Anh Chồng Lâm Là Chú Chim Di Trú Về Rừng Của Tôi
Chương 6: [06] Hương quýt
Lâm tiên sinh chơi bóng rổ rất đỉnh, vóc người 1m85 nhảy bật lên úp rổ trông đẹp trai cực kỳ. Mỗi lần Lâm tiên sinh chơi bóng rổ thì sẽ có rất nhiều cô gái vây quanh anh ấy, họ sẽ vui sướng hét to khi anh đập bóng vào rổ thành công.
Tôi đưa chai nước qua cho anh, ngắm nhìn Lâm tiên sinh tu ừng ực hết một chai nước đầy, “Cho nên anh gọi em ra xem anh chơi bóng rổ thực tế là vì muốn em đưa nước cho anh à?”
Lâm tiên sinh lau nước trên cằm, “Đương nhiên rồi, em là bạn trai của anh, em không đưa nước cho anh thì để ai đưa?”
Tôi cười đáp: “Có thể bảo fangirl của anh đưa cho anh mà? Nói không chừng họ còn sẵn sàng đưa cả thùng nước cho anh ấy chứ.”
Lâm tiên sinh cụp mắt xuống, tủi thân nói: “Em thấy uất ức lắm khi phải đưa nước cho anh à?”
Tôi thầm than, sao cái tên này lại thích chơi trò làm nũng tủi hờn vậy chứ, “Không uất ức tí nào hết, em cực kỳ sẵn lòng đi đưa nước cho anh ấy chứ.”
Quả nhiên là cố ý, tôi vừa dứt lời là anh đã cười rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời rồi.
Thôi bỏ đi, như trẻ con ấy, làm người ta thấy cưng.
Nhìn động tác như nước chảy mây trôi của Lâm tiên sinh trên sân bóng rổ, tôi chợt nghĩ đến khả năng chơi bóng của mình, thật quá tầm thường mà. Bảo tôi ném vào một điểm cố định thì còn được, chứ nếu bảo tôi vừa rê bóng vừa chạy, tôi sẽ giống như một đứa trẻ vừa mới chập chững biết đi, sẽ bị người ta cắt bóng đoạt bóng đủ kiểu, nhỏ yếu bất lực cực kỳ.
Cho nên tôi thường là dự bị, và mỗi khi được ngồi trên băng ghế cứng trong một trận đấu bóng rổ, tôi đều thấy rất vui.
Khi Lâm tiên sinh chơi bóng, anh có một đam mê khiến tôi cạn lời và cực kỳ bó tay. Người này thích chơi đến độ toát mồ hôi toàn thân, sau đó mon men đến cọ vào tôi rồi lấy áo thi đấu của mình trùm kín đầu tôi lại. Tôi ngửi thấy mùi cơ thể anh sau khi chơi bóng, đó là mùi sữa tắm hương quýt giống như trên người tôi.
Đầu bị Lâm tiên sinh trùm kín, trong lòng tôi nghĩ, Lâm tiên sinh lại lén dùng sữa tắm của tôi đây mà.
Tôi đưa chai nước qua cho anh, ngắm nhìn Lâm tiên sinh tu ừng ực hết một chai nước đầy, “Cho nên anh gọi em ra xem anh chơi bóng rổ thực tế là vì muốn em đưa nước cho anh à?”
Lâm tiên sinh lau nước trên cằm, “Đương nhiên rồi, em là bạn trai của anh, em không đưa nước cho anh thì để ai đưa?”
Tôi cười đáp: “Có thể bảo fangirl của anh đưa cho anh mà? Nói không chừng họ còn sẵn sàng đưa cả thùng nước cho anh ấy chứ.”
Lâm tiên sinh cụp mắt xuống, tủi thân nói: “Em thấy uất ức lắm khi phải đưa nước cho anh à?”
Tôi thầm than, sao cái tên này lại thích chơi trò làm nũng tủi hờn vậy chứ, “Không uất ức tí nào hết, em cực kỳ sẵn lòng đi đưa nước cho anh ấy chứ.”
Quả nhiên là cố ý, tôi vừa dứt lời là anh đã cười rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời rồi.
Thôi bỏ đi, như trẻ con ấy, làm người ta thấy cưng.
Nhìn động tác như nước chảy mây trôi của Lâm tiên sinh trên sân bóng rổ, tôi chợt nghĩ đến khả năng chơi bóng của mình, thật quá tầm thường mà. Bảo tôi ném vào một điểm cố định thì còn được, chứ nếu bảo tôi vừa rê bóng vừa chạy, tôi sẽ giống như một đứa trẻ vừa mới chập chững biết đi, sẽ bị người ta cắt bóng đoạt bóng đủ kiểu, nhỏ yếu bất lực cực kỳ.
Cho nên tôi thường là dự bị, và mỗi khi được ngồi trên băng ghế cứng trong một trận đấu bóng rổ, tôi đều thấy rất vui.
Khi Lâm tiên sinh chơi bóng, anh có một đam mê khiến tôi cạn lời và cực kỳ bó tay. Người này thích chơi đến độ toát mồ hôi toàn thân, sau đó mon men đến cọ vào tôi rồi lấy áo thi đấu của mình trùm kín đầu tôi lại. Tôi ngửi thấy mùi cơ thể anh sau khi chơi bóng, đó là mùi sữa tắm hương quýt giống như trên người tôi.
Đầu bị Lâm tiên sinh trùm kín, trong lòng tôi nghĩ, Lâm tiên sinh lại lén dùng sữa tắm của tôi đây mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất