Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Quyển 1 Chương 13: Đất hoang

Trước Sau
"Sư huynh ý của ngươi là?"

"Khụ, còn không phải vì lão già kia làm hỏng nhiều chuyện? "

Đường Thời ở bên cạnh Khâu Ngải Kiền trò chuyện, Trọng Khánh nói bản thân phụ trách, kết quả xoay mặt liền đi bế quan tu luyện, rõ ràng mình lấy chỗ tốt lại không xuất lực, mười phần tiện nhân.

Khâu Ngải Kiền theo bóng lưng của hắn phun nước miếng, Đường Thời nhìn liền nở nụ cười.

Hai người đi bên sườn núi lấy nước, tưới vào đất trồng trong vườn rau, dù trồng rau ở Tu Chân giới cũng phải chú ý.

"Cũng như lão già Trọng Khánh kia đã nói, nói cái gì vườn rau của Chính Khí tông đều như vậy. Tưới nước không thể tưới nhiều, không thể một lần ba lượt đều tưới nước, một lần là một lần, một lần một lần từ từ sẽ đến, như vậy thì rau mới có thể lớn lên khỏe mạnh, hấp thu được nhiều linh khí nhất, làm ra hương vị tốt nhất." Khâu Ngải Kiền giải thích cho Đường Thời nghe một phen.

Vì thế cả người Đường Thời lảo đảo về phía trước, đậu xanh rau má, trồng rau xanh còn phiền toái như vậy, lão già này đầu óc có tật đi?

Dưới tình huống không thể nào phun tào, Đường Thời chỉ có thể yên lặng nấu nước, may mắn tuy rằng mình là thiếu niên mười lăm tuổi, nhưng đã là tu sĩ Luyện khí kỳ, múc nước quả thực rất thoải mái. Múc nước từ dưới chân núi, sau đó đi lên, rồi lại đi xuống, cảm thụ trong không khí linh lực loãng di động, Đường Thời hơi nheo mắt, mẹ nó dưới tình cảnh này có thể không cần chịu mệt nhọc an tâm tu luyện có phải tốt hơn không?

Có điều cũng chỉ có thể suy nghĩ.

Y lại tự giễu mà mỉm cười, hỏi tiếp: " Làm sao mà ai nói đến Chính Khí tông đều vừa kiêng kỵ, vừa hâm mộ, rồi lại bộ dạng sợ hãi chứ?"

Khâu Ngải Kiền dùng ánh mắt xem thường nhìn Đường Thời, "Ngươi cho rằng Chính Khí tông là nơi nào? Quả nhiên là mới lên núi."

Khâu sư huynh, ngươi nói như vậy, ta sẽ cảm thấy mình lên núi Lương Sơn, mà không phải là Thiên Hải Sơn.

[]Lương Sơn: gần giống chửi xéo, đầu trọc lên núi thổi lạnh đầu.

Đường Thời không còn lời gì để nói, đối phó với người như Khâu Ngải Kiền phải giả làm kẻ ngốc, vì thế y ngu hết mấy phần hỏi han: "Chính Khí tông là nơi nào?"

Lúc này đây, Khâu Ngải Kiền quăng cho y đôi mắt xem thường, bất đắc dĩ lắc đầu: "Xem ra phải giải thích với ngươi một chút."

Hắn thả gáo trong tay vào thùng gỗ, tùy ý ngồi xuống đất bên bờ ruộng. Tại mảnh đất trồng rau này có những con đường rộng chừng một thước, theo nông dân gọi là "bờ ruộng", là thứ bắt buộc để đi qua các mảnh vườn.

Tại nơi như thế này nhìn thấy những con đường nhỏ đó, quả thực có cảm giác không hợp nhau nói không nên lời.

Có điều không cần nghĩ ngợi nhiều, Đường Thời cũng đi tới ngồi xuống.

Vì vậy chỉ thấy hai người ngồi ở bờ ruộng rau, mà cạnh đó là bốn thùng gỗ, bên trong thùng gỗ còn có hai cái gáo, vừa mới đặt xuống không lâu nước còn sóng sánh, ngay cả gáo kia cũng lay động theo, như chiếc thuyền nan hư nát.

Khung cảnh này, mười phần vẻ hơi thở quê mùa.

Khâu Ngải Kiền nhìn cảnh trước mắt, giống như lão nông hiền lành mặt đầy nếp nhăn, chỉ có điều lời từ trong miệng nói ra, cũng là chữ nghĩa người thường nghe không hiểu.



"Bố cục đại lục Linh Xu ngươi hẳn cũng rõ ràng, bốn hướng núi đều ở góc cạnh, trung nguyên Đất Hoang mới thật sự là nơi lợi hại chân chính. Nhưng không phải nói bốn núi bốn góc này, bốn nơi không có sức chiến đấu? Thiên Hải sơn chúng ta, chỉ có thể xem như con tôm nhỏ của Đông Sơn, môn phái nhị lưu."

Điều này Đường Thời có biết đến, y nghe, gật gật đầu, coi như đáp lại lời Khâu Ngải Kiền một chút.

Vì thế Khâu Ngải Kiền lại tiếp tục nói: "Đại lục Linh Xu kỳ thực cũng không chỉ có một mình đại lục Linh Xu, thế giới này cũng không phải chỉ có phương pháp tu chân của chúng ta."

Nội dung giới thiệu tựa hồ không giống với suy nghĩ của Đường Thời, có điều y vẫn nghe tiếp.

"Thế nhân phàm tục chỉ biết là, đại lục có năm khu, theo các hướng. Nhưng tu sĩ chúng ta lại khác, bởi vì tu sĩ có thể lên trời xuống đất thậm chí trường sinh bất lão, cho nên đương nhiên sẽ biết nhiều hơn so với người khác. Trước mắt trên đại lục, phần lớn là các môn phái tu chân giống như Thiên Hải sơn vậy, chúng ta được gọi là đạo tu, cũng xưng là tiên tu." Khâu Ngải Kiền nói tới đây, trên mặt đắc ý dào dạt, "Bởi vì mục đích cuối cùng của chúng ta là tu luyện thành tiên. Nhưng trên thế giới cũng có người có mục đích không phải vì tu tiên."

"Còn có khác?" Không biết tại sao, giờ phút này trong đầu Đường Thời hiện ra vài thứ, đều là những truyền thuyết thần thoại mà y từng được nghe, y đã đại khái đoán ra được.

"Đương nhiên có khác. Đại lục Linh Xu là đại lục có cả khối, nhưng hai bên nó, lại có ba cái đại lục nhỏ cách xa." Nói tới đây, Khâu Ngải Kiền giơ ba ngón tay, "Bên đông có hai cái, một cái ở hướng đông bắc, một cái ở hướng đông nam. Đông bắc tên là "Thiên Chuẩn Phù Đảo", chính là nơi yêu tu tụ tập. Đông nam bên kia tên là "Tiểu Tự Tại Thiên", là nơi ở của phật tu."

Yêu tu, phật tu?

Căn cứ tên, Đường Thời có thể não bổ ra một ít, có điều dù sao vẫn không rõ ràng.

Nhìn Đường Thởi biểu tình nửa hiểu nửa không, Khâu Ngải Kiền chỉ biết hàng này quả nhiên cái gì cũng không nghe qua đã đi vào.

" Trên đời này đạo không chỉ một loại, chúng ta tiên đạo là đạo, yêu ma quỷ quái cũng cảm thấy đạo của bọn họ là đạo, quỷ mới biết cái nào lợi hại hơn. "

Khâu Ngải Kiền nhún vai, lại nói: "Cái gọi là yêu tu, chính là đồ vật mà ngươi thấy chim bay cá nhảy tu luyện ra được, đương nhiên bọn họ không phải đồ vật —— a, nói như vậy cũng không tốt. Dù sao bọn họ cũng không phải người, là động vật, hoặc là thực vật, như vậy nói ra cũng dễ hiểu đi? Về phần phật tu, đó là một đám giống như chúng ta cũng là người, yêu tu không đi đường ngay, hút tu vi của người ta làm nguyên lực, đoạt nguyên anh...sự việc này luôn xảy ra, còn phật tu giống như đạo tu, coi trọng thanh tâm quả dục, cho nên bọn họ ở Tiểu Tự Tại Thiên."

Kỳ thật Đường Thời biết đến phật tu, chỉ là tò mò cách phân loại ở thế giới này mà thôi. "Cho nên tu chân trên đại lục này, kỳ thực có ba con đường sao?"

"Không, bốn loại." Ngoài dự kiến của Đường Thời, Khâu Ngải Kiền nghe xong câu nói kia của y lại lắc đầu phản bác, rồi sau đó nói, "Còn có một loại là ma tu, cũng ở ngay đại lục Linh Xu."

"Trước đó chẳng phải ngươi nói đại lục Linh Xu đều là đạo tu sao?" Đường Thời chỉ cảm thấy trước sau mâu thuẫn.

Khâu Ngải Kiền cười nhạo nói: " Ma tu cùng đạo tu kỳ thật đều là người, phật tu cũng là người, chẳng qua hệ thống tu luyện của phật tu tương đối khác biệt tự thành một phái, mà yêu tu cũng thành một phái khác. Hệ thống tu luyện gần đạo tu nhất chính là ma tu. Sinh ra ở cùng một đại lục, nhưng lại đi con đường khác nhau. Phương pháp tu luyện của họ có chút gần với yêu tu, tà ma ngoại đạo, công pháp thực tà môn, không giống đạo gia chúng ta thanh tâm quả dục."

Đường Thời ngưng mày suy tư một trận, nói cách khác, toàn bộ Xu Ẩn tinh kỳ thực vẫn luôn chia thành bốn phái.

Tiên, phật, yêu, ma, mỗi kẻ mỗi đường.

Trong đó phật tu cùng yêu tu đều ở nơi cách xa đại lục Linh Xu, mà đạo tu cùng yêu tu lại cùng tồn tại ở đại lục Linh Xu, chẳng qua hiện tại ở mặt ngoài đạo tu là thống trị toàn bộ đại lục, chính là bên trong âm thầm còn có ma tu.

Phân chia như vậy, bố cục của toàn bộ Xu Ẩn tinh cũng đã rất rõ ràng.

"Đúng rồi, Khâu sư huynh trước đó ngươi nói ngoài đại lục Linh Xu còn có ba nơi, vừa nãy có Thiên Chuẩn Phù Đảo cùng Tiểu Tự Tại Thiên, mới chỉ có hai cái a." Đường Thời đột nhiên hỏi.

"A." Khâu Ngải Kiền đập ót mình một cái, "Còn có một cái là Bồng Lai tiên đảo, chếch ở phía tây đại lục, đều trôi nổi trên biển, đời này chưa chắc chúng ta có thể đến. Đó là địa bàn của nhóm tán tu độ kiếp thất bại."



Độ kiếp? Đó vẫn là cảnh giới mà Đường Thời tiếp xúc không đến đâu.

Đường Thời lắc đầu cười cười, hiện tại bên trong đại não của y đã buộc vòng quanh bản đồ thế cục.

Sư huynh đệ hai người chuồn đi tán gẫu, có thể nói là vui quên trời đất.

Vào lúc này Khâu Ngải Kiền lại vỗ ót mình, "Không đúng a, ngươi là đang hỏi Chính Khí tông, lạc đề. Đông Sơn cũng chỉ có Chính Khí tông là trâu bò nhất. Đây là môn phái đứng thứ nhất ở Đông Sơn. 'Tam môn Đông Sơn', Chính Khí tông dẫn đầu, tiếp đó là Ngàn Hạ môn và Xuy Tuyết lâu. Chính Khí tông cao nhất là đến Xuất khiếu kỳ. "

"Là Xuất khiếu kỳ?" Đường Thời ngơ ngác, Xuất khiếu kỳ là đứng thứ năm trong chín cấp bậc tu chân, chẳng lẽ không có cao hơn?

Sau khi hỏi xong những lời này, Đường Thời lập tức bị Khâu Ngải Kiền khinh bỉ công kích.

"Ngươi là ngốc tử, cao thủ chân chính đều ở Đất Hoang trung nguyên. Mặc kệ những kẻ ở bốn khu có lợi hại cỡ nào, chỉ cần đến Xuất khiếu kỳ, là có thể đi vào bên trong Đất Hoang, nơi đó tiêu chuẩn thu người thấp nhất chính là Xuất khiếu kỳ. Bởi vì sau đó phải độ kiếp, nghe nói Đất Hoang Các có thể trợ giúp độ kiếp, cho nên tất cả mọi người đều đi, những tu sĩ Xuất khiếu kỳ ở tứ khu, hơn phân nửa là ở lại bảo vệ môn phái, mới không đi Đất Hoang."

Nơi mà tu vi thấp nhất đều là Xuất khiếu kỳ sao?

Đông Sơn chẳng qua chỉ là ngõ ngách khắp toàn bộ đại lục, Thiên Hải sơn cũng chỉ là môn phái nhỏ ở Đông Sơn, mà Đường Thời y, chẳng qua cũng chỉ là một đệ tử ngoại môn không chút thu hút bên trong Thiên Hải sơn.

Bụi bậm trong bụi bậm, hạt cát trong hạt cát, nhỏ bé không thể nào lên tiếng.

Thế giới quá lớn, mà y thì quá nhỏ.

Giờ khắc này, Khâu Ngải Kiền cũng không nói, chỉ ngồi ở chỗ đó.

Đường Thời cũng ngồi, mặc trên người đạo bào màu xám tro xấu xí vô cùng của đệ tử ngoại môn, ngồi trên bờ ruộng, thật giống như con rùa nằm úp sấp không động đậy nổi.

Giá trị của bọn họ, là hơn mười mẫu đất trồng rau. Bên Đường Thời, đơn giản là rất nhiều rau dưa kỳ quái, hai thùng gỗ, một cái gáo, còn có y—— đáy lòng bỗng nhiên bắt đầu bành trướng, khát vọng vô hạn.

Đất Hoang...

Cảm xúc cuồn cuộn, thật lâu không thể bình tĩnh.

Đường Thời trong miệng ngậm một chiếc lá xanh, chậm rãi nâng ánh mắt lên, từ nơi vườn rau đầy bùn đất này, đến rừng trúc xanh ngọn lung lay, cuối cùng đến bầu trời xanh thẳm xa vời kia, một mảnh mây cũng không thấy, thực sáng sủa.

Ánh nắng chiếu khắp, thật ấm áp, cũng thật băng lãnh.

Tâm của y, lại chậm rãi chìm xuống.

Ánh mắt của y theo trái tim y, một lần nữa rơi xuống. Đường Thời phun ra cỏ xanh trong miệng, vỗ vỗ đạo bào đứng lên, đi đến một bên thùng gỗ, dùng gáo màu vàng đất múc nước, tát nước về phía đám rau xanh.

—— Đất Hoang.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau