Giác Ngộ

Chương 63: Ám Thủ.

Trước Sau
Ở một nơi nào đó trong Linh lâm, cũng đang xảy ra một trận bạo động không hề nhỏ.

Là nhóm thứ ba, họ không ngoại lệ cũng gặp phải một đàn ma thú, cấp bậc không nhìn rõ ràng, chỉ có thể khẳng định, bọn chúng rất đông, đem đường đi hướng nào cũng vậy chặt chẽ, nhốt một đám mười người ngay giữa trung tâm.

Trong mười người này, tu vi cao nhất chính là biểu ca của Yên Dã - Nhạc Thanh Lan, tu vi Linh Sư cảnh hậu kỳ. Mà thông thường đến bậc này rồi rất khó đột phá Linh Tướng cảnh, hiện tại tu vi của những người còn lại cũng chỉ từ Linh Sư cảnh trung kỳ trở xuống.

Thê thảm hơn chính là Vân Ngạo Phong và Yên Dã, tu vi... quá thấp, đến cả bảo vệ bản thân chắc cũng không thể, nói gì tới chiến đấu với ma thú chứ?!

Chỉ là Vân Ngạo Phong có rất nhiều loại phù chú, phẩm cấp đều cao bằng mái nhà*, hồi trước cũng được nghiên cứu vài cái trận pháp phòng thủ, vừa hay có thể tạp thời sử dụng để phòng thân.

Nhưng chẳng phải đã nói trong Linh lâm chỉ có yêu, ma thú cấp thấp thôi sao? Vậy bây giờ sao lại xuất hiện cả một đàn đen thui thùi lùi cấp bậc cao như vậy a?!

Trong lòng tất cả đều hoài nghi, không biết bản thân hoa mắt nhìn nhầm, hay là Hướng Linh phái phá lệ bỏ ra đề tài khó hơn? Hoặc là... hệ thống tiến hành bị lỗi?

Đều không có khả năng a! Hoa mắt không đồng loạt nhiều người như vậy! Hướng Linh Sơn phái từ khi thành lập đến bây giờ, nói cái gì liền làm cái gì, cái gì có thể nói ra khỏi miệng đều thực hiện được. Hoàn toàn là một môn phái coi trọng thể diện và uy tín, những chuyện hèn hạ mờ ám như thế này, chung quy không có khả năng làm.

Lúc này, bọn họ đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, chật vật không thể tả nổi, trong lòng cuồng loạt, nghiêm phòng giới bị.

Có người đã sợ đến mức mồ hôi đầm đìa, một mảnh y phục đều ướt đẫm, kinh hãi run run nói: "Đây, đây là Ám Thủ ma thú, hôm nay chúng ta chết... chết chắc rồi!''

Ám Thủ, ý nghĩa như tên gọi, loại ma thú này thường không tấn công từ chính diện, giỏi phòng thủ. Hơn nữa rất khó đối phó, da dày thịt cứng, đao kiếm bình thường căn bản không thể đâm thủng.

Nhưng ma tinh của Ám Thủ là một loại tài liệu luyện đan cực kỳ hữu ích, có tác dụng chữa lành nội thương và ngoại thương với tốc độ nhanh đến chóng mặt. Tuy nhiên, nếu luyện sai cách, liền có thể dùng nó để giết chết một người trong chớp mắt.



Một đàn Ám Thủ bị trên dưới mười mũi kiếm chĩa thẳng vào, càng tăng thêm vài phần dữ dằn, tiếng gầm gừ cũng càng lúc càng to.

Không gian xung quanh chỉ còn lại tiếng lá cây xào xạc, tiếng gầm rú của ma thú và tiếng hít thở nặng nhọc của mấy người.

Đàn Ám Thủ càng ngày tiến lại càng gần hơn, không gian bị thu hẹp, mười người vây khốn bên trong cũng đồng loạt lui lại, quay lưng dựa vào nhau.

Những con ma thú này có lẽ đang rất đói khát, kích động đến chảy nước dãi, có thể nhào lên cắn xé con mồi bất cứ lúc nào.

Trên trán Vân Ngạo Phong không tránh khỏi lấm tấm những giọt mồ hôi, hắn triệu ra thanh kiếm không rõ tên cùng phẩm cấp kia, nhưng lại phát hiện ra... hắn không thể sử dụng nó được.

Cứ giống như là,... Vân Ngạo Phong không thể thức tỉnh nó, hoàn toàn mất hết uy lực, truyền linh lực vào cũng vô duyên vô cớ tiêu tán, so với một thanh kiếm bỏ đi không khác biệt.

Mẹ nó! Trò chơi này có phải quá mức kích thích rồi không?! Chế độ tạp dừng ở đâu a?!

Chỉ là, chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, Ám Thủ đã bắt đầu tấn công rồi!

Mọi người ai nấy cũng đều chém giết kịch liệt, có bao nhiêu bản lĩnh đều xuất ra hết, vậy mà cũng chỉ có thể làm trầy xước chút da của mấy con Ám Thủ này.

Quá ghê gớm rồi!

Vân Ngạo Phong cất đi thanh kiếm vô dụng kia. Rút phù chú, không ngừng đập tới. Nhìn tấm da thô ráp như sắt thép của Ám Thủ ma thú, Vân Ngạo Phong nghĩ ngay đến Dẫn Lôi phù, vì vậy, hắn liền không chút do dự, không chút tiết chế, một lần liền rút ra hơn một trăm lá phù, đồng loạt đập.

Quả nhiên, thân hình thô kệch to lớn của Ám Thủ hơi run lên, dừng lại trong chốc lát. Mọi người liền nhân cơ hội này ra sức tấn công, thấy thật sự hiệu quả, Vân Ngạo Phong lại rút phù, đập.

Nhưng mà lần này Ám Thủ liền có thể tránh thoát, cả đàn cũng tản ra xa, nháo nhào chạy. Ngay khi mọi người nghĩ rằng, bọn chúng sẽ không dám quay lại, thì ngay tức khắc liền có người ngã gục.



Nhìn xung quanh đã không thấy bóng dáng của con Ám Thủ nào, nhưng một đoạn vẫn cứ có người ngã xuống đất.

Có ám khí?! Thật không ngờ Ám Thủ lại thông minh đến mức này.

Nhưng là họ nghĩ sai rồi, đó không phải là ám khí, mà chính là bản thân những con Ám Thủ đó.

'Bộp!'

Lại thêm một người nữa ngã xuống, lập tức nôn ra máu, nhuộm đỏ cả mặt đất gồ ghề bên dưới.

Mọi người đã bắt đầu sợ hãi, quay trái quay phải, nhưng đều không phát hiện bất kỳ thứ gì.

Bỗng nhiên, đôi đồng tử Vân Ngạo Phong mạnh mẽ co rút, lớn tiếng kinh hô: "Thanh Lan sư huynh, cẩn thận phía sau!"

Mặc dù hắn hô như vậy, nhưng là Nhạc Thanh Lan vẫn phản ứng có chút chậm. Vân Ngạo Phong liền bất chấp nhào qua, một tay kéo Nhạc Thanh Lan khỏi nguy hiểm, một tay uyển chuyển đoạt lấy kiếm của vị huynh đệ bên cạnh, chém một nhát.

Ngay tức khắc liền nghe 'bộp' một tiếng thật lớn, trước mặt họ xuất hiện con Ám Thủ đang giãy dụa quằn quại dưới đất. Hơn nữa, trên thân hình đồ sộ của nó có một vết chém dài, hiển nhiên là bị một kiếm vừa rồi của Vân Ngạo Phong chém trúng, máu xanh tanh hôi bắt đầu tràn ra.

Mà Vân Ngạo Phong do sử dụng lực quá lớn, thân thể có chút mềm nhũn đứng không vững, liền được một nữ tử ở bên cạnh đỡ lấy.

Nữ tử nhìn thấy trên bắp tay hắn y phục màu đen rách ra, da thịt trắng nõn bên trong đã bị cào ba đường sâu, chảy máu không ngừng, cư nhiên lại bị móng vuốt Ám Thủ rạch trúng.

Nữ tử liền lo lắng nói: "Ngạo Phong, tay đệ bị thương rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau