Bất Chợt Yêu Em Đến Nhường Này

Chương 66: Big Ben, vạch xuất phát của đôi ta

Trước Sau
Năm người Jungkook ăn tối xong thì trời bên ngoài đã bắt đầu có tuyết rơi lác đác. Nhiệt độ cũng xuống thấp hơn so với ban đầu nhưng không khí vẫn rất tốt. Ăn tối xong, Jimin liền nêu ý kiến năm người bọn họ đi tản bộ rồi chụp hình kỉ niệm dưới tháp Big Ben. Mọi người tất nhiên cao hứng đồng ý.

Năm người đi trước đi sau thành một đám rất dễ gây được sự chú ý. Bọn họ ăn mặc thời thượng, hơn nữa ngoại hình cũng rất khá. Ngoài ra trong năm người thì bốn người bọn họ đều là người Châu Á nên có khá nhiều người tản bộ xung quanh ngoái đầu nhìn. Năm người vừa đi bộ vừa linh tinh đề cập một vài chuyện, lúc đó đột nhiên nhìn thấy ở phía trước có đám người quây lại thành một tụm rất đông. Jiyoon trong khóe mắt ánh lên một tia đầy ý vị, sau đó nắm tay Christian rời đi.

"Này hai người đi đâu vậy?" Jungkook gọi lớn. Nhưng chỉ thấy hai người kia mãi cũng không quay lại cho đến khi mất hút vào đám đông kia. Jungkook thở dài, trong đầu tự suy đoán chắc Jiyoon lại nhất thời tò mò rồi.

"Ở đó có gì vậy?" Jimin hơi nheo nheo mắt nhìn về phía đám đông kia.

"Hay là chúng ta đến đó xem thử?"

Jungkook nghe Namjoon nói xong, nhất thời kích động.

"Anh, từ bao giờ anh có hứng thú với mấy chuyện như vậy?"

Nhìn thấy Namjoon bị hỏi đến nỗi đứng trơ ra, Jimin mới mở lời phân tán nghi hoặc của Jungkook. Y không nghĩ cái người kia diễn tệ như vậy.

"Jungkookie, dù sao cũng phải có cái gì đó thì người ta mới đến xem nhiều như vậy. Bằng không chúng ta cũng đến xem thử."

Nói rồi y cười cười nắm lấy tay Jungkook cùng túm lấy tay áo Namjoon một lúc kéo cả hai tiến lại phía đám đông kia.

Mọi người thật sự là đến xem rất đông. Jiyoon cùng Christian không biết đã lẫn đi đâu rồi. Jimin dẫn cậu cùng Namjoon tiến về phía đám đông, ở trong đám đông đang chen lấn ấy, Jimin đột nhiên buông tay cậu ra. Jungkook giật mình nhìn xuống bàn tay trống không, hoảng hốt gọi mấy tiếng. Nhưng mấy tiếng đó cũng bị tiếng ồn ào của đám đông nuốt trọn. Jungkook loay hoay không biết nên đi về hướng nào, còn đám đông lại không ngừng xô đẩy cậu. Phút chốc Jungkook nghĩ có lẽ nên lùi ra bên ngoài để tránh một thân một mình bị lạc thì bất ngờ có ai đó bịt mắt cậu lại. Bàn tay rất ấm nhưng bởi vì quá sợ hãi nên cậu nhất thời không còn để ý đến thứ gì nữa. Trong đầu chỉ duy nhất nổi lên suy nghĩ cần phòng vệ.

Jungkook sợ sệt đứng im như tượng. Chỉ dám nhỏ giọng run run.

"Ai... ai vậy?"

Lúc cậu hỏi xong câu này, cảm giác đông đúc chật chội xung quanh liền biến mất. Jungkook vươn tay ra tìm kiếm, lúc này càng hoảng sợ hơn vì nhận ra không hề còn một ai xung quanh nữa. Chỉ có người ở phía sau không cho cậu nhìn đường, cứ thế bịt mắt dẫn cậu bước tiến lên phía trước. Cho đến khi hai bàn tay người đó rời khỏi thì mắt Jungkook đã bị nhòe đi một mảng. Lúc sau cậu dụi dụi mắt, ngơ ngẩn nhìn xung quanh. Cậu biết tại sao cạnh cậu lại không có ai rồi. Bởi vì cậu đang đứng ở tâm điểm, cậu đứng ở chính giữa đám đông ấy, mà ai cũng nhìn cậu chằm chằm.

Jungkook đột ngột nhớ ra người bịt mắt mình, phút chốc xoay người về phía sau. Khoảnh khắc này như là một hiệu ứng kì diệu nhất lần đầu tiên xảy ra ở trước mắt cậu. Cả trăm người xung quanh, cũng có thể là cả thế giới ngoài kia đột nhiên biến mất trong tầm mắt. Mà ở đó, Kim Taehyung vừa vặn xuất hiện. Người đàn ông với mái tóc màu nâu sậm, nước da hơi ngăm, ngũ quan tinh tế mà cậu thương yêu. Thân hình cao lớn và mùi oải hương vô cùng dễ chịu. Trong vài giây ngắn ngủi, Jungkook phát hiện bản thân hầu như không thể hô hấp nổi. Vui sướng, hạnh phúc, nhớ thương,... rất nhiều loại cảm xúc hỗn tạp cùng một lúc tràn ra bên ngực trái của cậu. Chúng khiến tim cậu đập mạnh hơn bao giờ hết, cứ như rằng từng nhịp đập đều đang cố gắng báo hiệu rằng Taehyung thực sự đã tới.

Khó tin quá! Đây có phải là mơ không? Hay liệu đây có phải là một màn ảo thuật nhiệm màu của một nhà ảo thuật gia nào đó? Tại sao Taehyung lại đứng ở phía trước cậu vậy? Nhanh như vậy, sao hắn không gọi cho cậu?

"Kookie, anh tới rồi!" Taehyung nở nụ cười ngọt ngào, cưng chiều dang rộng cánh tay như muốn đón lấy một cái ôm từ cậu.

Đôi chân Jungkook thẳng tắp như là theo bản năng tiến đến phía hắn, như là nhớ mong mà sà vào lồng ngực rộng lớn đầy ấm áp. Như là giấc mơ, hít thở lấy mùi hương mang đến cảm giác an toàn quen thuộc. Taehyung đặt một bàn tay ấm áp lên xoa xoa những sợi tóc đã nhiễm lạnh buốt của người nhỏ, yêu chiều hôn nhẹ lên tóc cậu. Jungkook vòng tay ôm hắn, ôm rất chặt. Giống như là không muốn xa hắn thêm, cũng như nếu đây chỉ là ảo mộng thì cậu cũng nhất định không để nó biến mất. Thế nhưng ảo mộng đó xoa tóc cậu, ảo mộng đó hôn nhẹ lên tóc cậu...



Jungkook vùi mặt vào ngực hắn, cũng không biết nước mắt rơi từ bao giờ. Thương nhiều lắm, chờ nhiều lắm, mong nhiều lắm, cuối cùng cũng là để những giọt nước mắt thổ lộ hết cho Taehyung nghe. Cũng không quan tâm đến xung quanh vẫn có rất nhiều người. Bọn họ vẫn ôm nhau như vậy, trao cho nhau từng nhịp đập mạnh mẽ của trái tim.

"Anh thật sự đến rồi!"

Taehyung yêu thương dùng tay lau sạch nước trên khóe mắt người trong lòng, hai bàn tay ấm áp ôm lấy khuôn mặt đong đầy nỗi nhớ mong phức tạp, để cậu nhìn thẳng vào mắt mình. Đôi mắt hắn đối với cậu dịu dàng thật quen thuộc nhưng lại lạ lẫm với vô số những người khác. Ở trên thế giới này, chỉ khi nhìn thấy Jungkook thì Taehyung mới có thể là một người mềm mỏng giản đơn đủ để khiến cậu cảm thấy bản thân được lắng nghe và thấu hiểu. Nhưng ngoài vẻ mềm mại ấy thì Kim Taehyung vẫn đủ mạnh mẽ và vững chắc để Jungkook có thể yên tâm dựa vào, yên tâm cười đùa, cũng yên tâm khóc lớn. Chính là cảm giác an toàn tuyệt đối mà không một ai khác có thể đem lại.

"Xin lỗi đã để em chờ lâu như vậy. Anh thực sự nhớ em đến chịu không nổi rồi." Taehyung cúi xuống nhìn khóe mắt đỏ ửng của người nhỏ mà đau lòng, cũng có nét cưng chiều lẫn lộn.

"Sao anh không gọi điện báo cho em? Anh đến đây từ bao giờ?"

Taehyung chỉ cười xòa, hắn nhìn tháp đồng hồ lớn bên cạnh, rồi lại nhìn cậu.

"Thực ra anh có đến xem em dự thi. Anh muốn cho em một bất ngờ."

Jungkook ủy khuất, hơi hơi bĩu môi.

"Anh xấu lắm!" Hắn khiến cậu bất ngờ, cũng khiến cậu lo lắng khổ sở suốt thời gian qua. "Anh nói anh sẽ thưởng cho em..."

Taehyung bật cười, mân mê khuôn mặt cậu.

"Món quà dành tặng em anh đã chuẩn bị rất chu đáo. Kookie, dưới tháp Big Ben, em có nhớ anh đã từng nói như thế nào hay không?"

Jungkook hơi ngượng ngùng. Cúi đầu gật gật. Lúc này Taehyung yêu chiều dùng ngón tay nâng cằm cậu lên, để cậu nhìn thẳng vào hắn, để cậu thấy được hắn sẽ làm những gì.

Một bé gái rất đáng yêu từ đâu chạy đến chỗ bọn họ. Trên tay bé ôm một giỏ hoa hồng rất lớn. Bé gái nhìn vào khuôn mặt Jungkook, cười đến đáng yêu và ngưỡng mộ nói rằng: "Anh ơi, anh thực sự rất xinh đẹp!"

Jungkook cười đến tít mắt nhìn cô bé rồi lại nhìn Taehyung. Hắn chọn một bông hoa hồng đẹp nhất, nở rộ nhất cầm trên tay, ánh mắt khẽ động như là trái tim hắn âm thầm loạn nhịp vì cậu. Taehyung lùi bước, ở dưới tháp Big Ben và trước mắt bao nhiêu người quỳ một gối xuống chân cậu. Taehyung chưa bao giờ quỳ gối trước bất kì ai, bất kì điều gì. Nhưng Jungkook là một ngoại lệ. Để có được tình yêu của cậu, hắn điều gì cũng chấp thuận đánh đổi. Bởi vì đó là loại cảm xúc xuất phát từ trái tim. Và trái tim luôn muốn những điều mà đến chính nó cũng chẳng thể lí giải nổi.

"Tae..." cậu bất ngờ nhìn hành động của hắn. Tức thì xung quanh, mọi người ở trên tay cầm pháo que tụm lại thành từng nhóm nhỏ. Pháo que phát sáng lung linh, tạo ra những tiếng loẹt xoẹt tựa như những chùm pháo bông nhỏ rực rỡ. Ánh đèn điện ở bên đường cũng đột ngột tắt hẳn. Không gian chỉ còn lại một mảng hơi tối, đủ để những chùm pháo que tỏa sáng cả một vùng và ánh sáng màu trắng nhấp nháy ấy hằn lên những đường nét nhu thuận hài hòa của đối phương. Không biết có phải là vì loại ánh sáng rực rỡ đó hay không, nhưng trong ánh mắt sâu thẳm của Taehyung hiện lên vài tia lấp lánh chớp nhoáng. Giống như hắn đang hướng về cậu, hướng về ngôi sao nhỏ hắn yêu nhất.

"Jungkook, chúng ta đã phải vượt qua rất nhiều sóng gió để đi đến ngày hôm nay. Anh biết rõ bản thân mình trước kia không tốt. Vì thế nên anh rất muốn được cùng em tạo nên những ngày tháng vui vẻ trong tương lai. Jungkook, tương lai đó, em có muốn cùng anh bước đi không?"

Cậu nhìn hắn, cảm nhận được có bao nhiêu tâm tư hắn để trong lời cầu hôn này. Chỉ một khắc giây thôi, Jungkook bỗng nở nụ cười. Cậu nhìn thấy chiếc nhẫn thạch anh màu tím trên tay mình, thấy cả chiếc vòng bạc lóe sáng. Đối với Kim Taehyung, người cậu đã, đang và sẽ yêu thương sâu đậm, liệu có câu trả lời nào đọc là không thể đây?

"Em đồng ý. Mãi mãi đồng ý. Em sẽ chỉ là bà xã của một mình anh thôi."

Jungkook nhận lấy hoa từ tay Taehyung, khuôn mặt cười rạng rỡ xinh đẹp. Sau đó cậu chỉ biết trước mắt mình là một khoảng tối đen kịt, làn môi chạm vào thứ gì đó thật ấm, thật mềm và ngọt ngào. Cả cơ thể được vòng tay rắn rỏi bao bọc, yêu thương. Hai khối cơ thể được rung động ấm áp bao bọc.



Không có cái kết nào viên mãn hơn là được yêu bởi chính người mình yêu, cùng người đó gắn bó cả đời, dành cả tuổi trẻ để điên cuồng cùng nhau.

Người ta thường nói bắt đầu chính là một chuỗi ngày đau khổ nhất, chúng ta cũng vậy, thậm chí hai ta đã thực sự vượt qua được cái gọi là ranh giới li biệt. Chỉ là suýt thôi chúng ta bỏ lỡ nhau, đánh mất nhau em nhỉ? Nhưng anh quý trọng những tháng ngày đó. Nhờ vậy anh mới biết được em là người mà anh không thể sống thiếu suốt quãng đời còn lại.

Giữa nụ hôn ngọt ngào của bọn họ là vô vàn những tiếng vỗ tay chúc phúc. Từng cánh hoa hồng vung lên cao rồi lả tả rơi xuống mái tóc của hai người con trai cùng cảnh sắc ngọt ngào đẹp đẽ nhất. Tháp đồng hồ Big Ben là nơi thực sự ý nghĩa để người ta có thể nói lời yêu với một ai đó và hẹn ước lâu dài. Xung quanh, tiếng đàn violin êm ả cất lên, các cặp đôi khác cũng bắt đầu khiêu vũ chung vui với bọn họ. Taehyung cầm lấy tay cậu, mặt đối mặt cùng nhau khiêu vũ. Hắn áp sát vào vành tai cậu, thổi vào đó từng âm giọng thủ thỉ ngọt ngào.

"Em có biết tại sao anh muốn cầu hôn em dưới tháp Big Ben không?"

Jungkook khe khẽ lắc đầu.

"Tại sao?"

"Em có thấy kim giờ và kim phút gắn trên đồng hồ chứ? Người ta nói hai cây kim đó đã có tuổi đời 150 năm rồi em biết không?"

"Thật á? Em thực sự không biết." Jungkook nhạc nhiên ngước nhìn hai chiếc kim trên đỉnh tháp.

"Kể từ ngày bắt đầu, hai chiếc kim ấy đã cùng nhau chuyển động suốt 150 năm qua. Anh muốn lấy nơi này làm vạch xuất phát, anh cùng với em, chúng ta cũng sẽ được lâu dài như hai cây kim đó, em nhỉ?"

Jungkook hôn lên khóe môi người đối diện, nói khẽ.

"Em muốn chúng ta còn có kiếp sau, sau và sau nữa. Chúng ta rồi sẽ còn lâu hơn cả hai cây kim ấy."

Taehyung khẽ bật cười, xoa xoa tấm lưng nhỏ vì sự vui vẻ tinh nghịch bất chợt.

"Taehyung này!"

"Ừ."

"Anh biết gì không?"

"Biết gì?"

Jungkook lúc này ghé vào tai hắn, nói thật khẽ.

"Em yêu anh, ông xã."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau