Thiếu Niên Sát Vách Đẹp Như Hoa
Chương 39: Thứ vô dụng
Thời gian an ủi của hai người không kéo dài được bao lâu. Lúc Lưu Dư đi ra chỉ trông thấy bóng lưng của Thẩm Miên, cô lớn tiếng gọi: "Con trai, đến lúc rồi."
Âm thanh ngoại giới truyền đến đâm rách thế giới hai người, Thẩm Miên kéo Dung Duyệt ra, nhìn mặt nó, đôi môi mỏng mím lại. "Anh phải đi."
Ngoại trừ bên cạnh em, anh còn muốn đi đâu?
Dung Duyệt không biết nên biểu hiện nội tâm phức tạp của mình như thế nào, nhưng nó biết rất rõ những lời này không phải là điều mình nên nói. Vì vậy Dung Duyệt mở to mắt, vội vã nhìn Thẩm Miên, muốn khẩn cầu, nhưng dù há miệng bao nhiêu lần cũng không có cách nào phát ra âm thanh.
Nó không có biện pháp thẳng thắn nói anh đừng đi.
Bởi vì nó không phải là một đứa trẻ bốc đồng.
Thẩm Miên vươn tay, kéo sợi dây chuyền trên cổ Dung Duyệt. Anh nói với nó: "Nhóc biết sợi dây chuyền này đắt thế nào không?"
Dung Duyệt lắc đầu.
"Rất quý giá." Thẩm Miên như đinh đóng cột. "Đây là món đồ đắt giá nhất anh từng có từ trước đến nay, anh tặng nó cho nhóc."
Dung Duyệt cảm giác miệng mình sắp nứt ra. "Em không cần tiền."
Thẩm Miên không đáp lại câu nói này, chỉ nắm lấy dây chuyền, ánh mắt kiên định. "Rất đắt, nên anh sẽ không ném nó cho nhóc rồi sau đó không để ý tới nữa."
Nói xong, anh thả tay ra. Viên ngọc tỏa ánh sáng lấp lánh rơi trên áo sơ mi của Dung Duyệt tạo thành sự tương phản mạnh mẽ với đôi mắt đen kịt của nó.
Dung Duyệt hiểu ý anh, nó giơ ngón út. "Ngoắc tay."
Thẩm Miên mỉm cười, sau đó cũng vươn ngón út, giao với ngón tay của Dung Duyệt.
"Ngoắc tay treo cổ, trăm năm không được thay đổi." Thanh âm của Dung Duyệt trong trẻo, đẹp đẽ, ngay sau đó lập tức bị hắc ám và hàn ý cuốn sạch khiến người ta hít thở không thông. "Ai nói láo sẽ phải nuốt một ngàn cây kim."
Thẩm Miên hoàn toàn không phát hiện sự biến hóa của Dung Duyệt, chỉ cười híp mắt lắc lắc ngón tay.
Lưu Dư lại thúc giục Thẩm Miên, anh rốt cuộc phải đi. Nhưng Thẩm Miên vừa buông tay, Dung Duyệt đột nhiên nắm tay anh. Thẩm Miên quay đầu, Dung Duyệt gấp gáp nhìn anh: "Một ngày nào đó em sẽ tới tìm anh, nên anh đừng đi quá xa, đừng đến nơi em hoàn toàn không thể chạm tới."
Thẩm Miên mỉm cười gật đầu. Anh đột nhiên nhớ tới một quyển sách Dung Duyệt rất thích có tên là "Hoàng tử bé". So với nhân vật trong câu chuyện ấy anh đã sớm hiểu được một đạo lý. "Anh có trách nhiệm với em." Anh là người kéo Dung Duyệt ra khỏi thế giới của nó, cho nên anh phải chịu trách nhiệm với Dung Duyệt.
Mọi người liên tục thôi thúc, Thẩm Miên rốt cuộc cũng xoay người chạy tới. Trước khi lên xe, anh còn quay đầu vẫy tay với Dung Duyệt rồi mới ngồi vào trong.
Chiếc xế hộp nhanh chóng khởi động, chạy như bay trên con đường của trấn Lung Cảnh. Gió hè nhẹ nhàng thổi, ấm áp vụt qua phố xá, bóng cây, biển cả, bầu trời, thế giới. . ngôn tình hài
Dung Duyệt ném túi nilon vẫn xách trên tay, đột nhiên chạy. Nó dùng toàn bộ sức lực đuổi theo chiếc xe con màu đen. Mới đầu chiếc xe còn cách nó rất gần sau đó nhỏ dần, nhỏ dần. Dung Duyệt không hề hay biết, vẫn tăng nhanh bước chân.
"Hộc... Hộc..." Nó vừa chạy vừa thở dốc, đầu óc trống rỗng, ngoại trừ truy tìm một điểm đen Dung Duyệt không hề nghĩ đến bất cứ điều gì.
Nó tựa hồ dùng rất nhiều thời gian, nhưng sau khi chiếc xe quẹo vào lối rẽ, Dung Duyệt lập tức mất toàn bộ manh mối.
Ánh mặt trời gay gắt chiếu xuống mặt đất, áo sơ mi và quần của Dung Duyệt đều thấm ướt mồ hôi, mái tóc mềm mại dán trên mặt. Nó mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc như người bệnh nặng không thể hô hấp.
Dung Duyệt vận động quá độ, suýt chút nữa ngã sụp trên mặt đất, không ngờ Chu Ngạn Hiến tình cờ đi ngang qua, cõng nó về nhà.
Chu Ngạn Hiến tức giận. "Tự nhiên chạy gấp vậy làm gì? Không muốn sống nữa đúng không? Biết mỗi năm có bao nhiêu người chết vì vận động sai cách không hả?"
"Chu Ngạn Hiến." Dung Duyệt bất lực, tay chân thon dài vắt trên người y như một con rối.
"Làm sao?"
Dung Duyệt vùi mặt sau lưng Chu Ngạn Hiến, rầu rĩ nói: "Thẩm Miên đi rồi."
Chu Ngạn Hiến sửng sốt, có lẽ vì quá kinh ngạc nên động tác của y thoáng khựng lại, sau đó tiếp tục tiến về phía trước, muốn mang nó về nhà. "Không phải đương nhiên sao? Vốn dĩ anh ta tới đây để thi đại học, hiện tại đã thi xong dĩ nhiên phải về nhà. Hơn nữa lý tưởng của Thẩm Miên ở Lung Thành, anh ta bắt buộc phải đi. Em thông minh như vậy, nên sớm chuẩn bị tư tưởng!"
Không khí nhất thời im lặng. Gió lướt qua tán cây đại thụ vang lên âm thanh xào xạc.
Dung Duyệt nói: "Tôi có nghĩ đến, nhưng thực sự quá nhanh."
Chu Ngạn Hiến nhìn trời: "Một năm trôi qua rất nhanh."
"Khi nào tôi mới trưởng thành?" Dung Duyệt hỏi. "Khi nào tôi mới trưởng thành để có thể chủ động đi tìm anh ấy?"
Chu Ngạn Hiến bước đi, chân không cẩn thận vấp phải hòn đá nhỏ bên đường khiến y loạng choạng.
Thế sự phần lớn đều như vậy, đá lớn không thể âm mưu được nhân gian, chuyện nhỏ nhặt lại thường khiến người ta nhận thất bại.
"Dung Duyệt, có một số thứ không phải trưởng thành là có thể có được, cũng có một số việc không phải thời gian qua là có thể được giải quyết."
Dung Duyệt ngẩng đầu, nhìn hoa tai của Chu Ngạn Hiến. "Lần trước anh tức giận là vì chuyện của cha nuôi à?"
Nét mặt Chu Ngạn Hiến cứng đờ. Y cúi đầu: "Tên đàn ông khô khan kia cuối cùng đã hẹn hò với phụ nữ, thật sự rất đáng mừng."
Dung Duyệt không biết nên trả lời thế nào, Chu Ngạn Hiến rõ ràng cũng không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này.
Chu Ngạn Hiến cõng Dung Duyệt đi tới cửa nhà Thẩm Miên, thấy trên mặt đất có một túi rau xanh. Không hiểu sao y có linh cảm, vì thế hỏi Dung Duyệt: "Đây là đồ của em?"
"Ừ."
Chu Ngạn Hiến khom lưng nhặt lên rồi bước tiếp.
Dung Duyệt biết mình nên chuyển sang chuyện gì rồi. "Eo của anh tốt thật đấy." Mạnh mẽ, hơn nữa lại dẻo dai, vậy mà có thể cõng nó rồi khom lưng nhặt đồ.
Chu Ngạn Hiến nhướn mày, thuận theo Dung Duyệt tiếp tục nói. "Ồ... Cảm ơn. Nhưng anh đây không nằm dưới nên không cần quá đề cao eo của anh."
Dung Duyệt khó hiểu.
Chu Ngạn Hiến thấy vẻ mặt đứa nhỏ, vội vàng hắng giọng, nhanh chân cõng nó về nhà.
Cửa ra vào bị mở ra, Dung Hoài thấy Chu Ngạn Hiến cõng Dung Duyệt, hiển nhiên càng thêm hoảng sợ. Sau khi biết Dung Duyệt khó chịu được Chu Ngạn Hiến đưa về nhà, người đàn ông này vẫn thiện chí cho Chu Ngạn Hiến một lon coca lạnh, để y ngồi xuống nghỉ ngơi.
Chu Ngạn Hiến nhìn Dung Duyệt lau mồ hôi, tốt bụng hỏi: "Nếu em cần một người để tâm sự, hôm nay anh đây sẽ ở lại ngủ cùng em, nghe em kể chuyện, thế nào?" Chu Ngạn Hiến nói xong, tự mình cảm động một hồi. Thì ra mình là một đội viên chu đáo như vậy, đến giờ mình mới biết.
Dung Duyệt lắc đầu. "Tôi không thích ngủ cùng người khác."
Chu Ngạn Hiến mở lon coca, liếc xéo nó. Có một loại tổn thương khi lòng tốt bị coi thành lòng lang dạ thú.
Dung Duyệt vừa buông khăn giấy, màn hình điện thoại để trên bàn đột nhiên sáng lên. Dung Duyệt nhấc máy phát hiện Thẩm Miên gửi tin nhắn.
Thẩm Miên: Sau này anh sẽ thường xuyên nhắn tin cho nhóc, nhớ trả lời anh.
Dung Duyệt đáp lại một chữ "Vâng" không chút do dự.
Bên kia Thẩm Miên hiển nhiên không hài lòng.
Thẩm Miên: Không được quá lạnh nhạt.
Dung Duyệt trầm tư suy nghĩ.
Dung Duyệt: Vâng ạ ~
Thẩm Miên: 233333333
Chu Ngạn Hiến thấy vẻ mặt của nó khi nhìn điện thoại lập tức đoán được người Dung Duyệt đang nói chuyện là ai.
Chu Ngạn Hiến: "Em không thấy buồn nôn sao. Vừa rồi mới đau lòng vì anh ta, bây giờ lại cười vì anh ta. Rất không có tôn nghiêm."
Ở trước mặt Thẩm Miên, Dung Duyệt không cần tôn nghiêm, nó chỉ cần cố gắng tỏ vẻ đáng thương, lừa Thẩm Miên quan tâm mình, không bỏ được mình... Yêu mình.
Hoàng hôn buông xuống. Sau khi tắm xong, Dung Duyệt tới bên cửa sổ. Biệt thự nhỏ bên cạnh đã không còn sáng lên ánh đèn.
Chẳng mấy chốc lại bắt đầu vào năm học mới. Hôm nay, Dung Duyệt đã trở thành học sinh lớp 8.
Tháng 9 là mùa thu, Dung Duyệt chậm rãi đi dọc theo con đường của trấn Lung Cảnh. Khi ngang qua một sườn đồi, nó nhìn thấy một thiếu nữ đang ngồi bên mép núi. Thầy cô Dung Duyệt đã dạy nó rất nhiều lần rằng hành động này cực kỳ nguy hiểm, sơ sẩy chút sẽ ngã xuống.
Cô gái thỉnh thoảng ngẩng đầu, đôi đồng tử màu nâu vô cùng mờ mịt, như sương mù trên đỉnh núi.
Cư dân hắc ám có thể lập tức nhận ra đồng đảng của mình.
Dung Duyệt bước tới, ngồi bên cạnh cô.
Thiếu nữ nhận thấy có người ngồi xuống liền quay đầu lại. Lúc này, đòn tấn công mà thiếu niên mang đến khiến đầu óc cô càng thêm trống rỗng. Cô không ngờ ngoài đời lại có thể gặp một người đẹp đến vậy. Đứa nhỏ tay chân thon dài, khuôn mặt đang trong thời kỳ trưởng thành, vừa có cảm giác non nớt của trẻ con lại có vẻ khôi ngô, thuần khiết của thiếu niên.
Không đúng, so với khôi ngô thì xinh đẹp càng chính xác hơn.
Một vẻ đẹp phi giới tính.
"Không thể ngồi ở đây, rất nguy hiểm." Dung Duyệt nhắc nhở.
"Ừ." Thiếu nữ cười khẽ, sau đó kéo thấp chiếc mũ trên đầu.
Dung Duyệt bảo cô: "Về nhà đi."
Thiếu nữ mỉm cười: "Tôi từ một nơi rất xa đến đây du lịch, bây giờ vẫn chưa về nhà."
Dung Duyệt gật đầu. Thì ra là vậy.
"Tôi..." Thiếu nữ thoáng yên lặng, sau đó đột nhiên mở miệng. "Tôi là một tác giả."
"Tác giả có sách bán ngoài tiệm?" Dung Duyệt hỏi.
"Đúng vậy."
"Thật lợi hại."
Thiếu nữ không thể nghe ra chút tán thưởng nào từ câu nói của nó.
"Chị qua đây lấy tư liệu à?" Dung Duyệt tiếp tục hỏi.
"Giải sầu. Tôi giận chính bản thân mình."
Dung Duyệt nghiêm túc nói với cô: "Mọi người đều có thể tức giận với bản thân."
Thiếu nữ lắc đầu: "Tôi nói... Tôi nói với hắn..." Cô không nói 'hắn' là ai. "Tôi thích phong hoa tuyết nguyệt, tôi muốn viết ngàn vì sao rơi xuống chân trời, một tia sáng của chúng có thể an ủi tâm hồn đã bị đánh vỡ hàng trăm ngàn lần nơi trần thế. Nhưng hắn nói với tôi hiện tại phong hoa tuyết nguyệt không bán được tiền."
Dung Duyệt thấy cô không thoải mái cũng không hỏi 'hắn' là ai.
Thiếu nữ thấy nó không hề để ý bèn nói nhiều hơn. Câu chuyện của cô có chút lộn xộn, đôi khi còn xen vào âm điệu kỳ quái, nhưng Dung Duyệt cảm thấy không có vấn đề gì.
"Đáng tiếc những thứ đó đều vô dụng."
Dung Duyệt trả lời: "Thứ vô dụng mới là vật đáng quý nhất." Nó khoa tay múa chân muốn dùng ngôn ngữ vụng về để diễn tả suy nghĩ của mình. "Chị biết kim cương không? Bản chất của kim cương là nguyên tố cacbon, cacbon nghe qua có vẻ cũng không phải là thứ quá giá trị, nhưng do sự sắp xếp khác nhau của nguyên tử cacbon nên nó liền trở thành đá quý."
Dung Duyệt loay ha loay hoay muốn truyền đạt suy nghĩ của mình. "Những thứ mà người ta cho rằng không quý giá, vô dụng lại có thể là thứ mà người bình thường mất cả đời cũng không thể tìm được."
Thiếu nữ nhìn Dung Duyệt, mỉm cười.
Bầu trời dần tối, sao băng xẹt qua phía chân trời.
Dù trấn Lung Cảnh có kỳ diệu thế nào đi nữa cũng không thể có nhiều sao băng như vậy.
"Reng reng reng."
Dung Duyệt nằm trên giường, mở mắt.
Quả nhiên là mơ.
Nó đẩy chăn, lấy một bộ đồng phục từ trong tủ quần áo.
Sau khi ngủ dậy, Dung Duyệt chầm chậm cưỡi xe đạp đến trường, học sinh xung quanh trông thấy nó lập tức xúm lại xì xào bàn tán. Dung Duyệt lớp 8 cắt một kiểu tóc mới, nhẹ nhàng, thoải mái, ngũ quan càng lộ rõ dưới ánh mặt trời, ngẩng đầu một cái đã khiến người ta không thể rời mắt.
"Anh đẹp trai, bên này!" Lăng Tiêu gọi nó.
Dung Duyệt giả bộ không nhìn thấy Lăng Tiêu, định xoay người chạy trốn.
Lăng Tiêu lập tức bắt được nó. "Hôm nay tan học làm một trận bóng rổ đi, không gặp không về."
Dung Duyệt bất đắc dĩ quay đầu. "Tôi phải nói bao nhiêu lần cậu mới hiểu, tôi không thích chơi bóng rổ." Khắp người toàn là mồ hôi, thật kinh khủng.
Lăng Tiêu làm bộ không nghe thấy, khoát tay rời đi.
Dung Duyệt tiện tay rút điện thoại kiểm tra tin nhắn, từ sáng đến giờ Thẩm Miên vẫn chưa nhắn tin cho nó.
Gã đàn ông xấu xa, chưa gì đã muốn lười biếng?
Âm thanh ngoại giới truyền đến đâm rách thế giới hai người, Thẩm Miên kéo Dung Duyệt ra, nhìn mặt nó, đôi môi mỏng mím lại. "Anh phải đi."
Ngoại trừ bên cạnh em, anh còn muốn đi đâu?
Dung Duyệt không biết nên biểu hiện nội tâm phức tạp của mình như thế nào, nhưng nó biết rất rõ những lời này không phải là điều mình nên nói. Vì vậy Dung Duyệt mở to mắt, vội vã nhìn Thẩm Miên, muốn khẩn cầu, nhưng dù há miệng bao nhiêu lần cũng không có cách nào phát ra âm thanh.
Nó không có biện pháp thẳng thắn nói anh đừng đi.
Bởi vì nó không phải là một đứa trẻ bốc đồng.
Thẩm Miên vươn tay, kéo sợi dây chuyền trên cổ Dung Duyệt. Anh nói với nó: "Nhóc biết sợi dây chuyền này đắt thế nào không?"
Dung Duyệt lắc đầu.
"Rất quý giá." Thẩm Miên như đinh đóng cột. "Đây là món đồ đắt giá nhất anh từng có từ trước đến nay, anh tặng nó cho nhóc."
Dung Duyệt cảm giác miệng mình sắp nứt ra. "Em không cần tiền."
Thẩm Miên không đáp lại câu nói này, chỉ nắm lấy dây chuyền, ánh mắt kiên định. "Rất đắt, nên anh sẽ không ném nó cho nhóc rồi sau đó không để ý tới nữa."
Nói xong, anh thả tay ra. Viên ngọc tỏa ánh sáng lấp lánh rơi trên áo sơ mi của Dung Duyệt tạo thành sự tương phản mạnh mẽ với đôi mắt đen kịt của nó.
Dung Duyệt hiểu ý anh, nó giơ ngón út. "Ngoắc tay."
Thẩm Miên mỉm cười, sau đó cũng vươn ngón út, giao với ngón tay của Dung Duyệt.
"Ngoắc tay treo cổ, trăm năm không được thay đổi." Thanh âm của Dung Duyệt trong trẻo, đẹp đẽ, ngay sau đó lập tức bị hắc ám và hàn ý cuốn sạch khiến người ta hít thở không thông. "Ai nói láo sẽ phải nuốt một ngàn cây kim."
Thẩm Miên hoàn toàn không phát hiện sự biến hóa của Dung Duyệt, chỉ cười híp mắt lắc lắc ngón tay.
Lưu Dư lại thúc giục Thẩm Miên, anh rốt cuộc phải đi. Nhưng Thẩm Miên vừa buông tay, Dung Duyệt đột nhiên nắm tay anh. Thẩm Miên quay đầu, Dung Duyệt gấp gáp nhìn anh: "Một ngày nào đó em sẽ tới tìm anh, nên anh đừng đi quá xa, đừng đến nơi em hoàn toàn không thể chạm tới."
Thẩm Miên mỉm cười gật đầu. Anh đột nhiên nhớ tới một quyển sách Dung Duyệt rất thích có tên là "Hoàng tử bé". So với nhân vật trong câu chuyện ấy anh đã sớm hiểu được một đạo lý. "Anh có trách nhiệm với em." Anh là người kéo Dung Duyệt ra khỏi thế giới của nó, cho nên anh phải chịu trách nhiệm với Dung Duyệt.
Mọi người liên tục thôi thúc, Thẩm Miên rốt cuộc cũng xoay người chạy tới. Trước khi lên xe, anh còn quay đầu vẫy tay với Dung Duyệt rồi mới ngồi vào trong.
Chiếc xế hộp nhanh chóng khởi động, chạy như bay trên con đường của trấn Lung Cảnh. Gió hè nhẹ nhàng thổi, ấm áp vụt qua phố xá, bóng cây, biển cả, bầu trời, thế giới. . ngôn tình hài
Dung Duyệt ném túi nilon vẫn xách trên tay, đột nhiên chạy. Nó dùng toàn bộ sức lực đuổi theo chiếc xe con màu đen. Mới đầu chiếc xe còn cách nó rất gần sau đó nhỏ dần, nhỏ dần. Dung Duyệt không hề hay biết, vẫn tăng nhanh bước chân.
"Hộc... Hộc..." Nó vừa chạy vừa thở dốc, đầu óc trống rỗng, ngoại trừ truy tìm một điểm đen Dung Duyệt không hề nghĩ đến bất cứ điều gì.
Nó tựa hồ dùng rất nhiều thời gian, nhưng sau khi chiếc xe quẹo vào lối rẽ, Dung Duyệt lập tức mất toàn bộ manh mối.
Ánh mặt trời gay gắt chiếu xuống mặt đất, áo sơ mi và quần của Dung Duyệt đều thấm ướt mồ hôi, mái tóc mềm mại dán trên mặt. Nó mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc như người bệnh nặng không thể hô hấp.
Dung Duyệt vận động quá độ, suýt chút nữa ngã sụp trên mặt đất, không ngờ Chu Ngạn Hiến tình cờ đi ngang qua, cõng nó về nhà.
Chu Ngạn Hiến tức giận. "Tự nhiên chạy gấp vậy làm gì? Không muốn sống nữa đúng không? Biết mỗi năm có bao nhiêu người chết vì vận động sai cách không hả?"
"Chu Ngạn Hiến." Dung Duyệt bất lực, tay chân thon dài vắt trên người y như một con rối.
"Làm sao?"
Dung Duyệt vùi mặt sau lưng Chu Ngạn Hiến, rầu rĩ nói: "Thẩm Miên đi rồi."
Chu Ngạn Hiến sửng sốt, có lẽ vì quá kinh ngạc nên động tác của y thoáng khựng lại, sau đó tiếp tục tiến về phía trước, muốn mang nó về nhà. "Không phải đương nhiên sao? Vốn dĩ anh ta tới đây để thi đại học, hiện tại đã thi xong dĩ nhiên phải về nhà. Hơn nữa lý tưởng của Thẩm Miên ở Lung Thành, anh ta bắt buộc phải đi. Em thông minh như vậy, nên sớm chuẩn bị tư tưởng!"
Không khí nhất thời im lặng. Gió lướt qua tán cây đại thụ vang lên âm thanh xào xạc.
Dung Duyệt nói: "Tôi có nghĩ đến, nhưng thực sự quá nhanh."
Chu Ngạn Hiến nhìn trời: "Một năm trôi qua rất nhanh."
"Khi nào tôi mới trưởng thành?" Dung Duyệt hỏi. "Khi nào tôi mới trưởng thành để có thể chủ động đi tìm anh ấy?"
Chu Ngạn Hiến bước đi, chân không cẩn thận vấp phải hòn đá nhỏ bên đường khiến y loạng choạng.
Thế sự phần lớn đều như vậy, đá lớn không thể âm mưu được nhân gian, chuyện nhỏ nhặt lại thường khiến người ta nhận thất bại.
"Dung Duyệt, có một số thứ không phải trưởng thành là có thể có được, cũng có một số việc không phải thời gian qua là có thể được giải quyết."
Dung Duyệt ngẩng đầu, nhìn hoa tai của Chu Ngạn Hiến. "Lần trước anh tức giận là vì chuyện của cha nuôi à?"
Nét mặt Chu Ngạn Hiến cứng đờ. Y cúi đầu: "Tên đàn ông khô khan kia cuối cùng đã hẹn hò với phụ nữ, thật sự rất đáng mừng."
Dung Duyệt không biết nên trả lời thế nào, Chu Ngạn Hiến rõ ràng cũng không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này.
Chu Ngạn Hiến cõng Dung Duyệt đi tới cửa nhà Thẩm Miên, thấy trên mặt đất có một túi rau xanh. Không hiểu sao y có linh cảm, vì thế hỏi Dung Duyệt: "Đây là đồ của em?"
"Ừ."
Chu Ngạn Hiến khom lưng nhặt lên rồi bước tiếp.
Dung Duyệt biết mình nên chuyển sang chuyện gì rồi. "Eo của anh tốt thật đấy." Mạnh mẽ, hơn nữa lại dẻo dai, vậy mà có thể cõng nó rồi khom lưng nhặt đồ.
Chu Ngạn Hiến nhướn mày, thuận theo Dung Duyệt tiếp tục nói. "Ồ... Cảm ơn. Nhưng anh đây không nằm dưới nên không cần quá đề cao eo của anh."
Dung Duyệt khó hiểu.
Chu Ngạn Hiến thấy vẻ mặt đứa nhỏ, vội vàng hắng giọng, nhanh chân cõng nó về nhà.
Cửa ra vào bị mở ra, Dung Hoài thấy Chu Ngạn Hiến cõng Dung Duyệt, hiển nhiên càng thêm hoảng sợ. Sau khi biết Dung Duyệt khó chịu được Chu Ngạn Hiến đưa về nhà, người đàn ông này vẫn thiện chí cho Chu Ngạn Hiến một lon coca lạnh, để y ngồi xuống nghỉ ngơi.
Chu Ngạn Hiến nhìn Dung Duyệt lau mồ hôi, tốt bụng hỏi: "Nếu em cần một người để tâm sự, hôm nay anh đây sẽ ở lại ngủ cùng em, nghe em kể chuyện, thế nào?" Chu Ngạn Hiến nói xong, tự mình cảm động một hồi. Thì ra mình là một đội viên chu đáo như vậy, đến giờ mình mới biết.
Dung Duyệt lắc đầu. "Tôi không thích ngủ cùng người khác."
Chu Ngạn Hiến mở lon coca, liếc xéo nó. Có một loại tổn thương khi lòng tốt bị coi thành lòng lang dạ thú.
Dung Duyệt vừa buông khăn giấy, màn hình điện thoại để trên bàn đột nhiên sáng lên. Dung Duyệt nhấc máy phát hiện Thẩm Miên gửi tin nhắn.
Thẩm Miên: Sau này anh sẽ thường xuyên nhắn tin cho nhóc, nhớ trả lời anh.
Dung Duyệt đáp lại một chữ "Vâng" không chút do dự.
Bên kia Thẩm Miên hiển nhiên không hài lòng.
Thẩm Miên: Không được quá lạnh nhạt.
Dung Duyệt trầm tư suy nghĩ.
Dung Duyệt: Vâng ạ ~
Thẩm Miên: 233333333
Chu Ngạn Hiến thấy vẻ mặt của nó khi nhìn điện thoại lập tức đoán được người Dung Duyệt đang nói chuyện là ai.
Chu Ngạn Hiến: "Em không thấy buồn nôn sao. Vừa rồi mới đau lòng vì anh ta, bây giờ lại cười vì anh ta. Rất không có tôn nghiêm."
Ở trước mặt Thẩm Miên, Dung Duyệt không cần tôn nghiêm, nó chỉ cần cố gắng tỏ vẻ đáng thương, lừa Thẩm Miên quan tâm mình, không bỏ được mình... Yêu mình.
Hoàng hôn buông xuống. Sau khi tắm xong, Dung Duyệt tới bên cửa sổ. Biệt thự nhỏ bên cạnh đã không còn sáng lên ánh đèn.
Chẳng mấy chốc lại bắt đầu vào năm học mới. Hôm nay, Dung Duyệt đã trở thành học sinh lớp 8.
Tháng 9 là mùa thu, Dung Duyệt chậm rãi đi dọc theo con đường của trấn Lung Cảnh. Khi ngang qua một sườn đồi, nó nhìn thấy một thiếu nữ đang ngồi bên mép núi. Thầy cô Dung Duyệt đã dạy nó rất nhiều lần rằng hành động này cực kỳ nguy hiểm, sơ sẩy chút sẽ ngã xuống.
Cô gái thỉnh thoảng ngẩng đầu, đôi đồng tử màu nâu vô cùng mờ mịt, như sương mù trên đỉnh núi.
Cư dân hắc ám có thể lập tức nhận ra đồng đảng của mình.
Dung Duyệt bước tới, ngồi bên cạnh cô.
Thiếu nữ nhận thấy có người ngồi xuống liền quay đầu lại. Lúc này, đòn tấn công mà thiếu niên mang đến khiến đầu óc cô càng thêm trống rỗng. Cô không ngờ ngoài đời lại có thể gặp một người đẹp đến vậy. Đứa nhỏ tay chân thon dài, khuôn mặt đang trong thời kỳ trưởng thành, vừa có cảm giác non nớt của trẻ con lại có vẻ khôi ngô, thuần khiết của thiếu niên.
Không đúng, so với khôi ngô thì xinh đẹp càng chính xác hơn.
Một vẻ đẹp phi giới tính.
"Không thể ngồi ở đây, rất nguy hiểm." Dung Duyệt nhắc nhở.
"Ừ." Thiếu nữ cười khẽ, sau đó kéo thấp chiếc mũ trên đầu.
Dung Duyệt bảo cô: "Về nhà đi."
Thiếu nữ mỉm cười: "Tôi từ một nơi rất xa đến đây du lịch, bây giờ vẫn chưa về nhà."
Dung Duyệt gật đầu. Thì ra là vậy.
"Tôi..." Thiếu nữ thoáng yên lặng, sau đó đột nhiên mở miệng. "Tôi là một tác giả."
"Tác giả có sách bán ngoài tiệm?" Dung Duyệt hỏi.
"Đúng vậy."
"Thật lợi hại."
Thiếu nữ không thể nghe ra chút tán thưởng nào từ câu nói của nó.
"Chị qua đây lấy tư liệu à?" Dung Duyệt tiếp tục hỏi.
"Giải sầu. Tôi giận chính bản thân mình."
Dung Duyệt nghiêm túc nói với cô: "Mọi người đều có thể tức giận với bản thân."
Thiếu nữ lắc đầu: "Tôi nói... Tôi nói với hắn..." Cô không nói 'hắn' là ai. "Tôi thích phong hoa tuyết nguyệt, tôi muốn viết ngàn vì sao rơi xuống chân trời, một tia sáng của chúng có thể an ủi tâm hồn đã bị đánh vỡ hàng trăm ngàn lần nơi trần thế. Nhưng hắn nói với tôi hiện tại phong hoa tuyết nguyệt không bán được tiền."
Dung Duyệt thấy cô không thoải mái cũng không hỏi 'hắn' là ai.
Thiếu nữ thấy nó không hề để ý bèn nói nhiều hơn. Câu chuyện của cô có chút lộn xộn, đôi khi còn xen vào âm điệu kỳ quái, nhưng Dung Duyệt cảm thấy không có vấn đề gì.
"Đáng tiếc những thứ đó đều vô dụng."
Dung Duyệt trả lời: "Thứ vô dụng mới là vật đáng quý nhất." Nó khoa tay múa chân muốn dùng ngôn ngữ vụng về để diễn tả suy nghĩ của mình. "Chị biết kim cương không? Bản chất của kim cương là nguyên tố cacbon, cacbon nghe qua có vẻ cũng không phải là thứ quá giá trị, nhưng do sự sắp xếp khác nhau của nguyên tử cacbon nên nó liền trở thành đá quý."
Dung Duyệt loay ha loay hoay muốn truyền đạt suy nghĩ của mình. "Những thứ mà người ta cho rằng không quý giá, vô dụng lại có thể là thứ mà người bình thường mất cả đời cũng không thể tìm được."
Thiếu nữ nhìn Dung Duyệt, mỉm cười.
Bầu trời dần tối, sao băng xẹt qua phía chân trời.
Dù trấn Lung Cảnh có kỳ diệu thế nào đi nữa cũng không thể có nhiều sao băng như vậy.
"Reng reng reng."
Dung Duyệt nằm trên giường, mở mắt.
Quả nhiên là mơ.
Nó đẩy chăn, lấy một bộ đồng phục từ trong tủ quần áo.
Sau khi ngủ dậy, Dung Duyệt chầm chậm cưỡi xe đạp đến trường, học sinh xung quanh trông thấy nó lập tức xúm lại xì xào bàn tán. Dung Duyệt lớp 8 cắt một kiểu tóc mới, nhẹ nhàng, thoải mái, ngũ quan càng lộ rõ dưới ánh mặt trời, ngẩng đầu một cái đã khiến người ta không thể rời mắt.
"Anh đẹp trai, bên này!" Lăng Tiêu gọi nó.
Dung Duyệt giả bộ không nhìn thấy Lăng Tiêu, định xoay người chạy trốn.
Lăng Tiêu lập tức bắt được nó. "Hôm nay tan học làm một trận bóng rổ đi, không gặp không về."
Dung Duyệt bất đắc dĩ quay đầu. "Tôi phải nói bao nhiêu lần cậu mới hiểu, tôi không thích chơi bóng rổ." Khắp người toàn là mồ hôi, thật kinh khủng.
Lăng Tiêu làm bộ không nghe thấy, khoát tay rời đi.
Dung Duyệt tiện tay rút điện thoại kiểm tra tin nhắn, từ sáng đến giờ Thẩm Miên vẫn chưa nhắn tin cho nó.
Gã đàn ông xấu xa, chưa gì đã muốn lười biếng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất