Chương 51
Hắn đổi sự chú ý hướng về phía Vô Thiên làm y hiểu ngay đoạn kế tiếp, cứ mở to mắt vô cớ nhìn mình lại không có chuyện gì hay ho, liền lập tức mở miệng từ chối trước.
"Đừng có nhìn ta, bổn tọa phải về linh giới bây giờ không có ở lại cho ngươi lợi dụng nữa."
Cửu Anh:
"Sao gấp thế? Không phải nói đến U Sương vực dò la tin tức Vô Tà?"
Vô Thiên:
"Thông tin nó bị giam ở U Sương cũng không có mấy phần đáng tin, ngươi lại thần hồn suy kiệt, sợ là kéo theo vào đó ảnh hưởng đến chân nguyên. Gần đây ta có linh cảm mách bảo nên về Linh giới một chuyến... Phải chi có loại pháp bảo nào nhìn thấy quá khứ vị lai thì tốt quá. Sẽ biết rõ linh hồn của Vô Tà ở đâu, đỡ mắc công tìm kiếm."
Cửu Anh:
"Nhìn quá khứ vị lai thì cũng có đó, mà có điều chỉ trong phạm vi năm trăm năm thôi. Vô Tà mất tích mấy chục vạn năm trước."
"Nói thế tên tiểu tử ngươi có pháp bảo nhìn thấy được quá khứ." - Y kích động.
Cửu Anh: "Có chứ?! Nghịch Luân Bảo Ngọc."
Vô Thiên ngạc nhiên:
"Nghịch Luân Bảo Ngọc được nhân tộc tiến cống cho Đế Thích Thiên, sao ngươi lại có?"
"Tiến cống cho Đế Thích Thiên là ý gì. Vậy còn thứ này, nên giải thích thế nào?"
Cửu Anh lấy trong người ra thứ được nhận định là Nghịch Luân Bảo Ngọc mà hắn tìm được trong lần cùng Cốc Tử tìm được bên vách núi đưa cho Vô Thiên xem. Y nhặt lấy săm soi một hồi, bàn tay phóng ra hắc hỏa nung nóng nó để kiểm tra.
Ngọc kia dưới sức nóng hủy diệt của hắc hỏa bị tan chảy ra trước con mắt bàng hoàng của Cửu Anh, hóa ra nó chỉ là một mảnh vỡ của Nghịch Luân Bảo Ngọc thật.
Vô Thiên cầm lấy mảnh giơ lên trước mặt hắn.
"Một mảnh vỡ của pháp bảo có thể tái tạo thành một bản giả thuật. Trình độ kẻ này cũng không tệ, trên bề mặt còn lưu lại không ít mê hương."
Cửu Anh:
"Mê hương..."
Lúc phát hiện ra thứ đồ giả này chỉ có Cửu Anh và lão gia chủ huyết tộc ở đó, lờ mờ hiểu ra những gì mình nhìn thấy đều là mê thuật tác động, loại chỉ có thể thi triển trong thời gian ngắn, vậy kẻ ra tay là Cốc Tử.
"Cốc Tử...."
Họ chẳng phải là bằng hữu à? Dám bày trò qua mặt hắn, mục đích cuối cùng của ông ta dù là gì cũng không thể tha thứ. Cửu Anh tức giận bốp nát mảnh bảo ngọc, sát khí tỏa ra dữ tợn đến nổi Đế Á bên cạnh cũng cụp đuôi lùi xa.
Vô Thiên: "Cháu trai không cần phải kích động như thế."
Những mảnh tàn dư của pháp bảo biến thành bụi bay trong gió, kể cả lão bằng hữu gắn bó bấy nhiêu lâu cũng không thể tin tưởng được.
"Trở lại ma giới đúng là khiến ta sáng mắt ra." - Cửu Anh nói.
"Ngươi cứ quay về linh giới lo chuyện Vô Tà trước đi, sau khi xong chuyện ở đây ta sẽ đến tìm ngươi."
Vô Thiên:
"Ngươi sẽ cùng ta tìm phụ thân của ng... À không tìm Vô Tà!" - Giọng y thể hiện rõ biểu cảm vui mừng.
Cửu Anh:
"Ta chỉ nói đến Linh giới."
Vô Thiên lấy trong tay áo ra một miếng ngọc bích màu trắng chạm khắc hơi sơ sài nhưng lại rất nổi bật đặt lên tay hắn.
"Vậy ta về linh giới trước. Thứ này muốn đưa cho ngươi lâu lắm rồi lại không có dịp. Có lẽ giờ thích hợp nhất."
Hắn bĩm môi coi thường, ném lại miếng ngọc cho Vô Thiên. "Trông nó có vẻ cũng không đáng giá lắm. Đưa ta làm gì. Ném đây vài lọ đan dược hoặc một ít linh thạch thực tế hơn nhiều."
Vô Thiên đánh nhẹ vào tay hắn:
"Thứ này lúc trước có chứa di hình của Vô Tà, lẽ nào không tò mò muốn biết hình dạng của nó một lần?"
Cửu Anh đấu tranh tâm lý một lúc đứng bất động ra đấy. Đế Á phóng lên tay Lục Phượng sủa nhặng vài câu, tiểu phượng hoàn hiểu ý liền chạy đến đưa tay đón lấy miếng ngọc trên tay Vô Thiên.
"Vô Thiên huynh, để ta bảo quản cho." - Y nói nhỏ. - "Ta sẽ tìm cách giao lại cho Cửu Anh ca ca!"
"Trăm sự nhờ ngươi." - Vô Thiên gật đầu hóa thành luồng hắc khí tẩu tán đi mất nhanh như cái cách y thường xuất hiện.
"Đi thôi Lục Phượng." - Cửu Anh đi thẳng giả vờ không quan tâm, Lục Phượng bước theo sau. Cả đoạn đường hai mắt hắn như cứ dính chặt lên miếng ngọc. Lục Phượng cũng nhận thấy, y chìa tay đưa miếng ngọc cho hắn.
Lục Phượng:
"Cửu Anh ca ca, ở đây cũng không có kẻ thứ hai... Huynh cầm nó đi."
Hắn ngoảnh mặt đi ho một tiếng rõ to, vớ tay nhanh chóng chộp lấy miếng ngọc giắt vào thắt lưng.
Lục Phượng đưa mắt nhìn hắn, hắn nhìn lại. Ma tôn đại nhân vẫn là khẩu với tâm không bao giờ cùng một ý.
Cửu Anh:
"Ngươi không hỏi ta lai lịch của Vô Thiên à?"
Lục Phượng:
"Huynh cũng chẳng thèm hỏi ta về sự biến mất của Lạc Thiên và Tiểu Huỳnh Tử. Ta hỏi chuyện Vô Thiên huynh làm gì."
Hắn cười khẩy: "Ta không hỏi thì ngươi cũng phải kiếm chuyện để mà nói chứ? Không lẽ cứ đi thế này không nói gì cả một đoạn đường. Bãi săn này rộng lắm đó."
Lục Phượng gãi đầu:
"Vậy Cửu Anh ca ca, lúc ở Thường Mãng Lâu ta có nghe mọi người nói lúc ở trên giường huynh hình như đều dưới cơ người ta, chuyện này...."
Cửu Anh tức giận quay mặt lại hét lớn khiến Đế Á đang nằm trên tay của Lục Phượng cũng hoảng hốt muốn rơi xuống đất. Lông tóc dựng đứng cả lên vì giật mình.
"Là tên khốn nạn nào nói? Lão tử diệt môn hắn. Ta tuấn tú khỏe mạnh ngời ngời như thế này, ngươi nói chỗ nào giống một tên bất lực hả?.... Đế Á? Không phải là ngươi đó nói chứ?"
Vừa nói ánh mắt hắn như dao nhìn chằm chằm vào Đế Á. Nó la hét trối chết là không liên quan đến nó.
"Ẳng ẳng ẳng????!!" - [ Sơn thần thổ địa làm chứng! Ta mà nói ta làm chó mười kiếp ]
Thoạt Đế Áliền quay qua Lục Phượng cào nhào đứa nhỏ. "Gâu gầu gâu!" - [ Lão đệ ta vẫn là cẩu độc thân chưa có có con nối dõi, ta có đắc tội gì ngươi thì cứ nói chứ vạn lần đừng hỏi mấy câu tương tự như thế này ]
Cửu Anh hỏi một vài chuyện không liên quan:
"Hay là kể cho ta nghe về Hy Hòa và điểu tộc đi. Lúc trước ta cứ nghĩ ta rất hiểu muội ấy, kết quả lại chẳng hiểu gì cả. Ngay cả chuyện bọn ta là họ hàng, ta cũng không biết."
Lục Phượng: "Hai người.... Là họ hàng sao? Huynh cũng thuộc điểu tộc?"
Cửu Anh:
"Ừm, gần đây biết được người sinh ra ta là Mục Chước, ông ấy lúc còn ở thần tộc hình như được gọi là Hỏa Hoàng đại đế."
"Sao lại hình như... Huynh không rõ à? Có khi nào là tin đồn không?" - Lục Phượng ngập ngừng.
Hắn nhìn y rồi thở dài: "Ta không biết hình dạng vị đại đế này tròn méo thế nào. Vừa ra đời đã bị người ta vứt ở nhân giới, có một khoảng thời gian ta nghĩ có thể ông ấy bỏ rơi ta vì cái ngoại hình xấu xí quái gở, nên bỏ ra rất nhiều thời gian tu luyện trước khi hóa hình, cốt mong có được tướng mạo đẹp đẽ... Hy vọng ông ta sẽ quay lại tìm ta."
Lục Phượng:
"Huynh đừng nghĩ như vậy, dù huynh có ra sao cũng là con trai của Hỏa thần, không phụ mẫu nào chê bai con của mình cả, nhất định ngài ấy có nỗi khỗ riêng.''
Cửu Anh:
"Ta đã ngồi ở đó chờ rất lâu... Cũng may có sư phụ và sư tôn đến."
"Hức... hức...!"
Nói đến đó một giọt nước mắt từ đâu rơi lên đầu Đế Á, nó đang cuộn tròn nằm gọn trong vòng tay của Lục Phượng. Hỏa khuyển ngước mắt nhìn lên, Lục Phượng đã nước mắt giàn giụa như mưa.
"Cửu Anh ca ca..."
"Ngươi... Tiểu phượng hoàng ngươi khóc à? Ấy đừng khóc. Ta không kể nữa." - Đứa trẻ này nhạy cảm thế ư?"
Lục Phượng sà vào người Cửu Anh khóc nức nở, hắn bối rối vô cùng, bản tính rất mềm lòng với trẻ con sẵn có Cửu Anh ôm đứa nhỏ vỗ dành.
"Lục sư huynh và ma tôn đại nhân ở đây làm ta tìm vất vả thật." - Tiểu Huỳnh Tử máu dính đầy y phục cầm theo tiên kiếm bước nặng nhọc về phía họ. Đôi mắt Cửu Anh bỗng giật nhẹ. Hắn buông Lục Phượng ra lướt đến trước mặt y.
"Tại sao trên người ngươi có yêu khí?"
Tiểu Huỳnh Tử thở dài giơ ra tà áo đẫm máu:
"Ta chiến đấu với bầy yêu thú khó khăn lắm mới chạy theo kịp hai người đấy. Đâu đâu cũng là máu đương nhiên phải có mùi rồi."
Đến cả Lục Phượng nhìn thấy sự kì lạ, y lau nước mắt bước đến xem xét tình hình của sư đệ.
"A Tử, ngươi..."
Tiểu Huỳnh Tử nhanh chóng cướp lời không để Lục Phượng phải mất công sức thăm dò.
"Sư huynh, ma giới canh phòng nghiêm ngặt ta không rời khỏi một mình được, sẽ bị yêu quái ăn thịt. Vẫn là chúng ta nên cùng nhau hành động, một là đi tìm Lạc sư huynh, hai là cùng về nhân giới tìm các vị trưởng lão. Bây giờ chia ra không phải ý hay."
Lục Phượng gật đầu khẽ đồng ý. Khu vực này quả thật quá nguy hiểm với cả hai người bọn chúng.
Cửu Anh: "Lạc Thiên có nói hai ngươi biết hắn sẽ đi đâu không?"
Cả hai đứa nhỏ đồng loạt lắc đầu.
Một cơn đau lướt qua tâm can Cửu Anh, hắn căng mắt ra. - "Các ngươi đi trước đi. Ta có chút việc."
"Được, huynh nhanh lên đấy, bọn ta không quen địa hình ở đây!"
Trước mắt Cửu Anh mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo. Nhìn hai đứa nhỏ ra tận bốn cái bóng. Chúng đi trước không để ý lắm, hai chân hắn vô lực run rẫy khụyu xuống đất, loại cảm giác đau thắt lần trước lúc ở Tứ Thiên lại xọc lên.
Cửu Anh lảo đảo, hạ đan điền lại có cảm giác đau quặn từng cơn. Thức hải dao động dữ dội.
"Cái mẹ nó, đau quá đi mất."
Hắn đưa tay chạm vào vùng bụng bên dưới, trái tim trong lồng ngực Cửu Anh muốn vỡ nát. Hóa ra hắn không chỉ mang trong người một quả trứng. Có cảm giác ở dưới nứt ra, Cửu Anh mang quả trứng trong không gian thức hải ra ngoài.
Hắn dần dần biến đổi và đang cố dùng một ít lý trí cuối cùng cong đuôi lại bảo vệ quả trứng trong khu vực nguy hiểm của của bãi săn. Quả trứng nhỏ đang có dấu hiệu nở ra, bắt đầu từ những vết nứt dần dần lộ rõ.
Hạ thân co bóp liên hồi thúc đẩy trong tâm thất, nửa thân dưới đã biến thành rắn, từ người hắn một chất dịch vàng tuôn ra. Quả trứng thứ hai bên dưới cũng dần dần chui ra ngoài. Quá đau đớn con rắn uốn éo quấn quanh mọi thứ ở gần đó.
Tiếng gầm gú của nó khiến các yêu vật khác tránh xa.
Đế Á trên tay Lục Phượng sủa nhặng lên nhảy xuống chạy ngược về phía sau. Thấy vậy cả hai người bọn họ liền chạy theo nó trông phút chốc đã mất dấu.
Lục Phượng:
"Chó con đâu mất rồi, Cửu Anh ca ca cũng không thấy đâu. Sư đệ cẩn thận ở đây rất nguy hiểm."
"Vậy à? Sư huynh cũng nên cẩn thận." - Tiểu Huỳnh Tử đôi mắt trở nên vô thần đáng sợ, bàn tay hắn biến ra móng vuốt đầy lông lá nhưng ngay lập tức thu về khi nghe tiếng sủa thất thanh của Đế Á.
Chúng chạy đến nơi nhìn thấy một con rắn toàn thân đầy vẩy sắt to như một quả núi quấn quanh một tản đá lớn gầm gừ dữ tợn. Trong phút giây mất kiểm soát, nó vùng vẫy liên tục, cái đuôi to lớn quất tới trúng vào Đế Á khiến nó văng đi rất xa.
Đáng nói ở chỗ Đế Á không có ý ra tay mà chỉ liên tục sủa về phía con rắn, nhìn thấy Lục Phượng và Tiểu Huỳnh Tử, ác xà thè lưỡi ra liên tiếp phóng kịch độc tự vệ. Độc văng đến đâu đất đá cỏ cây bốc hơi đến đây.
Lục Phượng nóng ruột phóng đến đỡ lấy Đế Á, nó đã bị nội thương rất nặng, y đành thu Đế Á vào không gian trữ vật rồi túm áo Tiểu Huỳnh Tử phi thân né tránh.
Lục Phượng:
"Con mãng xà này là loài rắn gì sao lại có ngoại hình kì dị như thế. Ta chưa từng thấy qua con rắn nào có vẩy cả."
Tiểu Huỳnh Tử cười bí hiểm, y dường như đã nhìn ra chuyện gì, liền nói với Lục Phượng.
"Lục sư huynh, con rắn này tinh huyết tiết ra có màu ánh kim, là đại yêu vạn năm. Chúng ta hợp sức giết nó chắc chắn sẽ có thu hoạch lớn. Yêu đan của yêu thú vạn năm là hàng cực tốt. Nhân cơ hội nó suy yếu ra tay đi."
Lục Phượng do dự một lát: "Đại yêu vạn năm... Liệu chúng ta có đánh nổi không?"
Tiểu Huỳnh Tử lấy ra tiên kiếm: "Không nổi cũng phải đánh, lấy được yêu đan của nó nói không chừng huynh sẽ thăng tận hai bậc."
Cả hai lao vào vây lấy con mãng xà, trông nó đã khá thấm mệt nhưng vẫn kháng cự rất quyết liệt. Càng đánh Lục Phượng càng thấy lạ, con rắn này là đại yêu vạn năm nhưng lại có vẻ như khá yếu ớt với đạo hạnh của nó.
Quan sát nãy giờ cũng không thấy nó cử động lao đến tấn công họ mà chỉ ở yên một chỗ bắn nọc độc đe dọa.
"A Tử, ta thấy hình như con rắn này có gì đó rất lạ."
Tiểu Huỳnh Tử thi triển kiếm trận: "Có gì chứ? Chúng ta cũng đã động thủ rồi, nó đang trong trạng thái yếu ớt, bây giờ không tấn công để nó khôi phục linh khí biến lại trạng thái bình thường e rằng cả hai chỉ có con đường chết."
"Đệ nói phải, nó không chết thì chúng ta chết!"
Lục Phượng hóa chân thân biến thành phượng hoàng. Hắn phun ngọn lửa bất diệt thiêu đốt ác xà. Kiếm tiên của Tiểu Huỳnh Tử bay xuyên qua ngọn lửa được rèn thành hỏa kiếm, dù vậy cũng không tài nào xuyên thấu được lớp vẩy cứng chắc của con rắn.
Lục Phượng: "Không được rồi lớp vẩy của con rắn này cứng quá."
"Tấn công phần đuôi của nó đi, chỗ đó không kết vẩy. Huynh tấn công vào đó là được." - Tiểu Huỳnh Tử gợi ý.
Lục Phượng: "Phần đuôi không kết vẩy?" - Kì lạ, tại sao chỗ đó lại không kết vẩy, còn bình thường A Tử luôn hiếu chiến, hôm nay lại chỉ gợi ý mình tấn công còn bản thân lại quá điềm tĩnh.
"Phi Tiên!" - Tiểu Huỳnh Tử chắp hai tay lại, dùng linh khí gắn kết kiếm khí tạo thành vòng bán nguyệt ngoài mặt tấn công trực diện để thu hút sự chú ý của con Rắn, Lục Phượng vòng ra phun lửa thiêu đốt phần da thịt không được bảo vệ của nó.
Con rắn gào thét lên một âm thanh vang trời, nó tức giận rùng mình hóa ra thêm hai cái đầu nữa mọc từ trên thân. Một đầu phun nước, một đầu phun lửa về phía bọn chúng.
Đến lúc này Lục Phượng mới hốt hoảng nhận ra. Hắn hóa lại nhân hình lao đến chặn trước mặt con rắn.
"A Tử mau dừng tay, yêu thú này chính là Cửu Anh ca ca."
Tiểu Huỳnh Tử bấy giờ mới bật cười thành tiếng, y vẫy tay một cái toàn bộ tiên kiếm lao vun vút về phía Lục Phượng cắm xung quanh hắn tạo thành kiếm ngục cố định Lục Phượng một chỗ.
"Từ đầu đến cuối ta có nói không phải Ma tôn đại nhân đâu?"
Lục Phượng:
"Ngươi... Tiểu Huỳnh Tử ngươi điên rồi sao?"
"Tiểu Huỳnh Tử? Sư đệ của ngươi đã trở thành bữa ăn của ta rồi. Ngươi cũng gấp gáp muốn đoàn tụ với hắn ư?"
"Chết đi yêu nghiệt!" - Một thanh kiếm lao đến đâm xuyên qua người của tên Tiểu Huỳnh Tử giả.
"Lạc Thiên! Là đệ!!" - Lục Phượng vui mừng reo lên.
"Sư huynh, huynh không sao chứ?" - Lạc Thiên vội chạy đến giúp Lục Phượng hủy đi kiếm ngục nhưng không thể. Nó căn bản được kết bằng yêu khí.
Tiểu Huỳnh Tử giả ung dung rút thanh kiếm đang găm trong người hắn ra bình an vô sư như không có chuyện gì.
"Lạc Thiên, ngươi là con trai của Lạc Tàn Tuyết phải không? Lẽ ra ngươi phải hận yêu quái tận xương tủy chứ nhỉ? Sao lại đi giúp Cửu Anh."
Lạc Thiên: "Câm miệng, cái chết của phụ hoàng ta không liên quan Cửu Anh ca ca."
"Để ta tiễn các ngươi một đoạn." - Diệt Lăng vương lôi ra một cái chùy sắt nhọn.
"Làm gì ồn ào thế. Ai cho ta mượn cái áo nào." - Cửu Anh thở hỗn hển đứng dậy, bộ dạng tả tơi khôn cùng, linh lực tạm thời đã ổn định lại nhưng vẫn còn rất yếu. Đeo dính hai bên khuỷu tay hắn là hai con giao long nhỏ cựa ngậy không ngừng, một đen, một vàng trông khá đáng yêu.
Diệt Lăng vương nhìn hắn liền nhanh nhảu xoay chuyển tình thế: "Chúc mừng ma tôn đại nhân."
Cửu Anh:
"Diệt Lăng vương?! Ngươi làm gì ở đây? Còn hai ngươi, Lạc Thiên, Lục Phượng có chuyện gì vậy?"
Diệt Lăng vương quỳ xuống:
"Ma tôn, vừa rồi hai tên nhân tộc này nhân lúc người đang hóa hình đã ra tay với người, tên tiểu tử phượng hoàng tộc kia còn phóng bất diệt hỏa ý đồ thiêu chết hai tiểu thế tử. Thuộc hạ không đến kịp e là...."
Cửu Anh:
"Cái gì? Tiểu phượng hoàng? Ngươi thế mà lại nhân lúc ta yếu đuối muốn ra tay ư?" - Quả nhiên không thể tin ai cả.
Hắn nhìn xuống chân của mình vẫn còn đang cháy âm ĩ ngọn lửa bất diệt của phượng hoàng liền không nhịn nổi nữa gằn giọng.
"Cút."
Lục Phượng:
"Cửu Anh ca ca chuyện không phải như huynh thấy đâu, vừa rồi là hắn giả trang thành Tiểu Huỳnh Tử đi theo chúng ta, chính hắn lẫn lộn thị phi xúi ta tấn công huynh để cướp yêu đan."
Diệt Lăng vương: "Nếu thật sự có chuyện đó, ta nói ngươi liền nghe theo ư? Bảo ngươi giết người phóng hỏa ngươi liền giết? Nếu không phải tôn thượng mà là yêu quái khác đang mang thai, bên cạnh là hai quả trứng ngươi cũng nhẫn tâm phóng hỏa vào. Tâm can của ngươi cũng tốt thật đấy."
"Ta rõ ràng không nhìn thấy hai quả trứng, ngươi ngậm máu phun người!" - Lục Phượng.
Cửu Anh:
"Diệt Lăng, ném chúng ra khỏi Thập Tam Thiên. Ta không muốn nhìn thấy chúng nữa."
"Tuân lệnh ma tôn!"
"Cửu Anh ca ca! Huynh không tin ta sao?! Cửu Anh ca ca, huynh nhất định phải tin ta, ta không bao giờ có sát ý với huynh."
Hắn thu lại nhẫn trữ vật trong tay Lục Phượng thả Đế Á ra: "Ta còn không tin được bản thân mình, dựa vào đâu phải tin ngươi."
Xong việc của bọn họ, Cửu Anh nhìn lại hai sinh linh bé nhỏ giơ mấy cái chân yếu ớt bám chặt hai bên tay mình không buông. Trong hình hài đó hắn không cầm lòng được liền cắn tay định lấy máu nuôi chúng nhưng rồi ngập ngừng giây lát.
"Nếu bây giờ cho chúng uống máu của mình... Khác gì sau này sẽ giống như mình, trở thành ma đầu giết người ăn thịt... Nhưng mà đan điền linh khí quá yếu, làm sao mà nuôi dưỡng chúng được."
Cửu Anh chạm nhẹ lên người hai con giao, chúng từ từ mở mắt nhìn hắn.
"Boo, boo..." - Tiếng kêu yếu ớt kèm theo cử chỉ âu yếm tựa đầu vào người Cửu Anh khiến hắn như tan chảy.
Hắn nắm đuôi hai con giao nhấc lên quan sát tỉ mỉ.
"Đáng yêu thì đáng yêu thật. Nhưng sao hai ngươi không giống ta chút nào hết? Không có cánh, hừ! Chẳng khác gì Vương Phàm thu nhỏ. Uổng công lão tử đau đớn vì hai ngươi như thế."
"Bo bo."
Cửu Anh: "Rốt cuộc định nói gì? Nói theo ta, Phụ thân! Nói đi!"
"Bo!!"
"Gọi phụ thân, phụ thân đại nhân.. Gọi đi!" - Hắn dùng ngón tay chà xát nhẹ lên sừng nhỏ trên đầu chúng.
"Boo."
Hắn tặc lưỡi:
"Hầy, phải mất bao lâu chúng mới biết nói nhỉ? Rồi bao lâu mới hóa hình. Mấy từ đơn giản như phụ thân, nương cũng không gọi được. Phải thông minh giống ta chứ? Nói đi nào."
"Nương, nương!!" - Vừa dứt câu hai con giao long nhìn hắn kêu lên.
"Ồ nói được nương này!!!.. Khoan đã, gọi ta phụ thân mới phải. Phụ thân!"
"Bo bo."
Cửu Anh:
"Thôi ta chịu thua, bao giờ về Tứ Thiên để Bạch Anh tỷ tỷ dạy hai ngươi."
"Đừng có nhìn ta, bổn tọa phải về linh giới bây giờ không có ở lại cho ngươi lợi dụng nữa."
Cửu Anh:
"Sao gấp thế? Không phải nói đến U Sương vực dò la tin tức Vô Tà?"
Vô Thiên:
"Thông tin nó bị giam ở U Sương cũng không có mấy phần đáng tin, ngươi lại thần hồn suy kiệt, sợ là kéo theo vào đó ảnh hưởng đến chân nguyên. Gần đây ta có linh cảm mách bảo nên về Linh giới một chuyến... Phải chi có loại pháp bảo nào nhìn thấy quá khứ vị lai thì tốt quá. Sẽ biết rõ linh hồn của Vô Tà ở đâu, đỡ mắc công tìm kiếm."
Cửu Anh:
"Nhìn quá khứ vị lai thì cũng có đó, mà có điều chỉ trong phạm vi năm trăm năm thôi. Vô Tà mất tích mấy chục vạn năm trước."
"Nói thế tên tiểu tử ngươi có pháp bảo nhìn thấy được quá khứ." - Y kích động.
Cửu Anh: "Có chứ?! Nghịch Luân Bảo Ngọc."
Vô Thiên ngạc nhiên:
"Nghịch Luân Bảo Ngọc được nhân tộc tiến cống cho Đế Thích Thiên, sao ngươi lại có?"
"Tiến cống cho Đế Thích Thiên là ý gì. Vậy còn thứ này, nên giải thích thế nào?"
Cửu Anh lấy trong người ra thứ được nhận định là Nghịch Luân Bảo Ngọc mà hắn tìm được trong lần cùng Cốc Tử tìm được bên vách núi đưa cho Vô Thiên xem. Y nhặt lấy săm soi một hồi, bàn tay phóng ra hắc hỏa nung nóng nó để kiểm tra.
Ngọc kia dưới sức nóng hủy diệt của hắc hỏa bị tan chảy ra trước con mắt bàng hoàng của Cửu Anh, hóa ra nó chỉ là một mảnh vỡ của Nghịch Luân Bảo Ngọc thật.
Vô Thiên cầm lấy mảnh giơ lên trước mặt hắn.
"Một mảnh vỡ của pháp bảo có thể tái tạo thành một bản giả thuật. Trình độ kẻ này cũng không tệ, trên bề mặt còn lưu lại không ít mê hương."
Cửu Anh:
"Mê hương..."
Lúc phát hiện ra thứ đồ giả này chỉ có Cửu Anh và lão gia chủ huyết tộc ở đó, lờ mờ hiểu ra những gì mình nhìn thấy đều là mê thuật tác động, loại chỉ có thể thi triển trong thời gian ngắn, vậy kẻ ra tay là Cốc Tử.
"Cốc Tử...."
Họ chẳng phải là bằng hữu à? Dám bày trò qua mặt hắn, mục đích cuối cùng của ông ta dù là gì cũng không thể tha thứ. Cửu Anh tức giận bốp nát mảnh bảo ngọc, sát khí tỏa ra dữ tợn đến nổi Đế Á bên cạnh cũng cụp đuôi lùi xa.
Vô Thiên: "Cháu trai không cần phải kích động như thế."
Những mảnh tàn dư của pháp bảo biến thành bụi bay trong gió, kể cả lão bằng hữu gắn bó bấy nhiêu lâu cũng không thể tin tưởng được.
"Trở lại ma giới đúng là khiến ta sáng mắt ra." - Cửu Anh nói.
"Ngươi cứ quay về linh giới lo chuyện Vô Tà trước đi, sau khi xong chuyện ở đây ta sẽ đến tìm ngươi."
Vô Thiên:
"Ngươi sẽ cùng ta tìm phụ thân của ng... À không tìm Vô Tà!" - Giọng y thể hiện rõ biểu cảm vui mừng.
Cửu Anh:
"Ta chỉ nói đến Linh giới."
Vô Thiên lấy trong tay áo ra một miếng ngọc bích màu trắng chạm khắc hơi sơ sài nhưng lại rất nổi bật đặt lên tay hắn.
"Vậy ta về linh giới trước. Thứ này muốn đưa cho ngươi lâu lắm rồi lại không có dịp. Có lẽ giờ thích hợp nhất."
Hắn bĩm môi coi thường, ném lại miếng ngọc cho Vô Thiên. "Trông nó có vẻ cũng không đáng giá lắm. Đưa ta làm gì. Ném đây vài lọ đan dược hoặc một ít linh thạch thực tế hơn nhiều."
Vô Thiên đánh nhẹ vào tay hắn:
"Thứ này lúc trước có chứa di hình của Vô Tà, lẽ nào không tò mò muốn biết hình dạng của nó một lần?"
Cửu Anh đấu tranh tâm lý một lúc đứng bất động ra đấy. Đế Á phóng lên tay Lục Phượng sủa nhặng vài câu, tiểu phượng hoàn hiểu ý liền chạy đến đưa tay đón lấy miếng ngọc trên tay Vô Thiên.
"Vô Thiên huynh, để ta bảo quản cho." - Y nói nhỏ. - "Ta sẽ tìm cách giao lại cho Cửu Anh ca ca!"
"Trăm sự nhờ ngươi." - Vô Thiên gật đầu hóa thành luồng hắc khí tẩu tán đi mất nhanh như cái cách y thường xuất hiện.
"Đi thôi Lục Phượng." - Cửu Anh đi thẳng giả vờ không quan tâm, Lục Phượng bước theo sau. Cả đoạn đường hai mắt hắn như cứ dính chặt lên miếng ngọc. Lục Phượng cũng nhận thấy, y chìa tay đưa miếng ngọc cho hắn.
Lục Phượng:
"Cửu Anh ca ca, ở đây cũng không có kẻ thứ hai... Huynh cầm nó đi."
Hắn ngoảnh mặt đi ho một tiếng rõ to, vớ tay nhanh chóng chộp lấy miếng ngọc giắt vào thắt lưng.
Lục Phượng đưa mắt nhìn hắn, hắn nhìn lại. Ma tôn đại nhân vẫn là khẩu với tâm không bao giờ cùng một ý.
Cửu Anh:
"Ngươi không hỏi ta lai lịch của Vô Thiên à?"
Lục Phượng:
"Huynh cũng chẳng thèm hỏi ta về sự biến mất của Lạc Thiên và Tiểu Huỳnh Tử. Ta hỏi chuyện Vô Thiên huynh làm gì."
Hắn cười khẩy: "Ta không hỏi thì ngươi cũng phải kiếm chuyện để mà nói chứ? Không lẽ cứ đi thế này không nói gì cả một đoạn đường. Bãi săn này rộng lắm đó."
Lục Phượng gãi đầu:
"Vậy Cửu Anh ca ca, lúc ở Thường Mãng Lâu ta có nghe mọi người nói lúc ở trên giường huynh hình như đều dưới cơ người ta, chuyện này...."
Cửu Anh tức giận quay mặt lại hét lớn khiến Đế Á đang nằm trên tay của Lục Phượng cũng hoảng hốt muốn rơi xuống đất. Lông tóc dựng đứng cả lên vì giật mình.
"Là tên khốn nạn nào nói? Lão tử diệt môn hắn. Ta tuấn tú khỏe mạnh ngời ngời như thế này, ngươi nói chỗ nào giống một tên bất lực hả?.... Đế Á? Không phải là ngươi đó nói chứ?"
Vừa nói ánh mắt hắn như dao nhìn chằm chằm vào Đế Á. Nó la hét trối chết là không liên quan đến nó.
"Ẳng ẳng ẳng????!!" - [ Sơn thần thổ địa làm chứng! Ta mà nói ta làm chó mười kiếp ]
Thoạt Đế Áliền quay qua Lục Phượng cào nhào đứa nhỏ. "Gâu gầu gâu!" - [ Lão đệ ta vẫn là cẩu độc thân chưa có có con nối dõi, ta có đắc tội gì ngươi thì cứ nói chứ vạn lần đừng hỏi mấy câu tương tự như thế này ]
Cửu Anh hỏi một vài chuyện không liên quan:
"Hay là kể cho ta nghe về Hy Hòa và điểu tộc đi. Lúc trước ta cứ nghĩ ta rất hiểu muội ấy, kết quả lại chẳng hiểu gì cả. Ngay cả chuyện bọn ta là họ hàng, ta cũng không biết."
Lục Phượng: "Hai người.... Là họ hàng sao? Huynh cũng thuộc điểu tộc?"
Cửu Anh:
"Ừm, gần đây biết được người sinh ra ta là Mục Chước, ông ấy lúc còn ở thần tộc hình như được gọi là Hỏa Hoàng đại đế."
"Sao lại hình như... Huynh không rõ à? Có khi nào là tin đồn không?" - Lục Phượng ngập ngừng.
Hắn nhìn y rồi thở dài: "Ta không biết hình dạng vị đại đế này tròn méo thế nào. Vừa ra đời đã bị người ta vứt ở nhân giới, có một khoảng thời gian ta nghĩ có thể ông ấy bỏ rơi ta vì cái ngoại hình xấu xí quái gở, nên bỏ ra rất nhiều thời gian tu luyện trước khi hóa hình, cốt mong có được tướng mạo đẹp đẽ... Hy vọng ông ta sẽ quay lại tìm ta."
Lục Phượng:
"Huynh đừng nghĩ như vậy, dù huynh có ra sao cũng là con trai của Hỏa thần, không phụ mẫu nào chê bai con của mình cả, nhất định ngài ấy có nỗi khỗ riêng.''
Cửu Anh:
"Ta đã ngồi ở đó chờ rất lâu... Cũng may có sư phụ và sư tôn đến."
"Hức... hức...!"
Nói đến đó một giọt nước mắt từ đâu rơi lên đầu Đế Á, nó đang cuộn tròn nằm gọn trong vòng tay của Lục Phượng. Hỏa khuyển ngước mắt nhìn lên, Lục Phượng đã nước mắt giàn giụa như mưa.
"Cửu Anh ca ca..."
"Ngươi... Tiểu phượng hoàng ngươi khóc à? Ấy đừng khóc. Ta không kể nữa." - Đứa trẻ này nhạy cảm thế ư?"
Lục Phượng sà vào người Cửu Anh khóc nức nở, hắn bối rối vô cùng, bản tính rất mềm lòng với trẻ con sẵn có Cửu Anh ôm đứa nhỏ vỗ dành.
"Lục sư huynh và ma tôn đại nhân ở đây làm ta tìm vất vả thật." - Tiểu Huỳnh Tử máu dính đầy y phục cầm theo tiên kiếm bước nặng nhọc về phía họ. Đôi mắt Cửu Anh bỗng giật nhẹ. Hắn buông Lục Phượng ra lướt đến trước mặt y.
"Tại sao trên người ngươi có yêu khí?"
Tiểu Huỳnh Tử thở dài giơ ra tà áo đẫm máu:
"Ta chiến đấu với bầy yêu thú khó khăn lắm mới chạy theo kịp hai người đấy. Đâu đâu cũng là máu đương nhiên phải có mùi rồi."
Đến cả Lục Phượng nhìn thấy sự kì lạ, y lau nước mắt bước đến xem xét tình hình của sư đệ.
"A Tử, ngươi..."
Tiểu Huỳnh Tử nhanh chóng cướp lời không để Lục Phượng phải mất công sức thăm dò.
"Sư huynh, ma giới canh phòng nghiêm ngặt ta không rời khỏi một mình được, sẽ bị yêu quái ăn thịt. Vẫn là chúng ta nên cùng nhau hành động, một là đi tìm Lạc sư huynh, hai là cùng về nhân giới tìm các vị trưởng lão. Bây giờ chia ra không phải ý hay."
Lục Phượng gật đầu khẽ đồng ý. Khu vực này quả thật quá nguy hiểm với cả hai người bọn chúng.
Cửu Anh: "Lạc Thiên có nói hai ngươi biết hắn sẽ đi đâu không?"
Cả hai đứa nhỏ đồng loạt lắc đầu.
Một cơn đau lướt qua tâm can Cửu Anh, hắn căng mắt ra. - "Các ngươi đi trước đi. Ta có chút việc."
"Được, huynh nhanh lên đấy, bọn ta không quen địa hình ở đây!"
Trước mắt Cửu Anh mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo. Nhìn hai đứa nhỏ ra tận bốn cái bóng. Chúng đi trước không để ý lắm, hai chân hắn vô lực run rẫy khụyu xuống đất, loại cảm giác đau thắt lần trước lúc ở Tứ Thiên lại xọc lên.
Cửu Anh lảo đảo, hạ đan điền lại có cảm giác đau quặn từng cơn. Thức hải dao động dữ dội.
"Cái mẹ nó, đau quá đi mất."
Hắn đưa tay chạm vào vùng bụng bên dưới, trái tim trong lồng ngực Cửu Anh muốn vỡ nát. Hóa ra hắn không chỉ mang trong người một quả trứng. Có cảm giác ở dưới nứt ra, Cửu Anh mang quả trứng trong không gian thức hải ra ngoài.
Hắn dần dần biến đổi và đang cố dùng một ít lý trí cuối cùng cong đuôi lại bảo vệ quả trứng trong khu vực nguy hiểm của của bãi săn. Quả trứng nhỏ đang có dấu hiệu nở ra, bắt đầu từ những vết nứt dần dần lộ rõ.
Hạ thân co bóp liên hồi thúc đẩy trong tâm thất, nửa thân dưới đã biến thành rắn, từ người hắn một chất dịch vàng tuôn ra. Quả trứng thứ hai bên dưới cũng dần dần chui ra ngoài. Quá đau đớn con rắn uốn éo quấn quanh mọi thứ ở gần đó.
Tiếng gầm gú của nó khiến các yêu vật khác tránh xa.
Đế Á trên tay Lục Phượng sủa nhặng lên nhảy xuống chạy ngược về phía sau. Thấy vậy cả hai người bọn họ liền chạy theo nó trông phút chốc đã mất dấu.
Lục Phượng:
"Chó con đâu mất rồi, Cửu Anh ca ca cũng không thấy đâu. Sư đệ cẩn thận ở đây rất nguy hiểm."
"Vậy à? Sư huynh cũng nên cẩn thận." - Tiểu Huỳnh Tử đôi mắt trở nên vô thần đáng sợ, bàn tay hắn biến ra móng vuốt đầy lông lá nhưng ngay lập tức thu về khi nghe tiếng sủa thất thanh của Đế Á.
Chúng chạy đến nơi nhìn thấy một con rắn toàn thân đầy vẩy sắt to như một quả núi quấn quanh một tản đá lớn gầm gừ dữ tợn. Trong phút giây mất kiểm soát, nó vùng vẫy liên tục, cái đuôi to lớn quất tới trúng vào Đế Á khiến nó văng đi rất xa.
Đáng nói ở chỗ Đế Á không có ý ra tay mà chỉ liên tục sủa về phía con rắn, nhìn thấy Lục Phượng và Tiểu Huỳnh Tử, ác xà thè lưỡi ra liên tiếp phóng kịch độc tự vệ. Độc văng đến đâu đất đá cỏ cây bốc hơi đến đây.
Lục Phượng nóng ruột phóng đến đỡ lấy Đế Á, nó đã bị nội thương rất nặng, y đành thu Đế Á vào không gian trữ vật rồi túm áo Tiểu Huỳnh Tử phi thân né tránh.
Lục Phượng:
"Con mãng xà này là loài rắn gì sao lại có ngoại hình kì dị như thế. Ta chưa từng thấy qua con rắn nào có vẩy cả."
Tiểu Huỳnh Tử cười bí hiểm, y dường như đã nhìn ra chuyện gì, liền nói với Lục Phượng.
"Lục sư huynh, con rắn này tinh huyết tiết ra có màu ánh kim, là đại yêu vạn năm. Chúng ta hợp sức giết nó chắc chắn sẽ có thu hoạch lớn. Yêu đan của yêu thú vạn năm là hàng cực tốt. Nhân cơ hội nó suy yếu ra tay đi."
Lục Phượng do dự một lát: "Đại yêu vạn năm... Liệu chúng ta có đánh nổi không?"
Tiểu Huỳnh Tử lấy ra tiên kiếm: "Không nổi cũng phải đánh, lấy được yêu đan của nó nói không chừng huynh sẽ thăng tận hai bậc."
Cả hai lao vào vây lấy con mãng xà, trông nó đã khá thấm mệt nhưng vẫn kháng cự rất quyết liệt. Càng đánh Lục Phượng càng thấy lạ, con rắn này là đại yêu vạn năm nhưng lại có vẻ như khá yếu ớt với đạo hạnh của nó.
Quan sát nãy giờ cũng không thấy nó cử động lao đến tấn công họ mà chỉ ở yên một chỗ bắn nọc độc đe dọa.
"A Tử, ta thấy hình như con rắn này có gì đó rất lạ."
Tiểu Huỳnh Tử thi triển kiếm trận: "Có gì chứ? Chúng ta cũng đã động thủ rồi, nó đang trong trạng thái yếu ớt, bây giờ không tấn công để nó khôi phục linh khí biến lại trạng thái bình thường e rằng cả hai chỉ có con đường chết."
"Đệ nói phải, nó không chết thì chúng ta chết!"
Lục Phượng hóa chân thân biến thành phượng hoàng. Hắn phun ngọn lửa bất diệt thiêu đốt ác xà. Kiếm tiên của Tiểu Huỳnh Tử bay xuyên qua ngọn lửa được rèn thành hỏa kiếm, dù vậy cũng không tài nào xuyên thấu được lớp vẩy cứng chắc của con rắn.
Lục Phượng: "Không được rồi lớp vẩy của con rắn này cứng quá."
"Tấn công phần đuôi của nó đi, chỗ đó không kết vẩy. Huynh tấn công vào đó là được." - Tiểu Huỳnh Tử gợi ý.
Lục Phượng: "Phần đuôi không kết vẩy?" - Kì lạ, tại sao chỗ đó lại không kết vẩy, còn bình thường A Tử luôn hiếu chiến, hôm nay lại chỉ gợi ý mình tấn công còn bản thân lại quá điềm tĩnh.
"Phi Tiên!" - Tiểu Huỳnh Tử chắp hai tay lại, dùng linh khí gắn kết kiếm khí tạo thành vòng bán nguyệt ngoài mặt tấn công trực diện để thu hút sự chú ý của con Rắn, Lục Phượng vòng ra phun lửa thiêu đốt phần da thịt không được bảo vệ của nó.
Con rắn gào thét lên một âm thanh vang trời, nó tức giận rùng mình hóa ra thêm hai cái đầu nữa mọc từ trên thân. Một đầu phun nước, một đầu phun lửa về phía bọn chúng.
Đến lúc này Lục Phượng mới hốt hoảng nhận ra. Hắn hóa lại nhân hình lao đến chặn trước mặt con rắn.
"A Tử mau dừng tay, yêu thú này chính là Cửu Anh ca ca."
Tiểu Huỳnh Tử bấy giờ mới bật cười thành tiếng, y vẫy tay một cái toàn bộ tiên kiếm lao vun vút về phía Lục Phượng cắm xung quanh hắn tạo thành kiếm ngục cố định Lục Phượng một chỗ.
"Từ đầu đến cuối ta có nói không phải Ma tôn đại nhân đâu?"
Lục Phượng:
"Ngươi... Tiểu Huỳnh Tử ngươi điên rồi sao?"
"Tiểu Huỳnh Tử? Sư đệ của ngươi đã trở thành bữa ăn của ta rồi. Ngươi cũng gấp gáp muốn đoàn tụ với hắn ư?"
"Chết đi yêu nghiệt!" - Một thanh kiếm lao đến đâm xuyên qua người của tên Tiểu Huỳnh Tử giả.
"Lạc Thiên! Là đệ!!" - Lục Phượng vui mừng reo lên.
"Sư huynh, huynh không sao chứ?" - Lạc Thiên vội chạy đến giúp Lục Phượng hủy đi kiếm ngục nhưng không thể. Nó căn bản được kết bằng yêu khí.
Tiểu Huỳnh Tử giả ung dung rút thanh kiếm đang găm trong người hắn ra bình an vô sư như không có chuyện gì.
"Lạc Thiên, ngươi là con trai của Lạc Tàn Tuyết phải không? Lẽ ra ngươi phải hận yêu quái tận xương tủy chứ nhỉ? Sao lại đi giúp Cửu Anh."
Lạc Thiên: "Câm miệng, cái chết của phụ hoàng ta không liên quan Cửu Anh ca ca."
"Để ta tiễn các ngươi một đoạn." - Diệt Lăng vương lôi ra một cái chùy sắt nhọn.
"Làm gì ồn ào thế. Ai cho ta mượn cái áo nào." - Cửu Anh thở hỗn hển đứng dậy, bộ dạng tả tơi khôn cùng, linh lực tạm thời đã ổn định lại nhưng vẫn còn rất yếu. Đeo dính hai bên khuỷu tay hắn là hai con giao long nhỏ cựa ngậy không ngừng, một đen, một vàng trông khá đáng yêu.
Diệt Lăng vương nhìn hắn liền nhanh nhảu xoay chuyển tình thế: "Chúc mừng ma tôn đại nhân."
Cửu Anh:
"Diệt Lăng vương?! Ngươi làm gì ở đây? Còn hai ngươi, Lạc Thiên, Lục Phượng có chuyện gì vậy?"
Diệt Lăng vương quỳ xuống:
"Ma tôn, vừa rồi hai tên nhân tộc này nhân lúc người đang hóa hình đã ra tay với người, tên tiểu tử phượng hoàng tộc kia còn phóng bất diệt hỏa ý đồ thiêu chết hai tiểu thế tử. Thuộc hạ không đến kịp e là...."
Cửu Anh:
"Cái gì? Tiểu phượng hoàng? Ngươi thế mà lại nhân lúc ta yếu đuối muốn ra tay ư?" - Quả nhiên không thể tin ai cả.
Hắn nhìn xuống chân của mình vẫn còn đang cháy âm ĩ ngọn lửa bất diệt của phượng hoàng liền không nhịn nổi nữa gằn giọng.
"Cút."
Lục Phượng:
"Cửu Anh ca ca chuyện không phải như huynh thấy đâu, vừa rồi là hắn giả trang thành Tiểu Huỳnh Tử đi theo chúng ta, chính hắn lẫn lộn thị phi xúi ta tấn công huynh để cướp yêu đan."
Diệt Lăng vương: "Nếu thật sự có chuyện đó, ta nói ngươi liền nghe theo ư? Bảo ngươi giết người phóng hỏa ngươi liền giết? Nếu không phải tôn thượng mà là yêu quái khác đang mang thai, bên cạnh là hai quả trứng ngươi cũng nhẫn tâm phóng hỏa vào. Tâm can của ngươi cũng tốt thật đấy."
"Ta rõ ràng không nhìn thấy hai quả trứng, ngươi ngậm máu phun người!" - Lục Phượng.
Cửu Anh:
"Diệt Lăng, ném chúng ra khỏi Thập Tam Thiên. Ta không muốn nhìn thấy chúng nữa."
"Tuân lệnh ma tôn!"
"Cửu Anh ca ca! Huynh không tin ta sao?! Cửu Anh ca ca, huynh nhất định phải tin ta, ta không bao giờ có sát ý với huynh."
Hắn thu lại nhẫn trữ vật trong tay Lục Phượng thả Đế Á ra: "Ta còn không tin được bản thân mình, dựa vào đâu phải tin ngươi."
Xong việc của bọn họ, Cửu Anh nhìn lại hai sinh linh bé nhỏ giơ mấy cái chân yếu ớt bám chặt hai bên tay mình không buông. Trong hình hài đó hắn không cầm lòng được liền cắn tay định lấy máu nuôi chúng nhưng rồi ngập ngừng giây lát.
"Nếu bây giờ cho chúng uống máu của mình... Khác gì sau này sẽ giống như mình, trở thành ma đầu giết người ăn thịt... Nhưng mà đan điền linh khí quá yếu, làm sao mà nuôi dưỡng chúng được."
Cửu Anh chạm nhẹ lên người hai con giao, chúng từ từ mở mắt nhìn hắn.
"Boo, boo..." - Tiếng kêu yếu ớt kèm theo cử chỉ âu yếm tựa đầu vào người Cửu Anh khiến hắn như tan chảy.
Hắn nắm đuôi hai con giao nhấc lên quan sát tỉ mỉ.
"Đáng yêu thì đáng yêu thật. Nhưng sao hai ngươi không giống ta chút nào hết? Không có cánh, hừ! Chẳng khác gì Vương Phàm thu nhỏ. Uổng công lão tử đau đớn vì hai ngươi như thế."
"Bo bo."
Cửu Anh: "Rốt cuộc định nói gì? Nói theo ta, Phụ thân! Nói đi!"
"Bo!!"
"Gọi phụ thân, phụ thân đại nhân.. Gọi đi!" - Hắn dùng ngón tay chà xát nhẹ lên sừng nhỏ trên đầu chúng.
"Boo."
Hắn tặc lưỡi:
"Hầy, phải mất bao lâu chúng mới biết nói nhỉ? Rồi bao lâu mới hóa hình. Mấy từ đơn giản như phụ thân, nương cũng không gọi được. Phải thông minh giống ta chứ? Nói đi nào."
"Nương, nương!!" - Vừa dứt câu hai con giao long nhìn hắn kêu lên.
"Ồ nói được nương này!!!.. Khoan đã, gọi ta phụ thân mới phải. Phụ thân!"
"Bo bo."
Cửu Anh:
"Thôi ta chịu thua, bao giờ về Tứ Thiên để Bạch Anh tỷ tỷ dạy hai ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất