Chương 2
Lúc học cấp hai Cung Kiêu và Đường Tử Chân là bạn đặc biệt thân, người sau có một ông anh họ trông vô cùng đẹp trai. Anh họ của Đường Tử Chân cũng rất nổi tiếng trong trường họ, chủ yếu là do có lần Đường Tử Chân bị năm trên bắt nạt, anh họ cậu ta lúc đó đang học đại học trực tiếp đến trường xử mấy người đó.
Sinh nhật năm đó Đường Tử Chân mời một đám bạn ra ngoài đi hát karaoke, Cung Kiêu cũng bị kéo đi, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy ông anh họ Đường Diệc Soái mà Đường Tử Chân thường xuyên khoe khoang khoác lác.
Đường Diệc Soái lớn hơn bọn họ 4 tuổi, ánh mắt đầu tiên Cung Kiêu nhìn thấy hắn, hắn đang ngồi trong một góc của phòng kara đang gọi điện cho ai đó, đường nét có sự trưởng thành hấp dẫn mà đám học sinh cấp 3 ngây thơ này không thể so được, vừa kiêu ngạo vừa tự tin.
Các nữ sinh đi cùng đều hô hét mấy tiếng, trộm lấy điện thoại ra chụp lén anh họ Đường Tử Chân, lập tức bắt đầu hỏi thăm xem Đường Diệc Soái có bạn gái không.
Lúc ấy Cung Kiêu đã thấy anh họ Đường Tử Chân trông thực sự rất tuấn tú.
Sau khi cả nhóm ca hát vui chơi đã đời lại bắt đầu chơi trò chơi có trừng phạt, Cung Kiêu luôn bị chậm nửa nhịp với những trò yêu cầu sự lanh lẹ này, rất nhanh đã bị thua.
Lúc Cung Kiêu thua Đường Diệc Soái vậy mà cùng cười to với em họ hắn, nụ cười trên mặt vừa đẹp trai vừa làm người ta muốn đánh hắn một trận.
Dáng vẻ trương dương ấy đến nay vẫn còn mới mẻ trong ký ức của Cung Kiêu.
Đường Diệc Soái đề nghị các bạn nữ trang điểm cho Cung Kiêu, cả phòng cười vang hùa theo. Cung Kiêu cảm thấy quá mức đáng xấu hổ không chịu đồng ý, kết quả Đường Diệc Soái trực tiếp ra lệnh như một vị vua đang chỉ huy binh linh, "Không chịu thì trói lại".
Mọi người đều đang quá vui, đè Cung Kiêu lại bắt đầu bắt nạt anh, có người kéo dây ruy băng rực rỡ dùng để trang trí hộp bánh kem xuống, trực tiếp trói cả tay lẫn chân của Cung Kiêu lại.
Toàn bộ quá trình Cung Kiêu luôn vừa đỏ mặt vừa gào to, chỉ có chính anh biết cái gọi là hình phạt này không ổn tới mức nào. Theo lý thuyết, Cung Kiêu học tán thủ, thoát khỏi nhóm người không thành vấn đề, nhưng anh vừa đụng tới dây thừng thân thể đã nhũn ra rồi.
Cuối cùng, Cung Kiêu không địch lại đám đông vẫn bị trói lại để trang điểm, rúc vào một góc của sô pha, cơ thể run rẩy liên tục.
Đường Diệc Soái thấy hình như trêu ghẹo quá mức rồi mới bảo mọi người bắt đầu vòng chơi mới.
Trong không khí trộn lẫn hương cồn và mùi đồ uống tạo thành một chút mờ ám ngây thơ vẩn đục chút khoái cảm, cơ thể Cung Kiêu căng thặt, nghe tiếng nhạc ầm ĩ và tiếng cười vang của mọi người, phản ứng thành thực của cơ thể làm anh thấy xấu hổ khó có thể chịu đựng, vì không để ai phát hiện, anh chỉ có thể dùng hết khả năng tránh khỏi tầm mắt của mọi người.
Chuyện này để lại một ấn tượng mạnh khó có thể phai mờ trong linh hồn Cung Kiêu.
Bắt đầu từ lúc đó, Cung Kiêu xem như ghi thù với Đường Diệc Soái vì đã làm anh thấy khó xử.
Nhiều năm trôi qua, tên mất nết Đường Diệc Soái ngày xưa cư nhiên trở thành một đạo diễn nổi tiếng. Cung Kiêu thế nào cũng chưa từng nghĩ đến mình có thể lại lần nữa gặp phải kẻ ỷ vào việc hơn tuổi nên bắt nạt anh không cho anh đường lui năm xưa.
Mấy ngày quay phim này sắp làm Cung Kiêu kiệt sức.
Hôm nay sau khi quay xong, đoàn phim đã hẹn sẽ cùng nhau đi ăn đêm, Cung Kiêu hơi mệt, định nghỉ sớm một chút nên không đi, kết quả lúc đang chuẩn bị đi về một mình, Đường Diệc Soái đi ngang qua bên cạnh, nói: "Đi ăn đêm thôi."
Chuyện kia sau mười mấy năm vẫn còn in trong trí nhớ Cung Kiêu không sao vứt đi được, Cung Kiêu vừa nhìn thấy Đường Diệc Soái trong lòng lại thấy bực mình. Nói anh nhớ thù cũng được, dù sao anh đúng là thấy khó chịu.
Cung Kiêu tức giận nói: "Mệt."
"Mệt không phải càng nên ăn cái gì đó à?" Đường Diệc Soái nói rất đương nhiên, "Đi thôi, tôi mời mà cậu dám không đi hử?"
Cung Kiêu thật sự không hiểu sự tự tin quá trớn của Đường Diệc Soái ở đâu ra, trong lòng vẫn thấy hơi sợ không dám nói gì, đành phải căng mình đi cùng.
Tới quán ăn, Cung Kiêu ngồi cùng bàn với chị Bùi, Đường Diệc Soái, đạo diễn và nhà làm phim ngồi một bàn, thấp giọng nói chuyện với nhau.
Chị Bùi quay đầu nhìn bên đạo diễn Đường, nói khẽ với Cung Kiêu: "Nghe nói sắp tới đạo diễn Đường sẽ làm đạo diễn cho một bộ phim truyền hình."
Cung Kiêu: "Phim truyền hình? Anh ấy không phải đạo diễn phim điện ảnh sao?"
"Mấy đạo diễn có tiền như anh ta xài tiền như giấy, kịch bản chỉ cần thích là được, chẳng để bụng đó là phim truyền hình hay điện ảnh đâu." Chị Bùi nói, "Chuyện năm kia chẳng lẽ em không biết sao? Bộ phim kia vào lúc đó không ai thấy sẽ ăn khách, chỉ có Đường Chấn Minh nhìn trúng rồi đầu tư, kết quả doanh thu phim đạt hơn 4 tỷ (1)! Nhà tài trợ từ chối trước đó hối hận đến xanh cả ruột (2). Chỉ cần lợi nhuận của một bộ phim này là đã đủ cho con hắn chơi vài bộ phim nữa."
Doanh thu phòng bán vé hơn 4 tỷ, Cung Kiêu cũng không dám tưởng tượng, Chu Vũ Ngạn tuy rằng đang kỳ nổi tiếng, nhưng cũng chưa từng đóng bộ phim nào nổi đến vậy, kẻ làm đóng thế như anh càng không cần phải nói.
"Một gia đình nhà bọn họ đều có thiên phú, ba anh ta có hoả nhãn kim tinh (3), nhìn là chuẩn, cơ bản chưa từng bỏ lỡ cơ hội." Chị Bùi cảm thán, "Mẹ anh ta cũng là tiểu thuyết gia nổi tiếng, có vài bộ được chuyển thể thành phim truyền hình. Con trai còn giỏi giang như vậy, ông trời sắp đặt rồi."
Mẹ nhà họ Đường viết kịch bản, ba nhà họ Đường bỏ tiền, Đường Diệc Soái làm đạo diễn, quả thực là dịch vụ trọn gói (4).
Chị Bùi: "Công ty muốn Vũ Ngạn giành được vai nam chính của bộ phim truyền hình, cũng dặn anh ấy phải nói chuyện tâm sự nhiều hơn với đạo diễn Đường. Nhưng em cũng biết tính cách của Vũ Ngạn rồi, không được cởi mở lắm."
Cung Kiêu lén lút liếc nhìn Chu Vũ Ngạn một cái, anh Chu không mắc bệnh ngôi sao, nhưng lại dễ khiến người ta thấy xa cách.
Chị Bùi: "A Kiêu, em đã xem phim điện ảnh đạo diễn Đường diễn trước đây chưa?"
"Chưa ạ, là phim gì?"
"Nhiều lắm, nhưng đóng vai chính chỉ có một bộ phim cho thanh thiếu niên, hình như tên là "Lữ khách của thời gian" (5), còn lại đa số đều là vai phụ hoặc vai ác."
Phim thanh thiếu niên? Cung Kiêu khinh thường trong lòng, cái này hoàn toàn không hợp với hình tượng thực của Đường Diệc Soái chút nào.
Sau khi ăn xong mọi người bắt đầu xách mông về nhà, tối nay Cung Kiêu không có chuyện gì để làm, đành tìm bộ phim "Lữ khách của thời gian" mà chị Bùi nói Đường Diệc Soái đóng chính ra xem.
Cung Kiêu đi xem thử chấm điểm trên douban (6) trước, thời gian đó phim thanh thiếu niên trong nước tràn lan, bộ phim này tuy không gặp nhiều chỉ trích nhưng cũng không tính là xuất sắc.
Nội dung của bộ phim thuộc dạng phim thanh thiếu niên chuẩn mực, hai chị em tốt là Trương Tĩnh Di và Từ Tiểu Trinh cùng đem lòng yêu Lâm Gia Thành do Đường Diệc Soái thủ vai. Trương Tĩnh Di có tính cách tinh quái nghịch ngợm đáng yêu, Từ Tiêu Trinh thì tính tình hơi quái gở và lập dị.
Nhưng nhân vật Từ Tiểu Trinh này có chút gì đó khiến Cung Kiêu thấy đồng cảm, cô ấy là một người có bí mật được cất giấu ở đáy lòng, hơn nữa không dám nói cho người khác. Sau khi yêu Lâm Gia Thành, Từ Tiểu Trinh muốn nói bí mật của mình cho cậu ta, nhưng cuối cùng không thành công được.
Kết phim Trương Tĩnh Di và Lâm Gia Thành có được nhau, Từ Tiểu Trinh thì chuyển đi một thành phố khác để sống.
Thời khắc chào tạm biệt cuối cùng Từ Tiểu Trinh tặng cho Lâm Gia Thành một chiếc CD rock 'n roll cậu ta thích nhất, Lâm Gia Thành vô cùng mừng rỡ nhìn chăm chú vào chiếc CD, bỏ lỡ câu cuối cùng mà Từ Tiểu Trinh lấy hết can đảm để nói với cậu, chỉ thuận miệng đáp cho có, Từ Tiểu Trinh nản lòng lên xe lửa bỏ đi.
Lúc xem đến đây trong lòng Cung Kiêu rất khó chịu, tuy rằng đây chẳng qua là một bộ phim điện ảnh nhưng anh vẫn thầm hy vọng Lâm Gia Thành có thể ở bên Từ Tiểu Trinh.
Cảnh quay ngày hôm sau có một hồi nam chính đánh lén quân địch, vì động tác tương đối đơn giản, Cung Kiêu không xuất trận, để Chu Vũ Ngạn tự mình hoàn thành.
Nhưng mà, trên thực tế hiệu quả cũng không được như ý, chuyện này thật ra không thể trách Chu Vũ Ngạn được, rốt cuộc dù vài giây ngắn ngủn cũng cần có một chút kỹ thuật. Đường Diệc Soái ngồi phía sau camera, áp suất quanh người ai cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Lúc nghỉ ngơi, Đường Diệc Soái đã bước tới, nói thẳng: "Vũ Ngạn, động tác này cậu không làm được, vẫn để Cung Kiêu làm đi."
Nói thật Chu Vũ Ngạn cũng không thích dùng người đóng thế, anh ta trước nay nếu là động tác mình có thể làm tuyệt đối sẽ không cần người đóng thế, bèn nói: "Để tôi thử lại một lần nữa đi."
Đường Diệc Soái: "Được, tôi nói lại cho cậu một lần nữa, cậu mai phục ở góc tường, chờ sau khi kẻ địch bước ra, cậu vọt đến phía sau hắn ta, giữ cánh tay hắn lại, ấn khuỷu tay hắn đè hắn xuống mặt đất, lại lấy dây nilon trói hắn vào chân bàn, đơn giản vậy thôi."
Đường Diệc Soái nhìn khắp chung quanh, không thấy chỉ đạo võ thuật đâu, đúng lúc nhìn thấy Cung Kiêu bưng hộp cơm đi ngang qua, liền hô lên: "Cung Kiêu, lại đây."
Cung Kiêu thấy là Đường Diệc Soái, trong lòng hoàn toàn không muốn, nhưng vẫn đặt hộp cơm xuống bước tới.
Đường Diệc Soái: "Phối hợp với tôi biểu diễn động tác này, Vũ Ngạn, cậu nhìn kỹ."
Cung Kiêu: "Động tác gì?"
"Cậu đi từ bên kia qua là được."
Cung Kiêu lui lại mấy bước, làm theo Đường Diệc Soái nói đi đến phía bên đó, trong khi anh đang thắc mắc Đường Diệc Soái định làm gì, tay Đường Diệc Soái đã duỗi ra sau lưng anh, ngoặt cánh tay anh, trong chớp mắt đã đè anh xuống mặt đất.
Cung Kiêu học tán thủ đã rất nhiều năm, nền tảng cơ thể đã vượt nhiều thử thách, một cú đánh như vậy với anh mà nói không tính là gì. Nhưng mà, lúc anh nhận ra Đường Diệc Soái bắt đầu lấy một sợi dây nilon trói cổ tay anh lại, anh bắt đầu luống cuống cả lên.
Sau khi cột chắc, Đường Diệc Soái đứng lên từ dưới đất, nói với Chu Vũ Ngạn: "Thấy được không? Động tác trôi chảy một chút, tôi cũng không cần cậu phải đè xuống một cách chuyên nghiệp lắm, vai chính cũng không phải người chuyên nghiệp, cậu chỉ cần đạt tới mục đích khống chế kẻ địch là được rồi."
Trong lúc hai người nói chuyện, Cung Kiêu cúi gằm mặt quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
Sau khi Chu Vũ Ngạn đi, Đường Diệc Soái mới cầm cây kéo lại đây, ngồi xổm xuống định cắt sợi dây trên cổ tay cho Cung Kiêu. Cung Kiêu co rúm lại một chút, ánh mắt như một con thú nhỏ hoảng sợ.
Cung Kiêu không muốn để lộ dáng vẻ này trước mặt bất kỳ một ai, đặc biệt là trước mặt Đường Diệc Soái, nhưng anh không sao kiểm soát được bản thân.
Đường Diệc Soái cũng không chú ý tới ánh mắt của Cung Kiêu, lưỡi kéo trong tay luồn vào giữ sợi dây và cổ tay Cung Kiêu, lưỡi kéo chậm rãi khép lại.
Trong lòng Cung Kiêu không thể tự chủ được bắt đầu rít gào, vì không để bản thân phát ra tiếng động, anh nhắm chặt mắt lại, siết nắm tay đến trắng bệch.
"Xoạch" một cái, Đường Diệc Soái cắt đứt sợi dây: "Đứng lên đi."
Ngoài dự kiến của Đường Diệc Soái là, Cung Kiêu dừng lại một hồi lâu mới đứng lên từ mặt đất, quay đầu hoảng loạn nhìn Đường Diệc Soái một cái, khuôn mặt hồng để tận mang tai.
Đường Diệc Soái không hiểu chuyện gì, hắn cũng không kịp nói bất kỳ câu nào, Cung Kiêu đã vội vã đi mất, bóng lưng trông có vẻ rất bối rối, ngay cả hộp cơm đang ăn dở cũng bỏ quên.
Cung Kiêu chạy một đường về nhà xe của mình, không ngừng đấm bao cát, nhưng đấm cỡ nào anh cũng không thể bình tĩnh lại được, cuối cùng nhào lên giường.
Tuy rằng vừa rồi Đường Diệc Soái chỉ mượn anh để làm mẫu, nhưng động tác trói chặt có hơi thô bạo kia, độ chặt vừa phải, phương pháp cố định, đều ghim thật sâu vào trong óc Cung Kiêu.
Quả thực giống hệt như năm đó.
Vùi mình trong chăn trong thời gian dài làm Cung Kiêu mặt đỏ tai cũng hồng, anh xoay đầu thẳng lại thở phì phò, bần thần dùng bàn tay nắm lấy cổ tay kia của mình.
Sinh nhật năm đó Đường Tử Chân mời một đám bạn ra ngoài đi hát karaoke, Cung Kiêu cũng bị kéo đi, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy ông anh họ Đường Diệc Soái mà Đường Tử Chân thường xuyên khoe khoang khoác lác.
Đường Diệc Soái lớn hơn bọn họ 4 tuổi, ánh mắt đầu tiên Cung Kiêu nhìn thấy hắn, hắn đang ngồi trong một góc của phòng kara đang gọi điện cho ai đó, đường nét có sự trưởng thành hấp dẫn mà đám học sinh cấp 3 ngây thơ này không thể so được, vừa kiêu ngạo vừa tự tin.
Các nữ sinh đi cùng đều hô hét mấy tiếng, trộm lấy điện thoại ra chụp lén anh họ Đường Tử Chân, lập tức bắt đầu hỏi thăm xem Đường Diệc Soái có bạn gái không.
Lúc ấy Cung Kiêu đã thấy anh họ Đường Tử Chân trông thực sự rất tuấn tú.
Sau khi cả nhóm ca hát vui chơi đã đời lại bắt đầu chơi trò chơi có trừng phạt, Cung Kiêu luôn bị chậm nửa nhịp với những trò yêu cầu sự lanh lẹ này, rất nhanh đã bị thua.
Lúc Cung Kiêu thua Đường Diệc Soái vậy mà cùng cười to với em họ hắn, nụ cười trên mặt vừa đẹp trai vừa làm người ta muốn đánh hắn một trận.
Dáng vẻ trương dương ấy đến nay vẫn còn mới mẻ trong ký ức của Cung Kiêu.
Đường Diệc Soái đề nghị các bạn nữ trang điểm cho Cung Kiêu, cả phòng cười vang hùa theo. Cung Kiêu cảm thấy quá mức đáng xấu hổ không chịu đồng ý, kết quả Đường Diệc Soái trực tiếp ra lệnh như một vị vua đang chỉ huy binh linh, "Không chịu thì trói lại".
Mọi người đều đang quá vui, đè Cung Kiêu lại bắt đầu bắt nạt anh, có người kéo dây ruy băng rực rỡ dùng để trang trí hộp bánh kem xuống, trực tiếp trói cả tay lẫn chân của Cung Kiêu lại.
Toàn bộ quá trình Cung Kiêu luôn vừa đỏ mặt vừa gào to, chỉ có chính anh biết cái gọi là hình phạt này không ổn tới mức nào. Theo lý thuyết, Cung Kiêu học tán thủ, thoát khỏi nhóm người không thành vấn đề, nhưng anh vừa đụng tới dây thừng thân thể đã nhũn ra rồi.
Cuối cùng, Cung Kiêu không địch lại đám đông vẫn bị trói lại để trang điểm, rúc vào một góc của sô pha, cơ thể run rẩy liên tục.
Đường Diệc Soái thấy hình như trêu ghẹo quá mức rồi mới bảo mọi người bắt đầu vòng chơi mới.
Trong không khí trộn lẫn hương cồn và mùi đồ uống tạo thành một chút mờ ám ngây thơ vẩn đục chút khoái cảm, cơ thể Cung Kiêu căng thặt, nghe tiếng nhạc ầm ĩ và tiếng cười vang của mọi người, phản ứng thành thực của cơ thể làm anh thấy xấu hổ khó có thể chịu đựng, vì không để ai phát hiện, anh chỉ có thể dùng hết khả năng tránh khỏi tầm mắt của mọi người.
Chuyện này để lại một ấn tượng mạnh khó có thể phai mờ trong linh hồn Cung Kiêu.
Bắt đầu từ lúc đó, Cung Kiêu xem như ghi thù với Đường Diệc Soái vì đã làm anh thấy khó xử.
Nhiều năm trôi qua, tên mất nết Đường Diệc Soái ngày xưa cư nhiên trở thành một đạo diễn nổi tiếng. Cung Kiêu thế nào cũng chưa từng nghĩ đến mình có thể lại lần nữa gặp phải kẻ ỷ vào việc hơn tuổi nên bắt nạt anh không cho anh đường lui năm xưa.
Mấy ngày quay phim này sắp làm Cung Kiêu kiệt sức.
Hôm nay sau khi quay xong, đoàn phim đã hẹn sẽ cùng nhau đi ăn đêm, Cung Kiêu hơi mệt, định nghỉ sớm một chút nên không đi, kết quả lúc đang chuẩn bị đi về một mình, Đường Diệc Soái đi ngang qua bên cạnh, nói: "Đi ăn đêm thôi."
Chuyện kia sau mười mấy năm vẫn còn in trong trí nhớ Cung Kiêu không sao vứt đi được, Cung Kiêu vừa nhìn thấy Đường Diệc Soái trong lòng lại thấy bực mình. Nói anh nhớ thù cũng được, dù sao anh đúng là thấy khó chịu.
Cung Kiêu tức giận nói: "Mệt."
"Mệt không phải càng nên ăn cái gì đó à?" Đường Diệc Soái nói rất đương nhiên, "Đi thôi, tôi mời mà cậu dám không đi hử?"
Cung Kiêu thật sự không hiểu sự tự tin quá trớn của Đường Diệc Soái ở đâu ra, trong lòng vẫn thấy hơi sợ không dám nói gì, đành phải căng mình đi cùng.
Tới quán ăn, Cung Kiêu ngồi cùng bàn với chị Bùi, Đường Diệc Soái, đạo diễn và nhà làm phim ngồi một bàn, thấp giọng nói chuyện với nhau.
Chị Bùi quay đầu nhìn bên đạo diễn Đường, nói khẽ với Cung Kiêu: "Nghe nói sắp tới đạo diễn Đường sẽ làm đạo diễn cho một bộ phim truyền hình."
Cung Kiêu: "Phim truyền hình? Anh ấy không phải đạo diễn phim điện ảnh sao?"
"Mấy đạo diễn có tiền như anh ta xài tiền như giấy, kịch bản chỉ cần thích là được, chẳng để bụng đó là phim truyền hình hay điện ảnh đâu." Chị Bùi nói, "Chuyện năm kia chẳng lẽ em không biết sao? Bộ phim kia vào lúc đó không ai thấy sẽ ăn khách, chỉ có Đường Chấn Minh nhìn trúng rồi đầu tư, kết quả doanh thu phim đạt hơn 4 tỷ (1)! Nhà tài trợ từ chối trước đó hối hận đến xanh cả ruột (2). Chỉ cần lợi nhuận của một bộ phim này là đã đủ cho con hắn chơi vài bộ phim nữa."
Doanh thu phòng bán vé hơn 4 tỷ, Cung Kiêu cũng không dám tưởng tượng, Chu Vũ Ngạn tuy rằng đang kỳ nổi tiếng, nhưng cũng chưa từng đóng bộ phim nào nổi đến vậy, kẻ làm đóng thế như anh càng không cần phải nói.
"Một gia đình nhà bọn họ đều có thiên phú, ba anh ta có hoả nhãn kim tinh (3), nhìn là chuẩn, cơ bản chưa từng bỏ lỡ cơ hội." Chị Bùi cảm thán, "Mẹ anh ta cũng là tiểu thuyết gia nổi tiếng, có vài bộ được chuyển thể thành phim truyền hình. Con trai còn giỏi giang như vậy, ông trời sắp đặt rồi."
Mẹ nhà họ Đường viết kịch bản, ba nhà họ Đường bỏ tiền, Đường Diệc Soái làm đạo diễn, quả thực là dịch vụ trọn gói (4).
Chị Bùi: "Công ty muốn Vũ Ngạn giành được vai nam chính của bộ phim truyền hình, cũng dặn anh ấy phải nói chuyện tâm sự nhiều hơn với đạo diễn Đường. Nhưng em cũng biết tính cách của Vũ Ngạn rồi, không được cởi mở lắm."
Cung Kiêu lén lút liếc nhìn Chu Vũ Ngạn một cái, anh Chu không mắc bệnh ngôi sao, nhưng lại dễ khiến người ta thấy xa cách.
Chị Bùi: "A Kiêu, em đã xem phim điện ảnh đạo diễn Đường diễn trước đây chưa?"
"Chưa ạ, là phim gì?"
"Nhiều lắm, nhưng đóng vai chính chỉ có một bộ phim cho thanh thiếu niên, hình như tên là "Lữ khách của thời gian" (5), còn lại đa số đều là vai phụ hoặc vai ác."
Phim thanh thiếu niên? Cung Kiêu khinh thường trong lòng, cái này hoàn toàn không hợp với hình tượng thực của Đường Diệc Soái chút nào.
Sau khi ăn xong mọi người bắt đầu xách mông về nhà, tối nay Cung Kiêu không có chuyện gì để làm, đành tìm bộ phim "Lữ khách của thời gian" mà chị Bùi nói Đường Diệc Soái đóng chính ra xem.
Cung Kiêu đi xem thử chấm điểm trên douban (6) trước, thời gian đó phim thanh thiếu niên trong nước tràn lan, bộ phim này tuy không gặp nhiều chỉ trích nhưng cũng không tính là xuất sắc.
Nội dung của bộ phim thuộc dạng phim thanh thiếu niên chuẩn mực, hai chị em tốt là Trương Tĩnh Di và Từ Tiểu Trinh cùng đem lòng yêu Lâm Gia Thành do Đường Diệc Soái thủ vai. Trương Tĩnh Di có tính cách tinh quái nghịch ngợm đáng yêu, Từ Tiêu Trinh thì tính tình hơi quái gở và lập dị.
Nhưng nhân vật Từ Tiểu Trinh này có chút gì đó khiến Cung Kiêu thấy đồng cảm, cô ấy là một người có bí mật được cất giấu ở đáy lòng, hơn nữa không dám nói cho người khác. Sau khi yêu Lâm Gia Thành, Từ Tiểu Trinh muốn nói bí mật của mình cho cậu ta, nhưng cuối cùng không thành công được.
Kết phim Trương Tĩnh Di và Lâm Gia Thành có được nhau, Từ Tiểu Trinh thì chuyển đi một thành phố khác để sống.
Thời khắc chào tạm biệt cuối cùng Từ Tiểu Trinh tặng cho Lâm Gia Thành một chiếc CD rock 'n roll cậu ta thích nhất, Lâm Gia Thành vô cùng mừng rỡ nhìn chăm chú vào chiếc CD, bỏ lỡ câu cuối cùng mà Từ Tiểu Trinh lấy hết can đảm để nói với cậu, chỉ thuận miệng đáp cho có, Từ Tiểu Trinh nản lòng lên xe lửa bỏ đi.
Lúc xem đến đây trong lòng Cung Kiêu rất khó chịu, tuy rằng đây chẳng qua là một bộ phim điện ảnh nhưng anh vẫn thầm hy vọng Lâm Gia Thành có thể ở bên Từ Tiểu Trinh.
Cảnh quay ngày hôm sau có một hồi nam chính đánh lén quân địch, vì động tác tương đối đơn giản, Cung Kiêu không xuất trận, để Chu Vũ Ngạn tự mình hoàn thành.
Nhưng mà, trên thực tế hiệu quả cũng không được như ý, chuyện này thật ra không thể trách Chu Vũ Ngạn được, rốt cuộc dù vài giây ngắn ngủn cũng cần có một chút kỹ thuật. Đường Diệc Soái ngồi phía sau camera, áp suất quanh người ai cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Lúc nghỉ ngơi, Đường Diệc Soái đã bước tới, nói thẳng: "Vũ Ngạn, động tác này cậu không làm được, vẫn để Cung Kiêu làm đi."
Nói thật Chu Vũ Ngạn cũng không thích dùng người đóng thế, anh ta trước nay nếu là động tác mình có thể làm tuyệt đối sẽ không cần người đóng thế, bèn nói: "Để tôi thử lại một lần nữa đi."
Đường Diệc Soái: "Được, tôi nói lại cho cậu một lần nữa, cậu mai phục ở góc tường, chờ sau khi kẻ địch bước ra, cậu vọt đến phía sau hắn ta, giữ cánh tay hắn lại, ấn khuỷu tay hắn đè hắn xuống mặt đất, lại lấy dây nilon trói hắn vào chân bàn, đơn giản vậy thôi."
Đường Diệc Soái nhìn khắp chung quanh, không thấy chỉ đạo võ thuật đâu, đúng lúc nhìn thấy Cung Kiêu bưng hộp cơm đi ngang qua, liền hô lên: "Cung Kiêu, lại đây."
Cung Kiêu thấy là Đường Diệc Soái, trong lòng hoàn toàn không muốn, nhưng vẫn đặt hộp cơm xuống bước tới.
Đường Diệc Soái: "Phối hợp với tôi biểu diễn động tác này, Vũ Ngạn, cậu nhìn kỹ."
Cung Kiêu: "Động tác gì?"
"Cậu đi từ bên kia qua là được."
Cung Kiêu lui lại mấy bước, làm theo Đường Diệc Soái nói đi đến phía bên đó, trong khi anh đang thắc mắc Đường Diệc Soái định làm gì, tay Đường Diệc Soái đã duỗi ra sau lưng anh, ngoặt cánh tay anh, trong chớp mắt đã đè anh xuống mặt đất.
Cung Kiêu học tán thủ đã rất nhiều năm, nền tảng cơ thể đã vượt nhiều thử thách, một cú đánh như vậy với anh mà nói không tính là gì. Nhưng mà, lúc anh nhận ra Đường Diệc Soái bắt đầu lấy một sợi dây nilon trói cổ tay anh lại, anh bắt đầu luống cuống cả lên.
Sau khi cột chắc, Đường Diệc Soái đứng lên từ dưới đất, nói với Chu Vũ Ngạn: "Thấy được không? Động tác trôi chảy một chút, tôi cũng không cần cậu phải đè xuống một cách chuyên nghiệp lắm, vai chính cũng không phải người chuyên nghiệp, cậu chỉ cần đạt tới mục đích khống chế kẻ địch là được rồi."
Trong lúc hai người nói chuyện, Cung Kiêu cúi gằm mặt quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
Sau khi Chu Vũ Ngạn đi, Đường Diệc Soái mới cầm cây kéo lại đây, ngồi xổm xuống định cắt sợi dây trên cổ tay cho Cung Kiêu. Cung Kiêu co rúm lại một chút, ánh mắt như một con thú nhỏ hoảng sợ.
Cung Kiêu không muốn để lộ dáng vẻ này trước mặt bất kỳ một ai, đặc biệt là trước mặt Đường Diệc Soái, nhưng anh không sao kiểm soát được bản thân.
Đường Diệc Soái cũng không chú ý tới ánh mắt của Cung Kiêu, lưỡi kéo trong tay luồn vào giữ sợi dây và cổ tay Cung Kiêu, lưỡi kéo chậm rãi khép lại.
Trong lòng Cung Kiêu không thể tự chủ được bắt đầu rít gào, vì không để bản thân phát ra tiếng động, anh nhắm chặt mắt lại, siết nắm tay đến trắng bệch.
"Xoạch" một cái, Đường Diệc Soái cắt đứt sợi dây: "Đứng lên đi."
Ngoài dự kiến của Đường Diệc Soái là, Cung Kiêu dừng lại một hồi lâu mới đứng lên từ mặt đất, quay đầu hoảng loạn nhìn Đường Diệc Soái một cái, khuôn mặt hồng để tận mang tai.
Đường Diệc Soái không hiểu chuyện gì, hắn cũng không kịp nói bất kỳ câu nào, Cung Kiêu đã vội vã đi mất, bóng lưng trông có vẻ rất bối rối, ngay cả hộp cơm đang ăn dở cũng bỏ quên.
Cung Kiêu chạy một đường về nhà xe của mình, không ngừng đấm bao cát, nhưng đấm cỡ nào anh cũng không thể bình tĩnh lại được, cuối cùng nhào lên giường.
Tuy rằng vừa rồi Đường Diệc Soái chỉ mượn anh để làm mẫu, nhưng động tác trói chặt có hơi thô bạo kia, độ chặt vừa phải, phương pháp cố định, đều ghim thật sâu vào trong óc Cung Kiêu.
Quả thực giống hệt như năm đó.
Vùi mình trong chăn trong thời gian dài làm Cung Kiêu mặt đỏ tai cũng hồng, anh xoay đầu thẳng lại thở phì phò, bần thần dùng bàn tay nắm lấy cổ tay kia của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất