Một Con Rùa Đen Yêu Thầm

Chương 20: Thừa Nhận

Trước Sau
Edit: Sương Tức

Dũng khí tích góp vài ngày tại hai ba câu nói này tiêu hao sạch sẽ, nhiệt độ trên mặt Hứa Trì Quy tăng lên nhanh chóng, ngón chân giấu ở dép cotton đầy thẹn thùng mà cuộn tròn lên.

Hứa Trì Quy ngốc không nổi nữa, y dùng tay che mặt, vội vã nói xuống một câu: "Em mệt nhọc, Hạ Tranh ngủ ngon!"

Dứt lời lại giống lần trước, như mèo nhỏ chỉ biết chạy trốn, nhanh như chớp trở về phòng ngủ của mình.

Hạ Tranh bật cười, trở về sô pha ngồi xuống, lấy điện thoại mở WeChat ra, nhắn cho Hứa Trì Quy một cái tin nhắn.

Hạ Tranh: Sáng mai tôi đi thành phố A, buổi tối chủ nhật mới về.

Hạ Tranh còn nghĩ rằng phải đợi một hồi, không nghĩ rằng rất nhanh đã nhận được tin nhắn trả lời.

Hứa Trì Quy:......Như thế nào lại muốn đi vậy?

Hạ Tranh: Con gái bằng hữu đầy tháng, tôi không thể vắng họp.

Lần này Hạ Tranh không nhận được tin nhắn, bất quá không đến một phút, cửa phòng ngủ phụ một lần nữa mở ra, Hứa Trì Quy bước ra, trên người vẫn là bộ trang phục nghiêm túc đó.

Khoé miệng y hướng Hạ Tranh cười cười, lúng ta lúng túng nói: "Sao kỳ lạ vậy ta, em đột nhiên lại không còn mệt nhọc."

"Không mệt nhọc nữa?" Hạ Tranh cố nén ý cười, không có vạch trần y, theo y nói, "Chúng ta cùng nhau xem một bộ điện ảnh?"

"Được, được nha." Hứa Trì Quy đến gần, ở một đầu sô pha khác quy quy củ củ ngồi xuống, rụt rè mà vẫn duy trì khoảng cách an toàn.

Hạ Tranh mở ra TV, hỏi: "Cậu có gì muốn xem không?"

"Em muốn....." Hứa Trì Quy mắc kẹt một chút mới xuất khẩu ra, "Em muốn xem phim kinh dị."

"Cái gì?" Hạ Tranh ngoài ý muốn nhìn về phía Hứa Trì Quy, hắn hoài nghi bản thân nghe lầm, Hứa Trì Quy lá gan nhỏ như vậy, thế nhưng còn muốn khiêu chiến với phim kinh dị?

Hứa Trì Quy đối diện với tầm mắt nghi ngờ của Hạ Tranh, bởi vì chột dạ thực nhanh lại dời đi, nhìn chằm chằm màn hình TV lặp lại, nói: "Muốn xem phim kinh dị."

Hạ Tranh tuy có nghi ngờ, nhưng Hứa Trì Quy hiếm khi chủ động nói muốn xem cái gì, hắn tự nhiên phải cho mặt mũi.

Hạ Tranh bấm điều khiển từ xa, chuyển tới giao diện phim kinh dị, "Được, cậu muốn xem bộ nào?"

Hứa Trì Quy nhìn những cái mặt đầy máu đó, sợ hãi nuốt nước miếng, trong miệng lại nói: "Kinh, kinh dị nhất......"

Hạ Tranh nghe âm thanh y phát run, tự ý chủ trương chọn một cái không kinh dị nhất.

Nhưng mà đối với một người nhát gan như Hứa Trì Quy, màn ảnh đột nhiên xuất hiện một người đều có thể đem y dọa quá sức, càng đừng nói bên trong còn có huyết nhục mơ hồ các kiểu, lúc Hứa Trì Quy nhìn đến bức tranh mặt người, áp lực hét lên một tiếng, quay đầu liền nhào vào trong lòng ngực Hạ Tranh.

Hạ Tranh theo lực đạo này của Hứa Trì Quy lảo đảo một chút, nửa dựa trên tay vịn, hắn cảm thụ được một cổ hơi thở nóng rực đánh vào cần cổ mình, có một cái chớp mắt thất thần.

Tuy là nhìn không thấy, nhưng Hứa Trì Quy vẫn có thể nghe được lời kịch cùng âm nhạc rùng rợn, y nhắm chặt hai mắt, liều mặt rúc trong lòng ngực của Hạ Tranh, âm cuối ngăn không được phát run, "Hạ Tranh, Hạ Tranh......em sợ......"

Hạ Tranh hai tay cứng đờ ở giữa không trung, cuối cùng vẫn là thuận theo bản tâm, đem một bàn tay đáp ở sau eo Hứa Trì Quy, ôm người ngồi dậy, một cái tay khác cầm lấy điều khiển trên bàn trà, tắt TV đi, âm thanh làm người sợ hãi biến mất, phòng khách lâm vào một khoảng lặng yên.



Hạ Tranh buông điều khiển từ xa, xoa xoa sau cổ Hứa Trì Quy, nhẹ nhàng ấn chỗ mềm thịt kia: "Tôi tắt rồi. Không sợ, không sợ."

"Ân......" Hứa Trì Quy âm thanh rầu rĩ từ phía dưới truyền đến, nhưng vẫn ôm Hạ Tranh không muốn buông tay, hiển nhiên là còn chưa buông tâm xuống.

Một lát sau, Hứa Trì Quy ở kinh hách hoàn hồn, phản ứng lại mình bị Hạ Tranh ôm vào trong ngực, khuôn mặt nhanh chóng đỏ ửng, từ trong lòng ngực Hạ Tranh rời khỏi, tay chân đều không biết nên để nơi nào.

"Em, em......" Hứa Trì Quy đứng lên, trò cũ trọng thi, "Thời gian không còn sớm, nên ngủ, trễ, Hạ Tranh ngủ ngon."

Hứa Trì Quy đóng lại cửa phòng, đôi tay đè lại trái tim kinh hoàng không thôi, hít sâu mấy hơi chậm rãi bình tĩnh trở lại, y lấy điện thoại mở Weibo ra.

- - Tặng hoa cùng trân châu, hắn đều nhận lấy! Mặt khác, tôi phi thường cảm tạ vị muội muội nào đã mãnh liệt kiến nghị tôi cùng hắn xem phim kinh dị, vừa rồi tôi mới vừa thực tiễn, hắc hắc.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Tranh xuất phát đi sân bay, máy bay đến trễ nửa giờ, hắn không ngừng đẩy nhanh tốc độ rốt cuộc ở trước mười hai giờ tới khách sạn Chung Nguyên đặt sẵn

Chung Nguyên vì bà xã và con gái, đã kiêng rượu hơn một năm, hôm nay được bà xã đại nhân phê chuẩn, không khác gì con ngựa hoang thoát cương. Bất quá giữa trưa còn phải an bài khách nhân, cố nén không uống, buổi tối khách không nhiều như vậy, người trong nhà lại an bài đến đây, hắn liền lôi kéo Hạ Tranh cùng Tưởng Nam Phong đến uống rượu, rất có tư thế không say không về.

Rượu quá ba tuần, ba người đều uống đến có chút men trong người.

Chung nguyên nương theo men say bát quái: "Tranh ca, tôi thật sự rất buồn, cậu mới đi Dung Thành mấy ngày hả, như thế nào đột nhiên đối với nam nhân cảm thấy hứng thú?"

Tưởng Nam Phong uốn lưỡi phụ họa: "Chính là, Tranh ca với tài sản và bộ dáng đỉnh lưu như thế, thân kiều thể nhuyễn cô nương không thích, cố tình đổi thành thích ngạnh bang nam nhân?"

Hạ Tranh so với hai hắn trạng thái tốt hơn một chút, trong đầu hồi tưởng về hình ảnh ở chung với Hứa Trì Quy ngày hôm qua.

Bó hoa tươi đẹp, viên trân châu đại biểu cho vinh dự, nơi nơi chốn chốn từng chữ bày tỏ tình yêu, trên sô pha thân thể thơm thơm mềm mềm nhào lại hắn, từng ly từng tý đánh thẳng vào trái tim hắn.

Hạ Tranh tự giễu mà cười cười, giơ tay dùng sức vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi, ở trong cồn say kích thích người tự nhận thua: "Các cậu cho rằng tôi muốn vậy? Căn bản là vô pháp khống chế."

Vô pháp khống chế bị hấp dẫn, vô pháp khống chế không động tâm.

Bữa tiệc an tĩnh lại, Chung Nguyên cùng Tưởng Nam Phong đối diện nhìn nhau một lát, đều từ trong mắt đối phương thấy được khiếp sợ. Hạ Tranh là người đáng tin cậy, là đại ca của bọn họ, cho dù làm cái gì cũng thành thạo, khả năng tự khống chế cùng khả năng hành động đều mạnh mẽ, hiện tại hắn lại nói rằng không có biện pháp khống chế tâm của chính mình.

Tưởng Nam Phong sửng sốt một lát, tìm về âm thanh của mình, "Thật thích?"

Hạ Tranh bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, mặt mày đột nhiên nhu hòa xuống, thấp giọng thừa nhận: "Ừ, thích."

Chung Nguyên cùng Tưởng Nam Phong trăm miệng một lời nói: "Tôi đ*t!"

Chung Nguyên cùng Tưởng Nam Phong đối với Hạ Tranh phải nói là hiểu tận gốc rễ, lúc đối phương ở đại học đi qua hai tràng tình yêu kia, hai người bọn hắn đều là nhân chứng, nhưng cho dù trong thời gian tình yêu cuồng nhiệt, bọn hắn cũng chưa từng gặp qua bộ dáng này của Hạ Tranh, lần này, hai người bọn họ còn chưa hẹn hò cái gì hết, nhưng bộ dáng của Hạ Tranh như đã rơi thật sâu vào đó rồi.

Chung Nguyên cùng Tưởng Nam Phong không hẹn mà cùng đối với vị "tẩu tử" chưa có gặp mặt này tràn ngập tò mò, muốn nhìn đến y rốt cuộc có năng lực gì, có thể đem Tranh ca của bọn hắn mê đến thất điên bát đảo.

Hạ Tranh về đến nhà đã gần rạng sáng, đầu váng mắt hoa, ý thức còn tính là thanh tỉnh, cả người đều là mùi rượu khó nghe. Hạ Tranh trước đi phòng tắm tắm rửa, không lấy áo ngủ, trực tiếp lấy khăn tắm ở bên hông quấn lại, lộ ra đường cong lưu sướng tam giác ngược hoàn mỹ

Hạ Tranh nằm bò trên giường, giữa mày nhíu chặt, đầu ốc quay cuồng trời đất làm hắn thực không thoải mái, ẩn ẩn nghe được điện thoại vang lên một tiếng. Hạ Tranh vốn không muốn để ý tới, sau lại nghĩ buổi tối chỉ lo uống rượu, vẫn không để ý điện thoại, nói không chừng là Hứa Trì Quy gửi tin nhắn.

Hạ Tranh mở to mắt, cầm lấy di động, giải khóa mở WeChat ra, quả nhiên có tin tức chưa đọc của Hứa Trì Quy.

Hứa Trì Quy: Hạ Tranh, uống rượu ít chút.



Hứa Trì Quy:......Vẫn còn uống sao?

Hứa Trì Quy: Về nhà rồi? Anh nấu một ly mật ong uống, sẽ thoải mái hơn một chút.

Hứa Trì Quy: Hạ Tranh, Hạ Tranh, Hạ Tranh...... trả lời, trả lời em đi.

Bởi vì đầu óc choáng váng, một phát mấy cái tin tức, Hạ Tranh hoa nửa ngày mới thấy rõ, lười đánh chứ chậm rã, trực tiếp gọi video qua.

Giao diện video hiện ra, thân hình trần trụi hấp dẫn tràn đầy tính lực của Hạ Tranh xuất hiện ở trên màn hình, chọc Hứa Trì Quy không tiền đồ hồng từ cổ đến bên tai, nói lắp: "Hạ Tranh, anh, anh mặc quần áo!"

"Tôi mặc rồi." Hạ Tranh vì chứng minh mình không phải người cuồng bại lộ, hắn đem màn ảnh dời xuống, không hề tự giác mà ngừng ở vị trí xấu hổ, "Cậu xem, tôi có mặc."

Cách khăn tắm đều có thể nhìn ra hình dạng đại khái, Hứa Trì Quy duỗi tay ngăn đôi mắt, lại hoảng lại loạn mà nói: "Em em em đã biết......anh đem màn ảnh di chuyển lên!"

Hạ Tranh theo lời đem màn ảnh đối với mặt của mình.

Hứa Trì Quy nỗ lực khống chế ánh mắt của mình, làm nó an phận dừng ở trên mặt Hạ Tranh, phát hiện ánh mắt hắn hơi tan rã, lo lắng hỏi: "Uống say sao? Anh có khó chịu không?"

Hạ Tranh nhíu mày nói: "Không có say, choáng váng."

"Vậy anh mau nằm xuống," Hứa Trì Quy vội hỏi, "Nằm xuống có thể tốt thêm một chút không?"

Hứa Trì Quy biến Hạ Tranh thành một cái chốt hành động, y nói cái gì Hạ Tranh liền làm như thế, dựa theo lời nói của y, ngoan ngoãn nằm xuống, nằm thẳng phát hiện không có cách cầm điện thoại, lại đổi thành nằm nghiêng.

Hứa Trì Quy hỏi: "Khá hơn chút nào không?"

Hạ Tranh lắc đầu, "Vẫn đau đầu."

Hứa Trì Quy trái tim nhũn ra, Hạ Tranh uống say cực kỳ ngoan luôn. Y muốn cùng một Hạ Tranh như vậy nói chuyện, nhưng y không thể ích kỷ như vậy, Hạ Tranh không thoải mái, yêu cầu phải nghỉ ngơi sớm một chút.

Hứa Trì Quy nói: "Kia anh ngủ được không? Em treo."

Hạ Tranh lại không nghe lời, "Không."

"Chính là đêm đã khuya nha," Hứa Trì Quy khuyên nhủ, "Hơn nữa, anh lại không thoải mái, ngủ liền không khó chịu."

Hạ Tranh vẫn là không nghe, cho dù ánh mắt tan rã xem còn không rõ, cũng vẫn cố chấp mà dừng ở trên mặt Hứa Trì Quy.

Hứa Trì Quy khó khăn, chần chờ mở miệng: "Nếu không em hát cho anh một bài?"

Hạ Tranh lúc này gật đầu, "Được."

Hứa Trì Quy chỉ là muốn thử một lần, không nghĩ tới Hạ Tranh thật sự sẽ đáp ứng, nhưng lời nói đã nói ra, Hạ Tranh lại còn chờ, y chỉ phải không trâu bắt chó đi cày, có chút ngượng ngùng mà mở miệng hát lên.

Hứa Trì Quy thanh âm rất êm tai, ở ban đêm an tĩnh nghe đi đặc biệt chữa lành, thoải mái, Hạ Tranh ở trong tiếng hát của y, bất tri bất giác thả lỏng thân thể, chậm rãi khép lại mắt.

Hứa Trì Quy dừng lại, duỗi tay mềm nhẹ đụng vào màn hình, một tấc một tấc miêu tả ngũ quan ngạnh lạnh Hạ Tranh, cuối cùng đem điện thoại tiến đến bên miệng, nhắm ngay khoé môi Hạ Tranh bẹp hôn một cái.

Làm xong chuyện xấu liền nhanh cắt đứt video, Hứa Trì Quy mặt đỏ tim đập, thầm mắng chính mình là cái đồ biến thái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau