Chương 38
Đã rất nhiều này Miu vẫn chưa được tắm rửa. Nhưng giờ đây nhưng cơn ngứa ngáy cũng không còn quan trọng với em nữa. Em ngồi co ro một góc, xung quanh là mùi ẩm mốc từ rơm rạ cùng mùi nồng nặc đặc trưng của phân gà. Em có thể cảm nhận được cái nhìn chòng chọc của của đám gà. Miu nhận ra bản thân em cũng như chúng, đều là những món hàng đem lại lợi ích cho người khác. Miu ngửa đầu như muốn cảm nhận chút không khí mát mẻ thông qua khe hở nhỏ hẹp. Em khẽ ngâm nga những lời thơ mà mình được dạy lòng em lại nghĩ đến Mạc Dương. Tuy nhiên thơ chỉ đọc được một nửa, hồi ức vỡ tan tành do cú tát của Ron.
"Mày muốn bị lũ cớm bắt được sao?" – Ron tức giận muốn chửi ầm lên nhưng lại sợ bị người ngoài nghe thấy vậy nên gã chỉ có thể đè lại giọng nói của mình. Gã rít từng câu qua kẽ răng đe dọa Miu thêm lần nữa. – "Nếu mày có dám hé miệng một lần nào nữa, cái lưỡi của mày sẽ bị kéo xuống."
Ron áp sát mặt mình vào mặt Miu. Vì vậy em có thể thấy được biểu cảm đáng sợ cùng mùi thuốc phiện chưa tan của gã. Ron nói chỉ có thuốc phiện mới khiến hắn quên đi đâu khổ. Thậm chí không ít lần gã mời mọc em sử dụng. Miu từ chối. Em không muốn trở nên như vậy và em cũng sợ trở nên như vậy. Có lẽ một ngày nào đó, em sẽ trở nên giống Ron chăng?
Miu từ từ trượt xuống cuối cùng nằm gục xuống nền xe lạnh lẽ. Em cuộc tròn mình lại cố ép bản thân mình rơi vào trong nhưng cơn mơ chập chờn. Trong cơn mơ sẽ nhìn thấy thiên sứ, sẽ nghe thấy tiếng đàn hạc. Và trong cơn mơ, Miu sẽ là một Miu sạch sẽ nhất.
*****
Két...
Cửa xe mở ra. Ánh sáng nhân cơ hội đó lẻn vào chiếu thẳng vào gương mặt nhem nhuốc của Miu. Em nhăn mày rồi từ từ mở mắt. Một thoáng qua, em đã nghĩ bản thân mình đang ở thiên đường. Tuy nhiên cảm giác lâng lâng kéo dài không quá một phút đồng hồ. Miu bị anh trai xách lên như một con chuột yếu ớt.
"Thế nào?" – Ron hất cằm. Trên môi hắn lúc này là một mẩu thuốc còn đang cháy.
Mùi thuốc lá rẻ tiền khiến gã đàn ông khi nhíu mày. Tuy nhiên rất nhanh ông ta chuyển sự chú ý sang Miu. Ánh nhìn của gã khiến em không thoải mái một chút nào. Ánh nhìn ấy dường như đã cướp đi quyển làm người của em, biến em thành một con vật có thể tùy ý mà ném đi đâu cũng được.
Gã đàn ông có thể dễ dàng mà xách Miu đi như một miếng vải rách nát. Xuyên qua hành lang dài với những chiếc cột tròn màu trắng to đùng, Miu bị ném xuống sàn nhà lát đá. Gã ta chẳng buồn nhìn Miu thêm cái nào nữa mà kéo Ron đi "bàn công chuyện".
Miu gục dưới sàn. Mặt đá rất lạnh nhưng so với cơ thể của em, sự lạnh băng này có vẻ ấm áp hơn nhiều. Miu gần như kiệt sức vì mệt mỏi, vì cơn đói vì tuyệt vọng. Cho đến khi có một bàn tay chạm vào vai em.
"Cậu không sao chứ?" – Chủ nhân của giọng nói là một cô bé chạc tuổi Miu.
Miu chợt nhận ra nơi mình bị bỏ lại là một phòng ngủ. Có rất nhiều ánh mắt tò mò đang nhìn em nhưng lại rụt rè không dám tiến lại gần, chí có cô bé có mái tóc xoăn tít cùng làn da rám nắng mới đủ can đảm để tiến về phía Miu.
Miu muốn mở miệng nói bản thân mình không sao nhưng cổ họng em đau rát không thể phát ra bất kì âm thanh nào. Ánh nhìn của những cô bé xung quanh càng thêm kì quái. Tuy nhiên cô bé với mái tóc xoăn mà caramel kia vẫn mỉm cười thân thiện đỡ Miu dậy.
"Cậu là Isabella phải không? Mình là Paola, là thành viên trách nhiệm nhất của tu viện này."
Cô bé mỉm cười để lộ một bên núm đồng tiền của mình. Phải mất rất lâu Miu mới nhớ ra Isabella là tên của em. Một cái tên hoa mỹ hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh của em hiện tại. Miu bị Paola kéo đi. Cô bé cầm lấy cái gáo, nhanh nhẹn múc nước từ trong bể đổ đầy một cái chậu gỗ.
"Buổi sáng vẫn chưa có nước nóng nên cậu chịu khó chút nhé." – Paola cười đầy ái ngại. – "Nếu cậu thắc mắc đây là đâu thì đây là tu viện Alf. Đừng lo lắng Isabella, ở đây hoàn toàn an toàn. Chúng tớ cũng như cậu, cũng bị người nhà bỏ rơi nhưng Mẹ đã cưu mang chúng tớ."
Nhân lúc Paola quay lưng múc nước, Miu trộm uống vài ngụm nước trong bồn. Em quá khát nước nhưng lại ngượng ngùng yêu cầu Paola. Cảm giác cổ họng đã bớt đau đớn, Miu khó nhọc mà đáp lại cô bạn tóc xoăn:
"Mẹ là ai?"
"Nước được rồi. Cậu ngồi vào bồn đi."
"Tôi... tôi có thể tự tắm được."
"Cậu phải tắm rửa sạch sẽ trước khi gặp Mẹ. Để mình giúp cậu gội đầu." – Sau khi đổ một ít chất lỏng ra tay, Paula nhanh chóng bôi nó lên đầu Miu. Cô bé vừa xoa vừa tiếp tục chủ để vừa nãy. – "Mẹ là một người rất tốt. Người đã thu nhận tất cả chúng tớ. Mẹ dạy cho chúng tớ rất nhiều điều cũng chưa bao giờ trách phạt nặng nề bất cứ ai. Mẹ chính là sử giả của thần phái đến cứu vớt mọi người."
"Mẹ thật tốt..."
"Mẹ đã dạy: Hãy luôn mỉm cười kể cả khi bản thân đau đớn nhất. Vậy nên tất cả những đứa trẻ trong tu viện đều vẫn luôn tươi cười. Mẹ đã dạy chúng tớ mỉm cười vậy nên chúng tớ nhất định cũng sẽ làm mẹ vui vẻ."
Hai mắt Paola sáng lấp lánh biểu hiện sự sùng bái tột độ đối với người mẹ kia. Miu chưa gặp Mẹ vậy nên em không biết người là ai. Qua lời kể của cô bạn mới quen, có lẽ Mẹ sẽ cho em một cuộc sống mới tươi đẹp hơn.
Dưới sự trợ giúp của Paola, Miu nhanh chóng làm bản thân trở nên sạch sẽ. Cô bạn tóc xoăn lấy từ trong tủ ra một cái váy trắng dài đến đầu gối, ép buộc Miu mặc cho bằng được dù em đã xấu hổ mà từ chối nhiều lần.
"Dio mio. Isabella, cậu thật xinh xắn làm sao!" – Paola xuýt xoa nhìn cô bé đang ngượng ngùng núp sau cửa. – "Đi nào, Mẹ nhất định sẽ thích cậu."
Khi Miu bị cô bạn đẩy ra ngoài. Đứng đợi sẵn ở cửa là một cậu nhóc mặc áo hoodie màu đỏ.
"Lâu quá đấy, Paola." – Cậu nhóc cằn nhằn trong khi miệng nhét đầy bánh quy. – "Con gái các cậu thật phiền phức."
"Sta 'zitto (im đi) Valentino! Cậu còn nói nữa tối nay tôi sẽ không chia thêm phần khoai tây nghiền cho cậu nữa." – Paola tức giận mà đá vào mông cậu chàng Valentino một cái. – "Đi thôi Isabella. Mặc kệ tên ngốc ở đó."
"Chờ đã Paola. Cậu không chia thức ăn hẳn hoi tôi sẽ nói chuyện này với Mẹ."
"Cứ việc. Còn tôi mách mẹ rằng cậu đã ăn hết phần bánh kem của Ivan."
"Thật độc ác, Paola."
"Cảm ơn."
Trước cuộc tranh cãi của cả hai người, Miu bất chợt bật cười. Hai đứa trẻ còn đang bận hơn thua liền ngẩn người nhìn em.
"Cậu ấy cười kìa..." – Valentino ngơ ngác mà nhìn em.
"Tớ đã nghĩ phải mất rất lâu cậu mới cười được. Tuyệt quá Isabella!"
Paola sung sướng mà nắm lấy tay Miu miệng không ngừng vang lên bài ca "Mẹ sẽ vui vẻ đế nhường nào"
"Bởi vậy cậu nhất định phải luôn tươi cười đấy." – Paola mỉm cười mà nói. Valentino ở bên cạnh cô bé cũng bật cười theo.
"Chỉ cần cậu mỉm cười thì thần vẫn sẽ luôn dõi theo cậu."
Tuy nhiên nhanh chóng tiếng cười của cả ba bị lai tạp bởi tiếng khóc. Miu ngạc nhiên nhìn căn phòng bên cạnh em. Tiếng khóc rấm rứt phát ra từ đó. Tiếng khóc yếu ớt và ngắt quãng đến nỗi em còn cho rằng vừa rồi là bản thân mình gặp ảo giác.
"Là Bettina. Đừng quan tâm cậu ta." – Khuôn mặt còn đang tươi cười của Paola chợt tối lại. Cô bé dùng ánh mắt lạnh băng liếc nhìn cánh cửa rồi kéo Miu đi mất. – "Bettina đã phạm một sai lầm khiến Mẹ buồn vậy nên cậu ấy cần phải được trừng trị. Mẹ nói là ma quỷ dẫn lối Bettina, chỉ cần thanh lọc cậu ấy lần nữa, Bettina sẽ lại trở về dưới bàn tay yêu thương của thần."
"Tội của Bettina rất nặng nhưng Mẹ vẫn luôn nhân ái mà tha thứ cho cậu ấy. Cậu đừng làm những việc ngu ngốc như cậu ta là được."
Valentino mỉm cười nhét vào tay Miu một hộp bánh quy. Miu không hiểu rốt cuộc cô bé Bettina đã làm gì khiến hai người bạn mới quen của em ghét bỏ đến như vậy. Em chỉ dám len lén nhìn cánh cửa im lìm một cái rồi lại tiếp tục cùng hai người kia đi gặp Mẹ.
Cả ba bước qua cái sân nhỏ đi đến phòng cậu nguyện. Tuy nhiên khi đi đến đài phun nước, Paola cùng Valentino đồng loạt dừng lại.
"Xem ra hôm nay Mẹ có khách rồi."
Theo hướng nhìn của Paola, Miu phát hiện đằng xa có một người thanh niên tóc đên cùng một vị linh mục đang ôm quyển kinh thánh. Miu làm sao không nhận ra chàng trai kia là ai. Cậu chính là người đã làm bạn với cô bé trong suốt quãng thời gian ở Anh. Cậu là người thầy và cũng là người bạn đầu tiên của Miu.
Một ngày tháng Chín trên những ngọn đồi của đảo Hoàng Tử Edward; một cơn gió trong trẻo từ biển rộng thổi tung những đụn cát; một con đường dài màu đỏ quanh co băng qua đồng ruộng và rừng cây, lúc thì uốn quanh một khoảnh vân sam um tùm, lúc lại len lỏi qua vườn cây phong non với lớp dương xỉ mượt mà non tơ bên dưới...
Những lời văn ngọt ngào trong căn phòng thoang thoảng mùi cà phê. Chiếc đài cũ kĩ phát đi phát lại một bài nhạc và đôi lúc lại lặp đi lặp lại một lời thơ. Nắng chiều chiếu xuống sườn mặt người kia, cùng những ngón tay thon dài đang hí hoáy viết gì đó lên quyển sổ đã chi chít chữ. Mật ong cùng bạc hà, hương hoa nhài cùng mùi nắng nhạt. Bao nhiêu mùi vị như xộc vào mũi Miu mang theo nhưng hồi ức tươi đẹp.
Miu thấy sống mũi mình tê dại. Cô bé mạnh mẽ chưa từng rơi một giọt nước mặt nào khi bước đến mảnh đất xa xôi này chợt muốn khóc vì những ảo ảnh của của quá khứ.
"Shine... Là Shine!" – Em run rẩy mà gọi tên chàng trai.
"Shine là ai?" – Valentino cũng nhận ra cảm xúc khác thường của Miu. Cậu lo lắng mà nắm tay em như muốn động viên em bình tĩnh. – "Là người đã bắt nạt cậu sao?"
Miu lắc đầu nguầy nguậy. Sự kích động suýt nữa đã khiến em òa khóc lên:
"Là một người rất tốt! Anh ấy là một người rất tốt!"
"Tốt hơn cả Mẹ sao?"
"Đúng vậy. Shine là người tốt nhất."
Cả hai đứa trẻ hoang mang nhìn nhau. Khuôn mặt Paola lúc này đã đen như đáy nồi. Cô bé bắn ánh mắt thù địch về phía Mạc Dương. Trên đời này không ai được tốt hơn Mẹ!
-------------------------------------------------
Có lẽ vì nỗi bồn chồn tối qua mà sáng nay Mạc Dương dậy rất sớm. Cậu hơi cựa mình chợt nhận ra bản thân đang nằm trong vòng tay Chris. Mạc Dương ngạc nhiên đến nỗi quên cả thở. Cậu không ngờ bản thân mình có thói quen lăn lộn khi ngủ.
Chàng trai phương Đông len lén nhìn Chris. Hai mắt hắn nhắm nghiền hơi thở trầm ổn, sợi tóc vàng rơi bên gối khiến người khác có ảo giác rằng chúng mềm mại vô cùng. Cậu không nghĩ rằng Chris lúc ngủ lại trông ngây thơ như vậy. Bình thường hắn luôn mang vẻ chững chạc trưởng thành khiến người khác cảm thấy an tâm nhưng khi ngủ Chris lại đem đến cảm giác gần gũi hơn mọi khi.
Chắc các cô gái sẽ phát ghen lên khi mình nhìn thấy được vẻ mặt hot boy Chris lúc ngủ nhỉ?
Mạc Dương phì cười vươn tay giúp vén những sợi vóc vươn trên trán Chris. Nhận ra mình vừa làm gì cậu xấu hổ mà rụt tay lại. Một lần nữa xác định Chris sẽ không thức giấc, Mạc Dương nhẹ nhàng rời khỏi chỗ ngủ sau đó rón rén bước vào nhà tắm. Trong lúc thay quần áo, Mạc Dương chợt nhận ra, đồ ngủ của cậu thoang thoảng hương hoa hồng. Có lẽ lây dính từ trên người Chris, nhưng rốt cuộc cậu với hắn phải ôm nhau chặt đến mức nào cơ chứ?
Cảm thấy suy nghĩ mình có phần kì lạ, Mạc Dương nhanh chóng lắc lắc đầu đá văng mấy suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu. Có lẽ cậu nên đi mua gì đó để phục vụ cái bụng đang biểu tình thay vì cứ suy nghĩ linh tinh. Dù sao cậu cũng không thể mặt dày mà ăn trực của bà Dorotea mãi được.
Cửa phòng vừa đóng, hai mắt vốn đóng nghiền chợt mở ra. Khẽ chạm vào nơi Mạc Dương vừa sờ qua, Chris cong môi cười rồi vùi mình vào vị trí của người nọ như muốn cảm nhận hơi ấm còn sót lại của cậu. Cơn mưa nhỏ đêm qua cũng không thể làm dịu hơi nóng tỏa ra từ người thanh niên. Chóp mũi hắn hơi lấm tấm mồ hôi, Chris nhắm nghiền mắt lại, môi mỏng hơi mím lại rồi lại mở ra như đang cố phát ra âm tiết nào đó nhưng rồi lại bị hơi nóng nuốt chửng mất.
"Baldr... Baldr..."
Một tiếng thủ thỉ trầm khàn sau đó cả căn phòng im bặt. Chris thoải mái vuốt mái tóc hơi ẩm ướt của mình ra sau. Chưa gì hắn đã nhớ cậu nhóc nhà hắn rồi.
*****
"Chà, dầu ô liu ở đâu nhỉ? Tôi khá ngạc nhiên khi chị dâu lại để dầu ô liu hết được đấy." – Sara vừa lẩm bẩm vừa nhìn hết gian hàng này đến gian hàng nọ. – "Kế tiếp là Parmigiano-Reggiano. Chắc cậu không biết nó nhỉ. Đây là một loại phô mai cứng. Bác tôi đi Parma mua về rất nhiều vì vậy lát nữa tôi phải ghé qua đó lấy một ít. Thật ra tên nhóc Cristiano thích loại Pecorino Sardo hơn nhưng trong nhà có đến 4 người thích loại còn lại, hơn nữa chúng tôi cũng không thể phung phí món quà của bác như vậy được. À ô liu đây rồi! Đây sẽ là thành phần quan trọng cho sốt Pesto. Shine, cậu có thích mì ống với... Shine?"
"Xin lỗi em hơi ngẩn người một chút." – Mạc Dương xấu hổ rời tầm mắt khỏi cửa kính. – "Kế tiếp là húng quế phải không?"
"Cậu đang chọn trà à? Cũng phải, cậu đến từ Anh mà." – Sara mỉm cười trêu chọc. Cô vòng tay qua cậu cầm lấy một chiếc hộp nhỏ. – "Dùng loại này đi. Lúc còn ở Đức, cô bạn cùng phòng của tôi rất thích vị này."
"Grazie, Sara (Cảm ơn, Sara)."
"Xem cậu khách khí chưa kìa." – Cô gái phì cười đặt hộp trà và giỏ đồ của mình. – "Phải rồi, nghe nói cậu với Carlisle quen nhau từ trước."
"Cả hai biết nhau thông qua một người bạn. Bởi vì tiện đường nên em và Chris thường đi ăn với nhau."
"Thảo nào lúc ở trên bàn ăn động tác ăn của hai người giống nhau như vậy." – Sara mỉm cười đưa mắt nhìn chàng trai phương Đông đầy ẩn ý.
Chưa kịp để chàng trai kịp kinh ngạc, Sara đã đánh trống lảng sang chuyện khác:
"Tôi cùng Carlisle cũng không tính là quá quen thuộc. Tôi gặp cậu ấy khi bản thân đang là học sinh trao đổi bên Australia. Nói sao đây nhỉ, Christopher Carlisle rất tốt. Cậu ta là một con người lịch thiệp và đầy kiên nhẫn. Rất nhiều cô bạn tôi quen đã đổ đứ đừ đư cậu ta chỉ trong lần gặp đầu tiên tuy nhiên họ đều bị Chris từ chối. Đừng hiểu nhầm, tôi có người yêu rồi. Tôi chỉ muốn nêu chút cảm nghĩ về vị hoàng tử bước từ trong tiểu thuyết tình cảm ra thôi. Cơ mà cậu an tâm, trong khoảng thời gian tôi ở Australia, cậu ta chưa từng hẹn hò với bất cứ ai. Tôi biết người phương Đông các cậu rất để ý chuyện trong quá khứ nhưng hai người tin tưởng nhau ở hiện tại mới là điều quan trọng nhất, Shine ạ."
"Xin lỗi Sara... Chị đang nói gì vậy?" – Mạc Dương ngơ ngác mà nhìn vẻ mặt thành thục như một chuyên viên tư vấn của Sara.
Cô cười tủm tỉm không trả lời. Lúc này trong siêu thị chợt vang lên bài hát L'Italiano cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Sara mỉm cười khéo tay Mạc Dương, hai chân cô nhún nhảy theo điệu nhạc dường như cả tâm hồn của Sara đều hòa theo giọng hát của Toto Cutugno. Trong lúc Mạc Dương còn đang nghiêng đầu cảm nhận điệu nhạc chảy trong tim, Sara liền lên tiếng:
"Dù người Italia nổi tiếng đa tình nhưng chúng tôi cũng tôn trọng sự trung thủy. Tôi yêu thích những cuộc tình đẹp cũng như sự lãng mạn của nó. Trong từ điển của người Italia chưa có sự do dự. Nếu yêu thích ai chúng tôi sẽ không ngại theo đuổi cũng sẽ không suy nghĩ quá rườm rà. Trong mắt các cậu đều có tình vì sao lại ngại ngùng cùng nhau làm nên vần thơ?"
"..."
Mạc Dương cảm thấy hai tai mình bị tiếng nhạc ma xát làm cho đỏ bừng. Có vẻ Sara hiểu nhầm gì đó rồi.
"Mày muốn bị lũ cớm bắt được sao?" – Ron tức giận muốn chửi ầm lên nhưng lại sợ bị người ngoài nghe thấy vậy nên gã chỉ có thể đè lại giọng nói của mình. Gã rít từng câu qua kẽ răng đe dọa Miu thêm lần nữa. – "Nếu mày có dám hé miệng một lần nào nữa, cái lưỡi của mày sẽ bị kéo xuống."
Ron áp sát mặt mình vào mặt Miu. Vì vậy em có thể thấy được biểu cảm đáng sợ cùng mùi thuốc phiện chưa tan của gã. Ron nói chỉ có thuốc phiện mới khiến hắn quên đi đâu khổ. Thậm chí không ít lần gã mời mọc em sử dụng. Miu từ chối. Em không muốn trở nên như vậy và em cũng sợ trở nên như vậy. Có lẽ một ngày nào đó, em sẽ trở nên giống Ron chăng?
Miu từ từ trượt xuống cuối cùng nằm gục xuống nền xe lạnh lẽ. Em cuộc tròn mình lại cố ép bản thân mình rơi vào trong nhưng cơn mơ chập chờn. Trong cơn mơ sẽ nhìn thấy thiên sứ, sẽ nghe thấy tiếng đàn hạc. Và trong cơn mơ, Miu sẽ là một Miu sạch sẽ nhất.
*****
Két...
Cửa xe mở ra. Ánh sáng nhân cơ hội đó lẻn vào chiếu thẳng vào gương mặt nhem nhuốc của Miu. Em nhăn mày rồi từ từ mở mắt. Một thoáng qua, em đã nghĩ bản thân mình đang ở thiên đường. Tuy nhiên cảm giác lâng lâng kéo dài không quá một phút đồng hồ. Miu bị anh trai xách lên như một con chuột yếu ớt.
"Thế nào?" – Ron hất cằm. Trên môi hắn lúc này là một mẩu thuốc còn đang cháy.
Mùi thuốc lá rẻ tiền khiến gã đàn ông khi nhíu mày. Tuy nhiên rất nhanh ông ta chuyển sự chú ý sang Miu. Ánh nhìn của gã khiến em không thoải mái một chút nào. Ánh nhìn ấy dường như đã cướp đi quyển làm người của em, biến em thành một con vật có thể tùy ý mà ném đi đâu cũng được.
Gã đàn ông có thể dễ dàng mà xách Miu đi như một miếng vải rách nát. Xuyên qua hành lang dài với những chiếc cột tròn màu trắng to đùng, Miu bị ném xuống sàn nhà lát đá. Gã ta chẳng buồn nhìn Miu thêm cái nào nữa mà kéo Ron đi "bàn công chuyện".
Miu gục dưới sàn. Mặt đá rất lạnh nhưng so với cơ thể của em, sự lạnh băng này có vẻ ấm áp hơn nhiều. Miu gần như kiệt sức vì mệt mỏi, vì cơn đói vì tuyệt vọng. Cho đến khi có một bàn tay chạm vào vai em.
"Cậu không sao chứ?" – Chủ nhân của giọng nói là một cô bé chạc tuổi Miu.
Miu chợt nhận ra nơi mình bị bỏ lại là một phòng ngủ. Có rất nhiều ánh mắt tò mò đang nhìn em nhưng lại rụt rè không dám tiến lại gần, chí có cô bé có mái tóc xoăn tít cùng làn da rám nắng mới đủ can đảm để tiến về phía Miu.
Miu muốn mở miệng nói bản thân mình không sao nhưng cổ họng em đau rát không thể phát ra bất kì âm thanh nào. Ánh nhìn của những cô bé xung quanh càng thêm kì quái. Tuy nhiên cô bé với mái tóc xoăn mà caramel kia vẫn mỉm cười thân thiện đỡ Miu dậy.
"Cậu là Isabella phải không? Mình là Paola, là thành viên trách nhiệm nhất của tu viện này."
Cô bé mỉm cười để lộ một bên núm đồng tiền của mình. Phải mất rất lâu Miu mới nhớ ra Isabella là tên của em. Một cái tên hoa mỹ hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh của em hiện tại. Miu bị Paola kéo đi. Cô bé cầm lấy cái gáo, nhanh nhẹn múc nước từ trong bể đổ đầy một cái chậu gỗ.
"Buổi sáng vẫn chưa có nước nóng nên cậu chịu khó chút nhé." – Paola cười đầy ái ngại. – "Nếu cậu thắc mắc đây là đâu thì đây là tu viện Alf. Đừng lo lắng Isabella, ở đây hoàn toàn an toàn. Chúng tớ cũng như cậu, cũng bị người nhà bỏ rơi nhưng Mẹ đã cưu mang chúng tớ."
Nhân lúc Paola quay lưng múc nước, Miu trộm uống vài ngụm nước trong bồn. Em quá khát nước nhưng lại ngượng ngùng yêu cầu Paola. Cảm giác cổ họng đã bớt đau đớn, Miu khó nhọc mà đáp lại cô bạn tóc xoăn:
"Mẹ là ai?"
"Nước được rồi. Cậu ngồi vào bồn đi."
"Tôi... tôi có thể tự tắm được."
"Cậu phải tắm rửa sạch sẽ trước khi gặp Mẹ. Để mình giúp cậu gội đầu." – Sau khi đổ một ít chất lỏng ra tay, Paula nhanh chóng bôi nó lên đầu Miu. Cô bé vừa xoa vừa tiếp tục chủ để vừa nãy. – "Mẹ là một người rất tốt. Người đã thu nhận tất cả chúng tớ. Mẹ dạy cho chúng tớ rất nhiều điều cũng chưa bao giờ trách phạt nặng nề bất cứ ai. Mẹ chính là sử giả của thần phái đến cứu vớt mọi người."
"Mẹ thật tốt..."
"Mẹ đã dạy: Hãy luôn mỉm cười kể cả khi bản thân đau đớn nhất. Vậy nên tất cả những đứa trẻ trong tu viện đều vẫn luôn tươi cười. Mẹ đã dạy chúng tớ mỉm cười vậy nên chúng tớ nhất định cũng sẽ làm mẹ vui vẻ."
Hai mắt Paola sáng lấp lánh biểu hiện sự sùng bái tột độ đối với người mẹ kia. Miu chưa gặp Mẹ vậy nên em không biết người là ai. Qua lời kể của cô bạn mới quen, có lẽ Mẹ sẽ cho em một cuộc sống mới tươi đẹp hơn.
Dưới sự trợ giúp của Paola, Miu nhanh chóng làm bản thân trở nên sạch sẽ. Cô bạn tóc xoăn lấy từ trong tủ ra một cái váy trắng dài đến đầu gối, ép buộc Miu mặc cho bằng được dù em đã xấu hổ mà từ chối nhiều lần.
"Dio mio. Isabella, cậu thật xinh xắn làm sao!" – Paola xuýt xoa nhìn cô bé đang ngượng ngùng núp sau cửa. – "Đi nào, Mẹ nhất định sẽ thích cậu."
Khi Miu bị cô bạn đẩy ra ngoài. Đứng đợi sẵn ở cửa là một cậu nhóc mặc áo hoodie màu đỏ.
"Lâu quá đấy, Paola." – Cậu nhóc cằn nhằn trong khi miệng nhét đầy bánh quy. – "Con gái các cậu thật phiền phức."
"Sta 'zitto (im đi) Valentino! Cậu còn nói nữa tối nay tôi sẽ không chia thêm phần khoai tây nghiền cho cậu nữa." – Paola tức giận mà đá vào mông cậu chàng Valentino một cái. – "Đi thôi Isabella. Mặc kệ tên ngốc ở đó."
"Chờ đã Paola. Cậu không chia thức ăn hẳn hoi tôi sẽ nói chuyện này với Mẹ."
"Cứ việc. Còn tôi mách mẹ rằng cậu đã ăn hết phần bánh kem của Ivan."
"Thật độc ác, Paola."
"Cảm ơn."
Trước cuộc tranh cãi của cả hai người, Miu bất chợt bật cười. Hai đứa trẻ còn đang bận hơn thua liền ngẩn người nhìn em.
"Cậu ấy cười kìa..." – Valentino ngơ ngác mà nhìn em.
"Tớ đã nghĩ phải mất rất lâu cậu mới cười được. Tuyệt quá Isabella!"
Paola sung sướng mà nắm lấy tay Miu miệng không ngừng vang lên bài ca "Mẹ sẽ vui vẻ đế nhường nào"
"Bởi vậy cậu nhất định phải luôn tươi cười đấy." – Paola mỉm cười mà nói. Valentino ở bên cạnh cô bé cũng bật cười theo.
"Chỉ cần cậu mỉm cười thì thần vẫn sẽ luôn dõi theo cậu."
Tuy nhiên nhanh chóng tiếng cười của cả ba bị lai tạp bởi tiếng khóc. Miu ngạc nhiên nhìn căn phòng bên cạnh em. Tiếng khóc rấm rứt phát ra từ đó. Tiếng khóc yếu ớt và ngắt quãng đến nỗi em còn cho rằng vừa rồi là bản thân mình gặp ảo giác.
"Là Bettina. Đừng quan tâm cậu ta." – Khuôn mặt còn đang tươi cười của Paola chợt tối lại. Cô bé dùng ánh mắt lạnh băng liếc nhìn cánh cửa rồi kéo Miu đi mất. – "Bettina đã phạm một sai lầm khiến Mẹ buồn vậy nên cậu ấy cần phải được trừng trị. Mẹ nói là ma quỷ dẫn lối Bettina, chỉ cần thanh lọc cậu ấy lần nữa, Bettina sẽ lại trở về dưới bàn tay yêu thương của thần."
"Tội của Bettina rất nặng nhưng Mẹ vẫn luôn nhân ái mà tha thứ cho cậu ấy. Cậu đừng làm những việc ngu ngốc như cậu ta là được."
Valentino mỉm cười nhét vào tay Miu một hộp bánh quy. Miu không hiểu rốt cuộc cô bé Bettina đã làm gì khiến hai người bạn mới quen của em ghét bỏ đến như vậy. Em chỉ dám len lén nhìn cánh cửa im lìm một cái rồi lại tiếp tục cùng hai người kia đi gặp Mẹ.
Cả ba bước qua cái sân nhỏ đi đến phòng cậu nguyện. Tuy nhiên khi đi đến đài phun nước, Paola cùng Valentino đồng loạt dừng lại.
"Xem ra hôm nay Mẹ có khách rồi."
Theo hướng nhìn của Paola, Miu phát hiện đằng xa có một người thanh niên tóc đên cùng một vị linh mục đang ôm quyển kinh thánh. Miu làm sao không nhận ra chàng trai kia là ai. Cậu chính là người đã làm bạn với cô bé trong suốt quãng thời gian ở Anh. Cậu là người thầy và cũng là người bạn đầu tiên của Miu.
Một ngày tháng Chín trên những ngọn đồi của đảo Hoàng Tử Edward; một cơn gió trong trẻo từ biển rộng thổi tung những đụn cát; một con đường dài màu đỏ quanh co băng qua đồng ruộng và rừng cây, lúc thì uốn quanh một khoảnh vân sam um tùm, lúc lại len lỏi qua vườn cây phong non với lớp dương xỉ mượt mà non tơ bên dưới...
Những lời văn ngọt ngào trong căn phòng thoang thoảng mùi cà phê. Chiếc đài cũ kĩ phát đi phát lại một bài nhạc và đôi lúc lại lặp đi lặp lại một lời thơ. Nắng chiều chiếu xuống sườn mặt người kia, cùng những ngón tay thon dài đang hí hoáy viết gì đó lên quyển sổ đã chi chít chữ. Mật ong cùng bạc hà, hương hoa nhài cùng mùi nắng nhạt. Bao nhiêu mùi vị như xộc vào mũi Miu mang theo nhưng hồi ức tươi đẹp.
Miu thấy sống mũi mình tê dại. Cô bé mạnh mẽ chưa từng rơi một giọt nước mặt nào khi bước đến mảnh đất xa xôi này chợt muốn khóc vì những ảo ảnh của của quá khứ.
"Shine... Là Shine!" – Em run rẩy mà gọi tên chàng trai.
"Shine là ai?" – Valentino cũng nhận ra cảm xúc khác thường của Miu. Cậu lo lắng mà nắm tay em như muốn động viên em bình tĩnh. – "Là người đã bắt nạt cậu sao?"
Miu lắc đầu nguầy nguậy. Sự kích động suýt nữa đã khiến em òa khóc lên:
"Là một người rất tốt! Anh ấy là một người rất tốt!"
"Tốt hơn cả Mẹ sao?"
"Đúng vậy. Shine là người tốt nhất."
Cả hai đứa trẻ hoang mang nhìn nhau. Khuôn mặt Paola lúc này đã đen như đáy nồi. Cô bé bắn ánh mắt thù địch về phía Mạc Dương. Trên đời này không ai được tốt hơn Mẹ!
-------------------------------------------------
Có lẽ vì nỗi bồn chồn tối qua mà sáng nay Mạc Dương dậy rất sớm. Cậu hơi cựa mình chợt nhận ra bản thân đang nằm trong vòng tay Chris. Mạc Dương ngạc nhiên đến nỗi quên cả thở. Cậu không ngờ bản thân mình có thói quen lăn lộn khi ngủ.
Chàng trai phương Đông len lén nhìn Chris. Hai mắt hắn nhắm nghiền hơi thở trầm ổn, sợi tóc vàng rơi bên gối khiến người khác có ảo giác rằng chúng mềm mại vô cùng. Cậu không nghĩ rằng Chris lúc ngủ lại trông ngây thơ như vậy. Bình thường hắn luôn mang vẻ chững chạc trưởng thành khiến người khác cảm thấy an tâm nhưng khi ngủ Chris lại đem đến cảm giác gần gũi hơn mọi khi.
Chắc các cô gái sẽ phát ghen lên khi mình nhìn thấy được vẻ mặt hot boy Chris lúc ngủ nhỉ?
Mạc Dương phì cười vươn tay giúp vén những sợi vóc vươn trên trán Chris. Nhận ra mình vừa làm gì cậu xấu hổ mà rụt tay lại. Một lần nữa xác định Chris sẽ không thức giấc, Mạc Dương nhẹ nhàng rời khỏi chỗ ngủ sau đó rón rén bước vào nhà tắm. Trong lúc thay quần áo, Mạc Dương chợt nhận ra, đồ ngủ của cậu thoang thoảng hương hoa hồng. Có lẽ lây dính từ trên người Chris, nhưng rốt cuộc cậu với hắn phải ôm nhau chặt đến mức nào cơ chứ?
Cảm thấy suy nghĩ mình có phần kì lạ, Mạc Dương nhanh chóng lắc lắc đầu đá văng mấy suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu. Có lẽ cậu nên đi mua gì đó để phục vụ cái bụng đang biểu tình thay vì cứ suy nghĩ linh tinh. Dù sao cậu cũng không thể mặt dày mà ăn trực của bà Dorotea mãi được.
Cửa phòng vừa đóng, hai mắt vốn đóng nghiền chợt mở ra. Khẽ chạm vào nơi Mạc Dương vừa sờ qua, Chris cong môi cười rồi vùi mình vào vị trí của người nọ như muốn cảm nhận hơi ấm còn sót lại của cậu. Cơn mưa nhỏ đêm qua cũng không thể làm dịu hơi nóng tỏa ra từ người thanh niên. Chóp mũi hắn hơi lấm tấm mồ hôi, Chris nhắm nghiền mắt lại, môi mỏng hơi mím lại rồi lại mở ra như đang cố phát ra âm tiết nào đó nhưng rồi lại bị hơi nóng nuốt chửng mất.
"Baldr... Baldr..."
Một tiếng thủ thỉ trầm khàn sau đó cả căn phòng im bặt. Chris thoải mái vuốt mái tóc hơi ẩm ướt của mình ra sau. Chưa gì hắn đã nhớ cậu nhóc nhà hắn rồi.
*****
"Chà, dầu ô liu ở đâu nhỉ? Tôi khá ngạc nhiên khi chị dâu lại để dầu ô liu hết được đấy." – Sara vừa lẩm bẩm vừa nhìn hết gian hàng này đến gian hàng nọ. – "Kế tiếp là Parmigiano-Reggiano. Chắc cậu không biết nó nhỉ. Đây là một loại phô mai cứng. Bác tôi đi Parma mua về rất nhiều vì vậy lát nữa tôi phải ghé qua đó lấy một ít. Thật ra tên nhóc Cristiano thích loại Pecorino Sardo hơn nhưng trong nhà có đến 4 người thích loại còn lại, hơn nữa chúng tôi cũng không thể phung phí món quà của bác như vậy được. À ô liu đây rồi! Đây sẽ là thành phần quan trọng cho sốt Pesto. Shine, cậu có thích mì ống với... Shine?"
"Xin lỗi em hơi ngẩn người một chút." – Mạc Dương xấu hổ rời tầm mắt khỏi cửa kính. – "Kế tiếp là húng quế phải không?"
"Cậu đang chọn trà à? Cũng phải, cậu đến từ Anh mà." – Sara mỉm cười trêu chọc. Cô vòng tay qua cậu cầm lấy một chiếc hộp nhỏ. – "Dùng loại này đi. Lúc còn ở Đức, cô bạn cùng phòng của tôi rất thích vị này."
"Grazie, Sara (Cảm ơn, Sara)."
"Xem cậu khách khí chưa kìa." – Cô gái phì cười đặt hộp trà và giỏ đồ của mình. – "Phải rồi, nghe nói cậu với Carlisle quen nhau từ trước."
"Cả hai biết nhau thông qua một người bạn. Bởi vì tiện đường nên em và Chris thường đi ăn với nhau."
"Thảo nào lúc ở trên bàn ăn động tác ăn của hai người giống nhau như vậy." – Sara mỉm cười đưa mắt nhìn chàng trai phương Đông đầy ẩn ý.
Chưa kịp để chàng trai kịp kinh ngạc, Sara đã đánh trống lảng sang chuyện khác:
"Tôi cùng Carlisle cũng không tính là quá quen thuộc. Tôi gặp cậu ấy khi bản thân đang là học sinh trao đổi bên Australia. Nói sao đây nhỉ, Christopher Carlisle rất tốt. Cậu ta là một con người lịch thiệp và đầy kiên nhẫn. Rất nhiều cô bạn tôi quen đã đổ đứ đừ đư cậu ta chỉ trong lần gặp đầu tiên tuy nhiên họ đều bị Chris từ chối. Đừng hiểu nhầm, tôi có người yêu rồi. Tôi chỉ muốn nêu chút cảm nghĩ về vị hoàng tử bước từ trong tiểu thuyết tình cảm ra thôi. Cơ mà cậu an tâm, trong khoảng thời gian tôi ở Australia, cậu ta chưa từng hẹn hò với bất cứ ai. Tôi biết người phương Đông các cậu rất để ý chuyện trong quá khứ nhưng hai người tin tưởng nhau ở hiện tại mới là điều quan trọng nhất, Shine ạ."
"Xin lỗi Sara... Chị đang nói gì vậy?" – Mạc Dương ngơ ngác mà nhìn vẻ mặt thành thục như một chuyên viên tư vấn của Sara.
Cô cười tủm tỉm không trả lời. Lúc này trong siêu thị chợt vang lên bài hát L'Italiano cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Sara mỉm cười khéo tay Mạc Dương, hai chân cô nhún nhảy theo điệu nhạc dường như cả tâm hồn của Sara đều hòa theo giọng hát của Toto Cutugno. Trong lúc Mạc Dương còn đang nghiêng đầu cảm nhận điệu nhạc chảy trong tim, Sara liền lên tiếng:
"Dù người Italia nổi tiếng đa tình nhưng chúng tôi cũng tôn trọng sự trung thủy. Tôi yêu thích những cuộc tình đẹp cũng như sự lãng mạn của nó. Trong từ điển của người Italia chưa có sự do dự. Nếu yêu thích ai chúng tôi sẽ không ngại theo đuổi cũng sẽ không suy nghĩ quá rườm rà. Trong mắt các cậu đều có tình vì sao lại ngại ngùng cùng nhau làm nên vần thơ?"
"..."
Mạc Dương cảm thấy hai tai mình bị tiếng nhạc ma xát làm cho đỏ bừng. Có vẻ Sara hiểu nhầm gì đó rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất