Chương 33:
“Mặc Triều Bạch”
“Người lại đi đâu rồi?”
Mộ Khanh Trần tỉnh dậy đã không cảm thấy vòng ôm ấm áp của Mặc Triều Bạch.
Trông thấy bên cạnh có một bộ y phục mới đã được gấp gọn gàng. Mộ Khanh Trần mặt bộ y phục đó vào. Hoàn toàn vừa vặn với cơ thể của y.
Còn là màu xanh mà lúc trước Mộ Khanh Trần hay mặc.
Mặc Triều Bạch trước khi đi vẫn còn chu đáo tìm cho Mộ Khanh Trần một bộ y phục mới vì bộ hôm qua Mộ Khanh Trần mặc đã bị hắn xé nát rồi.
“Ta đây”
Mặc Triều Bạch toàn thân mang theo sương lạnh ngay lập tức xuất hiện. Hắn ôm lấy Mộ Khanh Trần, bàn tay lạnh lẽo của hắn làm Mộ Khanh Trần giật mình.
“Đi đâu về mà cả người lạnh như thế?”
Mộ Khanh Trần nắm tay Mặc Triều Bạch xoa xoa.
Hắn không trả lời mà ngồi xuống ghế sau đó để Mộ Khanh Trần ngồi trên đùi mình.
“Sao không ngủ thêm một lát, hôm qua ta làm ngươi mệt như thế”
Mộ Khanh Trần đánh nhẹ vào ngực Mặc Triều Bạch.
“Người còn dám nói.”
Biết Mộ Khanh Trần còn ngượng ngùng, Mặc Triều Bạch cũng thôi không nói về vấn đề nhạy cảm này nữa.
“Bộ y phục này thế nào? Mặc có thoải mái không?”
“Rất thoải mái. Nhưng sao người lại chọn màu xanh?”
“Vì lúc trước trông thấy ngươi chỉ toàn mặc y phục màu xanh. Nên ta còn tưởng Khanh Trần thích màu này. Không thích sao? Vậy ta dẫn ngươi đi tìm bộ khác!”
Mặc Triều Bạch ôm Mộ Khanh Trần đứng dậy.
Mộ Khanh Trần thấy hắn như thế bèn gấp gáp giải thích.
“Không ta rất thích. Chỉ là không ngờ người vẫn còn nhớ”
“Những chuyện liên quan đến Khanh Trần sao ta có thể quên được.”
Nghe hắn nói thế Mộ Khanh Trần rất vui y dựa cả người vào ngực Mặc Triều Bạch.
Mặc Triều Bạch cũng tận hưởng mà ôm Mộ Khanh Trần vuốt ve một lúc.
Vuốt thế nào mà dục vọng lại bốc cao.
Hắn bèn đè Mộ Khanh Trần ra hôn ngấu nghiến, một lúc lâu sau khi hai người rời nhau ra thì môi Mộ Khanh Trần đã hoàn toàn sưng đỏ.
Mặc Triều Bạch vừa hôn lần theo đường cổ trắng nõn vừa nỉ non bên tai Mộ Khanh Trần.
“Một lần nữa được không?”
Sau đó tay còn không an phận mà cởi y phục của Mộ Khanh Trần.
“Nhẹ một chút, ta rất thích bộ y phục này”
“Đừng làm rách nó.. um..”
Vậy là bộ y phục mới mặc chưa kịp cảm thụ hơi nóng của cơ thể Mộ Khanh Trần đã bị người nào đó nhanh nhẹn cởi ra.
Tiếng ngân nga rên rĩ lại vang vọng khắp căn phòng nhỏ.
May mắn Mặc Triều Bạch đã hạ hết giới nên bên ngoài không ai có thể nghe được, bằng không Mộ Khanh Trần cũng chẳng dám ngước mặt nhìn ai.
Một lúc lâu sau khi Mộ Khanh Trần đã thành công mặc lại y phục cho mình trước ánh mắt nóng bỏng của Mặc Triều Bạch. Lúc này hai người mới bàn đến chuyện chính sự.
“Người đã về Ngụy Gia.Có được tin tức gì hữu dụng không?”
Mặc Triều Bạch thuật lại mọi chuyện cho Mộ Khanh Trần nghe.
Từ lúc hắn đi vào nhà lao đem Ngụy Quân ra, đến khi ẩn thân theo sứ giả. Không hề bỏ sót một chi tiết nhỏ nào.
Nghe đến chuyện trong nhà lao Mộ Khanh Trần chỉ biết cười dài sau đó ngắt mũi Mặc Triều Bạch.
“Ai lại có hủ giấm to người. Hắn đã làm gì ta đâu mà lại dùng cách như thế để hành hạ hắn chứ! Người thật là, ăn giấm thành nghiện rồi đúng không?”
Mặc Triều Bạch nắm bàn tay của Mộ Khanh Trần đang nhéo mũi mình hôn vào từng ngón tay trắng nõn của y.
“Ta không nghiện giấm, chỉ nghiện mỗi Khanh Trần”
Mộ Khanh Trần giật tay lại.
“Đừng rộn nữa, chúng ta đang nói về chuyện chính sự đấy”
Nghe Mộ Khanh Trần nói thế Mặc Triều Bạch lại giả vờ ngồi nghiêm trang, làm cho Mộ Khanh Trần một phen cười không ngậm được miệng.
Trông thấy Mộ Khanh Trần cười vui vẻ như thế Mặc Triều Bạch cũng rất vui. Hai cặp mắt lấp lánh nhìn nhau trao gửi toàn bộ yêu thương trìu mến.
Mặc Triều Bạch vỗ vào đùi của mình.
“Khanh Trần đến ngồi đây chúng ta lại nói tiếp”
Mộ Khanh Trần cũng không dễ bị lừa, lúc nãy chỉ ngồi một lúc mà đã lên tới trên giường ai mà biết được ngồi thêm nữa có còn y phục để mặc không đây.
Vì thế Mộ Khanh Trần đi đến ngồi vào chiếc ghế khác đối diện Mặc Triều Bạch, vừa hay ngăn cách hắn bởi một cái bàn.
Trông thấy hành động của Mộ Khanh Trần, Mặc Triều Bạch rất bất mãn bèn đứng bật dậy.
Mộ Khanh Trần thấy hắn như thế rất muốn cười nhưng lại giả vờ mặt lạnh.
“Ngồi xuống”
Mặc Triều Bạch bèn ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Chưa gì mà Khanh Trần đã chán vi sư rồi, vi sư cảm thấy thật buồn”
“Bộp”
Mộ Khanh Trần quăng trái cam vào ngực Mặc Triều Bạch, sau đó lườm y một cái.
“Được được ta không giỡn nữa.”
Sau đó Mặc Triều Bạch móc tấm thẻ bài bằng ngọc đưa cho Mộ Khanh Trần xem.
Bây giờ chỉ cần suy nghĩ xem dùng lý do gì để đem thẻ bài này đến Thiên Hương Lầu.
Thật ra đêm qua Mặc Triều Bạch có thể theo tên sứ giả ra ngoài, sau đó bắt hắn lại. Nhưng như thế lại bứt giây động rừng. Sợ rằng tên cung chủ Sơn Hà Cung khi phát hiện ra sứ giả của hắn một đi không trở lại như vậy gã sẽ sinh ra nghi ngờ.
Mộ Khanh Trần cũng có đồng quan điểm với Mặc Triều Bạch, bọn họ rất vất vả mới tìm được một ít manh mối không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nói chuyện một lúc nhìn sắc trời đã sáng rõ.Mặc Triều Bạch ôm lấy bả vai kéo Mộ Khanh Trần ra ngoài.
“Xuống lầu ăn điểm tâm”
Dưới sảnh đã có rất nhiều người tụ tập ăn uống. Nhìn một vòng chỉ thấy còn một chiếc bàn trong góc là không có ai. Mặc Triều Bạch rất tự nhiên mà nắm tay Mộ Khanh Trần kéo y đến đó.
Mặc Triều Bạch xuất hiện đã thu hút rất nhiều ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Bởi vì dung mạo của hắn thật sự rất đẹp nhưng đến khi họ trông thấy hắn nắm tay thư sinh đi bên cạnh mình. Không hẹn mà rất nhiều tiếng thở dài tràn ngập trong sảnh.
Thật là tiếc!
Dung mạo như thế, thì ra hoa đã có chủ.
Mộ Khanh Trần nghe rõ từng lời rì rầm của bọn họ. Y không tự chủ mà liếc một vòng xung quanh. Sau đó thành công làm cho toàn bộ đại sảnh chìm trong im lặng.
Nhưng chỉ một lúc sau tiếng xì xầm lại to và nhiều hơn lúc trước.
Nhìn tên thư sinh kia xem, trắng trẻo nõn nà như thế.
Ta thấy rất xứng đôi.
Uh thật sự rất xứng.
Bởi vậy nên mới thành như thế.
Thế nào?
Dấu vết đó không phải quá rõ ràng sao?
Cái gì?
Trên cổ.
Nhiều ánh mắt bắt đầu không an phận nhìn ngó về phía Mộ Khanh Trần.
Mộ Khanh Trần chưa bao giờ ăn trong sự quan sát của nhiều người như thế.
“Cộp”
Y bỏ đũa xuống sau đó đi ra khỏi khách trọ.
Mặc Triều Bạch quăng cho tiểu nhị ít bạc sau đó cũng chạy theo sau.
“Khanh Trần chờ ta”
Mộ Khanh Trần ghé vào một sạp hàng bán đồ dùng của phái nữ. Y bèn giả vờ lựa một chiếc lược sau đó liếc vào chiếc gương trên quầy hàng.
Nhìn vào trong gương Mộ Khanh Trần trông thấy những dấu vết xanh tím rải rác đầy trên cổ. Đối lập với màu da trắng nõn của y càng làm những dấu vết hoang ái đó thêm rõ ràng.
Mộ Khanh Trần không nghi ngờ trên ngực mình cũng trong tình trạng như thế. May mắn y phục này cổ áo cũng khá cao, nếu không y cũng không biết làm sao mà ngẩng đầu đi trên đường được nữa.
Tay vân vê cổ áo Mộ Khanh Trần lại thấy trong gương xuất hiện thêm một khuôn mặt tuấn mỹ đang nhìn mình.
Mộ Khanh Trần lập tức đẩy Mặc Triều Bạch ra xa, sau đó trả cho người bán ít bạc lẻ rồi cầm chiếc lược nhỏ mang đi.
“Khanh Trần”
Mặc Triều Bạch chạy theo Mộ Khanh Trần đến một con ngõ nhỏ. Lúc này Mộ Khanh Trần mới dừng lại.
Mặc Triều Bạch vẫn không hiểu ra sao.
“Làm sao vậy?”
Mộ Khanh Trần tức giận chỉ vào cổ mình.
“Là tác phẩm của ai đây?”
Trông thấy những dấu vết hoan ái đang khoe sắc rực rỡ trên chiếc cổ thon gọn trắng ngần của Mộ Khanh Trần. Mặc Triều Bạch chỉ biết cười ngượng ngùng.
“Ha.. ha”
Mộ Khanh Trần vẫn chưa dừng lại, y tiếp tục vạch cổ áo mình ra.
“Còn đây nữa, người nhìn xem?”
Trên bộ ngực như bạch ngọc là những dấu vết hôn rãi rác khắp nơi. Không chỗ nào là không có. Mặc Triều Bạch bèn kéo cổ áo che lại cho Mộ Khanh Trần.
“Ha.. ha.. không nên kéo cổ áo ra như thế”
“Mặc Triều Bạch người còn dám nói, người có còn để cho ta ngẩng mặt nhìn ai hay không hả?”
Mộ Khanh Trần lấn tới chọc tay vào ngực Mặc Triều Bạch.
“Lần sau ta sẽ cẩn thận hơn. Khanh Trần đừng giận!”
“Còn có lần sau”
Mộ Khanh Trần đi vòng quanh người Mặc Triều Bạch.
“Khanh Trần bình tĩnh một chút”
“Làm sao ta bình tĩnh được, ta phải mang cái bộ dáng tàn hoa bại liễu này mà đi khắp nơi sao?”
Mặc Triều Bạch ôm lấy Mộ Khanh Trần dụ dỗ.
“Có chuyện gì lớn lao đâu, cái đó.. à…”
Mộ Khanh Trần vùng khỏi tay Mặc Triều Bạch trợn mắt nhìn hắn.
“Không có gì lớn lao! Được lắm”
“Bây giờ chúng ta về khách trọ ngay lập tức, ta phải làm cho người thật nhiều dấu trên cổ như thế này, để xem người còn dám nói không có gì lớn lao không?”
“Đi chúng ta đi”
Mộ Khanh Trần hùng hổ kéo tay Mặc Triều Bạch đi về.
“Được đến tối đi, tối ta sẽ cho Khanh Trần muốn làm gì cũng được”
“Ngươi xem bây giờ mới tản sáng, vả lại người ở khách trọ cũng còn rất đông. Nếu họ thấy chúng ta cùng nhau về phòng như thế e rằng..”
Mặc Triều Bạch nói tới đó còn tiếp tục nhấn mạnh từng chữ, đến khi cánh tay Mộ Khanh Trần đã ngừng lại Mặc Triều Bạch biết mình đã thành công.
“Tạm tha cho người, tối nay người phải để cho ta.”
“Được được tối nay ta nằm yên cho ngươi thỏa thích hành động. Được chưa?”
Như vậy Mộ Khanh Trần đã bị Mặc Triều Bạch dùng lời ngon tiếng ngọt mà thành công lừa gạt y vào tròng.
Vì tức giận nhất thời mà Mộ Khanh Trần đã nhất thời quên mất mình hiện tại đang ở thành Nhạn Hồi. Tối hôm qua Mặc Triều Bạch đã dùng thuật di chuyển đưa hai người họ đến quán trọ trong thành này.
Mà nơi này lại là nơi tọa lạc Trường Môn Tông.
Thiếu chủ của Trường Môn Tông còn bị Mộ Khanh Trần phế bỏ võ công.
“Nguy rồi ta quên chưa dịch dung”
“Không sao?”
Sau một cái phất tay của Mặc Triều Bạch, Mộ Khanh Trần đã hoàn hảo được người đi đường nhìn thành một cô nương cực kỳ diễm lệ.
Mộ Khanh Trần nhìn thấy mình trong gương cũng thật sự giật mình. Vẫn là mắt môi, đường nét của Mộ Khanh Trần nhưng lại tồn tại trên người một cô nương. Vậy mà lại vô cùng hài hòa.
Vừa trông thấy mình bị biến thành cô nương Mộ Khanh Trần giận run người đánh vào ngực Mặc Triều Bạch.
“Mặc Triều Bạch người làm cái trò gì vậy hả?”
“Từ từ nghe ta nói đã”
Mặc Triều Bạch vừa chạy vừa cười.
“Còn dám cười xem ta giết người như thế nào?”
Người đi đường nhìn vào chỉ thấy một đôi tuấn mỹ nam nữ đang cười đùa rượt đuổi nhau. Họ chỉ còn biết lắc đầu.
Cô nương này thật là hung giữ quá.
Mộ Khanh Trần nghe thế càng tức thêm nhưng Mặc Triều Bạch lại càng chạy nhanh hơn. Hai người rượt đuổi đã đi bến bìa rừng. Tuyết giống như lông ngỗng bắt đầu lất phất rơi đầy trời.
“Đứng lại cho ta”
Cô nương Mộ Khanh Trần lúc đầu còn hết sức tức giận. Nhưng đuổi theo y một đường cơn tức giận đã từ từ tan biến.
Đến khi bắt được Mặc Triều Bạch ngoài bìa rừng Mộ Khanh Trần chợt thấy tức cười.
Mộ Khanh Trần nắm cổ áo Mặc Triều Bạch đẩy hắn ngã xuống một đám lá, rồi y cũng nằm trên người Mặc Triều Bạch thở hổn hển.
“Còn dám chạy”
Mặc Triều Bạch nằm trên đống lá khô hai tay ôm lấy eo nhỏ của Mộ Khanh Trần mà cười.
“Nghe ta nói đã, chưa gì mà tức giận như thế”
Mộ Khanh Trần nằm úp mặt trên ngực Mặc Triều Bạch hờn dỗi.
“Người thích cô nương như thế. Sao lại không đi theo cô nương nào đó, thích ta làm gì?”
“Đó chỉ là thuật đánh lừa con mắt người khác. Ngươi vẫn là Mộ Khanh Trần. Chỉ là người đạo hạnh thấp hơn ta sẽ nhìn thấy Khanh Trần là một cô gái, như vậy sẽ dễ dàng tránh được Trường Môn Tông”
“Thật không?”
“Thật”
“Đừng thấy ta pháp lực kém hơn người mà lừa ta đi”
“Ta nào dám”
Sóng yên biển lặng Mộ Khanh Trần lại tiếp tục vui vẻ mà nằm trên người Mặc Triều Bạch, y nắm lấy lọn tóc dài của hắn cuốn vào ngón tay mình.
“Nhưng mà tại sao lại là một cô nương. Không thể khiến mọi người nhìn tA Thanh một thanh niên có khuôn mặt khác hay sao?”
Lại tiếp tục vấn đề này Mặc Triều Bạch thật không biết phải làm sao.
“Là cô nương thì sẽ dễ dàng thoát khỏi sự nghi ngờ của Trường Môn Tông”
“Ta không thích làm cô nương”
“Có thể biến thành một lão già hay không? Ta.. um..”
Mặc Triều Bạch hết cách, phải làm cho cái miệng nhỏ này ngưng lại nếu không y sẽ lại moi móc ra hàng tá lý do để mà giận dỗi.
Đang nằm lải nhải trên ngực Mặc Triều Bạch một khắc sau đã bị hắn đè dưới thân hôn ngấu nghiến.
“Đừng.. ta..”
Mộ Khanh Trần ú ớ nói không tròn câu, làm thế nào cũng không thoát khỏi Mặc Triều Bạch.
Đến khi Mặc Triều Bạch rời khỏi môi Mộ Khanh Trần người trong lòng đã hoàn toàn im lặng mềm mại nằm dưới thân y. Nụ hôn vừa dứt đã lập tức tiếp tục.
Tay Mộ Khanh Trần từ chống trên ngực Mặc Triều Bạch đã thành ôm lấy cổ hắn. Hai người hôn nhau say đắm đến nổi không phát hiện có một thanh niên áo đỏ đang đứng từ xa tay vân vê cằm nhìn họ.
Lục Thủy đang vào rừng tìm kiếm tung tích Mộ Khanh Trần, thế nào lại trở thành nạn nhân chứng kiến cảnh thân mật của đôi nam nữ này.
Theo lẽ thường hẳn là Lục Thủy phải phi lễ chớ nhìn nhưng người nam nhân này lại trông rất giống người hắn quen. Đến khi tò mò đến gần nhìn kĩ hóa ra lại là Mặc Triều Bạch.
Lục Thủy sau khi đứng hình một lúc rồi lập tức hoàn hồn. Vậy mà đôi nam nữ đó còn chưa hay biết sự xuất hiện của y. Bàn tay Mặc Triều Bạch đã bắt đầu không an phận mà thò vào trên ngực cô nương đang nằm dưới thân.
Cơn thịnh nộ bắt đầu bốc lên trong đầu Lục Thủy.
Tên Mặc Triều Bạch đê tiện, trong khi Mộ Khanh Trần đang bị người người truy đuổi không biết sống chết thế nào, gã vẫn còn an tâm làm chuyện đồi bại như thế giữa ban ngày ban mặt. Đáng giận hơn là với công phu của Mặc Triều Bạch vậy mà nhận biết được sự xuất hiện của y.
Lục Thủy hét lên.
“Mặc Triều Bạch”
Sau đó lao tới túm lấy Mặc Triều Bạch kéo ra khỏi người cô gái sau đó dùng hết sức lực quăng mạnh Mặc Triều Bạch về phía trước.
“Người lại đi đâu rồi?”
Mộ Khanh Trần tỉnh dậy đã không cảm thấy vòng ôm ấm áp của Mặc Triều Bạch.
Trông thấy bên cạnh có một bộ y phục mới đã được gấp gọn gàng. Mộ Khanh Trần mặt bộ y phục đó vào. Hoàn toàn vừa vặn với cơ thể của y.
Còn là màu xanh mà lúc trước Mộ Khanh Trần hay mặc.
Mặc Triều Bạch trước khi đi vẫn còn chu đáo tìm cho Mộ Khanh Trần một bộ y phục mới vì bộ hôm qua Mộ Khanh Trần mặc đã bị hắn xé nát rồi.
“Ta đây”
Mặc Triều Bạch toàn thân mang theo sương lạnh ngay lập tức xuất hiện. Hắn ôm lấy Mộ Khanh Trần, bàn tay lạnh lẽo của hắn làm Mộ Khanh Trần giật mình.
“Đi đâu về mà cả người lạnh như thế?”
Mộ Khanh Trần nắm tay Mặc Triều Bạch xoa xoa.
Hắn không trả lời mà ngồi xuống ghế sau đó để Mộ Khanh Trần ngồi trên đùi mình.
“Sao không ngủ thêm một lát, hôm qua ta làm ngươi mệt như thế”
Mộ Khanh Trần đánh nhẹ vào ngực Mặc Triều Bạch.
“Người còn dám nói.”
Biết Mộ Khanh Trần còn ngượng ngùng, Mặc Triều Bạch cũng thôi không nói về vấn đề nhạy cảm này nữa.
“Bộ y phục này thế nào? Mặc có thoải mái không?”
“Rất thoải mái. Nhưng sao người lại chọn màu xanh?”
“Vì lúc trước trông thấy ngươi chỉ toàn mặc y phục màu xanh. Nên ta còn tưởng Khanh Trần thích màu này. Không thích sao? Vậy ta dẫn ngươi đi tìm bộ khác!”
Mặc Triều Bạch ôm Mộ Khanh Trần đứng dậy.
Mộ Khanh Trần thấy hắn như thế bèn gấp gáp giải thích.
“Không ta rất thích. Chỉ là không ngờ người vẫn còn nhớ”
“Những chuyện liên quan đến Khanh Trần sao ta có thể quên được.”
Nghe hắn nói thế Mộ Khanh Trần rất vui y dựa cả người vào ngực Mặc Triều Bạch.
Mặc Triều Bạch cũng tận hưởng mà ôm Mộ Khanh Trần vuốt ve một lúc.
Vuốt thế nào mà dục vọng lại bốc cao.
Hắn bèn đè Mộ Khanh Trần ra hôn ngấu nghiến, một lúc lâu sau khi hai người rời nhau ra thì môi Mộ Khanh Trần đã hoàn toàn sưng đỏ.
Mặc Triều Bạch vừa hôn lần theo đường cổ trắng nõn vừa nỉ non bên tai Mộ Khanh Trần.
“Một lần nữa được không?”
Sau đó tay còn không an phận mà cởi y phục của Mộ Khanh Trần.
“Nhẹ một chút, ta rất thích bộ y phục này”
“Đừng làm rách nó.. um..”
Vậy là bộ y phục mới mặc chưa kịp cảm thụ hơi nóng của cơ thể Mộ Khanh Trần đã bị người nào đó nhanh nhẹn cởi ra.
Tiếng ngân nga rên rĩ lại vang vọng khắp căn phòng nhỏ.
May mắn Mặc Triều Bạch đã hạ hết giới nên bên ngoài không ai có thể nghe được, bằng không Mộ Khanh Trần cũng chẳng dám ngước mặt nhìn ai.
Một lúc lâu sau khi Mộ Khanh Trần đã thành công mặc lại y phục cho mình trước ánh mắt nóng bỏng của Mặc Triều Bạch. Lúc này hai người mới bàn đến chuyện chính sự.
“Người đã về Ngụy Gia.Có được tin tức gì hữu dụng không?”
Mặc Triều Bạch thuật lại mọi chuyện cho Mộ Khanh Trần nghe.
Từ lúc hắn đi vào nhà lao đem Ngụy Quân ra, đến khi ẩn thân theo sứ giả. Không hề bỏ sót một chi tiết nhỏ nào.
Nghe đến chuyện trong nhà lao Mộ Khanh Trần chỉ biết cười dài sau đó ngắt mũi Mặc Triều Bạch.
“Ai lại có hủ giấm to người. Hắn đã làm gì ta đâu mà lại dùng cách như thế để hành hạ hắn chứ! Người thật là, ăn giấm thành nghiện rồi đúng không?”
Mặc Triều Bạch nắm bàn tay của Mộ Khanh Trần đang nhéo mũi mình hôn vào từng ngón tay trắng nõn của y.
“Ta không nghiện giấm, chỉ nghiện mỗi Khanh Trần”
Mộ Khanh Trần giật tay lại.
“Đừng rộn nữa, chúng ta đang nói về chuyện chính sự đấy”
Nghe Mộ Khanh Trần nói thế Mặc Triều Bạch lại giả vờ ngồi nghiêm trang, làm cho Mộ Khanh Trần một phen cười không ngậm được miệng.
Trông thấy Mộ Khanh Trần cười vui vẻ như thế Mặc Triều Bạch cũng rất vui. Hai cặp mắt lấp lánh nhìn nhau trao gửi toàn bộ yêu thương trìu mến.
Mặc Triều Bạch vỗ vào đùi của mình.
“Khanh Trần đến ngồi đây chúng ta lại nói tiếp”
Mộ Khanh Trần cũng không dễ bị lừa, lúc nãy chỉ ngồi một lúc mà đã lên tới trên giường ai mà biết được ngồi thêm nữa có còn y phục để mặc không đây.
Vì thế Mộ Khanh Trần đi đến ngồi vào chiếc ghế khác đối diện Mặc Triều Bạch, vừa hay ngăn cách hắn bởi một cái bàn.
Trông thấy hành động của Mộ Khanh Trần, Mặc Triều Bạch rất bất mãn bèn đứng bật dậy.
Mộ Khanh Trần thấy hắn như thế rất muốn cười nhưng lại giả vờ mặt lạnh.
“Ngồi xuống”
Mặc Triều Bạch bèn ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Chưa gì mà Khanh Trần đã chán vi sư rồi, vi sư cảm thấy thật buồn”
“Bộp”
Mộ Khanh Trần quăng trái cam vào ngực Mặc Triều Bạch, sau đó lườm y một cái.
“Được được ta không giỡn nữa.”
Sau đó Mặc Triều Bạch móc tấm thẻ bài bằng ngọc đưa cho Mộ Khanh Trần xem.
Bây giờ chỉ cần suy nghĩ xem dùng lý do gì để đem thẻ bài này đến Thiên Hương Lầu.
Thật ra đêm qua Mặc Triều Bạch có thể theo tên sứ giả ra ngoài, sau đó bắt hắn lại. Nhưng như thế lại bứt giây động rừng. Sợ rằng tên cung chủ Sơn Hà Cung khi phát hiện ra sứ giả của hắn một đi không trở lại như vậy gã sẽ sinh ra nghi ngờ.
Mộ Khanh Trần cũng có đồng quan điểm với Mặc Triều Bạch, bọn họ rất vất vả mới tìm được một ít manh mối không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nói chuyện một lúc nhìn sắc trời đã sáng rõ.Mặc Triều Bạch ôm lấy bả vai kéo Mộ Khanh Trần ra ngoài.
“Xuống lầu ăn điểm tâm”
Dưới sảnh đã có rất nhiều người tụ tập ăn uống. Nhìn một vòng chỉ thấy còn một chiếc bàn trong góc là không có ai. Mặc Triều Bạch rất tự nhiên mà nắm tay Mộ Khanh Trần kéo y đến đó.
Mặc Triều Bạch xuất hiện đã thu hút rất nhiều ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Bởi vì dung mạo của hắn thật sự rất đẹp nhưng đến khi họ trông thấy hắn nắm tay thư sinh đi bên cạnh mình. Không hẹn mà rất nhiều tiếng thở dài tràn ngập trong sảnh.
Thật là tiếc!
Dung mạo như thế, thì ra hoa đã có chủ.
Mộ Khanh Trần nghe rõ từng lời rì rầm của bọn họ. Y không tự chủ mà liếc một vòng xung quanh. Sau đó thành công làm cho toàn bộ đại sảnh chìm trong im lặng.
Nhưng chỉ một lúc sau tiếng xì xầm lại to và nhiều hơn lúc trước.
Nhìn tên thư sinh kia xem, trắng trẻo nõn nà như thế.
Ta thấy rất xứng đôi.
Uh thật sự rất xứng.
Bởi vậy nên mới thành như thế.
Thế nào?
Dấu vết đó không phải quá rõ ràng sao?
Cái gì?
Trên cổ.
Nhiều ánh mắt bắt đầu không an phận nhìn ngó về phía Mộ Khanh Trần.
Mộ Khanh Trần chưa bao giờ ăn trong sự quan sát của nhiều người như thế.
“Cộp”
Y bỏ đũa xuống sau đó đi ra khỏi khách trọ.
Mặc Triều Bạch quăng cho tiểu nhị ít bạc sau đó cũng chạy theo sau.
“Khanh Trần chờ ta”
Mộ Khanh Trần ghé vào một sạp hàng bán đồ dùng của phái nữ. Y bèn giả vờ lựa một chiếc lược sau đó liếc vào chiếc gương trên quầy hàng.
Nhìn vào trong gương Mộ Khanh Trần trông thấy những dấu vết xanh tím rải rác đầy trên cổ. Đối lập với màu da trắng nõn của y càng làm những dấu vết hoang ái đó thêm rõ ràng.
Mộ Khanh Trần không nghi ngờ trên ngực mình cũng trong tình trạng như thế. May mắn y phục này cổ áo cũng khá cao, nếu không y cũng không biết làm sao mà ngẩng đầu đi trên đường được nữa.
Tay vân vê cổ áo Mộ Khanh Trần lại thấy trong gương xuất hiện thêm một khuôn mặt tuấn mỹ đang nhìn mình.
Mộ Khanh Trần lập tức đẩy Mặc Triều Bạch ra xa, sau đó trả cho người bán ít bạc lẻ rồi cầm chiếc lược nhỏ mang đi.
“Khanh Trần”
Mặc Triều Bạch chạy theo Mộ Khanh Trần đến một con ngõ nhỏ. Lúc này Mộ Khanh Trần mới dừng lại.
Mặc Triều Bạch vẫn không hiểu ra sao.
“Làm sao vậy?”
Mộ Khanh Trần tức giận chỉ vào cổ mình.
“Là tác phẩm của ai đây?”
Trông thấy những dấu vết hoan ái đang khoe sắc rực rỡ trên chiếc cổ thon gọn trắng ngần của Mộ Khanh Trần. Mặc Triều Bạch chỉ biết cười ngượng ngùng.
“Ha.. ha”
Mộ Khanh Trần vẫn chưa dừng lại, y tiếp tục vạch cổ áo mình ra.
“Còn đây nữa, người nhìn xem?”
Trên bộ ngực như bạch ngọc là những dấu vết hôn rãi rác khắp nơi. Không chỗ nào là không có. Mặc Triều Bạch bèn kéo cổ áo che lại cho Mộ Khanh Trần.
“Ha.. ha.. không nên kéo cổ áo ra như thế”
“Mặc Triều Bạch người còn dám nói, người có còn để cho ta ngẩng mặt nhìn ai hay không hả?”
Mộ Khanh Trần lấn tới chọc tay vào ngực Mặc Triều Bạch.
“Lần sau ta sẽ cẩn thận hơn. Khanh Trần đừng giận!”
“Còn có lần sau”
Mộ Khanh Trần đi vòng quanh người Mặc Triều Bạch.
“Khanh Trần bình tĩnh một chút”
“Làm sao ta bình tĩnh được, ta phải mang cái bộ dáng tàn hoa bại liễu này mà đi khắp nơi sao?”
Mặc Triều Bạch ôm lấy Mộ Khanh Trần dụ dỗ.
“Có chuyện gì lớn lao đâu, cái đó.. à…”
Mộ Khanh Trần vùng khỏi tay Mặc Triều Bạch trợn mắt nhìn hắn.
“Không có gì lớn lao! Được lắm”
“Bây giờ chúng ta về khách trọ ngay lập tức, ta phải làm cho người thật nhiều dấu trên cổ như thế này, để xem người còn dám nói không có gì lớn lao không?”
“Đi chúng ta đi”
Mộ Khanh Trần hùng hổ kéo tay Mặc Triều Bạch đi về.
“Được đến tối đi, tối ta sẽ cho Khanh Trần muốn làm gì cũng được”
“Ngươi xem bây giờ mới tản sáng, vả lại người ở khách trọ cũng còn rất đông. Nếu họ thấy chúng ta cùng nhau về phòng như thế e rằng..”
Mặc Triều Bạch nói tới đó còn tiếp tục nhấn mạnh từng chữ, đến khi cánh tay Mộ Khanh Trần đã ngừng lại Mặc Triều Bạch biết mình đã thành công.
“Tạm tha cho người, tối nay người phải để cho ta.”
“Được được tối nay ta nằm yên cho ngươi thỏa thích hành động. Được chưa?”
Như vậy Mộ Khanh Trần đã bị Mặc Triều Bạch dùng lời ngon tiếng ngọt mà thành công lừa gạt y vào tròng.
Vì tức giận nhất thời mà Mộ Khanh Trần đã nhất thời quên mất mình hiện tại đang ở thành Nhạn Hồi. Tối hôm qua Mặc Triều Bạch đã dùng thuật di chuyển đưa hai người họ đến quán trọ trong thành này.
Mà nơi này lại là nơi tọa lạc Trường Môn Tông.
Thiếu chủ của Trường Môn Tông còn bị Mộ Khanh Trần phế bỏ võ công.
“Nguy rồi ta quên chưa dịch dung”
“Không sao?”
Sau một cái phất tay của Mặc Triều Bạch, Mộ Khanh Trần đã hoàn hảo được người đi đường nhìn thành một cô nương cực kỳ diễm lệ.
Mộ Khanh Trần nhìn thấy mình trong gương cũng thật sự giật mình. Vẫn là mắt môi, đường nét của Mộ Khanh Trần nhưng lại tồn tại trên người một cô nương. Vậy mà lại vô cùng hài hòa.
Vừa trông thấy mình bị biến thành cô nương Mộ Khanh Trần giận run người đánh vào ngực Mặc Triều Bạch.
“Mặc Triều Bạch người làm cái trò gì vậy hả?”
“Từ từ nghe ta nói đã”
Mặc Triều Bạch vừa chạy vừa cười.
“Còn dám cười xem ta giết người như thế nào?”
Người đi đường nhìn vào chỉ thấy một đôi tuấn mỹ nam nữ đang cười đùa rượt đuổi nhau. Họ chỉ còn biết lắc đầu.
Cô nương này thật là hung giữ quá.
Mộ Khanh Trần nghe thế càng tức thêm nhưng Mặc Triều Bạch lại càng chạy nhanh hơn. Hai người rượt đuổi đã đi bến bìa rừng. Tuyết giống như lông ngỗng bắt đầu lất phất rơi đầy trời.
“Đứng lại cho ta”
Cô nương Mộ Khanh Trần lúc đầu còn hết sức tức giận. Nhưng đuổi theo y một đường cơn tức giận đã từ từ tan biến.
Đến khi bắt được Mặc Triều Bạch ngoài bìa rừng Mộ Khanh Trần chợt thấy tức cười.
Mộ Khanh Trần nắm cổ áo Mặc Triều Bạch đẩy hắn ngã xuống một đám lá, rồi y cũng nằm trên người Mặc Triều Bạch thở hổn hển.
“Còn dám chạy”
Mặc Triều Bạch nằm trên đống lá khô hai tay ôm lấy eo nhỏ của Mộ Khanh Trần mà cười.
“Nghe ta nói đã, chưa gì mà tức giận như thế”
Mộ Khanh Trần nằm úp mặt trên ngực Mặc Triều Bạch hờn dỗi.
“Người thích cô nương như thế. Sao lại không đi theo cô nương nào đó, thích ta làm gì?”
“Đó chỉ là thuật đánh lừa con mắt người khác. Ngươi vẫn là Mộ Khanh Trần. Chỉ là người đạo hạnh thấp hơn ta sẽ nhìn thấy Khanh Trần là một cô gái, như vậy sẽ dễ dàng tránh được Trường Môn Tông”
“Thật không?”
“Thật”
“Đừng thấy ta pháp lực kém hơn người mà lừa ta đi”
“Ta nào dám”
Sóng yên biển lặng Mộ Khanh Trần lại tiếp tục vui vẻ mà nằm trên người Mặc Triều Bạch, y nắm lấy lọn tóc dài của hắn cuốn vào ngón tay mình.
“Nhưng mà tại sao lại là một cô nương. Không thể khiến mọi người nhìn tA Thanh một thanh niên có khuôn mặt khác hay sao?”
Lại tiếp tục vấn đề này Mặc Triều Bạch thật không biết phải làm sao.
“Là cô nương thì sẽ dễ dàng thoát khỏi sự nghi ngờ của Trường Môn Tông”
“Ta không thích làm cô nương”
“Có thể biến thành một lão già hay không? Ta.. um..”
Mặc Triều Bạch hết cách, phải làm cho cái miệng nhỏ này ngưng lại nếu không y sẽ lại moi móc ra hàng tá lý do để mà giận dỗi.
Đang nằm lải nhải trên ngực Mặc Triều Bạch một khắc sau đã bị hắn đè dưới thân hôn ngấu nghiến.
“Đừng.. ta..”
Mộ Khanh Trần ú ớ nói không tròn câu, làm thế nào cũng không thoát khỏi Mặc Triều Bạch.
Đến khi Mặc Triều Bạch rời khỏi môi Mộ Khanh Trần người trong lòng đã hoàn toàn im lặng mềm mại nằm dưới thân y. Nụ hôn vừa dứt đã lập tức tiếp tục.
Tay Mộ Khanh Trần từ chống trên ngực Mặc Triều Bạch đã thành ôm lấy cổ hắn. Hai người hôn nhau say đắm đến nổi không phát hiện có một thanh niên áo đỏ đang đứng từ xa tay vân vê cằm nhìn họ.
Lục Thủy đang vào rừng tìm kiếm tung tích Mộ Khanh Trần, thế nào lại trở thành nạn nhân chứng kiến cảnh thân mật của đôi nam nữ này.
Theo lẽ thường hẳn là Lục Thủy phải phi lễ chớ nhìn nhưng người nam nhân này lại trông rất giống người hắn quen. Đến khi tò mò đến gần nhìn kĩ hóa ra lại là Mặc Triều Bạch.
Lục Thủy sau khi đứng hình một lúc rồi lập tức hoàn hồn. Vậy mà đôi nam nữ đó còn chưa hay biết sự xuất hiện của y. Bàn tay Mặc Triều Bạch đã bắt đầu không an phận mà thò vào trên ngực cô nương đang nằm dưới thân.
Cơn thịnh nộ bắt đầu bốc lên trong đầu Lục Thủy.
Tên Mặc Triều Bạch đê tiện, trong khi Mộ Khanh Trần đang bị người người truy đuổi không biết sống chết thế nào, gã vẫn còn an tâm làm chuyện đồi bại như thế giữa ban ngày ban mặt. Đáng giận hơn là với công phu của Mặc Triều Bạch vậy mà nhận biết được sự xuất hiện của y.
Lục Thủy hét lên.
“Mặc Triều Bạch”
Sau đó lao tới túm lấy Mặc Triều Bạch kéo ra khỏi người cô gái sau đó dùng hết sức lực quăng mạnh Mặc Triều Bạch về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất