Một Trăm Loại Phương Pháp Cướp Đoạt Bảo Bối Của Nam Chính

Chương 13: Dung Hề dạy hắn ngưng tụ linh lực

Trước Sau
"Ta dạy cho ngươi ngưng tụ linh lực, ngươi đi đem ngọc bội về đây." Dung Hề nói.

Hiện tại thân thể y không tốt, miễn cưỡng lắm mới có thể duy trì được thân thể nên càng không thể tự mình ra tay đi lấy ngọc về. Y dạy Bách Lý Dục ngưng tụ linh lực là để hắn thay y lấy ngọc về, đôi bên đều có lợi (hắn biết ngưng tụ linh lực, y có ngọc bội).

Bách Lý Dục kinh ngạc một chút, không biết trong đầu hắn đang nghĩ đến cái gì, ánh mắt có chút biến hóa, một lát sau mới nói: "Tiền bối, đề nghị của huynh không thể thực hiện được."

"Sao lại không thể thực hiện được?" Dung Hề cho là Bách Lý Dục từ chối, lời y nói ra cũng mang theo một chút tức giận.

Bách Lý Dục thấy y tức giận, vội vã giải thích: "Hiệu cầm đồ sẽ đem đồ vật chất đống ở trong bảo khố(*) rồi khóa lại, hơn nữa còn có người canh gác, rất khó để có thể lấy trộm được. Coi như có thể vào trong bảo khố thì nhiều đồ như vậy làm sao tìm được? Ai biết ông chủ tiệm cầm đồ đem ngọc bội để ở đâu?"

*bảo khố: nơi cất giữ những thứ có giá trị*

Dung Hề nghe Bách Lý Dục nói vậy liền biết hắn đang nói thật, nhưng y không vui, trầm ngâm nghĩ một lát rồi mới mở miệng nói: "Thế ngươi học ngưng tụ linh lực sau đó tìm nhà giàu mà trộm tiền rồi mới đi chuộc ngọc bội về."

Bách Lý Dục nhìn thấy thái độ kiên quyết của Dung Hề, kiên quyết đó bắt buộc hắn phải làm. Bách Lý Dục suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân không còn cách khác mới lên tiếng đáp: "Được."

"Trước tiên đi tìm một nơi yên tĩnh đã" Dung Hề nói.

"Ta biết có một ngôi miếu bỏ hoang ở cạnh Xuân Về Đường" Bách Lý Dục trả lời.

"Vậy thì đi thôi" Dung Hề phất tay một cái ra hiệu với Bách Lý Dục.

Hai người vội vã đi tới ngôi miếu hoang.

Miếu hoang quả nhiên rất yên tĩnh, cỏ dại xung quanh mọc rậm rạp, không có dấu chân người.

"Tiền bối, liệu cái người tên Cẩm Quang gì đó có thể đuổi đến đây không?" Bách Lý Dục có chút bận tâm hỏi.

"Hắn khống chế ma sói làm thủ hạ cho hắn, phỏng chừng hắn sẽ không trực tiếp vào thành đâu." Dừng một chút, Dung Hề lại nói: "Quan trọng nhất là hắn đang bắt giữ linh hồn người chết thì phải sớm đem về tu luyện pháp khí, hơn nữa chúng ta đã ở trong thành được ba ngày, đến giờ vẫn chưa thấy hắn xuất hiện thì có lẽ hắn đã trở về rồi."

Bách Lý Dục ngẩn ra, sau đó cúi đầu, lộ ra biểu tình khổ sở.

"Ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện thật tốt, ta phải báo thù!"

Âm thanh thiếu niên khàn khàn nói.

Dung Hề vỗ vỗ bờ vai hắn nói: "Không cần ngươi động thủ, chỉ cần ta khôi phục lại như ban đầu thì điều đầu tiên ta làm đó là giết chết ba tên nghịch đồ đó, cho nên điều ngươi cần làm bây giờ là đem ngọc bội về cho ta, biết chưa?"

Bách Lý Dục ngẩng đầu lên nói: "Xin tiền bối hãy dạy ta ngưng tụ linh lực, ta muốn mình trở nên mạnh hơn."

Dung Hề hỏi Bách Lý Dục: "Ngưng tụ linh lực là gì ngươi có biết không?"



Bách Lý Dục nghe y hỏi vậy liền lắc đầu trả lời.

Dung Hề ngồi xuống đất xếp bằng lại, ra hiệu Bách Lý Dục cùng y học tập.

"Trước khi đạt đến trúc cơ thì phải luyện khí, mà muốn luyện khí thì phải ngưng tụ linh lực. Nhưng làm sao để ngưng tụ linh lực thì phải xem tư chất" Dung Hề nói tiếp: "Bước thứ nhất để ngưng tụ linh lực đó là phải biết hấp thu linh khí của trời đất, mà muốn hấp thu được linh khí trời đất thì phải có linh căn."

Bách Lý Dục nghe Dung Hề nói, nửa hiểu nửa không hỏi: "Vậy ta có linh căn không?"

Dung Hề nói: "Ngồi xuống như ta."

Nghe vậy, Bách Lý Dục liền bé ngoan bắt chước Dung Hề.

Dung Hề nắm chặt tay hắn, phân ra một ít linh lực (vì dùng nhiều y đau lòng, y xót) thuận theo kinh mạch của Bách Lý Dục thăm dò, một lát sau mới thu hồi linh lực lại rồi nói: "Yên tâm, ngươi có linh căn."

Thời gian Dung Hề thăm dò cũng không lâu, chỉ cảm nhận được linh căn của Bách Lý Dục tồn tại liền lui ra, dù sao thì thăm dò cơ thể cũng tiêu hao linh lực, bây giờ linh lực đối với y rất quan trọng, có thể tiết kiệm chút nào hay chút đó.

Về phần Bách Lý Dục, linh căn là cái gì thì hắn không biết.

"Bây giờ ngươi hãy làm theo ta" Dung Hề lười phí lời, trực tiếp bảo Bách Lý Dục nhắm mắt lại, sau đó nắm lấy bàn tay hắn nói: "Thả lỏng cơ thể, sau đó hãy quan sát bên trong cơ thể ngươi."

"Quan sát bên trong cơ thể là sao?" Đứa nhỏ người phàm cực kì ngoan ngoãn, không ngại ngùng, cái gì không biết liền hỏi.

Dung Hề: "..."

Y chang như heo!

Nội tâm Dung Hề phẫn nộ, để dạy Bách Lý Dục nhanh chóng biết ngưng tụ linh lực, y liền dùng một chút linh lực điểm lên mi tâm của hắn rồi nói: "Nhắm mắt lại, nhìn xem có thấy ánh sáng nào không?"

"Thấy được rồi" Bách Lý Dục đáp lại Dung Hề.

Ánh sáng màu xanh lục từ mi tâm hắn đi vào bên trong, ánh sáng kia cũng thuận theo trán hắn mà trôi xuống cơ thể, rất nhanh liền dừng lại ở bụng.

"Đây là đan điền, nơi này dùng để ngưng tụ linh lực" Dung Hề nói tiếp: "Chú ý xem đi."

Ánh sáng xanh lục dừng lại ở chỗ đan điền bắt đầu xoay tròn, sau đó Bách Lý Dục liền cảm thấy đan điền bắt đầu tỏa nhiệt. Cùng lúc đó hắn lại cảm thấy như có gió thổi qua da dẻ và lỗ chân lông hắn. Tiếp đó, hắn lại cảm thấy như có cái gì đó ấm áp chui vào bên trong cơ thể mình.

Bốn phía xung quanh đan điền bắt đầu xuất hiện từng đợt sương khói màu trắng, thông qua ánh sáng màu xanh mà chui vào đan điền.

"Ồ?" Dung Hề kinh ngạc phát ra một tiếng, y vốn muốn thu hồi linh lực, nhưng lại quyết định không thu hồi mà tiếp tục để linh lực ở lại chỗ đan điền của Bách Lý Dục, sau đó y liền chứng kiến được màn này.



Ánh sáng xanh lục di chuyển càng ngày càng nhanh, sương khói màu trắng kia cũng càng ngày càng nhiều, dần dần hình thành ánh sáng trắng.

Bách Lý Dục có chút thống khổ hừ nhẹ một tiếng.

Dung Hề thấy Bách Lý Dục thống khổ nên chỉ có thể tiếc nuối dừng lại, sau đó y liền thu hồi ánh sáng xanh ở trong đan điền của Bách Lý Dục về.

Linh lực bừng bừng trở lại thần hồn như một cơn mưa rào đổ xuống làm linh hạch đang khô héo trong nháy mắt trở nên ẩm ướt, lúc này tinh thần Dung Hề vô cùng sảng khoái.

Dung Hề vạn vạn lần cũng không nghĩ đến nhãi ranh loài người lại có thể ngưng tụ linh lực nhanh đến vậy!

Bách Lý Dục không hề hay biết mình bị hút hết linh lực vừa tụ, đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, cơ thể hơi run rẩy, hắn cảm thấy ngưng tụ linh lực có chút thống khổ.

"Tiền bối..."

Dung Hề hơi chột dạ, giả vờ giả vịt ân cần nói: "Làm sao vậy?"

Nhãi ranh khẽ cắn răng, kiên cường chống đỡ lại sự khó chịu bên trong cơ thể mà nói: "Không có gì, chúng ta tiếp tục đi."

Dung Hề nghe vậy liền nói: "Vừa nãy ta đã làm mẫu cho ngươi, ngươi phải nhớ kỹ loại cảm giác này, bây giờ ngươi hãy tự mình ngưng tụ linh lực đi."

Dung Hề vừa dứt lời liền nhắm mắt lại, dựa vào linh lực của Bách Lý Dục ngưng tụ vừa rồi để an ủi thần hồn chính mình, sau đó liền chuyên tâm ngưng tụ linh lực, vì chính y ngưng tụ được nhiều linh lực hơn.

Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc, nhiều linh lực hơn nữa cũng không thể tu bổ thần hồn, tu bổ thần hồn cần phải dựa vào Thượng Cổ Tàn Hồn bên trong ngọc bội, bất quá linh lực bình thường cũng không sao, ít nhất cũng có thể an ủi linh hạch, duy trì thân thể, cũng có thể sử dụng một chút khi cần thiết.

Bách Lý Dục cũng nhắm mắt lại tập trung ngưng tụ linh lực.

Trong lúc nhất thời, nơi miếu hoang thập phần yên tĩnh.

Lần này Dung Hề ngưng tụ linh lực rất nhanh, có lẽ là vì có linh lực của Bách Lý Dục làm dẫn mà linh hạch khô cạn cũng dần dần trở nên dồi dào.

Chờ Dung Hề mở mắt lần thứ hai thì trời cũng đã tối.

___________________

Editor có lời muốn nói:

Omi muốn giải thích một chút cho mọi người về việc Bách Lý Dục bị Dung Hề hút linh lực nha. Vì linh lực của Dung Hề (ánh sáng màu xanh lục) đang ở đan điền của Bách Lý Dục và làm trung gian cho việc Bách Lý Dục hấp thu linh khí trời đất chuyển vào đan điền thành linh lực (ánh sáng trắng), và khi đó linh lực của Dung Hề đang ở đó cũng vô tình ăn hết ánh sáng trắng yếu ớt mới được Bách Lý Dục ngưng tụ, nên khi Dung Hề thu hồi linh lực, Bách Lý Dục mới bị mất hết linh lực vừa ngưng tụ được. Và vì là edit lại của khotangdammy mà không phải dịch truyện nên có vài chi tiết Omi không rõ lắm thì Omi cũng đã chọn cách đơn giản hóa nó đi, nhưng lại sợ mọi người không hiểu đoạn này nên Omi mới giải thích một chút. Xin lỗi mọi người vì Omi không thể edit tốt hơn????.

Cuối lời, Omi muốn nói: không biết Bách Lý Dục khi biết được vợ nó lừa nó quá nhiều lần thì nó sẽ làm gì đây=)))

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ????

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau