Chương 24: Buổi tối của trưởng khoa Vương và Tiểu Lưu
Buổi tối của trưởng khoa Vương cùng Tiểu Lưu
Mao Thư Trần đã không nhớ rõ ngày đó hắn về đến nhà vào lúc nào, hắn chỉ nhớ trong nhà tối như mực, chỉ có thư phòng còn đèn sáng. Chỉ là nhìn thấy ánh đèn của hắn, mặt của Mao Thư Trần cũng chịu không nổi mà đỏ lên, hắn cũng không biết hắn bị làm sao vậy, hôm nay cư nhiên chủ động hôn Hà Trung Toàn, thậm chí cuối cùng còn mất mặt đến mức hóa thành nguyên hình chạy trốn.
Hắn thật cảm tạ Hà Trung Toàn không đuổi theo, có thể để một mình hắn ngồi trên ngọn cây ngốc nghếch tự hỏi suốt một ngày, tuy rằng cuối cùng hắn cho ra một kết quả hết sức mơ hồ lại làm cho tim hắn đập nhanh hơn.
—- hắn thật sự là càng ngày càng giống con chuột kia.
Buổi sáng ngày thứ hai khi Mao Thư Trần bước ra từ phòng ngủ, cửa thư phòng của Hà Trung Toàn cũng đồng thời mở ra. Một ngày trước còn ôm nhau khiêu vũ, thậm chí còn hôn môi, hiện tại cư nhiên đều có chút xấu hổ.
Cuối cùng vẫn là Mao Thư Trần sĩ diện ho nhẹ một tiếng, giành mở miệng trước: “Chó ngốc, ngày hôm qua ngoại trừ khiêu vũ, giữa chúng ta không có gì khác!” Hắn đã nghĩ xong, nếu con chó ngốc dám dựa vào chuyện hôn ngày hôm qua để đưa ra yêu cầu gì quá đáng, hắn liền cho tên đó một bài học nhớ đời.
Chỉ là không nghĩ tới Hà Trung Toàn lại sửng sốt, sau đó gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi.” Phản ứng hoàn toàn không phù hợp với trong tưởng tượng của Mao Thư Trần, bộ dáng rầu rĩ này giống như tinh thần không tốt.
“Này, anh làm sao vậy?” Mao Thư Trần không được tự nhiên hỏi, không chịu thừa nhận chính mình quan tâm người ta.
“A?…. À, chỉ là chạy một đêm bản thảo mà thôi.” Hà Trung Toàn vừa nghe Mao Thư Trần quan tâm hắn, biểu tình thay đổi đôi chút, gương mặt vốn uể oải bỗng nhiên đầy hào quang: “Hắc hắc, Thư Trần anh thật tốt, cư nhiên còn quan tâm tôi…” Hắn ghé lại, chu môi muốn hôn: “Anh hôn tôi một cái, tôi sẽ lập tức hồi đầy thanh máu nha!”
Mao Thư Trần nghiêm mặt liều mạng đẩy cái miệng rộng của Hà Trung Toàn ra, trong lòng căm giận nghĩ: người này làm sao thoạt nhìn như là không có tinh thần chứ? Nhất định là mình nhìn nhầm rồi!!
============
Đảo mắt nửa tháng qua đi, tình cảm của hai người qua các cuộc cãi vã ầm ĩ bất tri bất giác trở nên càng thêm thân mật, Mao Thư Trần cũng không còn thấy trên mặt Hà Trung Toàn xuất hiện thần sắc bất bình thường nữa.
Mà vũ hội của viện trưởng bệnh viện trực thuộc đại học A cũng đã tổ chức trong thời gian này, Mao Thư Trần cùng viện trưởng phu nhân khiêu vũ một khúc tự nhiên chiếm được sự chú ý của mọi người, nhưng mà Mao Thư Trần từ trước đến nay được mọi người chú ý đã thành thói quen căn bản không thèm để ý tới ánh mắt của người khác, vẫn như trước làm bác sĩ tiết niệu bình thường của hắn ở bệnh viện.
Còn Hà Trung Toàn, chỉ cần nghe thấy điện thoại reo, cầm lên vừa thấy màn hình hiện lên mấy chữ ‘biên tập Mạnh ca” làm mắt hắn muốn mù.
Lần trước khi bị bảo viết chương mới của ‘Ở chung’, Hà Trung Toàn đã không còn động lực gì, thậm chí một lần nổi lên ý tưởng ngừng viết, phải biết rằng đối với một tác giả có tâm mà nói là phi thường khó khăn.
Chỉ là, chỉ là — hắn thật sự không muốn đem nội dung cuộc sống thân mật của mình và Mao Thư Trần viết thành văn!
Hà Trung Toàn ão não gãi đầu, rõ ràng ấn nút ngắt cuộc gọi, tắt di động, quyết định kéo dài thời gian giao bản thảo đến vô hạn, tóm lại có thể không viết thì không viết! Nhưng mà để phòng ngừa Mạnh biên tập tới cửa bắt người, Hà Trung Toàn nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định tạm thời rời khỏi nhà tránh gió một thời gian thì tốt hơn.
Kết quả là, hắn nhanh chóng nhảy khỏi giường, vọt vào phòng ngủ của Mao Thư Trần, giúp Mao Thư Trần mặc quần áo, ngay sau đó rửa mặt đánh răng xong xuôi liền khiêng con mèo còn đang mơ ngủ chạy vào gara.
Đến khi Mao Thư Trần rốt cuộc tỉnh ngủ, mơ hồ ngồi ở ghế phó lại mở mắt ra liền kinh ngạc phát hiện mình cư nhiên bị ‘bắt cóc’.
“Này chó ngốc, anh lôi tôi ra đây rốt cuộc là muốn đi đâu hả!!!” Mao Thư Trần tức giận sẽ kéo lỗ tai Hà Trung Toàn: hắn hôm nay thật khó khăn mới có ngày được nghỉ, còn nhớ thương cảm giác ngủ thẳng đến giữa trưa, sau đó buổi chiều xem tạp chí, lên nóc nhà phơi nắng phơi nắng, liền vượt qua một ngày nhàn nhã, lại không nghĩ rằng hiện tại đã bị vác lên xe.
Hà Trung Toàn vừa trốn tránh vô ảnh trảo của Mao Thư Trần, vừa ngây ngô cười nói: “Thư Trần, tôi nhớ là con chuột nhỏ kia hiện tại đang ở nhà bác sĩ Vương phải không? Người ta mới vừa chữa sỏi thận, như thế nào tôi cũng phải đến thăm chứ!”
— một con mèo yêu cùng một con cẩu yêu đến nhà của con người thăm một con chuột yêu bị bệnh? Làm ơn đi, câu chuyện cười này cũng thật quá nhàm chán!
=============
Khi chuông cửa vang lên, Vương Gia Dịch đang ở trong phòng tắm tắm rửa. Ngày hôm qua sau khi tan tầm trở về, hắn bận việc cả đêm.
Trong phòng tối như mực một ngọn đèn cũng chưa bật, khi hắn đi vào phòng ngủ lo lắng phát hiện con chuột nhỏ đột nhiên sốt cao, biến trở về nguyên hình té xỉu bên giường.
Khi hắn gọi, con chuột Hà Lan nhỏ đang mê mê mang mang có thể mở mắt ra nhưng hai mắt vô thần hoàn toàn không thể không lo lắng.
Vương Gia Dịch ôm con chuột Hà Lan cả người nóng bỏng không biết phải làm sao, hắn không dám khẳng định chuột yêu cùng với chuột Hà Lan bình thường có cái gì khác nhau không, sợ đưa đi bác sĩ thú y rồi bác sĩ thú ý phát hiện ra Tiểu Lưu khác biệt. Không thể, hắn chỉ có thể đi lấy thuốc, mở miệng con chuột, đem thuốc đổ vào.
Hắn không nghĩ tới con chuột kia đột nhiên phát cuồng, căn bản không chịu uống thuốc, thậm chí nhảy dựng lên cào một đường lên cánh tay đến phía sau lưng hắn, móng vuốt sắc nhọn lưu lại trên lưng hắn một vết cào thật dài.
Vương Gia Dịch bất chấp đau đớn, một lần nữa giữ chặt con chuột, ngoài miệng nhẹ nhàng khuyên bảo cái gì mà “Bảo bối của tôi, cậu nhanh uống thuốc a” cái gì mà “Thuốc này không đắng, uống xong rồi tôi ôm cậu ngủ”, tóm lại dùng hết sức của chín trâu hai hổ mới lừa được cái miệng nhỏ nhắn nuốt hết thuốc.
Đến nửa đêm về sáng, Tiểu Lưu rốt cuộc hạ sốt, rốt cuộc có thể hóa trở lại thành hình người, nhưng lại giống như đứa trẻ ôm hắn khóc lóc kể lể cổ họng đau, lỗ tai đau, còn có kiên quyết không chịu uống thuốc. Mọi người lúc bệnh đều giở tính trẻ con, Vương Gia Dịch cho dù bị cậu gây sức ép cũng không hề oán thán, hơn nửa đêm chạy ra khỏi nhà mua dụng cụ cạo gió, ôm Tiểu Lưu vào lòng giúp cậu cạo gió toàn thân, quả nhiên trong chốc lát bàn tay nhỏ bé của Tiểu Lưu trên lỗ tai đã để xuống, cũng không ồn ào đau cổ họng nữa.
Gấp gáp hơn nửa đêm, Vương Gia Dịch đến hừng sáng mới ngủ, mơ mơ màng màng ngủ đến chín mười giờ mới dậy. Quay đầu nhìn thấy Tiểu Lưu mặc áo ngủ của mình, hai chân đạp chăn ngủ rất ngon lành, tiếng ngáy o o rung trời vang đất, áo ngủ cuộn đến trên ngực, thỉnh thoảng còn vươn móng vuốt nhỏ gãi thắt lưng – bộ dáng như vậy làm sao giống người đêm qua phát sốt cao đến mức hiện ra nguyên hình!!!
Vương Gia Dịch nhìn Tiểu Lưu ngủ như chết vừa tức giận lại buồn cười, vươn tay véo mũi cậu lại sờ sờ hai lỗ tai hình trăng khuyết trên đỉnh đầu cậu “Tri Chi, có khỏe hơn chưa?”
“Ưm… Gia Dịch…” Con chuột có tên đầy đủ là Lưu Tri Chi kia căn bản không biết bộ dáng của mình có bao nhiêu hấp dẫn, cậu vô ý thức cọ cọ cánh tay Trưởng khoa Vương, trong miệng nhẹ nhàng gọi tên Trưởng khoa Vương lại căn bản không có dấu hiệu tỉnh.
Bị cậu gọi một tiếng như vậy, bộ phận nào đó trên cơ thể Vương Gia Dịch có chút không nghe lời cơ hồ như bị điện giật từ trên giường nhảy dựng lên, sau đó nhanh chân vọt vào phòng tắm.
Gương trong phòng tắm phản chiếu gương mặt Vương Gia Dịch ửng hồng. Hắn nhìn vào gương thấy được tên t*ng trùng thượng não nào đó, buồn bực đánh một quyền vào tường: “Vương Gia Dịch, sao mày lại có thể nhào lên người một con chuột nhỏ như vậy?!”
Mới dùng nước lạnh xối giảm được phân nửa dục hỏa, cửa nhà họ Vương đã bị người gõ vang. Vương Gia Dịch tưởng là người giao hàng (từ lúc Tiểu Lưu đến Vương gia, hứng thú mỗi ngày chính là mua hàng qua mạng), vội vàng quấn khăn tắm quanh hạ thân rồi nhanh chóng ra mở cửa.
Ai ngờ, đứng sau cánh cửa không phải là người giao hàng như hắn nghĩ mà là đồng nghiệp của hắn ở bệnh viện Mao Thư Trần, còn có bạn chung phòng của bác sĩ Mao là Hà Trung Toàn.
— mà thân phận thật sự của họ vừa vặn là một con miêu yêu và một con cẩu yêu.
Nói thật, gần nửa năm qua bên người Vương Gia Dịch đã xảy ra quá nhiều chuyện phá vỡ hoàn toàn nhận thức ba mươi năm qua của hắn… Cho đến khi vị bác sĩ thực tập vẫn theo bên người hắn ở trước mắt hắn biến thành con chuột, hắn mới biết thì ra trên thế giới này còn có yêu tinh tồn tại.
“Hai người đây là…?” Vương Gia Dịch cảm thấy kỳ quái, không biết đối phương đến nhà hắn rốt cuộc là để làm gì và vân vân.
Hà Trung Toàn hàm hậu cười, giơ lên một giỏ hoa quả cùng hộp sữa: “Tiểu Lưu không phải bị bệnh sao, đều là yêu tinh, chúng tôi đến thăm y.”
Mao Thư Trần ở bên cạnh không nói một lời, khoanh tay mắt lạnh nhìn Hà Trung Toàn cùng Trưởng khoa Vương nói chuyện. Một con miêu yêu cùng một con cẩu yêu kết bạn tới thăm con chuột tinh, loại lý do này mà hắn thật không biết xấu hổ có thể nói ra miệng.
Quả nhiên, Hà Trung Toàn vừa nói xong, biểu tình Vương Gia Dịch cũng trở nên thật kỳ quái: “A… hai người đến thăm Tiểu Lưu à? Mời vào mời vào.” Hắn tránh qua một bên, vội vàng mời hai người kia vào sofa ngồi: “Đêm qua… Tiểu Lưu xảy ra chút chuyện, bây giờ còn đang ngủ, có thể còn phải qua một thời gian mới khỏi.”
Hắn tự nhận bản thân rất minh bạch, chỉ là không biết sau khi xoay người lại, những vết cào phía sau lưng có bao nhiêu mờ ám.
Mao Thư Trần cùng Hà Trung Toàn dĩ nhiên đều thấy được những dấu vết kia, bất đồng chính là khi Mao Thư Trần nhìn thấy liền xấu hổ ho khan một tiếng, quay đầu tránh qua một bên. Mà Hà Trung Toàn lại đối Vương Gia Dịch lộ ra vẻ mặt khâm phục – xem xem người ta đều đã ăn con chuột nhỏ vào bụng, hắn còn chưa vượt qua được giới hạn hôn nhẹ môi.
“Tôi hiểu mà, tôi hiểu mà, trưởng khoa Vương đây chính trực tráng niên, như lang như hổ và vân vân phi thường bình thường thôi! Con chuột nhỏ vừa thấy liền biết yếu đuối, đêm qua cũng mệt đến như vậy, ngủ thẳng đến hiện tại cũng hợp lý thôi!” Hà Trung Toàn một bộ ‘tôi hoàn toàn hiểu được’, ngữ khí trong lời nói vô cùng mờ ám, thậm chí còn hướng Vương Gia Dịch nháy mắt mấy cái. Lời này của hắn khiến Mao Thư Trần ở một bên còn nghe không lọt tai, nhè ngay thắt lưng hắn hung hăng nhéo, sau đó cau mày ngồi xuống bên cạnh.
“A…?” Vương Gia Dịch sửng sốt, rốt cuộc hiểu ra Hà Trung Toàn đang hiểu lầm cái gì, hắn vội vàng xua tay giải thích: “Lời này cũng không được nói lung tung. Tiểu Lưu vẫn còn nhỏ, tôi chỉ xem cậu ấy như em trai. Vết cào trên lưng tôi có thể giải thích, là đêm qua…”
Nhưng hắn chưa nói xong đã bị ngắt lời.
“Gia Dịch, có khách sao?” Bị đoạn đối thoại trong phòng khách đánh thức, mặc chiếc áo ngủ quá rộng so với y, nghiêng đầu lảo đảo từ trên giường đến cửa phòng ngủ. Một tay y đẩy khung cửa, một tay xoa ánh mắt, giọng nói cực kỳ khàn đặc.
Hà Trung Toàn ngồi trên sofa nhìn thấy Tiểu Lưu cư nhiên dùng bộ dáng này bước ra, ánh mắt cũng trở nên càng thêm tối: “Giọng nói của Tiểu Lưu sao lại khàn như vậy? xem ra ngày hôm qua đã kêu cả đêm a.”
Mao Thư Trần tuy rằng chưa nói cái gì nhưng ánh mắt cũng để lộ ra thần sắc không đồng tình: cư nhiên khi dễ con chuột đến mức khóc sưng cả mắt, trên cổ còn có một mảng hôn ngân đỏ sẫm, thực nhìn không ra trưởng khoa Vương lại là người không giữ chừng mực như thế.
Vương Gia Dịch nhìn biểu tình của hai người, cái gì cũng đã hiểu hết. Hắn tuyệt vọng đỡ trán, hỏi: “Có phải mặc kệ hiện tại tôi có giải thích thế nào các người cũng không nghe lọt tai không?”
Mao Thư Trần đã không nhớ rõ ngày đó hắn về đến nhà vào lúc nào, hắn chỉ nhớ trong nhà tối như mực, chỉ có thư phòng còn đèn sáng. Chỉ là nhìn thấy ánh đèn của hắn, mặt của Mao Thư Trần cũng chịu không nổi mà đỏ lên, hắn cũng không biết hắn bị làm sao vậy, hôm nay cư nhiên chủ động hôn Hà Trung Toàn, thậm chí cuối cùng còn mất mặt đến mức hóa thành nguyên hình chạy trốn.
Hắn thật cảm tạ Hà Trung Toàn không đuổi theo, có thể để một mình hắn ngồi trên ngọn cây ngốc nghếch tự hỏi suốt một ngày, tuy rằng cuối cùng hắn cho ra một kết quả hết sức mơ hồ lại làm cho tim hắn đập nhanh hơn.
—- hắn thật sự là càng ngày càng giống con chuột kia.
Buổi sáng ngày thứ hai khi Mao Thư Trần bước ra từ phòng ngủ, cửa thư phòng của Hà Trung Toàn cũng đồng thời mở ra. Một ngày trước còn ôm nhau khiêu vũ, thậm chí còn hôn môi, hiện tại cư nhiên đều có chút xấu hổ.
Cuối cùng vẫn là Mao Thư Trần sĩ diện ho nhẹ một tiếng, giành mở miệng trước: “Chó ngốc, ngày hôm qua ngoại trừ khiêu vũ, giữa chúng ta không có gì khác!” Hắn đã nghĩ xong, nếu con chó ngốc dám dựa vào chuyện hôn ngày hôm qua để đưa ra yêu cầu gì quá đáng, hắn liền cho tên đó một bài học nhớ đời.
Chỉ là không nghĩ tới Hà Trung Toàn lại sửng sốt, sau đó gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi.” Phản ứng hoàn toàn không phù hợp với trong tưởng tượng của Mao Thư Trần, bộ dáng rầu rĩ này giống như tinh thần không tốt.
“Này, anh làm sao vậy?” Mao Thư Trần không được tự nhiên hỏi, không chịu thừa nhận chính mình quan tâm người ta.
“A?…. À, chỉ là chạy một đêm bản thảo mà thôi.” Hà Trung Toàn vừa nghe Mao Thư Trần quan tâm hắn, biểu tình thay đổi đôi chút, gương mặt vốn uể oải bỗng nhiên đầy hào quang: “Hắc hắc, Thư Trần anh thật tốt, cư nhiên còn quan tâm tôi…” Hắn ghé lại, chu môi muốn hôn: “Anh hôn tôi một cái, tôi sẽ lập tức hồi đầy thanh máu nha!”
Mao Thư Trần nghiêm mặt liều mạng đẩy cái miệng rộng của Hà Trung Toàn ra, trong lòng căm giận nghĩ: người này làm sao thoạt nhìn như là không có tinh thần chứ? Nhất định là mình nhìn nhầm rồi!!
============
Đảo mắt nửa tháng qua đi, tình cảm của hai người qua các cuộc cãi vã ầm ĩ bất tri bất giác trở nên càng thêm thân mật, Mao Thư Trần cũng không còn thấy trên mặt Hà Trung Toàn xuất hiện thần sắc bất bình thường nữa.
Mà vũ hội của viện trưởng bệnh viện trực thuộc đại học A cũng đã tổ chức trong thời gian này, Mao Thư Trần cùng viện trưởng phu nhân khiêu vũ một khúc tự nhiên chiếm được sự chú ý của mọi người, nhưng mà Mao Thư Trần từ trước đến nay được mọi người chú ý đã thành thói quen căn bản không thèm để ý tới ánh mắt của người khác, vẫn như trước làm bác sĩ tiết niệu bình thường của hắn ở bệnh viện.
Còn Hà Trung Toàn, chỉ cần nghe thấy điện thoại reo, cầm lên vừa thấy màn hình hiện lên mấy chữ ‘biên tập Mạnh ca” làm mắt hắn muốn mù.
Lần trước khi bị bảo viết chương mới của ‘Ở chung’, Hà Trung Toàn đã không còn động lực gì, thậm chí một lần nổi lên ý tưởng ngừng viết, phải biết rằng đối với một tác giả có tâm mà nói là phi thường khó khăn.
Chỉ là, chỉ là — hắn thật sự không muốn đem nội dung cuộc sống thân mật của mình và Mao Thư Trần viết thành văn!
Hà Trung Toàn ão não gãi đầu, rõ ràng ấn nút ngắt cuộc gọi, tắt di động, quyết định kéo dài thời gian giao bản thảo đến vô hạn, tóm lại có thể không viết thì không viết! Nhưng mà để phòng ngừa Mạnh biên tập tới cửa bắt người, Hà Trung Toàn nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định tạm thời rời khỏi nhà tránh gió một thời gian thì tốt hơn.
Kết quả là, hắn nhanh chóng nhảy khỏi giường, vọt vào phòng ngủ của Mao Thư Trần, giúp Mao Thư Trần mặc quần áo, ngay sau đó rửa mặt đánh răng xong xuôi liền khiêng con mèo còn đang mơ ngủ chạy vào gara.
Đến khi Mao Thư Trần rốt cuộc tỉnh ngủ, mơ hồ ngồi ở ghế phó lại mở mắt ra liền kinh ngạc phát hiện mình cư nhiên bị ‘bắt cóc’.
“Này chó ngốc, anh lôi tôi ra đây rốt cuộc là muốn đi đâu hả!!!” Mao Thư Trần tức giận sẽ kéo lỗ tai Hà Trung Toàn: hắn hôm nay thật khó khăn mới có ngày được nghỉ, còn nhớ thương cảm giác ngủ thẳng đến giữa trưa, sau đó buổi chiều xem tạp chí, lên nóc nhà phơi nắng phơi nắng, liền vượt qua một ngày nhàn nhã, lại không nghĩ rằng hiện tại đã bị vác lên xe.
Hà Trung Toàn vừa trốn tránh vô ảnh trảo của Mao Thư Trần, vừa ngây ngô cười nói: “Thư Trần, tôi nhớ là con chuột nhỏ kia hiện tại đang ở nhà bác sĩ Vương phải không? Người ta mới vừa chữa sỏi thận, như thế nào tôi cũng phải đến thăm chứ!”
— một con mèo yêu cùng một con cẩu yêu đến nhà của con người thăm một con chuột yêu bị bệnh? Làm ơn đi, câu chuyện cười này cũng thật quá nhàm chán!
=============
Khi chuông cửa vang lên, Vương Gia Dịch đang ở trong phòng tắm tắm rửa. Ngày hôm qua sau khi tan tầm trở về, hắn bận việc cả đêm.
Trong phòng tối như mực một ngọn đèn cũng chưa bật, khi hắn đi vào phòng ngủ lo lắng phát hiện con chuột nhỏ đột nhiên sốt cao, biến trở về nguyên hình té xỉu bên giường.
Khi hắn gọi, con chuột Hà Lan nhỏ đang mê mê mang mang có thể mở mắt ra nhưng hai mắt vô thần hoàn toàn không thể không lo lắng.
Vương Gia Dịch ôm con chuột Hà Lan cả người nóng bỏng không biết phải làm sao, hắn không dám khẳng định chuột yêu cùng với chuột Hà Lan bình thường có cái gì khác nhau không, sợ đưa đi bác sĩ thú y rồi bác sĩ thú ý phát hiện ra Tiểu Lưu khác biệt. Không thể, hắn chỉ có thể đi lấy thuốc, mở miệng con chuột, đem thuốc đổ vào.
Hắn không nghĩ tới con chuột kia đột nhiên phát cuồng, căn bản không chịu uống thuốc, thậm chí nhảy dựng lên cào một đường lên cánh tay đến phía sau lưng hắn, móng vuốt sắc nhọn lưu lại trên lưng hắn một vết cào thật dài.
Vương Gia Dịch bất chấp đau đớn, một lần nữa giữ chặt con chuột, ngoài miệng nhẹ nhàng khuyên bảo cái gì mà “Bảo bối của tôi, cậu nhanh uống thuốc a” cái gì mà “Thuốc này không đắng, uống xong rồi tôi ôm cậu ngủ”, tóm lại dùng hết sức của chín trâu hai hổ mới lừa được cái miệng nhỏ nhắn nuốt hết thuốc.
Đến nửa đêm về sáng, Tiểu Lưu rốt cuộc hạ sốt, rốt cuộc có thể hóa trở lại thành hình người, nhưng lại giống như đứa trẻ ôm hắn khóc lóc kể lể cổ họng đau, lỗ tai đau, còn có kiên quyết không chịu uống thuốc. Mọi người lúc bệnh đều giở tính trẻ con, Vương Gia Dịch cho dù bị cậu gây sức ép cũng không hề oán thán, hơn nửa đêm chạy ra khỏi nhà mua dụng cụ cạo gió, ôm Tiểu Lưu vào lòng giúp cậu cạo gió toàn thân, quả nhiên trong chốc lát bàn tay nhỏ bé của Tiểu Lưu trên lỗ tai đã để xuống, cũng không ồn ào đau cổ họng nữa.
Gấp gáp hơn nửa đêm, Vương Gia Dịch đến hừng sáng mới ngủ, mơ mơ màng màng ngủ đến chín mười giờ mới dậy. Quay đầu nhìn thấy Tiểu Lưu mặc áo ngủ của mình, hai chân đạp chăn ngủ rất ngon lành, tiếng ngáy o o rung trời vang đất, áo ngủ cuộn đến trên ngực, thỉnh thoảng còn vươn móng vuốt nhỏ gãi thắt lưng – bộ dáng như vậy làm sao giống người đêm qua phát sốt cao đến mức hiện ra nguyên hình!!!
Vương Gia Dịch nhìn Tiểu Lưu ngủ như chết vừa tức giận lại buồn cười, vươn tay véo mũi cậu lại sờ sờ hai lỗ tai hình trăng khuyết trên đỉnh đầu cậu “Tri Chi, có khỏe hơn chưa?”
“Ưm… Gia Dịch…” Con chuột có tên đầy đủ là Lưu Tri Chi kia căn bản không biết bộ dáng của mình có bao nhiêu hấp dẫn, cậu vô ý thức cọ cọ cánh tay Trưởng khoa Vương, trong miệng nhẹ nhàng gọi tên Trưởng khoa Vương lại căn bản không có dấu hiệu tỉnh.
Bị cậu gọi một tiếng như vậy, bộ phận nào đó trên cơ thể Vương Gia Dịch có chút không nghe lời cơ hồ như bị điện giật từ trên giường nhảy dựng lên, sau đó nhanh chân vọt vào phòng tắm.
Gương trong phòng tắm phản chiếu gương mặt Vương Gia Dịch ửng hồng. Hắn nhìn vào gương thấy được tên t*ng trùng thượng não nào đó, buồn bực đánh một quyền vào tường: “Vương Gia Dịch, sao mày lại có thể nhào lên người một con chuột nhỏ như vậy?!”
Mới dùng nước lạnh xối giảm được phân nửa dục hỏa, cửa nhà họ Vương đã bị người gõ vang. Vương Gia Dịch tưởng là người giao hàng (từ lúc Tiểu Lưu đến Vương gia, hứng thú mỗi ngày chính là mua hàng qua mạng), vội vàng quấn khăn tắm quanh hạ thân rồi nhanh chóng ra mở cửa.
Ai ngờ, đứng sau cánh cửa không phải là người giao hàng như hắn nghĩ mà là đồng nghiệp của hắn ở bệnh viện Mao Thư Trần, còn có bạn chung phòng của bác sĩ Mao là Hà Trung Toàn.
— mà thân phận thật sự của họ vừa vặn là một con miêu yêu và một con cẩu yêu.
Nói thật, gần nửa năm qua bên người Vương Gia Dịch đã xảy ra quá nhiều chuyện phá vỡ hoàn toàn nhận thức ba mươi năm qua của hắn… Cho đến khi vị bác sĩ thực tập vẫn theo bên người hắn ở trước mắt hắn biến thành con chuột, hắn mới biết thì ra trên thế giới này còn có yêu tinh tồn tại.
“Hai người đây là…?” Vương Gia Dịch cảm thấy kỳ quái, không biết đối phương đến nhà hắn rốt cuộc là để làm gì và vân vân.
Hà Trung Toàn hàm hậu cười, giơ lên một giỏ hoa quả cùng hộp sữa: “Tiểu Lưu không phải bị bệnh sao, đều là yêu tinh, chúng tôi đến thăm y.”
Mao Thư Trần ở bên cạnh không nói một lời, khoanh tay mắt lạnh nhìn Hà Trung Toàn cùng Trưởng khoa Vương nói chuyện. Một con miêu yêu cùng một con cẩu yêu kết bạn tới thăm con chuột tinh, loại lý do này mà hắn thật không biết xấu hổ có thể nói ra miệng.
Quả nhiên, Hà Trung Toàn vừa nói xong, biểu tình Vương Gia Dịch cũng trở nên thật kỳ quái: “A… hai người đến thăm Tiểu Lưu à? Mời vào mời vào.” Hắn tránh qua một bên, vội vàng mời hai người kia vào sofa ngồi: “Đêm qua… Tiểu Lưu xảy ra chút chuyện, bây giờ còn đang ngủ, có thể còn phải qua một thời gian mới khỏi.”
Hắn tự nhận bản thân rất minh bạch, chỉ là không biết sau khi xoay người lại, những vết cào phía sau lưng có bao nhiêu mờ ám.
Mao Thư Trần cùng Hà Trung Toàn dĩ nhiên đều thấy được những dấu vết kia, bất đồng chính là khi Mao Thư Trần nhìn thấy liền xấu hổ ho khan một tiếng, quay đầu tránh qua một bên. Mà Hà Trung Toàn lại đối Vương Gia Dịch lộ ra vẻ mặt khâm phục – xem xem người ta đều đã ăn con chuột nhỏ vào bụng, hắn còn chưa vượt qua được giới hạn hôn nhẹ môi.
“Tôi hiểu mà, tôi hiểu mà, trưởng khoa Vương đây chính trực tráng niên, như lang như hổ và vân vân phi thường bình thường thôi! Con chuột nhỏ vừa thấy liền biết yếu đuối, đêm qua cũng mệt đến như vậy, ngủ thẳng đến hiện tại cũng hợp lý thôi!” Hà Trung Toàn một bộ ‘tôi hoàn toàn hiểu được’, ngữ khí trong lời nói vô cùng mờ ám, thậm chí còn hướng Vương Gia Dịch nháy mắt mấy cái. Lời này của hắn khiến Mao Thư Trần ở một bên còn nghe không lọt tai, nhè ngay thắt lưng hắn hung hăng nhéo, sau đó cau mày ngồi xuống bên cạnh.
“A…?” Vương Gia Dịch sửng sốt, rốt cuộc hiểu ra Hà Trung Toàn đang hiểu lầm cái gì, hắn vội vàng xua tay giải thích: “Lời này cũng không được nói lung tung. Tiểu Lưu vẫn còn nhỏ, tôi chỉ xem cậu ấy như em trai. Vết cào trên lưng tôi có thể giải thích, là đêm qua…”
Nhưng hắn chưa nói xong đã bị ngắt lời.
“Gia Dịch, có khách sao?” Bị đoạn đối thoại trong phòng khách đánh thức, mặc chiếc áo ngủ quá rộng so với y, nghiêng đầu lảo đảo từ trên giường đến cửa phòng ngủ. Một tay y đẩy khung cửa, một tay xoa ánh mắt, giọng nói cực kỳ khàn đặc.
Hà Trung Toàn ngồi trên sofa nhìn thấy Tiểu Lưu cư nhiên dùng bộ dáng này bước ra, ánh mắt cũng trở nên càng thêm tối: “Giọng nói của Tiểu Lưu sao lại khàn như vậy? xem ra ngày hôm qua đã kêu cả đêm a.”
Mao Thư Trần tuy rằng chưa nói cái gì nhưng ánh mắt cũng để lộ ra thần sắc không đồng tình: cư nhiên khi dễ con chuột đến mức khóc sưng cả mắt, trên cổ còn có một mảng hôn ngân đỏ sẫm, thực nhìn không ra trưởng khoa Vương lại là người không giữ chừng mực như thế.
Vương Gia Dịch nhìn biểu tình của hai người, cái gì cũng đã hiểu hết. Hắn tuyệt vọng đỡ trán, hỏi: “Có phải mặc kệ hiện tại tôi có giải thích thế nào các người cũng không nghe lọt tai không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất