Chương 4
## 4
4.
Đỗ Như Hiên thật sự cút.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, dự án đang làm ở công ty cũng không cưỡng bách yêu cầu tôi ra mặt, tôi thư thái trở về nhà, hiếm có được một buổi chiều thanh tịnh.
Phó Lâm cũng đã bị tôi đuổi đi, nói thật lòng, bây giờ tôi có chút PTSD về bao dưỡng, chỉ sợ lại xuất hiện Đỗ Như Hiên 2.0.
Rất nhanh tôi đã quăng Đỗ Như Hiên ra sau đầu, lại lần nữa về với cuộc sống trước đây, khác biệt duy nhất là tôi được thằng bạn nối khố cầu xin tới công ty nó làm việc, lý do là đợt này nó trốn mấy vụ xem mắt của gia đình.
Làm bạn tốt nhiều năm, đương nhiên vì đạo nghĩa không thể chối từ mà tôi nhận lời giúp nó, về việc thằng bạn chuyển tiền cho tôi? Hừm, đều là bạn bè với nhau cả, nhắc chuyện tiền nong làm gì mất cảm tình.
Nhưng chính là, sau khi bắt đầu đi làm, trợ lý của tôi nói cậu ta rất thích nấu cơm, vì vậy hầu như một ngày ba bữa của tôi đều do cậu ta làm. Tôi nhìn chằm chằm sườn xào chua ngọt trong bát, sau cùng bị cơn đói đánh bại, gắp một miếng cho vào miệng. Hương vị quen thuộc vô cùng, dùng chân cũng biết là ai làm.
Một lần nữa tôi thở dài trước sự chấp nhất của Đỗ Như Hiên.
Có điều cậu ta cũng không tới trước mặt tôi lắc lư nữa, lùi một bước mà nói, Đỗ Như Hiên nấu cơm rất hợp khẩu vị của tôi, tôi vờ làm như không biết rằng tôi đã biết tỏng tên nhóc đó vừa đe dọa vừa dụ dỗ để trợ lý của tôi thay cậu ta đưa cơm, yên tâm thoải mái mà nhận "lòng tốt" của trợ lý.
Đỗ Như Hiên không thể kiên nhẫn quá lâu.
Hôm nay lúc tôi vừa tăng ca xong, bước đến ga ra đã thấy tên nhóc đó ngồi co chân dưới nền đất bên cạnh xe tôi, bên chân còn đặt một hộp giữ nhiệt. Cậu ta nghe thấy tiếng bước chân của tôi, nhanh chóng đứng phắt dậy, nhìn tôi do do dự dự một chút, mới cầm theo hộp giữ nhiệt đi tới trước mặt tôi.
"Có việc sao?" Tôi dựa vào cửa xe, buồn ngủ mà ngáp một cái.
"Em nghe nói dạo này anh tăng ca rất nhiều, về muộn như vậy không tốt cho sức khỏe, em nấu canh cho anh, anh muốn ăn không?" Cậu ta mở ra hộp giữ nhiệt như đang dâng lên bảo vật, tỏa ra mùi thơm, đúng là tôi rất đói bụng.
Tôi nhìn mái tóc có chút lộn xộn của cậu ta, ngửi mùi canh trong không khí, vậy mà có một loại cảm giác không thể giải thích được rằng: "Tên nhóc chết tiệt này hình như thực sự thích mình."
"Còn có chuyện gì?"
Đỗ Như Hiên không ngượng ngùng chút nào, thẳng thắn thừa nhận, "Em nhớ anh." Cậu ta nói rồi cầm thìa múc canh đưa lên miệng tôi, tôi nghĩ nghĩ, vẫn húp một ngụm theo ý tên nhóc đó.
Lăn lên giường cùng nhau là chuyện trong dự đoán của tôi.
Dù sao nếu như tôi không để cậu ta lên xe, Đỗ Như Hiên đưa canh xong sẽ đi. Tuy rằng tên nhóc đó không muốn đi, nhưng không có sự cho phép của tôi, cậu ta tuyệt đối không dám ở lại lâu hơn.
Hai chân cậu ta quấn chặt lấy eo tôi, rõ ràng không chịu nổi, nhưng một chút cũng không lui về phía sau, cứ hôn tới hôn lui bả vai tôi không chịu dừng, vừa thở dốc vừa không ngừng nói cái gì mà "Em yêu anh rất nhiều", "Em thật sự vô cùng yêu anh" làm tôi nghe mà nổi da gà.
Tôi không nhịn được nữa, đưa tay bưng kín miệng cậu ta, Đỗ Như Hiên mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn tôi, chưa từ bỏ ý định mà vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay tôi.
Thật là...
Làm đến gần cuối, tôi chuẩn bị rút ra, chịch không dùng bao bắn vào trong sẽ rất phiền phức. Nhưng Đỗ Như Hiên không chịu, tên nhóc chết tiệt này quấn lấy tôi thật chặt không buông, còn kề sát bên tai tôi mà nói: "Em muốn chồng bắn vào trong, để em mang thai tiểu bảo bảo cho ông xã cơ."
Tôi bị mấy lời này của cậu ta làm cho cứng đờ, ngây ngẩn không đẩy người nào đó ra, cuối cùng ở trong thân thể tên nhóc đó bắn ra. Đỗ Như Hiên thở dài một tiếng thật thỏa mãn, giống như bạch tuộc dính chặt trên người tôi, rầm rì nói cái gì mà ông xã bắn vào trong em thật nhiều.
Tôi kéo Đỗ Như Hiên từ trên người mình xuống, cúi đầu nhìn thoáng qua nửa người trên trần trụi của mình, trên da bao phủ vệt lớn và vệt rất lớn dấu hôn... Đầu sỏ gây tội ghé vào trên đùi tôi nhìn tôi, tôi liếc mắt một cái xem eo cậu ta, tuy rằng bị tôi bóp ra dấu vết, nhưng hiển nhiên không thảm như tình hình chiến đấu khốc liệt trên người tôi.
"Làm hiệp nữa không anh?" Đỗ Như Hiên cọ cọ chân tôi, khi nói chuyện cũng đã đứng dậy khóa ngồi trên người tôi, "Hơn một tháng không gặp anh, em thật sự nhớ anh lắm."
"Biết rồi, đừng nói nữa." Tôi cũng không biết hôm nay tên nhóc này rốt cuộc nói bao nhiêu câu "Em nhớ anh", ngấy chết người.
"Đều nghe ông xã hết." Tên nhóc này được một tấc lại muốn tiến một thước, thế mà dám "Chụt" một cái hôn lên mặt tôi.
Tôi nhìn vào mắt Đỗ Như Hiên, sâu kín mà nói một câu: "Cũng không phải không thể thử xem."
4.
Đỗ Như Hiên thật sự cút.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, dự án đang làm ở công ty cũng không cưỡng bách yêu cầu tôi ra mặt, tôi thư thái trở về nhà, hiếm có được một buổi chiều thanh tịnh.
Phó Lâm cũng đã bị tôi đuổi đi, nói thật lòng, bây giờ tôi có chút PTSD về bao dưỡng, chỉ sợ lại xuất hiện Đỗ Như Hiên 2.0.
Rất nhanh tôi đã quăng Đỗ Như Hiên ra sau đầu, lại lần nữa về với cuộc sống trước đây, khác biệt duy nhất là tôi được thằng bạn nối khố cầu xin tới công ty nó làm việc, lý do là đợt này nó trốn mấy vụ xem mắt của gia đình.
Làm bạn tốt nhiều năm, đương nhiên vì đạo nghĩa không thể chối từ mà tôi nhận lời giúp nó, về việc thằng bạn chuyển tiền cho tôi? Hừm, đều là bạn bè với nhau cả, nhắc chuyện tiền nong làm gì mất cảm tình.
Nhưng chính là, sau khi bắt đầu đi làm, trợ lý của tôi nói cậu ta rất thích nấu cơm, vì vậy hầu như một ngày ba bữa của tôi đều do cậu ta làm. Tôi nhìn chằm chằm sườn xào chua ngọt trong bát, sau cùng bị cơn đói đánh bại, gắp một miếng cho vào miệng. Hương vị quen thuộc vô cùng, dùng chân cũng biết là ai làm.
Một lần nữa tôi thở dài trước sự chấp nhất của Đỗ Như Hiên.
Có điều cậu ta cũng không tới trước mặt tôi lắc lư nữa, lùi một bước mà nói, Đỗ Như Hiên nấu cơm rất hợp khẩu vị của tôi, tôi vờ làm như không biết rằng tôi đã biết tỏng tên nhóc đó vừa đe dọa vừa dụ dỗ để trợ lý của tôi thay cậu ta đưa cơm, yên tâm thoải mái mà nhận "lòng tốt" của trợ lý.
Đỗ Như Hiên không thể kiên nhẫn quá lâu.
Hôm nay lúc tôi vừa tăng ca xong, bước đến ga ra đã thấy tên nhóc đó ngồi co chân dưới nền đất bên cạnh xe tôi, bên chân còn đặt một hộp giữ nhiệt. Cậu ta nghe thấy tiếng bước chân của tôi, nhanh chóng đứng phắt dậy, nhìn tôi do do dự dự một chút, mới cầm theo hộp giữ nhiệt đi tới trước mặt tôi.
"Có việc sao?" Tôi dựa vào cửa xe, buồn ngủ mà ngáp một cái.
"Em nghe nói dạo này anh tăng ca rất nhiều, về muộn như vậy không tốt cho sức khỏe, em nấu canh cho anh, anh muốn ăn không?" Cậu ta mở ra hộp giữ nhiệt như đang dâng lên bảo vật, tỏa ra mùi thơm, đúng là tôi rất đói bụng.
Tôi nhìn mái tóc có chút lộn xộn của cậu ta, ngửi mùi canh trong không khí, vậy mà có một loại cảm giác không thể giải thích được rằng: "Tên nhóc chết tiệt này hình như thực sự thích mình."
"Còn có chuyện gì?"
Đỗ Như Hiên không ngượng ngùng chút nào, thẳng thắn thừa nhận, "Em nhớ anh." Cậu ta nói rồi cầm thìa múc canh đưa lên miệng tôi, tôi nghĩ nghĩ, vẫn húp một ngụm theo ý tên nhóc đó.
Lăn lên giường cùng nhau là chuyện trong dự đoán của tôi.
Dù sao nếu như tôi không để cậu ta lên xe, Đỗ Như Hiên đưa canh xong sẽ đi. Tuy rằng tên nhóc đó không muốn đi, nhưng không có sự cho phép của tôi, cậu ta tuyệt đối không dám ở lại lâu hơn.
Hai chân cậu ta quấn chặt lấy eo tôi, rõ ràng không chịu nổi, nhưng một chút cũng không lui về phía sau, cứ hôn tới hôn lui bả vai tôi không chịu dừng, vừa thở dốc vừa không ngừng nói cái gì mà "Em yêu anh rất nhiều", "Em thật sự vô cùng yêu anh" làm tôi nghe mà nổi da gà.
Tôi không nhịn được nữa, đưa tay bưng kín miệng cậu ta, Đỗ Như Hiên mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn tôi, chưa từ bỏ ý định mà vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay tôi.
Thật là...
Làm đến gần cuối, tôi chuẩn bị rút ra, chịch không dùng bao bắn vào trong sẽ rất phiền phức. Nhưng Đỗ Như Hiên không chịu, tên nhóc chết tiệt này quấn lấy tôi thật chặt không buông, còn kề sát bên tai tôi mà nói: "Em muốn chồng bắn vào trong, để em mang thai tiểu bảo bảo cho ông xã cơ."
Tôi bị mấy lời này của cậu ta làm cho cứng đờ, ngây ngẩn không đẩy người nào đó ra, cuối cùng ở trong thân thể tên nhóc đó bắn ra. Đỗ Như Hiên thở dài một tiếng thật thỏa mãn, giống như bạch tuộc dính chặt trên người tôi, rầm rì nói cái gì mà ông xã bắn vào trong em thật nhiều.
Tôi kéo Đỗ Như Hiên từ trên người mình xuống, cúi đầu nhìn thoáng qua nửa người trên trần trụi của mình, trên da bao phủ vệt lớn và vệt rất lớn dấu hôn... Đầu sỏ gây tội ghé vào trên đùi tôi nhìn tôi, tôi liếc mắt một cái xem eo cậu ta, tuy rằng bị tôi bóp ra dấu vết, nhưng hiển nhiên không thảm như tình hình chiến đấu khốc liệt trên người tôi.
"Làm hiệp nữa không anh?" Đỗ Như Hiên cọ cọ chân tôi, khi nói chuyện cũng đã đứng dậy khóa ngồi trên người tôi, "Hơn một tháng không gặp anh, em thật sự nhớ anh lắm."
"Biết rồi, đừng nói nữa." Tôi cũng không biết hôm nay tên nhóc này rốt cuộc nói bao nhiêu câu "Em nhớ anh", ngấy chết người.
"Đều nghe ông xã hết." Tên nhóc này được một tấc lại muốn tiến một thước, thế mà dám "Chụt" một cái hôn lên mặt tôi.
Tôi nhìn vào mắt Đỗ Như Hiên, sâu kín mà nói một câu: "Cũng không phải không thể thử xem."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất