Chương 4
Chủ trọ đẹp trai đưa cho công qua đường túi chườm nước đá để hạ nhiệt.
Một lát sau, công qua đường xuýt xoa nói: "Lạnh quá đi mất."
Chủ trọ: "...... Ai bảo cậu đặt trực tiếp lên vật kia làm gì!"
Công qua đường đã thành vai chính thì cũng không tiện gọi hắn là người qua đường nữa, chúng ta tạm thời đặt tên cho hắn là Triệu Đại Kích đi.
Chủ trọ nhìn hắn một lát rồi đột nhiên hỏi hắn có phải bị bệnh lạ gì không.
"Đâu có." Triệu Kích lau mồ hôi ngồi thẳng dậy nói, "Tôi khỏe đến mức có thể làm mười lần một đêm cơ đấy."
Chủ trọ: "......"
Y lại nhìn mông Triệu Đại Kích, nghĩ thầm nếu người này là chó mình nuôi thì đã bị xách đi thiến từ lâu.
Triệu Kích ăn mặc kiểu này mà hai người vẫn bình an vô sự ngồi đối diện nhau ăn xong bữa tối.
Bên cạnh còn phát nhạc thanh tâm quả dục làm nhạc nền.
Hai người hàn huyên một hồi, sau đó chủ trọ ra ban công nằm trên ghế dài đọc sách.
Lát sau chủ trọ ngẩng đầu nhìn vào phòng khách thì thấy Triệu Kích lau bàn xong lại vén tạp dề đi tới đi lui trong phòng như không có chuyện gì!
Chủ trọ đứng dậy cau mày kéo cửa kính ra hỏi Triệu Kích: "Sao cậu chưa mặc quần vào nữa?"
Triệu Kích ngơ ngác ngẩng đầu, không biết tại sao đối phương nổi quạu nên nói: "Tôi đang thả chim để hít thở không khí trong lành mà......"
Chủ trọ: "...... Cậu rảnh đến nhức cả trứng như thế thì tìm việc làm đi!"
-
Triệu Kích vừa xuống lầu vứt rác vừa hoài niệm lần nào đó tham gia hội nghị công qua đường quy mô lớn, đám người bao hết tàu điện, trên tàu đông nghẹt vừa nóng vừa ồn......
Lúc đó hắn còn cố tình mặc đồ lót mình thích nhất, quần dễ kéo khóa nhất, còn ôm theo một con búp bê bơm hơi.
Lúc lên xe hắn ôm búp bê đứng đó thu hút sự chú ý của không ít người.
Đồng nghiệp hỏi hắn: "Cậu mang cái này tới làm gì?"
Triệu Kích giải thích: "Cậu không hiểu đâu, người bị chịch chỉ có một, lỡ chút nữa không chen vào được chỉ nghe tiếng chứ không thấy hình, ở đây quay tay thì xấu hổ lắm nên phải dùng cái này thôi."
Đồng nghiệp: "......"
Đồng nghiệp nói: "Cậu suy nghĩ thấu đáo thật."
Một lát sau, công qua đường xuýt xoa nói: "Lạnh quá đi mất."
Chủ trọ: "...... Ai bảo cậu đặt trực tiếp lên vật kia làm gì!"
Công qua đường đã thành vai chính thì cũng không tiện gọi hắn là người qua đường nữa, chúng ta tạm thời đặt tên cho hắn là Triệu Đại Kích đi.
Chủ trọ nhìn hắn một lát rồi đột nhiên hỏi hắn có phải bị bệnh lạ gì không.
"Đâu có." Triệu Kích lau mồ hôi ngồi thẳng dậy nói, "Tôi khỏe đến mức có thể làm mười lần một đêm cơ đấy."
Chủ trọ: "......"
Y lại nhìn mông Triệu Đại Kích, nghĩ thầm nếu người này là chó mình nuôi thì đã bị xách đi thiến từ lâu.
Triệu Kích ăn mặc kiểu này mà hai người vẫn bình an vô sự ngồi đối diện nhau ăn xong bữa tối.
Bên cạnh còn phát nhạc thanh tâm quả dục làm nhạc nền.
Hai người hàn huyên một hồi, sau đó chủ trọ ra ban công nằm trên ghế dài đọc sách.
Lát sau chủ trọ ngẩng đầu nhìn vào phòng khách thì thấy Triệu Kích lau bàn xong lại vén tạp dề đi tới đi lui trong phòng như không có chuyện gì!
Chủ trọ đứng dậy cau mày kéo cửa kính ra hỏi Triệu Kích: "Sao cậu chưa mặc quần vào nữa?"
Triệu Kích ngơ ngác ngẩng đầu, không biết tại sao đối phương nổi quạu nên nói: "Tôi đang thả chim để hít thở không khí trong lành mà......"
Chủ trọ: "...... Cậu rảnh đến nhức cả trứng như thế thì tìm việc làm đi!"
-
Triệu Kích vừa xuống lầu vứt rác vừa hoài niệm lần nào đó tham gia hội nghị công qua đường quy mô lớn, đám người bao hết tàu điện, trên tàu đông nghẹt vừa nóng vừa ồn......
Lúc đó hắn còn cố tình mặc đồ lót mình thích nhất, quần dễ kéo khóa nhất, còn ôm theo một con búp bê bơm hơi.
Lúc lên xe hắn ôm búp bê đứng đó thu hút sự chú ý của không ít người.
Đồng nghiệp hỏi hắn: "Cậu mang cái này tới làm gì?"
Triệu Kích giải thích: "Cậu không hiểu đâu, người bị chịch chỉ có một, lỡ chút nữa không chen vào được chỉ nghe tiếng chứ không thấy hình, ở đây quay tay thì xấu hổ lắm nên phải dùng cái này thôi."
Đồng nghiệp: "......"
Đồng nghiệp nói: "Cậu suy nghĩ thấu đáo thật."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất