Một Trăm Loại Phương Pháp Cướp Đoạt Bảo Bối Của Nam Chính
Chương 12: Cãi nhau
Từ lúc tỉnh lại cho đến bây giờ, Dung Hề liền bắt đầu suy nghĩ y có nên nói hết mọi chuyện cho Bách Lý Dục biết không. Lúc trước y chỉ muốn cướp ngọc, nhưng hiện tại ngọc bội bị Bách Lý Dục đem đi cầm rồi, muốn cướp cũng cướp không được, cho nên y chỉ còn một biện pháp duy nhất đó là đem mọi chuyện nói hết cho nhãi ranh này để hắn chuộc ngọc bội về.
Dung Hề nhiều lần cứu hắn, dù cho phải đem cầm ngọc bội hắn cũng phải cứu y, cho nên chỉ cần y lấy được sự tin tưởng của hắn, hắn sẽ không đứng nhìn y chết mà không cứu.
Cân nhắc hồi lâu, Dung Hề khẽ cắn răng, âm trầm nói: "Bách Lý Dục này, thật ra ta có một chuyện muốn nói nhưng ta không biết có nên nói với ngươi hay không..."
"Tiền bối, có việc gì huynh cứ nói" Bách Lý Dục đáp.
Dung Hề tổ chức lại ngôn ngữ trong đầu một chút, trong ánh mắt chờ đợi của Bách Lý Dục, y chậm rãi nói: "Thực ra trước khi ta cứu ngươi ở dưới vách núi lên thì ta đã bị trọng thương, mấy ngày trước giao đấu với Cẩm Quang cũng bị thương không nhẹ, biện pháp duy nhất cứu ta bây giờ là...ngươi sẽ giúp ta sao?"
Nói đến vế sau, Dung Hề tiến lên phía trước, nắm chặt lấy bờ vai của Bách Lý Dục, ánh mắt tràn đầy sự khẩn cầu.
"Tiền bối, huynh cần ta giúp gì thì cứ nói, nếu là việc ta có thể làm thì cho dù là chết ta cũng không chối từ" Bách Lý Dục liếc mắt nhìn cánh tay trên vai mình nghiêm túc đáp lại, từ ánh mắt của hắn có thể thấy được hắn thật sự nghiêm túc muốn giúp đỡ y.
Rất tốt!
Ta đang chờ lời này của ngươi!
Dung Hề vui mừng vỗ vỗ bờ vai hắn, cười nói: "Không cần ngươi chết, chỉ cần ngươi đem ngọc bội cho ta là được."
Nghe đến đây, Bách Lý Dục không trả lời nữa.
Dung Hề âm trầm hỏi: "Ngươi không muốn cứu ta sao?"
Bách Lý Dục trầm mặc.
Tình huống xấu nhất đã xuất hiện, Bách Lý Dục không còn tín nhiệm y nữa, hắn không muốn cho y ngọc bội! Phải làm sao đây!
Dung Hề bồn chồn trong lòng, y còn muốn cứu vãn tình hình một chút, lập tức nói tiếp: "Bên trong ngọc bội chứa Thượng Cổ Tàn Hồn, nó là thứ dùng để tu bổ thần hồn, thần hồn của ta bây giờ sắp không chịu được nữa, nếu ngươi cho ta ngọc bội thì ta mới có thể sống tiếp."
Dung Hề nói xong, y chăm chú quan sát Bách Lý Dục, nhìn xem trên mặt hắn đang có biểu tình gì.
Trên gương mặt Bách Lý Dục bây giờ là một mảnh vắng lặng.
Hắn quả nhiên không muốn!
Xong đời!
Dung Hề cực kỳ hối hận, nếu có thể quay ngược về quá khứ thì lúc tạm biệt ở sơn động y sẽ không đi tìm hắn. Như vậy, nói không chừng lúc này y còn có thể chịu được thêm nửa năm. Nhưng cuộc đời sẽ không có nếu...hiện tại...y không còn bao nhiêu thời gian nữa...
Lẽ nào trời muốn diệt y sao?
Dung Hề vừa sợ vừa hối hận, trong lòng tự hỏi còn có cách nào khác để kéo dài thời gian nữa hay không thì Bách Lý Dục đang im lặng nãy giờ chợt lên tiếng: "Có phải ngay từ lúc đầu huynh đã biết không?"
"Hả?" Dung Hề lấy lại tinh thần, không rõ hắn đang hỏi gì liền hỏi lại.
Bách Lý Dục cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, thần sắc trên mặt hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không giống như thần sắc của một đứa trẻ nên có.
"Buổi tối ngày hôm ấy, huynh đột nhiên hỏi mẫu thân ta có để lại vật gì cho ta hay không...lúc đó ta đã cảm thấy có chút kì quái. Sau đó, huynh lại nhiều lần thăm dò...có phải huynh đã sớm biết bên trong ngọc bội có chứa thần hồn hay không?"
Nếu như ngay từ lúc đầu, tiền bối tiếp cận hắn vì có mưu đồ khác thì...
Trong lòng Bách Lý Dục chợt lạnh, hắn cho rằng tiền bối là ánh sáng chiếu rọi hắn trong lúc cuộc đời hắn tâm tối nhất, nhưng bây giờ hắn lại nhận ra, có thể ánh sáng ấy là giả.
... Thì ra tiểu tử này đã sớm cảnh giác y!
Dung Hề hít vào một hơi.
Trước cái ân cứu mạng, y còn tưởng hắn sẽ không còn cảnh giác với y nữa. Nhưng thật không ngờ hắn chính là một tiểu xảo quyệt, trong lòng thầm để ý. Bây giờ hắn nghi ngờ y lợi dụng hắn để tìm ngọc bội, tiểu tử này có khi còn nghi ngờ những lần y cứu hắn đều có mục đích, là tương kế tựu kế lợi dụng hắn đem ngọc bội cho y.
Nếu như đúng là vậy, hắn chịu đem ngọc bội cho y mới là lạ!
"...Có phải ngay từ lúc đầu, vì ngọc bội nên huynh mới tiếp cận ta không?" Bách Lý Dục tựa hồ lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên nhìn Dung Hề, trong lòng hắn hiện giờ rất rối, hắn muốn biết chân tướng...
Bị chất vấn, đầu quả tim Dung Hề chợt run.
Bây giờ y chỉ có thể đánh cược một lần, đánh cược tiểu tử này có lương tâm hay không.
Dung Hề đã sống hơn ba trăm năm, là một kẻ già đời, khi gặp trường hợp như vậy cũng sẽ nhanh nhạy phản ứng lại. Y lập tức bày ra bộ dáng bị sỉ nhục, tức giận nói: "Ngươi nghi ngờ ta?!"
Bách Lý Dục hé miệng.
Dung Hề tiếp tục nhập vai, tức giận nói: "Ta đã nhiều lần cứu ngươi, giúp ngươi siêu độ linh hồn mẹ ngươi, vì cứu ngươi suýt chút nữa đã chết. Bây giờ ngươi lại nghi ngờ ta có âm mưu với ngươi, ngươi có còn là con người không?"
"Ta..."
Dung Hề đánh gãy lời Bách Lý Dục, bắt đầu biện hộ linh tinh: "Vốn dĩ ta không cần tới ngọc bội của ngươi, nhưng vì ta giao đấu với Cẩm Quang nên mới khiến thương tình nặng hơn trước...nên ta mới cần đến nó để chữa trị. Ngươi xem xem, trái tim ta đã mất, tay cũng mất, biện pháp duy nhất để chữa trị bây giờ là ngọc bội. Giờ ngươi lại nghi ngờ ta mưu mô tính kế với ngươi...không tin tưởng ta...được...nếu đã như vậy thì chúng ta nên dừng lại tại đây thôi, từ nay trở đi mỗi người một ngã, ngươi đi cầu độc mộc của ngươi, ta đi đường dương quang của ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, không ai nợ ai!"
Bách Lý Dục ngẩn ra.
Đúng vậy, tiền bối đã vì hắn mà trả giá nhiều như vậy, dù cho y có âm mưu khác với hắn nhưng y nhiều lần cứu hắn là thật, y không có ý định cướp đoạt ngọc, cũng không có ý định giết hắn. Nếu không có y, hắn làm sao có thể đứng ở chỗ này chất vấn y, không có y hắn đã sớm bỏ mạng ở nơi nào đó rồi cũng không chừng.
Mẫu thân đã từng dạy, dù người ta có ân với hắn như một giọt nước thì hắn cũng phải báo đáp lại người ta một dòng suối, nếu người ta thật lòng đối tốt với hắn, đó mới là thứ quý giá nhất trên đời.
Cuối cùng Bách Lý Dục cũng nghĩ thông suốt.
Bên kia Dung Hề khí thế hùng hồ mắng hắn một trận xong, có chút chột dạ, làm ra bộ dáng y sẽ hướng về phía trước mà đi.
"Chờ đã!" Bách Lý Dục kéo y lại, "Tiền bối, xin hãy nghe ta nói hết lời."
Dung Hề hừ một tiếng, dừng bước chân.
"Ngươi có lời gì muốn nói thì nhanh chóng nói!" Dung Hề lạnh lùng nói.
Tuy rằng y đang diễn vai một người tức giận nhưng trên thực tế y đang chờ đợi lời Bách Lý Dục muốn nói.
Bách Lý Dục đứng chắn trước người y, chần chờ một lát mới mở miệng nghiêm túc nói: "Lời ta muốn nói là không cần biết tiền bối thật lòng giúp ta hay giúp ta vì để lợi dụng ta...nhưng huynh đối với ta ân trọng như núi là thật, ta sẽ mãi mãi ghi khắc trong lòng. Ngày đó, ta cũng đã thề đền đáp cho huynh, nếu huynh muốn ngọc bội, Bách Lý Dục sẽ hai tay dâng tặng."
Dung Hề không nghĩ tới Bách Lý Dục sẽ nói như vậy, lòng y khẽ run.
Dung Hề lập tức phản ứng lại lời Bách Lý Dục vừa nói, hắn thật sự đem ngọc bội cho y?
Thật sự cho y sao?
Dung Hề đè nén tâm trạng đang hưng phấn của mình lại, không dám tin vào tai mình mà nhìn Bách Lý Dục hỏi: "Ngươi thật sự nguyện ý đem ngọc bội cho ta?"
Bách Lý Dục gật gật đầu, đáp: "Tiền bối yên tâm, chỉ cần ta có thể chuộc ngọc bội về, nhất định sẽ hai tay dâng tặng cho huynh."
Dung Hề không nhịn được tò mò liền dò hỏi: "Tiểu tử, ngươi thật sự không sợ ta vì ngọc bội mới tiếp cận ngươi sao?"
Bách Lý Dục thần sắc ảm đạm, một lát sau mới nói: "... Ngọc bội kia chỉ là thứ hại người, nó hại mẹ ta bỏ mình, hại ta rơi vào bước đường cùng, không bằng dùng nó đáp lại ân tình cho huynh, nói không chừng sau này ta còn có thể sống một cuộc đời bình an. Không quản tiền bối vì nó mà giúp ta hay thật lòng giúp ta, nói cho cùng huynh đã nhiều lần cứu ta thì ta sẽ báo đáp lại huynh."
... Tự nhiên nam chính lại nói mấy lời tiêu cực như vậy thật làm người ta khó tin.
Tuy Dung Hề chưa từng xem qua quyển tiểu thuyết "sóng cuồng", không biết nam chính là hạn người gì nhưng theo hệ thống nói thì hắn là một nhân vật có hậu kỳ rất trâu bò, là nhân vật thức tỉnh Long Ngạo Thiên. Hiện giờ, trước mặt y lại là một tiểu đáng thương, đem so sánh thật sự rất khác biệt.
Quan trọng nhất là, Bách Lý Dục chính miệng đáp ứng dâng ngọc bội, điều này hoàn toàn làm y cảm động, lãnh khốc của y trong nháy mắt cũng bị lời này cảm hóa. Y càng nhìn càng cảm thấy Bách Lý Dục thật vừa mắt mình, nghĩ đến việc hắn nhỏ như vậy đã phải chịu cảnh tan nhà nát cửa, mẹ bị giết, bản thân cũng bị người ta truy sát, Dung Hề lập tức sinh ra mấy phần thương hại đối với hắn.
"Ngươi đừng sợ, nếu ta khôi phục lại như bình thường, đừng nói đến Cẩm Quang, cho dù ba tên nghịch đồ đó có đến tìm thì bổn tọa cũng không sợ." Dung Hề nói khoác không biết ngượng mồm.
Đáng tiếc, bây giờ trên người y từ trên xuống dưới không có chỗ nào lành lặn, lời y nói ra một chút cũng không có sức thuyết phục.
"Huynh nói thật sao?" Bách Lý Dục ngẩn ra, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.
Sau đó liền hỏi tiếp: "Nghe khẩu khí của tiền bối lớn như vậy thì chắc lai lịch của tiền bối cũng không nhỏ có đúng không?"
"Hừ." Dung Hề ngạo mạn mà hừ nhẹ một tiếng, đáp trả: "Đó là đương nhiên, bổn tọa đường đường là Đông Lâm Ma tôn, có ai mà không biết đến ta!"
"Đông Lâm Ma tôn là ai?" Bách Lý Dục không thức thời hỏi.
Dung Hề: "..."
Dung Hề nghe Bách Lý Dục hỏi liền tức giận, nhưng y nghĩ đến việc hắn lớn lên ở một nơi thâm sơn cùng cốc thì đã không còn giận nữa, nhẹ giọng giải thích: "Nói tóm lại tu vi của bổn tọa rất cao, thanh danh hiển hách, vì bị người ta ám hại nên bổn tọa mới trở thành như vậy. Nếu vẫn còn trong thời kỳ đỉnh cao kia, Cẩm Quang ở trong tay ta cũng chỉ đỡ được mười chiêu."
Cẩm Quang ở hiện tại có lẽ hắn có thể đỡ hơn mười chiêu nhưng y đang khoác lác với nhãi ranh quê mùa này thì ai mà biết được.
Dung Hề mặt dày tự biên tự diễn, phải cho Bách Lý Dục tự tin, nói cho hắn biết y có thể giúp hắn báo thù để tiểu tử này đem ngọc bội tặng cho y.
Quả nhiên trong mắt Bách Lý Dục lộ ra vẻ sùng bái và thán phục, ở trong lòng hắn, Cẩm Quang rất là lợi hại, nếu có thể đánh bại Cẩm Quang thì người này phải lợi hại đến mức nào?
Ngay lập tức, Bách Lý Dục lại hỏi: "Nhưng mà...tiền bối không phải họ Vương sao? Đông Lâm Ma tôn là sao? Ma tôn? Không lẽ...tiền bối là người tu ma sao?
Trên mặt thiếu niên lộ vẻ khiếp sợ, bởi quan niệm của người phàm thì tu chính đạo là người tốt, tu ma là người xấu.
Dung Hề: "..."
Gay go rồi, nhất thời nhìn đầu không nhìn đuôi, chỉ lo khoe khoang, không ngờ lại để lộ ra kẻ hở lớn như vậy.
Dung Hề nhanh chóng cứu vãn tình hình nói: "Nói chung ngươi chỉ cần biết rằng mặc dù ta là người tu ma nhưng ta đã cứu ngươi nhiều lần, chỉ cần ngươi đem ngọc bội cho ta, ta tuyệt đối sẽ không hại ngươi."
Dung Hề hiếm khi thành khẩn nói tiếp: "Nếu như ngươi nguyện ý, ta còn có thể dạy pháp thuật cho ngươi, cho ngươi bước lên con đường tu chân, ngươi phải biết rằng người có thể được Đông Lâm Ma Tôn ta đây chỉ bảo không có nhiều đâu."
Bách Lý Dục: "..."
Dung Hề thấy hắn trầm mặc không nói, đành dụ dỗ tiếp: "Ta còn có một cái động phủ, bên trong có vô số thiên tài địa bảo(*), nếu ngươi chịu giúp ta, chờ ta khôi phục sẽ cho ngươi một cái, tùy tùy tiện tiện ngươi cũng có thể sống được đến hết đời."
*thiên tài địa bảo: bảo bối, tiền tài,... Nói chung là thứ có giá trị*
Bách Lý Dục tiếp tục trầm mặc.
Dung Hề có chút nôn nóng, lẽ nào tiểu tử này vì biết y tu ma nên không muốn giúp nữa?
"Tiểu tử, sao ngươi không nói chuyện?"
Bách Lý Dục đáp: "Tiền bối, hiện tại chúng ta không có tiền."
Dung Hề ngẩn ra, không để ý hỏi: "Không có tiền thì sao?"
"Không có tiền thì không có cách nào chuộc lại ngọc bội."
Dung Hề: "..."
Rất tốt, nguyên nhân này thật là...!
Dung Hề tức giận nói: "Nhất định phải cần tiền sao? Mau, nhanh đi cướp về!"
Bách Lý Dục khiếp sợ nhìn y.
Dung Hề lập tức phản ứng lại tình hình của chính mình, đại khái là trên ngực y có một chỗ trống khá lớn, linh lực tiêu hao thì càng ngày càng nhanh.
Dung Hề chợt phát hiện ra vấn đề này, bây giờ y dùng hết toàn lực mới có thể miễn cưỡng duy trì cơ thể không vỡ nát, cho dù là sử dụng Thuấn Hành Ngàn Dặm thì y cũng không dùng được!
Không được...không được, trước tiên cần ngưng tụ linh lực đã...nhưng vấn đề lại tiếp tục đến...coi như có thể ngưng tụ linh lực thì với trạng thái bây giờ của y chỉ sợ là vừa động thủ thì cơ thể liền chia năm xẻ bảy.
Dung Hề cưỡng chế tâm lý nóng nảy trong đầu lại, ánh mắt chuyển lên trên người Bách Lý Dục.
Tiểu tử này đã học được Thuấn Hành Ngàn Dặm, nếu như y dạy hắn tụ tập linh lực, hắn sẽ có thể đem ngọc bội về sao?
"Tiểu quỷ, chúng ta bàn một điều kiện được không?"
Bách Lý Dục nhanh chóng hỏi lại: "Điều kiện gì?"
____________________
Editor có điều muốn nói: Dung Hề khá ư là nghiệp nha, lừa bé ngoan nhà người ta quài sau này bị nghiệp quật đó nhé. Mọi người đừng vội chửi Dung Hề xấu tính nha, mọi hậu quả đã có tác giả lo=)))
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ????
Dung Hề nhiều lần cứu hắn, dù cho phải đem cầm ngọc bội hắn cũng phải cứu y, cho nên chỉ cần y lấy được sự tin tưởng của hắn, hắn sẽ không đứng nhìn y chết mà không cứu.
Cân nhắc hồi lâu, Dung Hề khẽ cắn răng, âm trầm nói: "Bách Lý Dục này, thật ra ta có một chuyện muốn nói nhưng ta không biết có nên nói với ngươi hay không..."
"Tiền bối, có việc gì huynh cứ nói" Bách Lý Dục đáp.
Dung Hề tổ chức lại ngôn ngữ trong đầu một chút, trong ánh mắt chờ đợi của Bách Lý Dục, y chậm rãi nói: "Thực ra trước khi ta cứu ngươi ở dưới vách núi lên thì ta đã bị trọng thương, mấy ngày trước giao đấu với Cẩm Quang cũng bị thương không nhẹ, biện pháp duy nhất cứu ta bây giờ là...ngươi sẽ giúp ta sao?"
Nói đến vế sau, Dung Hề tiến lên phía trước, nắm chặt lấy bờ vai của Bách Lý Dục, ánh mắt tràn đầy sự khẩn cầu.
"Tiền bối, huynh cần ta giúp gì thì cứ nói, nếu là việc ta có thể làm thì cho dù là chết ta cũng không chối từ" Bách Lý Dục liếc mắt nhìn cánh tay trên vai mình nghiêm túc đáp lại, từ ánh mắt của hắn có thể thấy được hắn thật sự nghiêm túc muốn giúp đỡ y.
Rất tốt!
Ta đang chờ lời này của ngươi!
Dung Hề vui mừng vỗ vỗ bờ vai hắn, cười nói: "Không cần ngươi chết, chỉ cần ngươi đem ngọc bội cho ta là được."
Nghe đến đây, Bách Lý Dục không trả lời nữa.
Dung Hề âm trầm hỏi: "Ngươi không muốn cứu ta sao?"
Bách Lý Dục trầm mặc.
Tình huống xấu nhất đã xuất hiện, Bách Lý Dục không còn tín nhiệm y nữa, hắn không muốn cho y ngọc bội! Phải làm sao đây!
Dung Hề bồn chồn trong lòng, y còn muốn cứu vãn tình hình một chút, lập tức nói tiếp: "Bên trong ngọc bội chứa Thượng Cổ Tàn Hồn, nó là thứ dùng để tu bổ thần hồn, thần hồn của ta bây giờ sắp không chịu được nữa, nếu ngươi cho ta ngọc bội thì ta mới có thể sống tiếp."
Dung Hề nói xong, y chăm chú quan sát Bách Lý Dục, nhìn xem trên mặt hắn đang có biểu tình gì.
Trên gương mặt Bách Lý Dục bây giờ là một mảnh vắng lặng.
Hắn quả nhiên không muốn!
Xong đời!
Dung Hề cực kỳ hối hận, nếu có thể quay ngược về quá khứ thì lúc tạm biệt ở sơn động y sẽ không đi tìm hắn. Như vậy, nói không chừng lúc này y còn có thể chịu được thêm nửa năm. Nhưng cuộc đời sẽ không có nếu...hiện tại...y không còn bao nhiêu thời gian nữa...
Lẽ nào trời muốn diệt y sao?
Dung Hề vừa sợ vừa hối hận, trong lòng tự hỏi còn có cách nào khác để kéo dài thời gian nữa hay không thì Bách Lý Dục đang im lặng nãy giờ chợt lên tiếng: "Có phải ngay từ lúc đầu huynh đã biết không?"
"Hả?" Dung Hề lấy lại tinh thần, không rõ hắn đang hỏi gì liền hỏi lại.
Bách Lý Dục cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, thần sắc trên mặt hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không giống như thần sắc của một đứa trẻ nên có.
"Buổi tối ngày hôm ấy, huynh đột nhiên hỏi mẫu thân ta có để lại vật gì cho ta hay không...lúc đó ta đã cảm thấy có chút kì quái. Sau đó, huynh lại nhiều lần thăm dò...có phải huynh đã sớm biết bên trong ngọc bội có chứa thần hồn hay không?"
Nếu như ngay từ lúc đầu, tiền bối tiếp cận hắn vì có mưu đồ khác thì...
Trong lòng Bách Lý Dục chợt lạnh, hắn cho rằng tiền bối là ánh sáng chiếu rọi hắn trong lúc cuộc đời hắn tâm tối nhất, nhưng bây giờ hắn lại nhận ra, có thể ánh sáng ấy là giả.
... Thì ra tiểu tử này đã sớm cảnh giác y!
Dung Hề hít vào một hơi.
Trước cái ân cứu mạng, y còn tưởng hắn sẽ không còn cảnh giác với y nữa. Nhưng thật không ngờ hắn chính là một tiểu xảo quyệt, trong lòng thầm để ý. Bây giờ hắn nghi ngờ y lợi dụng hắn để tìm ngọc bội, tiểu tử này có khi còn nghi ngờ những lần y cứu hắn đều có mục đích, là tương kế tựu kế lợi dụng hắn đem ngọc bội cho y.
Nếu như đúng là vậy, hắn chịu đem ngọc bội cho y mới là lạ!
"...Có phải ngay từ lúc đầu, vì ngọc bội nên huynh mới tiếp cận ta không?" Bách Lý Dục tựa hồ lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên nhìn Dung Hề, trong lòng hắn hiện giờ rất rối, hắn muốn biết chân tướng...
Bị chất vấn, đầu quả tim Dung Hề chợt run.
Bây giờ y chỉ có thể đánh cược một lần, đánh cược tiểu tử này có lương tâm hay không.
Dung Hề đã sống hơn ba trăm năm, là một kẻ già đời, khi gặp trường hợp như vậy cũng sẽ nhanh nhạy phản ứng lại. Y lập tức bày ra bộ dáng bị sỉ nhục, tức giận nói: "Ngươi nghi ngờ ta?!"
Bách Lý Dục hé miệng.
Dung Hề tiếp tục nhập vai, tức giận nói: "Ta đã nhiều lần cứu ngươi, giúp ngươi siêu độ linh hồn mẹ ngươi, vì cứu ngươi suýt chút nữa đã chết. Bây giờ ngươi lại nghi ngờ ta có âm mưu với ngươi, ngươi có còn là con người không?"
"Ta..."
Dung Hề đánh gãy lời Bách Lý Dục, bắt đầu biện hộ linh tinh: "Vốn dĩ ta không cần tới ngọc bội của ngươi, nhưng vì ta giao đấu với Cẩm Quang nên mới khiến thương tình nặng hơn trước...nên ta mới cần đến nó để chữa trị. Ngươi xem xem, trái tim ta đã mất, tay cũng mất, biện pháp duy nhất để chữa trị bây giờ là ngọc bội. Giờ ngươi lại nghi ngờ ta mưu mô tính kế với ngươi...không tin tưởng ta...được...nếu đã như vậy thì chúng ta nên dừng lại tại đây thôi, từ nay trở đi mỗi người một ngã, ngươi đi cầu độc mộc của ngươi, ta đi đường dương quang của ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, không ai nợ ai!"
Bách Lý Dục ngẩn ra.
Đúng vậy, tiền bối đã vì hắn mà trả giá nhiều như vậy, dù cho y có âm mưu khác với hắn nhưng y nhiều lần cứu hắn là thật, y không có ý định cướp đoạt ngọc, cũng không có ý định giết hắn. Nếu không có y, hắn làm sao có thể đứng ở chỗ này chất vấn y, không có y hắn đã sớm bỏ mạng ở nơi nào đó rồi cũng không chừng.
Mẫu thân đã từng dạy, dù người ta có ân với hắn như một giọt nước thì hắn cũng phải báo đáp lại người ta một dòng suối, nếu người ta thật lòng đối tốt với hắn, đó mới là thứ quý giá nhất trên đời.
Cuối cùng Bách Lý Dục cũng nghĩ thông suốt.
Bên kia Dung Hề khí thế hùng hồ mắng hắn một trận xong, có chút chột dạ, làm ra bộ dáng y sẽ hướng về phía trước mà đi.
"Chờ đã!" Bách Lý Dục kéo y lại, "Tiền bối, xin hãy nghe ta nói hết lời."
Dung Hề hừ một tiếng, dừng bước chân.
"Ngươi có lời gì muốn nói thì nhanh chóng nói!" Dung Hề lạnh lùng nói.
Tuy rằng y đang diễn vai một người tức giận nhưng trên thực tế y đang chờ đợi lời Bách Lý Dục muốn nói.
Bách Lý Dục đứng chắn trước người y, chần chờ một lát mới mở miệng nghiêm túc nói: "Lời ta muốn nói là không cần biết tiền bối thật lòng giúp ta hay giúp ta vì để lợi dụng ta...nhưng huynh đối với ta ân trọng như núi là thật, ta sẽ mãi mãi ghi khắc trong lòng. Ngày đó, ta cũng đã thề đền đáp cho huynh, nếu huynh muốn ngọc bội, Bách Lý Dục sẽ hai tay dâng tặng."
Dung Hề không nghĩ tới Bách Lý Dục sẽ nói như vậy, lòng y khẽ run.
Dung Hề lập tức phản ứng lại lời Bách Lý Dục vừa nói, hắn thật sự đem ngọc bội cho y?
Thật sự cho y sao?
Dung Hề đè nén tâm trạng đang hưng phấn của mình lại, không dám tin vào tai mình mà nhìn Bách Lý Dục hỏi: "Ngươi thật sự nguyện ý đem ngọc bội cho ta?"
Bách Lý Dục gật gật đầu, đáp: "Tiền bối yên tâm, chỉ cần ta có thể chuộc ngọc bội về, nhất định sẽ hai tay dâng tặng cho huynh."
Dung Hề không nhịn được tò mò liền dò hỏi: "Tiểu tử, ngươi thật sự không sợ ta vì ngọc bội mới tiếp cận ngươi sao?"
Bách Lý Dục thần sắc ảm đạm, một lát sau mới nói: "... Ngọc bội kia chỉ là thứ hại người, nó hại mẹ ta bỏ mình, hại ta rơi vào bước đường cùng, không bằng dùng nó đáp lại ân tình cho huynh, nói không chừng sau này ta còn có thể sống một cuộc đời bình an. Không quản tiền bối vì nó mà giúp ta hay thật lòng giúp ta, nói cho cùng huynh đã nhiều lần cứu ta thì ta sẽ báo đáp lại huynh."
... Tự nhiên nam chính lại nói mấy lời tiêu cực như vậy thật làm người ta khó tin.
Tuy Dung Hề chưa từng xem qua quyển tiểu thuyết "sóng cuồng", không biết nam chính là hạn người gì nhưng theo hệ thống nói thì hắn là một nhân vật có hậu kỳ rất trâu bò, là nhân vật thức tỉnh Long Ngạo Thiên. Hiện giờ, trước mặt y lại là một tiểu đáng thương, đem so sánh thật sự rất khác biệt.
Quan trọng nhất là, Bách Lý Dục chính miệng đáp ứng dâng ngọc bội, điều này hoàn toàn làm y cảm động, lãnh khốc của y trong nháy mắt cũng bị lời này cảm hóa. Y càng nhìn càng cảm thấy Bách Lý Dục thật vừa mắt mình, nghĩ đến việc hắn nhỏ như vậy đã phải chịu cảnh tan nhà nát cửa, mẹ bị giết, bản thân cũng bị người ta truy sát, Dung Hề lập tức sinh ra mấy phần thương hại đối với hắn.
"Ngươi đừng sợ, nếu ta khôi phục lại như bình thường, đừng nói đến Cẩm Quang, cho dù ba tên nghịch đồ đó có đến tìm thì bổn tọa cũng không sợ." Dung Hề nói khoác không biết ngượng mồm.
Đáng tiếc, bây giờ trên người y từ trên xuống dưới không có chỗ nào lành lặn, lời y nói ra một chút cũng không có sức thuyết phục.
"Huynh nói thật sao?" Bách Lý Dục ngẩn ra, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.
Sau đó liền hỏi tiếp: "Nghe khẩu khí của tiền bối lớn như vậy thì chắc lai lịch của tiền bối cũng không nhỏ có đúng không?"
"Hừ." Dung Hề ngạo mạn mà hừ nhẹ một tiếng, đáp trả: "Đó là đương nhiên, bổn tọa đường đường là Đông Lâm Ma tôn, có ai mà không biết đến ta!"
"Đông Lâm Ma tôn là ai?" Bách Lý Dục không thức thời hỏi.
Dung Hề: "..."
Dung Hề nghe Bách Lý Dục hỏi liền tức giận, nhưng y nghĩ đến việc hắn lớn lên ở một nơi thâm sơn cùng cốc thì đã không còn giận nữa, nhẹ giọng giải thích: "Nói tóm lại tu vi của bổn tọa rất cao, thanh danh hiển hách, vì bị người ta ám hại nên bổn tọa mới trở thành như vậy. Nếu vẫn còn trong thời kỳ đỉnh cao kia, Cẩm Quang ở trong tay ta cũng chỉ đỡ được mười chiêu."
Cẩm Quang ở hiện tại có lẽ hắn có thể đỡ hơn mười chiêu nhưng y đang khoác lác với nhãi ranh quê mùa này thì ai mà biết được.
Dung Hề mặt dày tự biên tự diễn, phải cho Bách Lý Dục tự tin, nói cho hắn biết y có thể giúp hắn báo thù để tiểu tử này đem ngọc bội tặng cho y.
Quả nhiên trong mắt Bách Lý Dục lộ ra vẻ sùng bái và thán phục, ở trong lòng hắn, Cẩm Quang rất là lợi hại, nếu có thể đánh bại Cẩm Quang thì người này phải lợi hại đến mức nào?
Ngay lập tức, Bách Lý Dục lại hỏi: "Nhưng mà...tiền bối không phải họ Vương sao? Đông Lâm Ma tôn là sao? Ma tôn? Không lẽ...tiền bối là người tu ma sao?
Trên mặt thiếu niên lộ vẻ khiếp sợ, bởi quan niệm của người phàm thì tu chính đạo là người tốt, tu ma là người xấu.
Dung Hề: "..."
Gay go rồi, nhất thời nhìn đầu không nhìn đuôi, chỉ lo khoe khoang, không ngờ lại để lộ ra kẻ hở lớn như vậy.
Dung Hề nhanh chóng cứu vãn tình hình nói: "Nói chung ngươi chỉ cần biết rằng mặc dù ta là người tu ma nhưng ta đã cứu ngươi nhiều lần, chỉ cần ngươi đem ngọc bội cho ta, ta tuyệt đối sẽ không hại ngươi."
Dung Hề hiếm khi thành khẩn nói tiếp: "Nếu như ngươi nguyện ý, ta còn có thể dạy pháp thuật cho ngươi, cho ngươi bước lên con đường tu chân, ngươi phải biết rằng người có thể được Đông Lâm Ma Tôn ta đây chỉ bảo không có nhiều đâu."
Bách Lý Dục: "..."
Dung Hề thấy hắn trầm mặc không nói, đành dụ dỗ tiếp: "Ta còn có một cái động phủ, bên trong có vô số thiên tài địa bảo(*), nếu ngươi chịu giúp ta, chờ ta khôi phục sẽ cho ngươi một cái, tùy tùy tiện tiện ngươi cũng có thể sống được đến hết đời."
*thiên tài địa bảo: bảo bối, tiền tài,... Nói chung là thứ có giá trị*
Bách Lý Dục tiếp tục trầm mặc.
Dung Hề có chút nôn nóng, lẽ nào tiểu tử này vì biết y tu ma nên không muốn giúp nữa?
"Tiểu tử, sao ngươi không nói chuyện?"
Bách Lý Dục đáp: "Tiền bối, hiện tại chúng ta không có tiền."
Dung Hề ngẩn ra, không để ý hỏi: "Không có tiền thì sao?"
"Không có tiền thì không có cách nào chuộc lại ngọc bội."
Dung Hề: "..."
Rất tốt, nguyên nhân này thật là...!
Dung Hề tức giận nói: "Nhất định phải cần tiền sao? Mau, nhanh đi cướp về!"
Bách Lý Dục khiếp sợ nhìn y.
Dung Hề lập tức phản ứng lại tình hình của chính mình, đại khái là trên ngực y có một chỗ trống khá lớn, linh lực tiêu hao thì càng ngày càng nhanh.
Dung Hề chợt phát hiện ra vấn đề này, bây giờ y dùng hết toàn lực mới có thể miễn cưỡng duy trì cơ thể không vỡ nát, cho dù là sử dụng Thuấn Hành Ngàn Dặm thì y cũng không dùng được!
Không được...không được, trước tiên cần ngưng tụ linh lực đã...nhưng vấn đề lại tiếp tục đến...coi như có thể ngưng tụ linh lực thì với trạng thái bây giờ của y chỉ sợ là vừa động thủ thì cơ thể liền chia năm xẻ bảy.
Dung Hề cưỡng chế tâm lý nóng nảy trong đầu lại, ánh mắt chuyển lên trên người Bách Lý Dục.
Tiểu tử này đã học được Thuấn Hành Ngàn Dặm, nếu như y dạy hắn tụ tập linh lực, hắn sẽ có thể đem ngọc bội về sao?
"Tiểu quỷ, chúng ta bàn một điều kiện được không?"
Bách Lý Dục nhanh chóng hỏi lại: "Điều kiện gì?"
____________________
Editor có điều muốn nói: Dung Hề khá ư là nghiệp nha, lừa bé ngoan nhà người ta quài sau này bị nghiệp quật đó nhé. Mọi người đừng vội chửi Dung Hề xấu tính nha, mọi hậu quả đã có tác giả lo=)))
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất