Tra Công Chúa Hề Hôm Nay Lại Hành Tôi
Chương 69
“Cả hũ kẹo trái cây 378 kia nữa!”
Khâu Ngôn Chí bình tĩnh nói.
Hạ Châu chậm rãi vươn tay đụng đến hũ kẹo trong giỏ hàng, ngay khi sắp lấy ra khỏi giỏ, tay hắn hơi khựng lại, đầu ngẩng lên nhìn Khâu Ngôn Chí rồi nói: “Khâu Ngôn Chí, anh có thể ra ngoài tìm việc làm, kiếm tiền.”
“Bây giờ anh lấy đâu ra cái năng lực đó? Không bằng cấp, không hộ khẩu…” Khâu Ngôn Chí ngừng lại một chốc, như là không đành lòng nói ra câu tiếp theo, “… Đến rửa bát trong tiệm cơm cũng không ai muốn thuê.”
Hạ Châu: “…”
Khoảnh khắc này, Hạ Châu thấy lòng tự ái của mình rơi lộp độp xuống đất. Hắn mím chặt môi, sau đó im lặng trả hũ kẹo về chỗ cũ.
Khâu Ngôn Chí: “Chai sữa bò cao cấp, và đống đồ ăn vặt nhập khẩu kia luôn.”
Hạ Châu trả từng món đồ về kệ hàng. Hắn ngồi trên xe lăn cúi đầu ủ rũ, biểu cảm chán chường vô cùng.
Khâu Ngôn Chí cầm lọ sửa bò khác đặt ngay bên cạnh lên, an ủi: “Thật ra thì mấy đồ bình ổn giá cũng tốt lắm. Anh xem loại sữa bò nội địa này đi, rất thơm ngon mà chỉ 2,5 tệ một bịch thôi.”
Hạ Châu vẫn không vui.
Khâu Ngôn Chí thở dài, vươn tay sờ lên gáy hắn, đầu ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại của người kia: “Đợi vài bữa nữa anh khỏe, chúng mình đến đồn công an nghĩ cách lấy hộ khẩu cho anh nha.”
Khâu Ngôn Chí ngừng một lát, đầu ngón tay quấn quít với đầu tóc đen của Hạ Châu, giọng càng nhỏ nhẹ: “Sau đó anh đi làm kiếm tiền nuôi em nhé? Được không anh?”
Hạ Châu ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, chớp mắt đáp: “Được.”
Khâu Ngôn Chí xách túi đồ ra khỏi siêu thị rồi đặt vào tủ giữ đồ, cậu dẫn Hạ Châu qua trung tâm thương mại phía đối diện để mua quần áo.
Hạ Châu chỉ có mỗi bộ vest mặc từ trong game ra và nó còn hơi mỏng, không hợp với tiết trời bây giờ.
Hôm nay Hạ Châu mặc quần áo của Khâu Ngôn Chí, tuy đã là size lớn nhất nhưng hắm vẫn thấy hơi chật.
Ít nhất cũng phải mua thêm hai bộ để thay đổi.
Hai người đến shop đồ nam, ngay cửa trưng rất nhiều quần áo giảm giá, Khâu Ngôn Chí bèn lựa hai bộ có chất lượng không tệ để Hạ Châu mặc thử.
Hạ Châu không cò kè mà vào thẳng phòng thử đồ.
Khâu Ngôn Chí nhìn bóng lưng hắn, bỗng dưng cậu thấy trong lòng thật khó chịu.
Ở trong game, thân phận Hạ Châu hiển hách biết bao nhiêu, quần áo ăn mặc đều là hàng thủ công giá cao ngất ngưỡng. Kết quả sau khi thoát khỏi game, bản thân lại chỉ có thể mua cho hắn mấy bộ đồ giảm giá một hai trăm tệ.
Chẳng mấy chốc, Hạ Châu đã thử quần áo xong.
May mà ngoại hình và vóc dáng Hạ Châu đều hoàn hảo nên dù mặc đồ bình dân trông vẫn rất sang, lúc này Khâu Ngôn Chí mới thấy dễ chịu đôi chút.
Khâu Ngôn Chí bước tới giúp hắn sửa cổ áo, hỏi: “Anh mặc vào thấy sao? Có khó chịu không?”
Hạ Châu lắc đầu, đáp: “Thoải mái lắm, không thấy chỗ nào khó chịu cả.”
Lựa quần áo xong, giờ còn thiếu mỗi áo khoác.
Hạ Châu đẩy xe lăn tới kệ đồ giảm giá kia, chỉ vào một chiếc áo bông trông rất bình thường: “Khâu Ngôn Chí, em thấy cái áo khoác này thế nào?”
Khâu Ngôn Chí sờ thử chất vải, nhíu mày nói: “Cũng tàm tạm.”
Hạ Châu tiếp lời: “Cái áo này đang sale 30%, khá rẻ.”
Khâu Ngôn Chí: “Vậy anh thử xem.”
Nhân viên cửa hàng vui vẻ niềm nở, cười ngọt ngào với Hạ Châu: “Phiền anh đợi chút ạ, tôi sẽ tìm size phù hợp cho anh.”
Khâu Ngôn Chí lơ đễnh nhìn quanh cửa hàng, ánh mắt cậu chợt dừng trên một chiếc bành tô đang trưng trong tủ kính.
Cậu chớp mắt, quay đầu nói với nhân viên đứng cạnh mình: “Giúp tôi lấy chiếc áo bành tô dài màu nâu nhạt trên ma nơ canh kia, cho anh ấy thử nhé!”
Nhân viên nói: “Thưa anh, chiếc áo đó chất liệu 100% lông cừu, hơn nữa nó không nằm trong mục giảm giá đâu ạ.”
Khâu Ngôn Chí nhìn Hạ Châu, nói: “Cứ lấy cho anh ấy thử trước đã.”
Có lẽ do quần áo trên người Hạ Châu quá bình thường nên khi cậu đỡ hắn đứng dậy khỏi xe lăn, khoác lên mình chiếc áo bành tô ấy, hai mắt Khâu Ngôn Chí lập tức tỏa sáng lấp lánh.
Không riêng gì cậu, mắt của các cô nhân viên cũng sáng rực.
Chiếc áo này thuộc kiểu cổ điển đơn giản nhưng form áo lại hợp với Hạ Châu đến lạ. Hạ Châu khoác nó trên người, cái gọi là vai rộng eo thon càng được bộc lộ một cách hoàn hảo và ưu việt. Nhìn hắn chỉ đứng trước gương vậy thôi mà Khâu Ngôn Chí đã nghĩ người này có thể lên luôn trang bìa.
Hạ Châu cầm tag áo lên nhìn, hắn nhíu mày, chuẩn bị cởi áo khoác ra.
Khâu Ngôn Chí cản hắn: “Đừng cởi vội, em chưa ngắm đủ mà.”
Hạ Châu nói nhỏ: “Đắt lắm em!”
“Đắt cỡ nào?” Khâu Ngôn Chí cúi đầu cầm tag áo rồi rơi vào im lặng.
6655 tệ!
Đắt méo thể tin nổi!
“Chừng này có thể mua hết đồ ban nãy anh muốn mua cho em trong giỏ hàng rồi.” Hạ Châu vừa nói vừa cởi áo khoác ra. “Hay là mua cho anh cái áo bông màu đen được giảm 30% kia đi.”
Khâu Ngôn Chí bỗng dưng giật lấy chiếc áo bành tô trong tay Hạ Châu, đưa cho nhân viên cửa hàng, cắn răng nói: “Gói lại đi.”
Nhân viên cửa hàng gói đồ mà mừng ra mặt: “Xin hỏi, anh trả bằng wechat hay quẹt thẻ?”
Khâu Ngôn Chí: “Quẹt thẻ.”
Hạ Châu kinh ngạc, kéo tay Khâu Ngôn Chí: “… Khâu Ngôn Chí?”
Cậu đáp: “Anh mặc áo này trông đẹp lắm!”
Hạ Châu khẽ nhíu mày: “Nhưng nó đắt quá, anh chưa kiếm được tiền mà mặc đồ đắt vậy không tốt.”
Khâu Ngôn Chí cười rạng rỡ: “Sao lại không tốt! Anh mặc để em ngắm mà, em thích ngắm anh mặc đồ đẹp!”
Cậu vừa nói vừa khoác vai Hạ Châu, đỡ hắn ngồi xuống xe lăn rồi theo nhân viên đi trả tiền.
Lúc Khâu Ngôn Chí hùng hồn tuyên bố “gói lại” khí phách cao bao nhiêu thì khi cậu đưa thẻ để người ta quẹt, tay lại run rẩy bấy nhiêu.
Hơn sáu nghìn tệ, hơn sáu nghìn tệ lận đó!!!
Tiền cậu nợ Khâu Hoằng Thịnh lại nhiều thêm sáu nghìn!
Mà khi Khâu Ngôn Chí ngoảnh đầu nhìn thoáng qua gương mặt đẹp trai của Hạ Châu, đáy lòng chợt lắng trở lại.
Ừm. Đáng lắm!
Trong lòng Khâu Ngôn Chí không khỏi bùi ngùi xúc động.
Đây hẳn là niềm vui bao nuôi tình nhân trong truyền thuyết ha!
Hạ Châu có vẻ thích chiếc áo khoác kia lắm. Khâu Ngôn Chí bảo hắn cứ mặc vậy mà về nhưng hắn lắc đầu từ chối, nói đang ngồi xe lăn mà mặc áo thì sẽ bị nhàu.
Lúc Hạ Châu còn ở trong game, hắn đàm phán với người ta về hợp đồng trị giá mấy chục triệu mà mắt không hề chớp lấy một cái, nhưng bây giờ, chỉ một cái áo khoác có vài nghìn tệ cũng khiến hắn nâng niu cẩn thận.
Trên đường về nhà, đồ ăn và đồ dùng hàng ngày mua ở siêu thị bị nhét đại xuống vách ngăn bên dưới xe lăn, trong khi chiếc áo bành tô lông cừu hơn sáu nghìn tệ lại được Hạ Châu cất trong bọc, đặt ngay ngắn trên đùi.
Khâu Ngôn Chí thấy vậy thì không nhịn được cười: “Thích đến thế ư?”
“Ừm, vì em đã trả nhiều tiền để mua nó.”
Khâu Ngôn Chí dừng bước, cúi đầu để môi kề sát bên tai Hạ Châu, mắt cười cong cong: “Em tiêu nhiều tiền vì anh như thế, có phải anh cũng nên báo đáp em chút gì không nào?”
Khâu Ngôn Chí chỉ thuận miệng ghẹo chơi, thế mà cậu vừa dứt lời, Hạ Châu đã khép mắt dán môi mình lên môi cậu.
Khâu Ngôn Chí hoảng hồn đẩy Hạ Châu ra, vành tai cậu đỏ bừng ngó quanh thấy không có ai mới thở phào.
Cậu khom lưng cắn răng nói nhỏ: “Hạ Châu, tụi mình đang ở ngoài đường đó!”
Hạ Châu khó hiểu nhíu mày.
Khâu Ngôn Chí hít sâu một hơi, giải thích: “Ở thế giới này, hai người đàn ông không thể kết hôn, vậy nên cũng không thể… hôn môi ở ngay ngoài đường được!”
“Hiểu rồi.” Hạ Châu ấm ức, “Nhưng mới nãy em nói muốn anh hôn em mà.”
Em nói vậy hồi nào? Có sao?
Được rồi, đúng là em có ý đó thật nhưng em muốn ghẹo anh thôi, ai mượn anh hôn thật chi vậy!
Hạ Châu cúi đầu, tóc mái đen óng của hắn cũng rũ xuống theo như rơi vào đầu tim ai đó khiến lòng cậu mềm nhũn lẫn xốn xang.
Khâu Ngôn Chí cắn răng, dòm quanh rồi đẩy Hạ Châu sang con đường nhỏ thưa người, để vách tường bên trái và ô tô đang đậu bên phải che khuất bọn họ. Sau đó cậu cúi xuống, đè Hạ Châu trên xe lăn mà hôn.
Lúc buông Hạ Châu ra, trái tim Khâu Ngôn Chí đập dồn dập, khuôn mặt cũng nóng ran. Cậu hít một hơi sâu, cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Anh thấy không, muốn hôn thì tìm chỗ vắng người mà hôn.”
Hạ Châu trầm mặc một lúc, hai má hơi ửng hồng: “Khâu Ngôn Chí.”
Khâu Ngôn Chí đáp: “Sao thế?”
Hạ Châu: “Em nhìn đằng sau đi.”
Đằng sau? Đằng sau có gì à?
Khâu Ngôn Chí quay phắt lại thì thấy cửa sổ của chiếc ô tô nọ đang từ từ hạ xuống, bên trong có hai đôi mắt sáng lấp lánh ngập tràn tò mò của nhóc ba tuổi và nhóc năm tuổi.
Khâu Ngôn Chí: “…”
Khâu Ngôn Chí thiệt muốn thít cổ ngay tại chỗ.
Khâu Ngôn Chí hung hăng cắm đầu cắm cổ đẩy xe lăn của Hạ Châu, chạy như bay lên trước, đến khi gần đến chung cư cậu mới dừng lại thở hơi lên.
Hạ Châu cười ghẹo: “Chỗ em tìm bí mật phết nhỉ?”
Khâu Ngôn Chí đỏ mặt: “Anh im đi!”
Vành mắt Hạ Châu cong lên như mảnh trăng non. Hắn bỗng nhiên nắm tay Khâu Ngôn Chí, ngẩng đầu hỏi: “Khâu Ngôn Chí, ở bên ngoài không thể hôn vậy nắm tay có được không em?”
Thật ra tốt nhất là không nên.
Hai đứa con gái nắm tay thì chẳng sao nhưng hai thằng đực rựa thì… trông rất lạ đời và dễ gây chú ý.
Nhưng khi nhìn vào cặp mắt ngời của Hạ Châu thì Khâu Ngôn Chí mềm lòng ngay. Cậu siết tay Hạ Châu, nói: “Được nha.”
Đúng lúc này, hai người chợt xuất hiện trên hành lang.
Là Phí Tư Hạo đang ôm một cô gái.
Lúc Khâu Ngôn Chí nhìn thấy bọn họ, Phí Tư Hạo đang kề sát tai cô gái nói chuyện, môi anh ta gần như chạm vào vành tai cô gái theo từng hơi thở, trông như đang to nhỏ gì đó nhưng thực ra là tán tỉnh.
Mà Khâu Ngôn Chí cũng đang nói chuyện với Hạ Châu nên mặt tươi như hoa, mười ngón đan xen.
Hai cặp cứ thế bất ngờ đụng mặt nhau.
Tục ngữ nói, võ công trong thiên hạ này miễn nhanh là không thể phá.
Phí Tư Hạo vừa nhác thấy Khâu Ngôn Chí thì bật thẳng người dậy, cánh tay đang ôm eo cô gái kia cũng vội bỏ xuống.
Còn Khâu Ngôn Chí cũng nhanh chóng buông tay Hạ Châu, trên mặt nở nụ cười đúng mực.
“Tư Hạo, đây là anh họ của em.”
“Chi Chi, đây là em họ của anh.”
Hai người trăm miệng một lời.
Khâu Ngôn Chí bình tĩnh nói.
Hạ Châu chậm rãi vươn tay đụng đến hũ kẹo trong giỏ hàng, ngay khi sắp lấy ra khỏi giỏ, tay hắn hơi khựng lại, đầu ngẩng lên nhìn Khâu Ngôn Chí rồi nói: “Khâu Ngôn Chí, anh có thể ra ngoài tìm việc làm, kiếm tiền.”
“Bây giờ anh lấy đâu ra cái năng lực đó? Không bằng cấp, không hộ khẩu…” Khâu Ngôn Chí ngừng lại một chốc, như là không đành lòng nói ra câu tiếp theo, “… Đến rửa bát trong tiệm cơm cũng không ai muốn thuê.”
Hạ Châu: “…”
Khoảnh khắc này, Hạ Châu thấy lòng tự ái của mình rơi lộp độp xuống đất. Hắn mím chặt môi, sau đó im lặng trả hũ kẹo về chỗ cũ.
Khâu Ngôn Chí: “Chai sữa bò cao cấp, và đống đồ ăn vặt nhập khẩu kia luôn.”
Hạ Châu trả từng món đồ về kệ hàng. Hắn ngồi trên xe lăn cúi đầu ủ rũ, biểu cảm chán chường vô cùng.
Khâu Ngôn Chí cầm lọ sửa bò khác đặt ngay bên cạnh lên, an ủi: “Thật ra thì mấy đồ bình ổn giá cũng tốt lắm. Anh xem loại sữa bò nội địa này đi, rất thơm ngon mà chỉ 2,5 tệ một bịch thôi.”
Hạ Châu vẫn không vui.
Khâu Ngôn Chí thở dài, vươn tay sờ lên gáy hắn, đầu ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại của người kia: “Đợi vài bữa nữa anh khỏe, chúng mình đến đồn công an nghĩ cách lấy hộ khẩu cho anh nha.”
Khâu Ngôn Chí ngừng một lát, đầu ngón tay quấn quít với đầu tóc đen của Hạ Châu, giọng càng nhỏ nhẹ: “Sau đó anh đi làm kiếm tiền nuôi em nhé? Được không anh?”
Hạ Châu ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, chớp mắt đáp: “Được.”
Khâu Ngôn Chí xách túi đồ ra khỏi siêu thị rồi đặt vào tủ giữ đồ, cậu dẫn Hạ Châu qua trung tâm thương mại phía đối diện để mua quần áo.
Hạ Châu chỉ có mỗi bộ vest mặc từ trong game ra và nó còn hơi mỏng, không hợp với tiết trời bây giờ.
Hôm nay Hạ Châu mặc quần áo của Khâu Ngôn Chí, tuy đã là size lớn nhất nhưng hắm vẫn thấy hơi chật.
Ít nhất cũng phải mua thêm hai bộ để thay đổi.
Hai người đến shop đồ nam, ngay cửa trưng rất nhiều quần áo giảm giá, Khâu Ngôn Chí bèn lựa hai bộ có chất lượng không tệ để Hạ Châu mặc thử.
Hạ Châu không cò kè mà vào thẳng phòng thử đồ.
Khâu Ngôn Chí nhìn bóng lưng hắn, bỗng dưng cậu thấy trong lòng thật khó chịu.
Ở trong game, thân phận Hạ Châu hiển hách biết bao nhiêu, quần áo ăn mặc đều là hàng thủ công giá cao ngất ngưỡng. Kết quả sau khi thoát khỏi game, bản thân lại chỉ có thể mua cho hắn mấy bộ đồ giảm giá một hai trăm tệ.
Chẳng mấy chốc, Hạ Châu đã thử quần áo xong.
May mà ngoại hình và vóc dáng Hạ Châu đều hoàn hảo nên dù mặc đồ bình dân trông vẫn rất sang, lúc này Khâu Ngôn Chí mới thấy dễ chịu đôi chút.
Khâu Ngôn Chí bước tới giúp hắn sửa cổ áo, hỏi: “Anh mặc vào thấy sao? Có khó chịu không?”
Hạ Châu lắc đầu, đáp: “Thoải mái lắm, không thấy chỗ nào khó chịu cả.”
Lựa quần áo xong, giờ còn thiếu mỗi áo khoác.
Hạ Châu đẩy xe lăn tới kệ đồ giảm giá kia, chỉ vào một chiếc áo bông trông rất bình thường: “Khâu Ngôn Chí, em thấy cái áo khoác này thế nào?”
Khâu Ngôn Chí sờ thử chất vải, nhíu mày nói: “Cũng tàm tạm.”
Hạ Châu tiếp lời: “Cái áo này đang sale 30%, khá rẻ.”
Khâu Ngôn Chí: “Vậy anh thử xem.”
Nhân viên cửa hàng vui vẻ niềm nở, cười ngọt ngào với Hạ Châu: “Phiền anh đợi chút ạ, tôi sẽ tìm size phù hợp cho anh.”
Khâu Ngôn Chí lơ đễnh nhìn quanh cửa hàng, ánh mắt cậu chợt dừng trên một chiếc bành tô đang trưng trong tủ kính.
Cậu chớp mắt, quay đầu nói với nhân viên đứng cạnh mình: “Giúp tôi lấy chiếc áo bành tô dài màu nâu nhạt trên ma nơ canh kia, cho anh ấy thử nhé!”
Nhân viên nói: “Thưa anh, chiếc áo đó chất liệu 100% lông cừu, hơn nữa nó không nằm trong mục giảm giá đâu ạ.”
Khâu Ngôn Chí nhìn Hạ Châu, nói: “Cứ lấy cho anh ấy thử trước đã.”
Có lẽ do quần áo trên người Hạ Châu quá bình thường nên khi cậu đỡ hắn đứng dậy khỏi xe lăn, khoác lên mình chiếc áo bành tô ấy, hai mắt Khâu Ngôn Chí lập tức tỏa sáng lấp lánh.
Không riêng gì cậu, mắt của các cô nhân viên cũng sáng rực.
Chiếc áo này thuộc kiểu cổ điển đơn giản nhưng form áo lại hợp với Hạ Châu đến lạ. Hạ Châu khoác nó trên người, cái gọi là vai rộng eo thon càng được bộc lộ một cách hoàn hảo và ưu việt. Nhìn hắn chỉ đứng trước gương vậy thôi mà Khâu Ngôn Chí đã nghĩ người này có thể lên luôn trang bìa.
Hạ Châu cầm tag áo lên nhìn, hắn nhíu mày, chuẩn bị cởi áo khoác ra.
Khâu Ngôn Chí cản hắn: “Đừng cởi vội, em chưa ngắm đủ mà.”
Hạ Châu nói nhỏ: “Đắt lắm em!”
“Đắt cỡ nào?” Khâu Ngôn Chí cúi đầu cầm tag áo rồi rơi vào im lặng.
6655 tệ!
Đắt méo thể tin nổi!
“Chừng này có thể mua hết đồ ban nãy anh muốn mua cho em trong giỏ hàng rồi.” Hạ Châu vừa nói vừa cởi áo khoác ra. “Hay là mua cho anh cái áo bông màu đen được giảm 30% kia đi.”
Khâu Ngôn Chí bỗng dưng giật lấy chiếc áo bành tô trong tay Hạ Châu, đưa cho nhân viên cửa hàng, cắn răng nói: “Gói lại đi.”
Nhân viên cửa hàng gói đồ mà mừng ra mặt: “Xin hỏi, anh trả bằng wechat hay quẹt thẻ?”
Khâu Ngôn Chí: “Quẹt thẻ.”
Hạ Châu kinh ngạc, kéo tay Khâu Ngôn Chí: “… Khâu Ngôn Chí?”
Cậu đáp: “Anh mặc áo này trông đẹp lắm!”
Hạ Châu khẽ nhíu mày: “Nhưng nó đắt quá, anh chưa kiếm được tiền mà mặc đồ đắt vậy không tốt.”
Khâu Ngôn Chí cười rạng rỡ: “Sao lại không tốt! Anh mặc để em ngắm mà, em thích ngắm anh mặc đồ đẹp!”
Cậu vừa nói vừa khoác vai Hạ Châu, đỡ hắn ngồi xuống xe lăn rồi theo nhân viên đi trả tiền.
Lúc Khâu Ngôn Chí hùng hồn tuyên bố “gói lại” khí phách cao bao nhiêu thì khi cậu đưa thẻ để người ta quẹt, tay lại run rẩy bấy nhiêu.
Hơn sáu nghìn tệ, hơn sáu nghìn tệ lận đó!!!
Tiền cậu nợ Khâu Hoằng Thịnh lại nhiều thêm sáu nghìn!
Mà khi Khâu Ngôn Chí ngoảnh đầu nhìn thoáng qua gương mặt đẹp trai của Hạ Châu, đáy lòng chợt lắng trở lại.
Ừm. Đáng lắm!
Trong lòng Khâu Ngôn Chí không khỏi bùi ngùi xúc động.
Đây hẳn là niềm vui bao nuôi tình nhân trong truyền thuyết ha!
Hạ Châu có vẻ thích chiếc áo khoác kia lắm. Khâu Ngôn Chí bảo hắn cứ mặc vậy mà về nhưng hắn lắc đầu từ chối, nói đang ngồi xe lăn mà mặc áo thì sẽ bị nhàu.
Lúc Hạ Châu còn ở trong game, hắn đàm phán với người ta về hợp đồng trị giá mấy chục triệu mà mắt không hề chớp lấy một cái, nhưng bây giờ, chỉ một cái áo khoác có vài nghìn tệ cũng khiến hắn nâng niu cẩn thận.
Trên đường về nhà, đồ ăn và đồ dùng hàng ngày mua ở siêu thị bị nhét đại xuống vách ngăn bên dưới xe lăn, trong khi chiếc áo bành tô lông cừu hơn sáu nghìn tệ lại được Hạ Châu cất trong bọc, đặt ngay ngắn trên đùi.
Khâu Ngôn Chí thấy vậy thì không nhịn được cười: “Thích đến thế ư?”
“Ừm, vì em đã trả nhiều tiền để mua nó.”
Khâu Ngôn Chí dừng bước, cúi đầu để môi kề sát bên tai Hạ Châu, mắt cười cong cong: “Em tiêu nhiều tiền vì anh như thế, có phải anh cũng nên báo đáp em chút gì không nào?”
Khâu Ngôn Chí chỉ thuận miệng ghẹo chơi, thế mà cậu vừa dứt lời, Hạ Châu đã khép mắt dán môi mình lên môi cậu.
Khâu Ngôn Chí hoảng hồn đẩy Hạ Châu ra, vành tai cậu đỏ bừng ngó quanh thấy không có ai mới thở phào.
Cậu khom lưng cắn răng nói nhỏ: “Hạ Châu, tụi mình đang ở ngoài đường đó!”
Hạ Châu khó hiểu nhíu mày.
Khâu Ngôn Chí hít sâu một hơi, giải thích: “Ở thế giới này, hai người đàn ông không thể kết hôn, vậy nên cũng không thể… hôn môi ở ngay ngoài đường được!”
“Hiểu rồi.” Hạ Châu ấm ức, “Nhưng mới nãy em nói muốn anh hôn em mà.”
Em nói vậy hồi nào? Có sao?
Được rồi, đúng là em có ý đó thật nhưng em muốn ghẹo anh thôi, ai mượn anh hôn thật chi vậy!
Hạ Châu cúi đầu, tóc mái đen óng của hắn cũng rũ xuống theo như rơi vào đầu tim ai đó khiến lòng cậu mềm nhũn lẫn xốn xang.
Khâu Ngôn Chí cắn răng, dòm quanh rồi đẩy Hạ Châu sang con đường nhỏ thưa người, để vách tường bên trái và ô tô đang đậu bên phải che khuất bọn họ. Sau đó cậu cúi xuống, đè Hạ Châu trên xe lăn mà hôn.
Lúc buông Hạ Châu ra, trái tim Khâu Ngôn Chí đập dồn dập, khuôn mặt cũng nóng ran. Cậu hít một hơi sâu, cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Anh thấy không, muốn hôn thì tìm chỗ vắng người mà hôn.”
Hạ Châu trầm mặc một lúc, hai má hơi ửng hồng: “Khâu Ngôn Chí.”
Khâu Ngôn Chí đáp: “Sao thế?”
Hạ Châu: “Em nhìn đằng sau đi.”
Đằng sau? Đằng sau có gì à?
Khâu Ngôn Chí quay phắt lại thì thấy cửa sổ của chiếc ô tô nọ đang từ từ hạ xuống, bên trong có hai đôi mắt sáng lấp lánh ngập tràn tò mò của nhóc ba tuổi và nhóc năm tuổi.
Khâu Ngôn Chí: “…”
Khâu Ngôn Chí thiệt muốn thít cổ ngay tại chỗ.
Khâu Ngôn Chí hung hăng cắm đầu cắm cổ đẩy xe lăn của Hạ Châu, chạy như bay lên trước, đến khi gần đến chung cư cậu mới dừng lại thở hơi lên.
Hạ Châu cười ghẹo: “Chỗ em tìm bí mật phết nhỉ?”
Khâu Ngôn Chí đỏ mặt: “Anh im đi!”
Vành mắt Hạ Châu cong lên như mảnh trăng non. Hắn bỗng nhiên nắm tay Khâu Ngôn Chí, ngẩng đầu hỏi: “Khâu Ngôn Chí, ở bên ngoài không thể hôn vậy nắm tay có được không em?”
Thật ra tốt nhất là không nên.
Hai đứa con gái nắm tay thì chẳng sao nhưng hai thằng đực rựa thì… trông rất lạ đời và dễ gây chú ý.
Nhưng khi nhìn vào cặp mắt ngời của Hạ Châu thì Khâu Ngôn Chí mềm lòng ngay. Cậu siết tay Hạ Châu, nói: “Được nha.”
Đúng lúc này, hai người chợt xuất hiện trên hành lang.
Là Phí Tư Hạo đang ôm một cô gái.
Lúc Khâu Ngôn Chí nhìn thấy bọn họ, Phí Tư Hạo đang kề sát tai cô gái nói chuyện, môi anh ta gần như chạm vào vành tai cô gái theo từng hơi thở, trông như đang to nhỏ gì đó nhưng thực ra là tán tỉnh.
Mà Khâu Ngôn Chí cũng đang nói chuyện với Hạ Châu nên mặt tươi như hoa, mười ngón đan xen.
Hai cặp cứ thế bất ngờ đụng mặt nhau.
Tục ngữ nói, võ công trong thiên hạ này miễn nhanh là không thể phá.
Phí Tư Hạo vừa nhác thấy Khâu Ngôn Chí thì bật thẳng người dậy, cánh tay đang ôm eo cô gái kia cũng vội bỏ xuống.
Còn Khâu Ngôn Chí cũng nhanh chóng buông tay Hạ Châu, trên mặt nở nụ cười đúng mực.
“Tư Hạo, đây là anh họ của em.”
“Chi Chi, đây là em họ của anh.”
Hai người trăm miệng một lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất