đó giống như bảo mẫu mà giúp An Kha dọn phòng.
"Còn không phải tại trái đất của mấy người có quá ít nguyên tố ma pháp, còn ít hơn so với số dư tài khoản ngân hàng của tôi. " An Kha thở dài, khuôn mặt nhỏ tinh xảo tràn đầy phiền muộn: "Thật là hoài niệm đại lục Valtu quá..."
"Nếu người địa cầu chúng tôi giống như cậu nói như vậy bất kham" Giang Duy Dật nghiên con mắt nhìn cậu: "Nhưng tôi xem cậu mỗi ngày đều đánh game rất vui nha... Ngày hôm qua lại chơi game suốt đêm sao".
An Kha có sự thừa nhận với sản nghiệp game trên trái đất: "Phương diện này thì làm rất tuyệt", "Nếu đạo cụ trong trò chơi có thể miễn phí thì càng tốt".
Giang Duy Dật một bên giống như người hầu thay An Kha dọn phòng, một bên nhớ tới cảnh lần đầu trông thấy An Kha.
Cậu gặp An Kha khoảng nửa năm trước tại một triển lãm anime ở địa phương.
Giang Duy Dật là một nhiếp ảnh gia, trong nửa năm ở triển lãm anime gặp được An Kha, ngay lúc đó tuy rằng An Kha ăn mặc có chút dơ bẩn, hoa văn ma pháp lại hoa lệ dị thường, bị một nhóm cosplay ăn mặc hoa hoè loè loẹt vây quanh để chụp ảnh, khuôn mặt nhỏ tràn đầy hoang mang không biết phải làm sao.
Giang Duy Dật đưa ra yêu cầu muốn chụp cho An Kha một bộ ảnh, dùng KFC làm thù lao, cứ vậy mà hai người kết bạn.
An Kha tự nói với chính mình rằng cậu là Đại Ma Đạo Sư đến từ Đại lục Val tu, Giang Duy Dật cho rằng cậu ta nói giỡn, cho đến khi thấy khoai ở trước mặt bay lơ lửng trên không trung, sau đó chọc vào lỗ mũi của mình, đến lúc này mới không thể không tin, ra là trên thế giới này thật sự có thế giới ma pháp kỳ ảo như trong cốt truyện game.
Căn cứ theo nguyên tắc nhiệt tình hiếu khách của người Trái Đất, Giang Duy Dật an bài nơi ở cho An Kha, giúp cậu quen thuộc mọi việc trên Trái Đất, hai người cũng thật sự trở thành bạn tốt trong khoảng thời gian này.
Lúc trước Giang Duy Dật ở triển lãm anime trông thấy An Kha không biết làm sao, giống một biểu tình của một chú cún đáng thương, còn tưởng cậu ta là một thiếu niên đáng yêu giống với vẻ ngoài.
Không nghĩ tới qua nửa năm, An Kha dần dần quen với sinh hoạt của người trái đất, lộ ra bản tính thật.
—— cái gì mà Đại Ma Đạo Sư, đây rõ ràng là một tiểu quỷ vừa lười vừa ham chơi.
"Tôi nói, cậu đến Trái Đất lâu vậy rồi, cũng nên tìm việc để hòa nhập một chút với xã hội đi." Giang Duy Dật đem đống đĩa game hỗn độn trên mặt đất xếp lại, thuận miệng nói.
"Tôi vẫn nghiêm túc làm việc nha, mỗi ngày tôi đều phải chơi game 10 tiếng". An Kha nói xong cũng cảm thấy chột dạ.
"?" Ngài đúng thật là không biết xấu hổ.
"Chẳng lẽ tôi lại muốn giống cậu, mỗi ngày phải viết báo cáo đến sáng sớm bán mạng thay cho mấy tên Muggle lớn tuổi tai to mặt lớn sao." An Kha tiếp tục bổ đao.
"......" Chạm đáy nỗi đau.
Bị nhận định là cặn bã của xã hội - Giang Duy Dật khóe miệng giật giật, "Cậu cũng hơn 200 tuổi rồi, thế nào mà còn không biết xấu hổ cứ phì trạch*".
*Phì trạch là kiểu người cứ nhốt mình trong phòng, tìm niềm vui qua máy tính.
An Kha thực tế đã 216 tuổi, nhưng vẻ bề ngoài của cậu ấy lại trẻ quá mức, trừ bỏ khuôn mặt có vẻ đẹp tinh xảo, nhìn qua tưởng như là một học sinh cấp 3.
Lúc Giang Duy Dật dẫn cậu đi làm chứng minh thư, nhân viên công tác vẻ mặt nghi ngờ mà nhìn An Kha, nhất định không cho làm chứng minh thư.
"Xin lỗi cậu bạn nhỏ, chúng tôi cần có giấy khai sinh của cậu mới có thể làm chứng minh nhân dân cho cậu được nha" Nhân viên công tác nghiêm túc nói.
"Tôi đã 216 tuổi" Vẻ mặt An Kha rất nghiêm túc.
Nhân viên công tác:?
Cậu giống người có bệnh thần kinh hơn á.
"Cậu ấy nói giỡn, ha ha ha..." Giang Duy Dật sợ An Kha ở trước mắt bao người đem nhân viên công tác biến thành chuột, vội vàng chặn An Kha thi triển phép, đem cậu từ sảnh lớn kéo ra.
Sau đó An Kha biết đa số các trò chơi đều yêu cầu người trưởng thành mới có thể mua sắm cùng nạp tiền, không vui, Giang Duy Dật cũng không có biện pháp, phải nhờ đến quan hệ của người nhà, mới có thể giúp An Kha làm một thân phận giả.
"Tối nay, tôi có hẹn với học muội đi xem phim, cậu nhớ phải ăn cơm đó" Giang Duy Dật giúp An Kha dọn phòng, dặn dò cậu ta.
An Kha mở máy tính ra, chuẩn bị tiếp tục đánh phó bản chưa xong ngày hôm qua, nghe được lời của Giang Duy Dật, liền có chút tinh thần, "Cái gì? Hai người buổi tối muốn quan hệ sao?".
Giang Duy Dật mặt đỏ lên, "Cậu nói bậy bạ gì đó... Lão lưu manh".
"Không cần phải thẹn thùng". Vẻ mặt của An Kha vui mừng mà nhìn cậu, "Làm trưởng bối của cậu, tôi có thể giúp cậu một chút".
Giang Duy Dật còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy An Kha từ trên sô pha ngồi dậy, tay phải kết thành một thế kỳ lạ, pháp thuật chậm rãi di chuyển trong không khí.
"Cường hóa tinh lực—----"
"Cường hóa thân thể—----"
"Thuật chúc phúc—----"
"Thuật hoàn dương—--"
Liên tục làm mấy cái thuật chúc phúc, An Kha lại bắt đầu thở hồng hộc, "Ha... đã lâu không có đụng đến mấy cái thuật cường hóa cấp thấp vô dụng này, may mắn là không có quên mất."
Giang Duy Dật chỉ cảm thấy thân hình chấn động, thân thể giống như có vô tận tinh lực, dù có dọn mười cái phòng cũng không thành vấn đề.
"Xem ra cậu cũng không phải là không có chút tác dụng gì" Giang Duy Dật ngoài ý muốn cảm nhận được tinh lực của mình khi còn trẻ, "Cảm ơn nha, khi về sẽ mời cậu ăn —- ĐM?!
Giang Duy Dật đột nhiên cảm thấy thân thể giống như có chỗ nào không đúng, kéo quần ra liếc mắt xem bên trong một cái, phát ra một tiếng đậu má rung động đất trời.
"Sao vậy, cậu không hài lòng sao?" An Kha vẻ mặt tràn ngập nghi hoặc. "Đây là điều tốt nhất tôi có thể làm ở trình độ hiện tại......"
"Cút! Cậu mau đến đây biến tôi trở lại như cũ nhanh!" Giang Duy Dật đỏ mặt, chỉ vào An Kha, tức đến lời nói không liền mạch được: "Cậu muốn tôi dọa học muội chạy mất sao.... Kích cỡ này sẽ ra mạng người đó!"
An Kha vẻ mặt đáng tiếc mà đem ma lực thu trở về: "Thật phiền phức".
Nhìn thấy bộ dạng của mình khôi phục lại, Giang Duy Dật thở phào một hơi, thấy An Kha bày ra bộ dạng "Cậu thật khó hầu hạ", liền giận sôi máu, nắm tay siết chặt nửa ngày, lại buông lỏng.
...... Nghĩ, đánh không lại.
Tôi nhịn cái khẩu khí này.
"Tóm lại, tối nay cậu tự kêu cơm hôp!" Giang Duy Dật không yên tâm mà dặn dò.
"Biết rồi biết rồi." An Kha nhìn chằm chằm máy tính, "Tôi hôm nay nhất định phải qua cái ải này".
Ra phía cửa trước, Giang Duy Dật giống như nhớ tới cái gì, quay đầu lại, nói với An Kha đang ngồi trên sô pha: "Đúng rồi, tôi nhớ đến có một cái công việc đặc biệt rất hợp với cậu".
An Kha ngẩng đầu, "Bác sĩ chuyên trị bệnh liệt dương hả?".
"........" Giang Duy Dật nắm chặt nắm tay lại: "Không phải việc này!!".
Hòa hoãn khẩu khí, Giang Duy Dật ở trong lòng mặc niệm: "Không tức giận không tức giận, kẻo lại sinh bệnh", một bên lại nói: "Cậu có biết 《 Vĩnh Hằng 》không?".
"Không biết." An Kha lắc đầu.
"Ít chơi game lại, lên mạng nhiều hơn đi." Giang Duy Dật hận không thể rèn sắt thành thép nhưng vẫn kiên nhẫn tiếp tục giải thích: "Là công ty game lớn nhất thế giới vừa mới cho ra mắt một game thực tế ảo, hiện tại rất hot, hình như sắp ra bản beta*, cậu có thể lên mạng tra một chút.".
*Bản beta: phiên bản test của game
"Chuyện này cùng công việc có gì liên quan?".
"Đương nhiên là việc làm người chơi chứ sao, không phải cậu thích chơi game sao." Giang Duy Dật nói, "《 Vĩnh Hằng 》được gọi là một thế giới chân thật, vẫn là một đại lục có kiếm cùng ma pháp, đối với ma pháp sư chính thống như cậu mà nói hẳn là không khó để chơi lên mà ha? Chỉ cần hơi chú tâm một chút, cậu liền mang người khác vượt qua phó bản hay bán trang bị gì đó, cũng có thể kiếm được không ít tiền đó."
"Đại lục có kiếm cùng với ma pháp....." An Kha sửng sốt một lát, lâm vào trầm tư.
"Tóm lại, cậu có gì không hiểu thì lên mạng tra một chút đi." Giang Duy Dật thuận tay giữ cửa nhặt lên bao rác, "Học muội còn đang đợi tôi, tôi đi trước đây, cậu ở nhà ngoan giúp tôi một chút!"
Sáng sớm tinh mơ, Giang Duy Dật liền lên gõ cửa phòng An Kha.
Cậu gõ một lúc lâu, cũng không có người đến mở cửa.
Giang Duy Dật dán mặt lên cửa phòng, cẩn thận nghe một lúc, sau đó đen mặt tiếp tục gõ cửa: ".... An Kha! Cậu ra mở cửa cho tôi mau! Tôi nghe được tiếng cậu đi vệ sinh!!".
"?____"
Một lát sau, cửa được mở ra.
Đứng phía sau cửa là một thiếu niên, tóc lộn xộn, nhưng vẫn không che được ngũ quan rất bắt mắt, tinh xảo mà rõ ràng, mặt mày, mũi, môi đều giống như từ trong game bước ra, đẹp đến độ làm người ta muốn ngưng thở.
An Kha mặc áo ngủ lỏng lẻo, xoa xoa đôi mắt, vẻ mặt bất mãn: "Ồn muốn chết đi được."
Giang Duy Dật nhìn An Kha mặc áo ngủ lộ ra mảnh vai trắng nõn, cậu che mắt lại, trong miệng lẩm bẩm: "Tui là trai thẳng tui là trai thẳng, ngự tỷ cao ráo tóc đen dài...".
Vất vả giữ vững ý niệm, Giang Duy Dật lắc mình vào cửa phòng An Kha, quơ quơ cái bao nilon trong tay: "Tôi có lòng mua bữa sáng cho cậu ở dưới lầu, có thể khách khí với tôi tí không!!".
"Cảm ơn cậu ha." An Kha nói cho có lệ, sau đó quay người đi đến sô pha ở phòng khách rồi ngồi lên.
Giang Duy Dật nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt tuyệt vọng: "Tôi mới không tới có hai ngày, mà cậu đã đem phòng bày ra thành như vậy!".
"Ma pháp sư cao quý như tui sao có thể làm loại việc nặng này được." An Kha đem mặt chôn ở sô pha ngẩng lên, không cam lòng yếu thế mà phản bác lại.
Giang Duy Dật cười lạnh, giơ bao nilon trên tay lên, "Vậy chắc ma pháp sư cao quý hẳn là cũng không cần ăn sáng ha?".
Cậu còn chưa dứt lời, chuyện kỳ quái liền xảy ra.
Bao nilon trong tay Giang Duy Dật đột nhiên như bị một đôi bàn tay to vô hình kéo đi, thoát khỏi hai tay cậu, sau đó lảo đảo lắc lư mà bay trên không trung, giống như một bà cụ đang bước đi tập tễnh, run rẩy bay đến chỗ sô pha.
Hai giây sau, bữa sáng rốt cuộc không chịu được nữa mà rơi xuống đất.
An Kha thở phì phò, giống như vừa chạy mười mấy km, "Mệt quá".
"........ M* n* cậu cầm chắc một chút thì chết hả" Giang Duy Dật cạn lời bảo.
Thời điểm vừa mới bắt đầu, Giang Duy Dật sẽ còn vì hiện tượng siêu nhiên kỳ dị này mà hưng phấn không thôi, phảng phất phát hiện ra một mặt khác của thế giới, ảo tưởng rằng chính mình cũng có thể có được loại năng lực ma pháp này.
Sau lại phát hiện, giống như thực tế cũng không có tác dụng, lấy ly nước cũng lao lực, An Kha trong miệng thì là Đại Ma Đạo Sư có thể hủy diệt trời đất, nhưng tác dụng còn chẳng bằng một cái máy quét rác.
"Ngươi thì biết cái gì, xú Muggle." An Kha liếc mắt nhìn hắn, "Ma pháp sư chúng ta đều sống như vậy"
"Vậy cậu bay cho tốt nha" Giang Duy Dật nhận mệnh đem bữa sáng đặt lên bàn, sau đó giống như bảo mẫu mà giúp An Kha dọn phòng.
"Còn không phải tại trái đất của mấy người có quá ít nguyên tố ma pháp, còn ít hơn so với số dư tài khoản ngân hàng của tôi. " An Kha thở dài, khuôn mặt nhỏ tinh xảo tràn đầy phiền muộn: "Thật là hoài niệm đại lục Valtu quá..."
"Nếu người địa cầu chúng tôi giống như cậu nói như vậy bất kham" Giang Duy Dật nghiên con mắt nhìn cậu: "Nhưng tôi xem cậu mỗi ngày đều đánh game rất vui nha... Ngày hôm qua lại chơi game suốt đêm sao".
An Kha có sự thừa nhận với sản nghiệp game trên trái đất: "Phương diện này thì làm rất tuyệt", "Nếu đạo cụ trong trò chơi có thể miễn phí thì càng tốt".
Giang Duy Dật một bên giống như người hầu thay An Kha dọn phòng, một bên nhớ tới cảnh lần đầu trông thấy An Kha.
Cậu gặp An Kha khoảng nửa năm trước tại một triển lãm anime ở địa phương.
Giang Duy Dật là một nhiếp ảnh gia, trong nửa năm ở triển lãm anime gặp được An Kha, ngay lúc đó tuy rằng An Kha ăn mặc có chút dơ bẩn, hoa văn ma pháp lại hoa lệ dị thường, bị một nhóm cosplay ăn mặc hoa hoè loè loẹt vây quanh để chụp ảnh, khuôn mặt nhỏ tràn đầy hoang mang không biết phải làm sao.
Giang Duy Dật đưa ra yêu cầu muốn chụp cho An Kha một bộ ảnh, dùng KFC làm thù lao, cứ vậy mà hai người kết bạn.
An Kha tự nói với chính mình rằng cậu là Đại Ma Đạo Sư đến từ Đại lục Val tu, Giang Duy Dật cho rằng cậu ta nói giỡn, cho đến khi thấy khoai ở trước mặt bay lơ lửng trên không trung, sau đó chọc vào lỗ mũi của mình, đến lúc này mới không thể không tin, ra là trên thế giới này thật sự có thế giới ma pháp kỳ ảo như trong cốt truyện game.
Căn cứ theo nguyên tắc nhiệt tình hiếu khách của người Trái Đất, Giang Duy Dật an bài nơi ở cho An Kha, giúp cậu quen thuộc mọi việc trên Trái Đất, hai người cũng thật sự trở thành bạn tốt trong khoảng thời gian này.
Lúc trước Giang Duy Dật ở triển lãm anime trông thấy An Kha không biết làm sao, giống một biểu tình của một chú cún đáng thương, còn tưởng cậu ta là một thiếu niên đáng yêu giống với vẻ ngoài.
Không nghĩ tới qua nửa năm, An Kha dần dần quen với sinh hoạt của người trái đất, lộ ra bản tính thật.
—— cái gì mà Đại Ma Đạo Sư, đây rõ ràng là một tiểu quỷ vừa lười vừa ham chơi.
"Tôi nói, cậu đến Trái Đất lâu vậy rồi, cũng nên tìm việc để hòa nhập một chút với xã hội đi." Giang Duy Dật đem đống đĩa game hỗn độn trên mặt đất xếp lại, thuận miệng nói.
"Tôi vẫn nghiêm túc làm việc nha, mỗi ngày tôi đều phải chơi game 10 tiếng". An Kha nói xong cũng cảm thấy chột dạ.
"?" Ngài đúng thật là không biết xấu hổ.
"Chẳng lẽ tôi lại muốn giống cậu, mỗi ngày phải viết báo cáo đến sáng sớm bán mạng thay cho mấy tên Muggle lớn tuổi tai to mặt lớn sao." An Kha tiếp tục bổ đao.
"......" Chạm đáy nỗi đau.
Bị nhận định là cặn bã của xã hội - Giang Duy Dật khóe miệng giật giật, "Cậu cũng hơn 200 tuổi rồi, thế nào mà còn không biết xấu hổ cứ phì trạch*".
*Phì trạch là kiểu người cứ nhốt mình trong phòng, tìm niềm vui qua máy tính.
An Kha thực tế đã 216 tuổi, nhưng vẻ bề ngoài của cậu ấy lại trẻ quá mức, trừ bỏ khuôn mặt có vẻ đẹp tinh xảo, nhìn qua tưởng như là một học sinh cấp 3.
Lúc Giang Duy Dật dẫn cậu đi làm chứng minh thư, nhân viên công tác vẻ mặt nghi ngờ mà nhìn An Kha, nhất định không cho làm chứng minh thư.
"Xin lỗi cậu bạn nhỏ, chúng tôi cần có giấy khai sinh của cậu mới có thể làm chứng minh nhân dân cho cậu được nha" Nhân viên công tác nghiêm túc nói.
"Tôi đã 216 tuổi" Vẻ mặt An Kha rất nghiêm túc.
Nhân viên công tác:?
Cậu giống người có bệnh thần kinh hơn á.
"Cậu ấy nói giỡn, ha ha ha..." Giang Duy Dật sợ An Kha ở trước mắt bao người đem nhân viên công tác biến thành chuột, vội vàng chặn An Kha thi triển phép, đem cậu từ sảnh lớn kéo ra.
Sau đó An Kha biết đa số các trò chơi đều yêu cầu người trưởng thành mới có thể mua sắm cùng nạp tiền, không vui, Giang Duy Dật cũng không có biện pháp, phải nhờ đến quan hệ của người nhà, mới có thể giúp An Kha làm một thân phận giả.
"Tối nay, tôi có hẹn với học muội đi xem phim, cậu nhớ phải ăn cơm đó" Giang Duy Dật giúp An Kha dọn phòng, dặn dò cậu ta.
An Kha mở máy tính ra, chuẩn bị tiếp tục đánh phó bản chưa xong ngày hôm qua, nghe được lời của Giang Duy Dật, liền có chút tinh thần, "Cái gì? Hai người buổi tối muốn quan hệ sao?".
Giang Duy Dật mặt đỏ lên, "Cậu nói bậy bạ gì đó... Lão lưu manh".
"Không cần phải thẹn thùng". Vẻ mặt của An Kha vui mừng mà nhìn cậu, "Làm trưởng bối của cậu, tôi có thể giúp cậu một chút".
Giang Duy Dật còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy An Kha từ trên sô pha ngồi dậy, tay phải kết thành một thế kỳ lạ, pháp thuật chậm rãi di chuyển trong không khí.
"Cường hóa tinh lực—----"
"Cường hóa thân thể—----"
"Thuật chúc phúc—----"
"Thuật hoàn dương—--"
Liên tục làm mấy cái thuật chúc phúc, An Kha lại bắt đầu thở hồng hộc, "Ha... đã lâu không có đụng đến mấy cái thuật cường hóa cấp thấp vô dụng này, may mắn là không có quên mất."
Giang Duy Dật chỉ cảm thấy thân hình chấn động, thân thể giống như có vô tận tinh lực, dù có dọn mười cái phòng cũng không thành vấn đề.
"Xem ra cậu cũng không phải là không có chút tác dụng gì" Giang Duy Dật ngoài ý muốn cảm nhận được tinh lực của mình khi còn trẻ, "Cảm ơn nha, khi về sẽ mời cậu ăn —- ĐM?!
Giang Duy Dật đột nhiên cảm thấy thân thể giống như có chỗ nào không đúng, kéo quần ra liếc mắt xem bên trong một cái, phát ra một tiếng đậu má rung động đất trời.
"Sao vậy, cậu không hài lòng sao?" An Kha vẻ mặt tràn ngập nghi hoặc. "Đây là điều tốt nhất tôi có thể làm ở trình độ hiện tại......"
"Cút! Cậu mau đến đây biến tôi trở lại như cũ nhanh!" Giang Duy Dật đỏ mặt, chỉ vào An Kha, tức đến lời nói không liền mạch được: "Cậu muốn tôi dọa học muội chạy mất sao.... Kích cỡ này sẽ ra mạng người đó!"
An Kha vẻ mặt đáng tiếc mà đem ma lực thu trở về: "Thật phiền phức".
Nhìn thấy bộ dạng của mình khôi phục lại, Giang Duy Dật thở phào một hơi, thấy An Kha bày ra bộ dạng "Cậu thật khó hầu hạ", liền giận sôi máu, nắm tay siết chặt nửa ngày, lại buông lỏng.
...... Nghĩ, đánh không lại.
Tôi nhịn cái khẩu khí này.
"Tóm lại, tối nay cậu tự kêu cơm hôp!" Giang Duy Dật không yên tâm mà dặn dò.
"Biết rồi biết rồi." An Kha nhìn chằm chằm máy tính, "Tôi hôm nay nhất định phải qua cái ải này".
Ra phía cửa trước, Giang Duy Dật giống như nhớ tới cái gì, quay đầu lại, nói với An Kha đang ngồi trên sô pha: "Đúng rồi, tôi nhớ đến có một cái công việc đặc biệt rất hợp với cậu".
An Kha ngẩng đầu, "Bác sĩ chuyên trị bệnh liệt dương hả?".
"........" Giang Duy Dật nắm chặt nắm tay lại: "Không phải việc này!!".
Hòa hoãn khẩu khí, Giang Duy Dật ở trong lòng mặc niệm: "Không tức giận không tức giận, kẻo lại sinh bệnh", một bên lại nói: "Cậu có biết 《 Vĩnh Hằng 》không?".
"Không biết." An Kha lắc đầu.
"Ít chơi game lại, lên mạng nhiều hơn đi." Giang Duy Dật hận không thể rèn sắt thành thép nhưng vẫn kiên nhẫn tiếp tục giải thích: "Là công ty game lớn nhất thế giới vừa mới cho ra mắt một game thực tế ảo, hiện tại rất hot, hình như sắp ra bản beta*, cậu có thể lên mạng tra một chút.".
*Bản beta: phiên bản test của game
"Chuyện này cùng công việc có gì liên quan?".
"Đương nhiên là việc làm người chơi chứ sao, không phải cậu thích chơi game sao." Giang Duy Dật nói, "《 Vĩnh Hằng 》được gọi là một thế giới chân thật, vẫn là một đại lục có kiếm cùng ma pháp, đối với ma pháp sư chính thống như cậu mà nói hẳn là không khó để chơi lên mà ha? Chỉ cần hơi chú tâm một chút, cậu liền mang người khác vượt qua phó bản hay bán trang bị gì đó, cũng có thể kiếm được không ít tiền đó."
"Đại lục có kiếm cùng với ma pháp....." An Kha sửng sốt một lát, lâm vào trầm tư.
"Tóm lại, cậu có gì không hiểu thì lên mạng tra một chút đi." Giang Duy Dật thuận tay giữ cửa nhặt lên bao rác, "Học muội còn đang đợi tôi, tôi đi trước đây, cậu ở nhà ngoan giúp tôi một chút!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất