Một Con Rùa Đen Yêu Thầm

Chương 22: Thích

Trước Sau
Edit: Sương Tức

Hạ Tranh động tác rất hung hăng, cọ xát gặm cắn cánh môi Hứa Trì Quy, hình tượng thành thục bình tĩnh đã không còn, thay vào đó lại hoá thân thành dã thú trong miệng ngậm miếng thịt màu mỡ, mưu tính đem người một chút một chút gặm sạch sẽ.

Hứa Trì Quy bị bắt ngẩng đầu lên thừa nhận, môi bị tùy ý xâm chiếm, hô hấp hoàn toàn bị đoạt lấy, một khắc từ khi Hạ Tranh hôn y, đại não trở nên trống rỗng, cả người đều ngốc, từ trên xuống dưới các giác quan đều tập trung tại một chỗ.

Nụ hôn này cũng không có liên tục bao lâu, chưa đến một phút, Hạ Tranh đã buông lỏng Hứa Trì Quy ra.

Hứa Trì Quy tựa như vớ được phao, cánh môi sưng đỏ khẽ nhếch để hô hấp, ánh mắt không có tiêu cự dừng ở một nơi, thân thể không ngăn được phát run, dựa vào cửa cũng không đứng vững mà từ từ trượt xuống, được Hạ Tranh nhanh chóng ôm lên, đi đến ghế sô pha rồi thả y xuống.

Hứa Trì Quy như cũ vẫn còn ở trạng thái ngây ngốc, giống một con rối gỗ không biết tức giận bị giật dây, nhìn dáng vẻ rõ ràng là bị doạ sợ không hề nhẹ.

Hạ Tranh không có ngồi xuống cùng y, hắn hiện tại còn chưa bình tĩnh, để phòng ngừa mình không thể mất khống chế giống vừa rồi, thương tổn Hứa Trì Quy, hắn nhanh chóng rời phòng khách đi vào phòng ngủ, bước vào phòng vệ sinh, cúi người hứng nước lạnh rửa mặt.

Một lát sau, Hạ Tranh đứng dậy, tắt vòi nước đi, phòng tắm nho nhỏ an tĩnh lại, hắn gần như lạnh nhạt mà nhìn kỹ người trong gương vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này.

Bà hắn đoán không sai, hắn không phải không có bệnh trạng chiếm hữu, chỉ là trước kia chưa gặp đúng người, mấy thứ này đều yên lặng trong xương cốt.

Hiện tại đổi thành Hứa Trì Quy, cho dù hiện tại hai người còn chưa bên nhau, nhưng hôm nay nhìn thấy y cùng một người đàn ông khác đi ra ngoài, nghe người nọ quen thuộc gọi y bằng tên riêng của y, Hứa Trì Quy cũng thân thiếc gọi đối phương là "anh", còn cường điệu muốn nói cho hắn biết đối phương tốt cỡ nào, đối với y có bao nhiêu tốt.

Tất cả mọi thứ, đều làm Hạ Tranh khống chế không được mà nổi điên, trong sự mất khống chế không thể kìm hãm mà hôn Hứa Trì Quy, chỉ ngắn ngủi mấy chục giây, nhưng lại có vô số ý niệm âm u hiện lên trong đầu hắn.

Nhưng là hắn không thể làm như vậy, lá gan Hứa Trì Quy nhỏ như vậy. Hơn nữa, Hạ Tranh cũng không hề muốn cô phụ tình cảm Hứa Trì Quy dành cho hắn, hắn muốn đem Hứa Trì Quy phủng ở lòng bàn tay, hảo hảo yêu thương, làm bảo bối của hắn.

Hạ Tranh lo lắng trạng thái Hứa Trì Quy, không có ngốc ở phòng tắm lâu, nhưng chờ hắn đi ra ngoài, lại nhìn thấy Hứa Trì Quy cuộn tròn ở một góc sô pha, áp lực không tiếng động khóc, không biết đã khóc bao lâu, trên mặt tất cả đều là nước mắt.

Hạ Tranh nhíu mày, bước nhanh tiến lên, ở bên cạnh Hứa Trì Quy ngồi xuống, duỗi tay xoa sau cổ y, nhẹ nhàng ấn ấn, "Sao em khóc rồi?

Hứa Trì Quy hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Hạ Tranh, mở miệng nhưng không giấu được mà khóc nức nở, "Hạ Tranh...... Anh vì, vì cái gì hôn em?"

Hạ Tranh cúi đầu nhẹ nhàng hôn đuôi mắt ướt nhoè của y, kiên nhẫn dẫn đường: "Em cảm thấy thế nào?"

Khinh khinh nhu nhu dừng ở đuôi mắt, ôn nhu giống như lông chim vụt qua.

Hứa Trì Quy chớp chớp mắt, tầm nhìn rõ ràng một chút, y tựa hồ từ động tác và ánh mắt Hạ Tranh đọc ra một ít thứ y không dám hy vọng xa vời, y sợ là y tự mình đa tình.

Hứa Trì Quy trong mắt chứa đầy nước mắt, không nín được mà nhỏ giọng nức nở, y bất lực cầu xin, "Hạ Tranh......anh không cần, không cần thương hại em......"

Hạ Tranh lại hôn hôn đuôi mắt bên kia, "Là đau lòng em."

Hứa Trì Quy đầu óc vẫn chưa thanh tỉnh, ở trong lòng y, đáng thương cùng đau lòng là một ý tứ, y liều mạng lắc đầu, nước mắt rơi rớt khắp nơi, có vài giọt rơi xuống trên mặt Hạ Tranh.

"Em không cần...... Em không cần đau lòng."



Có một giọt nước mắt rơi ở khoé miệng Hạ Tranh, hắn vươn đầu lưỡi đưa nó vào trong miệng, nếm tới tư vị chua xót, "Thích em mới có thể đau lòng, thích cũng không cần sao?"

Hứa Trì Quy bỗng chốc ngừng tiếng khóc, ngây ngốc mà nhìn Hạ Tranh, cả người bị chữ thích đánh tới ngốc, ngay cả hô hấp cũng quên.

Hạ Tranh còn nhắc nhở y: "Hô hấp."

Hứa Trì Quy ở hít thở không thông lấy lại tinh thần, hô hấp là hô hấp, nhưng lại bắt đầu rơi những giọt trân châu nước, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ như trẻ em mới sinh, tư thế này số với vừa rồi khóc lại càng hung hơn nữa, nhìn qua đáng thương cực kỳ.

Hạ Tranh cả trái tim đều thắt lại, hắn đem người bế lên ngồi trên đùi mình, đôi tay nâng mặt y lên, cái trán đụng vào trán y, đau lòng mà nói: "Không khóc, không khóc được không?"

Cách hơi nước, Hứa Trì Quy thấy không rõ vẻ mặt Hạ Tran, tay y giật giật, bắt được góc áo Hạ Tranh, như là bắt được cọng rơm cuối cùng để cứu mạng, "Hạ Tranh, anh, anh không cần gạt em......"

Hạ Tranh nhìn đôi mắt y, nghiêm túc trả lời: "Hạ Tranh vĩnh viễn sẽ không lừa em."

Hứa Trì Quy nhấp môi, vẫn là không thể tin được hỏi: "Vậy anh thật sự...... đã thích em sao?"

Hạ Tranh: "Ân, thích em."

Hứa Trì Quy khống chế không được khụt khịt hai tiếng, nhỏ giọng xác nhận thêm lần nữa: "Thật sự?"

Hạ Tranh đau lòng nhìn y cẩn thận như vậy, quyết định dứt khoát dùng một lần đem mọi thứ nói rõ ràng.

"Lúc trước tôi đã nói sẽ cho em đáp án hiện tại tôi đã nghĩ kỹ, em muốn nghe hay không?"

Hứa Trì Quy gật đầu, y đã đoán được đáp án là cái gì, nhưng vẫn là khống chế không được mà khẩn trương.

"Hứa Trì Quy, tôi thích em. Có lẽ em sẽ cảm thấy kỳ quái, tôi không phải thẳng nam sao, vì sao lại trong thời gian ngắn như vậy liền cong? Nói thật tôi cũng kỳ quái, bạn bè của tôi đồng dạng cũng buồn bực, tôi như thế nào sẽ thích một người nam nhân? Nhưng chuyện này đã xác xác thật thật xảy ra, tôi cũng đã xác định cảm tình của mình đối với em chính là thích, trong phải thương hại như em nói, hoặc cảm động này nọ, tôi không có thiện lương như vậy."

Hạ Tranh dừng một chút, duỗi tay bắt lấy tay phải Hứa Trì Quy, kéo tay y đặt lên trên ngực của hắn.

"Cảm nhận được sao? Trái tim tôi đang vì em mà nhảy lên, nếu em không tin tôi, vậy nghe lời nó nói một chút."

Hứa Trì Quy cảm nhận được, tựa hồ còn nghe được âm thanh tim đập của Hạ Tranh, mỗi lần nhảy lên đều huyên náo nói thích y một lần, làm y không thể không tin.

Vì để y an tâm, Hạ Tranh tiếp tục thông báo, "Tôi thật sự......chưa từng để ý một người như vậy."

"Thấy em khóc sẽ đau lòng, nhìn em cười liền vui vẻ, phát hiện em sinh bệnh sẽ lo lắng nghĩ đến thôi đã sợ rồi, không thấy được em sẽ nhớ nhung, nhìn em cùng một người đàn ông khác đứng chung một chỗ sẽ cảm thấy ghen ghét đến nỗi phát điên. Yêu thích của tôi đối với em, hiện tại có lẽ chưa bằng một góc tình cảm em dành cho tôi, nhưng tôi sẽ nỗ lực, sẽ cố gắng đuổi theo em, vượt qua em. Tôi bảo đảm, về sau sẽ càng đối với em thật tốt, sẽ càng ngày càng yêu em, đối với em vĩnh viễn trung trình, vĩnh viễn nhiệt liệt. Cho nên...... Em có muốn cùng tôi ở bên nhau không?"

Hứa Trì Quy khóc lóc gật đầu, lặp lại kiên định nói muốn, sau đó nhào vào lòng ngực Hạ Tranh làm càn khóc lớn lên.

Vận mệnh như là đang đùa cợt Hứa Trì Quy nói dài thì dài, nói ngắn thì ngắn, năm y 13 tuổi đó mất đi cha mẹ, 13 năm sau được gặp lại Hạ Tranh, ngày trước chỉ toàn thống khổ, giờ đây chỉ còn lại vui mừng, hạnh phúc.

Hứa Trì Quy không hề so đo đủ loại bất công mà bản thân đã nếm trải, chỉ hy vọng về sau được vận mệnh chiếu cố, không cần thu lại may mắn của y. Được rồi lại mất đi, Hứa Trì Quy nhất định sẽ sống không bằng chết.

Hứa Trì Quy ôm Hạ Tranh khóc thật lâu, như là đang phát tiết những ủy khuất đã tích góp nhiều năm qua. Hạ Tranh tuy rằng đau lòng, nhưng cũng biết y một mình đã nghẹn lâu lắm rồi, mượn cơ hội này phát tiết ra cũng khá tốt, chỉ là từ lúc này, đây sẽ là lần cuối cùng, hắn về sau sẽ không làm Hứa Trì Quy thương tâm khổ sở như vậy nữa.



Tiếng khóc trong lòng ngực dần dần nhỏ lại, chỉ là thường thường phát ra một tiếng khụt khịt, chỗ cổ áo Hạ Tranh ướt một tảng lớn ngượng ngùng dính ở trên da thịt hắn, thói quen ở sạch tại thời điểm này biến mất không còn một mảnh.

Hạ Tranh thấy y đã phát tiết không sai biệt lắm, không khỏi ra tiếng nói: "Được rồi, ngước lên tôi nhìn xem, đôi mắt có đau hay không?"

Hứa Trì Quy không cần nghĩ cũng biết, bộ dáng hiện tại của y khẳng định rất chật vật, không muốn Hạ Tranh nhìn đến, e lệ mà tiếp tục chôn ở cần cổ Hạ Tranh.

"Sách, mới vừa ở cùng nhau liền không nghe lời?" Hạ Tranh cố ý nói.

Hứa Trì Quy vốn không quá tự tin, nghe Hạ Tranh nói như vậy, sợ đối phương bởi vì y không nghe lời sẽ không còn thích y nữa, lập tức ngẩng đầu, vừa hoảng vừa nói: "Nghe lời, em nghe lời."

Hạ Tranh cẩn thận quan sát đôi mắt y, tròng trắng mắt phiếm hồng, mí mắt phát sưng, thoạt nhìn đáng thương lại đáng yêu.

Hạ Tranh duỗi tay sờ đuôi mắt y, nhẹ giọng hỏi: "Đôi mắt có đau hay không?"

Hứa Trì Quy rối rắm hai giây, cuối cùng vẫn lựa chọn thành thật, "Đau......"

Hạ Tranh nghiêng nghiêng phía trước, phân biệt hôn hôn đôi của y, không cho y thương lượng nói: "Về sau không được lại khóc như vậy."

Hứa Trì Quy không quá tự tin mà "Ân" một tiếng, một lần nữa dựa vào lòng ngực Hạ Tranh, hai người liền bảo trì tư thế như vậy ngồi nói chuyện phiếm, ai cũng đều không buông bỏ được.

"Hạ Tranh, anh không phải nói buổi tối mới trở về sao?" Không biết có phải hay không bởi vì quan hệ thay đổi, Hứa Trì Quy bất giác đối với Hạ Tranh làm nũng, "Sớm biết anh về sớm như vậy, em nên ở nhà chờ anh, hôm nay ra khỏi cửa..... đặc biệt sợ hãi, nghĩ rằng anh ở đây thì tốt rồi."

Hạ Tranh lại nghĩ tới hình ảnh ở bãi đỗ xe Hứa Trì Quy xuống từ xe của một người đàn ông xa lạ, áp không được bình dấm chua đổ ra ngoài.

"Có anh Văn Mạch đó còn sợ hãi?"

Hứa Trì Quy nhận ra khác thường, y ngồi dậy nhìn Hạ Tranh, liên tưởng đến một loạt khác thường mới vừa rồi của Hạ Tranh, trong lòng đưa ra một cái kết luận khó thể tin: "Hạ Tranh, anh đây là đang......ghen sao?"

Hạ Tranh mặt vô biểu tình nhìn y.

Hứa Trì Quy một chút cũng không sợ, phụt một chút cười ra tiếng, thân mật mà dùng khuôn mặt cọ cọ hắn, cười nói: " Anh Văn Mạch là thẳng nam, đã kết hôn rồi nha!"

Hạ Tranh vươn ngón trỏ đặt giữa mày Hứa Trì Quy, đẩy đẩy mặt y ra, nguy hiểm cảnh cáo: "Còn gọi anh?"

Nguyên lai là không thích y gọi người khác là anh nha, Hứa Trì Quy rất thích sự bá đạo này của Hạ Tranh, đây chứng minh Hạ Tranh thật sự thích y, y đã sớm quên mất tư vị được người nhớ thương, cực độ khuyết thiếu cảm giác an toàn, y yêu cầu chính là sự chiếm hữu kiên định cường thế như vậy.

Hứa Trì Quy e lệ nghĩ: Vậy y gọi Hạ Tranh như vậy, hắn sẽ vui vẻ sao?

Hứa Trì Quy có điểm ngượng ngùng, cũng rất thấp thỏm, nhưng y vẫn là có đủ dũng khí mở miệng: "Ca ca...... Anh đừng nóng giận, em về sau sẽ không gọi người khác như vậy nữa, chỉ gọi anh như vậy được không? Anh, anh thích sao?"

Hạ Tranh không có trả lời có thích hay không, nâng nâng cằm Hứa Trì Quy, cúi người hôn lên đi. Nụ hôn này cùng lúc trước có chút bất đồng, tuy rằng cũng là cường thế, không cho cự tuyệt, nhưng giữa môi răng giao hòa, Hứa Trì Quy còn cảm nhận được thương tiếc cùng yêu thương.

Y rất thích nụ hôn này, càng thích người hôn y.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau