Chương 69
Nguyên Thủy Thiên Tôn là một người rất dễ nói chuyện. Chỉ vắn tắt vài câu Mặc Triều Bạch đã được ngài dẫn đến tảng đá đó.
"Ngươi cứ từ từ xem, ta đi chuẩn bị một bàn cờ."
"Cảm tạ Thiên Tôn!"
Tảng đá này có tên gọi là Thạch Ẩn. Toàn thân màu đen thẫm, cao khoảng hai trượng. Bề mặt bóng loáng.
Lòng khẽ động, Mặc Triều Bạch nhìn chằm chằm vào Thạch Ẩn.
Từng hình ảnh hiện lên rõ ràng, từ khi Bạch Ức Quân cứu được Mộ Khanh Trần đến khi Mặc Triều Bạch cùng Triều Âm biến mất. Mộ Khanh Trần gào khóc trong tuyệt vọng, sau đó phun ra một ngụm máu rồi ngất đi. Lục Ly đã tỉnh lại, cùng Lục Thủy chầm chậm đi đến nơi Mộ Khanh Trần. Sau đó Lục Thủy một mình mang Mộ Khanh Trần vể tiểu viện. Mà Mộ Khanh Trần vẫn cứ hôn mê như thế đến ba ngày sau. Phụng Miên cũng đã xuất hiện thi châm, chế thuốc. Làm mọi cách nhưng vẫn không thể nào gọi Mộ Khanh Trần tỉnh dậy.
Giống như là nội tâm Mộ Khanh Trần vẫn đang chìm đắm trong đau thương nên không muốn tỉnh dậy.
Nhưng một tháng sau khi Lục Thủy ra ngoài trở về đã trông thấy Mộ Khanh Trần đang ngồi ngơ ngẩn trên giường. Ai hỏi cũng không trả lời trong mắt là một mảng mờ mịt.
Từ khi tỉnh lại, ngày nào Mộ Khanh Trần cũng phun ra vài ngụm máu. Lục Thủy và Phụng Miên toàn tâm chăm sóc. Còn mời cả Triều Nhai, cốc chủ Thanh Vân Cốc đến chẩn bệnh cho Mộ Khanh Trần. Nhưng ngay cả cốc chủ cũng không tìm ra Mộ Khanh Trần bị bệnh gì.
Đến tháng thứ hai, vào buổi sáng khi Lục Thủy mang cháo vào phòng thì phát hiện Mộ Khanh Trần đã qua đời. Lục Thủy nén đau buồn lo hậu sự cho Mộ Khanh Trần xong xuôi. Bèn châm lửa thiêu cả tiểu viện.
Mặc Triều Bạch đứng đó nhìn thấy ngọn lửa phừng phừng thiêu cháy nơi từng là ngôi nhà của hai người. Trái tim Mặc Triều Bạch giống như đã bốc hơi đâu mất. Y chỉ thấy trong lòng ngực mình trống rỗng.
Nỗi mệt mỏi bỗng dưng kéo đến. Níu chặt từng bước chân của Mặc Triều Bạch.
Sáng hôm sau Mặc Triều Bạch chẳng thể nào nhớ được hôm nay là tiệc Thiên Quân tổ chức cho mình. Y bay xuống trần gian. Nhưng đã trải qua bảy trăm năm. Tiểu viện ngày xưa nay đã được xây mới thành tòa nhà to lớn. Khách trọ mà y và Mộ Khanh Trần hay đến đã bị san bằng đổi thành một lầu các nguy nga.
Bãi hoang tàn của ngọn núi Xuy Vũ đã mọc thành một tán rừng thưa, xen kẽ vào đó là những ngôi nhà đơn sơ. Nào còn những thứ quen thuộc khi đó.
Mặc Triều Bạch ngày ngày lượn lờ khắp nơi, ghé vào vài tửu lâu nhỏ khác nhau uống rượu. Mộ Khanh Trần đã mất, không hiểu vì lý do gì linh hồn lại như bốc hơi khỏi tam giới. Mặc kệ Mặc Triều Bạch dùng cách gì, vẫn không thể tìm được.
Ba tháng sau.
Mặc Triều Bạch vẫn như trước ôm vò rượu ngồi vắt vẻo trên cây mà uống. Nhưng hôm nay trước mắt lại xuất hiện một bóng áo tím cao lớn. Mặc Triều Bạch mở to con mắt vì say rượu mà mơ màng của mình nhìn một lúc.
"Thì ra là ngươi!"
Mặc Triều Bạch cười hề hề đưa đến cho Trầm Du vò rượu.
"Cho ngươi! Vò này ta còn chưa có uống đâu."
Trầm Du tức giận gạt tay Mặc Triều Bạch.
"Ngươi định dùng rượu để tự vẫn hay sao?"
Mặc Triều Bạch đem vò rượu ôm vào lòng.
"Không uống thì thôi!"
Lại tiếp tục đổ ừng ực từng ngụm rượu. Trầm Du giật lấy vò rượu sau đó hét vào mặt Mặc Triều Bạch.
"Mộ Khanh Trần chết rồi ngươi không sống được hay sao?"
Mặc Triều Bạch buồn bã nhìn Trầm Du.
"Ngươi nói đúng!"
Không đợi Trầm Du mắng đã nói tiếp.
"Không có Khanh Trần, ta quả thật không sống được."
Rồi im lặng uống rượu của mình. Trầm Du chỉ còn biết thở dài sau đó ngồi xuống bên nhánh cây cạnh Mặc Triều Bạch.
"Ta uống cùng ngươi!"
Rồi nhận lấy vò rượu.
Trầm Du không thể khuyên Mặc Triều Bạch đừng thương nhớ Mộ Khanh Trần. Y cũng đã từng lâm vào trạng thái như Mặc Triều Bạch khi Dạ Tịch đột ngột ra đi. Nỗi đau mất đi người mình yêu dấu dùng cách gì cũng không thể xoa dịu được.
Ngồi với Mặc Triều Bạch vài ngày Trầm Du đã phải lập tức quay về Đông Hải.
Mặc Triều Bạch cứ im lặng mà uống như thế, dù cho thân thể là thần cũng không tránh được cơn say. Y bay về điện của Thái Thượng Lão Quân. Bước cao bước thấp lè nhè một lúc mới được Lão Quân cho vài vò rượu. Rồi lại tiếp tục xiêu xiêu vẹo vẹo vừa đi vừa uống. Chẳng cần phương hướng cứ đi như thế đến khi loạng choạng dừng lại đã thấy mình đứng trong một rừng đào, trước mặt là một hồ nước nóng.
Trên mặt hồ phủ một tầng khói dày đặc nhìn không rõ bất cứ thứ gì. Mặc Triều Bạch đã say đến không biết gì tay ôm vò rượu nhưng chân đã bước vào hồ. Mặc kệ bộ y phục rườm rà đang mặc trên người. Hồ này không sâu chỉ đến thắt lưng Mặc Triều Bạch. Nước trong hồ vừa ấm. Rất thích hợp cho người say đến quên trời quên đất như y. Lại cầm đến vò rượu cuối cùng uống một hơi cạn sạch.
"Hết rồi!"
Mặc Triều Bạch lắc lắc vò rượu rỗng, không hài lòng mà ném nó ra xa.
"Choang!"
Vò rượu vỡ tan tành trên mặt đất.
Mặc Triều Bạch lè nhè lẩm bẩm một mình.
"Hết rượu rồi, ta phải đi đâu tìm đây!"
Bực bội trong lòng cộng với men say Mặc Triều Bạch đập lung tung trên mặt hồ, thành công làm nước văng tung tóe.
"Ây!"
Tiếng thở dài rất nhẹ từ phía bên kia hồ vọng lại. Thu hút sự chút ý của Mặc Triều Bạch.
"Ai đó! Dám ở trước mặt ta giả thần giả quỷ coi chừng ta gϊếŧ ngươi."
Đáng lý tiếng la cũng Mặc Triều Bạch trong tam giới này bất cứ một ai nghe thấy cũng đều khiếp vía một trận. Nhưng hiện tại Mặc Triều Bạch đã say không biết phương hướng nơi nào, lời nói ra lại mang theo âm mũi lè nhè. Giọng y bình thường đã rất hay bây giờ lại cộng thêm men say. Nghe lại lại giống như tiếng nỉ non than thở. Nhưng bên kia sau khi bất ngờ phát ra âm thanh, lại bỗng dưng im lặng. Mặc Triều Bạch nhíu mi tiếp tục càm ràm.
"Còn không chịu ra, để ta xem ngươi là yêu quái phương nào?"
Chiến thần Bạc Vân lừng lẫy tam giới yêu ma quỷ quái nghe đến tên đều phải run sợ từng hồi. Hôm nay mang khuôn mặt ửng đỏ, bước chân liêu xiêu đi về phía bên kia hồ. Bởi vì quá say trong lòng hồ lại không bằng phẵng như đất liền. Vốn dĩ nước chỉ cao tới thắt lưng của Mặc Triều Bạch nhưng mà y tốn công đi qua bên đó vài bước. Vừa đi vừa té thành ra khi đến được góc hồ bên này nước đã ướt luôn cả cằm y.
Hình ảnh này nếu để Trầm Du nhìn thấy không chừng cười đến không thở nỗi. Mặc Triều Bạch xua tay gạt đi lớp khói dày, đã trông thấy một người đang ngâm ở bên hồ. Tóc dài xõa tung trên mặt nước trông như những cánh hoa sen đang nở rộ. Y phục trắng thuần chìm nổi từng lớp trên nước càng làm tôn thêm nước da trắng ngần như ẩn như hiện trong lớp áo.
"Ai cho phép ngươi đến nơi này?"
Tiếng nói lạnh lẽo phát ra từ người đó thành công làm cho Mặc Triều Bạch khựng lại. Giọng nói rất quen thuộc mà Mặc Triều Bạch luôn nghe ở bên tai. Mặc Triều Bạch không trả lời mà đi đến gần, cố gắng kéo đôi mắt kèm nhèm vì say rượu của mình lên nhìn vào khuôn mặt của kẻ đã phát ra âm thanh đó. Vừa nhìn đến máu toàn thân Mặc Triều Bạch đã chui vào đại não. Lồng ngực trống vắng như vừa được lấp đầy.
"Khanh Trần!"
Tay Mặc Triều Bạch run rẩy chạm vào khuôn mặt của người này.
"Hừ!"
Tay chạm vào khoảng không, người nọ cũng lùi về phía sau.
"Ta cho phép ngươi chạm vào ta hay sao?"
Mặc Triều Bạch nhào tới bắt lấy người ôm vào ngực.
"Khanh Trần!"
Y chỉ biết thốt ra hai từ như thế.
"Ta không phải.."
Người còn chưa dứt câu, môi đã bị Mặc Triều Bạch chế trụ. Mặc Triều Bạch tham lam mút lấy cánh môi hồng hào, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt người nọ. Mặc kệ người đó dùng hai tay chống vào ngực Mặc Triều Bạch vùng vẫy dữ dội. Chốc lát sau như nhớ ra điều gì Mặc Triều Bạch buông tay ra, chân lùi lại một bước. Dù say nhưng y vẫn suy nghĩ được cho dù dung mạo Mộ Khanh Trần và người này có giống nhau nhưng Khanh Trần của y đã tan biến rồi.
"Chát.."
Một cú tát vào má thật mạnh. Người trước mặt đang vô cùng tức giận tay nắm thật chặt từng lời nói phát ra nặng tựa ngàn cân.
"Mặc Triều Bạch! đừng tưởng ngươi là chiến thần thì muốn làm gì cũng được. Ta.."
Lời còn chưa nói xong Mặc Triều Bạch đáng lẽ đang muốn bỏ đi nhưng nghe tên mình từ trong giọng nói của người này y đã ngừng bước chân lại. Mày đang nhíu lại của y từ từ giãn ra, đôi môi nở nụ cười rạng rỡ.
"Khanh Trần! cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi."
Dứt lời không để Mộ Khanh Trần kịp trở tay Mặc Triều Bạch đã mạnh mẽ còn ôm lấy eo nhỏ của người này. Nụ hôn cuồng dã ập xuống không cho phép chống cự. Y vừa hôn vừa nỉ non.
"Khanh Trần của ta!"
Mặc Triều Bạch cứ mải miết hôn như thế cho đến khi cảm giác người trong lòng bắt đầu mềm mại hai tay còn ôm lấy cổ mình. Miệng khẽ mở ra đáp lại nụ hôn của Mặc Triều Bạch.
"Mặc Triều Bạch!"
Tiếng nỉ non của người nọ giống như một liều thuốc độc. Thành công làm cho Mặc Triều Bạch không còn chế trụ được bản thân mình. Chỉ chờ có thế toàn bộ môi lưỡi Mặc Triều Bạch đẩy vào khuôn miệng của người này. Y luồn tay vào vạt áo ẩm ướt mà liên tục sờ soạng. Như vẫn còn chưa đủ Mặc Triều Bạch bế người đó đi khỏi hồ nước. Khàn khàn cất tiếng hỏi.
"Ở đâu?'
Người nọ chỉ tay về phía mấy cây đào. Mặc Triều Bạch ôm y đi đến vừa vặn trông thấy một gian nhà nhỏ.
Không thể chờ đợi mà Mặc Triều Bạch đạp tung cửa đặt người này lên chiếc giường trong phòng.
Men say liên tục bốc lên cao, Mặc Triều Bạch cúi đầu gặm nhấm thân thể của y. Cơ thể Mộ Khanh Trần còn trơn bóng hơn so với lúc trước. Khiến cho Mặc Triều Bạch mê mẩn đắm chìm trong du͙ƈ vọиɠ, y phục hai người từng tấc từng tấc bị quăng vào một góc.
Căn phòng im lặng chỉ còn nghe tiếng thở dốc của hai người. Bao nỗi nhớ nhung đau khổ dồn hết vào người này, càng làm cho Mặc Triều Bạch không thể ngừng được. Cứ tiếp tục rong ruổi trên người y như thế thật là lâu.
"Ngươi cứ từ từ xem, ta đi chuẩn bị một bàn cờ."
"Cảm tạ Thiên Tôn!"
Tảng đá này có tên gọi là Thạch Ẩn. Toàn thân màu đen thẫm, cao khoảng hai trượng. Bề mặt bóng loáng.
Lòng khẽ động, Mặc Triều Bạch nhìn chằm chằm vào Thạch Ẩn.
Từng hình ảnh hiện lên rõ ràng, từ khi Bạch Ức Quân cứu được Mộ Khanh Trần đến khi Mặc Triều Bạch cùng Triều Âm biến mất. Mộ Khanh Trần gào khóc trong tuyệt vọng, sau đó phun ra một ngụm máu rồi ngất đi. Lục Ly đã tỉnh lại, cùng Lục Thủy chầm chậm đi đến nơi Mộ Khanh Trần. Sau đó Lục Thủy một mình mang Mộ Khanh Trần vể tiểu viện. Mà Mộ Khanh Trần vẫn cứ hôn mê như thế đến ba ngày sau. Phụng Miên cũng đã xuất hiện thi châm, chế thuốc. Làm mọi cách nhưng vẫn không thể nào gọi Mộ Khanh Trần tỉnh dậy.
Giống như là nội tâm Mộ Khanh Trần vẫn đang chìm đắm trong đau thương nên không muốn tỉnh dậy.
Nhưng một tháng sau khi Lục Thủy ra ngoài trở về đã trông thấy Mộ Khanh Trần đang ngồi ngơ ngẩn trên giường. Ai hỏi cũng không trả lời trong mắt là một mảng mờ mịt.
Từ khi tỉnh lại, ngày nào Mộ Khanh Trần cũng phun ra vài ngụm máu. Lục Thủy và Phụng Miên toàn tâm chăm sóc. Còn mời cả Triều Nhai, cốc chủ Thanh Vân Cốc đến chẩn bệnh cho Mộ Khanh Trần. Nhưng ngay cả cốc chủ cũng không tìm ra Mộ Khanh Trần bị bệnh gì.
Đến tháng thứ hai, vào buổi sáng khi Lục Thủy mang cháo vào phòng thì phát hiện Mộ Khanh Trần đã qua đời. Lục Thủy nén đau buồn lo hậu sự cho Mộ Khanh Trần xong xuôi. Bèn châm lửa thiêu cả tiểu viện.
Mặc Triều Bạch đứng đó nhìn thấy ngọn lửa phừng phừng thiêu cháy nơi từng là ngôi nhà của hai người. Trái tim Mặc Triều Bạch giống như đã bốc hơi đâu mất. Y chỉ thấy trong lòng ngực mình trống rỗng.
Nỗi mệt mỏi bỗng dưng kéo đến. Níu chặt từng bước chân của Mặc Triều Bạch.
Sáng hôm sau Mặc Triều Bạch chẳng thể nào nhớ được hôm nay là tiệc Thiên Quân tổ chức cho mình. Y bay xuống trần gian. Nhưng đã trải qua bảy trăm năm. Tiểu viện ngày xưa nay đã được xây mới thành tòa nhà to lớn. Khách trọ mà y và Mộ Khanh Trần hay đến đã bị san bằng đổi thành một lầu các nguy nga.
Bãi hoang tàn của ngọn núi Xuy Vũ đã mọc thành một tán rừng thưa, xen kẽ vào đó là những ngôi nhà đơn sơ. Nào còn những thứ quen thuộc khi đó.
Mặc Triều Bạch ngày ngày lượn lờ khắp nơi, ghé vào vài tửu lâu nhỏ khác nhau uống rượu. Mộ Khanh Trần đã mất, không hiểu vì lý do gì linh hồn lại như bốc hơi khỏi tam giới. Mặc kệ Mặc Triều Bạch dùng cách gì, vẫn không thể tìm được.
Ba tháng sau.
Mặc Triều Bạch vẫn như trước ôm vò rượu ngồi vắt vẻo trên cây mà uống. Nhưng hôm nay trước mắt lại xuất hiện một bóng áo tím cao lớn. Mặc Triều Bạch mở to con mắt vì say rượu mà mơ màng của mình nhìn một lúc.
"Thì ra là ngươi!"
Mặc Triều Bạch cười hề hề đưa đến cho Trầm Du vò rượu.
"Cho ngươi! Vò này ta còn chưa có uống đâu."
Trầm Du tức giận gạt tay Mặc Triều Bạch.
"Ngươi định dùng rượu để tự vẫn hay sao?"
Mặc Triều Bạch đem vò rượu ôm vào lòng.
"Không uống thì thôi!"
Lại tiếp tục đổ ừng ực từng ngụm rượu. Trầm Du giật lấy vò rượu sau đó hét vào mặt Mặc Triều Bạch.
"Mộ Khanh Trần chết rồi ngươi không sống được hay sao?"
Mặc Triều Bạch buồn bã nhìn Trầm Du.
"Ngươi nói đúng!"
Không đợi Trầm Du mắng đã nói tiếp.
"Không có Khanh Trần, ta quả thật không sống được."
Rồi im lặng uống rượu của mình. Trầm Du chỉ còn biết thở dài sau đó ngồi xuống bên nhánh cây cạnh Mặc Triều Bạch.
"Ta uống cùng ngươi!"
Rồi nhận lấy vò rượu.
Trầm Du không thể khuyên Mặc Triều Bạch đừng thương nhớ Mộ Khanh Trần. Y cũng đã từng lâm vào trạng thái như Mặc Triều Bạch khi Dạ Tịch đột ngột ra đi. Nỗi đau mất đi người mình yêu dấu dùng cách gì cũng không thể xoa dịu được.
Ngồi với Mặc Triều Bạch vài ngày Trầm Du đã phải lập tức quay về Đông Hải.
Mặc Triều Bạch cứ im lặng mà uống như thế, dù cho thân thể là thần cũng không tránh được cơn say. Y bay về điện của Thái Thượng Lão Quân. Bước cao bước thấp lè nhè một lúc mới được Lão Quân cho vài vò rượu. Rồi lại tiếp tục xiêu xiêu vẹo vẹo vừa đi vừa uống. Chẳng cần phương hướng cứ đi như thế đến khi loạng choạng dừng lại đã thấy mình đứng trong một rừng đào, trước mặt là một hồ nước nóng.
Trên mặt hồ phủ một tầng khói dày đặc nhìn không rõ bất cứ thứ gì. Mặc Triều Bạch đã say đến không biết gì tay ôm vò rượu nhưng chân đã bước vào hồ. Mặc kệ bộ y phục rườm rà đang mặc trên người. Hồ này không sâu chỉ đến thắt lưng Mặc Triều Bạch. Nước trong hồ vừa ấm. Rất thích hợp cho người say đến quên trời quên đất như y. Lại cầm đến vò rượu cuối cùng uống một hơi cạn sạch.
"Hết rồi!"
Mặc Triều Bạch lắc lắc vò rượu rỗng, không hài lòng mà ném nó ra xa.
"Choang!"
Vò rượu vỡ tan tành trên mặt đất.
Mặc Triều Bạch lè nhè lẩm bẩm một mình.
"Hết rượu rồi, ta phải đi đâu tìm đây!"
Bực bội trong lòng cộng với men say Mặc Triều Bạch đập lung tung trên mặt hồ, thành công làm nước văng tung tóe.
"Ây!"
Tiếng thở dài rất nhẹ từ phía bên kia hồ vọng lại. Thu hút sự chút ý của Mặc Triều Bạch.
"Ai đó! Dám ở trước mặt ta giả thần giả quỷ coi chừng ta gϊếŧ ngươi."
Đáng lý tiếng la cũng Mặc Triều Bạch trong tam giới này bất cứ một ai nghe thấy cũng đều khiếp vía một trận. Nhưng hiện tại Mặc Triều Bạch đã say không biết phương hướng nơi nào, lời nói ra lại mang theo âm mũi lè nhè. Giọng y bình thường đã rất hay bây giờ lại cộng thêm men say. Nghe lại lại giống như tiếng nỉ non than thở. Nhưng bên kia sau khi bất ngờ phát ra âm thanh, lại bỗng dưng im lặng. Mặc Triều Bạch nhíu mi tiếp tục càm ràm.
"Còn không chịu ra, để ta xem ngươi là yêu quái phương nào?"
Chiến thần Bạc Vân lừng lẫy tam giới yêu ma quỷ quái nghe đến tên đều phải run sợ từng hồi. Hôm nay mang khuôn mặt ửng đỏ, bước chân liêu xiêu đi về phía bên kia hồ. Bởi vì quá say trong lòng hồ lại không bằng phẵng như đất liền. Vốn dĩ nước chỉ cao tới thắt lưng của Mặc Triều Bạch nhưng mà y tốn công đi qua bên đó vài bước. Vừa đi vừa té thành ra khi đến được góc hồ bên này nước đã ướt luôn cả cằm y.
Hình ảnh này nếu để Trầm Du nhìn thấy không chừng cười đến không thở nỗi. Mặc Triều Bạch xua tay gạt đi lớp khói dày, đã trông thấy một người đang ngâm ở bên hồ. Tóc dài xõa tung trên mặt nước trông như những cánh hoa sen đang nở rộ. Y phục trắng thuần chìm nổi từng lớp trên nước càng làm tôn thêm nước da trắng ngần như ẩn như hiện trong lớp áo.
"Ai cho phép ngươi đến nơi này?"
Tiếng nói lạnh lẽo phát ra từ người đó thành công làm cho Mặc Triều Bạch khựng lại. Giọng nói rất quen thuộc mà Mặc Triều Bạch luôn nghe ở bên tai. Mặc Triều Bạch không trả lời mà đi đến gần, cố gắng kéo đôi mắt kèm nhèm vì say rượu của mình lên nhìn vào khuôn mặt của kẻ đã phát ra âm thanh đó. Vừa nhìn đến máu toàn thân Mặc Triều Bạch đã chui vào đại não. Lồng ngực trống vắng như vừa được lấp đầy.
"Khanh Trần!"
Tay Mặc Triều Bạch run rẩy chạm vào khuôn mặt của người này.
"Hừ!"
Tay chạm vào khoảng không, người nọ cũng lùi về phía sau.
"Ta cho phép ngươi chạm vào ta hay sao?"
Mặc Triều Bạch nhào tới bắt lấy người ôm vào ngực.
"Khanh Trần!"
Y chỉ biết thốt ra hai từ như thế.
"Ta không phải.."
Người còn chưa dứt câu, môi đã bị Mặc Triều Bạch chế trụ. Mặc Triều Bạch tham lam mút lấy cánh môi hồng hào, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt người nọ. Mặc kệ người đó dùng hai tay chống vào ngực Mặc Triều Bạch vùng vẫy dữ dội. Chốc lát sau như nhớ ra điều gì Mặc Triều Bạch buông tay ra, chân lùi lại một bước. Dù say nhưng y vẫn suy nghĩ được cho dù dung mạo Mộ Khanh Trần và người này có giống nhau nhưng Khanh Trần của y đã tan biến rồi.
"Chát.."
Một cú tát vào má thật mạnh. Người trước mặt đang vô cùng tức giận tay nắm thật chặt từng lời nói phát ra nặng tựa ngàn cân.
"Mặc Triều Bạch! đừng tưởng ngươi là chiến thần thì muốn làm gì cũng được. Ta.."
Lời còn chưa nói xong Mặc Triều Bạch đáng lẽ đang muốn bỏ đi nhưng nghe tên mình từ trong giọng nói của người này y đã ngừng bước chân lại. Mày đang nhíu lại của y từ từ giãn ra, đôi môi nở nụ cười rạng rỡ.
"Khanh Trần! cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi."
Dứt lời không để Mộ Khanh Trần kịp trở tay Mặc Triều Bạch đã mạnh mẽ còn ôm lấy eo nhỏ của người này. Nụ hôn cuồng dã ập xuống không cho phép chống cự. Y vừa hôn vừa nỉ non.
"Khanh Trần của ta!"
Mặc Triều Bạch cứ mải miết hôn như thế cho đến khi cảm giác người trong lòng bắt đầu mềm mại hai tay còn ôm lấy cổ mình. Miệng khẽ mở ra đáp lại nụ hôn của Mặc Triều Bạch.
"Mặc Triều Bạch!"
Tiếng nỉ non của người nọ giống như một liều thuốc độc. Thành công làm cho Mặc Triều Bạch không còn chế trụ được bản thân mình. Chỉ chờ có thế toàn bộ môi lưỡi Mặc Triều Bạch đẩy vào khuôn miệng của người này. Y luồn tay vào vạt áo ẩm ướt mà liên tục sờ soạng. Như vẫn còn chưa đủ Mặc Triều Bạch bế người đó đi khỏi hồ nước. Khàn khàn cất tiếng hỏi.
"Ở đâu?'
Người nọ chỉ tay về phía mấy cây đào. Mặc Triều Bạch ôm y đi đến vừa vặn trông thấy một gian nhà nhỏ.
Không thể chờ đợi mà Mặc Triều Bạch đạp tung cửa đặt người này lên chiếc giường trong phòng.
Men say liên tục bốc lên cao, Mặc Triều Bạch cúi đầu gặm nhấm thân thể của y. Cơ thể Mộ Khanh Trần còn trơn bóng hơn so với lúc trước. Khiến cho Mặc Triều Bạch mê mẩn đắm chìm trong du͙ƈ vọиɠ, y phục hai người từng tấc từng tấc bị quăng vào một góc.
Căn phòng im lặng chỉ còn nghe tiếng thở dốc của hai người. Bao nỗi nhớ nhung đau khổ dồn hết vào người này, càng làm cho Mặc Triều Bạch không thể ngừng được. Cứ tiếp tục rong ruổi trên người y như thế thật là lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất