Ma Vương Tháo Sừng Nhỏ Của Hắn Xuống

Chương 2: "Hình như ta đã từng sờ qua sừng của ai đó."

Trước Sau
Ma Vương Ansel và Ma Vương Seros đã chồng chất hận thù rất lâu.

Lãnh thổ Ma giới bao la, những vết nứt ngang dọc chia mặt đất thành 7 vực sâu, vùng đất rộng lớn như vậy được ba vị Ma Vương chia ra để trị. Vực sâu Khải Phong, Thiết Thụ thuộc về Nam Vực do Ma Vương Levee quản lý, chủ nhân của thành Idian, vật tượng trưng là【Rắn】, vực sâu Băng Kết, Hắc Thạch thuộc Tây Vực do Ma Vương Seros quản lý, chủ nhân của thành Louste, vật tượng trưng là【Thiên nga đen】; và cuối cùng, vực sâu Tro Tàn, Phù Hoa do Ansel quản lý, chủ nhân của thành Suberbian, vật tượng trưng là【Hoa diên vĩ】.

Vực sâu thứ bảy Huyền Trí không thuộc về vị Ma Vương nào.

Ansel quản lý thành Superbian, là thành Ma Vương trẻ tuổi nhất, chỉ mới thành lập được ba trăm năm, trong mắt các chủng tộc ác ma lâu đời thì họ chỉ là một đám trẻ con. Nhưng dưới sự trố mắt của những người khác, thành Suberbian phát triển đổi mới từng ngày, cuộc sống của các ác ma ở đây rất hạnh phúc, tất cả những công lao này đều thuộc về phong trào cải cách đa dạng của Ma Vương Ansel.

Y giống như một kẻ phản nghịch không biết sợ là gì, xem nhẹ những quy tắc ngầm mà các ác ma đã tự hiểu với nhau, y dẫn dắt thần dân của mình nhanh chóng tiến về phía trước. Cứ như vậy, tất nhiên sẽ kéo tới các thế lực thù hận lạc hậu trong Ma giới.

Phượng hoàng Phinney bị tiếng động từ chiếc bút lông bị bẻ gãy làm cho sợ hãi, sau khi bình tĩnh lại, nó vội vàng ngậm khăn mặt lau đi vết mực nước trên tay Ansel, sau đó dùng cánh quét những mảnh vỡ sang một bên. Nó nhướng cái đầu nhỏ với phần mào lên, nhìn Ansel vừa lau tay vừa cười nhạt.

" 'Gia tộc Ma Vương' thì giỏi lắm sao? Cùng lắm chỉ dựa vào cái bóng của tổ tiên mới có được thân phận Ma Vương nhiều đời như vậy." Ansel cười nhạt nói: "Còn dám nói là suy nghĩ viển vông, vậy ta xin phép biến nó thành sự thật! Ma Vương Seros cũng là kiểu người hay hành động theo cảm tính, đừng nói hắn vẫn còn để bụng chuyện tỷ thí một chọi một nhưng thua dưới tay ta đó chứ? Chắc không đâu nhỉ?"

"Rất có thể là vậy!" Trên mặt Phinney cũng đầy căm phẫn: "Thua trong tay ngài, hắn ta chỉ dám chỉ trỏ ngài trên báo chí thôi!"

Ngay cả con rồng cánh bạc do Ma Vương Seros nuôi cũng rất đáng ghét, Phinney từng đánh nhau với tên đó rất nhiều lần.

Ansel để mình tự bình tĩnh lại, đừng tức giận nữa, cuộc đời của ác ma giống như một vở kịch vậy, xem y chứng minh chính sách buôn bán mới của mình đây, sau đó sẽ khiến cho Seros tức chết!

Nghĩ tới đây, tinh thần của Ansel đột nhiên có chút sáng sủa hơn.

Với lại lần này hai người họ sẽ cùng nhau xuất trận, chỉ sợ không thể không chạm mặt...

Một giây sau, trong đồng tử dựng đứng nhiễm màu trời chiều của ác ma lóe ra ánh sáng tàn độc.

Đã chạm mặt thì nhất định sẽ đánh nhau rất to, y phải nhớ mài bén vũ khí trước mới được!

Có mục tiêu này treo ở trước mặt, buổi sáng khi Ansel xử lý chuyện chính trị có thể nói là sát khí lẫm liệt. Y bắt buộc phải thi hành chính sách buôn bán mới, đúng là vẫn có các lãnh chúa đại ác ma luôn chống lại chính sách của Ansel vì muốn giữ được lợi ích của mình, nhưng đó chỉ là mấy chướng ngại vật đơn giản ở sau lưng, các Ma Vương nắm giữ quyền lợi thật sự còn chưa lo ngại tới.

Mười một giờ, Vassago đúng giờ xuất hiện trước cửa phòng làm việc của Ma Vương, xin Ansel tới xem xét phán quyết. Ansel gom tài liệu rồi đứng dậy, Phinney lập tức bay lên vai y, nhìn thoáng qua trông rất vui vẻ.

"Nghe nói ngài đang muốn đi phán quyết chuyện tình cảm?" Nó nhiều chuyện hỏi thăm, Ansel liếc mắt nhìn nó, Phinney lập tức ngậm cái mỏ nhọn nhỏ của mình lại, nhưng mắt vẫn đang quay vòng vòng nhanh như chớp.

"Chỉ là chuyện tranh chấp sừng giữa mấy người trẻ tuổi thôi." Ansel nói rất bâng quơ: "Sẽ không tốn nhiều thời gian đâu."

Nói xong dự đoán về thời gian, Ansel bị vả mặt đến thê thảm. Y ngồi trên ngai vị Ma Vương, đồng tử dựng đứng nhiễm màu trời chiều hạ xuống, nhìn không ra vui buồn, chỉ thường xuyên miết chiếc đồng hồ lộ rõ dưới tầm mắt mình, y muốn nhanh chóng kết thúc rồi quay về ăn cơm biết bao.

"...Mọi chuyện là như vậy, hắn đã sờ vào sừng của ta." Sắc mặt của ác ma đầy nam tính tuổi trẻ đỏ ửng lên, giọng nói vẫn đang run rẩy. Ansel nhìn chiếc sừng trên đỉnh đầu của hắn, nó không quá lớn, mang màu nâu trầm êm dịu, giống như một con cừu nhỏ. Tuy sừng không tính là to nhưng vẫn lớn hơn một vòng so với sừng của Ansel.

Thân là Ma Vương, Ansel đương nhiên cũng muốn đội một cái sừng hoành tráng như vậy, nhưng... sừng của y chỉ là một cái băng đô.

Băng đô càng lớn thì càng dễ nghiêng.

Lỡ đâu bị lệch trước mặt người khác thì sẽ thành sự cố mất!

Vậy nên tới tận bây giờ, Ansel vẫn đội một cái sừng hơi quá xinh xắn so với một đại ác ma, đồng thời cũng tàn nhẫn dùng sức đánh từng tên ác ma dám cả gan cười nhạo sừng nhỏ của y.

Ansel nhẹ nhàng vuốt cằm, tỏ vẻ mình đã biết rõ nguyên nhân hậu quả, sau đó y hướng về ác ma đang quỳ gối ở bên kia, thân hình của tên ác ma này tương đối cao lớn, trên đầu có một cái sừng xoắn lại nhìn không rõ lắm, trông có vẻ rất quyền thế.

"Ngươi có ý kiến gì với toàn bộ chuyện đã xảy ra không?"

Ma vương tóc bạc sừng đen nhẹ giọng hỏi xin ý kiến.

Ác ma cao lớn trầm mặc trong chốc lát.



"Không có ý kiến khác, đều là lỗi của ta."

Ansel lại chuyển hướng về ác ma có sừng cừu nhỏ kia.

"Nếu đôi bên không còn ý kiến gì với chuyện này, ngươi có thể đưa ra biện pháp trừng phạt mà mình mong muốn, dù không liên quan đến pháp luật, nhưng dựa vào mức độ hình phạt của thành Suberbian, cho dù là lưu đày hay chịu phạt, chỉ cần đôi bên không có ý kiến khác, đều có thể xem xét tình hình rồi chấp hành."

Nghe xong lời Ansel nói, ác ma sừng cừu nhỏ quả nhiên đã hốt hoảng.

"Lưu đày... cũng không cần... nghiêm trọng... như vậy.... Chịu phạt cũng..."

Ansel chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi.

Nếu không muốn trừng phạt đối phương, vậy tại sao còn tới đây xin bề trên xem xét phán quyết?

Mắt thấy Ma Vương tóc bạc uy nghiêm ngồi trên ngai vàng đang nheo đồng tử dựng đứng nhiễm màu trời chiều lại, ác ma sừng cừu nhỏ sắp bị dọa khóc, nói chuyện cũng đứt quãng.

"Ta không có ý lừa gạt ý kiến của bệ hạ, nhưng dù sao sờ vào sừng cũng quá... cũng quá... chỉ cần hắn ta bị trừng phạt đúng tội..." Dưới áp lực, cậu ngược lại còn bất chấp nói ra hết: "Ta biết! Ta biết nhà họ xuất thân từ quân đội của bệ hạ, luôn coi thường loại ác ma buôn bán bình thường như ta, nên mới dùng cách bỡn cợt này, lừa gạt ta..."

Không ngờ, đại ác ma cao lớn vẫn luôn cúi xuống lần đầu tiên nói xen vào.

"Ta không coi thường em! Cũng không lừa gạt em!"

"Sao lại không chứ!"

Nếu không ngại uy nghiêm của Ma Vương, chỉ sợ hai người họ đã làm ầm ĩ lên. Ansel giống như đã hiểu ra được một chút, Vassago ở phía sau y ho nhẹ một tiếng, càng khiến Ansel khẳng định thêm phán đoán của mình.

Chỉ sợ hôm nay y không đến để xem xét phán quyết, mà là...

Vassago tới gần y, nói nhỏ bên tai.

"Ba mẹ của hai bên đều đã đến hết rồi ạ."

Ansel: "..."

Quả nhiên! Ma Vương y không phải đến để xem xét phán quyết, mà là đến để chứng hôn!

"Quả thật ngài đã biết rõ mọi chuyện, liếc mắt qua một cái đã nhìn thấu, hành động hù dọa tên nhóc kia vừa rồi thật sự giống như thao tác trong sách văn mẫu. Cứ như vậy, người lớn của hai bên sẽ rất biết ơn ngài, dù sao quan trọng nhất vẫn là hạnh phúc của con nhỏ." Miệng cá của Vassago động đậy, hắn ta thấp giọng nói, mọi người bên cạnh Ansel đều chưa từng keo kiệt những lời khen ngợi nhiệt liệt về sự anh minh nhìn xa trông rộng của bệ hạ nhà mình.

Đôi mắt Ansel trống rỗng nhìn về phía hai ác ma trẻ tuổi đang cãi nhau ở phía dưới.

Thanh niên ác ma bây giờ...

Ma Vương tóc bạc lười biếng nâng má, nhìn thoáng qua thấy ba mẹ của hai ác ma trẻ tuổi tiến vào từ cửa bên hông, bọn họ cung kính chào hỏi y. Ansel gật nhẹ đầu đáp lại, trận cãi nhau ở phía dưới rốt cuộc cũng sắp dừng lại.

"Ngươi trước giờ vẫn luôn như vậy! Ỷ vào chuyện ta thích ngươi, nên cứ cố ý gây hấn..." Cậu trai sừng cừu nhỏ khóc thút thít.

Cuối cùng đại ác ma cao lớn cũng không kìm lại được nữa.

"Ta không cố ý gây hấn! Chỉ là..." Hắn là kiểu người rất khó mở miệng, cuối cùng chỉ rặn ra vài chữ từ trong hàm răng: "Chỉ là... không kìm lòng được."

Xong rồi.

Tâm trạng Ansel bỗng phấn khởi lên, y dẫn đầu vỗ tay, ba mẹ hai bên cùng nhau tiến tới, hiện trường biến thành bầu không khí vui mừng.



Hai mắt của cậu trai sừng cừu nhỏ đẫm lệ mông lung, nhưng lời của đại ác ma cao lớn kia khiến hai má cậu trở nên nóng bỏng. Cậu thấy người nhà chào đón mình, họ oán trách cậu không nên bước vào nơi của bề trên rồi mới chịu thổ lộ tiếng lòng. Cậu trai sừng cừu nhỏ theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Ma Vương bệ hạ, chỉ thấy Ma Vương bệ hạ vừa vỗ tay vừa chậm rãi bước xuống bậc thang dưới ngai vàng, thản nhiên mỉm cười với cậu.

"Lần này, chỉ sợ ta không làm thẩm phán được rồi, nhưng hãy cho phép ta làm người chứng hôn nhé?"

Đây quả thật là vinh hạnh đặc biệt đối với ác ma bình thường. Cậu trai sừng cừu nhỏ vẫn còn choáng váng, bị mẹ kéo xuống bái tạ ân điển của bệ hạ, tiếp đó cậu quay đầu, nhìn thấy đại ác ma cao lớn với vẻ mặt ngượng ngùng bị người nhà vây quanh.

Cậu lại đỏ mặt.

Giờ cơm của Ansel chậm mất một giờ, nhưng y gặt hái được thêm một khoản tài trợ cho chi phí quân sự, nên tâm trạng rất tốt. Trên bàn cơm, Ansel nhớ tới tiết mục chuyện tình oan gia kia, thuận miệng nhắc tới một chủ đề.

Thật ra y vẫn không hiểu được hết ý nghĩa của sừng đối với ác ma, qua lần này, y cho rằng sừng chính là... ừm, là một bộ phận nhạy cảm trên cơ thể ác ma? Nhưng Ansel vẫn như trước không có chút cảm xúc mãnh liệt nào.

Ác ma là chủng tộc rất khát cầu dục vọng, bình thường đều rất ăn chơi, cảm giác dồn tình cảm vào một cái sừng thì rất kỳ quái.

"Với lại, hình như ta đã từng sờ qua sừng của ai đó."

Ansel thuận miệng nói, y đang quấy chén súp nấm quét bơ địa ngục, vừa dứt lời, y phát hiện bốn phía đã lâm vào sự im lặng chết chóc. Mắt cá của Vassago như muốn lồi ra, Phinney lập tức đâm đầu vào trong sốt cà chua, gương mặt luôn mang theo nụ cười chuyên nghiệp của nữ hầu trưởng giỏi giang gần như đang nứt ra.

Miệng cá của Vassago bắt đầu không ngừng đóng mở, phát ra âm thanh thổi bong bóng.

"Bụp bụp bụp... Ngài đã sờ vào... bụp bụp bụp... sừng của ai vậy?"

Ansel vẫn chưa biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc, y nhớ lại.

"Hình như là... Seros?"

Khi Phinney với bộ lông đỏ vàng nghe được câu trả lời này, ngay lập tức giống như chuyển thành màu xám trắng, ánh mắt nhìn Ansel hoàn toàn dại ra, sau một lúc lâu mới gượng cười nói ra.

"Ngài đang... nói đùa phải không?"

Ansel: "..."

Y không nên bắt đầu đề tài này, dù sao chuyện đó y không còn nhớ rõ nữa, y quyết định miễn cưỡng ậm ừ cho qua.

Chỉ thấy Ma Vương bệ hạ lạnh nhạt gật đầu.

"Đúng thật rồi."

"Ha ha ha ha ta đã nói rồi mà, bệ hạ hài hước quá đi mất!" Phinney từ trạng thái phai màu sống lại, tất cả những người đứng bên bàn cũng sống lại. Mặt Ansel nghiêm lại, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Sừng... thật sự quan trọng đến vậy với ác ma sao?

Hình như cái này là kiến thức thông thường mà mỗi ác ma đều tự ngầm hiểu với nhau trong Ma giới, có khi còn là chuyện rất nhạy cảm, Ansel không đọc được nội dung liên quan gì ở trong sách, nó chỉ viết rất mơ hồ như "Sừng rất quan trọng" "tựa như vòng sáng của Thiên Sứ", thế nhưng...

Là thiên sứ hàng thật giá thật, Ansel cũng không cảm thấy vòng sáng quá quan trọng, y thậm chí cảm thấy vòng sáng rất đáng ghét còn ảnh hưởng tới công việc ẩn náu của y.

Ansel: "..."

Thôi quên đi.

Đếm theo số ngày, đêm nay y lại phải bẻ vòng sáng xuống rồi.

Chú thích: Các tên vực sâu tác giả đều đặt theo tên Trung nên edit cũng để tên Trung chứ không phải chưa chuyển sang tên Anh.

Editor xin ý kiến: Trong truyện có rất nhiều thiết bị hiện đại nhưng tác giả vẫn viết và tag cổ đại nên hiện tại mình vẫn sẽ giữ xưng hô cổ đại phương Tây, nếu các bạn thấy cách xưng hô này có vấn đề thì cho mình xin ý kiến nha <3

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau