Chương 5
Diệp Hiệt với trợ lý đặc biệt Triệu Mặc bàn bạc xong xuôi thì Tô Lâm Thanh cũng ăn gần hết hai hộp cơm, đang duỗi người liếm mép.
Tô Lâm Thanh duỗi đầu lưỡi đỏ au liếm một cái bên mép phải lại liếm một cái bên mép trái, cuối cùng không ngừng cọ xát hai bờ môi.
Hô hấp Triệu Mặc chững lại, tim đập nhanh hơn, bắt đầu hoài nghi xu hướng tính dục của mình.
Diệp Hiệt cũng sửng sốt. Đến khi con mèo hình người bắt đầu liếm mu bàn tay anh mới giật mình tỉnh lại, nhanh chóng nói: "Dùng giấy lau miệng."
Tô Lâm Thanh ngẩn ngơ, cuối cùng cũng nhớ ra mình bây giờ là người, ôm hộp khăn giấy trên tủ đầu giường vào ngực, lau sạch vết dầu mỡ trên mặt với miệng mình từng chút một.
Lau xong rồi cậu lại trừng mắt nhìn hộp khăn giấy trên đùi, sắc mặt thay đổi, dường như đang gặp phải nan đề, đối mặt với trận chiến thiên ma.
Dạ dày Diệp Hiệt réo lên một tiếng.
Anh nhìn về phía hai hộp cơm đã bị mèo gặm dở.
Mèo có hơi kén ăn, hai hộp cơm dư lại không ít thức ăn cùng với cơm bị xới lộn xộn - dù là thứ mèo không thích ăn cậu cũng phải đảo một qua một lần.
Diệp Hiệt không có yêu cầu gì với đồ ăn, anh bưng hộp có cơm dư nhiều hơn, sau đó gom thức ăn thừa của cả hai hộp, bắt đầu lấp đầy bụng.
Triệu Mặc lúc nãy bị sốc trước vẻ đẹp của Tô Lâm Thanh sau khi lấy lại tinh thần lại phát hiện sếp Diệp nhà mình đang ăn cơm thừa canh cặn, càng thêm bàng hoàng khiếp sợ.
Trợ lý Triệu khôn khéo giỏi giang lắp bắp nói: "Sếp Diệp, tôi mua cho anh hộp khác!"
Diệp Hiệt lạnh nhạt nói: "Không cần. Cậu đi hỏi bác sĩ xem tôi có thể về xuất viện được không. Nếu được thì làm thủ tục, tôi muốn xuất viện bây giờ."
Roẹt.
Diệp Hiệt cùng trợ lý Triệu quay đầu.
Tô Lâm Thanh ngẩng đầu, trong tay là tờ khăn giấy bị xé, vẻ mặt rất chi là vô tội.
Trong lúc cậu ngây thơ nhìn Diệp Hiệt với trợ lý Triệu tay vẫn còn đang xé giấy.
Trợ lý Triệu bắt đầu hoài nghi, cậu trai xinh đẹp này có khi nào là tên ngốc chỉ số thông minh có vấn đề không.
Diệp Hiệt bày ra vẻ mặt tập mãi thành quen. Anh thu lại ánh mắt, tiếp tục nói với trợ lý Triệu.
Sau khi đuổi trợ lý Triệu đi rồi, mới nói: "Xé xong nhớ vứt giấy vào sọt rác."
Tô Lâm Thanh thuần thục xé giấy, ngoan ngoãn đáp: "Biết rồi meo."
-
Diệp Hiệt chỉ bị mất máu quá nhiều, không cần nằm viện.
Nhưng bác sĩ vẫn tiến hành kiểm tra tâm lý Diệp Hiệt một lần, sau khi xác định anh sẽ không tự sát mới cho xuất viện.
Bác sĩ phụ trách cũng khá có trách nhiệm.
Tô Lâm Thanh trên xe cực kỳ ngoan ngoãn, nhưng mà cứ thích nhào lên người Diệp Hiệt.
Trợ lý Triệu vừa lái xe vừa nhìn người đẹp ngốc cứ cọ cọ lên người sếp Diệp, mặt sếp Diệp còn bị người đẹp ngốc xoa xoa, không hiểu sao lại có chút hâm mộ.
Vì thế, trợ lý Triệu có chút hâm một lại lần nữa nhắc nhở Diệp Hiệt: "Sếp Diệp, có cần tôi mua cho anh quyển luật hình sự không?"
Tội quấy rối người bị thiểu năng trí tuệ.
Diệp Hiệt: "?"
-
Diệp Hiệt sau khi đuổi trợ lý Triệu có khả năng lại tưởng tượng đi, ngồi trên ghế sô pha thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Tô Lâm Thanh thì tinh thần phấn khởi, chân trần chạy khắp nhà tuần tra lãnh thổ.
Lúc Diệp Hiệt được đưa vào bệnh viện trong nhà hết sức lộn xộn. Nhưng trợ lý Triệu không làm thất vọng mức lương cao anh trả, lúc bọn họ về trong nhà đã sạch sẽ gọn gàng rồi.
Diệp Hiệt ăn đồ thừa không no, sau khi gọi cơm ở nhà hàng mình thường ăn thì lấy một chai sữa trong tủ lạnh lót dạ.
Tô Lâm Thanh chớp mắt chuồn tới bên cạnh anh, ngửa đầu nhìn.
Diệp Hiệt nói: "Mèo không thể uống sữa bò... Em bây giờ uống được không?"
Tô Lâm Thanh gật mạnh đầu.
Khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Hiệt lộ nụ cười nhẹ: "Tự lấy."
"Ngao!" Tô Lâm Thanh vui vẻ lấy một chai sữa uống một hơi, sau đó ợ một cái vang dội, "Sữa bò ngon quá meo!"
Diệp Hiệt nói: "Sữa dê tôi đặt cho em cũng ngon."
Tô Lâm Thanh phản bác: "Đồ không uống được mới là đồ ngon nhất!"
Mèo nhà mình còn biết nói đạo lý, Diệp Hiệt cực kỳ vui mừng.
Diệp Hiệt nói: "Ngày mai anh tới công ty giao chút việc, sau đó chúng ta cùng đi ăn."
Diệp Hiệt không có niềm đam mê ăn uống, nhưng bình thường bàn chuyện hợp tác thì bàn ăn là địa phương thích hợp nhất, bởi vậy những chỗ ăn ngon trong thành phố anh đã sớm ăn qua.
Tô Lâm Thanh nhảy dựng lên treo trên người Diệp Hiệt thiếu chút nữa đẩy ngã Diệp Hiệt đang suy yếu trên mặt đất.
Trong lúc chờ cơm tới Diệp Hiệt tìm kiếm tin tức liên quan đến Văn Tễ.
Dù rằng tin tức trong đầu nói cho anh biết sau khi
tránh được tử kiếp này thì tương lai anh sẽ không còn bị ý thức của thế giới điều khiển nữa, nhưng anh vẫn muốn tìm hiểu thêm nhiều thông tin hơn để phòng ngừa vạn nhất.
Loại chuyện này anh không có cách nào giao cho người khác làm. Bởi vì anh lúc chưa làm gì mà đã có nhiều hiểu lầm như vậy, giờ kêu người điều tra chuyện của Văn Tễ thì hiểu lầm sẽ càng nhiều.
Diệp Hiệt có một kênh tìm kiếm nặc danh, Văn Tễ là minh tinh, trên mạng cũng có thể tìm kiếm được phần lớn thông tin.
Tô Lâm Thanh một hai phải dựa sát gần Diệp Hiệt.
Ghế dựa trong phòng sách quá nhỏ, Diệp Hiệt đành phải ôm máy tính ra sô pha.
Tô Lâm Thanh nằm ngửa người gối đầu trên đùi
Diệp Hiệt vui vẻ chơi điện thoại.
Bình thường vuốt vèo không dễ thao tác, vẫn là tay người linh hoạt hơn.
Cho mèo gối đùi là rất bình thường. Nhưng hiện tại trên đùi anh là một người sống, Diệp Hiệt có chút không quen.
Anh nói: "Em bình thường không dính người như vậy."
Mèo nhà anh điển hình cho kiểu chảnh mèo.
Lúc Diệp Hiệt ở nhà mèo nhất định phải ở cùng một không gian với anh nhưng cách xa khoảng nửa thước, không cho Diệp Hiệt chạm vào, lại muốn Diệp Hiệt phải ở trong tầm mắt nó.
Nếu mèo ngủ dậy mà không thấy Diệp Hiệt đâu sẽ cuống quýt đi tìm anh khắp nơi.
Chuyện nằm trên người Diệp Hiệt ngủ như thế này là đặc quyền chỉ khi Diệp Hiệt đi công tác về mới có.
Tô Lâm Thanh buông điện thoại chớp mắt: "Bởi vì anh suýt chút nữa đã chết."
Mèo hình người lúc nói những lời này cực kỳ bình tĩnh, chỉ là kể là một sự thật, vẻ mặt cũng không thay đổi.
Nhưng trái tim Diệp Hiệt giống như bị ai nhéo một cái, đau nhói.
Tô Lâm Thanh kéo bàn tay Diệp Hiệt đang để trên đầu mình xuống.
Lại lần nữa cầm điện thoại lên, vừa chơi vừa nói: "Mèo Lớn đừng chết. Anh mà chết tui lại phải đi lục thùng rác."
Diệp Hiệt vốn đang mỉm cười an ủi, nghe thấy câu
nói này của cậu, anh hết cười nổi.
"Tôi sẽ không chết, xin lỗi, dọa em sợ rồi." Diệp Hiệt xoa xoa mái tóc trắng mềm mại của Tô Lâm Thanh, "Hơn nữa Đại Bạch xinh đẹp thế này, sao lại lục thùng rác được? Mọi người đều sẽ thích em."
Tô Lâm Thanh nói: "Không phải ai cũng đều chấp nhận một con mèo yêu. Vì để không bại lộ thân phận rồi bị đánh chết, hầu hết mèo yêu sau khi hóa hình đều sẽ thành mèo hoang, như vậy mới tự do."
Diệp Hiệt: "..."
Anh im lặng hồi lâu, lại lần nữa xin lỗi: "Xin lỗi, sẽ không có chuyện đó."
Tô Lâm Thanh thắng một ván game, thỏa mãn buông điện thoại.
Cậu ôm lấy eo Diệp Hiệt cọ cọ bụng nhỏ anh.
"Ừm. Mèo yêu mất rất lâu mới có thể gặp được một người có duyên để hóa hình. Thọ mệnh của tui chỉ còn một trăm năm. Mèo Lớn nếu mà chết thì phần cuối đời của tui chắc chắn chỉ có thể sống trong hình mèo mà thôi."
"Trước đây làm mèo thì không thấy có gì không tốt. Hiện tại xã hội con người có rất nhiều thứ thú vị, đồ ăn ngon. Làm mèo rất chán, ngay cả điện thoại cũng không thể chơi."
Tô Lâm Thanh than thở.
Sau khi đã quen với cuộc sống thú vị của loài người thì hỏi có con mèo nào muốn làm mèo hoang nữa?
Diệp Hiệt bị Tô Lâm Thanh cọ eo, cả người trở nên cứng đờ đẩy Tô Lâm Thanh ra một chút: "Ừm. Tôi biết, tôi nhất định sẽ sống thật tốt. Xích ra một chút, đồ ăn đến rồi."
Tô Lâm Thanh vội vàng nhảy dựng lên: "Tui cũng muốn ăn!"
Diệp Hiệt đứng dậy, kéo vạt áo, nói: "Em ở bệnh viện ăn nhiều rồi. Sẽ bị bội thực."
"Muốn ăn!"
"Ăn nhiều sẽ nôn."
"Phải ăn!"
"Nếu nôn thì trong vòng tám tiếng không được ăn."
"Meo ngao!! Thú hai chân, anh là cái đồ ma quỷ!!"
"Em bây giờ cũng là thú hai chân."
"Méo méo méo méo...!"
Diệp Hiệt thành công trấn áp kế hoạch ăn quá độ con mèo hình người, anh thong thả ăn xong đồ ngon trước mặt Tô Lâm Thanh."
Tô Lâm Thanh ngồi trên ghế, hai tay để trên đùi, ấm ức trừng mắt với Diệp Hiệt, vừa trừng vừa nuốt nước miếng.
Diệp Hiệt làm trò trước mặt Tô Lâm Thanh, tàn nhẫn ăn hết đồ ăn, sau khi vứt hộp sau đi thì cắt một quả tráng miệng chia cho Tô Lâm Thanh một nửa.
Tô Lâm Thanh hai tay cầm miếng hoa quả cảm động nói: "Mèo Lớn tốt nhất."
Diệp Hiệt không kìm được bật cười. Mèo nhà anh thật là không mang thù.
Kỳ thật Tô Lâm Thanh có thể mở tủ lạnh tự lấy đồ ăn, nhưng cuộc sống chung của bọn họ đã hình thành một sự ăn ý. Tô Lâm Thanh biết đồ ăn trong nhà đều là Diệp Hiệt kiếm tiền mua, ăn thì phải nghe anh nói. Vậy nên Diệp Hiệt nói không cho ăn cái gì thì cậu sẽ không ăn.
Với tiền đề là cậu đã no rồi.
Nếu Tô Lâm Thanh đói bụng thì Mèo Lớn tính là cái rắm.
Sau khi cả hai ăn xong Diệp Hiệt liền bắt tay huấn luyện 'tính người' cho Tô Lâm Thanh.
Tô Lâm Thanh là một con mèo hùng bàn phím. Sau khi biến thành người cậu cực kỳ hiểu rõ cách làm thế nào để sống hòa hợp giữa xã hội loài người, chỉ là làm mèo quá lâu nên chưa thể thích nghi ngay được.
Thời gian biến thành người càng lâu hành vi của cậu sẽ càng giống con người cũng sẽ không chế được bản năng của mèo.
Diệp Hiệt lấy đồ chơi cho mèo ra, trước tiên để Tô Lâm Thanh học cách khống chế bản năng.
Cách học chính là... Ừm, Diệp Hiệt lắc lư đồ chơi, mèo không được chơi.
Tô Lâm Thanh sắp nằm trên đất ăn vạ.
Mèo Lớn ác ma gì thế này!
Diệp Hiệt mặt không cảm xúc đong đưa lông chim cùng với gậy chọc mèo: "Cố lên, khi nào khống chế được bản năng thì chúng ta ra cửa."
Tô Lâm Thanh dựng lông: "Anh đã hứa ngày mai đến công ty sẽ dẫn tui đi ăn đồ ngon mà!"
Diệp Hiệt bình tĩnh nói: "Ăn cơm thì được, nhưng không thể ra ngoài chơi. Chỉ ăn cơm thôi thì không cần phải tập luyện. Nghe nói năng lực tự khống chế của mèo không bằng chó, với mèo mà nói, khống chế được bản năng thật sự quá khó."
Tô Lâm Thanh hừ lạnh, xắn tay áo lên: "Tui không tin! Tới đây! Tui nói cho anh, Tô Lâm Thanh tui lần trước biến thành người đã từng tham gia khoa cử! Tui cực kỳ lợi hại?"
Diệp Hiệt: "Khoa cử? Lần biến thành người lúc trước của em là khi nào?"
Tô Lâm Thanh kiêu ngạo nói: "Thời Tống Nhân Tông!"
Tô Lâm Thanh sau khi không thể biến thành người cũng thỉnh thoảng sẽ đi ngao du khắp nơi, cho nên biết miếu hiệu của Tống Nhân Tông.
Diệp Hiệt nhíu mày: "Tống Nhân Tông? Đó là hoàng đế nào? Là niên đại nào?"
Tô Lâm Thanh nói: "Các anh không có triều Tống, không có Tống Nhân Tông. Ở thế giới cũ của tui triều Tống ngay sau triều Đường đó."
Diệp Hiệt có chút tò mò về thế giới trước kia của Tô Lâm Thanh. Anh vừa huấn luyện mèo vừa hỏi Tô Lâm Thanh về chuyện thế giới khác.
Nhưng mèo lúc nhiều chuyện thì cực kỳ nhiều chuyện, nhưng lúc không muốn nói thì đừng hòng làm nó há mồm.
Tô Lâm Thanh nói được mấy câu lại lười mèo, Diệp Hiệt đành phải tạm thời dẹp tò mò sang một bên.
Bọn họ còn ở cùng nhau rất lâu, không cần phải gấp, từ từ mà tìm hiểu.
Lúc đi ngủ, cả hai lại xuất hiện vấn đề.
Diệp Hiệt hôm nay dọa mèo sợ, lúc mèo không có cảm giác an toàn thế nào cũng phải ngủ chung cùng người.
Mặc dù Tô Lâm Thanh nói mình có thể ngủ trên chăn hoặc một bên gối, nhưng giờ cậu biến thành người rồi thì không thể nào ngủ như vậy được.
Diệp Hiệt muốn dọn phòng ngủ cho khách cho Tô Lâm Thanh, Tô Lâm Thanh ôm cánh tay Diệp Hiệt, yên lặng nhìn anh đầy trông mong. Nhìn đến mức cảm giác tội lỗi trong anh không ngừng trào dâng.
"Buổi tối biến về thành mèo?" Diệp Hiệt đột nhiên nghĩ ra Tô Lâm Thanh có thể tùy ý biến thành mèo hay người.
Tô Lâm Thanh ấm ức nói: "Thật vất vả mới quen làm người một chút, ngủ lại biến về thành mèo, thân thể cũng sẽ bị mèo ảnh hưởng, ngày mai còn phải tập luyện lần nữa."
Nghe Tô Lâm Thanh giải thích Diệp Hiệt vậy mới biết được tính mèo với tính người lúc chuyển đổi cũng cần có 'thời gian thích nghi'. Cậu chỉ có mấy ngày để biến thành người cũng không thể phí thời gian để 'thích nghi' được.
Tô Lâm Thanh sụt sịt sắp khóc: "Anh vẫn ghét bỏ tui vì biến thành người đúng không? Thay đổi dáng vẻ rồi anh liền không cần tui nữa sao? Trước kia anh đều vui vẻ ngủ chung với tui, buổi tối còn lén dậy bế tui từ trong ổ vào chăn..."
Diệp Hiệt nhanh chóng ngắt lời: "Không ghét bỏ."
Tô Lâm Thanh lập tức đổi mặt thành vui vẻ: "Vậy ngủ chung với nhau đi!"
Tô Lâm Thanh mặc đồ ngủ của Diệp Hiệt nhanh chóng chui vào ổ chăn Diệp Hiệt, sau đó vẫy vẫy tay với Diệp Hiệt: "Nhanh tới đây!"
Diệp Hiệt đứng ở đầu giường, vẻ mặt cực kỳ rối rắm.
Tô Lâm Thanh duỗi đầu lưỡi đỏ au liếm một cái bên mép phải lại liếm một cái bên mép trái, cuối cùng không ngừng cọ xát hai bờ môi.
Hô hấp Triệu Mặc chững lại, tim đập nhanh hơn, bắt đầu hoài nghi xu hướng tính dục của mình.
Diệp Hiệt cũng sửng sốt. Đến khi con mèo hình người bắt đầu liếm mu bàn tay anh mới giật mình tỉnh lại, nhanh chóng nói: "Dùng giấy lau miệng."
Tô Lâm Thanh ngẩn ngơ, cuối cùng cũng nhớ ra mình bây giờ là người, ôm hộp khăn giấy trên tủ đầu giường vào ngực, lau sạch vết dầu mỡ trên mặt với miệng mình từng chút một.
Lau xong rồi cậu lại trừng mắt nhìn hộp khăn giấy trên đùi, sắc mặt thay đổi, dường như đang gặp phải nan đề, đối mặt với trận chiến thiên ma.
Dạ dày Diệp Hiệt réo lên một tiếng.
Anh nhìn về phía hai hộp cơm đã bị mèo gặm dở.
Mèo có hơi kén ăn, hai hộp cơm dư lại không ít thức ăn cùng với cơm bị xới lộn xộn - dù là thứ mèo không thích ăn cậu cũng phải đảo một qua một lần.
Diệp Hiệt không có yêu cầu gì với đồ ăn, anh bưng hộp có cơm dư nhiều hơn, sau đó gom thức ăn thừa của cả hai hộp, bắt đầu lấp đầy bụng.
Triệu Mặc lúc nãy bị sốc trước vẻ đẹp của Tô Lâm Thanh sau khi lấy lại tinh thần lại phát hiện sếp Diệp nhà mình đang ăn cơm thừa canh cặn, càng thêm bàng hoàng khiếp sợ.
Trợ lý Triệu khôn khéo giỏi giang lắp bắp nói: "Sếp Diệp, tôi mua cho anh hộp khác!"
Diệp Hiệt lạnh nhạt nói: "Không cần. Cậu đi hỏi bác sĩ xem tôi có thể về xuất viện được không. Nếu được thì làm thủ tục, tôi muốn xuất viện bây giờ."
Roẹt.
Diệp Hiệt cùng trợ lý Triệu quay đầu.
Tô Lâm Thanh ngẩng đầu, trong tay là tờ khăn giấy bị xé, vẻ mặt rất chi là vô tội.
Trong lúc cậu ngây thơ nhìn Diệp Hiệt với trợ lý Triệu tay vẫn còn đang xé giấy.
Trợ lý Triệu bắt đầu hoài nghi, cậu trai xinh đẹp này có khi nào là tên ngốc chỉ số thông minh có vấn đề không.
Diệp Hiệt bày ra vẻ mặt tập mãi thành quen. Anh thu lại ánh mắt, tiếp tục nói với trợ lý Triệu.
Sau khi đuổi trợ lý Triệu đi rồi, mới nói: "Xé xong nhớ vứt giấy vào sọt rác."
Tô Lâm Thanh thuần thục xé giấy, ngoan ngoãn đáp: "Biết rồi meo."
-
Diệp Hiệt chỉ bị mất máu quá nhiều, không cần nằm viện.
Nhưng bác sĩ vẫn tiến hành kiểm tra tâm lý Diệp Hiệt một lần, sau khi xác định anh sẽ không tự sát mới cho xuất viện.
Bác sĩ phụ trách cũng khá có trách nhiệm.
Tô Lâm Thanh trên xe cực kỳ ngoan ngoãn, nhưng mà cứ thích nhào lên người Diệp Hiệt.
Trợ lý Triệu vừa lái xe vừa nhìn người đẹp ngốc cứ cọ cọ lên người sếp Diệp, mặt sếp Diệp còn bị người đẹp ngốc xoa xoa, không hiểu sao lại có chút hâm mộ.
Vì thế, trợ lý Triệu có chút hâm một lại lần nữa nhắc nhở Diệp Hiệt: "Sếp Diệp, có cần tôi mua cho anh quyển luật hình sự không?"
Tội quấy rối người bị thiểu năng trí tuệ.
Diệp Hiệt: "?"
-
Diệp Hiệt sau khi đuổi trợ lý Triệu có khả năng lại tưởng tượng đi, ngồi trên ghế sô pha thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Tô Lâm Thanh thì tinh thần phấn khởi, chân trần chạy khắp nhà tuần tra lãnh thổ.
Lúc Diệp Hiệt được đưa vào bệnh viện trong nhà hết sức lộn xộn. Nhưng trợ lý Triệu không làm thất vọng mức lương cao anh trả, lúc bọn họ về trong nhà đã sạch sẽ gọn gàng rồi.
Diệp Hiệt ăn đồ thừa không no, sau khi gọi cơm ở nhà hàng mình thường ăn thì lấy một chai sữa trong tủ lạnh lót dạ.
Tô Lâm Thanh chớp mắt chuồn tới bên cạnh anh, ngửa đầu nhìn.
Diệp Hiệt nói: "Mèo không thể uống sữa bò... Em bây giờ uống được không?"
Tô Lâm Thanh gật mạnh đầu.
Khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Hiệt lộ nụ cười nhẹ: "Tự lấy."
"Ngao!" Tô Lâm Thanh vui vẻ lấy một chai sữa uống một hơi, sau đó ợ một cái vang dội, "Sữa bò ngon quá meo!"
Diệp Hiệt nói: "Sữa dê tôi đặt cho em cũng ngon."
Tô Lâm Thanh phản bác: "Đồ không uống được mới là đồ ngon nhất!"
Mèo nhà mình còn biết nói đạo lý, Diệp Hiệt cực kỳ vui mừng.
Diệp Hiệt nói: "Ngày mai anh tới công ty giao chút việc, sau đó chúng ta cùng đi ăn."
Diệp Hiệt không có niềm đam mê ăn uống, nhưng bình thường bàn chuyện hợp tác thì bàn ăn là địa phương thích hợp nhất, bởi vậy những chỗ ăn ngon trong thành phố anh đã sớm ăn qua.
Tô Lâm Thanh nhảy dựng lên treo trên người Diệp Hiệt thiếu chút nữa đẩy ngã Diệp Hiệt đang suy yếu trên mặt đất.
Trong lúc chờ cơm tới Diệp Hiệt tìm kiếm tin tức liên quan đến Văn Tễ.
Dù rằng tin tức trong đầu nói cho anh biết sau khi
tránh được tử kiếp này thì tương lai anh sẽ không còn bị ý thức của thế giới điều khiển nữa, nhưng anh vẫn muốn tìm hiểu thêm nhiều thông tin hơn để phòng ngừa vạn nhất.
Loại chuyện này anh không có cách nào giao cho người khác làm. Bởi vì anh lúc chưa làm gì mà đã có nhiều hiểu lầm như vậy, giờ kêu người điều tra chuyện của Văn Tễ thì hiểu lầm sẽ càng nhiều.
Diệp Hiệt có một kênh tìm kiếm nặc danh, Văn Tễ là minh tinh, trên mạng cũng có thể tìm kiếm được phần lớn thông tin.
Tô Lâm Thanh một hai phải dựa sát gần Diệp Hiệt.
Ghế dựa trong phòng sách quá nhỏ, Diệp Hiệt đành phải ôm máy tính ra sô pha.
Tô Lâm Thanh nằm ngửa người gối đầu trên đùi
Diệp Hiệt vui vẻ chơi điện thoại.
Bình thường vuốt vèo không dễ thao tác, vẫn là tay người linh hoạt hơn.
Cho mèo gối đùi là rất bình thường. Nhưng hiện tại trên đùi anh là một người sống, Diệp Hiệt có chút không quen.
Anh nói: "Em bình thường không dính người như vậy."
Mèo nhà anh điển hình cho kiểu chảnh mèo.
Lúc Diệp Hiệt ở nhà mèo nhất định phải ở cùng một không gian với anh nhưng cách xa khoảng nửa thước, không cho Diệp Hiệt chạm vào, lại muốn Diệp Hiệt phải ở trong tầm mắt nó.
Nếu mèo ngủ dậy mà không thấy Diệp Hiệt đâu sẽ cuống quýt đi tìm anh khắp nơi.
Chuyện nằm trên người Diệp Hiệt ngủ như thế này là đặc quyền chỉ khi Diệp Hiệt đi công tác về mới có.
Tô Lâm Thanh buông điện thoại chớp mắt: "Bởi vì anh suýt chút nữa đã chết."
Mèo hình người lúc nói những lời này cực kỳ bình tĩnh, chỉ là kể là một sự thật, vẻ mặt cũng không thay đổi.
Nhưng trái tim Diệp Hiệt giống như bị ai nhéo một cái, đau nhói.
Tô Lâm Thanh kéo bàn tay Diệp Hiệt đang để trên đầu mình xuống.
Lại lần nữa cầm điện thoại lên, vừa chơi vừa nói: "Mèo Lớn đừng chết. Anh mà chết tui lại phải đi lục thùng rác."
Diệp Hiệt vốn đang mỉm cười an ủi, nghe thấy câu
nói này của cậu, anh hết cười nổi.
"Tôi sẽ không chết, xin lỗi, dọa em sợ rồi." Diệp Hiệt xoa xoa mái tóc trắng mềm mại của Tô Lâm Thanh, "Hơn nữa Đại Bạch xinh đẹp thế này, sao lại lục thùng rác được? Mọi người đều sẽ thích em."
Tô Lâm Thanh nói: "Không phải ai cũng đều chấp nhận một con mèo yêu. Vì để không bại lộ thân phận rồi bị đánh chết, hầu hết mèo yêu sau khi hóa hình đều sẽ thành mèo hoang, như vậy mới tự do."
Diệp Hiệt: "..."
Anh im lặng hồi lâu, lại lần nữa xin lỗi: "Xin lỗi, sẽ không có chuyện đó."
Tô Lâm Thanh thắng một ván game, thỏa mãn buông điện thoại.
Cậu ôm lấy eo Diệp Hiệt cọ cọ bụng nhỏ anh.
"Ừm. Mèo yêu mất rất lâu mới có thể gặp được một người có duyên để hóa hình. Thọ mệnh của tui chỉ còn một trăm năm. Mèo Lớn nếu mà chết thì phần cuối đời của tui chắc chắn chỉ có thể sống trong hình mèo mà thôi."
"Trước đây làm mèo thì không thấy có gì không tốt. Hiện tại xã hội con người có rất nhiều thứ thú vị, đồ ăn ngon. Làm mèo rất chán, ngay cả điện thoại cũng không thể chơi."
Tô Lâm Thanh than thở.
Sau khi đã quen với cuộc sống thú vị của loài người thì hỏi có con mèo nào muốn làm mèo hoang nữa?
Diệp Hiệt bị Tô Lâm Thanh cọ eo, cả người trở nên cứng đờ đẩy Tô Lâm Thanh ra một chút: "Ừm. Tôi biết, tôi nhất định sẽ sống thật tốt. Xích ra một chút, đồ ăn đến rồi."
Tô Lâm Thanh vội vàng nhảy dựng lên: "Tui cũng muốn ăn!"
Diệp Hiệt đứng dậy, kéo vạt áo, nói: "Em ở bệnh viện ăn nhiều rồi. Sẽ bị bội thực."
"Muốn ăn!"
"Ăn nhiều sẽ nôn."
"Phải ăn!"
"Nếu nôn thì trong vòng tám tiếng không được ăn."
"Meo ngao!! Thú hai chân, anh là cái đồ ma quỷ!!"
"Em bây giờ cũng là thú hai chân."
"Méo méo méo méo...!"
Diệp Hiệt thành công trấn áp kế hoạch ăn quá độ con mèo hình người, anh thong thả ăn xong đồ ngon trước mặt Tô Lâm Thanh."
Tô Lâm Thanh ngồi trên ghế, hai tay để trên đùi, ấm ức trừng mắt với Diệp Hiệt, vừa trừng vừa nuốt nước miếng.
Diệp Hiệt làm trò trước mặt Tô Lâm Thanh, tàn nhẫn ăn hết đồ ăn, sau khi vứt hộp sau đi thì cắt một quả tráng miệng chia cho Tô Lâm Thanh một nửa.
Tô Lâm Thanh hai tay cầm miếng hoa quả cảm động nói: "Mèo Lớn tốt nhất."
Diệp Hiệt không kìm được bật cười. Mèo nhà anh thật là không mang thù.
Kỳ thật Tô Lâm Thanh có thể mở tủ lạnh tự lấy đồ ăn, nhưng cuộc sống chung của bọn họ đã hình thành một sự ăn ý. Tô Lâm Thanh biết đồ ăn trong nhà đều là Diệp Hiệt kiếm tiền mua, ăn thì phải nghe anh nói. Vậy nên Diệp Hiệt nói không cho ăn cái gì thì cậu sẽ không ăn.
Với tiền đề là cậu đã no rồi.
Nếu Tô Lâm Thanh đói bụng thì Mèo Lớn tính là cái rắm.
Sau khi cả hai ăn xong Diệp Hiệt liền bắt tay huấn luyện 'tính người' cho Tô Lâm Thanh.
Tô Lâm Thanh là một con mèo hùng bàn phím. Sau khi biến thành người cậu cực kỳ hiểu rõ cách làm thế nào để sống hòa hợp giữa xã hội loài người, chỉ là làm mèo quá lâu nên chưa thể thích nghi ngay được.
Thời gian biến thành người càng lâu hành vi của cậu sẽ càng giống con người cũng sẽ không chế được bản năng của mèo.
Diệp Hiệt lấy đồ chơi cho mèo ra, trước tiên để Tô Lâm Thanh học cách khống chế bản năng.
Cách học chính là... Ừm, Diệp Hiệt lắc lư đồ chơi, mèo không được chơi.
Tô Lâm Thanh sắp nằm trên đất ăn vạ.
Mèo Lớn ác ma gì thế này!
Diệp Hiệt mặt không cảm xúc đong đưa lông chim cùng với gậy chọc mèo: "Cố lên, khi nào khống chế được bản năng thì chúng ta ra cửa."
Tô Lâm Thanh dựng lông: "Anh đã hứa ngày mai đến công ty sẽ dẫn tui đi ăn đồ ngon mà!"
Diệp Hiệt bình tĩnh nói: "Ăn cơm thì được, nhưng không thể ra ngoài chơi. Chỉ ăn cơm thôi thì không cần phải tập luyện. Nghe nói năng lực tự khống chế của mèo không bằng chó, với mèo mà nói, khống chế được bản năng thật sự quá khó."
Tô Lâm Thanh hừ lạnh, xắn tay áo lên: "Tui không tin! Tới đây! Tui nói cho anh, Tô Lâm Thanh tui lần trước biến thành người đã từng tham gia khoa cử! Tui cực kỳ lợi hại?"
Diệp Hiệt: "Khoa cử? Lần biến thành người lúc trước của em là khi nào?"
Tô Lâm Thanh kiêu ngạo nói: "Thời Tống Nhân Tông!"
Tô Lâm Thanh sau khi không thể biến thành người cũng thỉnh thoảng sẽ đi ngao du khắp nơi, cho nên biết miếu hiệu của Tống Nhân Tông.
Diệp Hiệt nhíu mày: "Tống Nhân Tông? Đó là hoàng đế nào? Là niên đại nào?"
Tô Lâm Thanh nói: "Các anh không có triều Tống, không có Tống Nhân Tông. Ở thế giới cũ của tui triều Tống ngay sau triều Đường đó."
Diệp Hiệt có chút tò mò về thế giới trước kia của Tô Lâm Thanh. Anh vừa huấn luyện mèo vừa hỏi Tô Lâm Thanh về chuyện thế giới khác.
Nhưng mèo lúc nhiều chuyện thì cực kỳ nhiều chuyện, nhưng lúc không muốn nói thì đừng hòng làm nó há mồm.
Tô Lâm Thanh nói được mấy câu lại lười mèo, Diệp Hiệt đành phải tạm thời dẹp tò mò sang một bên.
Bọn họ còn ở cùng nhau rất lâu, không cần phải gấp, từ từ mà tìm hiểu.
Lúc đi ngủ, cả hai lại xuất hiện vấn đề.
Diệp Hiệt hôm nay dọa mèo sợ, lúc mèo không có cảm giác an toàn thế nào cũng phải ngủ chung cùng người.
Mặc dù Tô Lâm Thanh nói mình có thể ngủ trên chăn hoặc một bên gối, nhưng giờ cậu biến thành người rồi thì không thể nào ngủ như vậy được.
Diệp Hiệt muốn dọn phòng ngủ cho khách cho Tô Lâm Thanh, Tô Lâm Thanh ôm cánh tay Diệp Hiệt, yên lặng nhìn anh đầy trông mong. Nhìn đến mức cảm giác tội lỗi trong anh không ngừng trào dâng.
"Buổi tối biến về thành mèo?" Diệp Hiệt đột nhiên nghĩ ra Tô Lâm Thanh có thể tùy ý biến thành mèo hay người.
Tô Lâm Thanh ấm ức nói: "Thật vất vả mới quen làm người một chút, ngủ lại biến về thành mèo, thân thể cũng sẽ bị mèo ảnh hưởng, ngày mai còn phải tập luyện lần nữa."
Nghe Tô Lâm Thanh giải thích Diệp Hiệt vậy mới biết được tính mèo với tính người lúc chuyển đổi cũng cần có 'thời gian thích nghi'. Cậu chỉ có mấy ngày để biến thành người cũng không thể phí thời gian để 'thích nghi' được.
Tô Lâm Thanh sụt sịt sắp khóc: "Anh vẫn ghét bỏ tui vì biến thành người đúng không? Thay đổi dáng vẻ rồi anh liền không cần tui nữa sao? Trước kia anh đều vui vẻ ngủ chung với tui, buổi tối còn lén dậy bế tui từ trong ổ vào chăn..."
Diệp Hiệt nhanh chóng ngắt lời: "Không ghét bỏ."
Tô Lâm Thanh lập tức đổi mặt thành vui vẻ: "Vậy ngủ chung với nhau đi!"
Tô Lâm Thanh mặc đồ ngủ của Diệp Hiệt nhanh chóng chui vào ổ chăn Diệp Hiệt, sau đó vẫy vẫy tay với Diệp Hiệt: "Nhanh tới đây!"
Diệp Hiệt đứng ở đầu giường, vẻ mặt cực kỳ rối rắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất