Chương 4: Khai giảng
Ngày mùng bảy, Lạc Tây tiến cung, lần trở về sau ít nhất phải một tháng, Lạc Thừa Nam cũng bị triệu vào trung cung xử lý công vụ, đã nhiều ngày cũng không quay về phủ thừa tướng, thả tám ngày nghỉ đông, hiện nay khẳng định là bận rộn.
Mười tám khai giảng, nhàn đến không có chuyện gì làm, Lạc Ngọc cùng Lí Hiển hai ngày này cùng đi chơi với nhau, hôm nay dạo chơi công viên nghe khúc, ngày mai uống rượu xem diễn. Lí Hiển xưa nay thích chơi đùa, người gan lớn, đã ước hẹn với một nhóm cô gái thanh lâu, nói muốn phá thân cho Lạc Ngọc, Lạc Ngọc chưa tới tuổi khai mông, hắn lại lớn hơn hai tuổi, sớm là tay già đời, vừa nài ép vừa lôi kéo người tới Xuân Phong lâu.
Đúng lúc này, gây chuyện.
Lí Hiển bỏ năm nghìn lượng mời Oản Oản người đứng đầu Xuân Phong lâu, ai ngờ nửa đường bị Chương đại thiếu gia thấy được, hai ngày trước Chương đại thiếu gia này nhìn thấy Oản Oản, đêm nay vốn định ăn mặn, ai ngờ bị người khác đoạt trước một bước, như vậy sao được, liền cùng Lí Hiên trao đổi.
Tới trước được trước, bạc như thế nào cũng có khả năng chi ra? Lí Hiển miệng tiện chế nhạo Chương đại thiếu gia vài câu, Chương đại thiếu gia lại chửi lại vài câu, song phương chửi qua chửi lại, vung tay vung chân, suýt nữa đem Xuân Phong lâu đập bể.
Đường đường thiếu gia quan gia, vì một kĩ nữ. Mà cãi nhau, Lạc Thừa Nam gấp trở về giải quyết tốt hậu quả tức giận hận không thể đem mặt giấu vào trong túi quần, thật là quá mất mặt!
“Ta thấy ngươi gần đây im lặng, nghĩ ngươi đã tỉnh ngộ, kết quả vẫn là tính tình đến chết cũng không thể sửa!” Lạc Thừa Nam tức giận, bịch—- thước đập thật mạnh vào trên người Lạc Ngọc.
Lạc Ngọc thẳng thân thể, môi mỏng khẽ nhếch, không có giải thích. Lạc Thừa Nam nhìn bộ dạng này của hắn càng tức giận, lại càng giơ thước đánh mạnh hơn, thân mình thiếu niên gầy gò làm sao chịu được, Lạc Ngọc đau đến liên túc hút khí.
“Qùy cho tốt!” Lạc Thừa Nam quát, “Chơi gái thanh lâu, chưa đủ lông đủ cánh đã học người ta hồ đồ, không có năng lực!”
Lời dứt, giơ tay muốn đánh, Lí Thanh Thu ở một bên thấy, bước lên phía trước muốn ngăn lại, một bên khóc một bên khuyên: “Lão gia đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ có chuyện mất, tiểu Ngọc, mau nhận sai với lão gia.”
Lạc Thừa Nam đẩy Lí Thanh Thu ra, đánh xuống hai thước, Lạc Ngọc kêu lên một tiếng đau đớn, đau đến một thân đều là mồ hôi lạnh.
Lí Thanh Thu đau lòng cực kỳ, đoạt lấy thước, lập tức quỳ xuống, ôm Lạc Ngọc khóc: “Muốn đánh thì đánh ta đi, con đáng thương của ta, tuổi còn nhỏ liền phải chịu tội, đánh đi đánh đi, đánh chết hai mẹ con chúng ta đi!”
Vẻ mặt Lạc Thừa Nam xanh mét, sau một lúc bình ổn, trầm giọng nói: “Ngươi đứng lên.”
Lí Thanh Thu lau nước mắt, kéo Lạc Ngọc đứng lên.
“Ta không nói hắn,” Lạc Thừa Nam nói, “Tiếp tục quỳ.”
Lí Thanh Thu thấy mọi chuyện chuyển biến tốt, buông Lạc Ngọc ra, lùi tới một bên, tư thế này, hẳn là sẽ không đánh nữa. Lạc Thừa Nam khoanh tay đi qua đi lại, liếc xéo nàng một cái, trong từ đường rất là im lặng, nhóm nha hoàn gã sai vặt không ai dám lên tiếng, thật cẩn thận hầu ở ngoài cửa.
“Chép tộc quy một trăm lần, khi nào xong thì mới được ra ngoài,” Lạc Thừa Nam nói, “Người đâu, canh chừng cẩn thận cho ta, ai dám cho hắn ăn liền bán ra phủ!”
Mọi người kinh sợ, không ai dám trái lời.
Từ nhỏ đến lớn, Lạc Ngọc bị bắt chép phạt không ít, tộc quy chép cũng không biết bao nhiêu lần, bồ đoàn ở từ đường đều quỳ nát vài cái. Lạc gia thế gia trăm năm bên trong vững chắc, một quyển tộc quy có chiều rộng bằng ba ngón tay, một trăm lần không biết đến ngày tháng năm nào.
Một lần còn không có chép xong, trời đã sáng, Lạc Ngọc thật sự rất mệt, càng chép lại càng buồn ngủ.
Hôm sau, lão phu nhân thấy không sai biệt lắm, liền đến từ đường đón người, vừa vào cửa liền thấy Lạc Ngọc nằm trên đất, đau lòng vạn phần, nhanh chóng kêu A Lương đưa hắn trở về Bắc Viện.
Mẹ ruột mở miệng, Lạc Thừa Nam nào dám nói cái gì, chẳng qua là mở một con mắt nhắm một con mắt, chẳng qua là Lạc Ngọc ngủ trên đất lạnh lẽo một đêm, chịu chút phong hàn phát sốt, nghỉ ngơi bốn năm ngày mới tốt.
Mười hai tháng giêng, trong cung truyền đến tin tức, Lạc Tây trước điện phạm sai lầm, làm thánh thượng giận dữ. Lạc Thừa Nam vội vàng tiến cung, nhưng hoàng đế không muốn gặp, ước chừng phải ở trước Hoa Điện quỳ hai canh giờ mới có thể thấy mặt rồng. Vì răn đe, Lạc Tây bị giam ở đại lý tự ba ngày, bị biếm về Vệ Úy Tự thiểu khanh, qua tháng giêng mới có thể đi Vệ Uý Tự nhậm chức, ý tứ ở trong đó, không cần nói cũng biết.
Chức quan Lạc Tây nhàn tản ở nhà, vừa lúc có thể quản Lạc Ngọc, Lạc Thừa Nam đem chuyện trong phủ cho Lạc Tây phụ trách, chính mình lại hồi cung xử lý công vụ. Lạc Tây xưa này nghiêm khắc, giờ mẹo liền đem Lạc Ngọc từ trong ổ chăn kéo ra đọc sách luyện kiếm, Lạc Ngọc khổ không chỗ nói, ngàn trông vạn ngóng, rốt cục trông đến khai giảng.
Sáng sớm, Lạc Ngọc hỏa tốc thu dọn tốt sách vở cùng bút nghiên mực, đồ ăn sáng cũng không ăn, chạy trối chết ra phủ.
Ứng Thiên thư viện nằm ở bên cạnh thành, vắng vẻ im lặng. Lạc Ngọc chờ Lí Hiển cùng nhau đi vào, Ứng Thiên thư viện này không hổ là học phủ cao nhất, lầu các nguy nga, mái hiên thông xanh, phong cách cổ xưa đại khí, hai người được một vị sự huynh dắt đi vào, đi qua chín khúc mười tám quẹo, đi vào một rừng trúc, lối vào rừng trúc lập một đền thờ thạch ngọc rất cao, bên trên đề ba chữ “rừng Tĩnh tâm”. Trong rừng trúc có một cái đình thật to, trong đình chia là hai ba nhóm đọc sách, là mấy người của Lục thị.
Phát hiện có người đi qua, thiếu niên ở trên thuyền ngày đó ngẩng đầu, vừa mới cùng Lí Hiển đối diện, tay Lí Hiển ném một viên đá vế phía hắn, thiếu niên kia sợ tới mức ngay cả sách trên tay cũng rớt.
Đi qua rừng Tĩnh Tâm, qua tàng kinh các, là tới huấn đường tân sinh.
Lưu phu tử ngồi ở đại đường, bên dưới đã có hơn mười học sinh ngồi thưa thớt, đang chầu đầu ghé tai, Lưu phu tử không vui, ngẩng đầu, mọi người lập tức không lên tiếng. Hai người tiến lên đưa tin, Lưu phu tử lật lật tập, tìm được tên hai người đánh kí hiệu, gật đầu nói: “Đi bên phải lĩnh sách, tự mình tìm chỗ ngồi.”
Lạc Ngọc nhìn quanh học đường một vòng, phát hiện người nọ tự mình ngồi ở góc sáng sủa, lĩnh sách, lập tức đi nhanh qua.
“Ai!” Lí Hiển gào to lên, lọt vào ánh mắt ân cần thăm hỏi của Lưu phu tử, ngoan ngoãn câm miệng cùng đi qua, ngồi giữa hai người thường lui tới.
Bàn học được chia làm tám hàng bốn cột, ngăn cách ở giữa, Lạc Ngọc ngồi ở cuối cùng, Lí Hiển lại ngồi ở trước hắn. Lí Hiển xoay người gõ vào cái bàn của hắn, thấp giọng nói: “ngươi làm cái gì vậy?”
Đang nói, đám người Hàn Thanh Vân lục tục đi tới, hắn nhìn đến vị trí Lạc Ngọc ngồi, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên có chút cổ quái, có thâm ý khác nhìn thoáng qua người này. Trong lòng Lí Hiển kêu khổ, tổ tông này, ngồi chỗ nào không tốt, cố tình lại chọn người này, muốn chết sao.
Người đến đầy đủ, Lưu phu tử cầm thước gõ vào cái bàn cạch cạch hai cái, trong học đường nhất thời im lặng, Lí Hiển chỉ có thể ngừng nói, ngồi quy củ trở lại.
“Chư vị chào, bỉ nhân tên là Lưu Thụy Đường, về sau sẽ là quan chủ giáo của các vị tân sinh.” Lưu phu tử xụ mặt nghiêm túc nói, vẻ mặt nghiêm nghị cao ngạo.
Khóa học đầu tiên sau khai giảng, “Lễ nghĩa ban đầu, nghiêm nghị ở chỗ bản thân,” “Trước chỉnh áo mũ, sau lý lẽ rõ ràng,” cẩn thận tôn kính tuân thủ kỉ luật, giữ mình trong sạch vân vân.
Lưu phu tử giảng rất hăng say, nói không ngớt, nói đến giờ ngọ, đệ tử trong học đường nghe rất buồn ngủ.
“Lạc Quân Nghi, về tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, ngươi có giải thích gì?” Tới gần giờ tan học, Lưu phu tử đột nhiên đặt câu hỏi, tóm người giải đề.
Quân Nghi, chính là tự của Lạc Ngọc, hắn áp chế không muốn nghe, đứng dậy, kiên trì nói: “Khuôn phép bất chính, không thể ngay thẳng, quy bất chính, không thể chu toàn, cái gọi là không quy củ sao có thể vi phạm.”
Mày Lưu phu tử nhếch lên, hiển nhiên đối với trả lời của hắn thật không vừa lòng, những đứa trẻ đều có thể nói câu này, thân là học trò của Ứng thiên trình độ sao có thể kém cỏi được, các đệ tử rất vui sướng khi thấy người gặp họa.
“Nhưng thế sự xoay vần, bạn mới thay bạn cũ, quy củ cũng có thay đổi, đừng quá cứng nhắc tuân theo quy tắc, phải thay đổi theo thời gian.” Lạc Ngọc tiếp tục nói.
Lưu phu tử vuốt cằm, miễn cưỡng vừa lòng, lại giảng thêm một chút, khóa học này mới kết thúc.
Các học trò đứng dậy thỉnh an: “Hẹn gặp lại phu tử.”
“Ngươi biết người bên cạnh ngươi là ai không?” Phu tử vừa đi, Lí Hiển lập tức quay người lại đây, “Hàn Đông Lâm! Mau, tìm người đổi với ngươi, ngươi không phát hiện ánh mắt của Hàn Vân Thanh sao, không chừng muốn tìm ngươi gây phiền toái.”
Lạc Ngọc nhếch mày, thích ý nhích về phía sau, môi mỏng khẽ mở: “Hắn dám.”
Hoài Tây Vương chẳng qua là một vương gia khác họ không có thực quyền, cha thấy hắn đều nhượng ba phần, huống chi là nhi tử, ngày thường Lạc Ngọc cho hắn hai phần mặt mũi, hắn nếu dám gây chuyện, thế nào cũng phải đánh gãy hai cái chân chó của hắn mới được!
Hơn nữa, cả triều đình đều biết, danh hào Hoài Tây Vương là dựa vào đại ca cùng cha khác mẹ của hắn, cũng chính là phụ thân của Hàn Đông Lâm chết trận sa trường lập công mà có được, nếu phu thân của Hàn Đông Lâm còn sống, làm sao tới phiên hắn được hưởng phúc. Nhìn lại nhà này đối xử với Hàn Đông Lâm, nào có chút ý báo đáp? Cho bộ quần áo, cho miếng cơm ăn, nuôi giống như là nuôi chim nuôi chó.
Đời trước Lạc Ngọc rất vô liêm sỉ, thường hay khi dễ hắn, lúc ấy mới gặp, đã đem sách vở người ta nhúng vào trong hồ, trời mùa đông rất lạnh, ngốc tử kia vẫn nhào vào trong hồ, lúc ấy Lạc Ngọc cười rất vui sướng. Hắn thường xuyên gây tai vạ cho Hàn Đông Lâm, khi dễ hắn nhục mạ hắn, ác ý với hắn, cứ mỗi lần Hàn Đông Lâm bị xử phạt, hắn liền leo tường đi xem náo nhiệt, thật là đáng giận. Có câu nước từ trên núi thay phiên chảy xuống, sau lại túm ống quần người ta, cũng là ăn nhiều đau khổ.
Sau đó, ca hắn đưa hắn phó thác cho Hàn Đông Lâm, làn đi này, chính là vĩnh biệt. Hàn Đông Lâm giữ chứ tín, đối với hắn vô cùng tốt, che chở hắn bảo vệ hắn, nhưng cũng…. Hận hắn.
Lạc Ngọc bây giờ, cố chấp, muốn, nhất định phải có được, đời trước cho dù bị giáo huấn không ít, tà tâm hắn bất tử, trong lòng như cũ vẫn muốn người ta.
Đời trước không được, có lẽ…. có lẽ đời này đối hắn tốt một chút, cũng thành công.
Hắn thật ra nghĩ rất đẹp.
Đầu ngón tay trắng vuốt ve lò sưởi tay, hắn cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy, màu mắt thâm như đàm, ba quang lưu chuyển, giống như muốn đem người ta nhấn chìm hoàn toàn vào bên trong.
Giống như là đã nhận ra, Hàn Đông Lâm ngẩng đầu, hoàn toàn chống lại ánh mắt của hắn, hắn đối với Lạc Ngọc có nghe thấy sơ sơ, biết được người này cùng Hàn Thanh Vân qua lại thân thiết, lại cúi đầu, coi như không để ý tới.
Mười tám khai giảng, nhàn đến không có chuyện gì làm, Lạc Ngọc cùng Lí Hiển hai ngày này cùng đi chơi với nhau, hôm nay dạo chơi công viên nghe khúc, ngày mai uống rượu xem diễn. Lí Hiển xưa nay thích chơi đùa, người gan lớn, đã ước hẹn với một nhóm cô gái thanh lâu, nói muốn phá thân cho Lạc Ngọc, Lạc Ngọc chưa tới tuổi khai mông, hắn lại lớn hơn hai tuổi, sớm là tay già đời, vừa nài ép vừa lôi kéo người tới Xuân Phong lâu.
Đúng lúc này, gây chuyện.
Lí Hiển bỏ năm nghìn lượng mời Oản Oản người đứng đầu Xuân Phong lâu, ai ngờ nửa đường bị Chương đại thiếu gia thấy được, hai ngày trước Chương đại thiếu gia này nhìn thấy Oản Oản, đêm nay vốn định ăn mặn, ai ngờ bị người khác đoạt trước một bước, như vậy sao được, liền cùng Lí Hiên trao đổi.
Tới trước được trước, bạc như thế nào cũng có khả năng chi ra? Lí Hiển miệng tiện chế nhạo Chương đại thiếu gia vài câu, Chương đại thiếu gia lại chửi lại vài câu, song phương chửi qua chửi lại, vung tay vung chân, suýt nữa đem Xuân Phong lâu đập bể.
Đường đường thiếu gia quan gia, vì một kĩ nữ. Mà cãi nhau, Lạc Thừa Nam gấp trở về giải quyết tốt hậu quả tức giận hận không thể đem mặt giấu vào trong túi quần, thật là quá mất mặt!
“Ta thấy ngươi gần đây im lặng, nghĩ ngươi đã tỉnh ngộ, kết quả vẫn là tính tình đến chết cũng không thể sửa!” Lạc Thừa Nam tức giận, bịch—- thước đập thật mạnh vào trên người Lạc Ngọc.
Lạc Ngọc thẳng thân thể, môi mỏng khẽ nhếch, không có giải thích. Lạc Thừa Nam nhìn bộ dạng này của hắn càng tức giận, lại càng giơ thước đánh mạnh hơn, thân mình thiếu niên gầy gò làm sao chịu được, Lạc Ngọc đau đến liên túc hút khí.
“Qùy cho tốt!” Lạc Thừa Nam quát, “Chơi gái thanh lâu, chưa đủ lông đủ cánh đã học người ta hồ đồ, không có năng lực!”
Lời dứt, giơ tay muốn đánh, Lí Thanh Thu ở một bên thấy, bước lên phía trước muốn ngăn lại, một bên khóc một bên khuyên: “Lão gia đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ có chuyện mất, tiểu Ngọc, mau nhận sai với lão gia.”
Lạc Thừa Nam đẩy Lí Thanh Thu ra, đánh xuống hai thước, Lạc Ngọc kêu lên một tiếng đau đớn, đau đến một thân đều là mồ hôi lạnh.
Lí Thanh Thu đau lòng cực kỳ, đoạt lấy thước, lập tức quỳ xuống, ôm Lạc Ngọc khóc: “Muốn đánh thì đánh ta đi, con đáng thương của ta, tuổi còn nhỏ liền phải chịu tội, đánh đi đánh đi, đánh chết hai mẹ con chúng ta đi!”
Vẻ mặt Lạc Thừa Nam xanh mét, sau một lúc bình ổn, trầm giọng nói: “Ngươi đứng lên.”
Lí Thanh Thu lau nước mắt, kéo Lạc Ngọc đứng lên.
“Ta không nói hắn,” Lạc Thừa Nam nói, “Tiếp tục quỳ.”
Lí Thanh Thu thấy mọi chuyện chuyển biến tốt, buông Lạc Ngọc ra, lùi tới một bên, tư thế này, hẳn là sẽ không đánh nữa. Lạc Thừa Nam khoanh tay đi qua đi lại, liếc xéo nàng một cái, trong từ đường rất là im lặng, nhóm nha hoàn gã sai vặt không ai dám lên tiếng, thật cẩn thận hầu ở ngoài cửa.
“Chép tộc quy một trăm lần, khi nào xong thì mới được ra ngoài,” Lạc Thừa Nam nói, “Người đâu, canh chừng cẩn thận cho ta, ai dám cho hắn ăn liền bán ra phủ!”
Mọi người kinh sợ, không ai dám trái lời.
Từ nhỏ đến lớn, Lạc Ngọc bị bắt chép phạt không ít, tộc quy chép cũng không biết bao nhiêu lần, bồ đoàn ở từ đường đều quỳ nát vài cái. Lạc gia thế gia trăm năm bên trong vững chắc, một quyển tộc quy có chiều rộng bằng ba ngón tay, một trăm lần không biết đến ngày tháng năm nào.
Một lần còn không có chép xong, trời đã sáng, Lạc Ngọc thật sự rất mệt, càng chép lại càng buồn ngủ.
Hôm sau, lão phu nhân thấy không sai biệt lắm, liền đến từ đường đón người, vừa vào cửa liền thấy Lạc Ngọc nằm trên đất, đau lòng vạn phần, nhanh chóng kêu A Lương đưa hắn trở về Bắc Viện.
Mẹ ruột mở miệng, Lạc Thừa Nam nào dám nói cái gì, chẳng qua là mở một con mắt nhắm một con mắt, chẳng qua là Lạc Ngọc ngủ trên đất lạnh lẽo một đêm, chịu chút phong hàn phát sốt, nghỉ ngơi bốn năm ngày mới tốt.
Mười hai tháng giêng, trong cung truyền đến tin tức, Lạc Tây trước điện phạm sai lầm, làm thánh thượng giận dữ. Lạc Thừa Nam vội vàng tiến cung, nhưng hoàng đế không muốn gặp, ước chừng phải ở trước Hoa Điện quỳ hai canh giờ mới có thể thấy mặt rồng. Vì răn đe, Lạc Tây bị giam ở đại lý tự ba ngày, bị biếm về Vệ Úy Tự thiểu khanh, qua tháng giêng mới có thể đi Vệ Uý Tự nhậm chức, ý tứ ở trong đó, không cần nói cũng biết.
Chức quan Lạc Tây nhàn tản ở nhà, vừa lúc có thể quản Lạc Ngọc, Lạc Thừa Nam đem chuyện trong phủ cho Lạc Tây phụ trách, chính mình lại hồi cung xử lý công vụ. Lạc Tây xưa này nghiêm khắc, giờ mẹo liền đem Lạc Ngọc từ trong ổ chăn kéo ra đọc sách luyện kiếm, Lạc Ngọc khổ không chỗ nói, ngàn trông vạn ngóng, rốt cục trông đến khai giảng.
Sáng sớm, Lạc Ngọc hỏa tốc thu dọn tốt sách vở cùng bút nghiên mực, đồ ăn sáng cũng không ăn, chạy trối chết ra phủ.
Ứng Thiên thư viện nằm ở bên cạnh thành, vắng vẻ im lặng. Lạc Ngọc chờ Lí Hiển cùng nhau đi vào, Ứng Thiên thư viện này không hổ là học phủ cao nhất, lầu các nguy nga, mái hiên thông xanh, phong cách cổ xưa đại khí, hai người được một vị sự huynh dắt đi vào, đi qua chín khúc mười tám quẹo, đi vào một rừng trúc, lối vào rừng trúc lập một đền thờ thạch ngọc rất cao, bên trên đề ba chữ “rừng Tĩnh tâm”. Trong rừng trúc có một cái đình thật to, trong đình chia là hai ba nhóm đọc sách, là mấy người của Lục thị.
Phát hiện có người đi qua, thiếu niên ở trên thuyền ngày đó ngẩng đầu, vừa mới cùng Lí Hiển đối diện, tay Lí Hiển ném một viên đá vế phía hắn, thiếu niên kia sợ tới mức ngay cả sách trên tay cũng rớt.
Đi qua rừng Tĩnh Tâm, qua tàng kinh các, là tới huấn đường tân sinh.
Lưu phu tử ngồi ở đại đường, bên dưới đã có hơn mười học sinh ngồi thưa thớt, đang chầu đầu ghé tai, Lưu phu tử không vui, ngẩng đầu, mọi người lập tức không lên tiếng. Hai người tiến lên đưa tin, Lưu phu tử lật lật tập, tìm được tên hai người đánh kí hiệu, gật đầu nói: “Đi bên phải lĩnh sách, tự mình tìm chỗ ngồi.”
Lạc Ngọc nhìn quanh học đường một vòng, phát hiện người nọ tự mình ngồi ở góc sáng sủa, lĩnh sách, lập tức đi nhanh qua.
“Ai!” Lí Hiển gào to lên, lọt vào ánh mắt ân cần thăm hỏi của Lưu phu tử, ngoan ngoãn câm miệng cùng đi qua, ngồi giữa hai người thường lui tới.
Bàn học được chia làm tám hàng bốn cột, ngăn cách ở giữa, Lạc Ngọc ngồi ở cuối cùng, Lí Hiển lại ngồi ở trước hắn. Lí Hiển xoay người gõ vào cái bàn của hắn, thấp giọng nói: “ngươi làm cái gì vậy?”
Đang nói, đám người Hàn Thanh Vân lục tục đi tới, hắn nhìn đến vị trí Lạc Ngọc ngồi, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên có chút cổ quái, có thâm ý khác nhìn thoáng qua người này. Trong lòng Lí Hiển kêu khổ, tổ tông này, ngồi chỗ nào không tốt, cố tình lại chọn người này, muốn chết sao.
Người đến đầy đủ, Lưu phu tử cầm thước gõ vào cái bàn cạch cạch hai cái, trong học đường nhất thời im lặng, Lí Hiển chỉ có thể ngừng nói, ngồi quy củ trở lại.
“Chư vị chào, bỉ nhân tên là Lưu Thụy Đường, về sau sẽ là quan chủ giáo của các vị tân sinh.” Lưu phu tử xụ mặt nghiêm túc nói, vẻ mặt nghiêm nghị cao ngạo.
Khóa học đầu tiên sau khai giảng, “Lễ nghĩa ban đầu, nghiêm nghị ở chỗ bản thân,” “Trước chỉnh áo mũ, sau lý lẽ rõ ràng,” cẩn thận tôn kính tuân thủ kỉ luật, giữ mình trong sạch vân vân.
Lưu phu tử giảng rất hăng say, nói không ngớt, nói đến giờ ngọ, đệ tử trong học đường nghe rất buồn ngủ.
“Lạc Quân Nghi, về tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, ngươi có giải thích gì?” Tới gần giờ tan học, Lưu phu tử đột nhiên đặt câu hỏi, tóm người giải đề.
Quân Nghi, chính là tự của Lạc Ngọc, hắn áp chế không muốn nghe, đứng dậy, kiên trì nói: “Khuôn phép bất chính, không thể ngay thẳng, quy bất chính, không thể chu toàn, cái gọi là không quy củ sao có thể vi phạm.”
Mày Lưu phu tử nhếch lên, hiển nhiên đối với trả lời của hắn thật không vừa lòng, những đứa trẻ đều có thể nói câu này, thân là học trò của Ứng thiên trình độ sao có thể kém cỏi được, các đệ tử rất vui sướng khi thấy người gặp họa.
“Nhưng thế sự xoay vần, bạn mới thay bạn cũ, quy củ cũng có thay đổi, đừng quá cứng nhắc tuân theo quy tắc, phải thay đổi theo thời gian.” Lạc Ngọc tiếp tục nói.
Lưu phu tử vuốt cằm, miễn cưỡng vừa lòng, lại giảng thêm một chút, khóa học này mới kết thúc.
Các học trò đứng dậy thỉnh an: “Hẹn gặp lại phu tử.”
“Ngươi biết người bên cạnh ngươi là ai không?” Phu tử vừa đi, Lí Hiển lập tức quay người lại đây, “Hàn Đông Lâm! Mau, tìm người đổi với ngươi, ngươi không phát hiện ánh mắt của Hàn Vân Thanh sao, không chừng muốn tìm ngươi gây phiền toái.”
Lạc Ngọc nhếch mày, thích ý nhích về phía sau, môi mỏng khẽ mở: “Hắn dám.”
Hoài Tây Vương chẳng qua là một vương gia khác họ không có thực quyền, cha thấy hắn đều nhượng ba phần, huống chi là nhi tử, ngày thường Lạc Ngọc cho hắn hai phần mặt mũi, hắn nếu dám gây chuyện, thế nào cũng phải đánh gãy hai cái chân chó của hắn mới được!
Hơn nữa, cả triều đình đều biết, danh hào Hoài Tây Vương là dựa vào đại ca cùng cha khác mẹ của hắn, cũng chính là phụ thân của Hàn Đông Lâm chết trận sa trường lập công mà có được, nếu phu thân của Hàn Đông Lâm còn sống, làm sao tới phiên hắn được hưởng phúc. Nhìn lại nhà này đối xử với Hàn Đông Lâm, nào có chút ý báo đáp? Cho bộ quần áo, cho miếng cơm ăn, nuôi giống như là nuôi chim nuôi chó.
Đời trước Lạc Ngọc rất vô liêm sỉ, thường hay khi dễ hắn, lúc ấy mới gặp, đã đem sách vở người ta nhúng vào trong hồ, trời mùa đông rất lạnh, ngốc tử kia vẫn nhào vào trong hồ, lúc ấy Lạc Ngọc cười rất vui sướng. Hắn thường xuyên gây tai vạ cho Hàn Đông Lâm, khi dễ hắn nhục mạ hắn, ác ý với hắn, cứ mỗi lần Hàn Đông Lâm bị xử phạt, hắn liền leo tường đi xem náo nhiệt, thật là đáng giận. Có câu nước từ trên núi thay phiên chảy xuống, sau lại túm ống quần người ta, cũng là ăn nhiều đau khổ.
Sau đó, ca hắn đưa hắn phó thác cho Hàn Đông Lâm, làn đi này, chính là vĩnh biệt. Hàn Đông Lâm giữ chứ tín, đối với hắn vô cùng tốt, che chở hắn bảo vệ hắn, nhưng cũng…. Hận hắn.
Lạc Ngọc bây giờ, cố chấp, muốn, nhất định phải có được, đời trước cho dù bị giáo huấn không ít, tà tâm hắn bất tử, trong lòng như cũ vẫn muốn người ta.
Đời trước không được, có lẽ…. có lẽ đời này đối hắn tốt một chút, cũng thành công.
Hắn thật ra nghĩ rất đẹp.
Đầu ngón tay trắng vuốt ve lò sưởi tay, hắn cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy, màu mắt thâm như đàm, ba quang lưu chuyển, giống như muốn đem người ta nhấn chìm hoàn toàn vào bên trong.
Giống như là đã nhận ra, Hàn Đông Lâm ngẩng đầu, hoàn toàn chống lại ánh mắt của hắn, hắn đối với Lạc Ngọc có nghe thấy sơ sơ, biết được người này cùng Hàn Thanh Vân qua lại thân thiết, lại cúi đầu, coi như không để ý tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất