Chương 54: Khả Nghi.
Thành Lĩnh Lạc, Vân gia...
Bên trong Tinh Ngọc viên chỉ có hai người Vân gia gia chủ và Trịnh Trúc.
Bầu không gian yên tĩnh bình lặng, nhưng cố tình lại khiến cho người ta cảm thấy áp bách.
Vân gia chủ đứng quay lưng về phía Trịnh Trúc, hít một hơi thật sâu, ngữ điệu bình ổn hỏi: "Tại sao độc của Dẫn Linh Diệp trên người ngươi đã tiêu tan hết? Ngươi đã nghĩ kỹ? Thật sự không có sử dụng đan dược chứ?!"
Nghe gia chủ hỏi, Trịnh Trúc cũng không dám chậm trễ, đầu hơi cúi, nói: "Vâng, gia chủ!"
Câu trả lời này, không biết nên vui hay nên buồn.
Chỉ nghe thấy Vân gia gia chủ nặng nề thở dài: ''Aiz..."
Sau đó vẫn không quay đầu, đưa tay chắp sau lưng, nói: "Được rồi! Ngươi có thể ra ngoài."
"Vâng!"
Khi cảm nhận bước chân của Trịnh Trúc đã xa dần, Vân gia chủ mới không nhanh không chậm quay đầu lại.
Nhưng khuôn mặt này so với trước kia đã muốn già hơn rất nhiều. Trên trán, từng nếp gấp song song đắp lại, hai bên khóe mắt cũng chằng chịt những đường nét khó phân biệt.
Chỉ là, ngay sau đó Trịnh Trúc từ gấp gáp từ bên ngoài chạy vào, hơi khom người nói: "Gia chủ, hình như trước đây ta có dùng qua đan dược, hơn nữa còn là do tự tay tiểu công tử luyện chế ra."
Vân gia gia chủ vốn đã tuổi già sức yếu, liền vươn tay xoa xoa hai bên thái dương, đặt mông ngồi xuống chủ tọa: "Ồ? Là đan dược do chính tay Phong nhi luyện ra?"
Thấy Trịnh Trúc quyết đoán gật mạnh đầu, Vân gia gia chủ liền nói tiếp: "Sau khi dùng, có cảm thấy khác biệt trong thân thể không?"
Trịnh Trúc nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu: "Không có gì khác biệt!"
Lần này, cả hai người đều chìm vào trầm tư, trên đời này còn có một loại đan dược có tác dụng ngầm như vậy sao? Quả thực là, chưa nghe cũng chưa gặp qua bao giờ a!
Lát sau, nghe thấy tiếng rót trà, tiếng đặt chung vang lên trong không gian tĩnh mịch. Vân gia chủ tay run run cầm lên chén trà, miệng thổi một hơi, đem hết thảy nhiệt nóng trong trà thổi bay, đưa lên miệng khẽ nhấp một ngụm, yết hầu dịch chuyển, nuốt xuống.
Một loạt động tác tao nhã gọn gàng, Vân gia gia chủ sau đó nhẹ nhàng vuốt ve bộ râu trên cằm, ánh mắt có phần hoài nghi, nói: "Vậy ngươi có biết, những loại thảo dược mà Phong nhi dùng luyện thuốc là loại nào không?"
Trịnh Trúc lại lắc đầu, lúc đó hắn vừa đi đến Hàn Trúc viện, không hiểu chuyện gì đã bị coi là vật thử thuốc.
Hoàn toàn không biết những nguyên liệu trong viên đan dược đó. Nhưng trong Hàn Trúc viện cũng chẳng có thứ thuốc quý hiếm gì.
Thảo dược trong đó đều là từ chỗ Vân gia gia chủ mang qua, nếu Hàn Trúc viện có, nhất định trong Dược phòng cũng không thiếu.
Nhưng có lão thiên gia mới biết được, lúc đó Vân Ngạo Phong chỉ là tùy tiện bốc vài loại thảo dược mà hắn không rõ tên thôi.
"Được rồi, ngươi ra ngoài trước đi!
"Vâng, gia chủ!"
Trịnh Trúc nói xong liền đi, hắn bây giờ tu vi lại có chút tiến triển. Chỉ là, chưa đủ để nhét kẽ răng kẻ thù.
Thời gian gần đây khá rảnh rỗi, vì vậy Trịnh Trúc thường xuyên đến Thư phòng của Vân gia. Lấy mấy quyển sách đọc, mà Trịnh Trúc trước nay ngoài các loại công pháp ra, thì không đọc bất cứ thứ gì.
Hiện giờ hắn cũng đang học một loại pháp thuật, tên gọi là Thiên Hương Tuỵ.
Thiên Hương Tuỵ có bảy tầng, tầng thứ nhất gọi là Thiên Sơ Kỷ, chỉ cần học thành thạo tầng một, cũng đã được coi là nhân vật tài giỏi.
Bởi vì sao?
Thiên Hương Tuỵ không dễ học, hơn nữa uy lực rất lớn, thể chất không thích hợp liền không thể học.
Vừa vặn Trịnh Trúc là Chí Dương Thể, tuy không hoàn toàn thỏa thuận được yêu cầu khắc nghiệt của Thiên Hương Tuỵ. Nhưng ít ra cũng có thể học được đến tầng năm.
Từ tầng năm trở lại được xưng là "Thiên - Kỷ".
Bởi vậy...
Tầng thứ nhất gọi là Thiên Trung Kỷ.
Tầng thứ hai gọi là Thiên Mãn Kỷ.
Tầng thứ ba là Thiên Đương Kỷ.
Tầng thứ tư là Thiên Hoang Kỷ.
Tầng thứ năm là Thiên Linh Kỷ.
Tu luyện Thiên Hương Tuỵ không được gấp gáp, phải chắc chắn đã thành thạo tầng này khi bắt đầu học tầng tiếp theo.
Trịnh Trúc tuy nói là nóng lòng muốn báo thù, nhưng hắn lại là loại người có tính kiên trì, kiên nhẫn và kiên định cao, làm việc quyết đoán.
Người đời có câu: Quân tử báo thù mười năm chưa muộn!
Huống chi, Trịnh Trúc bây giờ một mình cũng không thể đấu lại được cả gia tộc. Nếu đi, chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết!
Trước kia, khi ở Vẫn Mạng sơn cốc, Trịnh Trúc bị trúng độc của Dẫn Linh Diệp, lúc đó lại được Vân Ngạo Phong dùng âm khí thuần phục, rồi ép khí độc xuống. Kỳ thực thì độc vẫn là chưa được giải hết.
Nhưng là bây giờ độc tính đã tiêu tan biệt tăm biệt tích, lý do khó nói.
Lúc trước Trịnh Trúc có sử dụng đan dược do Vân Ngạo Phong luyện chế, tuy không rõ phẩm cấp, cũng... hình như... không có tên. Nhưng dược đó có tác dụng ngầm, sau khi nuốt xuống, qua vài ngày vẫn không có biến chứng hay dị thường gì.
Cho đến hôm nay, cả hai người Vân gia gia chủ và Trịnh Trúc mới phát hiện ra, độc bất tri bất giác đã được giải.
Không có gì khả nghi, khả nghi là viên đan dược đặc chế của Vân Ngạo Phong.
Bên trong Tinh Ngọc viên chỉ có hai người Vân gia gia chủ và Trịnh Trúc.
Bầu không gian yên tĩnh bình lặng, nhưng cố tình lại khiến cho người ta cảm thấy áp bách.
Vân gia chủ đứng quay lưng về phía Trịnh Trúc, hít một hơi thật sâu, ngữ điệu bình ổn hỏi: "Tại sao độc của Dẫn Linh Diệp trên người ngươi đã tiêu tan hết? Ngươi đã nghĩ kỹ? Thật sự không có sử dụng đan dược chứ?!"
Nghe gia chủ hỏi, Trịnh Trúc cũng không dám chậm trễ, đầu hơi cúi, nói: "Vâng, gia chủ!"
Câu trả lời này, không biết nên vui hay nên buồn.
Chỉ nghe thấy Vân gia gia chủ nặng nề thở dài: ''Aiz..."
Sau đó vẫn không quay đầu, đưa tay chắp sau lưng, nói: "Được rồi! Ngươi có thể ra ngoài."
"Vâng!"
Khi cảm nhận bước chân của Trịnh Trúc đã xa dần, Vân gia chủ mới không nhanh không chậm quay đầu lại.
Nhưng khuôn mặt này so với trước kia đã muốn già hơn rất nhiều. Trên trán, từng nếp gấp song song đắp lại, hai bên khóe mắt cũng chằng chịt những đường nét khó phân biệt.
Chỉ là, ngay sau đó Trịnh Trúc từ gấp gáp từ bên ngoài chạy vào, hơi khom người nói: "Gia chủ, hình như trước đây ta có dùng qua đan dược, hơn nữa còn là do tự tay tiểu công tử luyện chế ra."
Vân gia gia chủ vốn đã tuổi già sức yếu, liền vươn tay xoa xoa hai bên thái dương, đặt mông ngồi xuống chủ tọa: "Ồ? Là đan dược do chính tay Phong nhi luyện ra?"
Thấy Trịnh Trúc quyết đoán gật mạnh đầu, Vân gia gia chủ liền nói tiếp: "Sau khi dùng, có cảm thấy khác biệt trong thân thể không?"
Trịnh Trúc nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu: "Không có gì khác biệt!"
Lần này, cả hai người đều chìm vào trầm tư, trên đời này còn có một loại đan dược có tác dụng ngầm như vậy sao? Quả thực là, chưa nghe cũng chưa gặp qua bao giờ a!
Lát sau, nghe thấy tiếng rót trà, tiếng đặt chung vang lên trong không gian tĩnh mịch. Vân gia chủ tay run run cầm lên chén trà, miệng thổi một hơi, đem hết thảy nhiệt nóng trong trà thổi bay, đưa lên miệng khẽ nhấp một ngụm, yết hầu dịch chuyển, nuốt xuống.
Một loạt động tác tao nhã gọn gàng, Vân gia gia chủ sau đó nhẹ nhàng vuốt ve bộ râu trên cằm, ánh mắt có phần hoài nghi, nói: "Vậy ngươi có biết, những loại thảo dược mà Phong nhi dùng luyện thuốc là loại nào không?"
Trịnh Trúc lại lắc đầu, lúc đó hắn vừa đi đến Hàn Trúc viện, không hiểu chuyện gì đã bị coi là vật thử thuốc.
Hoàn toàn không biết những nguyên liệu trong viên đan dược đó. Nhưng trong Hàn Trúc viện cũng chẳng có thứ thuốc quý hiếm gì.
Thảo dược trong đó đều là từ chỗ Vân gia gia chủ mang qua, nếu Hàn Trúc viện có, nhất định trong Dược phòng cũng không thiếu.
Nhưng có lão thiên gia mới biết được, lúc đó Vân Ngạo Phong chỉ là tùy tiện bốc vài loại thảo dược mà hắn không rõ tên thôi.
"Được rồi, ngươi ra ngoài trước đi!
"Vâng, gia chủ!"
Trịnh Trúc nói xong liền đi, hắn bây giờ tu vi lại có chút tiến triển. Chỉ là, chưa đủ để nhét kẽ răng kẻ thù.
Thời gian gần đây khá rảnh rỗi, vì vậy Trịnh Trúc thường xuyên đến Thư phòng của Vân gia. Lấy mấy quyển sách đọc, mà Trịnh Trúc trước nay ngoài các loại công pháp ra, thì không đọc bất cứ thứ gì.
Hiện giờ hắn cũng đang học một loại pháp thuật, tên gọi là Thiên Hương Tuỵ.
Thiên Hương Tuỵ có bảy tầng, tầng thứ nhất gọi là Thiên Sơ Kỷ, chỉ cần học thành thạo tầng một, cũng đã được coi là nhân vật tài giỏi.
Bởi vì sao?
Thiên Hương Tuỵ không dễ học, hơn nữa uy lực rất lớn, thể chất không thích hợp liền không thể học.
Vừa vặn Trịnh Trúc là Chí Dương Thể, tuy không hoàn toàn thỏa thuận được yêu cầu khắc nghiệt của Thiên Hương Tuỵ. Nhưng ít ra cũng có thể học được đến tầng năm.
Từ tầng năm trở lại được xưng là "Thiên - Kỷ".
Bởi vậy...
Tầng thứ nhất gọi là Thiên Trung Kỷ.
Tầng thứ hai gọi là Thiên Mãn Kỷ.
Tầng thứ ba là Thiên Đương Kỷ.
Tầng thứ tư là Thiên Hoang Kỷ.
Tầng thứ năm là Thiên Linh Kỷ.
Tu luyện Thiên Hương Tuỵ không được gấp gáp, phải chắc chắn đã thành thạo tầng này khi bắt đầu học tầng tiếp theo.
Trịnh Trúc tuy nói là nóng lòng muốn báo thù, nhưng hắn lại là loại người có tính kiên trì, kiên nhẫn và kiên định cao, làm việc quyết đoán.
Người đời có câu: Quân tử báo thù mười năm chưa muộn!
Huống chi, Trịnh Trúc bây giờ một mình cũng không thể đấu lại được cả gia tộc. Nếu đi, chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết!
Trước kia, khi ở Vẫn Mạng sơn cốc, Trịnh Trúc bị trúng độc của Dẫn Linh Diệp, lúc đó lại được Vân Ngạo Phong dùng âm khí thuần phục, rồi ép khí độc xuống. Kỳ thực thì độc vẫn là chưa được giải hết.
Nhưng là bây giờ độc tính đã tiêu tan biệt tăm biệt tích, lý do khó nói.
Lúc trước Trịnh Trúc có sử dụng đan dược do Vân Ngạo Phong luyện chế, tuy không rõ phẩm cấp, cũng... hình như... không có tên. Nhưng dược đó có tác dụng ngầm, sau khi nuốt xuống, qua vài ngày vẫn không có biến chứng hay dị thường gì.
Cho đến hôm nay, cả hai người Vân gia gia chủ và Trịnh Trúc mới phát hiện ra, độc bất tri bất giác đã được giải.
Không có gì khả nghi, khả nghi là viên đan dược đặc chế của Vân Ngạo Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất