Chương 3: Cậu ấy là mặt trời của tôi
Giang Trì bị mùi giấm đánh thức, rõ ràng có người đang ăn cái gì lúc cậu đang ngủ, cư nhiên lại là sủi cảo nhân thịt heo cải trắng cậu thích nhất! không chịu được! Giang Trì tính làm một cú cá chép lộn mình ngồi dậy, lên án cái người đang ăn này.
Nhưng mà thực tế là, Giang Trì toàn thân co quắp, giường rung chuyển, không có chuyện gì xảy ra cả.
Ôn Húc đang gắp sủi cả bỏ vào miệng nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn Giang Trì trên giường, đối phương đầu tiên kinh ngạc bản thân không dùng sức được, sau đó là tố cáo anh.
“Ôn Húc cậu cư nhiên ăn một mình, cậu không phải là người! Vãi đạn, sao giọng tớ lại khàn thế này?”
Ôn Húc trầm mặc, anh nghĩ tới rất nhiều khả năng nhưng anh không ngờ câu đầu tiên Giang Trì mở miệng là bởi vì ăn.
“Suỵt, cậu nhỏ giọng lại trước, hôm qua dì chăm sóc cậu một đêm.” Ôn Húc đặt sủi cảo xuống, nâng giường bệnh lên để Giang Trì ngồi dậy, “Thế nào? Có muốn cao hơn không?”
“ Vậy được rồi, nhanh cho tớ ăn hai miếng đi, thèm chết tớ.” Giang Trì háo hức nhìn sủi cảo trên tủ đầu giường, nước miếng cũng sắp nhỏ xuống.
Ôn Húc vi diệu dừng lại, lời muốn nói đều nghẹn trở về, cầm ấm thêm một ít nước ấm vào, đưa tới bên miệng Giang Trì, nói: “Cậu uống miếng nước trước rồi lại ăn.”
Ôn Húc hiện tại đang nắm giữ mạch máu của cậu, Giang Trì đành phải ngoan ngoãn uống hết ly nước, trong miệng không khỏi có chút đắng.
“ Uống xong rồi, ăn được rồi ha!”
Sau đó dưới ánh mắt mong chờ của Giang Trì, Ôn Húc lấy một chén cháo trắng ra từ hộp giữ ấm.
Mặt Giang Trì lập tức xụ xuống, “Nước miếng của tớ đều sắp chảy xuống rồi, vậy mà cậu lại cho tớ ăn cái này? Ít nhất cũng phải có chút thịt chứ, hay hai cái lá cải cũng được mà!”
“Bác sĩ nói gần đây cậu không được ăn thức ăn mặn, hôm nay thời gian gấp quá, ngày mai nấu cháo rau củ cho cậu.” Ôn Húc thử độ ấm, cháo đã không nóng nữa, còn ấm, vừa lúc thích hợp với trạng thái đói bụng của Giang Trì.
Giang Trì nhìn Ôn Húc cầm thìa, trong lòng cảm thấy không ổn, “Đợi đã, người anh em, không phải cậu muốn đút tớ ăn đó chứ, này mà nói ra sao tớ còn lăn lộn được, mất mặt lắm.”
Biết tính tình này của Giang Trì nên Ôn Húc cũng không ép cậu, đặt bát vào tay Giang Trì, “Cậu giữ chặt, tớ cầm cho cậu một lát.”
“Nhanh lấy cái muỗng đi, chút cháo trắng này tớ húp vài phút là xong.” Giang Trì uống cạn bát cháo trắng, kỳ thực không thích là không thích, nhưng cậu thật sự rất đói, chút cháo này cũng chỉ làm no bụng. Giang Trì dù sao cũng đã ngủ suốt một ngày không ăn, từ khi tỉnh lại trong bụng liền bắt đầu kêu ca, thật là mệt.
Một chốc này cũng không biến ra cái khác ăn được, Giang Trì quyết định chuyển đề tài, cậu trước phải làm rõ ràng, tình trạng tay chân rụng rời vô lực này của cậu là chuyện thế nào, “Này người anh em, tớ bị làm sao vậy? Uống rượu còn uống đến nỗi vào bệnh viện? Ngộ độc thực phẩm? Ngộ độc rượu? Cậu sao vậy?”
Cái gì đến vẫn phải đến.
Ôn Húc nhìn Giang Trì, há miệng thở dốc, thật lâu không thốt ra lời.
“Mẹ nó, cậu đừng làm tớ sợ, biểu tình này của cậu là sao Ôn Húc, làm giống như anh đây mắc bệnh nan y vậy. Mà trên người cậu xịt cái gì vậy? Mùi bạc hà nồng như vậy,át mùi dấm hết rồi.”
Mùi bạc hà? Ôn Húc đưa tay lên ngửi, nhưng không ngửi thấy mùi gì.
Thuốc ngăn mùi của bệnh viện.
Ôn Húc nhớ ra bản thân là beta, anh không ngửi được thuốc ngăn mùi của bệnh viện.
“Giang Trì.” Ôn Húc rời khỏi băng ghế, nửa ngồi xổm xuống, làm bản thân ngang bằng với Giang Trì đang dựa trên giường, “Đêm qua cậu đột nhiên sốt cao, dì đưa cậu tới bệnh viện….”
Giang Trì tỏ vẻ *anh da đen không hiểu chuyện gì đang xảy ra, “Là như vậy? làm cho vẻ mặt của cậu như là sắp rớt đài á???”
*:
Ôn Húc ngoảnh mặt đi, đối diện với đôi mắt kia, anh không nói thật được.
“Chỗ này là, bệnh viện trung ương Omega.”
Giang Trì ngây ngẩn cả người, trợn tròn mắt, cậu mới nghe cái gì vậy?
Omega?
Cậu, Giang Trì, nam tử hán đỉnh thiên lập địa, từ nhỏ đã là tiểu vương tử bất khả chiến bại trong thiên hạ, cao 1m85 cơ bụng sáu múi, ai sẽ đem một người trưởng thành có vóc người như vậy biến thành Omega?
“Tớ?” Giang Trì vươn ngón trỏ chỉ chỉ chính mình, “Omega?”
Ôn Húc gật đầu.
“Hóa ra tớ phân hóa muộn như vậy lại trở thành Omega? Làm Beta giống cậu là được rồi. Về sau tớ sẽ có kỳ động dục sao?”
Về cái này mẹ Giang không có đề cập tới, xuất phát từ chế độ bảo vệ Omega, Ôn Húc không phải người giám hộ nên bác sĩ sẽ không lộ ra tình huống của Giang Trì tỉ mỉ hơn với anh, vấn đề này anh không trả lời được.
“Tớ không biết, tớ không có quyền biết về tình trạng của cậu. Trong mấy ngày này cậu cứ từ từ tịnh dưỡng. Y tá nói triệu chứng cơ thể vô lực của cậu hiện tại là do di chứng của phân hóa chậm, treo kim một tuần một tuần thì hồi phục.”
“Gì cơ?! Tớ còn phải nằm trên giường này một tuần?” Giang Trì phồng thành cá nóc, di chứng làm cơ của cậu trở nên vô lực, theo logic này, có lẽ nào cơ bụng ngủ cùng cậu, kề vai chiến đấu cùng cậu suốt nhiều năm cũng không còn nữa?
Giang Trì càng nghĩ càng sợ, não dần dần phát triển theo chiều hướng kỳ dị, sắc mặt càng ngày càng đen.
Không được, cậu phải tìm bác sĩ để hỏi rõ ràng! Ôn Húc không có quyền được biết, vậy cậu hỏi còn có thể không nói sao!
“Người anh em giúp tớ một chút, hôm nay tớ không hỏi rõ ràng lòng sẽ không yên ổn, tim tớ sắp nhảy ra ngoài rồi, đi đi đi tụi mình đi tìm bác sĩ, cứ để mẹ tớ ngủ ở đây.”
Lúc này Ôn Húc làm sao có thể để cậu đi gặp bác sĩ, anh nhanh chóng nhấn người về lại giường, “ Tớ đã hứa với dì sẽ trông chừng cậu, bây giờ cậu đừng đi đâu hết, đã muộn rồi, cậu không phải còn đói sao, mua cho cậu ít cơm hộp. Chờ dì tỉnh lại, rồi cùng nhau nghe kết quả chẩn bệnh của bác sĩ, nhé?”
Giang Trì lần đầu tiên thấy thái độ của Ôn Húc cứng rắn như vậy, nhất thời chưa phản ứng lại được, thao tác như hổ rình mồi vừa rồi chính là Ôn Húc??? Chà, bây giờ cậu còn chẳng bằng tiểu tử này, cậu Giang Trì sẽ lại là hảo hán sau một tuần nữa thôi.
Mẹ Giang lần này thật sự rất mệt, lúc tỉnh lại cũng đã hơn 12 giờ đêm, Giang Trì còn yếu nên vừa ăn xong thì ngủ thiếp đi. Mà Giang Trì vừa ngủ xong Ôn Húc liền gọi về cho mẹ Ôn, hôm nay ở lại bệnh viện qua đêm không về.
Dưới sự thuyết phục của mẹ Giang, Ôn Húc ngủ trên ghế tựa, nhưng anh không ngủ được. Đêm khuya tĩnh lặng, nghe tiếng hít thở của Giang Trì, Ôn Húc không nhịn được bắt đầu suy nghĩ lung tung, cẩn thận nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong buổi tiệc, những chi tiết đã bỏ qua lúc này rõ ràng đến đáng sợ.
[Mùi hương trên người rất nồng, có muốn đi bệnh viện không?]
Lúc ấy tài xế taxi nói như vậy.
Nếu giới tính thứ hai của người lái xe đó là Alpha, thì mọi thứ đã rõ ràng. Mùi hương lúc đó không chỉ ám chỉ rượu, mà còn là mùi tin tức tố tỏa ra từ Giang Trì.
Mà anh, Ôn Húc, đã đưa Giang Trì về nhà mà không hề hay biết. May mắn thay, mẹ của Giang Trì là Omega, sau đó phát hiện sự bất thường của Giang Trì và đưa cậu đến bác sĩ để điều trị kịp thời.
Nếu Giang Trì mất đi khả năng sinh sản vì không được đưa đến bác sĩ kịp thời, anh sẽ chính là thủ phạm khiến Giang Trì bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để đến gặp bác sĩ.
Tại sao lại không hỏi thêm? Tại sao lại không chú ý đến biểu tình phức tạp của tài xế?
Tại sao anh lại là Beta?
Rõ ràng nhiệt độ điều hòa trong phòng không thay đổi, nhưng lúc này lại tràn ngập khí lạnh, Ôn Húc quấn chạy thảm lông trên người, cuộn cả người thành một con tôm.
Một đêm không ngủ
-
“Sao con lại xui xẻo đi theo mẹ, tính tình này của con làm Omega thu hút bao nhiêu người có ý đồ xấu chứ.” Mẹ Giang nức nở, bà không đành lòng để Giang Trì mang thân thể đặc thù như vậy đi gả cho người khác sinh con, nhưng đứa nhỏ này từ nhỏ đã quen thẳng thắng rồi, lỡ mà gặp chuyện gì thì khổ lắm.
“Mẹ, sao mẹ vẫn khóc, muốn khóc cũng phải là con a. Haiz, sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe bình thường của con, sinh hoạt cũng bình thường, cùng lắm thì con về sau ở một mình, ai quan tâm việc sinh nhãi con cho người khác chứ, con Giang Trì, thuần đàn ông 100%!” Buổi sáng sau khi Giang Trì tỉnh lại thì bắt đầu treo kim, lúc này tinh lực dư thừa, nhe răng sáng nhìn bắp tay chính mình, sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn bác sĩ, “Bác sĩ ơi, tuyến thể này của cháu cở thể cắt không? Alpha phóng tin tức tố có ảnh hưởng cháu đánh nhau không, à không không, là tự vệ phòng thân hợp lý, cháu là người thích giảng đạo lý, chưa bao giờ chủ động đánh nhau!”
“Về mặt lý thuyết, vẫn sẽ chịu áp chế, cậu lại không giống Omega nhưng vẫn giữ được bản năng sinh học của mình, cho nên cậu vẫn sẽ có kỳ động dục. Nhưng so với mọi người, chu kỳ sẽ rất dài, cái này còn phải chờ quan sát, thuốc ức chế và thuốc ngăn mùi phải luôn giữ bên mình, một khi có dấu hiệu của kỳ động dục, liền phải kịp thời báo bệnh viện làm kiểm tra thân thể kỹ càng tỉ mỉ cho cậu. Cậu yên tâm, tôi đã lập hồ sơ đặc biệt cho trường hợp của cậu, cho dù cậu rời thành phố S để báo danh trường đại học, bệnh viện địa phương cũng sẽ chủ động liên hện với cậu và chuẩn bị công tác bên ngoài mọi lúc.”
“Thật sự không thể cắt ạ? Cháu nhớ rằng mấy năm qua cũng có rất nhiều tin tức, sau khi bình đẳng về quyền, một ít Omega không muốn kết hôn sinh con đều làm giải phẩu cắt bỏ tuyến thể a.” Giang Trì còn chưa từ bỏ ý định, cố gắng giãy giụa phút cuối.
“Những người cắt được tuyến thể cũng không có thể trạng như cậu, theo một nghĩa nào đó, cậu so với những Omega cắt bỏ được tuyến thể mạnh hơn nhiều, thể chất đặc dị mạnh mẽ của cậu bỏ đi quá nguy hiểm, không cần thiết.” Người bệnh như vậy trước nay chưa từng có, bác sĩ giật giật khóe miệng, nói thật, ông cảm thấy cho dù là Alpha, chỉ cần đối phương xịt thuốc ngăn mùi, Giang Trì có khả năng đánh gục người ta.
“Chậc chậc chậc.” Giang Trì tiếc nuối chậc lưỡi, cảm giác bản thân như mất đi 100 triệu.
“Đây coi như là kết quả tốt nhất, tiểu tử thối, cậu chấp nhận đi, sau này thu liễm tính tình, không thể lại tùy tính giống như trước kia, an toàn là trên hết.” Cha Giang cau mày, vò đầu Giang Trì, thằng nhãi này thật sự là đầu thai nhầm chỗ.
“Nè Ôn Húc, cậu tỉnh rồi.” Giang Trì để ý thấy Ôn Húc đã tỉnh, nở ra tươi cười sang sảng, “ Hehe, hôm qua vất vả cho cậu, đủ nghĩa khí, lát nữa ăn cơm sẽ cho cậu thêm cái đùi gà.”
Ôn Húc mơ màng nhìn Giang Trì đang đắm chìm trong ánh mặt trời, chỉ cảm thấy người này toàn thân phát sáng, cả thế giới cùng cậu ấy sáng lên.
Đúng vậy, anh đã sớm biết.
Giang Trì là mặt trời của anh.
Tác giả có lời muốn nói:
Sau cơn mưa, trời quang mây tạnh.
Chế độ rải đường, ON!
Nhưng mà thực tế là, Giang Trì toàn thân co quắp, giường rung chuyển, không có chuyện gì xảy ra cả.
Ôn Húc đang gắp sủi cả bỏ vào miệng nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn Giang Trì trên giường, đối phương đầu tiên kinh ngạc bản thân không dùng sức được, sau đó là tố cáo anh.
“Ôn Húc cậu cư nhiên ăn một mình, cậu không phải là người! Vãi đạn, sao giọng tớ lại khàn thế này?”
Ôn Húc trầm mặc, anh nghĩ tới rất nhiều khả năng nhưng anh không ngờ câu đầu tiên Giang Trì mở miệng là bởi vì ăn.
“Suỵt, cậu nhỏ giọng lại trước, hôm qua dì chăm sóc cậu một đêm.” Ôn Húc đặt sủi cảo xuống, nâng giường bệnh lên để Giang Trì ngồi dậy, “Thế nào? Có muốn cao hơn không?”
“ Vậy được rồi, nhanh cho tớ ăn hai miếng đi, thèm chết tớ.” Giang Trì háo hức nhìn sủi cảo trên tủ đầu giường, nước miếng cũng sắp nhỏ xuống.
Ôn Húc vi diệu dừng lại, lời muốn nói đều nghẹn trở về, cầm ấm thêm một ít nước ấm vào, đưa tới bên miệng Giang Trì, nói: “Cậu uống miếng nước trước rồi lại ăn.”
Ôn Húc hiện tại đang nắm giữ mạch máu của cậu, Giang Trì đành phải ngoan ngoãn uống hết ly nước, trong miệng không khỏi có chút đắng.
“ Uống xong rồi, ăn được rồi ha!”
Sau đó dưới ánh mắt mong chờ của Giang Trì, Ôn Húc lấy một chén cháo trắng ra từ hộp giữ ấm.
Mặt Giang Trì lập tức xụ xuống, “Nước miếng của tớ đều sắp chảy xuống rồi, vậy mà cậu lại cho tớ ăn cái này? Ít nhất cũng phải có chút thịt chứ, hay hai cái lá cải cũng được mà!”
“Bác sĩ nói gần đây cậu không được ăn thức ăn mặn, hôm nay thời gian gấp quá, ngày mai nấu cháo rau củ cho cậu.” Ôn Húc thử độ ấm, cháo đã không nóng nữa, còn ấm, vừa lúc thích hợp với trạng thái đói bụng của Giang Trì.
Giang Trì nhìn Ôn Húc cầm thìa, trong lòng cảm thấy không ổn, “Đợi đã, người anh em, không phải cậu muốn đút tớ ăn đó chứ, này mà nói ra sao tớ còn lăn lộn được, mất mặt lắm.”
Biết tính tình này của Giang Trì nên Ôn Húc cũng không ép cậu, đặt bát vào tay Giang Trì, “Cậu giữ chặt, tớ cầm cho cậu một lát.”
“Nhanh lấy cái muỗng đi, chút cháo trắng này tớ húp vài phút là xong.” Giang Trì uống cạn bát cháo trắng, kỳ thực không thích là không thích, nhưng cậu thật sự rất đói, chút cháo này cũng chỉ làm no bụng. Giang Trì dù sao cũng đã ngủ suốt một ngày không ăn, từ khi tỉnh lại trong bụng liền bắt đầu kêu ca, thật là mệt.
Một chốc này cũng không biến ra cái khác ăn được, Giang Trì quyết định chuyển đề tài, cậu trước phải làm rõ ràng, tình trạng tay chân rụng rời vô lực này của cậu là chuyện thế nào, “Này người anh em, tớ bị làm sao vậy? Uống rượu còn uống đến nỗi vào bệnh viện? Ngộ độc thực phẩm? Ngộ độc rượu? Cậu sao vậy?”
Cái gì đến vẫn phải đến.
Ôn Húc nhìn Giang Trì, há miệng thở dốc, thật lâu không thốt ra lời.
“Mẹ nó, cậu đừng làm tớ sợ, biểu tình này của cậu là sao Ôn Húc, làm giống như anh đây mắc bệnh nan y vậy. Mà trên người cậu xịt cái gì vậy? Mùi bạc hà nồng như vậy,át mùi dấm hết rồi.”
Mùi bạc hà? Ôn Húc đưa tay lên ngửi, nhưng không ngửi thấy mùi gì.
Thuốc ngăn mùi của bệnh viện.
Ôn Húc nhớ ra bản thân là beta, anh không ngửi được thuốc ngăn mùi của bệnh viện.
“Giang Trì.” Ôn Húc rời khỏi băng ghế, nửa ngồi xổm xuống, làm bản thân ngang bằng với Giang Trì đang dựa trên giường, “Đêm qua cậu đột nhiên sốt cao, dì đưa cậu tới bệnh viện….”
Giang Trì tỏ vẻ *anh da đen không hiểu chuyện gì đang xảy ra, “Là như vậy? làm cho vẻ mặt của cậu như là sắp rớt đài á???”
*:
Ôn Húc ngoảnh mặt đi, đối diện với đôi mắt kia, anh không nói thật được.
“Chỗ này là, bệnh viện trung ương Omega.”
Giang Trì ngây ngẩn cả người, trợn tròn mắt, cậu mới nghe cái gì vậy?
Omega?
Cậu, Giang Trì, nam tử hán đỉnh thiên lập địa, từ nhỏ đã là tiểu vương tử bất khả chiến bại trong thiên hạ, cao 1m85 cơ bụng sáu múi, ai sẽ đem một người trưởng thành có vóc người như vậy biến thành Omega?
“Tớ?” Giang Trì vươn ngón trỏ chỉ chỉ chính mình, “Omega?”
Ôn Húc gật đầu.
“Hóa ra tớ phân hóa muộn như vậy lại trở thành Omega? Làm Beta giống cậu là được rồi. Về sau tớ sẽ có kỳ động dục sao?”
Về cái này mẹ Giang không có đề cập tới, xuất phát từ chế độ bảo vệ Omega, Ôn Húc không phải người giám hộ nên bác sĩ sẽ không lộ ra tình huống của Giang Trì tỉ mỉ hơn với anh, vấn đề này anh không trả lời được.
“Tớ không biết, tớ không có quyền biết về tình trạng của cậu. Trong mấy ngày này cậu cứ từ từ tịnh dưỡng. Y tá nói triệu chứng cơ thể vô lực của cậu hiện tại là do di chứng của phân hóa chậm, treo kim một tuần một tuần thì hồi phục.”
“Gì cơ?! Tớ còn phải nằm trên giường này một tuần?” Giang Trì phồng thành cá nóc, di chứng làm cơ của cậu trở nên vô lực, theo logic này, có lẽ nào cơ bụng ngủ cùng cậu, kề vai chiến đấu cùng cậu suốt nhiều năm cũng không còn nữa?
Giang Trì càng nghĩ càng sợ, não dần dần phát triển theo chiều hướng kỳ dị, sắc mặt càng ngày càng đen.
Không được, cậu phải tìm bác sĩ để hỏi rõ ràng! Ôn Húc không có quyền được biết, vậy cậu hỏi còn có thể không nói sao!
“Người anh em giúp tớ một chút, hôm nay tớ không hỏi rõ ràng lòng sẽ không yên ổn, tim tớ sắp nhảy ra ngoài rồi, đi đi đi tụi mình đi tìm bác sĩ, cứ để mẹ tớ ngủ ở đây.”
Lúc này Ôn Húc làm sao có thể để cậu đi gặp bác sĩ, anh nhanh chóng nhấn người về lại giường, “ Tớ đã hứa với dì sẽ trông chừng cậu, bây giờ cậu đừng đi đâu hết, đã muộn rồi, cậu không phải còn đói sao, mua cho cậu ít cơm hộp. Chờ dì tỉnh lại, rồi cùng nhau nghe kết quả chẩn bệnh của bác sĩ, nhé?”
Giang Trì lần đầu tiên thấy thái độ của Ôn Húc cứng rắn như vậy, nhất thời chưa phản ứng lại được, thao tác như hổ rình mồi vừa rồi chính là Ôn Húc??? Chà, bây giờ cậu còn chẳng bằng tiểu tử này, cậu Giang Trì sẽ lại là hảo hán sau một tuần nữa thôi.
Mẹ Giang lần này thật sự rất mệt, lúc tỉnh lại cũng đã hơn 12 giờ đêm, Giang Trì còn yếu nên vừa ăn xong thì ngủ thiếp đi. Mà Giang Trì vừa ngủ xong Ôn Húc liền gọi về cho mẹ Ôn, hôm nay ở lại bệnh viện qua đêm không về.
Dưới sự thuyết phục của mẹ Giang, Ôn Húc ngủ trên ghế tựa, nhưng anh không ngủ được. Đêm khuya tĩnh lặng, nghe tiếng hít thở của Giang Trì, Ôn Húc không nhịn được bắt đầu suy nghĩ lung tung, cẩn thận nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong buổi tiệc, những chi tiết đã bỏ qua lúc này rõ ràng đến đáng sợ.
[Mùi hương trên người rất nồng, có muốn đi bệnh viện không?]
Lúc ấy tài xế taxi nói như vậy.
Nếu giới tính thứ hai của người lái xe đó là Alpha, thì mọi thứ đã rõ ràng. Mùi hương lúc đó không chỉ ám chỉ rượu, mà còn là mùi tin tức tố tỏa ra từ Giang Trì.
Mà anh, Ôn Húc, đã đưa Giang Trì về nhà mà không hề hay biết. May mắn thay, mẹ của Giang Trì là Omega, sau đó phát hiện sự bất thường của Giang Trì và đưa cậu đến bác sĩ để điều trị kịp thời.
Nếu Giang Trì mất đi khả năng sinh sản vì không được đưa đến bác sĩ kịp thời, anh sẽ chính là thủ phạm khiến Giang Trì bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để đến gặp bác sĩ.
Tại sao lại không hỏi thêm? Tại sao lại không chú ý đến biểu tình phức tạp của tài xế?
Tại sao anh lại là Beta?
Rõ ràng nhiệt độ điều hòa trong phòng không thay đổi, nhưng lúc này lại tràn ngập khí lạnh, Ôn Húc quấn chạy thảm lông trên người, cuộn cả người thành một con tôm.
Một đêm không ngủ
-
“Sao con lại xui xẻo đi theo mẹ, tính tình này của con làm Omega thu hút bao nhiêu người có ý đồ xấu chứ.” Mẹ Giang nức nở, bà không đành lòng để Giang Trì mang thân thể đặc thù như vậy đi gả cho người khác sinh con, nhưng đứa nhỏ này từ nhỏ đã quen thẳng thắng rồi, lỡ mà gặp chuyện gì thì khổ lắm.
“Mẹ, sao mẹ vẫn khóc, muốn khóc cũng phải là con a. Haiz, sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe bình thường của con, sinh hoạt cũng bình thường, cùng lắm thì con về sau ở một mình, ai quan tâm việc sinh nhãi con cho người khác chứ, con Giang Trì, thuần đàn ông 100%!” Buổi sáng sau khi Giang Trì tỉnh lại thì bắt đầu treo kim, lúc này tinh lực dư thừa, nhe răng sáng nhìn bắp tay chính mình, sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn bác sĩ, “Bác sĩ ơi, tuyến thể này của cháu cở thể cắt không? Alpha phóng tin tức tố có ảnh hưởng cháu đánh nhau không, à không không, là tự vệ phòng thân hợp lý, cháu là người thích giảng đạo lý, chưa bao giờ chủ động đánh nhau!”
“Về mặt lý thuyết, vẫn sẽ chịu áp chế, cậu lại không giống Omega nhưng vẫn giữ được bản năng sinh học của mình, cho nên cậu vẫn sẽ có kỳ động dục. Nhưng so với mọi người, chu kỳ sẽ rất dài, cái này còn phải chờ quan sát, thuốc ức chế và thuốc ngăn mùi phải luôn giữ bên mình, một khi có dấu hiệu của kỳ động dục, liền phải kịp thời báo bệnh viện làm kiểm tra thân thể kỹ càng tỉ mỉ cho cậu. Cậu yên tâm, tôi đã lập hồ sơ đặc biệt cho trường hợp của cậu, cho dù cậu rời thành phố S để báo danh trường đại học, bệnh viện địa phương cũng sẽ chủ động liên hện với cậu và chuẩn bị công tác bên ngoài mọi lúc.”
“Thật sự không thể cắt ạ? Cháu nhớ rằng mấy năm qua cũng có rất nhiều tin tức, sau khi bình đẳng về quyền, một ít Omega không muốn kết hôn sinh con đều làm giải phẩu cắt bỏ tuyến thể a.” Giang Trì còn chưa từ bỏ ý định, cố gắng giãy giụa phút cuối.
“Những người cắt được tuyến thể cũng không có thể trạng như cậu, theo một nghĩa nào đó, cậu so với những Omega cắt bỏ được tuyến thể mạnh hơn nhiều, thể chất đặc dị mạnh mẽ của cậu bỏ đi quá nguy hiểm, không cần thiết.” Người bệnh như vậy trước nay chưa từng có, bác sĩ giật giật khóe miệng, nói thật, ông cảm thấy cho dù là Alpha, chỉ cần đối phương xịt thuốc ngăn mùi, Giang Trì có khả năng đánh gục người ta.
“Chậc chậc chậc.” Giang Trì tiếc nuối chậc lưỡi, cảm giác bản thân như mất đi 100 triệu.
“Đây coi như là kết quả tốt nhất, tiểu tử thối, cậu chấp nhận đi, sau này thu liễm tính tình, không thể lại tùy tính giống như trước kia, an toàn là trên hết.” Cha Giang cau mày, vò đầu Giang Trì, thằng nhãi này thật sự là đầu thai nhầm chỗ.
“Nè Ôn Húc, cậu tỉnh rồi.” Giang Trì để ý thấy Ôn Húc đã tỉnh, nở ra tươi cười sang sảng, “ Hehe, hôm qua vất vả cho cậu, đủ nghĩa khí, lát nữa ăn cơm sẽ cho cậu thêm cái đùi gà.”
Ôn Húc mơ màng nhìn Giang Trì đang đắm chìm trong ánh mặt trời, chỉ cảm thấy người này toàn thân phát sáng, cả thế giới cùng cậu ấy sáng lên.
Đúng vậy, anh đã sớm biết.
Giang Trì là mặt trời của anh.
Tác giả có lời muốn nói:
Sau cơn mưa, trời quang mây tạnh.
Chế độ rải đường, ON!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất