Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

Chương 332: Người khuyên can

Trước Sau
Đan Vọng nhìn đám người giao chiến, trong lòng hơi do dự.

"Cốc chủ, có cần đi hỗ trợ không?" Đan Minh nhịn không được hỏi.

Lão tổ Thần Phong Tông là vì Đan Cốc bọn họ mà ra tay, nếu cốc chủ khoanh tay đứng nhìn, chỉ sợ là không tốt lắm.

Đan Vọng cau mày, không nói gì, nếu Thần Phong lão tổ đã ra tay, hắn lại đi cắm vào, vậy chẳng phải là nói Thần Phong lão tổ ngay cả mấy tiểu bối cũng không đối phó được sao?

Nhưng thực lực của Diệp Khải Hiền quá mạnh, Thần Phong lão tổ cư nhiên không bắt được, cứ giằng co như vậy cũng không thể!

Đan Vọng do dự một lát, rốt cuộc quyết định gia nhập chiến cuộc.

Đan Vọng mới vừa ra tay liền bị một con rối Nguyên Anh chặn lại, con rối Nguyên Anh khí thế bức người, rất là bất phàm.

Đan Vọng nhíu mày, nhìn thấy Diệp Phàm ung dung đứng cạnh.

Diệp Phàm mím môi, như hổ rình mồi nhìn Đan Vọng.

Đan Vọng vừa ra tay, Diệp Phàm liền chỉ huy con rối chặn Đan Vọng lại.

Đan Vọng là đan sư, thực lực bình thường, bị con rối cuốn lên liền không thể thoát thân.

Diệp Phàm khinh thường nhìn Đan Vọng: "Thực lực của lão già này chẳng ra gì, kém con xà biến dị kia nhiều."

Ngao Tiểu No nhàn nhạt nói: "Hắn phỏng chừng là lão thấp khớp, không đáng để lo, mà xung quanh đang có rất nhiều người muốn tìm cơ hội xuống tay đây, ngươi cẩn thận một chút." Nếu như Diệp Khải Hiền cùng lão đầu Thần Phong Tông kia đánh lưỡng bại câu thương, để người khác nhặt tiện nghi, vậy việc vui liền to lắm.

......

Đám người Diệp Khải Hiền cùng Thần Phong lão tổ đối chiến mấy canh giờ, đám người Diệp Khải Hiền không chiếm được tiện nghi nào, Thần Phong lão tổ cũng không khống chế được đám người Diệp Khải Hiền.

Qua một trận chiến kịch liệt, hai bên đều không còn sức, đại chiến như vậy thật sự rất hiếm gặp, không ít tu sĩ tránh ở chỗ tối xem vui vẻ.

"Lão tổ, nếu như là chỉ điểm hậu bối, điểm đến nơi là tốt rồi, ta nghĩ đám người Diệp đạo hữu cũng đã được giáo huấn, hiểu cái gì là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân ta thấy chuyện ngày hôm nay đến đây thôi." Một thanh âm dũng cảm vang lên.

Đoàn người Hỏa Diễm cưỡi mấy đầu hỏa giao long từ trên trời giáng xuống.

Hỏa Diễm đầu tàu gương mẫu, tách hai đám người đang giao chiến ra, mười mấy đầu hỏa giao long cùng nhau xuất hiện, khí thế bức người.

Hỏa Diễm vừa xuất hiện, hai bên giao chiến cùng nhau dừng lại.

Đám người Diệp Khải Hiền cùng Thần Phong lão tổ chiến đấu kịch liệt hồi lâu, hai bên đều đã hơi kiệt sức, chẳng qua, ai cũng không muốn dừng tay trước, tình cảnh cứ như vậy mà giằng co, Hỏa Diễm vừa xuất hiện, cục diện liền hơi hòa hoãn xuống.

Hỏa Diễm ở giữa nói mấy lời ba phải xong liền dẫn chuyện tới một chủ đề khác.

Diệp Khải Hiền cùng Thần Phong lão tổ ai cũng không có nhắc lại chuyện Đan Điển, giằng co một hồi xong liền đường ai nấy đi.

......

Phi thuyền của Diệp Khải Hiền vừa rời đi, mọi người thấy không còn náo nhiệt xem, sôi nổi giải tán.

Lâm Ngọc Hằng cau mày nhìn Lâm Mộng Kỳ, nói: "Chúng ta cũng đi thôi."

Lâm Mộng Kỳ gật đầu: "Được."

Hồi tưởng lại trận chiến ban nãy, trái tim của Lâm Mộng Kỳ vẫn còn đập thình thịch, Lâm Mộng Kỳ nhịn không được nói: "Diệp Khải Hiền cư nhiên bức tu sĩ Hóa Thần tới tình cảnh này, thật lợi hại."

"Đạo lữ kia của Diệp Phàm cũng không đơn giản!" Lâm Ngọc Hằng nói.

Lâm Mộng Kỳ gật đầu: "Đúng vậy."

Thanh danh của Diệp Khải Hiền vang dội đã lâu, đạo lữ của Diệp Phàm lại mới chỉ thăng cấp Nguyên Anh, không hiện sơn không lộ thủy, thực lực lại cũng cao cường tới cảnh giới kia, thật sự đáng sợ.

Lâm Ngọc Hằng lắc đầu, thầm nghĩ: Đan Vọng vì thỉnh động Thần Phong Tông ra tay hẳn là trả giá không ít, kết quả, cái gì cũng không chiếm được, Thần Phong lão tổ đã ra tay cũng không làm gì được Diệp Khải hiền, lần này Thần Phong Tông quả thực là mất hết mặt mũi.

......

Thần Phong lão tổ mang theo đoàn người Thần Phong Tông rời đi, cũng không biết là bởi vì cảm thấy mất mặt hay gì, khi đi cũng không có chào hỏi người của Đan Cốc.



Mắt thấy người lục tục tản đi, Đan Vọng cũng chỉ có thể kéo theo đoàn người trở về Đan Cốc.

"Cốc chủ, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Đan Minh nhìn Đan Vọng hỏi.

Đan Vọng cau mày nói: "Ngay cả tu sĩ Hóa Thần cũng không bắt được lão đại Diệp gia."

Đan Vọng thầm cảm thấy bất mãn với Thần Phong lão tổ, cảm thấy Thần Phong lão tổ quả thực là chỉ có hư danh, đường đường là lão tổ Hóa Thần ngay cả một đám tiểu bối Nguyên Anh cũng không bắt được, lại còn đưa ra một đống yêu cầu cho Đan Cốc bọn họ.

Đan Vọng tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám xé rách da mặt với Thần Phong Tông.

"Cốc chủ, chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao?" Đan Minh buồn bực hỏi.

Đan Vọng trầm mặt xuống: "Đương nhiên không thể bỏ qua liền như." Nếu bỏ qua như vậy, mặt mũi của Đan Cốc bọn họ phải để ở nơi nào?

......

Hỏa Toàn Nhi buồn bực không vui nhìn Hỏa Diễm: "Gia gia, ngươi nói đang yên đang lành, ngươi qua đánh gãy Thần Phong lão tổ cùng đám người Diệp Khải Hiền làm cái gì? Nếu bọn họ đánh tiếp, nói không chừng ta có thể nhìn thấy cảnh Thần Phong lão tổ bị đánh phế rồi, như vậy liền có ý tứ."

Hỏa Toàn Nhi không biết là nghĩ tới cái gì, ha ha cười lên.

Hỏa Diễm bất đắc dĩ nhìn Hỏa Toàn Nhi một cái: "Ngươi thì biết cái gì?"

Đám người Diệp Khải Hiền cùng Thần Phong lão tổ đánh lâu như vậy cũng không phân ra thắng bại, hiển nhiên là hai bên đều không muốn đánh, chỉ là cả hai đều không có bậc thang, hắn đi khuyên can, cả hai bên đều thiếu hắn một phần nhân tình.

Cơ hội làm Thần Phong Tông cùng Bích Vân Tông đồng thời thiếu một phần nhân tình không phải ngày nào cũng có.

Hỏa Diễm tức giận nói: "Ngươi a! Tu luyện đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày, chỉ biết xem náo nhiệt là giỏi, ngươi cũng không học đạo lữ của Diệp Phàm một chút, người ta đã là tu sĩ Nguyên Anh rồi." Tư chất của Hỏa Toàn Nhi rất tốt, nhưng tu luyện lại khá là lười nhác, làm cho Hỏa Diễm bất đắc dĩ cực điểm.

"Cái đó sao có thể giống nhau được! Người ta có vị hôn phu là đan sư Thiên cấp, nếu ta cũng có vị hôn phu là đan sư Thiên cấp, vậy tu vi của ta chẳng phải là muốn tăng nhanh thế nào thì tăng nhanh thế đó." Hỏa Toàn Nhi hâm mộ nói.

"Có bản lĩnh ngươi cũng đi tìm một đan sư Thiên cấp làm hôn phu đi! Nếu được như thế, gia gia ngươi còn có thể đi theo dính chút ánh sáng." Hỏa Diễm hận sắt không thành thép nói.

Hỏa Toàn Nhi bất mãn nói: "Hôn phu đan sư Thiên cấp nào có dễ tìm như vậy! Đan sư Thiên cấp ngoại trừ Diệp Phàm, còn lại đều là lão nhân một đống tuổi, ta mới không cần."

Hỏa Diễm tức giận nhìn Hỏa Toàn Nhi: "Ngươi không cần? Ngươi cũng không nghĩ xem, cho dù ngươi coi trọng, đám lão đầu đó có thể coi trọng một nha đầu thối như ngươi sao?"

Hỏa Toàn Nhi oan ức nhìn Hỏa Diễm: "Gia gia, ngươi đừng xem thường ta như vậy! Cháu gái ngươi muốn mỹ mạo có mỹ mạo, muốn tư chất có tư chất, điều kiện cũng không kém, đám lão nhân đó dựa vào cái gì chướng mắt ta!"

Hỏa Diễm lắc đầu, điều kiện của Hỏa Toàn Nhi đúng là không kém, nhưng nữ tu có điều kiện tốt ở tu chân giới quá nhiều.

"Lại nói tiếp, Diệp Khải Hiền thật lợi hại!" Hỏa Toàn Nhi chống cằm nói.

"Sát khí trên người hắn càng nặng thêm, kiếm thuật cũng tinh vi hơn lần trước ta đối chiến với hắn không ít." Hỏa Diễm thầm nghĩ: Nếu lúc trước Diệp Khải Hiền cũng có thực lực như vậy, hắn nhất định sẽ thua thảm không nỡ nhìn.

"Ta nghe nói một thân kiếm thuật của Diệp Khải Hiền đều là dựa vào gϊếŧ mà ra, hải triều lần trước hẳn là đã trợ giúp hắn không ít." Hỏa Toàn Nhi nói.

Hỏa Diễm gật đầu: "Phỏng chừng là thế." Chiến đấu là phương thức tốt nhất khảo nghiệm thực lực của một người, mà trong hải chiến lần trước, Diệp Khải Hiền lại lập công không nhỏ!

......

Diệp Khải Hiền ngồi trong phi thuyền, điều tức một hồi.

"Tu sĩ Hóa Thần chính là tu sĩ Hóa Thần, quả nhiên lợi hại." Trong trận chiến trước, Diệp Khải Hiền bị Thần Phong lão tổ công kích mấy lần, thân thể bị thương không nhẹ, tuy rằng bị thương, nhưng trạng thái tinh thần của Diệp Khải Hiền lại cực kỳ tốt.

Diệp Phàm bất mãn nói: "Lão nhân thối không biết xấu hổ, một đống tuổi rồi còn xuống tay với tiểu bối."

Diệp Khải Hiền híp mắt: "Chờ ta bế quan ngẫm nghĩ, lần sau nếu còn cơ hội, liền không cần phải chật vật như thế."

Bạch Vân Hi: "......"

"Nhị tẩu, ban nãy ngươi làm sao vậy?" Diệp Cẩm Văn tò mò hỏi.

Bạch Vân Hi cười cười: "Không có gì, chỉ là ta có thể khống chế được thể chất của mình bạo phát, thậm chí lợi dụng nó."

Diệp Cẩm Văn cười nhìn Bạch Vân Hi: "Nhị tẩu thật lợi hại." Diệp Cẩm Văn thầm nghĩ: Thật không hổ là người mà nhị ca nhìn trúng, quả nhiên khó lường!



"Cũng thường thôi." Bạch Vân Hi khiêm tốn cười.

......

Phi thuyền của Diệp Khải Hiền tiến vào Bích Vân Tông, tức khắc truyền tới tiếng kinh hô vui mừng.

Tin tức đám người Diệp Khải Hiền cùng Thần Phong lão tổ chiến đấu kịch liệt đã truyền về Bích Vân Tông, khiến cho một đám tu sĩ kích động không thôi.

"Đại thiếu tông chủ thật lợi hại, ta nghe nói, đại thiếu tông chủ cùng lão tổ Thần Phong Tông kịch chiến mấy trăm hiệp, cuối cùng lão quái vật kia thất bại mà về."

"Không sai, tu sĩ Hóa Thần thì làm sao, lấy kiếm thuật hiên hạ vô song của đại thiếu tông chủ, tu sĩ Hóa Thần cũng chém."

"Thần Phong lão tổ thật đúng là biết xen vào việc của người khác, cho dù Đan Điển ở trong tay của nhị thái tử, vậy thì liên quan gì đến hắn, hơn phân nửa là muốn vớt chỗ tốt."

"Kết cục của xen vào việc của người khác chính là như thế, bị đại thiếu tông chủ chém rối tinh rối mù."

Diệp Phàm vừa vào tông môn liền nghe thấy tiếng nói chuyện không ngừng của đám tu sĩ trẻ tuổi.

Diệp Phàm chỉ có thể cảm thán đại ca có không ít fan não tàn, lời đồn đãi thật sự khoa trương, tuy rằng đại ca lợi hại, nhưng nếu đơn độc đấu, sớm đã bị bại trận.

......

Trong đại điện.

"Thiếu tông chủ thật lợi hại, gặp được tu sĩ Hóa Thần cũng không sợ chút nào." Vương Tổ An khâm phục nói.

Diệp Khải Hiền hai tay chống lưng: "Tu sĩ Hóa Thần cũng không có gì ghê gớm."

Vương Tổ An cười nói: "Đối với thiếu tông chủ mà nói thì đúng là không có gì ghê gớm."

Diệp Khải Hiền híp mắt: "Nếu ta có thể tiến thêm một bước, lần sau không cần người khác hỗ trợ, một mình ta cũng có thể kiềm chế hắn."

"Thiếu tông chủ thực lực kinh người, không bao lâu nữa, tông chủ Thần Phong Tông chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của ngài." Vương Tổ An nói.

Diệp Khải Hiền nhàn nhạt gật đầu: "Ngày đó sẽ không xa, nếu lão quái vật Thần Phong Tông cũng không phải là đối thủ của ta, vậy ta chỉ có thể qua Vô Tận Hải đi Trung Đại Lục tìm đối thủ."

Vương Tổ An: "......"

"Thiếu tông chủ, nhị thái tử bế quan sao?" Vương Tổ An hỏi.

Diệp Khải Hiền gật đầu: "Đúng vậy, lần này nhị đệ hẳn là không kết anh sẽ không xuất quan."

"Như vậy sao!" Vương Tổ An cau mày, thầm nghĩ: Bên ngoài có lời đồn nói Diệp Phàm là tu sĩ tám linh căn, cũng không biết là thật hay giả, nếu là thật, vậy Diệp Phàm muốn kết anh liền không dễ dàng gì.

Diệp Khải Hiền gật đầu: "Lần này nhị đệ rất có ý chí chiến đấu."

Chuyện Thần Phong lão tổ chặn đường gây chuyện đánh tỉnh Diệp phàm, làm Diệp Phàm đột nhiên phát hiện, nếu như không thăng cấp Nguyên Anh, khi đối mặt với tu sĩ Hóa Thần hắn liền không làm được gì, cho nên lần này hắn bế quan rất nghiêm túc.

Diệp Phàm bế quan lần thứ hai, Diệp Khải Hiền sau khi đại chiên với tu sĩ Hóa Thần thể ngộ không ít, chạy đi sau núi của Bích Vân Tông thể hội kiếm pháp.

Mấy vị cao tầng sôi nổi bế quan, Bích Vân Tông tiến vào kỳ tu dưỡng.

Diệp Phàm ngồi bên trong động phủ, Ngũ Hành Nguyên Thủy đặt ở trước mặt Diệp Phàm.

Ngao Tiểu No nhìn Diệp Phàm, nói: "Ngươi được không? Trong tông môn có rất nhiều người suy đoán ngươi có thể bởi vì kết anh thất bại, nguyên khí đại thương, sau đó không thể luyện chế ra đan dược Thiên cấp nữa, lo lắng đến ngủ cũng không yên."

Diệp Phàm không vui híp mắt: "Đám lão đầu đó đúng là chỉ biết buồn lo vô cớ!"

Ngao Tiểu No nhìn Diệp Phàm một cái: "Ta cảm thấy bọn họ sầu lo là có đạo lý! Ngươi nghĩ đi, ngươi chỉ là một phế tài tám linh căn! Sác xuất kết anh thất bại rất lớn!"

Diệp Phàm quay đầu, nghiêm trang nhìn Ngao Tiểu No: "Ta nên tán hồn ngươi mới phải, như vậy không có ngươi nhiễu loạn quân tâm, cơ hội kết anh thành công của ta mới lớn được."

"Chỉ đùa một chút thôi mà." Ngao Tiểu No rụt trốn vào trong Quỷ Âm Kỳ, lười đi để ý Diệp Phàm.

Diệp Phàm nhắm mắt lại, dẫn Ngũ Hành Nguyên Thủy vào trong thân thể, Ngũ Hành Nguyên Thủy tiến vào thân thể của Diệp Phàm, Diệp Phàm rốt cuộc cũng cảm nhận được bình cảnh Nguyên Anh.

Kim Đan trong cơ thể của Diệp Phàm từng chút từng chút một nứt ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau