Chương 45
Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
Vụ án phanh thây làm cho Kỷ Thiều mất hết khẩu vị.
Thời điểm ngồi trong tiệm net, tâm trạng của Kỷ Thiều vẫn nặng nề như cũ.
Trần Hạo bên cạnh đang chơi CF, hắn đeo tai nghe, miệng nói không ngừng, rất ồn ào.
Ở tiệm net mà gặp được loại người này, liền muốn lấy băng keo dán lên miệng của họ.
Phương Ngôn đang chơi Audition, thời điểm Kỷ Thiều xoay đầu nhìn xem, mười ngón tay của y nhảy múa, trong màn hình có một nhân vật nam ăn mặc sặc sỡ đang xoay tròn.
“…”
Kỷ Thiều lại ngó qua Thôi Ngọc đang ngồi ở phía trong, thấy y đang tìm bài hát.
Hắn nhàm chán chắp tay sau đầu, nhìn Thôi Ngọc.
Thôi Ngọc rê chuột, “Không chơi Truyền Kỳ sao?”
Kỷ Thiều đáp, “Không muốn chơi.”
Thôi Ngọc buông con chuột ra, ánh mắt dò xét đảo qua Kỷ Thiều, “Còn đang suy nghĩ về vụ án phanh thây?”
Kỷ Thiều nhấp một ngụm nước khoáng, hắn trầm mặc coi như thừa nhận.
Có thể không nghĩ tới sao?
Hiện tại hắn đã không phải chỉ đơn giản là nhìn thấy quỷ, mà là có cảm giác chúng nó đều muốn tiếp cận hắn.
Thật sự là ngày càng cẩu huyết rồi.
Kỷ Thiều trượt người một cái, làm tổ trên ghế, mặt mày rũ rượi.
“Trước tiên cậu cứ ăn hết bánh bao nhân thịt đi.” Thôi Ngọc nói nhỏ, “Có tôi ở đây, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu.”
Thật sự là người phương bắc, lượng thịt bỏ vào trong bánh bao rất vừa ăn, Kỷ Thiều cắn mấy cái, mùi thịt tỏa ra từ bên trong, đã được nấu nhừ, có một nửa là mỡ, sắp tan chảy hết rồi.
Kỷ Thiều ăn được một nửa, lấy cái còn lại ra, đưa cho thôi Ngọc, “Cậu ăn không?”
Tôi muốn ăn nửa cái còn lại cậu đã từng cắn qua, Thôi Ngọc mím môi, lấy bánh bao qua.
Trong một phòng net, có mười mấy chỗ ngồi, mùi thuốc lá và mùi đồ ăn rất nồng đậm, qua đây cả đêm, cả người cũng sẽ mang theo hương vị này.
Kỷ Thiều nói chuyện với Thôi Ngọc một hồi, tinh thần cũng đỡ hơn nhiều, hắn bật máy tính lên, trên màn hình có rất nhiều trò chơi, cả trò Hộ Khách cũng có.
Kỷ Thiều ấn mở Truyền Kỳ, bắt đầu giết gà.
Hắn giết xong đợt này, lại tiếp tục giết đợt khác, không ngừng.
Giết gà rất vui, mặc kệ trò chơi nhắc nhở hắn giết heo.
Kỷ Thiều mặt mày tối sầm, còn tưởng rằng chơi game sẽ tốt hơn.
Hắn gõ chữ.
Thôi Ngọc nghe được tiếng thông báo tít tít, y mở ảnh nhỏ ở dưới góc phải, trên cửa sổ hiện lên: Chúng ta ra ngoài đi.
So với Kỷ Thiều gõ mười ngón, Thôi Ngọc chỉ một ngón, y dùng ngón giữa ấn bàn phím.
Ấn vài chữ, Thôi Ngọc lại xóa.
Kỷ Thiều vẫn đang đợi, sau đó có một tin nhắn, là một dấu chấm tròn, khóe miệng của hắn run rẩy.
Lúc hai người đi ra ngoài đã sắp mười hai giờ, trên đường còn có thể nhìn thấy lác đác vài người.
“Qua bên kia.” Kỷ Thiều hướng góc tường hẻo lánh đi đến, Thôi Ngọc đi theo hắn.
Khu vực góc tường cơ hồ đều bị bóng tối bao phủ.
Kỷ Thiều dựa vào tường hút thuốc, “Thôi Ngọc, tôi có cảm giác rất nhanh thôi sẽ nhìn thấy quỷ.”
Thôi Ngọc khẽ nhíu mi, quả thật rất bình thường.
Người có rất nhiều chuyện tạp nham, quỷ cũng có, cho dù ở nhân gian phiêu lưu, dương thọ đã hết mà không quy về địa phủ, y cũng không cần quản.
Hơn nữa nếu như y quản, sẽ kéo theo nhiều phiền toái lớn hơn, cuối cùng sẽ liên quan đến người bên cạnh này.
Còn có hai năm, Thôi Ngọc siết chặt tay, y chỉ muốn hảo hảo ở bên cạnh người này.
Trên trán có cảm xúc ẩm ướt nóng bỏng, Kỷ Thiều kẹp thuốc lá ở ngón giữa, “Xuống.”
Thôi Ngọc chuyển xuống mi tâm của Kỷ Thiều, chóp mũi, dời xuống từng chút, mang theo tư thái thành kính.
Kỷ Thiều đưa đầu lưỡi vào trong miệng của Thôi Ngọc.
Hôn trong chốc lát, Kỷ Thiều dụi tàn thuốc, “Chúng ta đi thuê phòng.”
Thôi Ngọc gật đầu, “Được.”
Hai người một trước một sau tiến vào khách sạn, thuê một phòng tiêu chuẩn, phòng nhỏ nhất ở lầu ba, không có lựa chọn.
Cửa vừa mở, Kỷ Thiều và Thôi Ngọc liền dính cùng một chỗ, bọn họ ôm hôn từ trên giường đến nhà vệ sinh, lưu lại ở bên trong thật lâu.
Lúc đi ra, tâm trạng của Kỷ Thiều rất tốt, gối lên người Thôi Ngọc xem ti vi.
Rất nhanh sau đó, tâm trạng tốt đẹp của Kỷ Thiều đã không còn, bởi vì ở cửa sổ có một khuôn mặt dán lên.
Reloader: Tiểu Bạch
Vụ án phanh thây làm cho Kỷ Thiều mất hết khẩu vị.
Thời điểm ngồi trong tiệm net, tâm trạng của Kỷ Thiều vẫn nặng nề như cũ.
Trần Hạo bên cạnh đang chơi CF, hắn đeo tai nghe, miệng nói không ngừng, rất ồn ào.
Ở tiệm net mà gặp được loại người này, liền muốn lấy băng keo dán lên miệng của họ.
Phương Ngôn đang chơi Audition, thời điểm Kỷ Thiều xoay đầu nhìn xem, mười ngón tay của y nhảy múa, trong màn hình có một nhân vật nam ăn mặc sặc sỡ đang xoay tròn.
“…”
Kỷ Thiều lại ngó qua Thôi Ngọc đang ngồi ở phía trong, thấy y đang tìm bài hát.
Hắn nhàm chán chắp tay sau đầu, nhìn Thôi Ngọc.
Thôi Ngọc rê chuột, “Không chơi Truyền Kỳ sao?”
Kỷ Thiều đáp, “Không muốn chơi.”
Thôi Ngọc buông con chuột ra, ánh mắt dò xét đảo qua Kỷ Thiều, “Còn đang suy nghĩ về vụ án phanh thây?”
Kỷ Thiều nhấp một ngụm nước khoáng, hắn trầm mặc coi như thừa nhận.
Có thể không nghĩ tới sao?
Hiện tại hắn đã không phải chỉ đơn giản là nhìn thấy quỷ, mà là có cảm giác chúng nó đều muốn tiếp cận hắn.
Thật sự là ngày càng cẩu huyết rồi.
Kỷ Thiều trượt người một cái, làm tổ trên ghế, mặt mày rũ rượi.
“Trước tiên cậu cứ ăn hết bánh bao nhân thịt đi.” Thôi Ngọc nói nhỏ, “Có tôi ở đây, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu.”
Thật sự là người phương bắc, lượng thịt bỏ vào trong bánh bao rất vừa ăn, Kỷ Thiều cắn mấy cái, mùi thịt tỏa ra từ bên trong, đã được nấu nhừ, có một nửa là mỡ, sắp tan chảy hết rồi.
Kỷ Thiều ăn được một nửa, lấy cái còn lại ra, đưa cho thôi Ngọc, “Cậu ăn không?”
Tôi muốn ăn nửa cái còn lại cậu đã từng cắn qua, Thôi Ngọc mím môi, lấy bánh bao qua.
Trong một phòng net, có mười mấy chỗ ngồi, mùi thuốc lá và mùi đồ ăn rất nồng đậm, qua đây cả đêm, cả người cũng sẽ mang theo hương vị này.
Kỷ Thiều nói chuyện với Thôi Ngọc một hồi, tinh thần cũng đỡ hơn nhiều, hắn bật máy tính lên, trên màn hình có rất nhiều trò chơi, cả trò Hộ Khách cũng có.
Kỷ Thiều ấn mở Truyền Kỳ, bắt đầu giết gà.
Hắn giết xong đợt này, lại tiếp tục giết đợt khác, không ngừng.
Giết gà rất vui, mặc kệ trò chơi nhắc nhở hắn giết heo.
Kỷ Thiều mặt mày tối sầm, còn tưởng rằng chơi game sẽ tốt hơn.
Hắn gõ chữ.
Thôi Ngọc nghe được tiếng thông báo tít tít, y mở ảnh nhỏ ở dưới góc phải, trên cửa sổ hiện lên: Chúng ta ra ngoài đi.
So với Kỷ Thiều gõ mười ngón, Thôi Ngọc chỉ một ngón, y dùng ngón giữa ấn bàn phím.
Ấn vài chữ, Thôi Ngọc lại xóa.
Kỷ Thiều vẫn đang đợi, sau đó có một tin nhắn, là một dấu chấm tròn, khóe miệng của hắn run rẩy.
Lúc hai người đi ra ngoài đã sắp mười hai giờ, trên đường còn có thể nhìn thấy lác đác vài người.
“Qua bên kia.” Kỷ Thiều hướng góc tường hẻo lánh đi đến, Thôi Ngọc đi theo hắn.
Khu vực góc tường cơ hồ đều bị bóng tối bao phủ.
Kỷ Thiều dựa vào tường hút thuốc, “Thôi Ngọc, tôi có cảm giác rất nhanh thôi sẽ nhìn thấy quỷ.”
Thôi Ngọc khẽ nhíu mi, quả thật rất bình thường.
Người có rất nhiều chuyện tạp nham, quỷ cũng có, cho dù ở nhân gian phiêu lưu, dương thọ đã hết mà không quy về địa phủ, y cũng không cần quản.
Hơn nữa nếu như y quản, sẽ kéo theo nhiều phiền toái lớn hơn, cuối cùng sẽ liên quan đến người bên cạnh này.
Còn có hai năm, Thôi Ngọc siết chặt tay, y chỉ muốn hảo hảo ở bên cạnh người này.
Trên trán có cảm xúc ẩm ướt nóng bỏng, Kỷ Thiều kẹp thuốc lá ở ngón giữa, “Xuống.”
Thôi Ngọc chuyển xuống mi tâm của Kỷ Thiều, chóp mũi, dời xuống từng chút, mang theo tư thái thành kính.
Kỷ Thiều đưa đầu lưỡi vào trong miệng của Thôi Ngọc.
Hôn trong chốc lát, Kỷ Thiều dụi tàn thuốc, “Chúng ta đi thuê phòng.”
Thôi Ngọc gật đầu, “Được.”
Hai người một trước một sau tiến vào khách sạn, thuê một phòng tiêu chuẩn, phòng nhỏ nhất ở lầu ba, không có lựa chọn.
Cửa vừa mở, Kỷ Thiều và Thôi Ngọc liền dính cùng một chỗ, bọn họ ôm hôn từ trên giường đến nhà vệ sinh, lưu lại ở bên trong thật lâu.
Lúc đi ra, tâm trạng của Kỷ Thiều rất tốt, gối lên người Thôi Ngọc xem ti vi.
Rất nhanh sau đó, tâm trạng tốt đẹp của Kỷ Thiều đã không còn, bởi vì ở cửa sổ có một khuôn mặt dán lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất