Chương 19: Săn bắn mùa xuân
Gặp phải một trận này, không khí của tiệc tối trầm mặc rất nhiều, mọi người cười cụng ly cụng chén, trong lòng đều bồn chồn, ai cũng không hiểu đêm nay sẽ xướng ca cái gì.
Những người ban đầu kính rượu đều tản dần ra, Lạc Ngọc rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một chút, uống hết nửa bát canh tỉnh rượu ở trên bàn, cảm giác hơi thư thái một chút, mặt khác ba người kia im lặng dùng bữa, im lặng như chim cút.
Văn Tuyên đế càng thêm hứng trí cùng các đại thần ở trước mặt nói chuyện với nhau, nói chút lời mình có thể nói. Rốt cuộc đều là người trải qua sóng gió, mấy người kia đều thật bình tĩnh, đối đáp trôi chảy, thỉnh thoảng nói mấy chuyện thú vị khác, thong dong bình tĩnh, Văn Tuyên đế thật vừa lòng.
Triệu Thiên Dận ngửa đầu uống xong chén rượu, nhìn chằm chằm lửa trại cháy hừng hực có chút đăm chiêu.
Triệu Thiên Phụng bên phải tâm tình hình như cũng không tồi: “Nhị đệ, huynh đệ ta cùng uống một chén.”
Triệu Thiên Dận nâng chén cười cười: “Nên là ta kính ca ca một ly mới đúng.”
Huynh hữu đệ cung, thật sự là hòa thuận.
Đổng quý phi thay Văn Tuyên đế gắp rau châm rượu, rất là hào phóng săn sóc. Triệu Thiên Hằng bị nàng ôm vào ngực lợi dụng thời gian rảnh rỗi trượt xuống đi ra, cầm đôi đũa để gắp thịt thủy tinh ở bên góc phải của bàn, bởi vì cách xa, tay hắn không với tới, chỉ đành phải kiễng chân, cố sức vươn dài tay, nhưng vẫn là thiếu chút nữa.
Hoàng hậu ôn nhu nhìn về bên này, hướng hắn vẫy tay.
Đứa nhỏ sáu bảy tuổi không hiểu chuyện lắm, thấy người nhà gọi, liền chạy qua, liền nãi thanh nãi khí hô: “hoàng hậu nương nương.”
Người không đề phòng, lại chạy tới bên kia, Đông quý phi tức khắc thay đổi sắc mặt, nhưng trong nháy mắt, lại khôi phục bộ dạng ý cười nhẹ nhàng ôn nhu.
Hoàng hậu ôn hòa lên tiếng trả lời, giơ tay gắp cho hắn, đúng lúc trước mặt hắn đã có thịt thủy tinh mà hắn muốn.
“Ăn đi.”
Triệu Thiệu Hằng nhỏ giọng nói: “Cảm ơn hoàng hậu nương nương.”
Hắn nhìn mắt Đổng quý phi, Đổng quý phi không có gì dị thường, chỉ có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, nhưng trong mắt toàn là sủng nịnh. Hắn cảm thấy có chút khẩn trương, cúi đầu nhìn thịt trong bát, hơi hơi hé môi, lại bưng bát ngoan ngoãn trở về, về phần khối thịt thủy tinh kia, từ đầu tới cuối vẫn chưa cắn một miếng.
Văn Tuyên đế nhìn thấy tất cả, không lên tiếng, xem như không nhìn thấy gì.
Chính là, thuận tay gắp một miếng bánh gạo nếp cho hoàng hậu nương nương.
Đổng quý phi nhìn ở trong mắt, trên mặt không có phản ứng gì, nhưng tay đặt ở dưới bàn, lại dùng sức nắm làn váy, nàng một lần nữa ôm lấy Triệu Thiệu Hằng, cầm lấy chiếc đúa, nhẹ giọng hỏi: “Thiên Hằng, muốn ăn cái gì, mẫu phi gắp cho ngươi.”
Triệu Thiệu Hằng không giám nhìn hoàng hậu đối diện, cúi đầu, chỉ chỉ lung tung.
Hoàng hậu cũng không để ý bên này, tự mình nếm thử bánh gạo nếp, cực kỳ tao nhã.
Ví trí của Lạc Ngọc lúc này, vừa có thể thấy toàn bộ động tác của các nàng, hắn cúi đầu dùng bữa, giả bộ bị mù bị điếc.
Trăng lên giữa trời, tiệc tối chấm dứt, rượu bắt đầu có tác dụng, Lạc Ngọc say đến đứng cũng không vững, cuối cùng được A Lương đỡ về lều trại. Lí Hiển cũng không tốt hơn bọn họ bao nhiêu, cũng do người hầu nhà mình đỡ trở về.
Lều trại của Lục Tiện cùng Lạc Ngọc gần nhau, hắn mới từ trong lều trại của Lưu Thụy Đường đi ra, đi tới nơi này, liền nhìn thấy một thân ảnh màu xanh.
Ánh mắt hắn sáng lên, vui vẻ nói: “Đông Lâm, tìm sư thúc sao?”
Bọn họ đều là vài người ở cùng một cái lều trại, những người của Lục thị đều ở bên cạnh, nhưng vẫn không thấy được Hàn Đông Lâm, nghĩ là hắn ở bên chỗ Hoài Tây Vương.
Hàn Đông Lâm ngẩn người, lấy gật đầu trả lời.
“Sư thúc uống chút rượu, vừa mới ngủ, có chuyện gì ngày mai hãy nói.” Lục Tiện vừa nói, vừa nhấc lên cửa trại, “Không bằng vào ngồi một chút, uống chén trà, vừa lúc các sư huynh đều ở.”
Bỗng nhiên Hàn Đông Lâm do dự một lát, cửa lều đã nhấc lên, người trong lều đều hướng ra bên ngoài nhìn, hắn từ chối không được.
“Được.”
Lục Tiện dẫn hắn đi vào.
Mà lều trại cách đó không xa, Lạc Ngọc say rượu phát sốt, hoảng hốt khó chịu xoay quanh, A Lương lấy nước lau người cho hắn, lặp đi lặp lại nhiều lần, hắn rốt cục cũng ngủ được.
A Lương thở dài, đem khăn ấm áp lại ướt nhẹp, vắt thật khô, xoa lên ót cho hắn.
Lạc Tây không yên lòng, ứng phó xong với những người đó, chạy đến bên này xem.
“Vừa mới ngủ,” A Lương hồi bẩm, bưng bồn nước lên, “Đại thiếu gia mời ngồi một chút, nô tai đi chuẩn bị trà cho ngài.”
Lạc Tây lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không cần, ta còn có việc, lập tức rời đi.”
“Vâng” A Lương nói, “Vậy nô tài đi đổi nước trước, đại thiếu gia có việc gì cứ kêu một tiếng.”
Lạc Tây hắng giọng, thấy Lạc Ngọc cũng không có gì đáng ngại, ngây người một lát, nhẹ tay nhẹ chân rời đi.
Thời gian ban đêm luôn đặc biệt mau, Hàn Đông Lâm từ trong lều Lục Tiện đi ra, đa số lều trại đều đã thổi tắt đèn, chỉ còn có cây đuốc ở bên ngoài lều trại là cháy sáng, hắn kéo chặt xiêm y, đi vài bước, dừng lại, xoay người lại phía sau nhìn nhìn, tất cả các lều trại đều tắt đèn.
Hắn cô đơn quay về lều trại, chỗ hắn ở kia cũng rất nhiều người, có đến mười người.
Dương Anh cùng ở một nơi với hắn, thấy người đi vào, buông sách hỏi: “Chờ nửa ngày không thấy ngươi trở về, đang nghĩ có nên đi ra ngoài tìm ngươi hay không.”
“Ở lêu của Lục sư huynh một lát.” Dương Anh gật gật đầu, ngáp một cái, buồn ngủ mệt nhoài, vì thế cất sách đi, chuẩn bị ngủ.
“Ừ.”
Buổi sáng hôm sau, trời đầy mây, tùy thời sẽ có mưa rơi, đợi tới buổi trưa, mây đen tan đi, trời dần sáng sủa. Mọi người tập hợp ở ngoài khu vực săn bắn, chờ bắt đầu săn bắn màu xuân.
Say rượu một đêm, tinh thần Lạc Ngọc không tốt lắm, hắn vốn cũng không hứng thú, liền trà trộn ở trong đám người tiêu phí thời gian, toàn bộ hành trình đều đi theo đám đông.
Văn Tuyên đế thích thú cưỡi ngựa đi săn, liên tiếp bắn chết vài con mồi, như là lợn rừng, hươu, nhóm hoàng tử quyền thần chăm chú chạy theo hắn, còn những người khác thì ở bên ngoài khu vực săn bắn chờ.
Đợi cho hắn săn đủ, mang theo một đống con mồi trở về, vung tay lên, tùy ý phân ra bốn đội, để cho tỉ thí với nhau, mà bốn đội vừa lúc có một hoàng tử.
Vận khí Lạc Ngọc không được tốt, bị phân đến đội ngũ Triệu Thiên Dận, lần phân chia này, khiến cho hắn cảm thấy khó khăn, săn không tốt sẽ đắc tội Triệu Thiên Dận, làm ngược lại thì đắc tội Triệu Thiên Phụng.
Hắn đi theo mọi người chèo thuyền bắt cá, đi ở phía sau đội ngũ, coi như là điệu thấp.
Nhưng Triệu Thiên Dận hình như có ý tưởng khác, tách mọi người đi săn ra, tới giờ dậu liền tập hợp trở về doanh địa, Lạc Ngọc liền một mình đi ra.
Con ngựa đỏ thẫm lần trước Hàn Đông Lâm nhìn trúng, hắn trước khi đi ra ngoài đã đặc biệt đi mã tràng nhà mình dắt tới đây, con ngựa đỏ thẫm tính tình tốt bước đi lại ổn định, đường núi xóc nảy mà đi giống như là đường bằng phẳng. Hắn thảnh thơi kéo dây cương, lắc lư thân mình theo chuẩn động của ngựa, nhìn ngắm phong cảnh núi non ven đường.
Hắn suy xét tình hình trước mặt, nghĩ kế tiếp nên đi như thế nào.
Tâm tư Văn Tuyên đế rất là rõ ràng, chuyện sắc phong Triệu Thiên Phụng là ván đã đóng thuyền, Triệu Thiên Dận muốn làm thiêu thân hắn cũng rõ ràng, chính là muốn mượn lần săn bắn mùa xuân này làm trò gì cũng không biết.
Hắn sống hai đời, đối với những thứ này đểu hiểu rõ ràng, có thể không tham gia vào thì sẽ không tham gia vào, nhưng quan hệ của Tô Minh Trác cùng Triệu Thiên Dận rốt cuộc là gì, hắn thật sự cảm thấy hứng thú. Tối hôm qua, Văn Tuyên đế ban thưởng rượu cho hắn là muốn cho Lạc Thừa Nam xem, ban thưởng rượu cho Tô Minh Trác, ý tứ hàm xúc cảnh cáo người cũng thật rõ ràng.
Triệu Thiên Dận là người âm ngoan, làm việc không từ thủ đoạn, nếu thật sự giống như hắn nghĩ, vậy Tô Minh Trác không khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa.
Mặt khác, đây là thời điểm mượn sức đồng bọn, trong chiều những người chỉ lo thân mình cũng nhiều, Lục thị, Trần gia, Thao Mẫn chờ tạ ơn, hơn nữa Từ Thiệu là một kẻ dối trá lão làng, tương lai thật ra không cần lo lắng.
Những người ban đầu kính rượu đều tản dần ra, Lạc Ngọc rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một chút, uống hết nửa bát canh tỉnh rượu ở trên bàn, cảm giác hơi thư thái một chút, mặt khác ba người kia im lặng dùng bữa, im lặng như chim cút.
Văn Tuyên đế càng thêm hứng trí cùng các đại thần ở trước mặt nói chuyện với nhau, nói chút lời mình có thể nói. Rốt cuộc đều là người trải qua sóng gió, mấy người kia đều thật bình tĩnh, đối đáp trôi chảy, thỉnh thoảng nói mấy chuyện thú vị khác, thong dong bình tĩnh, Văn Tuyên đế thật vừa lòng.
Triệu Thiên Dận ngửa đầu uống xong chén rượu, nhìn chằm chằm lửa trại cháy hừng hực có chút đăm chiêu.
Triệu Thiên Phụng bên phải tâm tình hình như cũng không tồi: “Nhị đệ, huynh đệ ta cùng uống một chén.”
Triệu Thiên Dận nâng chén cười cười: “Nên là ta kính ca ca một ly mới đúng.”
Huynh hữu đệ cung, thật sự là hòa thuận.
Đổng quý phi thay Văn Tuyên đế gắp rau châm rượu, rất là hào phóng săn sóc. Triệu Thiên Hằng bị nàng ôm vào ngực lợi dụng thời gian rảnh rỗi trượt xuống đi ra, cầm đôi đũa để gắp thịt thủy tinh ở bên góc phải của bàn, bởi vì cách xa, tay hắn không với tới, chỉ đành phải kiễng chân, cố sức vươn dài tay, nhưng vẫn là thiếu chút nữa.
Hoàng hậu ôn nhu nhìn về bên này, hướng hắn vẫy tay.
Đứa nhỏ sáu bảy tuổi không hiểu chuyện lắm, thấy người nhà gọi, liền chạy qua, liền nãi thanh nãi khí hô: “hoàng hậu nương nương.”
Người không đề phòng, lại chạy tới bên kia, Đông quý phi tức khắc thay đổi sắc mặt, nhưng trong nháy mắt, lại khôi phục bộ dạng ý cười nhẹ nhàng ôn nhu.
Hoàng hậu ôn hòa lên tiếng trả lời, giơ tay gắp cho hắn, đúng lúc trước mặt hắn đã có thịt thủy tinh mà hắn muốn.
“Ăn đi.”
Triệu Thiệu Hằng nhỏ giọng nói: “Cảm ơn hoàng hậu nương nương.”
Hắn nhìn mắt Đổng quý phi, Đổng quý phi không có gì dị thường, chỉ có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, nhưng trong mắt toàn là sủng nịnh. Hắn cảm thấy có chút khẩn trương, cúi đầu nhìn thịt trong bát, hơi hơi hé môi, lại bưng bát ngoan ngoãn trở về, về phần khối thịt thủy tinh kia, từ đầu tới cuối vẫn chưa cắn một miếng.
Văn Tuyên đế nhìn thấy tất cả, không lên tiếng, xem như không nhìn thấy gì.
Chính là, thuận tay gắp một miếng bánh gạo nếp cho hoàng hậu nương nương.
Đổng quý phi nhìn ở trong mắt, trên mặt không có phản ứng gì, nhưng tay đặt ở dưới bàn, lại dùng sức nắm làn váy, nàng một lần nữa ôm lấy Triệu Thiệu Hằng, cầm lấy chiếc đúa, nhẹ giọng hỏi: “Thiên Hằng, muốn ăn cái gì, mẫu phi gắp cho ngươi.”
Triệu Thiệu Hằng không giám nhìn hoàng hậu đối diện, cúi đầu, chỉ chỉ lung tung.
Hoàng hậu cũng không để ý bên này, tự mình nếm thử bánh gạo nếp, cực kỳ tao nhã.
Ví trí của Lạc Ngọc lúc này, vừa có thể thấy toàn bộ động tác của các nàng, hắn cúi đầu dùng bữa, giả bộ bị mù bị điếc.
Trăng lên giữa trời, tiệc tối chấm dứt, rượu bắt đầu có tác dụng, Lạc Ngọc say đến đứng cũng không vững, cuối cùng được A Lương đỡ về lều trại. Lí Hiển cũng không tốt hơn bọn họ bao nhiêu, cũng do người hầu nhà mình đỡ trở về.
Lều trại của Lục Tiện cùng Lạc Ngọc gần nhau, hắn mới từ trong lều trại của Lưu Thụy Đường đi ra, đi tới nơi này, liền nhìn thấy một thân ảnh màu xanh.
Ánh mắt hắn sáng lên, vui vẻ nói: “Đông Lâm, tìm sư thúc sao?”
Bọn họ đều là vài người ở cùng một cái lều trại, những người của Lục thị đều ở bên cạnh, nhưng vẫn không thấy được Hàn Đông Lâm, nghĩ là hắn ở bên chỗ Hoài Tây Vương.
Hàn Đông Lâm ngẩn người, lấy gật đầu trả lời.
“Sư thúc uống chút rượu, vừa mới ngủ, có chuyện gì ngày mai hãy nói.” Lục Tiện vừa nói, vừa nhấc lên cửa trại, “Không bằng vào ngồi một chút, uống chén trà, vừa lúc các sư huynh đều ở.”
Bỗng nhiên Hàn Đông Lâm do dự một lát, cửa lều đã nhấc lên, người trong lều đều hướng ra bên ngoài nhìn, hắn từ chối không được.
“Được.”
Lục Tiện dẫn hắn đi vào.
Mà lều trại cách đó không xa, Lạc Ngọc say rượu phát sốt, hoảng hốt khó chịu xoay quanh, A Lương lấy nước lau người cho hắn, lặp đi lặp lại nhiều lần, hắn rốt cục cũng ngủ được.
A Lương thở dài, đem khăn ấm áp lại ướt nhẹp, vắt thật khô, xoa lên ót cho hắn.
Lạc Tây không yên lòng, ứng phó xong với những người đó, chạy đến bên này xem.
“Vừa mới ngủ,” A Lương hồi bẩm, bưng bồn nước lên, “Đại thiếu gia mời ngồi một chút, nô tai đi chuẩn bị trà cho ngài.”
Lạc Tây lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không cần, ta còn có việc, lập tức rời đi.”
“Vâng” A Lương nói, “Vậy nô tài đi đổi nước trước, đại thiếu gia có việc gì cứ kêu một tiếng.”
Lạc Tây hắng giọng, thấy Lạc Ngọc cũng không có gì đáng ngại, ngây người một lát, nhẹ tay nhẹ chân rời đi.
Thời gian ban đêm luôn đặc biệt mau, Hàn Đông Lâm từ trong lều Lục Tiện đi ra, đa số lều trại đều đã thổi tắt đèn, chỉ còn có cây đuốc ở bên ngoài lều trại là cháy sáng, hắn kéo chặt xiêm y, đi vài bước, dừng lại, xoay người lại phía sau nhìn nhìn, tất cả các lều trại đều tắt đèn.
Hắn cô đơn quay về lều trại, chỗ hắn ở kia cũng rất nhiều người, có đến mười người.
Dương Anh cùng ở một nơi với hắn, thấy người đi vào, buông sách hỏi: “Chờ nửa ngày không thấy ngươi trở về, đang nghĩ có nên đi ra ngoài tìm ngươi hay không.”
“Ở lêu của Lục sư huynh một lát.” Dương Anh gật gật đầu, ngáp một cái, buồn ngủ mệt nhoài, vì thế cất sách đi, chuẩn bị ngủ.
“Ừ.”
Buổi sáng hôm sau, trời đầy mây, tùy thời sẽ có mưa rơi, đợi tới buổi trưa, mây đen tan đi, trời dần sáng sủa. Mọi người tập hợp ở ngoài khu vực săn bắn, chờ bắt đầu săn bắn màu xuân.
Say rượu một đêm, tinh thần Lạc Ngọc không tốt lắm, hắn vốn cũng không hứng thú, liền trà trộn ở trong đám người tiêu phí thời gian, toàn bộ hành trình đều đi theo đám đông.
Văn Tuyên đế thích thú cưỡi ngựa đi săn, liên tiếp bắn chết vài con mồi, như là lợn rừng, hươu, nhóm hoàng tử quyền thần chăm chú chạy theo hắn, còn những người khác thì ở bên ngoài khu vực săn bắn chờ.
Đợi cho hắn săn đủ, mang theo một đống con mồi trở về, vung tay lên, tùy ý phân ra bốn đội, để cho tỉ thí với nhau, mà bốn đội vừa lúc có một hoàng tử.
Vận khí Lạc Ngọc không được tốt, bị phân đến đội ngũ Triệu Thiên Dận, lần phân chia này, khiến cho hắn cảm thấy khó khăn, săn không tốt sẽ đắc tội Triệu Thiên Dận, làm ngược lại thì đắc tội Triệu Thiên Phụng.
Hắn đi theo mọi người chèo thuyền bắt cá, đi ở phía sau đội ngũ, coi như là điệu thấp.
Nhưng Triệu Thiên Dận hình như có ý tưởng khác, tách mọi người đi săn ra, tới giờ dậu liền tập hợp trở về doanh địa, Lạc Ngọc liền một mình đi ra.
Con ngựa đỏ thẫm lần trước Hàn Đông Lâm nhìn trúng, hắn trước khi đi ra ngoài đã đặc biệt đi mã tràng nhà mình dắt tới đây, con ngựa đỏ thẫm tính tình tốt bước đi lại ổn định, đường núi xóc nảy mà đi giống như là đường bằng phẳng. Hắn thảnh thơi kéo dây cương, lắc lư thân mình theo chuẩn động của ngựa, nhìn ngắm phong cảnh núi non ven đường.
Hắn suy xét tình hình trước mặt, nghĩ kế tiếp nên đi như thế nào.
Tâm tư Văn Tuyên đế rất là rõ ràng, chuyện sắc phong Triệu Thiên Phụng là ván đã đóng thuyền, Triệu Thiên Dận muốn làm thiêu thân hắn cũng rõ ràng, chính là muốn mượn lần săn bắn mùa xuân này làm trò gì cũng không biết.
Hắn sống hai đời, đối với những thứ này đểu hiểu rõ ràng, có thể không tham gia vào thì sẽ không tham gia vào, nhưng quan hệ của Tô Minh Trác cùng Triệu Thiên Dận rốt cuộc là gì, hắn thật sự cảm thấy hứng thú. Tối hôm qua, Văn Tuyên đế ban thưởng rượu cho hắn là muốn cho Lạc Thừa Nam xem, ban thưởng rượu cho Tô Minh Trác, ý tứ hàm xúc cảnh cáo người cũng thật rõ ràng.
Triệu Thiên Dận là người âm ngoan, làm việc không từ thủ đoạn, nếu thật sự giống như hắn nghĩ, vậy Tô Minh Trác không khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa.
Mặt khác, đây là thời điểm mượn sức đồng bọn, trong chiều những người chỉ lo thân mình cũng nhiều, Lục thị, Trần gia, Thao Mẫn chờ tạ ơn, hơn nữa Từ Thiệu là một kẻ dối trá lão làng, tương lai thật ra không cần lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất