[Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân| Bình Tà] Chàng Tiên Cá
Chương 27
"Tiểu Ca, đừng!" Ngô Tà không ngờ Trương Khởi Linh lại biết bí thuật kia, cậu nghĩ hắn có lẽ sẽ không tìm thấy mình, vì vậy khi thấy Trương Khởi Linh giơ con dao lên cậu thật sự hoảng loạn. Ngô Tà lộ nửa thân mình trên mặt nước, khuôn mặt cậu càng mơ hồ dưới ánh trăng mờ ảo.
"Ngô Tà!" Trương Khởi Linh nghe tiếng cậu, hắn bất chấp tất cả mà lao về hướng Ngô Tà. Hắn chẳng màng đến nước biển, chỉ muốn lập tức ôm chầm lấy người kia.
Ngô Tà sợ Trương Khởi Linh không biết bơi, vậy nên cậu tự mình bơi về phía hắn, vừa mới lại gần đã bị Trương Khởi Linh siết chặt lấy.
"Ngô Tà, Ngô Tà..." Trương Khởi Linh cứ lặp đi lặp lại tên cậu, sau đó ôm chặt cậu hơn.
Ngô Tà bị hắn siết lấy có hơi đau đớn, cậu khẽ giãy giụa, Trương Khởi Linh lên tiếng: "Đừng nhúc nhích." Trong giọng nói tràn ngập sự khẩn cầu xen lẫn vô vàn những cảm xúc khác.
Ngô Tà im lặng, cậu gác cằm lên vai Trương Khởi Linh. "Vì sao lại tới tìm tôi?" Ngô Tà rầu rĩ hỏi.
Trương Khởi Linh không trả lời cậu, chỉ một mực ôm chặt lấy Ngô Tà, chiếc đuôi của cậu đung đưa. Hắn ôm Ngô Tà lên bãi cát, nước biển không ngừng xô vào. Trương Khởi Linh để cậu ngồi lên người hắn, sau đó hắn sờ vào chỗ vốn là vây cá của cậu, "Có đau không?"
Ngô Tà gật đầu, sau đó lại lắc. Trương Khởi Linh lấy từ trong túi ra một mảnh san hô rồi giơ lên trước mặt cậu, "Cái này là sao?"
"Đây... đây là lễ vật từ biệt." Ngô Tà chớp mắt nói.
Trương Khởi Linh khẽ vươn tay nhéo eo cậu như trừng phạt cho lời nói dối.
"Ngô Tà, em có nguyện ý cùng tôi mãi mãi bên nhau hay không?" Trương Khởi Linh hít thật sâu rồi hỏi Ngô Tà, để cậu thừa nhận còn không bằng tự hắn nói luôn.
"Hả? Tôi... tôi..." Ngô Tà không ngờ Trương Khởi Linh sẽ thốt ra một câu như vậy.
"Ngô Tà, tôi yêu em." Trương Khởi Linh siết chặt nắm tay, kiên định nói.
"Tiểu Ca, em... em là người cá..." Ngô Tà cúi đầu đáp.
"Chỉ cần em là Ngô Tà là đủ rồi."
Ngô Tà ngạc nhiên nghe Trương Khởi Linh nói, mỗi một lời của hắn đều đánh thẳng vào trái tim của cậu, mạnh mẽ mà lại khiến đáy lòng cậu hóa mềm mại.
"Ngô Tà, không phải vì cứu em, mà tôi đã thật sự yêu em rồi." Trương Khởi Linh ngừng một chút rồi tiếp lời, "Em có nguyện ý ở bên tôi mãi mãi không?"
Ngô Tà khẽ quay lại, nghiêng người ngồi trong lòng Trương Khởi Linh, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng rực rỡ của hắn, rồi cậu nhẹ nhàng gật đầu.
"Tiểu Ca, em nguyện ý, em... em yêu anh."
Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, Trương Khởi Linh và Ngô Tà ôm chặt lấy nhau, cùng trao nhau một nụ hôn dịu dàng, tựa như lần đầu tiên quen biết, tựa như bao nhiêu lần như vậy. Mảnh san hô màu trắng dần dần trút bỏ lớp vỏ ngoài trắng muốt, hòa lẫn vào nước biển trong veo. Từng đợt sóng không ngừng xô vào bờ, bao bọc lấy phần eo của hai người, lúc nước biển rút xuống, chiếc đuôi cá của Ngô Tà biến mất, chỉ còn lại một đôi chân thon dài.
Theo truyền thuyết của người cá, san hô được dùng làm lễ vật của tình yêu để tặng cho người mình yêu nhất, san hô ở đây là di cốt của con san hô, lời thề của những cặp tình nhân sẽ khiến di cốt san hô có thể rời khỏi cơ thể nó, đồng thời gửi gắm tình yêu của họ đến thần biển, được thần biển phù hộ cả đời.
"Ngô Tà, đuôi của em..." Vừa hôn nhau xong hai người đều phải thở dốc, Trương Khởi Linh lại không thấy chiếc đuôi của Ngô Tà đâu nữa, thay vào đó là một đôi chân của con người.
Ngô Tà cúi nhìn đôi chân hiện tại của mình, bình tĩnh đáp: "Em không còn cách nào để biến thành người cá nữa."
Trương Khởi Linh cởi áo khoác của mình ra bọc lấy phần eo Ngô Tà rồi ôm cậu lên.
"Tôi sẽ dùng cả đời này để yêu em." Trương Khởi Linh ôm Ngô Tà, vững vàng bước về phía Bàn Tử đang đứng chờ bọn họ.
"Ngô Tà!" Trương Khởi Linh nghe tiếng cậu, hắn bất chấp tất cả mà lao về hướng Ngô Tà. Hắn chẳng màng đến nước biển, chỉ muốn lập tức ôm chầm lấy người kia.
Ngô Tà sợ Trương Khởi Linh không biết bơi, vậy nên cậu tự mình bơi về phía hắn, vừa mới lại gần đã bị Trương Khởi Linh siết chặt lấy.
"Ngô Tà, Ngô Tà..." Trương Khởi Linh cứ lặp đi lặp lại tên cậu, sau đó ôm chặt cậu hơn.
Ngô Tà bị hắn siết lấy có hơi đau đớn, cậu khẽ giãy giụa, Trương Khởi Linh lên tiếng: "Đừng nhúc nhích." Trong giọng nói tràn ngập sự khẩn cầu xen lẫn vô vàn những cảm xúc khác.
Ngô Tà im lặng, cậu gác cằm lên vai Trương Khởi Linh. "Vì sao lại tới tìm tôi?" Ngô Tà rầu rĩ hỏi.
Trương Khởi Linh không trả lời cậu, chỉ một mực ôm chặt lấy Ngô Tà, chiếc đuôi của cậu đung đưa. Hắn ôm Ngô Tà lên bãi cát, nước biển không ngừng xô vào. Trương Khởi Linh để cậu ngồi lên người hắn, sau đó hắn sờ vào chỗ vốn là vây cá của cậu, "Có đau không?"
Ngô Tà gật đầu, sau đó lại lắc. Trương Khởi Linh lấy từ trong túi ra một mảnh san hô rồi giơ lên trước mặt cậu, "Cái này là sao?"
"Đây... đây là lễ vật từ biệt." Ngô Tà chớp mắt nói.
Trương Khởi Linh khẽ vươn tay nhéo eo cậu như trừng phạt cho lời nói dối.
"Ngô Tà, em có nguyện ý cùng tôi mãi mãi bên nhau hay không?" Trương Khởi Linh hít thật sâu rồi hỏi Ngô Tà, để cậu thừa nhận còn không bằng tự hắn nói luôn.
"Hả? Tôi... tôi..." Ngô Tà không ngờ Trương Khởi Linh sẽ thốt ra một câu như vậy.
"Ngô Tà, tôi yêu em." Trương Khởi Linh siết chặt nắm tay, kiên định nói.
"Tiểu Ca, em... em là người cá..." Ngô Tà cúi đầu đáp.
"Chỉ cần em là Ngô Tà là đủ rồi."
Ngô Tà ngạc nhiên nghe Trương Khởi Linh nói, mỗi một lời của hắn đều đánh thẳng vào trái tim của cậu, mạnh mẽ mà lại khiến đáy lòng cậu hóa mềm mại.
"Ngô Tà, không phải vì cứu em, mà tôi đã thật sự yêu em rồi." Trương Khởi Linh ngừng một chút rồi tiếp lời, "Em có nguyện ý ở bên tôi mãi mãi không?"
Ngô Tà khẽ quay lại, nghiêng người ngồi trong lòng Trương Khởi Linh, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng rực rỡ của hắn, rồi cậu nhẹ nhàng gật đầu.
"Tiểu Ca, em nguyện ý, em... em yêu anh."
Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, Trương Khởi Linh và Ngô Tà ôm chặt lấy nhau, cùng trao nhau một nụ hôn dịu dàng, tựa như lần đầu tiên quen biết, tựa như bao nhiêu lần như vậy. Mảnh san hô màu trắng dần dần trút bỏ lớp vỏ ngoài trắng muốt, hòa lẫn vào nước biển trong veo. Từng đợt sóng không ngừng xô vào bờ, bao bọc lấy phần eo của hai người, lúc nước biển rút xuống, chiếc đuôi cá của Ngô Tà biến mất, chỉ còn lại một đôi chân thon dài.
Theo truyền thuyết của người cá, san hô được dùng làm lễ vật của tình yêu để tặng cho người mình yêu nhất, san hô ở đây là di cốt của con san hô, lời thề của những cặp tình nhân sẽ khiến di cốt san hô có thể rời khỏi cơ thể nó, đồng thời gửi gắm tình yêu của họ đến thần biển, được thần biển phù hộ cả đời.
"Ngô Tà, đuôi của em..." Vừa hôn nhau xong hai người đều phải thở dốc, Trương Khởi Linh lại không thấy chiếc đuôi của Ngô Tà đâu nữa, thay vào đó là một đôi chân của con người.
Ngô Tà cúi nhìn đôi chân hiện tại của mình, bình tĩnh đáp: "Em không còn cách nào để biến thành người cá nữa."
Trương Khởi Linh cởi áo khoác của mình ra bọc lấy phần eo Ngô Tà rồi ôm cậu lên.
"Tôi sẽ dùng cả đời này để yêu em." Trương Khởi Linh ôm Ngô Tà, vững vàng bước về phía Bàn Tử đang đứng chờ bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất