Chương 30: Tâm tình
Chiết Ân nghe thấy thế cũng không muốn hỏi nhiều. Dù gì cả hai là người của hai chiến tuyến khác nhau. Có những chuyện chỉ nên nói ra khi vui vẻ, còn cái gì quá mức căng thẳng thì cứ để nói đi qua. Vả lại, Chiết Ân không phải Lâm Anh. Y vốn không mấy quan tâm đến cái gì là an nguy của võ lâm Trung Nguyên. Một chút vui thú ở thời điểm hiện tại, Chiết Ân xem như tận hưởng trọn vẹn.
Y bất giác nhớ lại thời gian, cũng chẳng biết mình đã trải qua bao nhiêu đêm trăng. Cứ như vậy mà quay sang tùy tiện hỏi Du Tân một câu.
Hắn thế nhưng lại rất nhanh nhẹn đáp lời, vì ngày hôm đó là ngày đặc biệt khiến hắn khó mà quên được. Cũng chẳng phải là ngày hắn bị phạt quỳ trước phủ Tứ Vương sao? Du Tân cười húp rượu rồi đáp lời:
"Ngót nghét vừa tròn nửa tuần trăng."
"Nhanh vậy rồi sao?" Chiết Ân bĩu môi, không nghĩ mình đã đi lâu đến như vậy rồi. Thời gian trôi qua thật nhanh, tình hình thế sự bên ngoài y cũng không nắm được mấy chuyện. Đầu óc bị rượu say cho mòng mòng khiến y gần như cách biệt với thế giới bên ngoài. Ngay cả khi ra chợ mua rượu, đầu óc cũng không thể được gọi là tỉnh táo.
"Huynh say đến quên ngày rồi sao?" Du Tân hỏi, đối với nếp sống buông thả này cũng không mấy xa lạ.
Bỏ ngoài tai lời hỏi han đó, y lại nhớ đến Lâm Anh. Một lúc lâu, y nghiêng đầu nhìn vào Du Tân. Cảm giác như va phải người từng trải trong chuyện tình cảm, Chiết Ân không đầu không đuôi liền hỏi:
"Ngươi yêu ai chưa?"
Kẻ được hỏi hơi sửng sốt, nhìn thẳng vào mặt Chiết Ân. Trên từng đường nét lộ rõ vẻ hiếu kì. Du Tân chớp chớp mắt, nói:
"Này, huynh có bị bệnh không đó. Chiết đại công tử vậy mà cũng hỏi đến chuyện tình yêu sao?"
Thiếu niên trêu chọc. Chiết Ân cau mày khó chịu, lạnh giọng đáp lời:
"Trả lời đi."
Du Tân nghe ra y không muốn giỡn nữa liền trở lại nghiêm túc. Suy nghĩ một hồi cũng quyết định cho câu trả lời.
"Yêu rồi, yêu từ rất sớm."
Hắn đã yêu, yêu Cố Nhu Vân từ lúc còn là một đứa trẻ chưa hoàn thiện. Hắn lưu luyến từng cử chỉ, ánh mắt và lời nói của người nọ. Thứ trên đời hắn sợ nhất không phải là cái chết càng không phải là đau khổ mà chính là cảm giác bị Cố Nhu Vân ghẻ lạnh, vứt bỏ. Hắn luôn cố gắng làm nhiệm vụ cho thật tốt, những gì Cố Nhu Vân muốn hắn đều sẽ ngoan ngoãn thực hiện. Khi ở bên cạnh người nọ, có lẽ đó là thời điểm mà nhịp tim hắn đập lên nhiều nhất, loạn nhất. Cái cảm giác ấy đã đi theo thiếu niên hằng mười mấy năm liền, điều này cho thấy tình cảm đó cũng đã sâu đậm đến mức nào. Chỉ là Cố Nhu Vân và ngay của Du Tân đều chưa từng có lấy một lần thổ lộ với nhau. Chỉ cần chứng kiến qua hành động cũng phần nào cảm nhận được. Tuy nhiên, thứ cảm giác một sớm một chiều quá đỗi mơ hồ, càng khó mà nắm bắt. Đến khi một sự việc nào đó, một thoáng suy nghĩ không tốt đẹp hiện lên. Những hành động vun đắp tình cảm như thể khăn tàng hình kì diệu mà thu vào mắt đối phương sạch sẽ không một chút màu sắc. Để rồi khi sự việc đi qua, cái thứ nuối tiếc nhất có lẽ là tiếng lòng chưa nói, lời tỏ tình chưa buông.
Chiết Ân lơ đãng một lúc lâu. Không khí dần chìm vào trong mớ suy nghĩ của cả hai. Y muốn một lần xác nhận xem bản thân có thật sự yêu thích Lâm Anh hay không ngộ nhỡ chỉ là một thoáng ý nghĩ qua đường. Ngày hôm nay để quyết định xem bản thân sẽ quyết định và lựa chọn như thế nào. Tất cả chỉ cần một định nghĩa chính xác, Chiết Ân ngay lập tức thực thi. Một là rời đi không lưu luyến, hai là kiên nhẫn theo đuổi đến tận cùng.
"Vậy như thế nào là yêu?" Chiết Ân hỏi.
Du Tân đưa tay lên cằm suy nghĩ, rồi lại nói:
"Là khi nhìn thấy người mình yêu trái tim sẽ loạn nhịp, cảm giác hồi hộp và yêu thích khó tả. Là khi huynh không còn suy nghĩ đến bản thân nữa. Là khi huynh cảm nhận được sự liên kết nào đó của người ấy và bản thân mình."
Tất cả được Du Tân tận dụng kinh nghiệm và cảm giác cùng với Cố Nhu Vân mà thành. Nhiêu đây cũng đã quá kiệm lời, nếu nói thêm thì cũng cần có chút gắn kết của thể xác dung hòa. Nhưng nhiêu đó cũng đã quá đủ rồi, cũng đã khiến Chiết Ân căng não đến mệt mỏi rồi.
Thế nào lại không muốn để cho Chiết Ân phải hỏi. Du Tân sẵn trớn lại như muốn tâm sự. Mà thật trùng hợp khi Chiết Ân lại là kẻ cần được nghe đến cái thứ được gọi là tình cảm. Thứ mà thiếu niên trước nay chưa từng chạm phải lại nhiều lần "đạp đổ".
Y chưa từng yêu ai nhưng lại vô tình dùng chân đạp đi không biết bao nhiêu tâm tư của kẻ khác và những con người nhẹ dạ.
Liệu kết cục đầy quả báo ngày hôm nay hay mới chỉ là bắt đầu cho đau đớn về sao? Chiết Ân vốn không thể biết được càng không thể tưởng tượng ra được viễn cảnh của bản thân ở những năm về sau đó. Y rồi sẽ lại phải đau và đau hơn rất nhiều lần. Một kẻ luôn chơi đùa trên hạnh phúc và sự nghiêm túc của người khác thì vốn không nên được hạnh phúc. Mà nếu đã hạnh phúc thì cũng chắc chắn nó sẽ không dễ dàng. Đến thời điểm đau khổ và tuyệt vọng nhất, cái thời khắc cam go Chiết Ân tưởng chừng sẽ không thể vượt qua. Những đoạn kí ức đầy tội lỗi rồi sẽ lại được trình chiếu bên trong tâm trí của y. Tất cả tội lỗi cùng lúc bủa vây, thiếu niên dần sẽ phải hối hận vì hành động của mình.
Y bất giác nhớ lại thời gian, cũng chẳng biết mình đã trải qua bao nhiêu đêm trăng. Cứ như vậy mà quay sang tùy tiện hỏi Du Tân một câu.
Hắn thế nhưng lại rất nhanh nhẹn đáp lời, vì ngày hôm đó là ngày đặc biệt khiến hắn khó mà quên được. Cũng chẳng phải là ngày hắn bị phạt quỳ trước phủ Tứ Vương sao? Du Tân cười húp rượu rồi đáp lời:
"Ngót nghét vừa tròn nửa tuần trăng."
"Nhanh vậy rồi sao?" Chiết Ân bĩu môi, không nghĩ mình đã đi lâu đến như vậy rồi. Thời gian trôi qua thật nhanh, tình hình thế sự bên ngoài y cũng không nắm được mấy chuyện. Đầu óc bị rượu say cho mòng mòng khiến y gần như cách biệt với thế giới bên ngoài. Ngay cả khi ra chợ mua rượu, đầu óc cũng không thể được gọi là tỉnh táo.
"Huynh say đến quên ngày rồi sao?" Du Tân hỏi, đối với nếp sống buông thả này cũng không mấy xa lạ.
Bỏ ngoài tai lời hỏi han đó, y lại nhớ đến Lâm Anh. Một lúc lâu, y nghiêng đầu nhìn vào Du Tân. Cảm giác như va phải người từng trải trong chuyện tình cảm, Chiết Ân không đầu không đuôi liền hỏi:
"Ngươi yêu ai chưa?"
Kẻ được hỏi hơi sửng sốt, nhìn thẳng vào mặt Chiết Ân. Trên từng đường nét lộ rõ vẻ hiếu kì. Du Tân chớp chớp mắt, nói:
"Này, huynh có bị bệnh không đó. Chiết đại công tử vậy mà cũng hỏi đến chuyện tình yêu sao?"
Thiếu niên trêu chọc. Chiết Ân cau mày khó chịu, lạnh giọng đáp lời:
"Trả lời đi."
Du Tân nghe ra y không muốn giỡn nữa liền trở lại nghiêm túc. Suy nghĩ một hồi cũng quyết định cho câu trả lời.
"Yêu rồi, yêu từ rất sớm."
Hắn đã yêu, yêu Cố Nhu Vân từ lúc còn là một đứa trẻ chưa hoàn thiện. Hắn lưu luyến từng cử chỉ, ánh mắt và lời nói của người nọ. Thứ trên đời hắn sợ nhất không phải là cái chết càng không phải là đau khổ mà chính là cảm giác bị Cố Nhu Vân ghẻ lạnh, vứt bỏ. Hắn luôn cố gắng làm nhiệm vụ cho thật tốt, những gì Cố Nhu Vân muốn hắn đều sẽ ngoan ngoãn thực hiện. Khi ở bên cạnh người nọ, có lẽ đó là thời điểm mà nhịp tim hắn đập lên nhiều nhất, loạn nhất. Cái cảm giác ấy đã đi theo thiếu niên hằng mười mấy năm liền, điều này cho thấy tình cảm đó cũng đã sâu đậm đến mức nào. Chỉ là Cố Nhu Vân và ngay của Du Tân đều chưa từng có lấy một lần thổ lộ với nhau. Chỉ cần chứng kiến qua hành động cũng phần nào cảm nhận được. Tuy nhiên, thứ cảm giác một sớm một chiều quá đỗi mơ hồ, càng khó mà nắm bắt. Đến khi một sự việc nào đó, một thoáng suy nghĩ không tốt đẹp hiện lên. Những hành động vun đắp tình cảm như thể khăn tàng hình kì diệu mà thu vào mắt đối phương sạch sẽ không một chút màu sắc. Để rồi khi sự việc đi qua, cái thứ nuối tiếc nhất có lẽ là tiếng lòng chưa nói, lời tỏ tình chưa buông.
Chiết Ân lơ đãng một lúc lâu. Không khí dần chìm vào trong mớ suy nghĩ của cả hai. Y muốn một lần xác nhận xem bản thân có thật sự yêu thích Lâm Anh hay không ngộ nhỡ chỉ là một thoáng ý nghĩ qua đường. Ngày hôm nay để quyết định xem bản thân sẽ quyết định và lựa chọn như thế nào. Tất cả chỉ cần một định nghĩa chính xác, Chiết Ân ngay lập tức thực thi. Một là rời đi không lưu luyến, hai là kiên nhẫn theo đuổi đến tận cùng.
"Vậy như thế nào là yêu?" Chiết Ân hỏi.
Du Tân đưa tay lên cằm suy nghĩ, rồi lại nói:
"Là khi nhìn thấy người mình yêu trái tim sẽ loạn nhịp, cảm giác hồi hộp và yêu thích khó tả. Là khi huynh không còn suy nghĩ đến bản thân nữa. Là khi huynh cảm nhận được sự liên kết nào đó của người ấy và bản thân mình."
Tất cả được Du Tân tận dụng kinh nghiệm và cảm giác cùng với Cố Nhu Vân mà thành. Nhiêu đây cũng đã quá kiệm lời, nếu nói thêm thì cũng cần có chút gắn kết của thể xác dung hòa. Nhưng nhiêu đó cũng đã quá đủ rồi, cũng đã khiến Chiết Ân căng não đến mệt mỏi rồi.
Thế nào lại không muốn để cho Chiết Ân phải hỏi. Du Tân sẵn trớn lại như muốn tâm sự. Mà thật trùng hợp khi Chiết Ân lại là kẻ cần được nghe đến cái thứ được gọi là tình cảm. Thứ mà thiếu niên trước nay chưa từng chạm phải lại nhiều lần "đạp đổ".
Y chưa từng yêu ai nhưng lại vô tình dùng chân đạp đi không biết bao nhiêu tâm tư của kẻ khác và những con người nhẹ dạ.
Liệu kết cục đầy quả báo ngày hôm nay hay mới chỉ là bắt đầu cho đau đớn về sao? Chiết Ân vốn không thể biết được càng không thể tưởng tượng ra được viễn cảnh của bản thân ở những năm về sau đó. Y rồi sẽ lại phải đau và đau hơn rất nhiều lần. Một kẻ luôn chơi đùa trên hạnh phúc và sự nghiêm túc của người khác thì vốn không nên được hạnh phúc. Mà nếu đã hạnh phúc thì cũng chắc chắn nó sẽ không dễ dàng. Đến thời điểm đau khổ và tuyệt vọng nhất, cái thời khắc cam go Chiết Ân tưởng chừng sẽ không thể vượt qua. Những đoạn kí ức đầy tội lỗi rồi sẽ lại được trình chiếu bên trong tâm trí của y. Tất cả tội lỗi cùng lúc bủa vây, thiếu niên dần sẽ phải hối hận vì hành động của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất